Chương 106: Hỏa Diễm Chiến Giáp

Chúng Thần Chi Nguyên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tà khí quang mang tràn ngập không gian đang lãnh khốc ép tới Lục Mộng Thần. Lúc này đây, toàn bộ đấu trường đã bị hắc vụ dày đặc che phủ và tiếng gió không ngừng gầm rú gào thét. Bụi bay đầy trời che phủ một khoảng không rộng lớn, phủ cả tầm mắt của những người quan chiến, còn tà khí lạnh như băng thì vẫn xẹt qua xẹt lại bên trong luồng hắc vụ dày đặc. Những đám hắc vụ đó không ngừng biến hóa ra các loại hình dạng, có hình như ma quỷ hung ác, có hình như thú ăn thịt người, lại có hình như tà ma. Thỉnh thoảng ở bên trong hắc vụ lại lộ ra từng đạo hàn quang, càng làm tăng thêm sức hủy diệt cường mãnh.

Đây là thức thứ bảy của Tà Vân kiếm pháp, Tà Vân Diệt Đính, sức hủy diệt thật là vô lượng.

Trong số những người đang hiện diện, có rất nhiều trưởng lão của Thánh Tà Tông khi nhìn thấy tông chủ sử ra chiêu đó thì ai nấy cũng đều thất sắc, vội lui về phía sau để tránh tai bay vạ gió. Bọn họ quả thật không thể ngờ đến, thực lực của Lãnh Thiên Sương trong cơn thịnh nộ lại đáng sợ như thế!

Diệu Nhiên cũng không còn nhìn thấy Lục Mộng Thần đâu nữa, tầm mắt của nàng đã bị hắc vụ và bụi đất cản trở, nên nàng cố gắng ngó nghiêng, cao giọng hô lên: “Mộng Thần! Mộng Thần! Cẩn thận!” Nhiệt huyết xông mạnh lên não khiến cho Diệu Nhiên gần như điên cuồng. Sư đệ Mộng Thần đang liều mạng giao đấu với Lãnh Thiên Sương để cứu nàng, nhưng nàng thì không thể làm gì được. Vì lo lắng cho hắn mà tim nàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, lòng như lửa đốt.

Lục Mộng Thần lúc này đã hoàn toàn không nghe thấy gì nữa, trong tai chỉ là một không gian tĩnh lặng. Trong trạng thái tĩnh mịch cùng với việc thân thể đã bị trọng thương, tâm của hắn giờ đây đang tiến dần vào mộng cảnh.

Mộng Chi Sơ Thủy!

Khởi thủ thức của Mộng Thần kiếm quyết. Trong nhãn thần mơ hồ của Lục Mộng Thần, chợt phản chiếu sự biến hóa chậm rãi của Vân Vụ kiếm. Nhìn thấy hắc vụ tà ác sắp sửa đánh trúng Lục Mộng Thần, trên mặt Lãnh Thiên Sương chợt lộ ra nét cười cợt vì tin chắc đã nắm thắng lợi trong tay. Lão quay đầu lại nhìn Diệu Nhiên và buông tràng cười tà dị, tựa như thời khắc này, lão đã xem nàng là người của lão rồi.

Nhưng tràng cười đắc ý còn chưa kịp dứt, Lãnh Thiên Sương bỗng phát hiện ra cả không gian đều bắt đầu biến hóa kịch liệt.

Những luồng hắc vụ do Thiên Tà thần kiếm phóng ra giờ đây đang bị đình trụ tại giữa không trung, tiếp theo đó là những gợn sóng chấn động không gian đang từ từ lan tỏa ra ngoài, đồng thời từ trong những luồng hắc vụ kia cũng vang lên những thanh âm đinh tai nhức óc.

“A!” Lãnh Thiên Sương kinh hô: “Chuyện gì xảy ra thế này? Cơ thể của ta tại sao lại không nhúc nhích được? Cả Thiên Tà thần kiếm đang ở trong không trung cũng bất động! Lý nào thời gian như đang chậm lại? Tại sao mọi thứ đều như ốc sên bò, di chuyển cực chậm thế này? Rốt cuộc đây là loại kiếm pháp gì đây?”

Lãnh Thiên Sương nhìn gương mặt hoàn toàn tĩnh lặng của Lục Mộng Thần, chợt phát hiện thanh Vân Vụ Kiếm cự đại không có biến hóa gì cả, mà chỉ đang từng thốn từng thốn bức lại gần. Lão cảm giác được lúc này mình giống như cá nằm trên thớt, đang thoi thóp chờ bị giết. Trong chốc lát, nỗi sợ hãi từ đáy lòng dâng trào, khiến gương mặt của lão trở nên trắng bệch.

