Chương 23: Tình yêu sâu nặng

Mây Trên Đồng Bay Mãi

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dĩ Mạch, em có biết em là một thiên thần không? Thế giới này thay đổi quá nhanh, đã không còn sự trong sáng, thánh thiện của em nữa. Lục Thiều Trì cúi người, hôn nhẹ lên trán cô. Thực ra, anh cũng không xứng với em. An Dĩ Mạch, ba chữ này quý giá là vậy, anh sao có thể không trân trọng?

Chiếc đồng hồ treo ở đầu giường bệnh kêu tích tắc, tích tắc.

Lúc Dĩ Mạch thiếp đi trong lòng anh, Lục Thiều Trì nghĩ đến Tiêu Nhân Tâm. Khi sập cửa bỏ đi, mặt bà tái nhợt không sắc máu. Anh chưa từng nghĩ quá khứ của Dĩ Mạch có thể có quan hệ gì đến bà, nhưng anh cũng không thể không ngờ vực, nếu sự thật đều như Dĩ Mạch nói, thì Tiêu Nhân Tâm chắc chắn không thể lấy những tấm ảnh khỏa thân cô bị chụp trong nhà kho từ tay thám tử tư. Một ý nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu anh, chuyện hồi đó có liên quan đến mẹ không? Kẻ nói sẽ giúp mẹ Dĩ Mạch tìm bác sĩ, kẻ có quan hệ thân thiết với Viện trưởng Bệnh viện Nhân Tâm rốt cuộc là ai?

Cũng là con người, sao họ lại có thể nhẫn tâm đến thế? Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì khiến họ ra tay với một học sinh cấp ba? Anh không dám nghĩ đến, hồi đó Dĩ Mạch mới có mười mấy tuổi đã chịu đựng bao nỗi đau đớn như thế. Suýt nữa thì bị cưỡng bức, bị ép chụp ảnh khỏa thân, bị đánh đập, bị đe dọa, bị tổn thương và bị vứt bỏ. Trong lòng cô nhiều đau khổ như thế mà một từ cũng không nói. Cho dù bị oan ức, bị hiểu lầm, cô cũng chỉ có thể cắn răng không nói một từ. Hồi đó cô chỉ là một đứa trẻ…

Anh biết rõ tính mẹ, chắc chắn không thể dễ dàng thỏa hiệp. Bà là người rất giữ thể diện, biết sắp xếp mọi thứ thật tốt đẹp, cho dù muốn đối phó ai thì cũng không bao giờ đích thân ra tay. Những bức ảnh trong tay bà đủ để đánh Dĩ Mạch một đòn chí mạng.

Bước tiếp theo sẽ là thế nào đây? Nếu anh không bỏ cuộc, bà cũng không buông xuôi.

Hơi lạnh mỏng manh kết thành một màn sương trắng trên cửa sổ kính của phòng bệnh. Dĩ Mạch cắn môi, co người trong chăn. Lục Thiều Trì định giúp cô duỗi người ra nhưng cô lại co người cảnh giác. Cho dù là trong lúc ngủ, cô vẫn lo lắng không yên.

Trong tay anh là tập ảnh Tiêu Nhân Tâm vừa để lại. Anh xem từng tấm từng tấm một, cô bé trong ảnh tóc tai rũ rượi, nỗi sợ hãi tràn đầy trong đôi mắt trong veo, mím chặt môi cố kìm nước mắt khiến người ta vô cùng xót thương. Trên làn da trắng mịn của cô là những vết bầm tím đậm nhạt khác nhau, cho dù bị hạ nhục thế nào, cô vẫn luôn mang vẻ mặt đầy kiêu hãnh.

So Dĩ Mạch trước đây và hiện giờ, dường như cô vẫn không thay dổi, chưa bận mùi son phấn. Điều khác biệt duy nhất là Dĩ Mạch trước kia có một khuôn mặt bầu bĩnh trông thật ngọt ngào, khóe môi dù lúc không cười cũng cong lên thật tự nhiên, làm người ta mê đắm như mật ngọt. Còn giờ đây… ánh mắt của Lục Thiều Trì dừng lại trên chiếc cằm nhòn nhọn của cô, bất giác buồn bã.

