Chương 101: Cùng trời cuối đất, sinh tử tương tùy

Mộng Lệ Hoa Lạc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Editor: Trầm Trầm

Beta: An Lam

Sáng sớm ngày thứ hai, bầu trời phương đông vừa hé những đốm sáng yếu ớt thì Hạo Huyền và Viêm Mạch cùng Nam Tố Y đã đến Sương Vân điện. Do lúc trước Mộng Tịch bị mất trí nhớ, để tiện cho Hinh Nhị lui tới chăm sóc nàng, kết giới đã được Dịch Vân Lạc gỡ bỏ.

Lúc đi ngang qua phòng Dịch Vân Lạc bọn họ kinh ngạc phát hiện Thi vương đang ngồi trên bậc thang, đầu dựa vào cột nhà ngáp mấy cái. Mi tâm hắn hơi nhăn, tựa hồ là ngủ không đủ.

Hạo Huyền có chút kỳ quái đi tới bên người Thi vương, đẩy hắn:

-Tiểu huynh đệ, sao ngươi ngồi ở chỗ này?

Bàn về tuổi tác thì Thi vương là lớn nhất. Nhưng bây giờ hắn là linh thú của Mộng Tịch, nói đến bối phận thì hắn nhỏ hơn bọn người Hạo Huyền hai bậc. Hơn nữa bề ngoài hắn tuấn lãng, mọi người đã sớm xem hắn như một tiểu bối.

Tuy Viêm Mạch không đồng ý Mộng Tịch thu một yêu làm linh thú, còn để hắn công khai ở lại Thiên Thanh nhưng Nam Tố Y thì không nghĩ vậy. Là yêu cũng được, là tiên cũng thế, nàng chỉ biết nội lực của Thi Vương đã cứu Mộng Tịch một mạng. Mà nếu Mộng Tịch không dựa vào nguồn nội lực này thì dưới sức mạnh của ánh sáng kia nàng ấy tuyệt đối không thể lấy ra Tinh luân cứu Dịch Vân Lạc. Nói cách khác, không có Thi vương thì hiện tại Mộng Tịch và Dịch Vân Lạc đều đã chết. Thế nên trận tiên ma đại chiến này, công lao lớn nhất thuộc về Thi vương. Hắn không chỉ cứu Mộng Tịch mà còn cứu luôn cả Dịch Vân Lạc và Ứng Bá Thiên.

Hạo Huyền vuốt vuốt râu, gật đầu. Tâm tính Thi vương lương thiện, lại hiểu chuyện hiểu lẽ, không giống với các yêu ma khác. Hơn nữa hắn là do Dịch Vân Lạc cùng Mộng Tịch thu, ánh mắt sư đệ hắn chưa từng sai.

Thi vương vốn ngủ không sâu, vừa nghe có tiếng người tới liền tỉnh lại. Duỗi người, lại ngáp một cái thật to hắn mơ hồ nhìn về phía có tiếng động, xoa xoa mắt; trong đôi mắt lộ ra mờ mịt và vô tri, tựa như một hài tử đáng yêu:

-Chưởng… Chưởng môn?

Trong tay Nam Tố Y cầm một hộp thức ăn, bên trong là một ít điểm tâm Mộng Tịch thích, định chờ nàng tỉnh dậy thì ăn. Nhưng hiện tại vẫn còn sớm, nha đầu kia hẳn là chưa tỉnh, nàng liền cùng Hạo Huyền và Viêm Mạch tới chỗ Dịch Vân Lạc trước.

Lúc này nhìn thấy Thi vương, trong lòng Nam Tố Y đã có vài phần sáng tỏ, liếc mắt nhìn cửa phòng rồi đi lên trước vài bước, giọng điệu ôn hòa nói với Thi vương:

-Không phải ngươi ở trong phòng chiếu cố Mộng Tịch sao? Sao lại chạy đến đây?

Nghe bọn họ nói Thi vương mới tỉnh táo lại, vỗ vỗ đầu, giậm chân:

-Ai! Ta lại ngủ quên mất. Hôm nay trời sáng nhanh quá. Thảm thảm! Ta phải đi xem xem, vạn nhất Mộng Tịch có gọi ta lại không nghe sẽ không hay…

Thi vương cũng không cố kỵ ba người, đẩy cửa vào:

-Mộng…

Nhìn thấy Mộng Tịch yên tĩnh nằm bên người Dịch Vân Lạc, tay nắm tay, đầu gối lên vai hắn, Thi vương lập tức bịt miệng.

