Chương 140: Anh em

Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Hôm nay Tạ Minh và Trần Tư Tuyết đang làm đồng thì nghe thấy có người đến gọi, họ còn tưởng lại là người muốn máy gạo. Tạ Minh phủi bùn trên tay, định về nhà máy gạo.

Kết quả là không phải máy gạo, mà là nói nhà họ có khách đến.

Chuyện này khiến Tạ Minh và Trần Tư Tuyết đều kinh ngạc, sao nhà họ lại có khách đến? Bây giờ không phải Tết, trong nhà cũng không làm gì, sao lúc này lại có người đến.

Tạ Minh và Trần Tư Tuyết chợt tò mò, bèn dứt khoát về thẳng nhà.

Đợi Tạ Minh và Trần Tư Tuyết về nhà nhìn thì thấy có tận mấy người đã đứng trên sân đá nhà ông, còn có người trong thôn đang nói chuyện với họ. Thấy chủ nhà quay về, người trong thôn mới rời đi.

Tạ Minh nhìn Trần Tư Tuyết. Sắc mặt Trần Tư Tuyết hơi kì lạ.

Người tới là họ hàng bên nhà bà ngoại Tạ Trường Du, cũng chính là anh trai và em gái của Trần Tư Tuyết. Hôm nay có bốn người đến, bao gồm vợ chồng Trần Tư Điền, con gái của vợ chồng Trần Tư Điền là Trần Đình cùng với em gái của Trần Tư Tuyết là Trần Tư Song.

Cái tên Trần Tư Song còn có một nguồn gốc nho nhỏ. Hồi ấy rõ ràng đặt là Sương, nhưng lúc đăng kí hộ khẩu, chẳng hiểu sao lại biến thành Song, mấu chốt nhất là rất lâu sau chuyện này mới được phát hiện.

Thực ra hai nhà rất ít khi qua lại, nhiều nhất là dịp Tết, Trần Tư Tuyết dẫn con về thăm bố mẹ, thời gian ở lại rất ngắn, nói là hoàn thành nhiệm vụ Tết cũng chẳng ngoa. Còn gia đình nhà Trần Tư Điền, Trần Tư Song thì cũng phải lúc con cái kết hôn họ mới đến một lúc.

Bây giờ Trần Tư Điền và Trần Tư Song tới đây, đừng nói là Tạ Minh mà ngay cả Trần Tư Tuyết cũng rất mông lung.

Người đến là khách, huồng hồ vốn có quan hệ thân thích, Trần Tư Tuyết cầm chìa khóa mở cửa, vẫn mời mọi người vào nhà ngồi.

Trần Đình dẻo miệng, vừa vào nhà đã nói: “Bố và cô út cứ nhắc mãi với cháu về nhà cô cả, cháu muốn tới từ lâu rồi, nhưng bố cứ không cho, nói là cháu đến sẽ làm phiền cô cả và chú, hại cháu đến bây giờ mới tới đây được. Cô ơi, nhà cô đẹp thật đấy ạ.”

Vừa nghe vậy, Trần Tư Tuyết cũng cười. Có điều chỗ này mà đẹp cái gì, phải chỗ của con trai dì mới gọi là đẹp. Nếu có thể, dì thật sự muốn dẫn anh trai và em gái đến Tạ trạch ngắm.

Nghĩ đến đây, Trần Tư Tuyết nhíu mày. Lúc Trường Bình và Trường Du kết hôn, hình như họ không tới, chỉ nhờ người mang tiền mừng đến thì phải?

Trần Tư Tuyết lạnh mặt. “Mọi người ngồi chơi đi, tôi đi nấu cơm.”

Trần Tư Tuyết nói xong liền đi vào phòng bếp.

Trần Tư Điền và Trần Tư Song nhìn nhau, rồi nhìn Trần Đình mang tính an ủi. Trần Đình gật đầu với họ.

Vì thế khi Trần Tư Điền và Trần Tư Song vừa bước ra ngoài, Trần Đình lập tức bắt đầu trò chuyện với Tạ Minh, trước tiên là hỏi thăm qua loa mấy câu hỏi vặt vãnh, các câu sau liên quan đến Tạ Trường Du nhiều hơn.

