Chương 391 + 392

Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chương 391: Tình trường như chiến trường

Đối với cuộc gặp mặt này, Lý Thiên Vũ còn coi trọng nó hơn cả Chu Tiểu Vân. Anh mặc bộ âu phục mới đi mua, còn thắt cà vạt.

Không thể không nói, chưa từng thấy Lý Thiên Vũ “chải chuốt” như thế, đúng là có vài phần dáng vẻ của thành phần tri thức tinh anh!

Một chữ, suất! Hai chữ, có hình!

Đàn ông mặc âu phục tạo cảm giác rất khác biệt, thoáng cái có thêm khí chất chín chắn.

Chu Tiểu Vân quan sát Lý Thiên Vũ hơn nửa ngày, có chút không thích ứng lắm với tạo hình mới của anh.

Hình như chàng trai hoạt bát sang sảng như ánh mặt trời trong chớp mắt biến thành người đàn ông trưởng thành!

Lý Thiên Vũ soi gương cực kì tự tin với diện mạo mới của mình, hừ, tên Phương Nam kia tự xưng chính mình có phong độ, dung mạo đúng không! Hôm nay anh sẽ cho anh ta nhìn xem cái gọi là quý ông đẹp trai.

Lý Thiên Vũ thấy Chu Tiểu Vân quang cố quan sát chính mình cười nói: “Làm sao vậy, bị anh mê hoặc đúng không!”

Chu Tiểu Vân làm hành động chà xát nổi da gà.

Lý Thiên Vũ giả vờ giả vịt hỏi: “Trên người em nổi da gà à? Đến đây, để anh kiểm tra một chút!” Nói xong, anh nở nụ cười dâm đãng vọt tới động thủ động cước.

Chu Tiểu Vân vừa cười vừa né tránh.

Lý Thiên Vũ tay dài chân dài, Chu Tiểu Vân đâu phải đối thủ của anh, chạy hai bước đã bị bắt gọn, bị hôn nồng nhiệt.

Chu Tiểu Vân nhiệt liệt đáp lại, làm cho Lý Thiên Vũ thiếu chút nữa quyết định đêm nay không ra ngoài, ở trên giường trong phòng này nghỉ ngơi một đêm.

Một lát sau, Lý Thiên Vũ không tình nguyện buông ra Chu Tiểu Vân: “Thời gian gần đến rồi, hai chúng ta đi chứ!”

Chu Tiểu Vân đuổi Lý Thiên Vũ ra ngoài: “Em muốn thay quần áo, anh ra phòng khách chờ em đi.”

Lý Thiên Vũ dại gái cười nói: “Anh ở đây chờ là được, yên tâm, ta tuyệt đối không nhìn trộm.” Anh sẽ quang minh chính đại nhìn, thực sự không nhìn trộm!

Bị Chu Tiểu Vân đánh bụp một cái bắt đi ra.

Trong phòng khách, Dương Phàm đang lên mạng, thấy Lý Thiên Vũ một thân mới tinh chải chuốt, đôi mắt sắp rớt ra ngoài.

“Oa, Thiên Vũ, hôm nay chải chuốt đẹp trai thế, không phải định chuẩn bị đi xem mắt chứ!”

Lý Thiên Vũ cười mắng: “Vào địa ngục đi, cậu mới đi xem mắt ấy. Tớ và Tiểu Vân cùng mời Phương Nam ăn cơm.”

Dương Phàm bừng tỉnh đại ngộ: “À, té ra xông pha chiến trường a! Đúng là nên vũ trang đầy đủ.”

Tục ngữ nói, tình trường như chiến trường đấy thôi! Không phải đánh tất cả tình địch trong sáng ngoài tối ngã đầy đất hay sao? Cả người mặc trang phục sáng chói và ắt không thể thiếu đạo cụ.

Dương Phàm gọi Lý Thiên Vũ đến gần, bàn luận xôn xao với anh. Thảo luận với anh nên nói đến đề tài gì để có thể bộc lộ ưu thế/sở trường của Lý Thiên Vũ.

Lý Thiên Vũ nghe rất hứng thú. Giữa đàn ông với nhau đương nhiên không chỉ so vẻ bề ngoài, còn có lời nói cử chỉ, nếu muốn ở mọi phương diện đè đầu đối thủ cũng cần chú ý sách lược.

