Chương 132: Giải quyết

Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Lúc này đã qua giờ tan làm, vì giọng nói oang oang của Ngô Sương mà lại có người vây quanh. Thế nên những công nhân viên vốn đã rời đi lại chạy về hóng chuyện. Còn người trong thôn vừa thấy có chuyện hay ho thì cũng chạy qua vây xem. Bởi vậy, bây giờ ba tầng trong ba tầng ngoài đều là người chen người, cảnh tượng trở nên khá lạ khi tất cả đều thò đầu vào nhìn.

Người chiến thằng là lũ trẻ. Chúng không chen từ trên mà đột phá từ bên dưới, cứ như chạch vậy, thoắt cái đã luồn được vào chỗ đầu tiền.

Thấy nhiều người như thế, mà Ngô Sương lại bị Lương Anh, Ngô Hoa túm lại, đúng là bắt tận tay day tận trán rồi.

Hai bảo vệ là Lâm Kiến Dân và Hoàng Gia Hòa cũng xuất hiện. Tuổi tác hai người không còn trẻ nữa, để họ làm bảo vệ không phải thật sự để họ đi bắt người, cũng chỉ là trông coi nhà máy mà thôi, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì gây ra động tĩnh là được.

Lâm Kiến Dân có thể làm bảo vệ đương nhiên vì ông là chú út của Lâm Tố Mỹ. Lâm Kiến Dân bị vợ mình đích thân bức đi làm, vợ chồng Lâm Tường và Từ Lâm cũng yêu cầu ông đi, Lâm Tố Mỹ không thể không nể mặt, vì thế cô để ông làm công việc này.

Còn Hoàng Gia Hòa, tình huống của ông hơi phức tạp.

Hoàng Gia Hòa là bố vợ của trí thức Chu Long Sinh. Chu Long Sinh này cũng là một nhân vật có tiếng ở thôn Cửu Sơn. Chỉ là người có tiếng ở thôn Cửu Sơn hơi nhiều, phải mấy năm sau khi khôi phục thi đại học anh ta mới được mọi người bàn luận và quan tâm, sau khoảng thời gian đó, cũng chẳng mấy người nhắc đến nữa.

Sở dĩ Chu Long Sinh nổi tiếng là vì năm ấy anh ta đỗ đại học nhưng lại không đi học mà bỏ luôn một năm, ở nhà dạy vợ anh ta là Hoàng Oánh Oánh học. Năm sau đó, hai vợ chồng thi vào cùng một trường đại học, cùng đi học và cùng tốt nghiệp.

Vì sự tích này, hồi đó không ít người nói Chu Long Sinh có tình có nghĩa. Nhưng càng nhiều người lại bàn tán sau lưng là anh ta học thành ngốc rồi, dù có muốn vợ đi học thì mình cứ lên đại học trước rồi đợi cũng được, tự dưng lại bỏ phí một năm.

Song Lâm Tố Mỹ biết, khi ấy sức khỏe của mẹ Hoàng Oánh Oánh không tốt lắm, hai người ở nhà vừa ôn tập vừa chăm sóc mẹ.

Hoàng Oánh Oánh là con gái một của nhà họ Hoàng, không thể không nghĩ đến bố mẹ mình. Còn Chu Long Sinh cũng là người hiếu thảo, coi bố mẹ vợ thành bố mẹ ruột của mình mà đối đãi.

Đó đều là chuyện của tận mấy năm trước rồi. Nhưng Lâm Tố Mỹ lại ấn tượng sâu sắc. Dẫu sao chuyện như từ bỏ lên đại học, đừng nói là vào thời kỳ đặc biệt đó, cho dù là bây giờ, thậm chí là sau này cũng chẳng mấy người đàn ông làm ra được.

Cho nên với người như vậy, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du không thể không đối đãi với thái độ khác. Người ta nói ở hiền không gặp lành, khi hai người có năng lực này, dù là vì lòng riêng hay bởi nhiều sự cân nhắc, họ đều sẵn lòng qua lại với người như thế.

Chu Long Sinh và Hoàng Oánh Oánh là người Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đích thân mời về giúp đỡ. Mà bây giờ hai người đó làm việc rất tốt, cũng là nhân tài mà Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du nhọc công bồi dưỡng. Người có năng lực dễ tìm, nhưng người vừa có năng lực lại vừa có nhân phẩm tốt không dễ kiếm.

Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du cho Hoàng Gia Hòa công việc này cũng đã có sự cân nhắc riêng. Hoàng Gia Hòa đã lớn tuổi mà còn có được công việc này nên rất quý trọng, làm việc nghiêm túc lại cẩn thận. Thái độ làm việc đó của ông có thể ảnh hưởng tốt đến Lâm Kiến Dân, dẫu sao bây giờ Lâm Kiến Dân tuần tra nhà máy đã chăm chỉ hơn ban đầu nhiều rồi.

Lúc này Lâm Kiến Dân và Hoàng Gia Hòa đến, thấy chuyện ầm ĩ liền băn khoăn có cần bắt Ngô Sương đi không nhỉ?

Lâm Tố Mỹ lắc đầu với họ.