Kỳ thật, bao nhiêu năm rồi, Dĩ Mạch vẫn không hề thay đổi. Cô vẫn mang cái tính nết trẻ con, hay làm nũng, hay giận dỗi, ranh ma, không thích ứng phó chốn công sở, thường đắc tội với người ta mà không biết. Là anh quá vô tâm không nhận ra, Dĩ Mạch chưa từng bước ra khỏi quá khứ, cô luôn sống trong ký ức. Những người cô yêu thương đã không còn, bạn bè cô đều đã trưởng thành rồi ra đi, chỉ có mình cô vẫn như cũ, cố chấp từ chối lớn lên, từ chối ra đi.

Dĩ Mạch, em có biết em là một thiên thần không? Thế giới này thay đổi quá nhanh, đã không còn sự trong sáng, thánh thiện của em nữa. Lục Thiều Trì cúi người, hôn nhẹ lên trán cô. Thực ra, anh cũng không xứng với em. An Dĩ Mạch, ba chữ này quý giá là vậy, anh sao có thể không trân trọng?

Trên chiếc bàn đầu giường bệnh là tờ báo đã ngả vàng. Tờ báo giật tít nóng hổi, có ảnh có bài rất hấp dẫn. Cô bé trong ảnh có vẻ mặt ngơ ngác, bên vai khoác chiếc balô, lôi lôi kéo kéo với đám đàn ông, rồi biến mất trong một chiếc Bentley. Sau đó là một loạt ảnh chụp trộm, khách sạn sang trọng, lộng lẫy, cô bé quần áo xộc xệch, túm chặt ngực áo, đi giữa đám đàn ông, cúi gục đầu xuống, mong manh tựa như lúc nào cũng có thể bị gió cuốn đi.

Lục Thiều Trì khẽ siết mạnh, tờ báo dúm lại giữa những ngón tay trắng bệch của anh, dúm thành một nắm giấy vụn. Anh mường tượng ra cảnh đám phóng viên đó thản nhiên mời chuyên gia tâm lý học phân tích hiện tượng nổi loạn ở tuổi niên thiếu, các học giả dõng dạc giảng giải đạo lý và phân tích nạn gái bao là chuyện xưa nay thường gặp trong ngoài nước. An Dĩ Mạch chính là cô thiếu nữ hư hỏng trong vũng bùn lầy lấm lem đó, chờ đợi các vị học giả kiêm vệ sĩ đạo đức cứu vớt, đến cả xét xử cũng không cần, cứ thế định tội luôn.

Bia miệng thật đáng sợ. Những ngón tay thon dài trắng trẻo của Lục Thiều Trì nhẹ lướt trên sống mũi cô. Sáu năm rồi, cô còn gầy hơn trước, gần như chỉ một bàn tay là có thể phủ kín cả khuôn mặt cô. Anh không dám nghĩ, thời gian sau đó cô đã tiếp tục sống như thế nào. Chỉ mới học cấp ba, làm sao cô có thể đối mặt với những lời cáo buộc, chỉ trích nặng nề đó? Đám phóng viên ấy đặt bút đầy ác ý, cô hẳn đã mình đầy thương tích.

Cho anh xem những bức ảnh này là để anh nản lòng rút lui, chứ không phải để anh nghi ngờ, đoán già đoán non. Tiêu Nhân Tâm hiểu rõ con trai mình hơn bất kỳ ai, bà biết anh sẽ không bỏ cuộc, vì thế nên những đòn này chỉ là cảnh cáo. Nếu anh tiếp tục, Dĩ Mạch sẽ phải đối mặt với những chuyện còn tồi tệ hơn.

Nhưng bà đã sai.

Bà không hiểu Lục Thiều Trì hiện giờ. Lục Thiều Trì trước kia rất biết che giấu mọi thứ, việc gì cũng tỉnh táo suy tính, biết thỏa hiệp, biết nhường bước. Nhưng Lục Thiều Trì bây giờ sẽ không thể, tuyệt đối không thể từ bỏ Dĩ Mạch. Dĩ Mạch là điều duy nhất Lục Thiều Trì không thể nhường bước. Nhìn thấy những bức ảnh này, anh chỉ xót xa, chỉ thương cảm và chỉ thêm yêu quý cô.

