Chương 76-2: Đại tướng quân tương tư trong Kết Lư. Bùi Nhị gia dự tiệc nhưng không vào cửa (2)

Công Chúa Thành Vương Phi

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tới gần tiết vạn thọ.

Vào một ngày, Bùi Nguyên Tu chuẩn bị thọ lễ cho Thuận Khải Đế, vừa từ khố phòng bước ra liền nghe thấy Bùi Tiểu nói: “Nhị gia Bùi Viễn cùng Biểu cô nương Trần gia đến phủ bái kiến.”

Bùi Nguyên Tu nhăn mày kiếm lại: “Mời đến thiên sảnh!” Dứt lời, cầm hộp dài trong tay đến thư phòng.

Bùi Nguyên Tu ở trong thư phòng một lát đã qua nửa canh giờ, hình như đã quên trong thiên sảnh còn có người đang chờ. Mãi đến lúc Bùi Tiểu đến mời, mới thu địa đồ Biên giới Bắc Cương đứng dậy.

Địa đồ biên giới Bắc Cương này chính là thọ lễ Bùi Nguyên Tu chuẩn bị cho Thuận Khải Đế. Bản đồ này dựa vào mấy năm chinh chiến ở biên cương, vừa dựa theo địa hình cũng trí nhớ của kiếp trước mà tự tay vẽ. Kiếp trước hắn được phong Phiên Vương đóng ở Bắc Cương mười năm, cho nên hắn đã quen thuộc với địa thế ở nơi đó quên không thể quen thuộc hơn. Ở đâu là rãnh trời, ở đâu là bình nguyên, hắn nhắm mắt cũng có thể vẽ ra được.

Điều khiến Đế Vương cảm thấy vui nhất chính là hiểu rõ về với lãnh thổ của bản thân, phần thọ lễ này của hắn nhất định sẽ hợp với tâm ý của Thuận Khải Đế.

Lão đại Bùi Nguyên Tu mất hứng bước ra khỏi thư phòng, bước về phía thiên sảnh, sau khi dừng lại một chút, khóe môi hơi cong lên, nói: “Bùi Tiểu, ngươi đến thiên sảnh nói với bọn họ, ta bị Thái tử vội vàng triệu vào Đông Cung rồi!” Dứt lời bèn xoay người chạy về phía cửa bên.

Về phần vì sao Bùi Viễn lại đến đây?

Cái này phải nói đến lúc Bùi Nguyên Tu rời khỏi Bùi phủ. Ngày ấy hắn cuốn chăn màn lặng lẽ không tiếng động chuồn khỏi Bùi phủ đến viện này ở, qua ba ngày Bùi lão phu nhân mới nhận được tin tức hắn không ở trong phủ. Như vậy mới thấy được, quan hệ giữa Bùi Nguyên Tu và người trong Bùi phủ có bao nhiêu lạnh bạc.

Bùi lão phu nhân suy nghĩ hẳn là Bùi Nguyên Tu đến quân doanh, quá khứ mặc dù Bùi Nguyên Tu cùng phụ thân Bùi Chiến mặc dù còn ở trong kinh thành nhưng phần lớn thời gian vẫn ở quân doanh, nên cũng không nghĩ nhiều. Suy cho cùng đứa cháu trai không cùng huyết thống không ở trước mặt cũng tốt, dù sao cũng phải có ngày trở về, còn nữa, dù hắn có bản lĩnh lớn như thế nào thì bà ta cũng là trưởng bối, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng không thể bỏ qua bà ta được. Bây giờ chỉ nghĩ đến việc làm cách nào để gỡ được hôn sự đã chết giữa hắn cùng cháu gái Trần Liên Bích kia thôi.

Gia cảnh Trần gia sa sút, ngày thường Trần Liên Bích cũng xinh đẹp, lại có vài năm đọc văn thư, tự khoe là tài nữ thông tuệ cầm kỳ thư họa, cũng tự coi mình cao hơn người khác, cho nên tất nhiên là chướng mắt gia đình bình thường. Mà nhà cao cửa rộng ai lại thèm để ý đến người có gia đình sắp hoang phế như nàng ta?