“Còn nữa không?” Lâm Tố Mỹ nhìn Ngô Sương với khuôn mặt bình tĩnh. “Trừ những người này, còn ai ăn trộm nữa?”

Ngô Sương trừng mắt nhìn Lâm Tố Mỹ, không ngờ lúc này cô lại hỏi vấn đề đó. Cô ta cũng vỡ lẽ ra, cô ta tiết lộ tên những người đó thì chắc chắn sẽ đắc tội họ, hơn nữa còn có người cũng đang chạy về xem…

“Lâm Tố Mỹ, chị ít làm bộ làm tịch thôi, đừng tưởng bọn tôi không biết nhà máy này là do Tạ Trường Du mở, chị dựa vào anh ta mà làm bà chủ, quy định này quy định nọ làm người ta buồn nôn muốn chết. Có phải chị thấy chúng tôi quét dọn hết lần này đến lần khác thì cảm thấy mình cực kì giỏi giang đúng không, chỉ huy bọn tôi như đầy tớ, sống trong căn nhà đẹp đẽ thì thật sự coi mình là vợ quan đấy à…”

Lâm Tố Mỹ nhếch khóe miệng. “Xem ra cô rất bất mãn với tôi, vậy cho cô một cơ hội, cô nói tiếp đi.”

“Trời nóng hầm hập thế này, còn bắt chúng tôi mặc quần áo đội mũ đeo khẩu trang đồng nhất, không biết chúng tôi nóng lắm à, đã mặc quần áo rồi bên ngoài còn thêm một lớp, chẳng biết nghĩ cái kiểu gì nữa. Cũng phải, các người đâu phải mặc, chỉ biết yêu cầu bọn tôi thôi.”

“Còn cả quy định công nhân viên cái gì đó nữa, quản này quản nọ. Bọn tôi đi làm vất vả như thế, lấy chai nước ngọt để uống thì có làm sao, nóng như thế, tiền vốn một chai nước có bao nhiêu?”

“Tâm địa chị cũng cực kì độc ác. Chị tưởng lời này là tôi nói ư? Bọn tôi cùng nói lúc bàn tán đấy, nước đó mất bao nhiêu tiền chứ? Ở chỗ rừng núi, chẳng tiêu một xu tiền nào, chỉ chút cam với thứ khác mất tiền, một chai nước ngọt đã có thể bán hai hào, đúng là kiếm tiền bẩn mà, thật sự tưởng là bọn tôi không có não, không biết tiền vốn bao nhiêu chắc?”

“Phải, bọn tôi ăn trộm đấy, vậy thì sao? Bán đắt như thế, có đồ ngu mới mua. Bọn tôi đều bảo với người thân bạn bè đừng mua nữa. Song bọn tôi lại muốn uống, nhưng đắt như thế thì ai mua, không mua đương nhiên là trộm rồi.”

……

Lâm Tố Mỹ nhíu mày, lúc này mới thở hắt. “Ồ, cô đã phát tiết bất mãn xong chưa?”

Ánh mắt Lâm Tố Mỹ lướt một vòng xung quanh. Thì ra nhiều người đều bất mãn như thế cơ đấy, xem ra những suy nghĩ này không phải chỉ đến từ một mình Ngô Sương.

Cảm thấy yêu cầu trong nhà máy nhiều, cảm thấy nước ngọt này chẳng qua chỉ là chút nước vớ vẩn nhưng lại bán đắt như thế…

Lâm Tố Mỹ nhìn Ngô Sương. “Biết tại sao bây giờ tôi cách xa cô như thế không?”

Thực ra cũng không xa, nhưng bị người ta vây quanh như vậy, khoảng cách giữa Lâm Tố Mỹ và Ngô Sương thật sự đã được coi là xa.

Ngô Sương trợn mắt nhìn qua.

Lâm Tố Mỹ cười. “Bởi vì lúc cô nói chuyện, nước bọt bắn tung tóe, tôi sợ nước bọt của cô bay vào người tôi.”

Lâm Tố Mỹ vừa dứt lời, mọi người vây xem đã cười ha hả. Còn có người phụ họa, họ cũng nhìn thấy, nhiều nước bọt lắm, có người còn cố ý đứng dịch ra xa hơn một chút.

Lâm Tố Mỹ ho khan một tiếng. “Lúc một mình cô nói chuyện đã nhiều nước bọt như thế, một nhà máy này có bao nhiêu người? Gộp vào thì phải có bao nhiêu nước bọt? Nhất là những người dễ tiếp xúc với nguyên liệu như các cô. Nếu nước bọt của các cô bay vào trong nguyên liệu, vi khuẩn trên tay các cô dính vào nguyên liệu thì ai còn muốn uống nước ngọt do các cô làm ra nữa? Bảo các cô thường xuyên thay khẩu trang, găng tay vừa là có trách nhiệm với các cô, cũng vừa là có trách nhiệm với người tiêu dùng.”

Lâm Tố Mỹ thấy mọi người xung quanh trông đều như thoáng chốc vỡ lẽ ra, lại nói tiếp: “Còn vấn đề vốn ư, trước đây tôi không muốn nói, vì tưởng mọi người đều biết tính. Nhưng nếu bây giờ đã có người tò mò về tiền vốn, vậy chúng ta cùng tính là được.”

