Chương 26: Tửu Hầu Vi Bạn

Chúng Thần Chi Nguyên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Mộng Thần tỉnh dậy sau cơn ngủ say, phát hiện ra Dạ Nguyệt đã không còn ở đó nữa. Hắn nhìn tấm ngân bài hình rắn trong tay nhiều lần, trong màu trắng bạc hơi có lục quang thấu qua, một cái đầu rắn nhỏ hiên ngang ngẩng lên, trông khả ái dị thường. Không biết tại sao, Lục Mộng Thần càng nhìn, thì mũi càng cảm thấy cay cay. Một nỗi thương tâm âm thầm lặng lẽ dậy lên từ bên trong nội tâm, rồi lan ra toàn bộ những dây thần kinh của hắn.

Tại sao mỗi khi ta yêu thương một nữ nhân nào, thì những người đó đều từng người từng người bỏ ta mà đi?

Lục Mộng Thần cảm thấy rất thương tâm, từng giọt nước mắt trong suốt cũng bắt đầu tuôn dài.

Trải qua mối tình ngắn ngủi một đêm, đã khiến cho phong tư kiều mỵ của Dạ Nguyệt in sâu vào lòng Lục Mộng Thần, gieo vào một hạt giống không thể xóa mờ.

Lục Mộng Thần lau nước mắt trên khóe mắt, thở dài một tiếng, rồi đem tấm ngân bài hình rắn bỏ vào trong Càn Khôn Giới. Sau đó liền ngự trên Vân Vụ kiếm, rồi nhắm hướng của Diệu Nhiên sư tỷ mà bay đi.

Quả nhiên không ngoài sở liệu, mấy người đại sư huynh và Diệu Nhiên sư tỷ vẫn còn đang hôn mê, đủ thấy uy lực của Thần Tiếu Thiên Ngữ Thần Âm quả thật lợi hại. Lục Mộng Thần đến bên từng người rồi truyền vào một cỗ chân nguyên, đợi một lát, mọi người mới từ từ tỉnh lại.

Diệu Nhiên có công lực thâm hậu nhất nên tỉnh lại đầu tiên, nàng nhẹ kêu một tiếng, rồi nhìn thấy trên mặt đất vung vãi vô số những mảnh hắc sắc thạch bản, nhìn kỹ, lại thấy các động vật bên trong thạch bản đã không còn thấy đâu nữa, nhưng thanh bảo kiếm vừa rồi treo lơ lửng trên không, mà bây giờ lại đang nằm yên tĩnh ở dưới đất. Lúc này Diệu Nhiên còn chưa phát hiện ra Lục Mộng Thần, hiển nhiên là nàng bị thanh bảo kiếm này hấp dẫn, liền bước tới cầm thanh bảo kiếm lên, cẩn thận quan sát kỹ thanh bảo kiếm đặc biệt này.

Bảo kiếm dài khoảng ba thước*, thân kiếm được trạm trỗ bởi hoa văn hình rồng màu hoàng kim uốn lượn vòng quanh, phát ra một loại quang mang kỳ dị. Ngoài ra, thân kiếm còn được khảm sáu viên trân châu hình ngôi sao ba cánh có kích thước bằng nhau, chuôi kiếm nối với thân kiếm bằng một vật giống như quả cầu thủy tinh, ở chính giữa thân kiếm có khắc hai chữ hữu thần hữu lực, tựa như rồng bay phượng múa: “Kim Cương”.

Diệu Nhiên vung tay thi triển một thức Húc Nhật Đông Thăng, lập tức có bảy vầng kim dương sáng rực bắn ra từ thần kiếm, đánh thẳng vào vách sơn động, chỉ nghe “ầm” một tiếng, trên vách liền xuất hiện bảy cái lỗ sâu hoắm.

“Ha ha, quả là một thanh Kim Cương thần kiếm cực tốt!” Diệu Nhiên bật thốt.

“Chúc mừng sư tỷ có được thanh Kim Cương thần kiếm uy lực vô song!” Chợt nghe tiếng người truyền tới, thì ra là Lục Mộng Thần. Lúc này hắn đang đứng phía sau Diệu Nhiên, nhìn thấy nàng anh tư can đảm, trong lòng lại bùng lên khát khao vô hạn.

Diệu Nhiên quay đầu lại, vừa thấy Lục Mộng Thần thì trong lòng cả kinh, không ngờ rằng tên sư đệ khiến người ta chán ghét này lại tỉnh rồi, hơn nữa còn đứng ngây ra đó, nụ cười của hắn dường như có một chút ham muốn. Diệu Nhiên hừ lạnh một tiếng, tức giận đáp: “Đa tạ Lục sư đệ, không ngờ ngươi cũng tỉnh lại nhanh như vậy.”

