Ngoại truyện: Đêm không ngủ ở Kenya

Mây Trên Đồng Bay Mãi

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Đây là tháng thứ hai tôi đến dạy học ở Kenya, tôi đã dọn đến một khu gọi mà Mathare. Ở đây có thảo nguyên rộng lớn, và có cả khu dân nghèo, ở đâu cũng thấy nhà cửa thấp bé, rách nát. Bọn trẻ rất thích những viên kẹo chocolate tôi mang đến, nhìn thấy tôi chúng hớn hở chạy đến “Wow, Chinese!”.

Tôi rất thích chỗ này vì ở đây hoàng hôn đẹp vô cùng. Chỉ cần mở cửa ra là đã thấy được đỉnh núi quanh năm tuyết phủ, người dân ở đây cũng thích ngắm cảnh mặt trời mọc. Trước kia tôi từng mê một bộ phim Hồng Kông, tên là Hiệp sĩ giang hồ. Tôi không ngờ mình cũng có ngày được lang thang ở một nơi rộng lớn như thế này.

Bầu trời màu lam, thảo nguyên xanh ngắt, và cả ký ức về anh ấy. Tôi nghĩ có thể mình sẽ sống ở đây suốt đời. Hôm thứ ba, tôi cùng các bạn Trung Quốc đến ngôi trường gần nhà dạy lũ trẻ. Ở đó có một thằng bé tên là Tom rất dễ thương, nó biết Thành Long và biết múa võ Trung Quốc.

An ninh ở đây không được tốt, tôi không dám chụp ảnh ngoài đường vì sợ bị giật máy ảnh. Nhưng tôi vẫn chụp những con đường mình đi qua theo thói quen, vì mỗi lần nhìn chúng, tôi lại tự hỏi mình: Không biết anh ấy đã từng đi qua chỗ này chưa?

Chụp ảnh, viết nhật ký, ngắm nhìn khung cảnh hùng vĩ ở đất nước đã mang dấu chân anh, đó chính là cuộc sống của tôi.

Tôi bỗng thấy dường như số phận đã an bài, chàng trai mà tôi từng yêu lặng lẽ nắm tay tôi đưa tôi đến đất nước này. Còn tôi lại đến đây để tìm một người con trai khác. Tôi đã từng oán trách cuộc sống đã lấy đi mọi thứ trong lúc tôi đang hạnh phúc nhất. Nhưng lúc này tôi đã hiểu, hạnh phúc luôn ở bên tôi. Tôi vẫn có thể cảm nhận được người tôi yêu qua thành phố mà anh đã từng đặt chân đến. Anh chưa từng ra đi, anh luôn sống trong ký ức của tôi. Còn tôi vẫn luôn nhặt nhạnh những hồi ức về anh trên suốt chặng đường của mình, không ngừng nghỉ.

Thiều Trì, anh có biết rằng em rất nhớ anh không?

Gần đây, trên mạng nổi lên một trang blog tên Mây trên đồng bay mãi rất được chú ý, số lần truy cập đã lên tới hàng triệu. Blogger liên tục đưa những bức ảnh và bài viết để tưởng nhớ đến người chồng quá cố của cô. Rất nhiều comment, có lời động viên, có lời chúc phúc, và tất nhiên cũng có cả những câu nghi hoặc. Mọi người đoán già đoán non, tại sao trên đời này lại có thứ tình yêu trắc trở đến thế, rõ ràng đã rất gần nhau nhưng rồi lại xa cách đến muôn trùng. Nhạc nền trong blog là bài hát Cảnh sắc của tình yêu. Blogger dường như không quan tâm đến những comment, cô bình thản bước đi, chụp ảnh, và viết tiếp trang nhật ký cho riêng mình.

Dĩ Mạch post xong trang nhật ký cuối cùng, vươn vai cho thoải mái. Cô nhìn các comment trên blog, mỉm cười.