“Nguồn nước đến từ trong núi, chuyện này mọi người đều rõ, tôi cũng sẽ không phủ nhận. Còn nguyên liệu là hoa quả và một vài chất phụ gia khác, những thứ này tôi không nói nữa. Nhưng nói về nguồn nước đi, lúc tìm nguồn nước có cần tốn thời gian không? Lắp bể chứa nước có cần tốn tiền không? Lắp ống nước có cần tốn tiền không? Chúng tôi mua đất là để làm gì? Mua xe tải là để làm gì? Còn cả việc sửa mấy con đường, có kho riêng trên huyện là vì sao? Tất cả đều vì cái nhà máy này, tất cả đều không gọi là vốn ư? Không nói đến việc những máy móc thiết bị đó tốn bao nhiêu tiền, vận chuyển về tốn bao nhiêu tiền. Chúng ta cứ bàn luận về một thứ cơ bản nhất là tiền lương của mọi người, không tính là vốn của chúng tôi ư? Chúng tôi đâu phải là thánh nhân, chúng tôi kinh doanh thứ này là để kiếm tiền. Nếu kiếm tiền thì đương nhiên phải suy nghĩ về mọi nguồn vốn đổ vào đây.”

Lâm Tố Mỹ nói xong, tất cả mọi người đều yên lặng.

Bấy giờ Lâm Tố Mỹ mới nhếch khóe miệng. “Ngô Sương, cô trộm đồ của nhà máy, bị bắt tận tay, vốn nên đi trình báo cô, để cô vào đồn cảnh sát ngồi. Nhưng nếu cô đã là công nhân của tập đoàn Du Mỹ thì dù thế nào cũng phải suy nghĩ cho danh tiếng của tập đoàn, bây giờ cô trực tiếp bị sa thải, còn về tiền lương thì cứ sung vào khoản phạt của công ty.”

“Lâm Tố Mỹ, cô dựa vào đâu mà sa thải tôi? Cô nghĩ nhà máy này là của cô chắc…”

“Tôi không nghĩ nhà máy này là của tôi, mà là nhà máy này vốn là của tôi.”

Lời này Lâm Tố Mỹ nói vô cùng tự tin, khiến mọi người bên cạnh đều phải líu lưỡi. Họ cũng không biết hình dung thế nào. Nhưng họ cảm thấy, lúc này rõ ràng Lâm Tố Mỹ nói dịu dàng như thế, song lại có sức chấn động không miêu tả rõ được.

……

Ngô Sương vừa mắng vừa ầm ĩ, lần này thật sự bị Lâm Kiến Dân và Hoàng Gia Hòa lôi thẳng về nhà.

Lâm Tố Mỹ thấy hai ông hơi tốn sức, nghĩ phải thêm hai bảo vệ nữa mới được, lần này phải tuyển hai thanh niên trai tráng.

Sau khi hóng chuyện, ngoài mấy bạn nhỏ và người trong thôn, tất cả công nhân viên nhà máy đều nơm nớp lo sợ. Họ nhìn mà không hiểu thái độ này của Lâm Tố Mỹ, chỉ trừng phạt một mình Ngô Sương, hay là tất cả những ai ăn trộm nước ngọt đều bị phạt?

Đợi sau khi tất cả mọi người rời đi hết, Lâm Tố Mỹ mới tiến lên, nhìn tay Ngô Hoa. May mà Ngô Sương chỉ cắn một miếng, vết thương không sâu, cũng không chảy máu.

Lương Anh và Ngô Hoa đều nhìn Lâm Tố Mỹ với nét mặt sợ sệt, luôn cảm thấy mình đã dẫn đến rắc rối lớn cho Lâm Tố Mỹ, bây giờ không khỏi có cảm giác đã gây cản trở, nếu họ không tới nhà máy làm việc thì sẽ không xảy ra những chuyện này.

“Chị cả chị hai, chúng ta đi thôi!”

Lương Anh và Ngô Hoa đều đi theo Lâm Tố Mỹ. Đợi sau khi hoàn toàn rời khỏi mọi người, Lâm Tố Mỹ mới nói khẽ: “Chị cả chị hai, hai chị đều làm rất tốt.”

Lương Anh và Ngô Hoa đều dừng bước, nhìn cô với vẻ rất kinh ngạc, Tiểu Mỹ khen họ làm tốt ư?

“Em xin lỗi vì đã để hai chị chịu ấm ức.” Lâm Tố Mỹ nhìn hai người với nét mặt rất chân thành.

Mắt Lương Anh hoe đỏ. “Không đâu… là bọn chị đã gây rắc rối cho em, bọn chị chẳng hiểu gì, chẳng biết gì nhưng lại đi quản lý họ, thế nên mới khiến họ có ý kiến với em.”

“Chị cả, em để hai chị làm công việc này là vì hai chị phù hợp với nó. Chẳng lẽ hai chị cũng tin lời người khác nói là hai chị dựa vào quan hệ với em, đi cửa sau vào nhà máy sao…”

“Vốn là vậy mà.” Ngô Hoa tiếp lời.