Lục Mộng Thần đang muốn đáp lời, thì chợt thấy mấy người Lý Ngọc Nhân và Diệu Thủy cũng đã tỉnh lại. Bọn họ vừa mở mắt đã nhìn thấy trong động bừa bãi, còn Diệu Nhiên thì đang cầm thanh Kim Cương thần kiếm, lạnh lùng đứng đó, đối diện với nàng chính là tiểu sư đệ Lục Mộng Thần. Hắn đang dùng ánh mắt thèm khát mà nhìn Diệu Nhiên sư tỷ. Lý Ngọc Nhân minh bạch được sự khó sử ở trước mắt, vội bước lên trước, nói: “Diệu Nhiên sư tỷ, mười hai tên quái vật kia dường như đã thoát khốn rồi, nhưng cũng xin chúc mừng sư tỷ có được thần kiếm. Chúng ta không biết đã hôn mê bao lâu, hay là hãy mau chóng rời khỏi nơi này, trở về Phong Thần sơn rồi nói sau.”

Hai mắt của Diệu Nhiên nhìn chăm chú vào khuôn mặt anh tuấn của Lý Ngọc Nhân, tâm tình vui vẻ, nhẹ giọng nói: “Được, cứ theo ý sư đệ, chúng ta đi thôi.” Nói xong liền dẫn đầu đoàn người, còn mọi người theo sau, rời khỏi sơn động.

Một luồng tửu hương thoang thoảng truyền tới, mọi người càng đi ra ngoài, càng cảm thấy tửu hương nồng đậm hơn. Người khác chỉ cảm thấy mũi cay cay, còn Diệu Nhiên thì lấy tay bịt mũi, đôi mày nhíu lại.

Lục Mộng Thần ngửi thấy mùi hương này, liền cảm thấy tim muốn bay ra ngoài. Cỗ tửu hương này, từ mũi chạy thẳng vào trong phổi, giống như là được uống quỳnh tương ngọc dịch, lỗ chân lông toàn thần đều mở ra, cảm giác này chỉ có thể dùng một từ để hình dung, sảng khoái! Đây chính là sở thích lớn nhất của Tham Thần đại đế năm xưa – tham tửu, lúc này nó đã tác động lên thân thể Lục Mộng Thần. Lục Mộng Thần nhìn đông ngó tây, đầu quay loạn bốn phía, tìm xem cỗ tửu hương này ở đâu truyền tới. Hiện tại tâm tình của hắn có phần cấp bách vì chỉ ngửi thấy mà không uống được, khiến lòng hắn không thể chịu nổi, giống như là phát cuồng vậy.

Vì Lục Mộng Thần đi sau cùng, nên mọi người không nhìn thấy dị trạng của hắn, nếu như Diệu Nhiên nhìn thấy bộ dạng này của hắn, khẳng định là sẽ chế nhạo một phen.

Mọi người vừa bước ra ngoài động, đang chuẩn bị ngự kiếm phi hành, thì đột nhiên một cỗ ma khí cường liệt theo mùi rượu truyền tới.

Một con tiểu hầu tử lông màu xám, loạng choạng đi đến trước mặt mọi người. Hai mắt của nó đỏ hoe, cả người toàn mùi rượu, vừa nhìn thấy là biết nó đã uống rất nhiều. Có điều kỳ quái là, đây chỉ là một con khỉ, làm sao có thể có tà khí lợi hại như vậy?

Sắc mặt Diệu Nhiên đang tươi cười vụt trở nên lạnh như băng, quát lớn: “Yêu vật, không ngờ ngươi dám xuất hiện giữa thanh thiên bạch nhật! Chịu chết đi!” Nói xong, Kim Cương thần kiếm rung lên, sau đó liền có vạn đạo kim sắc kiếm quang bay tới như mưa đánh vào tiểu hầu tử.

Thấy khí thế khổng lồ áp đáp như thế, tiểu hầu tử lập tức bừng tỉnh lại, nó kinh hãi nhìn thanh Kim Cương thần kiếm đáng sợ kia, toàn thân không thể động đậy, ánh mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng, chỉ còn biết chờ chết.

“Diệu Nhiên sư tỷ, xin đừng, hãy hạ thủ lưu tình!” Một bóng nhân ảnh nhanh chóng lao tới phía trước, rồi bóng nhân ảnh vung thanh cự kiếm lên, kích khởi ra một vầng quang hoa, nghênh đón đòn tấn công của Diệu Nhiên.

Diệu Nhiên nghe tiếng gọi thì muốn thu tay lại, nhưng kiếm thế đã được xử ra trọn vẹn, nên không thể thu chiêu. Chỉ thấy hai cỗ quang mang cường liệt va chạm vào nhau, khiến cho mọi người bị chói mắt đến nỗi không thể mở ra được.