Trần Tư Tuyết nấu cơm đã thành quen, có thể một mình bận rộn cả chuyện nấu nướng và củi lửa. Châm lửa dưới bếp rồi bỏ thêm chút chủi tốt (tức củi có thể cháy lâu) là có thể bận rộn trên bếp rồi. Qua một lúc lại nhét thêm chút củi tốt là được.

Trần Tư Điền và Trần Tư Song đi đến phòng bếp, Trần Tư Song vội ngồi trước bếp trông lửa.

Trần Tư Tuyết vừa thấy hai người này đến thì lập tức dừng động tác, nhíu mày nhìn họ, đang làm gì đây?

Trần Tư Điền thở dài thườn thượt. “Tiểu Tuyết…”

Nghe thấy cách gọi này, Trần Tư Tuyết lập tức cảm thấy vô cùng khó chịu. Rõ ràng hồi nhỏ tình cảm giữa ba anh em tốt như thế, chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, họ đã trở thành một sự cố kị trong lòng dì.

Trần Tư Điền đến gần Trần Tư Tuyết. “Anh biết, đều tại bọn anh, chuyện hồi đó quả thực là do bọn anh làm không đúng. Cho nên bao nhiêu năm nay, cô không muốn về nhà, bọn anh đều có thể hiểu được, cũng không trách gì cô. Nhưng bây giờ con cái chúng ta đều trưởng thành cả rồi, mẹ cũng đã lớn tuổi, cô thật sự muốn trách bọn anh cả đời ư?”

Trần Tư Tuyết cắn chặt môi mình.

Sao có thể không trách đây? Tạ Minh khi ấy vừa nghèo vừa què quặt, vừa nhìn đã biết nếu lấy ông thì cuộc sống sẽ khó khăn. Hơn nữa khi gả đến đây, Trần Tư Tuyết không chỉ phải đối mặt với cuộc sống nghèo khổ mà còn phải đối mặt với sự chèn ép từ mẹ chồng. Cuộc sống đó chẳng khác với ngâm mình trong bể khổ là bao.

Bây giờ khó khăn lắm mới thoát ra khỏi bể khổ, thậm chí có thể coi như sống trong bể ngọt rồi, nhưng sao có thể quên đi những ấm ức mình phải chịu thuở ban đầu?

Trần Tư Tuyết không nói gì, Trần Tư Điền cũng yên lặng.

Nhưng lúc này, trong phòng bếp lại vang lên tiếng thút thít khe khẽ.

Trần Tư Tuyết và Trần Tư Điền cùng nhìn sang Trần Tư Song đang nhìn ngọn lửa. Tiếng khóc truyền đến từ chỗ Trần Tư Song.

Trần Tư Song lau nước mắt trên mặt mình, đứng dậy, bước thẳng về phía Trần Tư Tuyết. Giữa đường, bà ta còn loạng choạng.

Sau đó trước con mắt kinh ngạc của Trần Tư Tuyết, Trần Tư Song quỳ phịch xuống trước Trần Tư Tuyết.

“Dì làm gì thế?” Trần Tư Tuyết hoảng hồn, vội kéo Trần Tư Song. Nhưng Trần Tư Song cứ không chịu đứng dậy.

Trần Tư Điền sợ động tĩnh ở đây quá lớn, lập tức đóng cửa phòng bếp lại, không để người khác sơ suất đi vào.

Khuôn mặt Trần Tư Song đẫm nước mắt. “Chị, chị đừng kéo em, em không chịu nổi đâu. Chị ơi, em xin lỗi chị, thật lòng xin lỗi chị… Tiếng xin lỗi này em nên nói với chị từ lâu rồi, nhưng vì nhu nhược, ngu dốt mà em kéo dài mãi đến tận bây giờ. Đều là lỗi của em. Khi ấy em thật sự quá sợ, quá hãi hùng về tương lai. Khi ấy đến đồ đạc em cũng thu dọn xong rồi, em chỉ muốn chạy trốn… Em xin lỗi chị, thật lòng xin lỗi chị, em không nên như thế…”