Anh hận mình xuất hiện quá muộn, không ở bên cô khi cô cần nhất. Vậy thì sau này, anh càng không thể để cô chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.

Anh mím chặt môi, lấy điện thoại ra, bấm nhanh bàn phím.

“Alô, trưởng phòng Lý phải không? Vâng, cháu là Lục Thiều Trì. Nghe nói gần đây bác được bế cháu rồi, chúc mừng bác. Không có gì ạ, bác là chiến hữu cũ của bố cháu mà, phận con cháu thăm hỏi bác là chuyện phải làm. Vâng, báo cáo kiểm tra sức khỏe của bác đã có rồi ạ, mai cháu muốn mời bác ăn bữa cơm để nói rõ ràng với bác, cháu đã đặt bàn ở Quân Duyệt rồi, bác nhất định đến nhé”.

Lúc gọi điện thoại anh vẫn cười, nhưng vừa gác máy thì trong nháy mắt, không khí trong phòng tựa như đông cứng lại theo nét mặt lạnh băng của anh.

“Alô, tôi là Lục Thiều Trì, đặt cho tôi một bàn ở Quân Duyệt, loại đắt nhất ấy. Ngày mai tôi cần chủ bút của tất cả các báo đài ở Vân Trạch, đại diện các đài truyền hình, phát thanh đều phải có mặt! Tôi không cần biết anh dùng cách nào, làm ngay cho tôi!”.

Dĩ Mạch, những gì họ nợ em, anh sẽ bắt họ từng người, từng người một phải trả giá gấp đôi.

Mưa ngoài cửa sổ bay lất phất, bánh xe phủ một lớp hơi nước, lên đường. Mưa giữa thu không lớn nhưng gió rất mạnh. Những vệt mưa mỏng mảnh tạt lên vách kính ngoài văn phòng, tí tách lăn xuống. Lục Thiều Trì đứng lặng trước vách kính, một tay đút trong túi áo, quay lưng về phía những người đứng đằng sau, lặng im không nói gì.

Anh im lặng, mọi người cũng không dám cất tiếng, ai cũng biết Chủ nhiệm Lục đang bực bội.

“Tại sao lại không hẹn được bọn báo chí? Tại sao đại diện của đài truyền hình đều đang bận? Giờ nghỉ trưa thì bận cái gì?”.

“Choang!”. Ống bút sơn mài trên bàn làm việc bị anh gạt mạnh xuống đất. Cậu nhân viên giật mình run bắn, Chủ nhiệm Lục thường ngày lịch thiệp nhã nhặn là thế mà khi nổi nóng lên thì đúng là ngang ngửa với Viện trưởng.

“Chủ nhiệm Lục, có thể hẹn lại…”. Cậu nhân viên phòng tuyên truyền lau mồ hôi, người đàn ông phía trước mặt mày tối sầm, đúng là còn đáng sợ hơn cả Viện trưởng Bệnh viện Nhân Tâm. Ánh mắt lạnh băng đó chỉ cần lướt qua là lưng cậu đã lạnh toát.

“Hẹn lại? Anh cũng nói thế với Viện trưởng à? Gọi Chủ nhiệm của anh đến đây!”.

“Viện trưởng gọi Chủ nhiệm em đến văn phòng rồi ạ”.

Lục Thiều Trì khẽ nheo mắt lại, đầy nguy hiểm. Tay anh đặt trên đống giấy tờ bên cạnh, các ngón tay chầm chậm nắm lại, các khớp tay nổi màu trắng xanh. Mấy tờ giấy nhăn nhúm lại dưới các ngón tay anh.

“Roẹt!”. Có tiếng giấy rách toạc, Lục Thiều Trì lúc này mới chịu buông tay. Ánh mắt sắc lạnh của anh quét qua từng người trong phòng. Ánh mặt trời nhợt nhạt bên ngoài điểm xuyết thêm hơi lạnh cho đôi mắt sẫm màu mực của anh.

