Chương 349 + 350

Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chương 349: Lần đầu tiên thân mật

Trên đường trở về, Dương Phàm ý do vị tẫn (ý nói chưa thỏa thích) nói: “Hôm nay đi chơi cả ngày thật vui, lần sau rảnh rỗi cùng đi nữa nhé!”

Tưởng Tiêu Đan liên tục gật đầu. Lý Thiên Vũ cùng Chu Tiểu Vân nhìn nhau cười.

Đến đại học N, hai nam sinh dừng xe trước cửa ký túc xá nam, bảo Chu Tiểu Vân cùng Tưởng Tiêu Đan đứng chờ một lát.

Tranh thủ khoảng thời gian ngắn này, Chu Tiểu Vân lặng lẽ hỏi Tưởng Tiêu Đan: “Tiêu Đan, cậu cảm thấy Dương Phàm thế nào?” Tốt xấu gì cũng nên giúp Dương Phàm, nhìn cậu ta rất đáng thương.

Tưởng Tiêu Đan cười nói: “Rất tốt a, vừa hài hước lại hoạt bát, lớn lên đẹp trai, thông minh, thực sự không tìm ra khuyết điểm.”

Chu Tiểu Vân vui mừng thay Dương Phàm một chút, hảo cảm là chất xúc tác của tình yêu, giữa nam và nữ đều do từng giọt từng giọt hảo cảm chồng chất lên.

“Thế, cậu có từng suy nghĩ tìm một người như Dương Phàm làm bạn trai không?”

Tối nay đã là lần thứ hai Tưởng Tiêu Đan nghe được lời tương tự.

Cô có qua loa đại khái cũng cảm giác có điều không đúng: “Tiểu Vân, cậu nói lời này thật kỳ lạ!”

Chu Tiểu Vân nở nụ cười nói: “Cậu đừng quản tớ nói chuyện có kỳ quái hay không, cậu trả lời câu hỏi của tớ đi!”

Tưởng Tiêu Đan suy nghĩ một lúc nói: “Tớ không biết, bởi vì tớ hiện tại không có ý định yêu ai.”

Đây gọi là câu trả lời gì a! Trả lời và không trả lời đều như nhau.

Chu Tiểu Vân không truy vấn tiếp bởi vì Lý Thiên Vũ cùng Dương Phàm đã tới.

Lý Thiên Vũ khụ khụ nói: “Dương Phàm, cậu đưa Tưởng Tiêu Đan về trước đi, tớ và Tiểu Vân muốn qua bên kia đi dạo.”

Dương Phàm ngầm giơ ngón tay cái với Lý Thiên Vũ, không hổ là người anh em tốt của mình, thời điểm mấu chốt biết chế tạo cơ hội cho bạn.

Lý Thiên Vũ đương nhiên cũng muốn đi một mình với Chu Tiểu Vân nên mới mặt dày đề nghị. Nhìn sắc mặt Chu Tiểu Vân vẫn như thường, không có tí gì không kiên nhẫn, anh thỏa mãn không nói nên lời.

Tưởng Tiêu Đan vốn không đa tâm, nhưng vừa nghe Chu Tiểu Vân nói như thế sau nhìn thấy Dương Phàm đột nhiên có chút không tự nhiên. Dương Phàm làm bạn trai của cô? Suy nghĩ lạ lùng, sao lại gộp hai người bọn họ thành một đôi hả…

Chu Tiểu Vân trừng mắt nhìn Dương Phàm, ám chỉ anh phải cố gắng lên. Cô thầm nghĩ đối với cậu ta mình hết lòng quan tâm giúp đỡ, hôm nay cố ý nhắc khéo Tưởng Tiêu Đan, kế tiếp đành nhìn bản lĩnh cậu ta vậy.

Lý Thiên Vũ cùng Chu Tiểu Vân đi trên con đường nhỏ trong vườn đại học N, lúc này có năm, ba cặp nam nữ sinh trên đường, không cần phải nói, đa số là người yêu.

Hai người vừa rồi còn cười cười nói nói, không biết tại sao khi cùng một chỗ trái lại không biết nên nói cái gì.

Lý Thiên Vũ liếc mắt nhìn Chu Tiểu Vân bên cạnh, phát hiện cô ấy đang cụp mắt nhìn xuống, lông mi dài dài rất đẹp.

Lý Thiên Vũ cố lấy dũng khí nói: “Tiểu Vân “ Thanh âm có chút khàn khàn.

Chu Tiểu Vân ngẩng đầu lên.