Mắt Trần Tư Điền cũng đỏ hoe, thi thoảng ông ta lại tự đánh mình. “Tại anh, cũng đều là lỗi của anh. Khi ấy anh cảm thấy Song Song không muốn gả đến đây như thế, miễn cưỡng con bé cũng vô dụng, ở nhà mà nó đã dám bỏ nhà đi thì nếu thật sự gả ra ngoài, không phải sẽ gây ra chuyện càng nghiêm trọng hơn hay sao? Cho nên anh liền nghĩ, Song Song không thể nào sống tốt được, sẽ chỉ càng ngày càng tệ. Nhưng Tiểu Tuyết cô lại khác. Lúc ở nhà, cô có thể một mình đảm đương một phương diện, nếu là cô thì chắc chắn có thể sống tốt được. Nhưng bọn anh đều sai rồi, dựa vào đâu mà bọn anh lại ra quyết định thay cô chứ, dựa vào đâu mà bức cô gả đến đây…”

Trần Tư Song lắc đầu nguầy nguậy. “Không, đều là lỗi của em… Rõ ràng em biết là lỗi của mình, nhưng vì ích kỉ mà để chị phải lấy chồng thay em. Thậm chí sau này… sau này còn vì không muốn đối mặt mà em vẫn một mực nói với mình rằng bây giờ chị sống tốt như thế, tại sao còn phải so đo nhiều đến vậy chứ… Thực ra em thật sự không nghĩ thế đâu, chỉ là em không muốn đối diện với lỗi lầm mình đã phạm phải thôi.”

“Cũng là lỗi của anh…” Trần Tư Điền nói, cũng quỳ xuống trước mặt Trần Tư Tuyết.

Có nói thế nào, Trần Tư Tuyết cũng không thể để Trần Tư Điền quỳ xuống được. “Đứng cả lên, đứng cả lên cho tôi.”

Trần Tư Song và Trần Tư Điền đều không muốn.

Trần Tư Tuyết khịt khịt mũi. “Có phải hai người không coi tôi là em gái, không coi tôi là chị gái nữa đúng không? Cho nên mới không nghe lời tôi như thế?”

Bấy giờ Trần Tư Song và Trần Tư Điền mới đứng dậy.

Trần Tư Tuyết cũng đã rơi nước mắt. “Được rồi, chuyện đó đã qua rồi, sau này chúng ta không được nhắc lại nữa. Nếu hai người còn nhắc, tôi sẽ coi như hai người cố ý phá hỏng tình cảm vợ chồng giữa tôi và Tạ Minh.”

Trần Tư Song vội nói: “Không nhắc nữa, không nhắc nữa.”

Trần Tư Điền cũng gật đầu.

Vì thế ba người bắt đầu bận rộn trong bếp. Trần Tư Tuyết vui vẻ và hưng phấn chưa từng có, dường như đã quay về hồi nhỏ, ba anh em cùng nấu cơm, cùng nhặt củi, cùng chuyện trò, vì một chút đồ ăn mà vui tươi hớn hở.

Nút thắt trong lòng Trần Tư Tuyết chẳng qua chỉ là Trần Tư Điền và Trần Tư Song cùng bức mình gả vào nhà họ Tạ. Bây giờ hai người họ đã xin lỗi, hơn nữa bao nhiêu năm nay có lẽ Trần Tư Điền và Trần Tư Song cũng không sống tốt, lòng Trần Tư Tuyết cũng trở nên mềm lại.

Khi ấy Trần Tư Song còn nhỏ tuổi, quả thực rất khó chấp nhận chuyện lấy Tạ Minh. Trần Tư Tuyết có thể hiểu được điều đó. Huống hồ dì là chị gái Trần Tư Song, cho dù khi ấy dì cũng lo cho cảnh ngộ của em gái, nhưng dì có thể chấp nhận việc mình chủ động giúp đỡ em gái chứ không thể chấp nhận chuyện em gái bức mình gả đến đây.

Thoáng cái đã nhiều năm, mọi người đều đã trưởng thành, không chỉ kết hôn sinh con mà đều đến tuổi có thể làm ông bà rồi. Cuộc sống của Trần Tư Tuyết cũng càng ngày càng tốt, nút thắt vừa được mở ra, ngược lại dì cảm thấy mình quá nhỏ nhen, chỉ vì chút chuyện này mà không qua lại thân thiết với anh trai em gái của mình nữa.

