Chương 87: Thỉnh cầu giải hòa

Chí Tôn Vô Lại

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ngoài bãi đỗ xe của trường Cơ Đức như thường lệ có rất nhiều xe hơi tư nhân sang trọng, vừa tới cửa, Tiểu Lôi bị Lôi gia đại tiểu thư đẩy xuống xe, ngay sau đó tống cho hắn một cái cặp ngay ngực

Tiểu Lôi sờ mũi, ài, Lôi đại tỷ này, tính tình thật là nóng nảy a.

Trong ba ngày mà chiếm được Điền Kha Nhi, a, chỗ quan trọng nhất là……như thế nào là “chiếm được”?

Hôn cũng đã hôn, ôm cũng đã ôm, chẳng lẽ nhất định phải lên giường mới được sao?

Nhưng Đìên Kha Nhi này là một cô gái ngoan từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc, tại xã hội bây giờ gần như đã tuyệt chủng. Loại nữ hài này cho dù thích ngươi, cũng sẽ xem trinh tiết quan trọng hơn cả mạng sống…. Trong vòng vài ngày phải làm cho nàng hiến thân?

Ta xem còn một biện pháp nào khác không…. Thật sự là không làm được, a, hay là dùng một chút “thuốc lắc” gì đó….

Bốp, Tiểu Lôi tự tát mình một cái. Nghĩ gì chứ? Đối với một nữ hài thuần khiết như thế, sử dụng loại thủ đoạn bỉ ổi này… Tam thanh đạo tôn tại thượng, ta chỉ nghĩ đến thôi nhé!

“A,Tiểu Lôi ca ca? “Phía sau truyền đến một tiếng kêu vừa mừng vừa sợ, hắn vừa xoay người nhìn, một cô gái mặc một cái váy thể thao ngắn, lộ ra một cặp đùi xinh xắn, trắng nõn, thon dài. Trên thân mặc một cái áo thun thể thao ngắn, đội một nón tennis, phía sau lại buộc một túm tóc đuôi ngựa xinh xắn, trong tay cầm một cái túi thể thao hàng hiệu Dunlop kiểu mới nhất. Không phải Đìên Kha Nhi thì là ai?

Kha Nhi từ bãi đỗ xe đi tới, thấy phía trước có một người ôm một cái cặp đứng ngẩn người trước cửa trường, càng xem dáng ngươi càng thấy quen thuộc, trong tâm tưởng máy động, càng thấy người kia giống Tiểu Lôi đã mất tích nhiều ngày, nhanh chân chạy lại, thì thấy Tiểu Lôi tự tát mình.

Điền Kha Nhi vẻ mặt tươi cười pha lẫn kinh hỉ, nhưng lập tức chuyển thành buồn bã, trong mắt lộ vẻ u oán, khe khẽ gọi: ”Tiểu Lôi ca ca“ rồi đứng yên tại chỗ, chỉ dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn Tiểu Lôi.

Tiểu Lôi cười xấu hổ, đi tới, gãi gãi đầu nói: ”Kha Nhi, đã lâu không gặp, muội phải đi tới lớp học tennis phải không?

Kha Nhi cắn môi, thấp giọng “Mấy ngày nay, huynh đi đâu? Ngày đó, huynh đối với ta như thế… Nhưng sao ngày thứ hai không thấy tới chẳng lẽ huynh trêu chọc ta?“ Nàng nói lí nhí như muỗi kêu, hốc mắt hoe đỏ. Tiểu Lôi cuống quít cười nói: ”Không phải không phải, sao ta có thể trêu chọc muội chứ? Chính là, nhà có sự tình, phải về giải quyết “

“Nhưng huynh cũng không gọi điện thoại cho ta” giận dỗi! Cực dộ giận dỗi!

Tiểu Lôi cười khổ, điện thoại? Trong Tiêu Dao phái làm cách nào gọi điện thoại? Còn Huyền Không đảo….nơi đó có tín hiệu sao?

Phàm là nam nhân, lừa gạt con gái là bản năng trời sinh, căn bản không cần phải dạy. Thường đến một lúc nào đó, hoang thoại tự nhiên phát ra. Tiểu Lôi nói dối cũng không phải lần đầu, lập tức chế ra nhiều lý do, đơn giản như là điện thoại hết pin, mất sóng, hoặc như là điện thoại bị đánh cắp, bị hỏng…

Tóm lại, đổ tội cho trộm, sóng điện thoại, hoặc thậm chí bão cát làm nhiễu loạn tín hiệu

Lý do vừa đưa ra, lập tức qua ải.