Đất nước xa lạ này đã giúp cô tạm quên đi những phiền muộn trong lòng. Ở đây chiến sự hoành hành, bệnh AIDS lây lan, nhưng cô không hề sợ hãi, vì người cô yêu đã an giấc ở đây. Bất cứ thứ gì ở nơi đây đều gợi cho cô hình ảnh của anh.

Cô ghi chép những câu chuyện cuộc sống mỗi ngày, rồi post lên mạng như nhật ký. Cô viết lại câu chuyện của cô và Lục Thiều Trì. Rất nhiều người hỏi cô câu chuyện là thật hay giả, cô chỉ cười mà không trả lời.

Hóa ra trên đời lại có những tình yêu đẹp như thế, chỉ muốn cho đi mà không mong nhận lại. Ngày tháng trôi qua, bạn vẫn không thể quên được người đó. Ký ức được thời gian mài giũa thêm sâu sắc hơn.

Nếu nhớ nhung dài theo thời gian

Hóa thành một thế giới khác

Phong cảnh hẳn sẽ rất đẹp

Cảnh sắc của tình yêu trong quá khứ còn đẹp hơn cả hiện tại

Em ở đâu, anh ở đâu cũng không hề gì

Hồi ức của em ở đâu

Để anh quên đi thay em

Cho đến khi em quên rằng đã từng yêu anh

Em mới lấy ra ôn lại

Hồi ức của anh ở đâu

Để em lưu giữ cho anh

Nó đã trở thành nguồn sống duy nhất của em

Từ trong loa, giọng hát khan đục của Lâm Gia Hân lan tỏa khắp nơi, Dĩ Mạch rất bướng bỉnh, dù thế nào cô cũng không chịu thay nhạc nền. Đã quen nghe một bài hát, đã quen nhớ về một người. Cô rất ít khi chat trực tiếp trên mạng, rất nhiều người tự hỏi cô gái có nick Hoa Nở Trên Đồng đó lạnh lùng xa cách đến thế mà lại yêu sâu sắc và chung tình biết bao.

Trên blog có một người tên L, thường hỏi cô về một số ảnh phong cảnh ở Kenya. Anh ta là người duy nhất Dĩ Mạch trả lời. Không biết vì sao, anh đem lại cho cô cảm giác thân thuộc. Có lẽ vì anh là L, có lẽ vì giọng điệu của anh rất giống một người.

Con người đôi khi vì những lý do vô thưởng vô phạt mà chấp nhận một người bạn nào đó. Qua blog, cô thấy trong comment của L, anh gọi cô là Mạch Mạch. Giây phút đó, cô lặng người đi trong tích tắc, tưởng như một người khác đang trìu mến gọi cô. Cô không thích người khác gọi cô là Mạch Mạch, nhưng L nhất định không chịu.

Cô hỏi, sao bạn lại lấy nick là L. Người ấy đùa rằng, vì anh nghĩ cô sẽ thích nhân vật L trong Quyển sổ thiên mệnh(*). Dĩ Mạch bỗng xao lòng, có lần cô cũng bắt Lục Thiều Trì cùng xem bộ phim Quyển sổ thiên mệnh. Cô nói mình thích nhân vật L, Lục Thiều Trì hỏi cô tại sao, cô nói không có lý do, chỉ là thích như vậy thôi.

(*)Một bộ truyện tranh trinh thám kinh dị của Nhật Bản, tên tiếng Anh là Death Note.

Một tình yêu tuyệt đẹp như vậy, cả đời này cô cũng không còn đủ sức lực để yêu lần nữa.

Hôm nay, cô vào blog thì thấy L nói anh sắp phải đi xa, sau này có thể sẽ không liên lạc nữa. Cô cảm thấy như mất mát một cái gì đó, một nỗi buồn phảng phất hay đúng hơn là một nỗi cô đơn khó diễn tả thành lời, giống như bị bỏ rơi một lần nữa. Nỗi cô đơn này khiến cô thấy sợ, cô khẽ nhấn chuột, xóa nick anh khỏi danh sách. Cô bỗng thấy mình thật giống Thiều Trì, hóa ra đây chính là nỗi sợ âm thầm của anh. Thiều Trì vô tình nghe thấy cô nói yêu Vân Mộ Hàn nên mới buông tay cô mà ra đi.