“Giờ em gọi lại cho phía đài truyền hình…”.

“Không cần, có gọi nữa thì họ cũng không có thời gian ăn bữa cơm với tôi đâu”.

Lục Thiều Trì cầm chiếc áo vest trên ghế lên, đẩy mạnh cửa bước ra. Trên đường anh rảo bước nhanh, suýt nữa thì xô đổ cả khay dụng cụ trên tay y tá. Lúc anh lao vào văn phòng của Viện trưởng, mọi người đều không kịp nhận ra con người lỗ mãng này là bác sĩ Lục lịch lãm thường ngày.

“Có phải mẹ không cho đám phóng viên đó đến gặp con không?”.

Tiêu Nhân Tâm đang xem chứng từ sổ sách của bệnh viện, thấy con trai đi vào, bà nhẹ nhàng đặt tập tài liệu trên tay xuống.

“Con đang nói với mẹ đấy à? Nếu con nói với mẹ con thì phải biết lễ phép. Nếu con nói với Viện trưởng thì phải biết cung kính. Giờ con cứ tự ý đẩy cửa vào như thế, người ta sẽ nghĩ con trai của Tiêu Nhân Tâm không được dạy dỗ tử tế, bác sĩ của Bệnh viện Nhân Tâm chúng ta không có phép tắc”.

Bà chỉnh lại chiếc vest trên người, dù trong lúc nóng giận, bà vẫn giữ tác phong ung dung từ tốn như thường.

“Con không đến nói những chuyện đó với mẹ, con chỉ muốn hỏi sao mẹ lại làm thế?”.

“Mẹ chưa từng nghĩ đến chuyện cản trở phóng viên ăn cơm với con, chỉ là mẹ không thể ngờ được con trai mẹ lại vì một con kỹ nữ, không những dám nhờ bạn bè của bố mà còn điều động cả Trưởng phòng Tuyên truyền, lại còn định hối lộ người phụ trách báo chí. Con biết mình đang làm gì không? Mẹ cho con ra nước ngoài học, mẹ dạy con tập nhẫn nhịn từ nhỏ, giờ con đã học được cái gì rồi?!”.

“Nói như thế tức đúng là mẹ làm. Con rất tiếc phải nói với mẹ, mẹ có làm hơn nữa thì con cũng không nhường bước đâu. Từ bé đến lớn, con chưa bao giờ có cơ hội tự lựa chọn cuộc sống cho mình. Lần này con sẽ đi đường của con”. Lục Thiều Trì nói xong, quay người bỏ đi.

“Đứng lại! Đứng lại cho mẹ!”. Tiêu Nhân Tâm chống bàn đứng bật dậy, Lục Thiều Trì vẫn không dừng bước.

Nhìn Lục Thiều Trì biến mất ngoài cửa, Tiêu Nhân Tâm tức điên người. Bà mạnh tay nhấc điện thoại lên, nhanh tay bấm máy.

“Cậu nói đám người ở đài truyền hình đó rất bận? Có phải bận ăn cơm với Lục Thiều Trì không? Tôi không cần biết, cậu phải hẹn được họ. Tóm lại, chớ để con bé An Dĩ Mạch đó bám lấy Thiều Trì nữa”.

Bà đặt điện thoại xuống, thở hổn hển. Chết tiệt, người đàn bà đó đúng là âm hồn không tan! Chết rồi còn sai khiến con gái đến quấy rối con trai bà. Đám người phòng Tuyên truyền cũng không hiểu làm ăn ra sao, có mỗi việc hẹn phóng viên mà cũng làm không xong!

Ra khỏi văn phòng Viện trưởng, Lục Thiều Trì trở về phòng bệnh của Dĩ Mạch.

Cửa ra ban công mở toang, gió cuốn nước mưa tràn vào trong phòng. Mặt sàn đã ướt đầm, Dĩ Mạch chân trần ngồi trên sàn đá, bàn chân buốt cóng đã chuyển màu tím tái. Rèm cửa ướt đẫm táp lên người cô, phần phật bay trong gió. Cô ngồi lặng im, hai tay ôm lấy đầu gối, đầu ngoảnh ra bên ngoài, không biết đang nghĩ gì.