Lý Thiên Vũ rất đồng ý với đề nghị của Dương Phàm, phương diện xuất bản văn học ta không hiểu, có thể kéo sang vấn đề máy vi tính, phần mềm gì gì đó ta am hiểu! Hắc hắc!

Lý Thiên Vũ nhìn dáng vẻ Dương Phàm người đàn ông “Tính phúc”* thì rất đỏ mắt: “Dương Phàm, cậu và Tưởng Tiêu Đan đã tính tới lúc nào kết hôn chưa?”

(Khụ, tính phúc ở đây ám chỉ đời sống sinh hoạt vợ chồng hài hòa)

Dương Phàm nhún nhún vai: “Bọn tớ đâu có sốt ruột, dù sao hiện tại chỉ thiếu thủ tục thôi. Nhưng thật ra trong nhà thúc giục bọn tớ kết hôn. Có lẽ cùng lắm là sang năm!”

Lý Thiên Vũ hâm mộ vô cùng: “Ai, tớ không biết bao giờ được trông thấy ngày đó đây!” Nhìn Dương Phàm người ta thật tốt, đã song phi song tê với Tưởng Tiêu Đan, hắn đến bao giờ mới được cùng Chu Tiểu Vân có ngày này a!

Dương Phàm không hề thông cảm đối với Lý Thiên Vũ: “Ai bảo cậu quen Chu Tiểu Vân, không thể quá chiều chuộng nâng niu phụ nữ. Nếu cậu quyết làm tới thì xong chuyện từ lâu rồi.” Chậc chậc, ai bảo với Chu Tiểu Vân Lý Thiên Vũ quá cẩn thận từng li từng tí.

Lý Thiên Vũ thấy Tưởng Tiêu Đan đang ở trong phòng bếp vẫn liên tục ngó về phía Dương Phàm, mà Dương Phàm đưa lưng về phía cô không hề biết.

Lý Thiên Vũ nhịn cười, nghiêm túc hỏi: “Vậy đại sư tình yêu hãy truyền thụ một chút kinh nghiệm cho tôi đi! Nói xem, khi đó làm thế nào ngài bắt gọn Tưởng Tiêu Đan?”

Lý Thiên Vũ ý xấu thầm nghĩ, Dương Phàm, cho cậu khoác lác đây, đến lúc đó xem cậu làm thế nào giải quyết.

Dương Phàm khó có được cơ hội ba hoa trước mặt Lý Thiên Vũ, đơn thuần khoe khoang bản lĩnh.

“Tớ ấy à, không giống cậu. Tớ nói thẳng với Tiêu Đan, đêm nay chúng ta đừng trở về. Ban đầu cô ấy cũng không chịu, nhưng tớ xị mặt xuống, cô ấy luống cuống ngay. Chẳng phải đồng ý với tớ hết? Tớ cho cậu biết a, đối với phụ nữ phải học theo tớ…”

Dương Phàm nói nước miếng bay tứ tung, không để ý đến Lý Thiên Vũ cười không có ý tốt cùng với bong người từ từ đến gần đằng sau.

“Đối với phụ nữ phải làm thế nào a?” Sau lưng, Tưởng Tiêu Đan “dịu dàng” hỏi.

Dương Phàm vừa nghe là biết không ổn, quay lại, lập tức đổi thành khuôn mặt tươi cười: “Sao em ra phòng khách?”

Tưởng Tiêu Đan véo tai Dương Phàm: “Em đang muốn nghe thử xem, trong lòng anh định đối xử với em thế nào. Anh tiếp tục nói a!”

Dương Phàm “Ai u” hét thảm một tiếng: “Đau, em nhẹ một chút!” Thuận tiện Lý Thiên Vũ lườm hãm hại anh một cái, thằng nhóc này, biết rõ Tưởng Tiêu Đan đứng đằng sau, mà không ra hiệu bằng mắt cho mình. Quá không có nghĩa khí!

Lý Thiên Vũ cười đến mức đau bụng. Ha ha ha! Đáng đời! Cho cậu nói miệng không cố kí, báo ứng rồi đó!

Chu Tiểu Vân ở trong phòng thay quần áo đã thay xong, nghe được động tĩnh trong phòng khách càng lúc càng lớn, mở cửa ra hỏi: “Các cậu làm gì thế?”

Chu Tiểu Vân dịu dàng đi ra lập tức chiếm được sự ủng hộ của ba người.