Toàn bộ đám môn nhân của Thánh Tà Tông đang quan chiến ở xung quanh đều bị thu hút bởi kiếm pháp như mộng cảnh này, ai nấy đều ngây ngốc đứng trơ bất động, ánh mắt dần trở nên vô hồn.

Diệu Nhiên đã từng thấy qua thức kiếm pháp thần kỳ này, nay nhìn thấy tình huống trên trường đấu bị hãm vào mộng cảnh, thì trong lòng dâng lên một sự tin tưởng mãnh liệt. Nàng biết Lục sư đệ vừa thi triển chiêu Mộng Chi Sơ Thủy để chế thắng, chiêu này tuyệt đối là kiếm pháp thần kỳ nhất trong thiên hạ. Nàng dám chắc không kẻ nào có thể tiếp đỡ được, nên thôi không la lên nữa mà chỉ chú mục quan sát diễn tiến trong đấu trường.

Thời gian càng lúc càng chậm, chậm đến nỗi gần như là ngừng lại.

Những gợn sóng chấn động không gian càng lúc càng lớn, từng gợn từng gợn, không ngừng mở rộng, không ngừng đan xen, hòa quyện vào nhau, cùng hỗ tương cho nhau, cùng nhau mở rộng, rồi cùng xông đến. Những luồng hắc vụ vừa chạm vào những gợn sóng này liền bị xé toạc ra, Thiên Tà thần kiếm ở giữa không trung bị ép trở về nguyên bản, quang mang trên thân kiếm cũng trở nên u ám mờ nhạt. Lãnh Thiên Sương cảm nhận được một sự thống khổ rất cường liệt. Giờ đây, lão phát hiện những gợn sóng thần kỳ kia đã lan đến trước mặt, chúng mang theo lực uốn nắn không gian và thời gian cực mạnh khiến cho máu của lão không thể lưu chuyển, cơ thể và các dây thần kinh đều bị căng cứng, cực kỳ khó chịu.

Diệu Nhiên thấy vậy thì trong lòng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nàng kỳ vọng chỉ với một thức Mộng Chi Sơ Thủy này sẽ giúp cho Lục sư đệ chuyển bại thành thắng.

Trong lúc thân thể bị uốn nắn mà phát ra những thanh âm răng rắc, thân hình của Lãnh Thiên Sương chợt phình to ra, Âm Dương Quyết ở trong nội thể nhanh chóng được vận chuyển lên tới cảnh giới Điên Phong, chỉ nghe một tiếng: “Aaaaaa! Mở!” Nhất thời, từ trên thân của Lãnh Thiên Sương đột nhiên bắn ra một đạo khí mang màu phấn hồng, uy lực thập phần cường đại. Những gợn sóng trong không gian vừa chạm đến luồng khí mang màu phần hồng thì lập tức bị chấn nát bấy. Vân Vụ kiếm của Lục Mộng Thần dưới lực nổ cực mạnh mà cũng rung lên từng chập, rồi chỉ nghe “keng” một tiếng thì đã rơi xuống đất. Khí mang màu phấn hồng vẫn chưa dừng lại, mà còn ập đến đánh vào Thần Nhật chiến giáp trên người Lục Mộng Thần, tuy khí mang bị chấn vỡ tung, nhưng nó cũng phân tán được luồng yên vụ ở trên bộ chiến giáp ra làm từng mảnh từng mảnh đỏ tươi, và điều kỳ lạ nhất chính là khi thân hình của Lục Mộng Thần ngã xuống, những mảnh yên vụ ấy lại vẫn bám trên người hắn mà không hề rơi xuống đất.

Lãnh Thiên Sương đưa tay quệt đi vết máu nơi khóe miệng. Với một kích vừa rồi, lão hầu như đã dùng hết chân nguyên trong cơ thể, huống chi lại còn bị nội thương từ trước, nên vết thương giờ đây không nhẹ chút nào. Tuy nhiên, khi nhìn thấy Lục Mộng Thần đã hoàn toàn chiến bại, thì trong lòng lão hết sức phấn khởi.

“Ha ha ha! Ta thắng tiểu tử họ Lục kia rồi!” Trên mặt Lãnh Thiên Sương đỏ rực, không ngớt cười cuồng dại. Lão không hề để ý đến Lục Mộng Thần, mà chỉ xoay người bước đến bên Diệu Nhiên, cười nói: “Diệu Nhiên, mỹ nhân của ta, từ nay nàng là của ta rồi! Ha ha!”