Cuộc sống cô đơn giống như tu sĩ khổ hạnh, cô dùng một nửa thời gian để viết blog, nửa còn lại dùng để nhớ nhung anh. Mấy hôm trước, cô nhận được e-mail của Trần Sở Dương và Mạc Hân Nhan thông báo họ đã đính hôn và hỏi cô bao giờ về Vân Trạch để chúc phúc cho họ. Cô vẫn chưa trả lời, không phải là cô không muốn về mà là cô sợ trở về. Tất cả mọi người đã thành cặp thành đôi, chỉ có cô là kẻ đơn độc ở đất nước xa lạ này.

Cô tắt e-mail đi rồi chuyển vào thùng rác điện tử. Bỗng bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp. Dĩ Mạch chau mày, mở màn hình camera, cầm sẵn bình hoa trong tay. Những ngày tháng ở Kenya, cô đã học được cách tự lo cho mình. Trước kia, Lục Thiều Trì thường nói cô không biết tự chăm sóc mình, còn giờ việc duy nhất cô có thể lại chính là việc ấy. Cô không quen ai ở Mathare, ngoài bà chủ nhà ra không có ai đến tìm cô giờ này cả, nhưng bà chủ nhà đã đi thăm con trai ở thành phố rồi, ai lại đến gõ cửa muộn thế này nhỉ?

Cô rón rén nấp sau cửa, nhìn ra bên ngoài qua lỗ mắt mèo.

“Choang!”. Khi thấy người ngoài cửa, bình hoa trong tay cô rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Cô kéo cửa lao ra ngoài, ôm chặt lấy người đàn ông trước mặt, tưởng như chỉ cần chậm một chút là anh sẽ tan biến đi mất. Anh cũng siết chặt cô vào lòng, cô gầy gò mỏng manh đến thế, sinh con xong thân hình vẫn không thay đổi gì.

“Nói với em đi, có thật là anh không?”. Cô sụt sùi không thốt nên lời trong lòng anh.

“Là anh”.

“Có phải em đang mơ không? Thiều Trì, tại sao em không mơ thấy anh? Em cứ sợ mình sẽ quên anh mất”. Cô ôm chặt lấy anh, khóc không thành tiếng. Đó là con người mà cô định dùng cả cuộc đời để tưởng nhớ, lúc này anh đang ở bên cô, ôm cô, hôn cô.

“Ngốc ạ”. Anh hôn lên tóc cô, giọng nói cũng run rẩy.

“Thiều Trì, em yêu anh. Có phải em chưa nói với anh là em yêu anh không? Em yêu anh, em yêu anh…”. Cô lặp đi lặp lại, chỉ sợ anh không nghe rõ.

“Anh biết, anh vẫn chờ em nói yêu anh. Vừa đến Kenya là anh đã hối hận rồi, anh chờ em đi tìm anh để nói rằng em yêu anh. Em biết không? Khi bị quân nổi loạn bắt đi, anh đã nghĩ mình nhất định không được chết. Anh chết rồi em sẽ ra sao? Anh thấy mình như một thằng ngốc hèn hạ. Dĩ Mạch, sau này sẽ không thế nữa, anh sẽ không rời bỏ em nữa đâu”.

“Em cũng không để anh đi nữa đâu! Lục Thiều Trì, anh nghe rõ đây, nhất định không được bỏ đi nữa!”. Cô kiên quyết ra lệnh, anh lau nước mắt cho cô, đã làm mẹ rồi mà vẫn còn khóc như mèo con.

“Thiều Trì, anh là người hay là ma đấy?”.