Lục Thiều Trì không kìm nổi, lao đến ôm chầm lấy cô.

Mặt cô ướt đẫm, không biết là nước mưa hay nước mắt. Bầu trời ngoài cửa sổ xầm xì buồn bã, mây sà xuống tựa như những khối chì đen kịt. Nhưng bầu trời có xám xịt đến mấy thì cũng không bằng sắc mặt nặng nề của Lục Thiều Trì lúc này.

“Em định làm gì? Em có biết là mình đang ốm không? Em muốn chết hay sao mà làm thế? An Dĩ Mạch, em tỉnh táo lại cho anh!”.

Lục Thiều Trì thấy như có đống lửa đang thiêu đốt trong lồng ngực, cảm giác bức bối khiến anh trở nên nóng nảy. Dĩ Mạch vẫn im lặng ngồi đó, hơi dịch người về phía cửa kính, mặt áp vào cửa. Theo ánh mắt của cô, anh nhìn thấy một rừng ô của những người ngoài đường, đỏ, vàng, xanh… xòe ra như những bông hoa. Gió thổi cánh cửa rung lên từng hồi, thân người cô giá lạnh, cách lớp vải ướt đầm, sự yếu ớt của cô khiến anh xót xa.

“An Dĩ Mạch, em muốn thế nào đây? Em không chịu ăn, anh sẽ truyền nước cho em. Em không chịu nói, anh sẽ nói chuyện với em. Anh vì em mà sẵn sàng làm loạn nhà, giờ em thế này là sao! Sao lại bất cần như thế? Em nhìn anh này, Lục Thiều Trì anh thật sự không đáng để em sống tiếp sao?”.

Giọng điệu nóng nảy giận dữ, anh tóm chặt lấy cô, kéo cô nhìn về phía mình.

“Em tưởng anh không quay lại nữa”. Dĩ Mạch ngơ ngác, rồi bỗng mở miệng nói.

Anh ngây ra, buông tay. Nhưng muộn mất rồi, trên cánh tay cô đã hằn lên vết đỏ rõ ràng, dấu tích anh để lại.

Anh vừa… la hét với cô, còn làm cô đau. Anh vừa xót vừa bực, anh lại không làm chủ được cảm xúc của mình, nhìn vẻ yếu đuối thẫn thờ của cô, anh thấy đau khổ còn hơn chết.

“Hôm đó trời cũng mưa, bố em đã nhảy từ cửa sổ xuống. Em ngồi bên cửa sổ gọi điện cho Mộ Hàn, anh ấy nói không muốn gặp em nữa. Hôm đó còn có sấm chớp, tiếng sấm kêu to lắm, em sợ quá. Em cứ ngồi cạnh cửa sổ chờ rất lâu, nhưng chẳng còn ai trở lại. Đám phóng viên cứ đập cửa liên hồi, xung quanh ầm ĩ, nhưng em không nghe gì hết, không nghe thấy gì hết”.

“Mấy hôm nay em không ăn được thật, buổi sáng thực ra em cũng định ăn chút gì đó, nhưng tay em yếu quá làm đổ hết bát cháo. Em biết anh muốn tốt cho em, sợ em không chịu nổi nên mới phải bảo y tá truyền nước cho em. Nhưng đúng là em rất sợ kim tiêm”.

“Em nghe thấy anh mắng y tá, anh chưa bao giờ nổi giận như thế cả, là em làm anh không vui. Sau khi anh đi thì trời bắt đầu mưa. Mỗi lần trời mưa em đều cảm thấy như mình mất tất cả. Em tưởng anh không quay lại nữa. Thiều Trì, em không cố ý đâu. Em chỉ muốn ngồi đây nhìn anh đi qua đi lại, Thiều Trì… xin lỗi anh”.