Ba anh em phối hợp nấu cơm, rồi lại hỏi thăm chuyện của nhau, bữa cơm này mau chóng được chuẩn bị xong.

Người một nhà cùng ngồi ăn cơm. Lúc trên bàn cơm, Trần Tư Điền nhìn xung quanh. “Trường Du và vợ nó không về ăn cùng à?”

“Bình thường chúng nó không về.” Người nói là Tạ Minh.

Trần Đình bất giác lên tiếng: “Tại sao lại không về ạ? Đều là người một nhà, lại còn sống gần nhau như thế, sao có thể không về ăn cơm cùng cô chú chứ?”

Trần Tư Song nhìn Trần Tư Tuyết, vội nói với Trần Đình: “Im lặng nào, ăn cơm của cháu đi.”

Trần Đình trông đầy ấm ức, nhìn mọi người trên bàn, lại không biết nên nói gì, chỉ có thể tiếp tục ăn cơm một cách đầy tủi thân.

Song nghe lời này, Trần Tư Tuyết lại rất khó chịu. Đúng ha, rõ ràng sống gần nhau như thế, tại sao không thể về nhà ăn cơm chứ? Nhà người ta đâu có không ra thể thống như nhà mình. Đều sống trong một thôn, còn phải xây chỗ ở khác, chẳng lẽ sống ở nhà thì sẽ khiến Lâm Tố Mỹ ấm ức hay sao?

Tạ Minh khẽ thở dài. “Đó là vì hai đứa nó thương hai ông bà già này. Chúng nó làm việc bận rộn, thời gian ăn cơm không cố định, nếu về ăn cơm thì hai vợ chồng tôi nhất thiết phải phối hợp với thời gian của chúng nó, không tự do tẹo nào cả. Huống hồ cũng không phải là chúng nó luôn ở trong thôn, chúng nó cũng sẽ ra ngoài làm việc, gặp phải tình huống như thế thì còn phải đến báo cho vợ chồng tôi biết, quá rắc rối, ngộ nhỡ đi vội vã thì vợ chồng tôi nấu cơm xong lại còn phải đợi…”

Trần Tư Tuyết nhìn chồng mình, tuy không nói gì nhưng sắc mặt không còn khó coi như vậy nữa.

Trần Đình khẽ lẩm bẩm: “Cháu chỉ cảm thấy các chị họ đều đi lấy chồng rồi, anh họ cũng không ở nhà, chỉ có hai cô chú ăn cơm với nhau thì hơi quạnh quẽ thôi.”

Trần Tư Tuyết nghe mà trái tim thoáng run rẩy, nơi mềm mại nhất đã được người ta vuốt ve nhè nhẹ. Đạo lý ấy ngay cả Trần Đình cũng hiểu, còn con trai dì lại không hiểu.

Lúc này, vợ của Trần Tư Điền ho một tiếng, nhìn Trần Tư Tuyết và Tạ Minh với vẻ hơi lấy lòng. “Lần này chúng tôi đến đây cũng là vì có chuyện muốn nhờ cô chú.”

Trần Tư Tuyết: “Đều là người một nhà cả, nói nhờ hay không cái gì, có gì bác cứ nói đi!”

“Thì là Đình Đình đấy, con bé ăn không ngồi rồi ở nhà, tôi nghĩ chẳng phải nhà máy của Trường Du đang tuyển người đấy sao, nên tôi muốn tới thử xem Đình Đình có thể thông qua tuyển chọn không… Chỉ là không biết có yêu cầu gì.”

Lúc này Trần Tư Tuyết nở nụ cười. “Có yêu cầu gì được chứ? Đình Đình muốn đến làm thì có thể sắp xếp vào thẳng luôn. Nếu Trường Du không đồng ý, em sẽ không nhận thằng con trai này nữa.”

Trần Đình tít mắt. “Thế thì tốt quá, hóa ra cô cảm thấy cháu còn quan trọng hơn anh họ nữa.”