“Em có sợ anh không? Nói đi, em có sợ không?”.

“Em sợ mất anh hơn”. Cô nhìn anh, mắt ngấn lệ.

“Quân nổi loạn vốn định giết bọn anh, nhưng may là trong cuộc tập kích, thủ lĩnh của chúng bị trọng thương. Anh vẫn cứu hắn theo quy định của tổ chức, bất kể lập trường chính trị của người sở tại là gì, anh cũng phải cứu. Có lẽ hắn cũng không phải người xấu, chỉ do tín ngưỡng khác biệt thôi. Cũng nhờ vậy mà hắn đã thả anh ra. Anh là con tin duy nhất thoát khỏi tay quân phiến loạn, họ không nhắc đến tin anh còn sống trong đoạn phim của BBC, vì thế mọi người đều tưởng anh đã chết rồi”.

“Sao anh biết em ở đây?”.

“Nhờ mấy thứ này…”. Lục Thiều Trì đặt balô xuống, bên trong toàn ảnh Dĩ Mạch đăng trên blog, từng tấm đều được ghi chú rõ ràng bằng tiếng Trung.

“Con đường này mỗi lần đi dạy học em đều đi qua”.

“Em nói, từ chỗ em ở, mở cửa sổ ra là sẽ thấy đỉnh núi. Em thích ngắm mặt trời mọc ở đây”.

“Mỗi lần ra chợ em đều đi ngang qua một vùng dân cư nghèo khổ lụp xụp, hôm nào cũng có một thằng bé da đen mê âm nhạc đứng hát trên mái nhà, lúc nãy anh cũng vừa gặp thằng bé đó đấy”.

“Em nói mỗi thứ ba thường đi làm công ích ở trạm, từ đây đến đấy chỉ mất mười mấy phút đi bộ”.

“Em xem, tất cả đều là ảnh trong blog của em. Đây là con đường nhỏ trước nhà em, đây là những phong cảnh em đã đi qua, còn đây là cái cây trước cửa nhà em…”.

“Thiều Trì, cho em biết, anh chuẩn bị điều này bao lâu rồi? Những bức ảnh này, bản đồ này, anh chuẩn bị bao lâu rồi?”. Quá nhiều điều bất ngờ khiến cô cảm động khóc òa.

“Anh về Vân Trạch, Trần Sở Dương bị anh dọa cho gần chết. Anh đã gặp con chúng ta, bố mẹ cưng nó lắm, lần đầu tiên anh thấy bố mẹ cùng làm một việc ý nghĩa như thế. Bố mẹ bảo anh là em đang ở Kenya, em không biết lúc đó anh lo cho em thế nào đâu. Anh sợ chúng ta lại lỡ qua nhau. May mà anh tìm thấy blog của em trên mạng. Em không biết mỗi lần đọc bài em viết trên blog, anh đau lòng đến thế nào đâu. Anh đã thề với chính mình, anh nhất định phải tự đến tìm em, xin em tha thứ. Anh nhất định phải tìm được em”.

“L là anh phải không?”. Dĩ Mạch bỗng sực nhớ, ngẩng đầu nhìn Thiều Trì dò hỏi. Anh khẽ gật đầu, cúi xuống hôn cô.

“Dĩ Mạch, mọi người rất nhớ em”. Anh thì thầm.

“Chúng ta có thể chưa về vội được không?”.

“Hử?”.

“Để sinh ở đây thật nhiều Thiều Trì con và Dĩ Mạch con”. Cô nhón chân, thì thầm vào tai anh. Anh mỉm cười đồng lõa, không do dự nữa… Anh cũng không quên đưa tay tắt màn hình camera đang sáng rực bên cạnh máy tính.