Từ sự hưng phấn ban đầu đến chùn bước lúc này, Lương Anh và Ngô Hoa đều hoài nghi mình không nên đến nhà máy này làm việc, khiến người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, làm Tiểu Mỹ cũng bị người ta nói sau lưng.

Lâm Tố Mỹ lắc đầu. “Không phải, để hai chị làm công việc này chỉ bởi vì các chị phù hợp thôi. Nếu đổi sang người khác thì sẽ mở một mắt nhắm một mắt với hành vi ăn trộm, thậm chí bản thân người ta còn tham gia vào, trên dưới thông đồng, vậy mỗi ngày phải tổn thất bao nhiêu? Nhưng có hai chị ở đây, em lại có thể yên tâm. Bởi vì em tin tưởng hai chị chắc chắn sẽ không liên hợp với người ngoài. Cho nên hai chị thực sự đã giúp em một chuyện lớn.”

Lương Anh và Ngô Hoa nhìn nhau một cái, họ thật sự không gây rắc rối ư?

Lòng tự tin của hai người đột ngột dâng lên.

“Chị cả chị hai, phải để hai chị chịu ấm ức rồi. Nhưng chung quy quan hệ giữa hai chị và em sẽ khiến người ta không nhìn thấy năng lực của hai chị mà chỉ chỉ trỏ trỏ, hai chị có bằng lòng chịu sự ấm ức này vì em không?”

Ngô Hoa vội gật đầu, sau đó lại lắc đầu. “Không ấm ức, không ấm ức… Chỉ cần bọn chị không cản trở em là được, bọn chị chỉ sợ không giúp được gì cho em thôi.”

Lương Anh gật đầu. “Chỉ cần bọn chị không gây rắc rối cho em là được.”

“Không gây rắc rối, không chỉ vậy, hai chị còn lập công lớn đấy.” Lâm Tố Mỹ nháy mắt với hai chị dâu. “Em và Trường Du đã sớm biết sẽ có hiện tượng trộm cắp, muốn tìm cơ hội thích hợp để xử lý, sau đó răn đe mọi người. Hôm nay hai chị đã bung mọi chuyện ra, tốt quá rồi, nếu không bọn em cũng không biết tìm cơ hội nào để bùng nổ nữa.”

Lúc này cuối cùng Lương Anh và Ngô Hoa cũng cười. Họ không làm sai chuyện, ngược lại còn giúp Tiểu Mỹ, nhận được sự công nhận của Tiểu Mỹ.

Lâm Tố Mỹ nhìn dáng vẻ tươi cười của hai chị dâu, không hỏi nở nụ cười theo họ.

– ————————-

Sau khi hay chuyện, Tạ Trường Du cười với Lâm Tố Mỹ vừa mới về nhà. “Nghe nói hôm nay vợ anh uy phong lẫm liệt lắm hả!”

“Phải đó, đáng tiếc anh không có mặt ở hiện trường, nếu không còn có thể mở mang một chút.”

“Không tiếc, em có thể biểu diễn lại cho anh ngay bây giờ.”

Ha ha…

Sau khi đùa giỡn với Tạ Trường Du, Lâm Tố Mỹ lại nói đến chính sự, phải tìm thêm hai bảo vệ nữa, chuyện này không thể chậm trễ, bởi vì cô cảm thấy chắc chắn người nhà của Ngô Sương sẽ tìm đến tận nơi làm ầm lên.

Tạ Trường Du hành động nhanh nhẹn kinh người, ngày hôm sau đã tìm hai anh chàng thôn khác làm bảo vệ. Điều kiện gia đình đối phương không tốt, sau khi có cơ hội này, họ đều cực kì tích cực, lập tức chạy đến làm việc.

Lâm Tố Mỹ không đoán sai, người nhà của Ngô Sương chạy đến gây chuyện. Sau đó, cũng không có sau đó, họ lập tức bị hai chàng trai kia đuổi đi.

Vì Lâm Tố Mỹ đã có lời rằng nếu còn tiếp tục gây chuyện thì sẽ báo cảnh sát, dẫu sao Ngô Sương ăn trộm bị bắt tận tay, đến lúc đó sẽ càng bẽ mặt khi gặp người ta, cô vốn không muốn làm chuyện này rình rang, nhưng nếu người nhà Ngô Sương muốn làm ầm lên thì cô cũng chẳng bận tâm.

Cứ vậy, tất cả người nhà của Ngô Sương đều tiu nghỉu chạy đi.

Còn về những người ăn trộm khác ư…

Bây giờ, công nhân viên nhà máy, nhất là những người ăn trộm nước ngọt đều nơm nớp lo sợ, bởi vì không biết nhà máy sẽ xử lý họ thế nào.

Sau đó từ bên trên truyền ra chút tin tức, bây giờ hai nhóm người đang bất đồng ý kiến, một vài người cảm thấy cứ sa thải luôn để răn đe, còn những người khác cảm thấy phạt sa thải trực tiếp hơi nặng quá…

Bây giờ phải xem quan điểm nào thắng. Bởi vì bên trên mãi chưa đưa ra quyết định nên những công nhân đó đều thấp thỏm, nhất là khi biết Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du có thiên hướng sa thải trực tiếp. Lí do rất đơn giản, hai người đã cho những người đó một công việc, song họ lại không biết quý trọng, nếu đã như vậy thì nhường cho người khác đi, dẫu sao người muốn đến đây làm việc rất nhiều, chẳng thiếu mấy người đó.