Ánh mắt hai người nhìn nhau, trong lòng giật mình.

Chu Tiểu Vân bị Lý Thiên Vũ nhìn có chút ngượng ngùng, quay đầu đi.

Lý Thiên Vũ ngắm gò má ửng đỏ của cô cảm giác mình sắp say. Hóa ra đây chính là ý ông bà ta muốn nói “Sắc không mê người, người tự mê”.

Anh rất muốn nắm tay Chu Tiểu Vân. Đáng tiếc thực sự không dám đường đột.

Lý Thiên Vũ cố bơm dũng khí trong lòng: Lý Thiên Vũ, mày là con trai cơ mà, lúc này lá gan phải to lên, da mặt phải dày một chút, đừng sợ!

Cổ gắng nửa ngày, vừa định vươn tay ra Lý Thiên Vũ bị ánh mắt nhẹ nhàng của Chu Tiểu Vân thoáng nhìn tới lập tức không còn dũng khí.

Chu Tiểu Vân thấy Lý Thiên Vũ rụt tay về, trong lòng cũng như chú nai con đụng loạn xạ.

Thực ra cô cũng rõ ràng dụng ý Lý Thiên Vũ cố ý muốn ở một mình với cô.

Cậu ta muốn thổ lộ với mình ư? Chu Tiểu Vân không thể nói rõ ràng rốt cuộc mình đang chờ mong hay đang lo sợ nghi ngờ hay khẩn trương, có thể mỗi thứ đều có một chút.

Vì sao khi cậu ta đề nghị mình không từ chối! Chẳng lẽ sâu trong nội tâm cô cũng mong mỏi tiến thêm một bước ư? Một đoàn rối như tơ vò.

Mỗi người ôm một tâm tư, hai người không tự chủ đi vào rừng cây cạnh con đường nhỏ.

Chu Tiểu Vân không chú ý giẫm nát một hòn đá nhỏ.

“Ai nha!” Cô hét lên một tiếng kinh hãi, chân bị sái.

Lý Thiên Vũ nhanh tay đỡ lấy cô.

Chu Tiểu Vân hết hồn, ngẩng đầu lên nói: “Cám ơn.”

“Cậu có sao không ?” Lý Thiên Vũ cúi đầu nhìn Chu Tiểu Vân.

Bất ngờ như vậy, đúng lúc như vậy, hai người chỉ thiếu một cm nữa là dán vào nhau.

Lý Thiên Vũ nhìn gương mặt cô ấy kề sát với mình, tim đập cực nhanh.

Trong bóng tối, một thứ gọi là ái muội thường chạy toán loạn khắp nơi, tạo nên phản ứng hóa học giữa các đôi tình nhân.

Một phút ấy, đến tột cùng là một giây đồng hồ, hay lâu hơn?

Đôi môi nóng rực của Lý Thiên Vũ in xuống. Chu Tiểu Vân nhắm mắt lại.

Lý Thiên Vũ ngốc nghếch chỉ biết dán môi mình lên môi cô ấy, hai tay kéo cô ôm vào trong lòng.

Tiểu Vân? Em có biết giây phút này trong lòng anh vui mừng cỡ nào không?

Em có biết anh đã đợi giây phút này bao nhiêu năm không?

Em có biết anh muốn ôm em vào lòng đến mức trái tim rỉ máu không?

Em có biết anh yêu em yêu em đến nhường nào không?

Em có biết anh chờ mong em cũng thích anh nhiều nhiều đến thế nào không?

Ầm!

Máu trên người dường như chảy hết lên mặt. Chu Tiểu Vân chỉ cảm thấy gương mặt nóng rực, môi cũng nóng, ngay cả phần eo bị Lý Thiên Vũ ôm cũng bắt đầu nóng lên.

Hóa ra ngoài miệng em không chịu thừa nhận, nhưng trong lòng của em sớm có anh.

Hóa ra em cũng một mực mong chờ giây phút anh thổ lộ.

Hóa ra trái tim của em thành thực hơn tâm trí em rất nhiều.

Hóa ra, mục tiêu đã định trước em vẫn ở năm mười chín tuổi này thích anh.

Trong bóng tối, chỉ có thể nghe thấy tiếng hai người thở hổn hển.

Lý Thiên Vũ dần dần chưa cảm thấy đủ với sự tiếp xúc đơn thuần, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm bờ môi nàng, dụ dỗ nàng hé miệng.

Chu Tiểu Vân thở hổn hển đẩy anh ra.