Hoa Nở Trên Đồng sau này có viết trong blog Mây trên đồng bay mãi như sau: “Nếu có một người vượt qua nghìn dặm để gặp lại bạn, nếu có một người xa cách vạn dặm cũng chung thủy chờ đợi thì anh ấy chính là người dành cho bạn. Những người yêu nhau sẽ không bao giờ lạc mất nhau. Cho dù họ có bị chia xa trong chốc lát, nhưng rồi sẽ có ngày họ tìm được nhau. Trái đất hình tròn mà, chẳng phải vậy sao?”.

L đáp lại trong bài viết đó: “Jesus từng nói, người tin ta thì sống mãi. Cô ấy từng hỏi tôi, trên thế gian này có điều kỳ diệu hay không. Tôi đã nói với cô ấy rằng chỉ cần tìm, chỉ cần tin là sẽ có. Tôi vẫn luôn tin, dù thế nào chăng nữa những người yêu nhau nhất định sẽ lại ở bên nhau”.

Rất lâu sau này, Dĩ Mạch hỏi Thiều Trì, nếu lúc đó cô đã rời khỏi Mathare thì anh sẽ làm thế nào?

Thiều Trì trả lời: Anh sẽ lại đi tìm, cứ tìm mãi thôi…

————————————————————————————–
Hậu kỳ: Doraemon – Vui như mở hội

Rốt cuộc cũng đã gõ đến những chữ cuối cùng, tôi mệt mỏi rời mắt khỏi màn hình máy tính, ngắm nhìn những bông hoa mỏng manh màu hồng nhạt trên tấm rèm cửa màu xanh hé mở, trông đặc biệt quyến rũ dưới ánh đèn dìu dịu. Lúc này bên ngoài cửa sổ là màn đêm dày đặc, tôi không biết phải hình dung thời khắc này như thế nào, đồng hồ vừa chỉ hai giờ sáng, có lẽ đây là thòi khắc chuyển giao giữa ngày và đêm. Tĩnh lặng. Viết văn là một chuyến đi đơn độc, tôi lấy văn lát đường để giúp tư duy của mình vượt qua thân xác đến bờ bên kia: Tôi đã hoàn toàn mãn nguyện. Mỗi lần lật giở những trang cuối cùng của cuốn sách, tôi tìm thấy mình của những ngày xưa trên các dòng chữ. Giống như người lữ hành cô đơn trên hoang mạc, quay đầu lại chỉ thấy những vết chân của mình trên cát, những dấu vết rõ ràng đó không cần nhớ và cũng không thể quên. Tôi phải cảm ơn, cảm ơn trời đất đã cho tôi sự sáng tạo để khiến cho mỗi đêm tìm tòi và sẻ chia trở nên quý giá.

Trong những con chữ đó có cơn gió mùa mát mẻ, ngọt lành vuốt ve những góc khuất nẻo nhất của thành phố, có cậu bé gầy gò cô độc ngủ thiếp dưới cột điện, có cây cỏ sinh trưởng dưới ánh nắng rực rỡ, có cây xương rồng trên bậu cửa sổ đâm vào tay đứa bé con, có người mẹ trẻ dịu dàng an ủi, có người cha hiền hậu tâng đứa con trên đầu. Những hình ảnh đó bén rễ trong tim tôi, sinh động lạ thường. Vì thế nên tôi không chút nghi ngờ thế giới dưới ngòi bút thật sự tồn tại. Thế nên mỗi lần cất bút tôi đều cẩn thận và đầy yêu thương, như một người mẹ khẽ khàng nhìn ngắm đứa con thơ lớn lên trong niềm hạnh phúc vô bờ. Những hợp tan, yêu đương rồi lãng quên, hoặc đi về nơi xa lắc hoặc trở lại chốn xưa, tôi âm thầm quan sát với tất cả lý lẽ của trái tim, quan sát tình yêu của họ nảy mầm lớn lên, vui sướng tự hào.