Quang mang tắt đi, chỉ thấy Lục Mộng Thần toàn thân đầm đìa máu tươi đứng ở đó, qua lần giao thủ này, thực lực của hắn và Diệu Nhiên đã được phân biệt rõ ràng, hắn bị kiếm quang của Diệu Nhiên kích trúng vào khá nhiều bộ vị trên người. Một tay hắn nắm chặt Vân Vụ kiếm, tay kia thì che chở cho tiểu hầu tử. Còn tiểu hầu tử thì toàn thân run bần bật, ôm chặt lấy người của Lục Mộng Thần.

Lý Ngọc Nhân kinh hãi hét lên một tiếng, rồi vội vàng lao tới trước mặt Lục Mộng Thần, lo lắng nói: “Sư đệ, ngươi thụ thương rồi, mau bôi thuốc vào.” Nói xong, y lấy linh dược từ trong người ra, rồi bôi lên những vết thương của Lục Mộng Thần. Linh dược này quả nhiên thần diệu, thuốc vừa bôi lên thì vết thương trên người liền ngưng chảy máu, hơn nữa cũng bắt đầu chầm chậm liền miệng trở lại.

Sở dĩ Lý Ngọc Nhân quan tâm đến sư đệ như vậy, chủ yếu là bởi vì vị tiểu sư đệ này là đệ tử mà sư phụ Thiên Phong chân nhân yêu quý nhất. Lần này y dẫn Mộng Thần ra ngoài, nếu như để cho sư phụ biết được hắn bị thương, thì y khẳng định là khó tránh bị trọng phạt.

Diệu Thủy và Diệu Tuệ cũng tiến tới, giúp đắp linh dược cho Mộng Thần.

Diệu Nhiên bước lên mấy bước, cẩn thận quan sát một lượt. Nàng cũng có chút hối hận, nếu như vạn nhất lỡ tay giết chết vị tiểu sư đệ này, thì sư phụ nhất định sẽ trách mắng và phạt nàng thật nặng.

Lục Mộng Thần không quản đến những vết thương trên người, hai mắt hắn kiên nghị nhìn Diệu Nhiên sư tỷ trước mặt, trầm giọng nói: “Diệu Nhiên sư tỷ, xin tỷ hãy tha cho tiểu hầu tử này!”

Diệu Nhiên hơi khựng lại, cân nhắc một lát, rồi sẵng giọng nói: “Sư đệ, không phải là ta không muốn tha cho tiểu hầu tử này, chỉ vì tà khí trên người nó quá nặng, e rằng nó chính là một yêu vật lợi hại. Nếu như không sớm trừ đi, thì sau này nó sẽ gây hại cho đời.”

Lục Mộng Thần vòng tay ôm lấy tiểu hầu tử vào lòng, kiên định nói: “Sư tỷ, ta dám lấy tính mạng đảm bảo, chỉ xin tỷ tha cho tiểu hầu tử này. Nếu trong tương lai nó gây hại cho đời, ta sẽ đích thân diệt trừ nó.”

Lý Ngọc Nhân sống cùng Mộng Thần đã mười mấy năm, đây là lần đầu y nhìn thấy tiểu sư đệ kiên quyết làm một việc gì như vậy, không ngờ cả tính mạng mà hắn cũng không cần. Y cảm nhận được sự quyết tâm của Lục Mộng Thần rất lớn, liền quay sang đối diện với Diệu Nhiên, nói: “Diệu Nhiên sư tỷ, hay là tỷ hãy đáp ứng yêu cầu của Mộng thần đi nhé.”

Diệu Nhiên chăm chú nhìn Lý Ngọc Nhân một hồi, rồi thở nhẹ một hơi nói: “Thôi được, Diệu Thủy, Diệu Tuệ, chúng ta đi thôi.” Nói xong, liền ngự kiếm bay về Hành Thủy phong.

Vết ngoại thương của Lục Mộng Thần lúc này đã không còn gì đáng ngại nữa, chỉ cần trở về điều dưỡng một thời gian ngắn thì sẽ hoàn toàn bình phục. Bởi vậy, hắn liền ôm lấy tiểu hầu tử rồi cũng theo sư huynh Lý Ngọc Nhân bay về Mộng Thần Phong.

oooOooo

nl.Chi chi chi chi, một trận tiếng kêu sắc nhọn làm Lục Mộng Thần tỉnh lại sau cơn điều tức. Hắn mở mắt nhìn, thì ra là tiểu hầu tử đó, lúc này nó đang ở bên cạnh leo lên nhảy xuống, kêu chi chi không ngừng.