Vì thế, Trần gia này liền cắn Bùi gia không buông miệng, đã có cô cô, cháu gái gả vào, bây giờ còn muốn gả cả cháu gái nữa vào cửa. Người ta có tâm tư, cháu gái có thân thiết bao nhiêu thì cũng không thể bằng cháu trai ruột, cho nên làm sao Bùi lão phu nhân có thể hứa gả Trần Liên Bích cho Bùi Viễn được. Vì thế liền đánh chủ ý lên người Bùi Nguyên Tu, bà ta nghĩ nếu gả cháu gái cho Bùi Nguyên Tu thì chính là bắt chẹt hậu trạch của hắn. Vốn thừa dịp Bùi Nguyên Tu chính chiến ở xa, trở tay không kịp mới làm ‘Gà trống bái đường’, dù lúc hắn trở về, trong lòng không muốn nhưng cũng không thể không theo lệnh của trưởng bối, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Ai ngờ người tính không bằng trời tính, thế mà lại thất bại. Còn nhận được khẩu dụ của Thái tử, hôn sự đợi Bùi Nguyên Tu trở về rồi lại tính, ai dám làm trái?

Hôn sự này lại buông nửa năm, hiện tại cháu gái đã mười chín tuổi, đã là gái lỡ thì không đợi kịp nữa rồi. Bùi Lão phu nhân liền bàn bạc với Trần thị, không bằng gạo nấu thành cơm trước. Sau đó lén nói với Trần Liên Bích, nàng ta cũng thẹn thùng gật đầu đáp ứng. Trần Liên Bích, lần đầu tiên gặp mặt Bùi Nguyên Tu vào năm mười mấy tuổi liền thầm xem hắn là phu quân, người có gia thế, có bản lĩnh, diện mạo lại tốt. Nếu không làm sao người có tính tình thanh cao như nàng ta lại chịu ‘Gà trống bái đường’, chỉ là tạo hóa trêu người, đời này lại gả không được.

Trần Liên Bích gấp gáp, mà Bùi Viễn lại vô cùng bình thản, từ nhỏ tổ mẫu và mẫu thân lén dạy hắn, Bùi phủ này là của hắn, Bùi Nguyên Tu chính là người ngoài. Vì thế, Bùi Viễn liền càng ngày càng không thích vị đại ca mà hắn không nhận thức này, chỉ coi hắn là người xa lạ. Năm ngoái trúng tú tài, có thể lấy được danh phận để nhập vào quốc học, kết giao với vài người con của gia đình quan lại, nhưng gia thế lại không hiển hách.

Từng nhóm học sinh trong quốc học cũng có bè cánh riêng, hoặc là dựa vào gia thế, hoặc là dựa vào sở thích mà phân chia.

Mấy người kết giao với Bùi Viễn đều là những người có gia thế bình thường nhưng lại tự khoe là tài tử.

Bùi Viễn dựa vào công trạng càng ngày càng hiển hách của vị đại ca giống như người xa lạ kia mà được mấy người trong bè phái nâng lên cao, bây giờ cũng đã thành trung tâm của đám người đó.

Ngày đó vào quốc học, mấy người quây thành một vòng nói chuyện phiếm, công tử Trương gia hâm mộ nói: “Lần tiết vạn thọ này, Viễn huynh có thể đến Linh Hữu! Thật là làm cho chúng ta ghen tị chết đi được!”

Tiết vạn thọ, tên như ý nghĩa của nó chính là sinh thần của Thuận Khải Đế, hàng năm vào ngày này Thuận Khải Đế thường thiết yến ở Linh Hữu, tụ hợp với đám quan lại từ tam phẩm trở lên cùng gia quyến của họ, để tỏ rõ hoàng ân mênh mông.

Bùi Đại Tướng quân Bùi Chiến lúc còn sống cũng chỉ từng dẫn theo phu nhân chính thất cùng Bùi Nguyên Tu đến.

Tất nhiên là Bùi Viễn chưa từng được đến đó. Mà người làm quan cao nhất trong nhà của mấy người qua lại tốt với hắn cũng chỉ đến quan tứ phẩm, tất nhiên là không có danh phận để đi.

Bùi Viễn nghe vậy thì động tâm, nhưng mặt vẫn như bình thường: “Ta không có chức lại không có phẩm cấp, làm sao có thể đến được Linh Hữu!”

“Viễn huynh chớ che giấu, đại huynh của huynh hiện đạt được tâm của Hoàng thượng, lần này nhất định sẽ phải đi, Viễn huynh là thân huynh đệ của Bùi Tướng quân, tự nhiên là có thể đi cùng!”

“Đúng vậy, Viễn huynh đi rồi trở về nhất định phải nói cho chúng ta biết linh hữu đẹp đến mức độ nào đấy!”