Cho nên bây giờ những người này ai nấy đều làm việc rất hết mình…

……

Những chuyện này đều do Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du cố ý tạo ra. Phải tung chút tin đồn khiến mọi người thấp tha thấp thỏm, ngày nào cũng phiền não vì chuyện này, hối hận vì ban đầu đã lấy nước ngọt, vậy mới coi như trừng phạt. Bằng không, nếu đột nhiên có một quyết định xuống, ngoài khiến người ta bất giác cảm thấy ông chủ quá nghiêm khắc thì có lẽ chẳng bao nhiêu người tự kiểm điểm lại.

Đây là điều Lâm Tố Mỹ yêu cầu…

Mở cuộc họp bàn bạc cái gì chứ, chỉ cần Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du thật sự quyết định thì ai phản đối cũng vô dụng. Họ bá đạo vậy đó. Huống hồ là chuyện nhỏ này.

Nguyên nhân dẫn đến chuyện này là đây vốn là công ty của Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du. Mà khi đối mặt với một vài chuyện lớn, người khác cũng không dám đưa ra quyết định, ngộ nhỡ làm sai thì ai gánh nổi hậu quả? Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du lại là người có thể gánh vác hậu quả.

Nhưng Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đều không ngờ sẽ có phần sau.

Có người bắt cô con dâu trộm nước ngọt trong nhà máy chạy đến nhà họ Lâm, đánh con dâu ngay trước mặt Lâm Kiến Nghiệp và Trần Đông Mai, vừa đánh vừa mắng: đều tại cái thứ kém cỏi này, vậy mà trộm đồ trong nhà máy, nhà họ sống cực khổ, hy vọng nhà họ Lâm có thể khoan hồng độ lượng, đừng so đo, bởi vì nhà họ thật sự cần công việc này.

Người nhà đó thực sự vất vả, con dâu vừa mới sinh con thì người đàn ông đã chết, mẹ chồng nàng dâu phải nuôi đứa bé, cuộc sống khổ cực, nếu đánh mất công việc này thì họ không biết nuôi đứa bé thế nào nữa.

Cho nên bà mẹ chồng vừa nghe tin đồn liền vội dẫn con dâu đến nhận tội, chỉ hy vọng nhà họ Lâm có thể nể mặt nhà họ sống cực khổ mà tha cho họ lần này.

Tuy bà mẹ chồng đánh mấy cái nhưng mắng mãi, mắng mãi thì cũng tự khóc. Đúng là khổ cực mà, con dâu trộm nước ngọt, mình thì không được uống một ngụm nào, đều mang về nhà cho mẹ chồng uống, cho con uống, thứ tốt gì đều không được uống chút nào.

……

Trước khi chuyện này xảy ra, Trần Đông Mai đã được Lâm Tố Mỹ đánh tiếng trước rằng đừng bận tâm tới bất cứ ai tìm đến vì chuyện này. Nhưng bây giờ, ngay cả Trần Đông Mai cũng không đang tâm.

Nhất thời, bầu không khí nhà họ Lâm cũng lạnh lẽo.

Chạy đến nhà họ Lâm nhận sai, việc làm này lập tức được người ta học theo như thật. Người thứ hai chạy đến, sau đó là người thứ ba…

Đương nhiên, Trần Tư Tuyết và Tạ Minh cũng không thoát được, cũng phải đối mặt với chuyện vớ vẩn này.

Trần Tư Tuyết nóng nảy, đây là chuyện khỉ gì chứ. Nếu đã là do con trai con dâu mình dẫn tới, vậy thì bảo chúng nó mau đến mà giải quyết.

Đương nhiên, người Trần Tư Tuyết gọi là con trai mình.

……

Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du cũng cảm thấy đã ổn ổn, quả thực nên quyết định rồi. Nhưng lúc này, lại xảy ra một chuyện khác.

– ————————

Khởi đầu của chuyện này là Ngô Hoa phát hiện Trần Như và Trần Ý cứ là lạ. Sau khi tan làm, hai người họ luôn lén la lén lút, trông như muốn làm chuyện khuất tất gì đó.

Ngô Hoa bèn cùng Lương Anh đi tìm Lâm Tố Mỹ, báo chuyện này cho Lâm Tố Mỹ biết.

Trần Như, Trần Ý chính là hai bà chị họ của Lâm Tố Mỹ.

Tuy quan hệ giữa họ bây giờ không bằng ngày trước, nhưng cũng còn tình nghĩa ở đó, cho nên Lâm Tố Mỹ đi tìm Trần Như và Trần Ý.

Câu trả lời nhận được khiến Lâm Tố Mỹ dở khóc dở cười.

Thì ra Trần Như, Trần Ý nghe nói đến chuyện trong nhà máy rằng nếu trộm nước ngọt sẽ bị sa thải, vì thế đôi chị em này rất tài giỏi, nếu trộm nước ngọt bị sa thải thì họ cũng đi trộm.

Phải, để bị sa thải mà họ đi trộm nước ngọt.

