Chương - 180: Nam Cung thái tử (4)

Đặc Công Hoàng Hậu

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nguyệt Trì Lạc suy nghĩ một chút, kiên định nói: “Ngươi hình như thích sạch sẽ!” Nếu không phải thì chính là có bệnh.

“……”

Sau lưng đột nhiên không có tiếng động, chỉ có tiếng ồn ào huyên náo, Nguyệt Trì Lạc nhịn không được nghiêng đầu nhìn lại, người nọ đứng giữa đoàn người huyên náo, một thân áo trắng, mặt mũi anh tuấn lạnh lùng, đôi mắt vô cùng âm u lạnh lẽo, sau đó cùng tầm mắt nàng đối diện lẫn nhau, cứ thế nhàn nhạt liếc nhìn, khiến nàng cảm giác sau lưng như có từng đợt gió lạnh quét tới.

Nếu nói nét đẹp của Đông Phương Tuyết là băng hỏa kết hợp, vậy thì người này chỉ có thể thuộc loại lạnh của nơi trời băng đất tuyết!

Nguyệt Trì Lạc rụt rụt cổ, chuyển dời ánh mắt đang chuẩn bị xoay người rời đi.

A Tuyết của nàng ở phía trước cách xa không tới mười thước, buông tay đứng đó, trên gương mặt tuấn tú đang đeo chiếc mặt nạ nàng chọn cho hắn lúc nãy.

Nguyệt Trì Lạc thở phào nhẹ nhõm, nàng đã nói mà, A Tuyết của nàng sẽ không rời nàng quá xa!

Nàng nhìn thấy, A Tuyết của nàng vươn ra những ngón tay gần như trong suốt từ từ lấy xuống mặt nạ, dưới lớp mặt nạ là một khuôn mặt có thể làm cho trời đất cũng phải biến sắc, hắn nhìn nàng dịu dàng khẽ mỉm cười, khuynh quốc lại khuynh thành.

“A Lạc.” Hắn gọi nàng, tiếng gọi xuyên thấu qua đám người, thảng tới trái tim nàng.

Nàng sửng sờ mấy giây, sau đó phục hồi tinh thần hấp ta hấp tấp chạy tới một phát ôm chầm lấy hắn, hai thân thể gắt gao ôm chặt nhau giữa màn đêm, đứng trên phố chợ hai người tuyệt mỹ cùng tạo thành một phong cảnh hoa mỹ bắt mắt.

Xung quanh thỉnh thoảng có người qua đường liếc mắt nhìn bọn họ, nhưng đều bị hai người coi nhẹ.

Nguyệt Trì Lạc đầu tóc bù xù vùi vào trong ngực hắn, nàng quát to: “A Tuyết, ta biết ngay ngươi nhất định sẽ tìm được ta.”

“Bất kể nàng ở nơi nào, ta cũng sẽ tìm ra nàng.” Hắn yêu thương dịu dàng mà cười.

Nguyệt Trì Lạc thỏa mãn thở dài một tiếng, đầu đang cọ cọ trong ngực hắn, tìm một vị trí thoải mái cho mình.

Đông Phương Tuyết thuận tay ôm lấy nàng, từ sau lưng nàng nhìn tới thấy một nam nhân xinh đẹp như băng tuyết, ngay trước mặt không cảm xúc nhìn của bọn họ, hai mắt hắn cứ như vậy nhàn nhạt nhìn thẳng vào một nơi nào đó, nhưng Đông Phương Tuyết biết, hắn đang nhìn chính là bọn họ.

Hắn nhếch nhếch cánh môi hồng nhạt, im lặng hờ hững nhìn nam nhân kia rồi nhàn nhạt cười một tiếng, ý cười cao thâm khó lường.

Người nọ cũng đáp lại hắn một nụ cười nhạt, sau đó xoay người không hề lưu luyến biến mất ngay đầu ngã rẽ.