Một cô gái thật xinh đẹp, đủ cả khí chất và khuôn mặt đẹp đang tuổi thanh xuân!

Chỉ thấy trên người Chu Tiểu Vân mặc chiếc áo lông dê màu vàng nhạt bó sát, phối với váy ngắn bằng nỉ màu đỏ sậm kẻ caro, chân đi đôi giày da xinh xắn, bên ngoài khoác áo nỉ dài màu tím, trên cổ còn thắt khăn quàng in hoa, trên tay cầm túi xách, đẹp ngây người!

Tưởng Tiêu Đan tha cho Dương Phàm, đi tới gần Chu Tiểu Vân, nhìn hồi lâu rồi tìm lược chải tóc cho cô.

Tưởng Tiêu Đan hài lòng nói: “Như vậy càng đẹp hơn!”

Tóc Chu Tiểu Vân quá dài, gội đầu và chải tóc đều rất phiền phức, lần trước Tưởng Tiêu Đan dẫn cô đến cửa hiệu cắt tóc, cắt đi một đoạn dài, và là thẳng.

Hiện tại xõa xuống vừa vặn đến lưng, tung bay động lòng người.

Lý Thiên Vũ nhìn chằm chằm, luyến tiếc dời mắt: “Thật đẹp! Tiểu Vân, anh không muốn đưa em đi chút nào.”

Tại sao phải dẫn cô xinh đẹp như vậy cho Phương Nam kia thấy? Tốt nhất giấu trong nhà không cho ai biết, để một mình anh nhìn thôi.

Chu Tiểu Vân cười nói: “Không phải tại anh ăn mặc trang trọng như vậy em mới mặc đẹp à, nếu không, đi bên cạnh khiến anh mất mặt thì sao?”

Lý Thiên Vũ cười ha ha kéo tay Chu Tiểu Vân: “Chúng ta xuất phát!”

Ra ngoài cửa vẫn còn nghe thấy tiếng Tưởng Tiêu Đan tiếp tục “Giáo huấn” Dương Phàm.

Lý Thiên Vũ và Chu Tiểu Vân nhìn nhau cười.

Xem ra, đánh là thân mắng là yêu những lời này không hề sai a!

Đừng thấy Tưởng Tiêu Đan hung dữ, thực ra có thể ra tay nặng hơn. Dương Phàm cũng cố ý phối hợp kêu ra sức như thế. Một loại tình thú của vợ chồng son ấy mà.

Chương 392: Đàn ông so sánh với nhau

Vì phối hợp với tạo hình sáng chói của hai người, Lý Thiên Vũ không đi xe đạp, mà giơ tay gọi taxi.

Nói đùa, quần áo thế này mà đạp xe đạp thật quá mất mặt! Còn không bị Phương Nam cười nhạo? Không được, nhất định phải ngồi xe ô tô. Tốn thêm mười mấy ngàn cũng đáng.

Tới cửa nhà hàng, Lý Thiên Vũ kéo tay Chu Tiểu Vân đi vào.

Giữa mỗi bàn có bình phong ngăn cách, xem như kín một nửa, bầu không khí rất tốt. Trong nhà hàng, nhạc nhẹ vang lên lãng đãng, làm cho người ta có cảm giác rất hưởng thụ. Đương nhiên, đồ ăn cũng đắt tiền thái quá.

Sau khi Lý Thiên Vũ và Chu Tiểu Vân ngồi xuống, bắt đầu nghiên cứu thực đơn.

Lý Thiên Vũ đợi nhân viên phục vụ đi khuất, mới thấp giọng nói: “Chỗ này thật quá bày vẽ, một bữa cơm nuốt vào bụng nửa tháng sinh hoạt phí.”

Chu Tiểu Vân bị chọc cười: “Còn không phải tại anh, ai bảo tìm nhà hàng cao cấp. Theo ý em, tùy tiện tìm một nhà là được, dù sao chẳng quen thân với Phương Nam, tốn nhiều tiền như vậy có đáng không!”

Lý Thiên Vũ hừ nhẹ một tiếng: “Anh chỉ không quen nhìn tên Phương Nam đó ra vẻ quý ông thành công, chẳng qua là tên làm thuê cao cấp, nhà xuất bản cũng không phải nhà hắn mở, có gì mà ra oai.” Thỉnh người như thế ăn cơm đương nhiên không thể để hắn coi thường.