Trần Như, Trần Ý không muốn làm việc ở nhà máy chút nào, cảm thấy cả ngày đều bị nhốt. Trần Ý muốn theo người đàn ông của mình ra ngoài làm việc, vậy thì chí ít hai người được ở bên nhau. Còn Trần Như chỉ đơn thuần là không muốn làm việc ở nhà máy.

Thực ra, hai chị em này đã trộm được nước ngọt rồi. Nhưng trong khoảng thời gian này, ai nấy đều thấp thỏm nên họ không bị phát hiện. Điều đó khiến họ cực kì thất vọng, ngày ngày đều trông ngóng bị người ta mách tội.

Còn về việc tại sao phải đi con đường này, đó là vì hai chị em họ không dám về nhà nói. Nếu nói họ không muốn làm việc ở đây thì Trần Thu Sinh là người đầu tiên không tha cho họ. Còn các trưởng bối khác chắc chắn cũng sẽ đứng về phía Trần Thu Sinh. Cho nên họ đặt chú ý vào bên nhà máy, trộm nước ngọt thì sẽ bị sa thải…

Lâm Tố Mỹ nghe mà khá câm nín. Nhưng nhớ lại hành vi của hai người chị – một người bế cô, một người đi trộm lạc – có lẽ quả thực có thể làm ra được chuyện này.

“Sao hai chị không nói cho em biết?” Lâm Tố Mỹ thở dài. “Không muốn làm thì cứ nói thẳng với em, em đi tìm bác nói chuyện.”

Mắt Trần Như và Trần Ý đều sáng lên, nếu Tiểu Mỹ đi thì vẫn có thể nói sao cho hợp lý được.

Dẫu sao khi Trần Thu Sinh mắng bà nội họ, cả nhà đều đã im lặng thành quen, cũng chỉ có Lâm Tố Mỹ dám nói mấy câu vào lúc đó, tức giận và còn bảo Trần Thu Sinh im lặng. Tuy đó là chuyện Lâm Tố Mỹ làm hồi nhỏ, nhưng cũng có thể biết được thái độ của Trần Thu Sinh với nhà Tiểu Mỹ có sự khác biệt.

Nếu là Trần Như và Trần Ý làm vậy…

Được rồi, hồi nhỏ hai chị em họ bị Trần Thu Sinh xử lý thế nào đây? Nghe nói từ xa tít đã có thể nghe thấy tiếng Trần Thu Sinh đang đánh người trong nhà, tiếng đẩy người ta đụng thẳng vào tường đó người ở bên núi cũng nghe thấy được. Tuy nói quá nhưng cũng chứng tỏ con cái nhà họ Trần đã bị Trần Thu Sinh đánh từ nhỏ.

Từ việc Trần Như cũng bị Trần Thu Sinh đánh là có thể biết ở nhà, tính cách của Trần Thu Sinh bá vương thế nào, còn vợ chồng Trần Thủy Sinh trong suốt ra sao.

Sau khi trưởng thành, hai chị em Trần Như, Trần Ý hoàn toàn mặc kệ người đàn ông có điều kiện không tệ mà Trần Thu Sinh giới thiệu cho họ, cả hai đều tự tìm người đàn ông của mình. Có lẽ coi như được tự do yêu đương. Đáng tiếc là người đàn ông hai chị em họ tìm đều giống nhau, điều kiện bản thân kém, điều kiện gia đình còn kém hơn điều kiện của bản thân họ, nhưng mà hai chị em này đều đã xác định, vì thế nhà họ chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận.

Có điều vì mấy chuyện vớ vẩn đó, khi Trần Như đòi ly hôn, ngay cả Lâm Kiến Nghiệp cũng nói là ban đầu không cho đến với nhau nhưng cứ đến với nhau, bây giờ thì hay rồi chứ, đây chính là hậu quả vì không nghe lời khuyên.

Nhưng Lâm Tố Mỹ cũng không biết nhà bà ngoại mình là gia đình thế nào. Nói bác út không yêu mấy đứa con ư, Trần Như và Trần Ý dẫn con về nhà mẹ đẻ, Trần Thu Sinh lập tức bỏ tiền ra xây nhà to hơn để họ ở. Nói bác ấy không yêu mấy đứa con ư, ngày nào cũng chê này chê nọ, khiến mấy đứa con đều muốn rời hẳn khỏi nhà.

……

Sau khi hỏi rõ suy nghĩ của hai bà chị họ, Lâm Tố Mỹ nhờ người mang về chút thuốc lá ngon và rượu ngon, rồi xách chút bánh kẹo, cùng Tạ Trường Du đến nhà bà ngoại mình.

Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đích thân đến tìm Trần Thu Sinh nói những chuyện này, chủ yếu là vì chỉ cần nói cho Trần Thu Sinh thông suốt thì những người khác trong nhà họ Trần đều không cần bận tâm tới nữa. Ở nhà, Trần Thu Sinh nói một là một hai là hai.