Trong [vân cấp thất thiêm] có câu: [Lâm lang phu linh hữu, hoa sinh kết quỳnh dao]. Lâm viên Hoàng gia của Đại Chiêu quốc có tên là ‘Linh Hữu’, có ý là vườn ngự uyển của thần tiên, ở nơi đó sơn thủy quấn quít, nhà cửa vô cùng tinh xảo, hoa cỏ sum xuê, giống như Bồng Lai tiên cảnh.

Mọi người nghe tiếng như lại không được tận mắt chứng kiến.

Bùi Viễn ở quốc học được vài vị bằng hữu nâng lên đến choáng váng mơ hồ, không biết Đông Tây Nam Bắc gì, liên tục mở miệng đồng ý, sau tiết vạn thọ sẽ dùng lối lẽ tỉ mỉ vẽ lại cảnh đẹp của Linh Hữu mời bạn tốt cùng nhau thưởng thức.

Đến lúc về nhà nghĩ lại mới cảm thấy bản thân quá khoa trương khoác lác rồi. Hắn nghĩ tới vị huynh trưởng mặc dù chưa bao giờ biểu hiện là chán ghét bản thân hắn những mỗi lần gặp mặt đều lạnh lùng. Mà bản thân Bùi Viễn cũng chưa bao giờ coi Bùi Nguyên Tu là huynh trưởng, cũng chưa bao giờ dùng lễ để đối đãi, nếu bây giờ đến cầu Bùi Nguyên Tu dẫn hắn đến Linh Hữu thì e là….

Từ nhỏ Bùi Viễn được người trong nhà nâng trong tay mà lớn lên, không nghe được một câu nói nặng, dù có chuyện gì cũng cố ra vẻ hòa nhã mà nói chuyện.

Mặc dù sĩ diện, nhưng cũng hiểu dù có bỏ ở nhà thì cũng không thể để người khác chê cười, huống hồ là mấy người có gia thế không bằng bản thân.

Sau khi quyết định chủ ý liền tới thư phòng trong Bùi phủ tìm Bùi Nguyên Tu. Sau khi tìm mới biết được Bùi Nguyên Tu đã không còn ở trong phủ nhiều ngày rồi. Hỏi tổ mẫu thì tổ mẫu cho rằng hắn đến quân doanh liền đánh ngựa đến Đại doanh ở phía Đông cầu kiến, ai ngờ lại chụp hụt. Hỏi người canh trại thì chỉ nhận được câu trả lời: “Hành tung của Tướng quân thuộc quân cơ, không thể thông báo cho người ngoài.”

Bùi Viễn vô cùng ủ rũ, một người sống sờ sờ như vậy mà lại không thể tìm ra được. Trở về Bùi phủ, buồn rầu ở trong phòng, không ra ngoài dạo chơi học đòi văn vẻ với chúng bằng hữu như trước kia nữa.

Càng tới gần tiết vạn thọ, không khí chúc thọ trên đường phố, cửa phủ ngày càng nồng đậm, đèn lụa màu đỏ được treo cao. Trong nội vụ cũng cho người dựng lều ở phố lớn, đợi đến ngày Vạn thọ sẽ phát điểm tâm, kẹo ngọt cho Lê dân bách tính, bày tỏ cùng vui với dân.

Còn Bùi Viễn thì ngày càng uể oải, trong đầu tràn ngập hình ảnh mọi người chỉ chỏ chê cười hắn. Ngày hôm đó, lúc hắn đang nuốt cơm không trôi thì gã sai vặt thân cận tiến đến: “Tìm được Đại gia rồi!”

Nghe xong câu này, tinh thần của Bùi Viễn lập tức tỉnh táo, và hai miếng cơm liền thay y phục, đến chỗ Bùi lão phu thân bẩm báo bản thân chuẩn bị xuất phủ. Đúng lúc này lại gặp Trần Liên Bích, bị nàng ta năn nỉ nên dẫn đi cùng.

Lúc vào tiểu viện của Bùi Nguyên Tu, Bùi Viễn thầm xem thường: Loại người lỗ mãng thô kệch cũng bày đặt làm khuôn viên tinh xảo, đã không biết thưởng thức còn tự hạ thân phận, thật sự là ở quá lâu với đám người hạ đẳng thô bỉ trong quân nên cũng không lên được mặt bàn nữa rồi.