Viết khiến tôi thấy mình giàu có. Dường như những con chữ ấy có thể ban cho tôi nguồn năng lượng vô tận, khi tự tay dệt nên những giấc mơ, tôi không mệt mỏi, không sợ hãi, không lo âu. Tưởng tượng khiến tôi thấy mình thần kỳ như Doraemon, những thứ tôi không thể có được, nhân vật của tôi sẽ có. Những thứ tôi phải chịu đựng, nhân vật của tôi sẽ tránh xa. Những miền đất kỳ thú mà tôi chưa được đặt chân đến, các nhân vật sẽ làm được điều đó. Tôi như linh hồn ở trọ, lang thang trong tâm tư nhân vật, mỗi lầ đặt bút là một lần tôi được trải nghiệm một cuộc đời khác nhau. Những câu chuyện đó giống như cánh cửa thần kỳ của Doraemon, chỉ cần mở sách ra là a lê hấp, một chuyến viễn du trong tâm tưởng bắt đầu.

Mây trên đồng bay mãi là cuốn sách đầu tiên của tôi hoàn thành năm 2009, đó cũng là cuốn sách buồn nhất mà tôi từng viết. Đó là một câu chuyện về tình yêu và ký ức của một cô gái, ba năm yêu thương, sáu năm lãng quên và thêm một năm nữa để viết nên đoạn kết cho cuộc tình. Mười năm, hoàn hảo như một vòng luân hồi, đây cũng là món quà tôi tự dành cho mình như một món quà kỷ niệm mười năm trong cuộc sống, gửi tặng những chàng trai đã từng yêu tôi và tôi đã từng yêu họ.

Năm mười sáu tuổi tôi bắt đầu viết tiểu thuyết tình yêu, cũng năm đó tôi gặp anh. Hồi đầu, tôi trốn trong lớp tiếng Anh để viết về tình yêu, hoàn toàn không nghĩ đến có ngày những cuốn sách của tôi sẽ được bày trên giá của hiệu sách. Đời người thường có quá nhiều bất ngờ và trùng hợp, tôi không có bút thần của Mã Lương, không biết hướng theo độc giả, không biết chiều lòng những nhà phê bình. Rất nhiều người nói câu chuyện của tôi đẹp đến vô thực, họ nói trên đời này không thể có tình yêu trọn vẹn như vậy. Thế nhưng tôi lại tin Dĩ Mạch, Mộ Hàn, Thiều Trì thật sự tồn tại trong cuộc sống của chúng ta, và tôi tin người lương thiện sẽ có kết cục tốt đẹp. Viết về những tình yêu đẹp, có lẽ là vì đến giờ tôi vẫn xem Doraemon, có lẽ vì tôi vẫn còn tin vào chuyện cổ tích, có lẽ vì tôi vẫn còn tin vào tình yêu, cho dù tình yêu chỉ là một thứ ảo tưởng vô vọng.

Với một người quen viết hài kịch như tôi, Mây trên đồng bay mãi là một cách nhìn khác về thế giới. Câu chuyện vốn có thể kết thúc ở hôn lễ của hai nhân vật chính, nhưng tôi lại cố thêm một đoạn sinh ly tử biệt, không chịu cho Dĩ Mạch và Thiều Trì được nhanh chóng tận hưởng hạnh phúc. Thật ra sự thật không phải như mọi người tưởng, cuộc tái hợp trong phần ngoại truyện là tình tiết đã có trong đầu tôi từ trước khi tôi đặt bút viết những dòng đầu tiên. Và đó là một chuyện có thật. Cuốn sách này cũng là để tặng cho chàng trai đã kiên nhẫn đi tìm người yêu qua những bức ảnh phong cảnh cô chụp trên những nẻo đường cô bước qua. Bạn đã khiến tôi tin trên đời này có thứ tình yêu bất chấp tất cả, giúp tôi tin những con chữ của tôi không phải là tưởng tượng hão huyền. Cảm ơn bạn.