Đối với ông bác này, Lâm Tố Mỹ không có ác cảm quá lớn. Chủ yếu là vì ở bên ngoài Trần Thu Sinh quả thực hỗn loạn, nhưng chỉ cần người trong nhà gặp chuyện, trước giờ Trần Thu Sinh sẽ không thoái thác mà ôm luôn chuyện đó, rắc rối đến đâu cũng sẽ làm. Nhất là mấy năm bà ngoại bị bệnh, đều là Trần Thu Sinh đưa ra quyết định, đưa đến bệnh viện, tiền ư, nên tiêu thì tiêu, cũng rất mạnh mẽ.

Đương nhiên Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du không thể nói ra những chuyện xấu Trần Như và Trần Ý đã làm, mà phải nói rất uyển chuyển.

“Bác ơi, cháu và Trường Du muốn bác giúp chúng cháu một chuyện.” Lâm Tố Mỹ thể hiện thái độ rất nhún nhường.

“Giúp thì giúp thôi, còn mang đồ theo làm gì? Chẳng lẽ chúng ta là người ngoài hay sao?”

“Mang đồ tới không phải để nhờ bác giúp đỡ, mà là vì biết bác thích nhãn hiệu này. Nhưng chúng ta phải giao hẹn trước nhé, bác không được hút hết sạch thuốc, uống hết sạch rượu ngay đâu. Lần sau cháu sẽ đến kiểm tra xem bác có uống nhiều quá không đấy. Nếu thấy hết thì cháu sẽ không mua nữa.”

“Được được được, đảm bảo sẽ làm theo yêu cầu của cháu. Cháu nói bác hút một ngày bao nhiêu điếu thì bác sẽ hút bấy nhiêu, nói bác uống bao nhiêu bác sẽ uống bấy nhiêu…”

Lúc này, bác gái lên tiếng: “Ông ấy hả, một ngày là hết sạch rồi.”

“Tôi tuyệt đối sẽ không… Tiểu Mỹ, lần sau cháu đến kiểm tra, bác chắc chắn sẽ không giống như bác gái cháu nói đâu.”

“Được đấy ạ, vậy bác gái giúp cháu giám sát bác trai nhé.”

“Cần bà ấy giám sát chắc, bác tự giác lắm…”

Bác gái ở bên cạnh vừa bĩu môi vừa trợn mắt.

Sau khi hàn huyên một lúc, Lâm Tố Mỹ mới nói ra chuyện mình cần giúp. Cô và hai bà chị họ đã trò chuyện rồi, có vẻ hai chị đều không muốn làm việc ở nhà máy, cô cảm thấy cũng không nên làm khó hai bà chị nữa. Tuy tiền quan trọng, nhưng làm việc mà không vui vẻ cũng không tốt. Đúng lúc nhà máy xảy ra chút chuyện, cho nên cô muốn mượn chuyện này để thể hiện cho người khác thấy.

Trần Như, Trần Ý là chị họ của cô, chị họ của cô bị tống đi vì ăn trộm nước ngọt, vậy người khác còn có ý kiến nữa không?

Suy nghĩ của Tạ Trường Du và cô vốn là Ngô Sương gây chuyện thì trực tiếp bị sa thải, những người còn lại dù vì nguyên nhân gì mà ăn trộm nước ngọt đều phải trừ một tháng lương, chỉ cần là thứ có liên quan đến tiền bạc thì đều coi như phạt nặng rồi. Nhưng vì người phải chịu trừng phạt quá nhiều nên sẽ rất dễ bị gây sự. Song nếu Trần Như, Trần Ý chịu đãi ngộ này thì những người bị trừ một tháng lương kia sẽ chỉ cảm thấy thực ra hình phạt của mình rất nhẹ, sẽ không cảm thấy khó mà tiếp nhận.

Lâm Tố Mỹ giảng giải cho Trần Thu Sinh.

Trần Thu Sinh nghe mà cảm thấy không tệ. “Được, cứ làm theo cháu nói đi.”

“Khoan đã bác ơi, nếu làm vậy thì người ngoài chắc chắn sẽ nói nhà mình, nói chị mà lại trộm đồ của đứa em trong nhà, cũng sẽ nói cháu không để ý đến quan hệ thân thích, vì chút nước ngọt mà bắt các chị rời đi…”

“Để ý người khác làm gì? Nhà mình tự biết là được, không ai được ra ngoài nói gì cả.” Trần Thu Sinh nhìn vợ mình bằng ánh mắt cảnh cáo. “Với lại chúng nó là chị cháu, giúp đỡ cháu là lẽ đương nhiên. Giống như cháu giúp chúng nó là chuyện nên làm ấy. Bác nói cháu nghe, mấy đứa là người thân thiết, gần gũi nhất trên thế giới này…”

Ặc…

Lâm Tố Mỹ nhìn Tạ Trường Du, thầm trả lời bác mình: Chuyện này thì thật sự không phải đâu…

Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du cùng Trần Thu Sinh ăn một bữa cơm, mọi người đều vô cùng vui vẻ. Trước khi đi, Tạ Trường Du để chút tiền vào lòng Trần Thu Sinh, Trần Thu Sinh sống chết không nhận. Sau đó Lâm Tố Mỹ chỉ đành dúi tiền cho bác gái, cuối cùng sắc mặt bác gái không còn khó coi như thế nữa.