Trần Tư Tuyết càng cười nắc nẻ. “Đúng đấy, Đình Đình nhà ta hiểu chuyện hơn anh họ cháu nhiều.”

“Cô ơi cô ăn đi, chú cũng ăn đi ạ.” Trần Đình vội gắp đồ ăn cho Trần Tư Tuyết và Tạ Minh.

……

Đợi sau khi ăn cơm xong, Trần Đình chủ động đòi rửa bát, không để cô ta rửa thì không được.

Vợ của Trần Tư Điền nhìn mà thấy khó tin. “Hôm nay con bé này sao thế, bình thường ở nhà lười chảy thây ra, hôm nay còn chủ động rửa bát cơ đấy.”

“Con bé thích cô nó mà…”

……

Ăn cơm xong, vì vợ chồng Tạ Trường Du quả thực không ở đây nên Trần Tư Điền và Trần Tư Song đều hơi tiếc nuối. Nhưng họ vẫn cùng Trần Tư Tuyết đi xem nhà nghỉ mới xây xong kia.

Qua mấy hôm nữa là khai trương rồi, Trần Tư Tuyết còn mời họ cùng đến xem.

Môi trường nhà nghỉ không tệ, Trần Tư Điền và Trần Tư Song vào nhìn một cái thì trao đổi ánh mắt với nhau rồi gật đầu, càng cảm thấy quyết định hôm nay rất chính xác.

Trần Tư Điền và Trần Tư Song đi cùng Trần Tư Tuyết, còn Trần Đình thì níu lấy cánh tay Trần Tư Tuyết, trông rất thân mật.

“Chỗ này đẹp thật đấy, nhất định tốn nhiều tiền lắm cô nhỉ.” Trần Đình nhận xét.

Trần Tư Tuyết cười tít mắt.

Song Trần Tư Điền lại nhíu mày, sau đó nhìn sang Trần Tư Tuyết. “Tiểu Tuyết, có phải chỗ này tiêu tốn quá nhiều không? Bây giờ thôn Cửu Sơn đông dân rồi, nhưng người muốn đến đây nghỉ trọ hẳn là chẳng có bao nhiêu chứ? Nếu vậy thì phải mất bao lâu mới có thể kiếm lại được vốn?”

Vừa nghe thấy thế, Trần Tư Tuyết cũng cảm thấy hình như đúng là vậy.

Trần Tư Điền lắc đầu. “Cũng không biết Trường Du nghĩ thế nào nữa, sao lại muốn mở nhà nghỉ chứ! Nếu bảo anh nói thì mở cửa hàng tạp hóa vẫn tốt hơn. Mấy thứ lặt vặt đó nhìn thì rẻ thôi, nhưng những thứ mình bán đều là thứ mọi người cần, dồn lại dần thì chắc chắn sẽ kiếm được tiền. Với lại bán ở nhà mình luôn chứ không cần phải thuê nhà như trên huyện, đảm bảo kiếm được là cái chắc.”

Trần Tư Song đẩy Trần Tư Điền. “Chỉ có bác thông minh nên mới nghĩ được vậy, còn Trường Du thì không nghĩ ra hả? Biết đâu trong thôn đã có cửa hàng tạp hóa rồi, hoặc là buôn bán thứ đó khá bận rộn, Trường Du không muốn thấy chị và anh rể chịu khổ thì sao. Em thấy nhà nghỉ này không tệ mà…”

Trần Tư Tuyết không hề cảm thấy được an ủi nhờ lời Trần Tư Song nói.

Cửa hàng tạp hóa nhà họ Lâm là thứ Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ chủ động đề cập đến. Còn nhà nghỉ này lại là thứ mà họ đề xuất làm sau khi dì bày tỏ sự bất mãn. Đây càng giống một sự trấn an chứ không phải là thật lòng vì dì.

Trần Tư Tuyết càng khó chịu.

Sau khi tham quan nhà nghỉ, Trần Đình liền kéo Trần Tư Tuyết. “Cô ơi, cháu nghe nói căn nhà của anh họ đẹp lắm, cháu muốn đi xem quá đi, được không cô?”

Trần Tư Điền vội nói: “Nhà người ta, con đi xem làm gì?”