Còn chuyện gì chưa trải qua? Kiếp trước có cả con rồi, theo lý thuyết sớm nên quen với sự thân thiết mới đúng. Không biết tại sao Chu Tiểu Vân cảm thấy trái tim cô sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Trước khi Lý Thiên Vũ có động tác tiến thêm một bước vô cùng thân thiết, Chu Tiểu Vân muốn dừng lại.

Lý Thiên Vũ thỏa mãn ôm thân thể mềm mại trong lòng, sự vui sướng trong lòng anh quả thực không cách nào hình dung nổi. Còn Chu Tiểu Vân ngoan ngoãn nằm trong lòng anh.

Cái ôm đã lâu không gặp có điểm quen thuộc lại có chút xa lạ. Được cánh tay mạnh mẽ này ôm mình, cảm giác tuyệt đến vậy.

Chu Tiểu Vân đột nhiên cảm thấy mình trước kia thật khờ. Lý Thiên Vũ tốt như vậy, yêu mình như thế, vì sao cô vẫn không chấp nhận anh?

Giọng nói trầm thấp của Lý Thiên Vũ vang lên bên tai cô: “Tiểu Vân, anh thích em! Anh thích em rất nhiều năm rồi! Em làm bạn gái anh nhé?”

Chu Tiểu Vân cúi đầu “ừ” một tiếng.

Lý Thiên Vũ vui sướng ôm cô quay mấy vòng.

Chu Tiểu Vân đập anh mấy cái: “Anh điên à, đầu em sắp bị anh lắc ngất xỉu rồi.” Đập nhẹ mấy cái, Lý Thiên Vũ cảm thấy toàn thân anh sắp tan chảy.

Lý Thiên Vũ vui mừng cười nói: “Anh sắp điên rồi! Anh muốn thét lên thật to với cả thế giới rằng, Chu Tiểu Vân là bạn gái của Lý Thiên Vũ!”

Chu Tiểu Vân muốn anh nhỏ giọng chút. Nhưng lời nói đến bên miệng không biết tại sao lại nuốt xuống.

Bởi vì, cô cũng vui mừng như thế.

Chương 350: Sẽ thành người yêu

Khi Lý Thiên Vũ đưa Chu Tiểu Vân về ký túc xá, anh huýt sáo tới chỗ Dương Phàm.

Trước khi chia tay, Lý Thiên Vũ tặng bạn gái yêu dấu một nụ hôn gió. Anh cảm thấy đêm nay nhất định là đêm hạnh phúc nhất khó quên nhất trong đời mình.

Chu Tiểu Vân hơi đỏ mặt đi lên lầu.

Trong phòng Dương Phàm gần như đều biết người bạn thân thiết của Dương Phàm là Lý Thiên Vũ, thấy anh bước vào đều chào hỏi.

Lý Thiên Vũ cười nói chuyện với mọi người.

Dương Phàm thờ ơ lạnh nhạt nửa ngày, rốt cuộc khi Lý Thiên Vũ dừng lại hỏi một câu: “Thế nào? Bắt?”

Miệng Lý Thiên Vũ cười đến tận mang tai: “Hắc hắc!”

Dương Phàm thấy hứng thú hỏi thăm chi tiết.

Lý Thiên Vũ sao có thể nói chuyện tình cảm riêng tư như thế cho Dương Phàm, sống chết cũng không chịu nói.

Dương Phàm đố kị nhìn Lý Thiên Vũ mặt mày hớn hở: “Hừ, không nói thì đừng nói, sau này tớ không bao giờ nữa thu nhận cậu nữa.”

Lý Thiên Vũ cười nói: “Cậu không nhận thì thôi, tự tớ đi tìm Tiểu Vân, sau đó buổi tối đạp xe về. Cậu đừng hòng nhờ tớ lúc hẹn hò để cậu ngáng một chân, đòi dẫn cả Tưởng Tiêu Đan theo nhá.”

Dương Phàm lập tức mềm một nửa: “Nói đùa nói đùa mà, ngàn vạn lần đừng để trong lòng, hai ta có giao tình bao nhiêu năm. Buổi tối cậu cứ nghỉ chân ở chỗ tới. Tớ nhiệt liệt hoan nghênh.” Vì Tưởng Tiêu Đan, anh nhịn.

Lý Thiên Vũ chiếm thế thượng phong, tâm tình khoái trá. Có lẽ lúc này bất cứ chuyện gì cũng không thể ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của anh.