Chu Tiểu Vân trấn an vỗ vỗ mu bàn tay anh.

Được rồi, nên xem có món gì ngon không! Chờ bữa cơm này ăn xong, đuổi Phương Nam kia đi.

Chu Tiểu Vân ngại áo khoác ngồi xuống vướng víu, liền cởi áo ngoài, nhân viên phục vụ vội vã đi tới treo áo lên giá gần đó. Cô khen: “Phục vụ ở đây thật chu đáo.”

Lý Thiên Vũ nói tiếp: “Đúng vậy, ở đây còn thu một khoản phí phục vụ nhất định mà! Sau này, anh kiếm được tiền nhất định sẽ dẫn em đến ăn.”

Chu Tiểu Vân cười ha ha: “Đừng mà, chỗ đắt như vậy, vừa ăn vừa đau lòng, tới chỉ làm khổ mình.”

Vợ chồng son vừa nói vừa xem thực đơn, có lạc thú khác.

Thời điểm Phương Nam dắt bạn gái đến nhìn thấy chính là cảnh tượng anh anh em em này.

Trong giây lát đó, trong lòng Phương Nam xẹt qua cảm giác gì?

Bản thân anh ta thật không muốn thừa nhận, nam tuấn nữ mỹ nhu tình mật ý trước mắt cực kì xứng đôi.

Hơn nữa, thằng nhóc choai choai anh ta luôn không xem vừa mắt đêm nay anh khí bức người, cả người toát lên chí tiến thủ. Đó là sức sống bồng bột mà đến tuổi anh ta chẳng còn.

Lý Thiên Vũ nho nhã lễ độ mời Phương Nam và bạn gái anh tangồi xuống. Mời hai quý cô gọi món.

Bạn gái Phương Nam dẫn đến liếc nhìn qua trang điểm rất tỉ mỉ, cũng là một cô gái xinh xắn. Thế nhưng, vừa so sánh với Chu Tiểu Vân trời sinh đoan trang, hiển nhiên không chỉ kém hơn một chút.

Lý Thiên Vũ như thay đổi thành người khác, thu hết cợt nhả và thờ ơ, mỗi lời nói cử chỉ đều tràn đầy vị của trí thức tinh anh. Làm Phương Nam mất mặt nhất chính là, bạn gái anh ta mang đến rõ ràng liên tục nhìn về phía Lý Thiên Vũ, hiển nhiên bị Lý Thiên Vũ thu hút.

Mặc dù cô gái này cũng chỉ là một trong đông đảo hồng nhan tri kỷ của Phương Nam tùy tiện kéo đến cho đủ số, không tính là bạn gái, thế nhưng vẫn làm Phương Nam mất mặt.

Chu Tiểu Vân nhìn thấy cảnh này, trong lòng tràn đầy tự hào.

Lý Thiên Vũ, cuối cùng anh đã trở thành một người đàn ông chân chính, có sức hút! Người đàn ông ấy hoàn toàn thuộc về của cô, toàn tâm toàn ý yêu cô, suy nghĩ này làm cho tâm trạng Chu Tiểu Vân đột nhiên dâng cao!

Chu Tiểu Vân vì phối hợp với phong thái phóng khoáng của Lý Thiên Vũ, nhịn đau gọi không ít món có hoa không quả —- ăn có ngon hay không không quan trọng, mấu chốt là rất có khí thế.

Lý Thiên Vũ chưa bao giờ tỉ mỉ quan sát người đàn ông lòng dạ khó lường ngồi đối diện với Chu Tiểu Vân.

Tuổi tác chí ít ba mươi trở lên! Quần áo mặc đều là hàng hiệu, trên cổ tay còn đeo đồng hồ quý giá, trên mặt có nụ cười giả tạo —- anh cho là vậy.

Lý Thiên Vũ cho Phương Nam 80 điểm.

Đừng hiểu lầm, tổng điểm là 200.

Bỏ qua mấy cái râu ria, kiểu đàn ông như Phương Nam ở trong mắt mấy nữ sinh mới ra trường hiển nhiên cực kì có sức hút. Công ăn việc làm đàng hoàng, lừa gạt mấy em gái nhỏ không thành vấn đề. Chẳng qua nếu muốn đánh chủ ý trên đầu Chu Tiểu Vân thì hắn ta nhầm to rồi.