Việc thêu dệt nên những giấc mơ hạnh phúc biết bao. Bao nhiêu người bạn vốn không quen biết vì câu chuyện này mà đến với nhau, những bao dung và ủng hộ của các bạn là tài sản lớn nhất của tôi. Cảm ơn Lông Vũ, người đã thức trắng đêm làm clip cho Mây trên đồng bay mãi, cho dù tôi không thể theo ý muốn của bạn, để Mộ Hàn và Dĩ Mạch đến bên nhau, nhưng tôi vẫn rất cảm kích vì bạn đã cho tôi nhiều như vậy. Cảm ơn các chị em ở trang Tangning, vì thích Đường Ninh, vì thích Lâm Phong, tôi đã post truyện của mình ở đó, nhờ thế mà được quen các bạn. Cảm ơn Tưởng Bảo Bảo, bạn không biết lúc đọc bức thư dài dằng dặc của bạn tôi đã toát mồ hôi thế nào đâu, bạn yêu thích Mây trên đồng bay mãi như vậy thực sự khiến tôi có cảm giác muốn khóc. Lời cảm ơn không thể nói hết dành cho người biên tập quen thuộc, anh Trần Hải Yến ở Vạn Dung Văn Hóa, dù tôi đã không đưa Mây trên đồng bay mãi cho bên anh xuất bản, nhưng anh vẫn nhiệt tình giúp tôi chỉnh sửa, góp ý để cuốn sách hoàn thiện hơn. Cảm ơn mọi người ở nhà Thủy Mặc, cảm ơn các độc giả đã luôn quan tâm đến tôi, tôi không thể viết ra hết tên của các bạn, nhưng thật sự rất cảm ơn.

Cuốn sách này còn dành tặng cho những bạn đã giúp tôi, câu chuyện của tôi cũ nhàm, lời văn nghèo nàn, may mà được các bạn chỉ dẫn và giúp đỡ. Cảm ơn Tư Tồn, chị đã dạy em như một người chị về cách viết văn và làm người; cảm ơn Phi Yên, người đã không tiếc công sức PR cho tôi; cảm ơn Bình Tử, bạn vẫn tốt như thế, lúc nào cũng cổ vũ tôi; cảm ơn Linh Hy, người đã giúp tôi hoàn thành cuốn sách này… Còn Lân Tâm, Lão Thất nữa, bao nhiêu người đã giúp tôi như vậy, tôi thật không biết phải báo đáp làm sao.

Không thể không nhắc đến các bạn biên tập cuốn sách này, tôi biết tôi là một tác giả rất quá đáng. Trước khi nộp bản thảo, tôi lại đột ngột xóa đi viết lại mười vạn từ, sự hà khắc gần như tự hành xác của tôi khiến các bạn phải vất vả. Kế hoạch xuất bản trì hoãn, mọi việc bị đình trệ, nhưng cảm ơn các bạn đã bao dung, vui lòng để tôi có thêm thời gian hoàn chỉnh cuốn sách này. Lúc bản thảo hoàn thành, tôi đến Thượng Hải, tôi bỗng cảm thấy đây chính là cái duyên của mình với Mây trên đồng bay mãi. Từ Nam Xương đến Thượng Hải, tôi tất phải đi con đường mà Dĩ Mạch đã đi qua.

Tựa như luân hồi, khi tôi viết đến Kenya, tôi bỗng gặp một bài viết về Kenya trên Tianya. Ấn tượng đầu tiên về đất nước này của tôi là từ một bộ phim trên TVB. Tôi chưa từng nghĩ đến câu chuyện này lại được ưa thích đến thế trên TVB, có lẽ bởi bản thân tôi cũng là người hâm mộ TVB chăng?

Lời cuối tôi muốn gửi đến mọi người là cảm ơn các bạn đã lật giở Mây trên đồng bay mãi, cảm ơn các bạn đã cùng tôi tận hưởng giấc mơ đồng thoại kỳ duyên này.

AN DĨ MẠCH

Đêm 21 tháng 5 năm 2005