Chương - 103: Muốn gân tay của nàng (1)

Đặc Công Hoàng Hậu

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thái tử phi thua, thua bởi một Tứ vương phi không có danh tiếng gì, điều này khiến cho những người gửi gắm kỳ vọng vào thái tử phi mà nói đúng là đả kích không nhỏ.

Nhìn đám phi tử ở phía dưới sắc mặt xanh xao, Thập Thất mím môi vụng trộm vui sướng, nàng biết ngay chủ tử nhà nàng không phải dễ khi dễ à.

Hoàng hậu có chút kinh ngạc, nhìn quân cờ trắng đen đan xen hợp lí trên bàn, rất rõ ràng quân đen đã thua một nửa, nàng nhàn nhạt liếc nhìn Tống Chỉ Thi một cái, nhìn không ra cảm xúc gì, nhưng mở miệng thì lại nói với Nguyệt Trì Lạc: “Ngươi đã thắng, lời Bổn cung nói trước đó đương nhiên sẽ giữ lời, ngươi muốn cái gì?”

Nguyệt Trì Lạc theo thói quen nhíu lông mày, giơ ngón tay lên chỉ, chỉ xác định vào nữ nhân mặc y phục lụa vàng lúc nãy lên tiếng khắc nghiệt, lười biếng nói: “Chỉ muốn gân tay của nàng thôi.”

Nàng ta đã sai thủ hạ đánh người của Nguyệt Trì Lạc nàng, vậy được, hãy chờ nàng đòi lại đi.

Giọng nói rất nhẹ rất lạnh nhạt, nghe không thấy chút ác ý nào, khi nói chuyện nàng còn không kiên nhẫn ngáp một cái.

Lời vừa nói ra, toàn trường yên lặng, đại điện vốn đã yên tĩnh giờ phút này càng thêm vắng lặng đến quỷ dị.

Mọi người đều kinh hãi, vẻ mặt trước đó còn đang duy trì hài hòa, trong khoảnh khắc liền bị phá vỡ.

Nhưng vào lúc này không một ai lên tiếng, mọi người còn đắm chìm trong câu nói Nguyệt Trì Lạc, không thể hồi phục tinh thần.

“Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn gân tay Bổn cung?” Nữ tử y phục vàng đã khôi phục lại tinh thần, nhưng có phần không thể tin nổi, gương mặt kèm theo tái nhợt rõ rệt, cũng không biết là có phải bị dọa sợ hay không?

“Đúng vậy.”

Không nghĩ tới hiệu quả cũng không tệ lắm, Nguyệt Trì Lạc có chút suy nghĩ tà ác.

“Láo xược, ngươi chỉ là Tứ vương phi, nữ nhân của hoàng thượng làm sao có thể cho ngươi nói động thì động?”

“Một nữ tử như ngươi sao lại ác độc như thế?”

Trong đám người ở dưới, cũng không biết là ai và ai đồng thời cùng lên tiếng.

Nguyệt Trì Lạc cười lạnh một tiếng, đôi mắt sắc bén bắn xuyên qua, đôi con ngươi như chim Ưng âm u lướt qua mọi người.

Trong nháy mắt, điện Kim Phượng lại quay về sự yên tĩnh, yên tĩnh đến vô cùng kỳ quái, yên tĩnh đến cả cây kim rơi trên mặt đất phỏng chừng cũng có thể nghe thấy tiếng.

Hoàng hậu nhíu lại đôi lông mày nhỏ nhắn, có chút khó xử mở miệng, “Lấy gân tay của nàng thì bàn tay kia cũng như bị phế, ngày sau cũng khó khai báo với hoàng thượng, như vậy đi, nể mặt Bổn cung, ngươi đổi lại thứ khác vậy.”