Chương 31

Công Chúa Thành Vương Phi

Đăng vào: 2 năm trước

.

Editor: Búnn.

Lúc này Lung Nguyệt đi nhanh đến cửa phòng. Vén rèm thêu mèo chơi đùa trúc đốm lên, thì gặp Tiểu ca nhà mình đang đi về phía này.

Trong tháng trước, Lý Long Tá tròn mười sáu tuổi, trong thọ yến, Thuận Khải Đế nghiêm mặt nói: “Bây giờ con cũng đủ tuổi để xuất cung lập phủ rồi, chọn lấy một ngày tốt mau mau chuyển ra đi, miễn cho suốt ngày nhảy nhót, tìm việc bắt nạt Cửu Nhi.”

Sau đó Cát An cầm thánh chỉ đã soạn sẵn, đứng ra phía trước, tuyên đọc.

Lý Long Tá được phong làm Anh Vương, Thuận Khải Đế cấp Bột Hải(1) quận cho hắn làm đất phong.

Phải nó, không cần xét đến địa vị cao quý nhất quốc chi quân của Thuận Khải Đế, ông cũng giống như bất kỳ một người làm phụ mẫu nào khác trong thiên hạ, trong lòng vẫn luôn thiên vị. Phủ của các hoàng tử khác đều được ban thưởng ở ngoài cung, chỉ mình Lý Long Tá, ngoài miệng Thuận Khải Đế nói ghét bỏ hắn làm ầm ĩ, nhưng lại thưởng điện Anh Vũ ở phía tây điện Cần Chính cho hắn làm phủ.

Thời cổ đại, càng nhà kiến trúc trang trọng nghiêm túc thì càng coi trọng sự cân xứng, Hoàng Thành chính là nơi như vậy.

Cửa chính Hoàng Thành Đại Chiêu quốc, cũng chính là cửa Càn Thanh, tiếp theo đó là Điện Kim Loan. Bên trái điện Kim Loan tổ miếu(2), bên phải điện Kim Loan thờ thần đất và thần lúa. Phía sau điện Kim Loan chính là điện Cần Chính. Bên trái điện Cần Chính là Đông Cung của Thái Tử, mà đối xứng phía bên phải của nó chính là điện Vũ Anh. Còn về phần tại sao lại xây dựng nó, chính là xem tâm tình của Hoàng đế.

Người sáng suốt vừa thấy là biết, Ngũ Hoàng tử, cũng chính là Anh Vương, là Thái tử dự bị, một khi Lý Long Hựu có gì bất trắc thì Lý Long Tá chính là Thái tử kế nhiệm.

Cũng có người có ý xấu, ngóng trong huynh đệ hai người cấu véo lẫn nhau, ở giữa ngư ông đắc lợi, Nghiên phi chính là một trong những vị đó. Nghiên Phi là một vị phu nhân khi Thuận Khải Đế vẫn còn là Thái tử, sau khi sinh Nhị hoàng tử, bây giờ là Thận Vương, được tiến phong làm trắc phi, Thuận Khải đế đăng cơ, phong tần vị, sau đó lại sinh Thất công chúa, mới được vào phi vị. Nhắc tới cũng có vài phần thủ đoạn, nhưng đứng trước mặt Cẩn Hoàng hậu được học đạo Đế Vương từ nhỏ thì cũng không là gì.

Lung Nguyệt vừa vén rèm, vừa cười với Lý Long Tá: “Sáng sớm tiểu ca đã tới chỗ muội muội, chẳng lẽ trong điện Vũ Anh không chuẩn bị điểm tâm sao? Chỉ là tiểu ca tới chậm rồi, muội muội phải đi học rồi, không có thời gian tiếp tiểu ca đâu.” Nói xong thì hạ mành xuống, đứng trên bậc thang ngẩng đầu nhìn Lý Long Tá.

Lý Long Tá bước lên vài bước, vươn tay ra ấn ấn trán nàng: “Con mèo nhỏ này, tiểu ca đến ăn chút điểm tâm mà muội cũng không nỡ! Vậy thì thư của Thái tử ca ca muội cũng không cần xem đúng không, phí ánh mắt.”

“Thái tử ca ca gửi thư sao? Có tốt không? Có thu được cho muội muội món quà nào không?” Lung Nguyệt nghe thấy Lý Long Hựu có gửi thư, mắt sáng lên. Sau khi nhìn thấy mặt Lý Long Tá hơi trầm xuống, lại lấy lòng nói: “Muội muội mới làm một thực đơn mới, hôm nay mới để trù phòng làm thử một chút, khi nào tiểu ca rảnh rỗi, tới đây ăn cùng muội muội có được không?”

Lý Long Tá chỉ muốn đùa nàng thôi. Mỗi ngày huynh muội hai người đều phải đùa một chút, nếu không thì cả ngày đều cảm thấy thiếu gì đó.

“Muội đó!” Lý Long Tá lấy thư từ trong ngực ra.

Từ kinh thành đến Tây Cương khá xa, thư từ qua lại cũng khó khăn, bây giờ lại có chiến sự, thật sự chính là “Thư nhà là vạn kim”. Tướng sĩ bình thường, nửa năm mới được một lần nhìn thấy thư nhà. Mỗi tháng có được một lá thư như Lung Nguyệt chính là được ưu tiên rồi.