Mặc dù gia cảnh của Bùi gia không được như xưa, nhưng Bùi Viễn vẫn cẩm y ngọc thực mà lớn lên, Bùi Lão phu nhân và Trần thị cưng chiều hắn, tất nhiên là không nỡ để hắn chịu khổ tập võ, lại càng không muốn hắn lên chiến trường giết người, sợ mất tính mạng. Cho nên từ nhỏ Bùi Viễn chỉ biết: Tất cả những cái khác đều là hạ phẩm, chỉ có đọc sách mới là cao.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, những thứ mà bây giờ hắn có được đều là tổ phụ, phụ thân cùng huynh trưởng mà hắn đang xem thường dùng mồ hôi và máu đổi về. Mặc dù từ đáy lòng Bùi Nguyên Tu không thích vị đệ đệ này nhưng trong mắt người ngoài bọn họ là đại biểu của Bùi gia, nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn(1).

Lại nói đến Bùi Viễn cùng Trần Liên Bích, sau khi được Bùi Tiểu mời đến thiên sảnh, không trà không nước, chờ đợi ở đó nửa canh giờ. Chờ được cùng chỉ là một câu: “Gia của nhà tiểu nhân được Thái tử gia triệu vào Đông Cung rồi!”

Bùi Nguyên nghe vậy, lại nhớ đến bình thường vốn thanh cao mà phải nhẫn nhịn ngồi chờ ở chỗ này liền cảm thấy mắc nghẹn ở trong cổ, muốn lên không được mà muốn xuống cũng không xong, chỉ có thể trừng mắt nhìn Bùi Tiểu nửa ngày, suýt nữa khiến bản thân uất ức mà chết.

Trần Liên Bích ở bên cạnh thẹn thùng hỏi một câu: “Không biết khi nào Đại biểu ca trở về?”

Bùi Tiểu lắc đầu: “Cái này tiểu nhân thực sự không biết, Thái tử là quân, gia của nhà tiểu nhân là thần, khi nào trở về đương nhiên là do Thái tử định đoạt.” Nói xong trong lòng lại cười thầm: Chỉ cần các người chưa đi, thì gia của ta tất nhiên là sẽ không trở về.

Bùi Viễn lại nhìn Bùi Tiểu nửa ngày, muốn xác nhận xem hắn có nói dối không. Nhưng tiểu tử Bùi Tiểu này da mặt rất dày, ngươi có nhìn chằm chằm hắn như thế nào đi chẳng nữa thì mặt hắn cũng không đỏ lên. Chỉ cười nói: “Nếu không Nhị gia cùng Biểu cô nương ngồi chờ một chút?”

Bùi Viễn tức giận hừ một tiếng, đen mặt phất tay áo rời đi.

Sau khi ra đến cửa Trần Liên Bích còn lưu luyến quay đầu nhìn không rời rồi mới lên ngựa.

Mấy ngày sau, chỉ cần Bùi Viễn đến cửa thì bất kể là người nào cũng đáp giống hệt nhau: “Gia của nhà chúng ta ra ngoài chưa về!”

Nếu như hỏi: “Khi nào trở về?”

Thì sẽ đáp: “Cái này tiểu nhân cũng không biết được!”

Trong lòng cũng biết là đám nô tài này lừa gạt hắn, có tâm muốn đánh thẳng vào bắt lấy Bùi Nguyên Tu, nhưng những hạ nhân trong viện đều là những người Bùi Nguyên Tu lựa chọn trong quân ra, mười thư sinh trắng bóc trói gà không chặt như hắn cũng không đánh lại được một người. Không đánh lại được đám người kia liền phải căm giận mà quay về.

***

(1) Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn: một người vinh hoa thì tất cả vinh hoa, một người tổn hại thì tất cả tổn hại, tức là trong một tập thể liên kết nhau, kết quả của một cá nhân cũng là của cả tập thể

Sáng sớm ngày 21 tháng 6, Thuận Khải Đế mặc Long bào, đầu đội mũ miện mười hai chuỗi ngọc, tế bái thái miếu trước, sau đó lại hành lễ với đàn xã tắc, sau đó ngồi trên ngai vàng ở khắc hoa văn rồng lượn ở điện Kim Loan nhận chầu mừng của bách quan.