Phải biết rằng, đối mặt với một người con gái đang chỉ trích ngươi, nhất là người con gái đang nặng tình với ngươi, trong tình huống này, kỳ thật nữ tử không có ý muốn trừng phạt ngươi, hoặc tính toán với ngươi. Trong lòng họ chính yếu là muốn ngươi lừa nàng cho thật hay. Dù ngươi nói những điều ngay cả quỷ cũng không thèm tin, cô gái cũng có thể tiếp thụ quá nửa. Mục đích của các nàng chính là muốn ngươi lừa nàng. Để chứng tỏ trong lòng ngươi có quan tâm đến nàng

Đương nhiên, chỉ biết đạo lý này thì còn xa mới đủ, nếu trước mặt cô gái mà muốn đạt mục đích, thì tuyệt chiêu thứ hai, là phải biết được khi nào cần phải thay đổi chủ đề, thay đổi sự chú ý của họ.

Đừng hỏi làm cách nào Tiểu Lôi có thể hiểu được điều ấy. Những thanh niên thuộc thời đại này, đã trải qua các loại phim ảnh ái tình, tin tức mạng, tiểu thuyết tình cảm, biết bao nhiêu là thông tin, thêm vào đó là chút tài năng. Chỉ cần đầu óc có chút cơ trí, thì thật không phải là quá khó, hoàn toàn có thể tiêu sái lượn lờ quanh các bông hoa.

Huống hồ Tiểu Lôi nguyên bản vốn cơ trí, tốt xấu gì cũng làm tiểu phiến tử tiểu thần côn vài năm bản sự nhìn mặt, nghe giọng vốn không thể làm khó hắn.

Hắn vừa xin lỗi trơn tru, đột nhiên ôm nhẹ eo lưng Kha Nhi, ngón tay vô tình cố ý bóp nhẹ một cái, sau đó cố ý cười nói: ”A? Kha Nhi gần đây nhìn như có hơi phát tướng một chút… “

“Ở đâu? Thật chứ? Kha Nhi lập tức sắc mặt khẽ biến, nhất thời khẩn trương đứng dậy, biểu tình u oán lập tức quên hết.

Thấy chưa, quá đơn giản, tìm một chuyện mà phụ nữ quan tâm nhất, thì phân tán sự chú ý của cô nàng thật không khó.

Trên thế giới thứ có thể làm cho các nàng, hoa dung thất sắc quên hết tất cả, chính là dung mạo cùng với vóc dáng.

Phàm là bán thuốc giảm cân có thể phát tài, bởi vì nữ nhân đối với vóc người bản thân so với tính mạng còn có phần quan trọng hơn, đôi khi cũng biết là quảng cáo láo, nhưng chỉ cần một tia hy vọng mong manh, cũng có thể không ngần ngại rút ví ra!

Tiểu Lôi hì hì cười, ôm eo Kha Nhi tiến về trường học. Trên đường thỉnh thoảng nàng lại tự kiểm tra vóc dáng, cuối cùng cũng tin vào vời nói càn của Tiểu Lôi, trông có vẻ khẩn trương.

Tiểu Lôi thở phào nhẹ nhõm, thuận miệng an ủi nàng một chút, cùng Kha Nhi đi tới sân tennis, xa xa nhìn thấy một nữ huấn luyện viên hơn ba mươi tuổi ở ngoài sân. Tiểu Lôi ngạc nhiên nói: ”Sao? Lại đổi huấn luyện viên rồi a?”

Kha Nhi cong môi nói:”Ngày thứ hai ngươi đi là đã đổi rồi, nguyên huấn luyện viên kia, hình như là bị tai nạn giao thông, nghe là rất thảm, gãy mất mười bảy khớp xương. Nghe nói trong vòng hai năm, sợ rằng không thể đứng dậy nổi.

Tiểu Lôi nuốt nước miếng….

Thật nhẫn tâm!

Không cần phải hỏi, nhất định là do Điền Chấn phái người làm rồi. Đùa gì chứ? Dám chọc ghẹo con gái của hắn sao? Điền Chấn là ai chứ, đại danh bao trùm cả hai giới hắc bạch. Huấn luyện viên kia dám chọc ghẹo con gái bảo bối của Điền Chấn. Tai nạn giao thông gãy xương… chỉ sợ là phái người đập gãy! Không đem hắn thiến bỏ hoặc tống vào bao vứt ra ngoài biển đã là quá hiền lành rồi…

Kha Nhi cười tươi:” Bất quá, huấn luyện viên này đi khỏi, mọi người đều cảm thấy cao hứng. Hình như mọi người cũng không thích hắn….a.Hắn quả thật có chút….”

Nhìn khuôn mặt ngượng ngùng và ánh mắt đơn thuần của Kha Nhi, Tiểu Lôi thở dài, quyết định không nhắc tới chuyện này với nàng nữa. Cần gì để cho máu tanh hắc ám làm ô nhiễm một tâm hồn thuần khiết như thế?