Vỗ ngực, may mà dừng lại đúng lúc, không đánh thức nàng

Ba người Hạo Huyền cũng sững sờ. Tuy là biết Mộng Tịch thân thiết với Dịch Vân Lạc, có những hành động thân mật cũng không phải bí mật gì nhưng tận mắt chứng kiến khiến bọn họ cũng có chút xấu hổ.

Nam Tố Y là người lấy lại tinh thần đầu tiên; nàng lắc đầu mỉm cười đi tới đặt hộp thức ăn bên bàn, sau đó nhẹ nhàng dời Mộng Tịch sang một chút.

Tiểu nha đầu này không phải là đè sư phụ nàng cả đêm đấy chứ? Thân thể sư phụ nàng không tốt, làm sao chịu được.

Ôn nhu đỡ vai Mộng Tịch, Nam Tố Y muốn kéo nàng nằm lại ngay ngắn trên giường nhưng Mộng Tịch lại nắm tay Dịch Vân Lạc rất chặt, không chịu buông.

Cảm giác thân thể bị dịch chuyển lông mi Mộng Tịch khẽ rung động; trong lúc mơ màng nghĩ rằng Sư phụ đã tỉnh, vội mở mắt, lại thấy Nam Tố Y cười cười nhìn mình.

-Tỉnh rồi sao? Thân thể có khá hơn chút nào không?Sao ngủ lại không đắp chăn, rất dễ cảm mạo đó.

-Sư nương…

Mộng Tịch nhẹ nhàng mở miệng, quay mặt nhìn Dịch Vân Lạc bên cạnh, tâm tư trầm xuống. Hơi bĩu môi, Sư phụ vẫn chưa tỉnh.

Nhìn thấu tâm tư Mộng Tịch Nam Tố Y mỉm cười vuốt vuốt chóp mũi nàng:

-Đừng lo, sư phụ ngươi nhất định sẽ tỉnh lại.

Vẻ mặt Mộng Tịch đầy chờ mong, nàng chậm rãi quay đầu, chú ý tới người phía sau Nam Tố Y. Hai tay không tự chủ chống xuống giường khó khăn ngồi dậy.

-Chưởng môn… Sư thúc…

Nam Tố Y đỡ Mộng Tịch dậy, tự mình làm chỗ dựa cho Mộng Tịch. Sợ nàng thân thể vừa khá hơn một chút sẽ bị nhiễm phong hàn sáng sớm, liền thuận tay rút một cái chăn mỏng trên giường Dịch Vân Lạc đắp lên người nàng.

-Có thoải mái hơn không?

-Cảm ơn sư nương.

Mộng Tịch hơi cong khóe miệng mỉm cười trả lời nàng, tay dưới chăn vẫn nắm lấy tay Dịch Vân Lạc.

Nam Tố Y yêu thương vỗ đầu Mộng Tịch; Hạo Huyền và Viêm Mạch nhìn nhau, nhất thời không biết nên nói gì cho đúng.

Đứa bé này vì Dịch Vân Lạc trả giá nhiều như thế, còn không tiếc mạng sống cứu hắn, mặc kệ tình cảm giữa hai người họ có quá nhiều bất kham, không được thế nhân chấp nhận. Nhưng bây giờ đối diện với nàng, thấy nàng suy yếu như vậy trong lòng Hạo Huyền và Viêm Mạch ngoại trừ yêu thương không có thứ gì khác nữa.

Thôi vậy! Quản làm gì cái nhìn thế tục! Quản luân lý sư đồ gì! Bọn hắn bây giờ chỉ mong Dịch Vân Lạc mau chóng tỉnh lại. Sau khi tỉnh, muốn thế nào cũng tùy hai người họ.

Đứa bé này rốt cuộc làm được từng này chuyện cho Dịch Vân Lạc, bọn hắn lấy tư cách gì chỉ trích nàng nữa đây?

Hạo Huyền thở dài một tiếng:

-Chắc hẳn ngươi cũng biết tình hình sư phụ ngươi. Mặc dù chúng ta có thể tạm thời giữ được hắn nhưng đây cũng không phải cách lâu dài. Nếu trong một tháng không tìm ra cách cứu hắn, vậy hắn…

Hạo Huyền cúi thấp đầu, những nếp nhăn già nua trên trán phản chiêu rõ ràng trong mắt Mộng Tịch, khiến nàng không khỏi căng thẳng.