Diệu Nhiên giận dữ nói: “Ngươi đừng nằm mơ, dù có chết ta cũng sẽ không để ngươi toại nguyện đâu!” Vừa dứt lời, nàng liền định cắn lưỡi tự vẫn.

Đường đường là một tông chủ của Thánh Tà Tông, lão làm sao có thể dễ dàng để con mồi trong tay bay đi chứ! Lãnh Thiên Sương nhanh chóng vươn tay ra rồi phong bế huyệt đạo trên người Diệu Nhiên, khiến cho nàng không thể cử động được.

“Ta nói rồi, nếu muốn thắng ta, trừ phi là giết chết ta!” Một thanh âm lạnh lùng phảng phất như vọng về từ địa ngục âm u, vang dội khắp cả đấu trường.

Lãnh Thiên Sương quay đầu lại, hoảng hốt nhận ra Lục Mộng Thần hiện đang đứng trên mặt đất. Máu tươi từ miệng những vết thương trên người hắn không ngừng tuôn chảy, nhiễm lên cả luồng yên vụ ở trên chiến giáp. Khi những giọt máu đó vừa chạm vào lớp yên vụ thì chợt phát ra những tiếng “xèo xèo”, tựa như luồng yên vụ ấy có nhiệt độ cực cao, khiến cho những giọt máu tươi kia hóa thành từng làn khói nhẹ bay đi.

“A, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy?” Nhiều câu hỏi cùng hốt hoảng vang lên khi chúng nhân đều phát hiện ra cảnh tượng kỳ lạ kia. Khi được máu tươi thấm vào, màu sắc của yên vụ càng lúc càng hồng, càng lúc càng tươi. Chỉ nghe “phách” một tiếng, yên vụ đột nhiên bùng cháy! Toàn bộ ngọn hỏa diễm bốc cháy hừng hực xoay quanh thân hình Lục Mộng Thần. Lúc này, hắn không còn là người nữa, mà là……là……Hỏa thần!

A! A!

Tiếng kinh hô thay nhau vang lên liên tiếp. Vào thời khắc này đây, Lục Mông Thần dưới sự bao bọc của ngọn hỏa diễm, toàn thân tràn đầy cảm giác sảng khoái khó tả nên lời. Cơ hồ như là mặt trời ấm áp trong mùa đông, ấm áp chiếu rọi lên hắn, kinh mạch toàn thân của Lục Mộng Thần hoàn toàn thả lỏng và giãn ra. Chân khí ở bên trong nội thể chậm rãi lưu động, tu bổ lại từng chỗ kinh mạch bị thương. Cả những vết thương bên ngoài da cũng nhanh chóng lành lại hẳn.

Thần Nhật chiến giáp vốn là một vật chí dương, giờ đây Lục Mộng Thần đã đạt tới giai đoạn Quy Thiên kỳ, vì vậy nên Thần Nhật chiến giáp mới hiển hiện ra bản lai chân diện mục của nó, hiển lộ ra tầng thứ nhất của chân bản, Hỏa diễm.

Diệu Nhiên thấy vậy thì rất phấn khởi. Nàng hiểu rất rõ bộ chiến giáp của sư đệ, đúng là dưới sự kích thích của máu tươi, chiến giáp sẽ nảy sinh biến hóa và đạt đến một cảnh giới mới. Xem ra việc Lục Mộng Thần đánh bại Lãnh Thiên Sương chỉ còn là vấn đề thời gian.

Lục Mộng Thần chợt cảm thấy năm ngón tay rung động rất nhẹ rồi bỗng nhiên phát hiện ra, Lăng Phong thần chỉ của hắn đã vượt quá cảnh giới Dương Phá, và đạt đến một tầng cao hơn là Âm Phá! Điều đó có nghĩa rằng, trong giới Tu Chân hiện nay, e rằng không còn ai là địch thủ của hắn nữa rồi. Lục Mộng Thần vô cùng hưng phấn, hai mắt bắn ra hai đạo thần quang, nhìn thẳng vào Lãnh Thiên Sương với vẻ khiêu khích.

“Hảo tiểu tử! Thì ra ngươi chưa chết. Nếu ngươi muốn chết thì cứ nói, ta sẽ thành toàn cho ngươi!” Lãnh Thiên Sương cười gằn, giọng điệu đầy vẻ tà khí âm trầm.

Thân thể của Lục Mộng Thần khẽ bốc lên cao, lạnh lùng nhìn kỹ Lãnh Thiên Sương ở phía dưới, cuời lạnh nói: “Hừ! Lãnh Thiên Sương, hôm nay ta phải cho ngươi được kiến thức cái gì gọi là tuyệt học của Đại La Kim Tiên!”