Ngay trước lúc rời đi, Kha Nhi kéo Tiểu Lôi, thoáng có chút ngượng ngùng, nói:” Tiểu Lôi ca ca, xế chiều hôm nay, kết thúc giờ học, huynh liệu có thể tới tìm ta được không?”

Tiểu Lôi mĩm cười đáp ứng

Rời đi một đoạn, Tiểu Lôi vẫn còn nghe thấy tiếng cười thích thú của nàng vọng lại.

Xem ra việc này cũng không khó khăn, chỉ là trong tâm khó tránh khỏi cảm giác tội lỗi thôi.

Thở dài, Tiểu Lôi đi về phía lớp học của mình.

Cơ Đức học viện quả thật quá lớn, tòa học đường cũng quá to lớn, mặt đường trong trường đều làm theo tiêu chuẩn đường lộ cao nhất. Tuy thời gian xem ra không còn sớm, nhưng giáo sư ở đây dù sao cũng không quản nhiều tới chuyện học sinh đi trễ. Tiểu Lôi nhoáng cái đã đi tới phòng học của mình.

Đột nhiên, khi chuyển qua một hành lang, phía sau chợt truyền đến tiếng bước chân.

Tiếng chân không lớn, cũng không nhanh. Chỉ là từng bước, từng bước theo sau. Đối phương cước pháp nhẹ nhàng nhưng lại trầm ổn, càng không hoảng hốt, không vội vàng, chỉ là bước theo sau mình. Nhưng Tiểu Lôi thực sự nhận ra ngay tiếng cước bộ này có một chút khác thường

“Tiểu Lôi tiên sinh.”

Một thanh âm ôn hòa từ phía sau truyền đến. Tiểu Lôi đứng lại, xoay người nhìn, chỉ thấy một nam nhân dáng cao ráo đứng phía sau, người này có mái tóc màu nâu mềm mại, khuôn mặt anh tuấn, mang theo đặc thù người vùng Địa Trung Hải, sống mũi cao, mắt xanh biếc….

“Hả?” Ánh mắt Tiểu Lôi chợt co lại, vì con ngươi của nam nhân kia, một bên màu xanh biếc, bên kia lại màu bạc!

Nam nhân mặc một bộ âu phục màu trắng, trên tay cầm một bộ sách, khuôn mặt đẹp trai phảng phất gió xuân nhu hòa, dù vóc người cao ráo, nhưng lại tản mát ra một loại khí tức nhu hòa, nhất là khuôn mặt nhợt nhạt lại mỉm cười, làm cho người ta có cảm giác đây là một người rất văn nhã lịch sự.

Chính lúc này Tiểu Lôi trong lòng lập tức trầm xuống, vì trước ngực nam nhân, có một huy hiệu hình chữ thập

“Tiểu Lôi tiên sinh, xin chào” Nam nhân này bình thản nhìn Tiểu Lôi, vươn một tay ra: ”Chúng ta là lần đầu gặp mặt, mặc dù trước đây ta có nghe qua tên cậu rất nhiều lần. Hôm nay có thể nhìn thấy cậu, thật là vinh hạnh “

Tiểu Lôi cảnh giác nhìn đối phương đưa tay ra, da tay trắng trẻo, ngón tay thon dài, móng tay cắt ngắn rất sạch sẽ.

Mắt thấy Tiểu Lôi không cùng mình bắt tay, nam nhân kia lại không có bộ dáng xấu hổ, thản nhiên cười nói: ”Xem ra ta quá mạo muội, bất quá xin yên tâm, ta đối với ngài không hề có ác ý… à, ít nhất không phải ở nơi này.“

Tiểu Lôi bĩu môi, lầm bầm: ”Chẳng lẽ người của các phái tu hành đều chết sạch hết hay sao, để đám quái vật Tây dương tùy tiện chạy đến địa bàn của chúng ta giương oai?”

Nguời kia lắc đầu, thấp giọng nói:”Xin tin vào thành ý của ta. Bỉ nhân chính là Thủ Hộ Thánh Kỵ Sĩ Raphael của Vatican. Tiên sinh có thể xưng hô với ta tên Trung văn là Diệp Bất Quần. Ta từ xưa đã rất ngưỡng mộ văn hóa Đông phương, đặc biệt thích câu:”Quân tử trác, nhĩ bất quần”

Diệp Bất Quần?

Thấy ngươi cười nói giả dối như vậy, ta xem là Nhạc Bất Quần mới đúng. Tên chết bầm ngoại quốc, khẳng định chưa đọc qua tiểu thuyết của Kim Dung, nếu không thì sẽ không thể chọn một cái tên quá thối như thế.