Giọng nói của Dĩ Mạch khe khẽ, trong vẻ yếu ớt ẩn chút mạnh mẽ. Cô đã sớm quen bị người khác làm tổn thương, cũng đã quen tự mình chữa trị. Vết thương nhiều năm đã thành sẹo, lần này đám phóng viên đó lại tàn nhẫn động đến khiến cô lại một lần nữa đau đớn khôn nguôi. Nhưng dù có đau đến mấy thì cô cũng vẫn tự hồi phục được. Trước đây, cô không bao giờ xin lỗi, còn bây giờ rõ ràng là anh hiểu lầm cô, vậy mà cô lại vội vàng xin lỗi anh trước. Cô lo lắng bất an như vậy khiến anh xót xa, khiến anh ân hận vì sự lỗ mãng của mình vừa rồi.

Thiều Trì lấy áo khoác choàng lên vai cô, anh lo cho cô quá nên mới mất bình tĩnh. Cô sợ sự mất mát, anh cũng nào có khác gì. Cô ngồi trước cửa kính, hình ảnh đó tựa như cô đang ở một thế giới khác, hư ảo, mơ hồ, dường như lúc nào cũng có thể bị gió thổi tan.

“Là anh sai, là anh không cho em lòng tin. Dĩ Mạch, em phải tin, chỉ có em rời bỏ anh, còn anh, vĩnh viễn không bao giờ rời bỏ em. Bất kể là sống hay chết, anh cũng sẽ là người ra đi sau cùng”. Anh kiên định nói, nói cho cô nghe, cũng là nói cho bản thân mình.

Dĩ Mạch khẽ ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt sắc nét của anh, đôi mắt đẹp, ánh nhìn kiên định ẩn náu trong đôi con ngươi sâu thẳm. Ngọn lửa thiêu đốt nơi đáy mắt anh khiến cô vội đưa mắt sang chỗ khác, cô lại nhìn ra bên ngoài, chiếc ô của một đứa bé bị gió thổi lật ngược, còn đứa trẻ hớt hải đuổi theo chiếc ô đã bị biến dạng, cô bỗng bật cười, thế giới này, đẹp là thế.

Cô thấy may mắn, anh yêu cô và đã thề ước sống chết bên nhau.

Hồi bé xem Mẫu Đơn đình(*), những ca từ của Thương Hiền Tổ làm cho cô cảm động phát khóc. Nhất là câu “Tình yêu không biết khởi nguồn từ đâu, một khi đã yêu thì sâu đậm vô cùng. Người dương gian, kẻ địa hạ. Người sống không thể ra đi, người chết không thể hồi sinh, lưu luyến không rời là cũng bởi chữ tình không được như ý nguyện”.

(*) Một vở ca kịch Trung Quốc do tác giả Thương Hiền Tổ đời Minh sáng tác.

Tình yêu không biết khởi nguồn từ đâu, một khi đã yêu thì sâu đậm vô cùng. Cô chính là thứ tình sâu đậm của anh. Hơi ấm lan tỏa trong tim, cô không còn run rẩy nữa, không còn sợ giá lạnh nữa. Hóa ra cô vẫn chưa quên, cô vẫn có thể yêu thêm lần nữa.

Thiều Trì ngạc nhiên, không biết sao tự nhiên cô lại cười. Cô nhìn anh, ánh mắt long lanh.

“Dĩ Mạch…”.

Anh thận trọng gọi cô.

“Thiều Trì, cái nhẫn đó của anh thật sự không còn ý gì khác sao? Nhẫn nước ngọt em tặng anh là có ẩn ý đấy”.

“A…”. Anh ngây người, không hiểu cô định nói gì.

“Thiều Trì, mình cưới đi”.

Mưa ngoài cửa sổ vẫn tiếp tục rơi, tiếng cô hòa cùng tiếng gió nghe thật hư ảo, nhưng trong tim Lục Thiều Trì, năm từ đó rất rõ ràng.

Cô không nhắc lại.

Anh cũng không cho phép cô nghĩ lại.

“Thiều Trì, mình cưới đi”. Cô nhắc lại lần nữa.

“Không được”. Anh cười trả lời.

“Sao?”. Lần này đến lượt cô ngẩn ra.

Ngốc ạ! Vì anh còn chưa cầu hôn em mà.