Trần Thu Sinh còn dạy dỗ vợ mình, vợ chồng Lâm Tố Mỹ đến tìm họ là tôn trọng họ, lại còn xị mặt ra, xị cái gì mà xị.

Sau đó Trần Như, Trần Ý về nhà, nói rõ mọi chuyện cho bác gái của Lâm Tố Mỹ, khi nhìn thấy Lâm Tố Mỹ, sắc mặt bác gái mới trở lại như bình thường.

Sau khi về nhà, Trần Như lại mang con ra ngoài, đi đâu thì không ai biết. Còn Trần Ý theo chồng chị cùng đi làm. Chồng chị sửa đường, còn chị nấu cơm cho những người đó, ít nhiều cũng có chút tiền lương.

– ————————-

Bên nhà máy, sau khi Trần Như và Trần Ý đi, mọi người đều đã hoàn toàn ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề. Đó là họ hàng của Lâm Tố Mỹ đấy, người ta chẳng nể mặt họ hàng mà bỏ qua chuyện này, huống hồ là người khác.

Cuối cùng, hình phạt đã có, tất cả người có tên trong danh sách đều bị trừ một tháng lương. Vì không chỉ một mình bị phạt mà còn bị phạt cùng những người khác, hơn nữa hình phạt còn nhẹ hơn trong tưởng tượng nên những người bị phạt đều thở phào một hơi.

Đúng lúc này, lại có tin đồn truyền ra, không chỉ những người trộm nước ngọt mà cả người không bị Ngô Sương chỉ ra cũng sẽ bị phạt.

Vì thế có người chủ động thành thực nhận mình đã từng trộm nước ngọt, tình nguyện bị trừ một tháng lương, chủ động đứng ra dù sao cũng tốt hơn bị điều tra ra.

Sau đó Lâm Tố Mỹ lại mở một cuộc đại hội nhân viên, hy vọng mọi người lấy đó làm gương, đừng phạm phải sai lầm như vậy nữa. Những người trộm nước ngọt trước đó không chỉ bị trừ một tháng lương mà thời gian chuyển lên nhân viên chính thức kéo dài thêm nửa năm, nếu trong thời gian này mà biểu hiện tiếp tục không tốt thì sẽ trực tiếp sa thải.

Cho nên bây giờ những người không trộm nước ngọt đang hạnh phúc không thôi vì quyết định ban đầu của mình. Phải biết là người khác lấy nhưng họ không lấy, họ còn bị người ta cười là nhát cáy đấy. Bây giờ, họ mới nhận được sự công bằng đến trễ. Bởi vì những người không trộm nước ngọt không chỉ được khen mà còn được nhận tiền thưởng.

Còn những người trộm nước ngọt, bây giờ cũng rất vui, bởi vì không bị đuổi việc ngay…

Ừm, bây giờ trên dưới nhà máy, mọi người đều vui.

Lâm Tố Mỹ mở cuộc họp này, chủ yếu là để truyền đạt một tin tức với mọi người: hễ là công nhân viên tập đoàn Du Mỹ, trong bất kì trường hợp nào cũng không được nói xấu công ty, bởi vì hành vi này khá xấu. Là nhân viên, nếu nói nơi mình làm việc không tốt thì người khác nghe được sẽ nghĩ sao? Sẽ chỉ cảm thấy nhất định là họ biết tin tức nội bộ nên mới nói thế, sau đó hoài nghi tất cả sản phẩm của tập đoàn Du Mỹ, một truyền mười, mười truyền trăm, lại thêm mắm dặm muối thì ảnh hưởng sẽ cực kì lớn.

Lần này, không có ai không đặt nặng lời Lâm Tố Mỹ nói nữa.

……

Đương nhiên, thực ra vẫn có người gây chuyện, ừm, nhà Ngô Sương.

Bây giờ nhà Ngô Sương đã không mong ước xa vời là cô ta có thể quay lại làm việc nữa, chỉ hy vọng Ngô Sương có thể nhận được chỗ tiền lương của cô ta.

Thái độ của Lâm Tố Mỹ rất rõ ràng, lương có thể cho, nhưng nhất thiết phải xin lỗi vì đã vu hãm hai chị dâu của Lâm Tố Mỹ. Hơn nữa còn phải xin lỗi trước mặt mọi người, dẫu sao Ngô Sương cũng vu oan họ trước đám đông.

Sau khi bị người nhà đánh, Ngô Sương thật sự xin lỗi Ngô Hoa trước mặt đông đảo mọi người.

Lâm Tố Mỹ thấy mắt hai chị dâu sáng lấp lánh, không khỏi thì thầm với hai anh trai mình: “Anh cả anh hai, hai anh phải cố gắng đấy nhé, hai anh xem, bây giờ hai chị làm việc tốt biết bao, sau này có khi còn giỏi hơn hai anh ấy chứ.”

Lâm Bình, Lâm An gật đầu. “Bọn anh sẽ nỗ lực hơn mà.”

Lâm Tố Mỹ gật đầu với họ. Không chỉ là hai anh trai cô đang cố gắng để có được sự tự tin mà hai chị dâu bây giờ cũng đã hoàn toàn khác trước đây, cứ như đổi sang một người khác vậy.