Mộng Tịch cắn môi, giọng nói khàn khàn:

-Có thể cho con biết làm cách nào mới cứu được Sư phụ không?

Hạo Huyền nhìn Mộng Tịch, trong lòng nghĩ dù sao nha đầu này cũng là đồ đệ của Dịch Vân Lạc, nàng có quyền biết chuyện này. Huống chi Mộng Tịch đã sớm không còn là đồ đệ của sư đệ hắn nữa.

-Mộng Tịch, ngươi đã từng nghe nói tới đá Nữ oa chưa?

Mộng Tịch mím môi, nhẹ nhàng gật đầu.

Tương truyền lúc Bàn Cổ khai thiên lập địa, chúng Thượng thần tuy rằng vẫn chung sống hòa bình nhưng vẫn có không ít mâu thuẫn. Cộng Cộng húc đổ Bất Chu sơn, khiến lục giới xảy ra đại nạn, trời sập, đất rung chuyển, ác cầm mãnh thú xuất hiện khắp nơi gây hại cho muôn dân, sinh linh đồ thán, tiếng oán than dậy trời dậy đất. Thần sáng thế Nữ Oa nương nương vì cứu vớt chúng sinh trong bể khổ đã đá năm màu tu bổ trời xanh. Khối đá năm màu đó lưu truyền đến đời sau, người người vì kính trọng ghi ơn của Nữ Oa nương nương mà gọi nó là đá Nữ Oa.

Nhưng đá Nữ Oa có quan hệ gì với Sư phụ? Mộng Tịch khó hiểu nhìn Hạo Huyền.

Thấy nàng biết đá Nữ Oa, Hạo Huyền vuốt râu gật đầu:

-Đá Nữ Oa mà Nữ Oa nương nương luyện để tu bổ trời vẫn chưa dùng hết, còn dư lại một khối đá nhỏ. Mặc dù không lớn nhưng dùng cứu người, cải tử hồi sinh không phải là việc khó.

Mộng Tịch hiểu ý hắn, tay trong chăn càng nắm chặt tay Dịch Vân Lạc, kích động suýt nữa bật người dậy. Trong mắt nàng lóe ra tinh quang, đôi môi tái nhợt khẽ mở:

-Con đi tìm đá Nữ Oa, con muốn cứu Sư phụ.

Hạo Huyền cũng sớm biết nàng sẽ nói như thế nhưng đá Nữ Oa thật sự có thể dễ dàng tìm được sao?!

Hạo Huyền trầm mặc, trên trán đầy khó xử, dưới ánh mắt mong chờ của Mộng Tịch, cuối cùng cũng phải nói ra:

-Muốn cứu Sư phụ ngươi, trừ phi tìm được đá Nữ Oa. Nhưng vạn năm trước trong cuộc chiến trấn áp Yêu thần đá Nữ Oa đã bị vỡ, ngay cả Thượng đế cũng chưa từng thấy, ngươi tìm cách nào?

Chính vì thế hắn đã nghĩ tới rất nhiều biện pháp, có thể và không thể cũng không làm được. Hiện giờ muốn trong một tháng ngắn ngủi thu thập đủ những mảnh vỡ đó là không thể.

Cuối cùng Mộng Tịch cũng biết được cảm giác rơi từ thiên đường xuống địa ngục.Thân thể không tự chủ mà run lên khiến Nam Tố y sợ đến nỗi vội ôm nàng vào lòng dỗ dành như dỗ một đứa trẻ, vỗ vai nàng từng chút một:

-Không có chuyện gì. Đừng gấp. Chúng ta nhất định có biện pháp. Cho dù không tìm được đá Nữ Oa chúng ta cũng tìm cách giúp sư phụ ngươi tỉnh lại.

Biện pháp khác? Mộng Tịch cười khổ lắc đầu. Nếu có biện pháp khác Chưởng môn sao có thể nói đây là phương pháp bất khả thi?

Mộng Tịch xoay đầu nhìn Dịch Vân Lạc. Không biết vì sao nhìn dung mạo say ngủ của hắn, lòng từ từ bình tĩnh lại.

Nắm chặt tay hắn, toàn thân Mộng Tịch dường như được tiếp thêm sức mạnh vô tận.