Lời vừa dứt, mười ngón tay của hắn khẽ động, rồi liên tục bật ra vài lần, bắn ra vô số chỉ quang. Những luồng chỉ quang nhỏ bé ấy xé không mà lao đi, thế như sét giăng chớp giật, giống như muôn vạn mũi tên cùng bắn ra, trùng trùng điệp điệp đánh vào các bộ vị trên người Lãnh Thiên Sương, phong kín toàn bộ đường tiến lui của lão.

Nhìn chỉ quang nhảy múa đầy trời, Lãnh Thiên Sương cảm nhận được từng cơn ớn lạnh đang ập đến, trong lòng lão không khỏi nổi lên cảm giác sợ hãi. Lão phát giác ra môn chỉ pháp của Lục Mộng Thần hình như lại đã tăng tiến thêm một tầng, hoàn toàn đạt đến một cảnh giới mới! Lão nhớ đến lời nói vừa rồi của Lục Mộng Thần, rồi nghĩ thầm trong lòng: “Chẳng lẽ đó thật là tuyệt học của Đại La Kim Tiên? Tuyệt đối không có khả năng, tại Nhân giới làm sao có người lĩnh hội được tuyệt học của Đại La Kim Tiên kia chứ!”

Lãnh Thiên Sương vũ lộng Thiên Tà thần kiếm, phát ra hàng ngàn hàng vạn đạo kiếm quang dày đặc. Lão thi triển ra một thức cực mạnh trong Tà Vân kiếm pháp, Tà Thần Diệt Thế! Từng trận tà khí âm u lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng tuôn ra vù vù, vô số đạo kiếm quang màu phấn hồng dần trở nên trắng nhạt, khuôn mặt của Lãnh Thiên Sương cũng hoàn toàn biến dạng, lão phất mạnh tay, phát ra thế công cường đại để nghênh tiếp Lăng Phong thần chỉ.

Oành, oành! Lăng Phong thần chỉ thế như chẻ tre, chỉ quang cường hãn đánh trúng vô số kiếm quang của Tà Thần Diệt Thế, khiến chúng nát vụn. Mặc dù đã có rất nhiều chỉ quang bị tiêu thất, nhưng rốt cuộc vẫn còn hơn muời đạo chỉ quang xuyên qua Thiên Tà thần kiếm và nặng nề kích lên trên người Lãnh Thiên Sương. Phụp, phụp, phụp! Chân nguyên hộ thể trên người lão bị xuyên thủng thành mười mấy lỗ, máu tuôn xối xả.

Lãnh Thiên Sương lảo đảo lui về phía sau vài bước, tay ôm lấy vết thương, gương mặt trắng bệch với vẻ mặt đầy kinh nghi, lẩm bẩm: “Không……không thể nào……ngươi làm sao có thể đánh thắng ta……điều này sao có thể?”

Lục Mộng Thần từ trên không hạ xuống, hai tay rung lên, thu Vân Vụ kiếm về trong tay. Dưới sự phản chiếu của ngọn hỏa diễm đang hừng hực cháy của Thần Nhật chiến giáp, Vân Vụ kiếm tựa như cũng lộ ra vài tia hỏa ý. Lục Mộng Thần khẽ phất tay một cái, chợt có một đạo chỉ phong bắn về phía Diệu Nhiên, và giải khai cấm chế cho nàng. Thân hình hắn khẽ chuyển động, chớp mắt một cái đã lướt đến trước mặt Diệu Nhiên. Sau khi thu lại Thần Nhật chiến giáp, Lục Mộng Thần đỡ nàng đứng dậy, rồi nhẹ giọng nói: “Sư tỷ, tỷ chịu khổ rồi!”

Câu nói của hắn đã khiến cho Diệu Nhiên mừng mừng tủi tủi, nàng cũng không còn cố kỵ gì nữa, ôm chầm lấy Lục Mộng Thần mà khóc òa lên.

Ôm người ngọc mềm mại trong lòng, Lục Mộng Thần có hơi bối rối, không biết phải làm sao cho tốt! Đây chính là tình cảm mà hắn từng đặt rất nhiều kỳ vọng. Hắn ngây ngốc một lúc thật lâu, rồi mới nói: “Sư……tỷ, chúng ta đi thôi!”

“Còn muốn đi ư, không dễ vậy đâu!” Đám trưởng lão và hộ pháp của Thánh Tà Tông cậy người đông thế mạnh, tất cả vội bao vây lấy Lục Mộng Thần và Diệu Nhiên để ngăn cản hai người họ ly khai.