Lúc này bách quan mặc triều phục, dựa theo phẩm cấp lớn nhỏ, tay nâng ngọc Như ý tiến vào điện Kim Loan chúc mừng. Những quan chức có phẩm cấp nhỏ, không có đủ điều kiện vào điện Kim Loan thì sẽ đứng xếp hàng đưa lễ vật ở ngoài cửa Càn Thanh cùng với tiến sĩ, cử nhân, cống sinh, giám sinh, các bô lão, quan viên các tỉnh vào kinh thành chúc mừng. Sau đó là sứ thần phiên bang đến chúc mừng.

Sau đại lễ, sẽ hắt nước dội phố, dùng đệm lót hoàng thổ, năm trăm Kim Ngô Vệ đi theo bảo vệ Thuận Khải Đế cùng Cẩn Hoàn hậu cùng ngồi Long tiễn đi về phía Linh Hữu.

Trước ngự giá, Thái tử Lý Long Hựu cùng Anh Vương Lý Long Tá cưỡi ngựa dẫn đường cho Long Tiễn, phía sau Long tiễn là loan giá của Công chúa Lung Nguyệt, phía sau nữa là xa giá của phi tần hậu cung được sắp xếp dựa theo phẩm cấp.

Từ lúc xuyên không đến, Lung Nguyệt cảm thấy Tiết vạn thọ này gần tương đương với lễ quốc khánh của nàng ở hiện đại, mà còn rầm rộ long trọng hơn lễ quốc khánh rất nhiều. Ở cổ đại, ngày lễ này còn được xưng là ngày lễ trọng đại nhất, còn hơn cả tết âm lịch. Nhưng như vậy cũng không quá ngạc nhiên, đất đai trong thiên hạ đều là của vua, những nơi bên ngoài đất của vua hẳn là vua của các vị thần. Hoàng đế của thời đại này là chủ nhân sinh tử của một quốc gia, cho nên ngày sinh của thần tự nhiên là long trọng hơn ngày tết âm lịch của dân tộc rồi.

Lúc ngự giá tới Linh Hữu thì quan viên ngoài tam phẩm cùng gia quyến đã đến đợi từ lâu rồi.

Mọi người đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh: “Ngô Hoàng vạn thọ thiên thu!”

Nghênh ngự giá vào trong.

Lúc Lung Nguyệt đỡ tay Hoán Ngọc cùng Tiển Bích, giẫm lên ghế kê chân gỗ tử đàn chạm bức tranh dơi qua ngày xuống xe ngựa Thất bảo hương quý giá thì vài ánh mắt sắc bén giống như tên bắn ghim vào người nàng, không cần nghĩ cũng biết là ai.

Lung Nguyệt thở dài, thầm thè lưỡi trong lòng, nàng lại kéo thêm một đống thù hận rồi. Chính nàng cũng không muốn, chỉ tiếc nàng là công chúa dòng chính, lại còn có phong hào ‘Thụy Mẫn’, từ hậu cung đến đoàn người bên ngoài, ngoại trừ mẫu thân của nàng thì nàng chính là người có thân phận tôn quý nhất, xa liễn của nàng tất nhiên là được sắp xếp sau Long Tiễn. Nàng thật sự muốn ngồi cũng một xe với người khác. Nhưn với thân phận của công chúa dòng chính cao hơn phi tần, sao có thể ngồi cùng một xe với mấy phi tần ấy? Mà Phụ thân ngồi cũng xe với mẫu thân, nàng cũng không có cách nào xen vào giữa? Huống chi tổ chế cũng không cho phép!

Lúc Lung Nguyệt xoay người thì tiện thể nhìn về phía của Thất công chúa, công chúa chưa xuất giá trong cung có ba vị: Cẩm Loan, Lung Nguyệt, Hóa Diên. Cẩm Loan và Hóa Diên dựa vào thân phận của mẫu phi mà ngồi cùng xe đến.

Lúc này Cẩm Loan cũng đang ngoan độc nhìn Lung Nguyệt chằm chằm, sau đó chuyển hướng nhìn về phía cảnh sắc quanh đây, trong lòng thầm oán hận vô hạn. Cùng là Đế cơ, nhưng ánh sáng kiểu này luôn bị Lung Nguyệt chiếm hết, còn bản thân thì vĩnh viễn bị bóng râm của nàng che phủ, liền giống như một viên trân châu bị giấu đi. Nghĩ đến đây, một chút ai oán không khỏi thoáng hiện trên gương mặt của nàng ta.

Và tất nhiên là khoảnh khắc ai oán của nàng ta cũng không bị Lung Nguyệt bỏ qua.