Trần Đình le lưỡi. “Cũng có phải là con đi xem đâu, lúc cô đi xem con nhân tiện nhìn thôi mà. Con là người được nhân tiện dẫn đi…”

Vợ chồng Trần Tư Điền thực sự không biết nên làm gì với cô con gái này nữa.

Song Trần Tư Tuyết lại lạnh mặt. “Không đi được.”

“Tại sao ạ?”

“Cô không có chìa khóa.” Trần Tư Tuyết nói thẳng.

Trần Đình sững sờ. “Tại sao… Không phải nhà của anh họ cũng là của cô hay sao…”

“Trần Đình.” Trần Tư Điền quát con gái, sau đó chỉ trích cô ta. “Đều tại con đấy, xem nhà cái gì? Xem thì có thể no bụng hả?”

Trần Tư Tuyết vội ngăn. “Con bé chỉ nói chơi vậy thôi mà.”

……

Lúc sắp đến buổi chiều, Trần Đình ở lại đây, vợ chồng Trần Tư Điền về giúp Trần Đình chuẩn bị đồ dùng cần thiết, đến lúc đó sẽ mang qua luôn.

Còn Trần Đình, cho dù sau khi vào nhà máy cũng sẽ sống ở nhà họ Tạ, cùng Trần Tư Tuyết và Tạ Minh ăn cơm, vân vân.

Trên đường trở về nhà, sắc mặt Trần Tư Điền và Trần Tư Song đều hơi khó coi.

“Dựa vào đâu mà bắt em quỳ xuống còn anh thì chị ta không cho quỳ chứ?” Vừa nhắc đến chuyện này, Trần Tư Song đã cảm thấy Trần Tư Tuyết thực sự quá ghê tởm.

Trên thế giới này sao lại có người chị buồn nôn thế chứ? Cuộc sống bây giờ tốt như thế nhưng vẫn cứ so đo mấy chuyện linh tinh kia, nói thực lòng, Trần Tư Tuyết mà có mặt mũi chỉ trích mình sao? Nếu không nhờ có mình, Trần Tư Tuyết có thể lấy Tạ Minh, có thể sinh ra cậu con trai tốt như Tạ Trường Du, bây giờ còn có thể sống như ý vậy chắc?

Nhưng Trần Tư Tuyết thì sao, không những không cảm kích mà còn muốn trách tội họ.

Sau khi có cuộc sống thoải mái như thế, Trần Tư Tuyết chẳng nghĩ đến họ một chút nào mà so đo từng li từng tí, còn bức họ tìm đến tận nơi để xin lỗi.

“Cô bất bình cái gì?” Trần Tư Điền thở dài. “Bây giờ chúng ta đã dẫn Đình Đình qua đó rồi, cuộc sống tươi đẹp còn đang ở phía sau đấy!”

Trần Tư Song nghĩ đến việc ngay cả tên thối tha Trần Thu Sinh cũng có thể mua nhà trên huyện, chuyện đó nhờ vào ai? Chắc chắn không thể nào là tiền Trần Thu Sinh tự kiếm, nhất định là Trần Đông Mai cho. Mà sao Trần Đông Mai lại có tiền, còn không phải vì bà ta có cô con gái tốt Lâm Tố Mỹ hay sao.

Còn việc sao Lâm Tố Mỹ có tiền, chẳng phải là vì lấy Trường Du đấy ư?

“Em nghe nói bản thân Lâm Tố Mỹ cũng kiếm được tiền, bác nói xem ngộ nhỡ cái nhà máy đó thật sự do Lâm Tố Mỹ bỏ tiền ra…”

Trần Tư Điền cười giễu một tiếng. “Cô có thấy đứa con gái nào biết kiếm tiền như thế không? Đảm bảo là vì Trường Du thương con vợ nó nên mới nói vậy với bên ngoài. Có khả năng con bé kia cũng không đơn giản, nếu không sao Trường Du lại mở cửa hàng tạp hóa cho nhà nó chứ?”

“Chuyện này phải xem Trường Du cần vợ hay cần mẹ rồi.”