Nói tới nói lui cười cười, Dương Phàm thật lòng vui mừng cho Lý Thiên Vũ.

Bao năm qua, Lý Thiên Vũ khăng khăng một mực với Chu Tiểu Vân, mong nhớ ngày đêm, những người đứng xem như anh đều thấy mệt mỏi thay Lý Thiên Vũ. Không hiểu tại sao cậu ta có thể kiên trì chống đỡ trước sự lạnh lùng của Chu Tiểu Vân.

Rốt cuộc, Lý Thiên Vũ và Chu Tiểu Vân đã có tiến triển. Dương Phàm thấy may mắn cho bạn thân, Chu Tiểu Vân là một cô gái rất tốt!

Dương Phàm vỗ vỗ vai Lý Thiên Vũ: “Người anh em, tớ đúng là bội phục cậu. Tục ngữ nói, liệt nữ sợ triền lang. Nhiều năm qua cuối cùng công mài sắt đã nên.”

Lý Thiên Vũ chỉ cười.

Dương Phàm nhìn nhìn Lý Thiên Vũ hạnh phúc không biết phương hướng, thở dài nói: ‘Ai, không biết ngày nào đó tớ mới làm Tưởng Tiêu Đan rung động đây!”

Lý Thiên Vũ miễn cưỡng lôi mình ra khỏi hạnh phút, thoáng quan tâm một chút tiến triển tình cảm của bạn thân: “Cậu và Tưởng Tiêu Đan thế nào rồi? Tớ thấy, không phải cậu và cậu ấy vẫn cười cười nói nói đó thôi, so với tớ khi đó lúc nóng lúc lạnh tốt hơn nhiều!”

Dương Phàm vẻ mặt đau khổ nói: “Cứ như vậy mới không xong a! Cô ấy chỉ coi tớ như bạn bè bình thường, không có cảm giác thích tớ chút nào. Tớ vắt hết óc tiếp cận cô ấy, hình như cô ấy vẫn không hiểu tấm lòng tớ vậy.”

Lý Thiên Vũ giựt giây: “Cậu thổ lộ đi! Lời này cậu từng nói mà, thích một người phải dũng cảm nói ra miệng.”

Dương Phàm ủ rũ như cà héo: “Chỉ có thể nói khi đó tớ quá ngây thơ.” Chỉ có người chưa từng trải qua cảm giác thích một cô gái mới dễ dàng nói ra chữ ấy.

Dương Phàm rốt cuộc nếm trải tư vị giống Lý Thiên Vũ đau khổ thích Chu Tiểu Vân nhưng không dám biểu lộ.

Lo được lo mất, nhìn trước ngó sau, bởi vì bạn quá để ý.

Lý Thiên Vũ an ủi Dương Phàm: “Từ từ sẽ đến, cậu xem tớ theo đuổi Tiểu Vân bao năm rồi, cũng khổ tận cam lai thôi? Cậu phải có lòng kiên trì, chỉ cần có thành ý chung quy sẽ đả động đối phương.”

Lý Thiên Vũ hành động như thể bậc thầy tình yêu vậy. Dương Phàm nghe xong liên tục gật đầu, bắt đầu tràn đầy lòng tin với bản thân.

Tưởng Tiêu Đan, anh sẽ quấn lấy em, chờ tiếp chiêu đi!

Đêm nay đã định trước sẽ là một đêm khó ngủ.

Bên kia Lý Thiên Vũ và Dương Phàm tới tận đêm khuya vẫn hưng trí bừng bừng, bên này Chu Tiểu Vân trằn trọc khó ngủ.

Nghĩ đến hai người chăm chú ôm nhau hôn môi nhiệt tình một khắc kia, Chu Tiểu Vân mặt lại nóng lên. Nghĩ đến giây phút hai người nhiệt tình ôm nhau, gương mặt cô nóng bừng. Cũng may hiện tại đèn đã tắt, nếu không, chắc chắn sẽ bị các bạn cười trêu.

Cô cố gắng nhắm mắt lại, nhưng trước mắt luôn lắc lư gương mặt tuấn lãng ấy. Đôi mắt luôn mang theo ý cười, mũi thẳng tắp, môi hơi mỏng…

Hôn lên vẫn ấm nóng…

A? Tại sao lại nghĩ đến một màn kia hả?

Chu Tiểu Vân tự phỉ nhổ chính mình, ra lệnh cho mình không nên suy nghĩ lung tung.

Thế nhưng, tư tưởng của một người sao có thể khống chế được?