Điều khiến Lung Nguyệt cảm thấy phiền phức nhất là gì? Không phải là Đại tiểu thư nũng nịu, cũng không phải là người cao ngạo như khổng tước. Mà chính là người tự cho là đúng, chung quy lại có cảm giác sinh không gặp thời, lòng người cao hơn trời. Cẩm Loan vừa đúng là một trong những loại người này.

Lung Nguyệt không nhìn Cẩm Loan, mà đi qua nàng ta, kéo tay Hóa Diên bước về phía Tẩm cung Cúc Nguyệt của nàng nghỉ ngơi. Bên trong Linh Hữu, dù là Hoàng tử, Công chúa, phi tần hay là Vương gia thì đều có chỗ nghỉ ngơi riêng. Giữa mùa hè, lúc nóng nhất cũng sẽ đến nơi này nghỉ lại.

Triều phục Công chúa mặc lên người thực sự rất rườm rà, khiến người khác buồn phiền, thừa dịp cách lúc khai yến còn một khoảng thời gian, Lung Nguyệt tính toán muốn gỡ mũ phượng thất vĩ kim ti toàn trân châu trên đầu xuống. Chiếc mũ phượng này rất nặng, nàng đánh giá nó cũng phải chừng ba cân, đáng thương cho gáy ngọc nhỏ nhắn của nàng, bị ép sắp gãy đôi rồi. Thực không hiểu được làm sao mẫu thân có thể đội mũ phượng cửu vĩ bảo thạch đầy trân châu mà cử chỉ vẫn khéo léo trang nhã, không kém phần tự nhiên thoải mái được? So với chiếc mũ phượng này của nàng thì chiếc kia ít nhất cũng phải nặng sáu cân.

Mà mũ đội đầu của nhóm mệnh phụ bên ngoài kia cũng phải hơn hai cân, lại thêm y phục trên thân rườm ra, hành động còn phải để ý lễ nghi, phải đoan trang, đúng mực. Đột nhiên Lung Nguyệt cảm thấy làm phu nhân mệnh phụ cũng là một công việc phải dùng thể lực!

Lung Nguyệt lôi kéo Hóa Diên trốn ở Cúc Nguyệt các, dỡ đồ trang sức xuống, nằm trên giường quý phi, trong tay cầm một chiếc quạt tròn, khẽ quạt qua quạt lại.

Quạt tròn là tác phẩm Hóa Diên đặc biệt thêu cho Lung Nguyệt.

Quạt tròn làm tử lụa mỏng đỏ tươi, dùng thủ pháp thêu hai mặt thêu thành hình mèo nhỏ bắt bướm, cán quạt có treo hồng ngọc bình an, ánh sáng chiếu vào ngọc, ngọc sẽ phản chiếu lên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn của Lung Nguyệt khiến nó càng thêm kiều diễm ướt át.

Hóa Diên không nhịn được cảm thán: “Muội giống như bước ra từ tranh vẽ vậy, thật sự khiến người nhìn phải động tâm!”

Lung Nguyệt không vui nhìn nàng: “Bát tỷ tỷ cũng học được miệng lưỡi trơn tru, cũng thích trêu ghẹo muội rồi!”

“Ta trêu muội chỗ nào? Ta là người thành thật nhất, nếu không tin muội hỏi mấy nàng ấy xem!” Nói xong chỉ tay qua nhóm người Hoán Ngọc.

“Ta nhìn xem mấy người các em có ai dám gật đầu!” Lung Nguyệt bày dáng vẻ ác bá.

“Nhóm nô tỳ không dám, không dám!” Nhóm người Hoán Ngọc cực kỳ phối hợp cuống quýt xua tay.

Sau đó, mọi người trong Cúc Nguyệt các của Lung Nguyệt cùng cười ồ lên.

Trước chủ lâu của Cúc Nguyệt các có một cái hồ xanh biếc, mái nhà tạo hình đặc biệt, lúc ánh trăng chiếu vào trong nước sẽ giống như đôi tay ngọc thon dài của một nữ tử. Trăng lên đỉnh đầu, lúc chiếu xuống hồ sẽ tạo lên hình ảnh giống như trăng được nắm trong lòng bàn tay nên được gọi là ‘Cúc Nguyệt’ (Nắm giữ trăng).

Chủ tớ mấy người Lung Nguyệt chơi đùa một chút liền có cung nhân đến hồi bẩm, thọ yến sắp bắt đầu rồi.