“Thái tử ca ca rất tốt, mấy ngày trước khi gửi thư cho muội còn chém được mấy tên man di trên chiến trường. Găng tay muội làm mang theo lên chiến trưởng rất có lợi, huynh ấy nói găng tay đó có thể che hết các đầu ngón tay, lại không ảnh hưởng đến việc kéo cung bắn tên.” Lý Long Tá cuốn tròn thư lại, gõ lên đầu Lung Nguyệt: “Muội thật là thiên vị, lúc nào cũng nghĩ đến Thái tử ca ca! Làm tiểu ca ta thật sự thất vọng!”

Lung Nguyệt ‘Haha’ hai tiếng, nói: “Bất công ở chỗ nào, muội muội cũng nhớ đến tiểu ca mà!” Dứt lời, vẫy tay với Địch Thúy ở phía sau.

Rất nhanh, Địch Thúy bê hộp tre vô cùng tinh xảo bước ra. Lúc mở ra, bên trong có một bao tay tinh xảo, nhưng bề ngoài lại vô cùng quái dị.

Lung Nguyệt giải thích: “Có hình dạng như vậy là vì có thể bảo vệ bàn tay, không bị mài mòn, không ảnh hưởng đến sự linh hoạt của ngón tay. Ở chỗ của Thái tử ca ca lạnh, nên muội dùng hàng da lông để làm. Cái này của tiểu ca muội dùng da mỏng hơn, ở đây thời tiết đã dần ấm lên, càng về sau sẽ không dùng được nữa.” Vừa nói, Lung Nguyệt chỉ chỉ sợi dây bên cạnh lỗ nhỏ trên mu bàn tay của Lý Long Tá. “Cái này là lỗ thông khí, như vậy sẽ không cảm thấy quá kín, đợi đến lúc trời lạnh hơn, muội sẽ lại làm cho tiểu ca một cái khác.”

“Cáu này rất tốt, ta rất thích, muội vất vả rồi!” Lý Long Tá đeo lên thì không muốn tháo xuống, chỉ lật qua lật lại xem xét nó, rồi lại nói. “Nay mai phải cưỡi ngựa, Tiểu ca sẽ mang theo, để bọn họ hâm mộ, xem ai còn dám khen ngợi muội muội nhà họ khéo léo trước mặt ta nữa!”

Lý Long Tá đã đến tuổi nghị hôn. Hiện giờ con cháu thế gia nghị hôn đều có nãi nãi lo liệu. Lý Long Hựu đã sớm quyết định cô nương con vợ cả của danh môn thế gia là Khổng gia rồi, chỉ đợi cô nương gia đến tuổi cập kê là sẽ cưới về làm thê tử. Còn Lý Long Tá, từ một năm trước Cẩn Hoàng hậu đã đề cập mới hắn vài lần. Hắn chỉ nói: Muốn giống như Bình Vương thúc, tự chọn cho mình một người.

Cẩn Hoàng hậu hiểu được lỗi khổ của việc kết thân, tất nhiên là hi vọng người thân không bị liên lụy bởi quyền lợi. Lý Long Hựu là Thái tử, tất nhiên là không có khả năng, còn tiểu nhi tử thì không muốn lại ép buộc hắn. Cho nên đã thương lượng với Thuận Khải Đế, để hắn tự chọn cũng được.

Thời cuộc trước mắt rõ ràng hơn rất nhiều, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì sau khi Thuận Khải Đế trăm tuổi, Thái tử sẽ đăng cơ, là thân huynh đệ dòng chính của Thái tử, ngày sau Lý Long Tá nhất định phải che chở cho tân hoàng. Có thể thấy, Hoàng thượng cũng yêu thương tiểu nhi tử này.

Nhóm người thế gia đương nhiên muốn mang nữ nhi nhà mình tới, bấu víu lấy chức vị cao này. Vì vậy, lúc công tử thế gia nói chuyện với Lý Long Tá thường xuyên mang tỷ tỷ, muội muội nhà mình ra, muốn treo một cái biển hiệu trước mặt vị gia này.

Nhưng dường như Lý Long Tá trời sinh thiếu căn cốt về chuyện nữ nhi thường tình, chỉ nghĩ đến “so sánh với muội muội” thôi.

Lung Nguyệt cười: “Tiểu ca thích là được rồi.” Sau đó xoay người nhìn đồng hồ báo giờ trong phòng, nói: “Tiểu ca nhớ đến giờ cơm trưa quay lại tìm muội muội, rồi cùng nếm thử món ăn mới nhé. Bây giờ muội phải đi học, không đi lại phải chịu thước mất.”

“Ai dám đánh muội!” Lý Long Tá trợn mắt, nói: “Không sợ phụ hoàng lấy đầu của nàng ta sao!”

Mọi người đều biết Thuận Khải Đế cưng chiều tiểu khuê nữa này, mỗi lần có chuyện liên quan đến Lung Nguyệt thì khí chất hôn quân lại hiện lên, đó là điểm không cần nghi ngờ.

“Hôm nay tiểu ca đưa muội đi học được không?”

“Đương nhiên là được rồi!” Nói xong, Lung Nguyệt kéo Lý Long Tá xuống, nhảy lên lưng hắn. “Tiểu ca cõng muội!”

Sau đó vẫy tay để bốn người Hoán Ngọc cầm mọi thứ đi theo.

– — ———

(1) Bột Hải: vùng biển giữa bán đảo Sơn đông và bán đảo Liêu đông Trung quốc.

(2) Tổ miếu: miếu nơi vua chúa tế tổ tiên.