Lý Thiên Vũ bất động thanh sắc trò chuyện vui vẻ với Phương Nam, cố tình không cho Phương Nam nói chuyện với Chu Tiểu Vân. Phương Nam khôn khéo cỡ nào, lập tức biết Lý Thiên Vũ đang có ý thị uy.

Giữa hai người đàn ông có sóng cuộn trào mãnh liệt, thể hiện ở việc uổng rượu, đây chính là cách thức “chiến đấu ” trực tiếp nhất.

Lý Thiên Vũ không hề do dự, cùng Phương Nam anh một ly tôi một ly uống rượu.

Chu Tiểu Vân lặng lẽ nói vào tai anh: “Uống ít thôi.” Không phải sợ anh uống rượu say, quan trọng hơn rượu gọi ở nhà hàng, đắt tiền đòi mạng. Ở bên cạnh nhìn hai người đàn ông nâng cốc nốc cạn như uống nước, Chu Tiểu Vân rất xót ruột.

Lý Thiên Vũ không để ý gật gật đầu tỏ vẻ biết, thuận tiện nắm bàn tay Chu Tiểu Vân trong lòng bàn tay mình.

Bạn gái Phương Nam mang đến bị vắng vẻ, không cam lòng tỏ ra yếu thế cũng muốn uống rượu. Chu Tiểu Vân mỉm cười bồi cô gái gọi là “Lynda” kia uống một ly. Ở đại học từng bị huấn luyện không ít lần, tửu lượng Chu Tiểu Vân không tính rất cao, nhưng ứng phó trường hợp như vậy tự nhiên là dư dả.

Phương Nam thấy cảnh Lý Thiên Vũ và Chu Tiểu Vân thân thiết, trong mắt xẹt qua một tia đố kị.

Rốt cuộc là lòng chinh phục đang tác quái, hay anh ta thực sự động tâm với cô gái trong trẻo như nước kia? Giờ khắc này, Phương Nam không thể phân rõ.

Phương Nam chỉ biết đôi mắt mình nhìn Lý Thiên Vũ tràn đầy đố kị cùng không cam lòng.

Tên nhóc kia không phải là trẻ hơn mình một ít, quen Chu Tiểu Vân sớm hơn mình thôi sao?

Nếu người gặp Chu Tiểu Vân trước chính là mình…

Phương Nam giơ ly rượu: “Tiểu Vân, anh mời em một chén. Chúc tiểu thuyết của em tiêu thụ tốt, sau này không ngừng xuất bản thêm.” Vậy tôi có thể lấy cớ việc công tiếp xúc nhiều hơn với em, Phương Nam yên lặng thì thầm trong lòng.

Chu Tiểu Vân mỉm cười nói: “Cảm ơn! Hi vọng lần sau anh gọi điện thoại cho tôi là để thông báo tin tốt lành.” Ý tứ mịt mờ chính là, không nếu có việc tốt nhất đừng gọi cho cô nữa.

Trong mắt Phương Nam thoáng qua một tia buồn bã, cảm thấy rượu uống vào miệng có cảm giác cay đắng không cách nào hình dung.

Chu Tiểu Vân, em đang mượn cơ hội này từ chối tôi ư?

Vì sao, lúc này trái tim tôi khó chịu như thế, so với mấy tháng trước em không nhận điện thoại của tôi càng thêm đau đớn?

Có thể, thời điểm đó Phương Nam còn chưa ý thức được mình đã thật lòng thích Chu Tiểu Vân. Anh ta chỉ lấy thái độ thờ ơ lái xe cầm hoa đi tìm Chu Tiểu Vân, cho rằng lại là một cuộc tình chớp nhoáng chẳng khác các cuộc tình trước.

Khi anh ta phát hiện Chu Tiểu Vân không thích dáng vẻ mình, anh ta mới nhìn thẳng vào sự thật. Sau một thời gian ngắn điều chỉnh, Phương Nam lấy lý do hoàn mỹ lần thứ hai xuất hiện trước mặt Chu Tiểu Vân.

Phương Nam không biết mình có thực sự yêu Chu Tiểu Vân không, anh ta chỉ biết mình không muốn buông tay, anh còn muốn gặp cô gái nở nụ cười dịu dàng ấy…

Anh còn có cơ hội không?

Nhìn bàn tay Lý Thiên Vũ và Chu Tiểu Vân lồng vào nhau vô cùng thân thiết, lòng Phương Nam chìm dần xuống.