Trần Tư Điền bật cười. “Tốt nhất là Trần Tư Tuyết có ích một chút, tách đôi vợ chồng đó ra.”

Không phải họ quá xem trọng Trần Tư Tuyết, mà là mâu thuẫn giữa mẹ chồng và nàng dâu quá nhiều, những đôi vợ chồng bị chia tách cũng chẳng ít.

Chỉ cần Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ chia tay, họ đương nhiên sẽ có cách vơ vét lợi ích cho nhà mình.

Trần Đình có một người chị em tốt tên Hạ Mẫn, cũng vô cùng xinh đẹp, bây giờ vẫn còn rất trẻ. Chỉ cần phía Tạ Trường Du vừa ly hôn, họ sẽ giới thiệu Hạ Mẫn đến đó.

Bây giờ nhà Lâm Tố Mỹ có thể nhận được nhiều lợi ích như thế, đợi khi Hạ Mẫn trở thành vợ của Tạ Trường Du thì còn sợ nhà họ không có lợi ích gì hay sao? Đó là một nhà máy đấy. Thứ nước ngọt đó bán chạy biết bao, bây giờ trong rất nhiều cửa hàng tạp hóa nhỏ đều có thứ nước ngọt đó.

Đến lúc ấy, Trần Tư Điền cũng sẽ tự tạo cho mình một chức vụ, mỗi ngày sẽ vào trong nhà máy xem xét tình hình, “chỉ bảo” người khác, cuộc sống đó sung sướng khỏi nói.

Đương nhiên, Trần Tư Song cũng nghĩ vậy.

Hai anh em hiểu ý cùng cười với nhau. Cuộc sống tươi đẹp của họ còn đang ở phía sau, mà cái quỳ ngày hôm nay chắc chắn đáng giá.

– —————————-

Lại nói, sau khi Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ trở về, Trần Tư Tuyết lập tức dẫn Trần Đình qua, nói về chuyện Trần Đình muốn vào nhà máy.

Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ đều không quá để tâm. Chỉ là vào nhà máy làm một nhân viên bình thường mà thôi, họ đương nhiên sẽ không từ chối yêu cầu của Trần Tư Tuyết.

Vì thế Trần Đình cứ vào nhà máy như vậy.

Biểu hiện của Trần Đình không tệ, hơn nữa còn sống ở nhà họ Tạ, sau khi tan làm thì sẽ giúp Trần Tư Tuyết giặt đồ, nấu cơm, người thì chăm chỉ, mà miệng lại dẻo, thường khiến Trần Tư Tuyết và Tạ Minh không nhịn được cười.

Hôm nay, Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ về ăn cơm.

Trần Đình đích thân xuống bếp nấu cả bàn thức ăn ngon.

Mọi người cùng ngồi trên bàn ăn cơm. Sau khi ngồi xuống, Trần Đình đột nhiên nhìn Tạ Trường Du. “Anh ơi, có vài lời em biết em không nên nói, nhưng em cảm thấy em bắt buộc phải nói.”

“Ừ, em nói đi.”

“Anh và chị dâu vẫn nên thường xuyên về nhà bầu bạn với cô và chú thì hơn. Tuy không nói gì nhưng trong lòng cô chú vẫn luôn nhớ hai anh chị đấy.”

Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du nhìn nhau. Lâm Tố Mỹ gật đầu, Tạ Trường Du cười. “Ừ, bọn anh sẽ làm vậy mà.”

Trần Tư Tuyết lại một lần nữa cảm thấy ấm lòng và được an ủi vì sự hiểu chuyện của Trần Đình.

Lúc ăn cơm, Trần Đình đề nghị muốn đến căn nhà của Tạ Trường Du để thăm thú. Lâm Tố Mỹ nhíu mày, còn Tạ Trường Du thì thẳng thừng từ chối.

Trần Tư Tuyết hé miệng, muốn nói gì đó nhưng nhịn lại, không lên tiếng.

“Em xin lỗi vì đã khiến anh chị khó xử.” Trần Đình hơi sượng sùng. Dường như muốn lấy lòng chị dâu, cô ta đưa tay gắp thức ăn cho Lâm Tố Mỹ bằng đôi đũa đã ngậm trong miệng rất lâu.