Sư phụ, mặc kệ bên ngoài bao nhiêu sóng gió, mặc kệ chuyện không có khả năng đến đâu đi nữa Tịch nhi cũng nhất định tìm được đá Nữ Oa cứu chàng. Chàng nhất định phải chờ Tịch nhi về.

Nếu như… Nếu như Tịch nhi không tìm được, không thể cứu chàng, vậy thì…

-Cùng trời cuối đất, sinh tử tương tùy…

Vốn chỉ là thầm nói trong lòng, không hiểu sao lại bật ra thành lời khiến bốn người trong phòng giật mình, tựa như bị điểm huyệt, không thể cử động.

-Mộng Tịch…

Thi vương khàn giọng mở miệng. Khi tiểu hồ ly tinh kia nói ra những lời này hắn đã biết, hắn đã hiểu nó có ý nghĩa gì. Hiện tại Mộng Tịch cũng như thế, trong lòng Thi vương không khỏi lo lắng.

Mộng Tịch chậm rãi quay đầu nhìn bọn họ, khóe miệng lộ ý cười:

-Chương môn, sư thúc, sư nương. Để đệ tử tìm đi. Trong một tháng con nhất định tìm được đá Nữ Oa mang về. Con… sẽ không để sư phụ chết như vậy đâu.

Tối qua chưa nói hết, nàng còn rất nhiều chuyện muốn hỏi với Dịch Vân Lạc, còn nhiều điều muốn nói cùng hắn, sao có thể cam tâm nhìn hắn chết đi?!

Nhìn ánh mắt kiên định của Mộng Tịch Hạo Huyền vốn muốn nói với nàng hắn đã phân Tử Hiên và Linh Vân dẫn theo đệ tử, chuẩn bị hai ba ngày nữa xuống núi tìm rồi. Mà tám vị Chưởng môn cũng lưu lại thay nhau độ nội lực cho Dịch Vân Lạc. Ngoại trừ một số đệ tử của họ trở về lo chuyện bản phái, đại đa số đệ tử họ đem theo lần này cũng sẽ xuống núi giúp đỡ tìm kiếm.

Rõ ràng có thể không đáp ứng, khiến nàng ngoan ngoãn ở lại Thiên Thanh dưỡng thương nhưng lời đã đến bên miệng hắn lại không cách nào cự tuyệt.

Mộng Tịch thấy hắn trầm mặc không nói, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Khi mở mắt lần nữa, đáy mắt lộ rõ vẻ hiểu biết:

-Mặc dù Sư phụ không nói, cũng không cho mọi người nói cho đệ tử biết nhưng không có nghĩa là con không biết Sư phụ vì giúp con giải Nhiếp hồn thuật mà bị thương rất nặng, đến giờ vẫn chưa hồi phục. Trước đây luôn là Sư phụ chiếu cố đệ tử, bảo hộ đệ tử, để cho đệ tử vô ưu vô lo, vui vẻ mà trưởng thành. Hiện tại Sư phụ bị thương nặng, con không thể không quản. Con là đồ đệ của chàng nhưng cũng không chỉ là đồ đệ. Con cũng muốn bảo vệ Sư phụ; so với bất kì người nào con đều mong Sư phụ có thể sớm tỉnh lại hơn… Vì thế, khẩn cầu Chưởng môn, sư thúc và sư nương cho phép Mộng Tịch xuống núi tìm đá Nữ Oa về cứu sư phụ!

Lời nói khẩn thiết và sự kiên định dứt khoát trên khuôn mặt Mộng Tịch khiến Hạo Huyền nhìn nàng bằng ánh mắt khác.

Sư đệ, nếu đệ tỉnh lại, nhìn Mộng Tịch bây giờ, nghe được những lời này của nó nhất định sẽ rất vui mừng. Đứa bé gầy yếu nhưng thông tuệ kiên cường năm đó rốt cuộc đã trưởng thành. Không uổng phí vất vả và trả giá của đệ, nàng hiểu đệ, thật sự hiểu đệ. Đệ thật sự đã thu được một đồ nhi tốt!

Nhẹ nhàng gật đầu, Hạo Huyền im lặng đáp ứng thỉnh cầu của Mộng Tịch.

Nếu như một người, ngay cả chết cũng không sợ, trên đời này còn có chuyện gì làm khó được người đó?! Có lẽ, Mộng Tịch thật sự có thể tìm được đá Nữ Oa.