Chu Tiểu Vân nhớ tới kiếp trước xa xăm, chợt phát hiện ký ức sớm đã mơ hồ.

Cũng tốt, sau này sẽ không nhớ tới bất kì chuyện cũ không thoải mái! Ông trời nếu đã cho mình một cơ hội nữa, như vậy hãy để mình sống tiếp một cuộc đời mới tốt đẹp đi!

Nếu cô đã chấp nhận Lý Thiên Vũ, sẽ không dùng ký ức của kiếp trước để đánh giá anh, như vậy là việc không hề công bằng với anh. Kiếp này, hãy bọn họ yêu nhau, tạo dựng nên hạnh phúc thuộc về chính mình..

Chu Tiểu Vân mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, trong mơ đều là Lý Thiên Vũ…

Ngày hôm sau, lần đầu tiên cô dậy muộn, đến chín giờ mới đứng lên.

Trong ký túc xá những nữ sinh khác còn ngáy khò khò trên giường, chỉ có Hoa Nhược Vũ dậy sớm.

Hoa Nhược Vũ thuận miệng hỏi: “Tiểu Vân, tối hôm qua sao cậu không về cùng Tưởng Tiêu Đan à? Hai người các cậu không phải cùng đi ra ngoài sao?”

Trên mặt Chu Tiểu Vân nóng lên, giả vờ không sao trả lời: “Tớ ra ngoài tản bộ.” Không có ý định giải thích đi cùng ai.

Hoa Nhược Vũ đâu thể không biết, cười hắc hắc.

Chu Tiểu Vân giả vờ không nhìn ra nụ cười trêu đùa của Hoa Nhược Vũ, thu dọn giường chiếu.

Tưởng Tiêu Đan rửa mặt trở về, thấy Chu Tiểu Vân rời giường trêu nói: “A, Chu đại tiểu thư không bám giường của chúng ta sao hôm nay giờ mới dậy a! Tối hôm qua không phải đã làm chuyện gì tốn sức chứ!”

Chu Tiểu Vân lườm cô ấy một cái.

Hoa Nhược Vũ ở bên cạnh nở nụ cười.

Điện thoại trong phòng đúng lúc vang lên, Chu Tiểu Vân thuận tay nhận, định tránh khỏi đề tài làm người ta đỏ mặt này: “Đây là phòng 301, bạn tìm ai?”

Đầu kia truyền đến giọng nói quen thuộc: “Tôi tìm bạn gái thân yêu Chu Tiểu Vân!”

Chu Tiểu Vân nghe thấy giọng Lý Thiên Vũ, trong lòng bắt đầu ngọt ngào: “Anh đã dậy rồi, ăn sáng chưa?”

Lý Thiên Vũ cười nói: “Chưa, vừa mới rời giường liền gọi điện thoại cho em, muốn hẹn em ra ngoài ăn. Thưởng cái gì đi!”

Chu Tiểu Vân không nhịn được nở nụ nụ cười, thấp giọng nói: “Được, giờ em đi xuống, anh chờ nhé.”

Vừa mới cúp điện thoại, liền thấy Tưởng Tiêu Đan và Hoa Nhược Vũ một trái một phải ôm má nhìn cô!

Hoa Nhược Vũ than thở: “Oa, Tiểu Vân, nụ cười trên mặt cậu vừa đẹp vừa ngọt ngào quá đi, tớ sắp bị cậu đốn gục rồi.”

Tưởng Tiêu Đan mãnh liệt gật đầu: “Đúng vậy, nếu tớ là nam sinh chắc chắn bị cậu làm điên đảo. Lý Thiên Vũ đúng là tốt số a!”

Chu Tiểu Vân không để ý tới hai người trêu đùa, thay quần áo rồi đi xuống lầu.

Lý Thiên Vũ đang dưới lầu chờ cô đấy!

Ở trong mắt Lý Thiên Vũ, Chu Tiểu Vân mặc áo váy màu xanh nhạt đang bước tới cực kì xinh đẹp. Nhất là khi khóe mắt đuôi lông mày của cô đều phát ra tình cảm dịu dàng và sự vui sướng vì anh, làm cho đôi mắt anh như bị dính chặt lấy.

Chu Tiểu Vân đứng trước mặt Lý Thiên Vũ, cắn môi: “Anh định cứ đứng ngốc thế này sao?”

Lý Thiên Vũ ngơ ngác cười ngây ngô sau đó nắm tay cô.

Khi nắm tay cô, trong lòng anh có sự kiên định và ấm áp trước nay chưa từng có.