Lâm Tố Mỹ cầm bát tránh đi.

Trần Đình cứng đờ nguyên tại chỗ.

Nhất thời, cảnh tượng khá lúng túng.

Trần Đình hơi tổn thưởng. “Chị dâu, em… Là do thức ăn em gắp không hợp khẩu vị của chị hay là chị chê em bẩn?”

Lúc này, Tạ Trường Du cũng gắp thức ăn bỏ vào bát của Lâm Tố Mỹ. Sau đó, anh cười nói với Trần Đình: “Không phải chị dâu em chê em bẩn, cũng không phải là không hợp khẩu vị, mà là cô ấy chỉ ăn thức ăn anh gắp cho cô ấy thôi. Đây là quy định anh đặt ra cho cô ấy.”

Tạ Trường Du vỗ vai Lâm Tố Mỹ. “Vợ ơi, em thuộc nằm lòng lời anh nói đấy nhỉ!”

Bấy giờ Lâm Tố Mỹ mới nhếch khóe miệng.

……

Ăn xong bữa cơm này, cả người Lâm Tố Mỹ không thoải mái. Cô nhíu mày đi cùng Tạ Trường Du. “Sao em cứ cảm thấy cô em họ anh cố ý vậy? Cố ý ngậm đũa trong miệng rõ lâu, rồi còn cố ý để em nhìn thấy… Con bé đó đang nhằm vào em.”

Chẳng hiểu sao, cô có dự cảm không lành.

Tạ Trường Du nheo mắt. “Em cứ yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Sao anh tự tin là sẽ không có chuyện gì?”

“Bởi vì từ đầu đến cuối anh đều đứng về phía em, cho nên dù có chuyện cũng chẳng sao, chúng mình cùng nhau giải quyết.”

……

Tạ Trường Du tìm gặp riêng Trần Tư Tuyết, đề nghị để Trần Đình vào ở trong kí túc xá cho nhân viên, nhưng lại bị Trần Tư Tuyết từ chối. Trần Tư Tuyết không hiểu, con trai và con dâu không muốn sống cùng mình, không muốn ăn cơm chung, khó khăn lắm mới có một người sẵn lòng bầu bạn cùng vợ chồng dì, sao con trai lại không hài lòng như thế?

“Là Tiểu Mỹ bảo mày làm thế hả?”

Tạ Trường Du lắc đầu. “Mẹ, mẹ đừng trách Tiểu Mỹ. Trần Đình ngậm đũa trong miệng, đừng nói là Tiểu Mỹ không ăn, đổi là con con cũng buồn nôn có được không.”

“Mày có ý gì hả? Ngày trước mẹ gắp thức ăn cho mày, có phải mày cũng chê đũa có nước bọt của mẹ không?”

Tạ Trường Du đau đầu. “Mẹ cũng ngậm đũa à?”

Trần Tư Tuyết lườm con trai. “Còn chuyện gì không, còn thì nói, không thì cút đi cho khuất mắt tôi.”

Bấy giờ Tạ Trường Du mới trở nên nghiêm túc. “Mẹ, bên Tạ trạch là con không định cho mẹ chìa khóa. Cách sống của chúng ta khác nhau, nếu sống cùng nhau sẽ nảy sinh mâu thuẫn. Với lại, mẹ cần chìa khóa làm gì? Con và Tiểu Mỹ ở đó, rõ ràng là không muốn bị người khác làm phiền. Ngộ nhỡ bọn con đang làm chuyện gì thân mật, mẹ đột ngột cầm chìa khóa mở cửa, thế thì xấu hổ biết mấy… Con không muốn ở nhà mình mà còn không được làm chuyện mình muốn làm tùy thích…”

“Mày… mày…” Cả một lúc lâu sau, Trần Tư Tuyết cũng không thốt được nên lời.

Tạ Trường Du cười toe toét. “Mẹ, mẹ đừng nói với Tiểu Mỹ là vì nguyên nhân này đấy nhé.”

Trần Tư Tuyết tức đến độ không biết nói gì mới tốt, nhưng cũng đã tin là chuyện này không liên quan gì đến Lâm Tố Mỹ.