Thấy Lục Mộng Thần đã tỉnh lại, tiểu hầu tử lập tức cao hứng, đôi mắt to phát sáng. Nó kêu “chi” lên một tiếng, lấy ra một cái tiểu hồ lô từ phía sau, rồi mau chóng nhảy đến bên cạnh Lục Mộng Thần, hai tay đưa tiểu hồ lô cho hắn.kien

Lục Mộng Thần nhận lấy tiểu hồ lô, mở nắp ra, lập tức có một luồng tửu hương thuần khiết vô bỉ xộc thẳng vào mũi. Lục Mộng Thần đại hỷ, vuốt ve tiểu hầu tử nói: “Tiểu hầu, không ngờ ngươi cũng hiểu tính người, biết tri ân đồ báo (có ơn phải báo)! Nói thật nhé, ta rất thích loại rượu mà ngươi vừa đưa cho ta, thơm quá!”

Tiểu hầu tử dường như hiểu được lời tán dương của Lục Mộng Thần, nên sắc mặt trở nên cực kỳ đắc ý, nó hí hửng nhảy lên nhảy xuống, tay chân khua loạn cả lên.

Lục Mộng Thần nhấc hồ lô lên, tu ừng ực mấy ngụm lớn, tửu hương thấm vào bao tử, từ cổ họng chảy xuống dạ dày, tạo ra cảm giác rất sảng khoái. Đây là lần đầu tiên hắn uống rượu, tửu lượng còn kém, chỉ một lúc sau, liền cảm thấy trước mắt hơi mơ hồ. Lục Mộng Thần đưa hồ lô rượu cho tiểu hầu, giọng có chút nhừa nhựa, nói: “Lại đây, tiểu hầu tử, ngươi cũng uống với ta một ngụm.”

Tiểu hầu tử kêu “chi” một tiếng rồi nhảy lên đùi hắn, tiếp lấy hồ lô uống liền ba ngụm lớn, sau đó lại đưa hồ lô sanng cho hắn, kêu “chi chi” liền mấy tiếng, phảng phất như muốn nói “ngươi uống đi.”

Lục Mộng Thần nhận lấy rồi cũng uống vài ngụm. Cứ như vậy, một người một khỉ, chén qua chén lại, sau nửa canh giờ thì cả bầu hồ lô rượu đều cạn sạch. Kết quả là cả hai đều say khướt. Lúc này, sắc mặt của Lục Mộng Thần thì đỏ bừng, gục xuống ngủ vùi, còn tiểu hầu tử nằm sấp trên tay hắn, cũng ngủ say tít.

Cứ thế liên tục một tháng, tiểu hầu tử ngày nào cũng đều lấy ra một hồ lô mỹ tửu. Lục Mộng Thần cùng tiểu hầu tử đối ẩm hàng ngày, cho đến say mèm thì lại lăn ra ngủ.

Kiểu sống phòng đãng thế này đã che giấu được nỗi đau ở trong lòng Lục Mộng Thần, nhưng nó có thể che giấu được bao lâu?

nl.Thanh Dao rời khỏi thế nhân, Diệu Nhiên lạnh lùng, Dạ Nguyệt tuyệt tình, những việc này đã khiến cho tâm linh của Lục Mộng Thần, một kẻ tâm trí còn non kém, đã phải chịu một sự đả kích quá lớn.

Trên đỉnh Mộng Thần Phong, những luồng vân vụ khiết bạch nhàn nhạt phiêu lãng. Lục Mộng Thần từ từ thu hồi mục quang, lại chăm chú nhìn vào chiếc hồ lô trong tay mình. Khoảng thời gian này bắt đầu một cuộc sống say sưa tối ngày, khiến cho tâm linh hắn càng đau đớn nhiều hơn, rồi từ từ, hắn cũng học được tự suy nghĩ….kien

“Xem ra, chỉ có thực lực cường đại mới là sự bảo đảm duy nhất cho việc thoát khỏi thống khổ.” Lục Mộng Thần nhẹ nói.

Tiểu hầu tử đang ngồi trên đùi hắn vừa nghe thấy câu này, liền kêu lên “chi chi”, hai tay khua khua trên cao, giống như là đồng ý với quan điểm của Lục Mộng Thần.

Đúng a, chỉ khi nào có thực lực cường đại thì mới không phải chịu thêm thống khổ nữa, mới không bị người mình yêu coi thường, và lại càng có thể bảo vệ được nữ nhân mà mình yêu thương.

Sau khi Lục Mộng Thần tự suy nghĩ kỹ về vấn đề này, từ thời khắc này trở đi, toàn thể tu chân giới liền bắt đầu dấy lên sự phong ba kinh thiên động địa, biến hóa khôn lường.

Hết chương 26

Chú thích:

* 1 thước=33 cm