Chương 364: Vô Đề

Y Thủ Che Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mọi người tin rằng cũng chỉ có người sáng lập ra Truyền Tống trận ở Truyền Tống quốc này mới có chế tạo đươc một cái Truyền Tống trận đẹp đẽ tráng lệ đến thế, chỉ là không biết Truyền Tống trận này cùng với các loại Truyền Tống trận kia có chỗ nào không giống nhau.

Mộ Chỉ Ly nhìn Truyền Tống trận trước mắt, trong mắt thoáng hiện một tầng ánh sáng. Nàng cảm nhận được Truyền Tống chi lực bên trong Truyền Tống trận trước mắt này đậm đặc hơn rất nhiều so với những Truyền Tống trận khác.

Chỉ mới đứng tại đây mà nàng đã cảm nhận được Truyền Tống chi lực cực kỳ rõ rệt, nếu như đứng ở giữa Truyền Tống trận này thì không biết nàng sẽ có cảm giác như thế nào?

Bốn người đều không nói gì, ngược lại mọi người đều đưa mắt nhìn về Bách Lí Tiếu, chờ hắn giải thích.

Nhìn thấy khuôn mặt dò hỏi của bốn người kia, Bách Lí Tiếu chậm rãi nói: “Cái này nhìn qua sẽ chỉ giống một Truyền Tống trận, nhưng nó không có địa điểm truyền tống, mà nó chính là trấn quốc chi bảo của Truyền Tống quốc ta!

Nếu là người có được thiên phú Truyền Tống chi lực, tiến vào trong đó sẽ cảm nhận được nồng độ Truyền Tống chi lực cực lớn, có thể giúp cho bọn họ lĩnh ngộ cao hơn về Truyền Tống chi lực .

Trong cuộc đời, mỗi người chỉ có thể tiến vào trong đó một lần, không có cơ hội lần thứ hai. Có thể lĩnh ngộ được ít hay nhiều là phụ thuộc vào bản thân ngươi, hy vọng ngươi có khả năng nắm bắt được nhiều hơn một chút.” Lời cuối cùng này là Bách Lí Tiếu nói với Mộ Chỉ Ly .

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng thi lễ một cái rồi nói: “Đa tạ tiền bối.” Cho dù Bách Lí Tiếu cũng không nói nơi này có giá trị đến mức nào, nhưng mà nó lại nằm ở nơi sâu nhất trong hoàng cung thì tầm quan trọng của nó đến như thế nào có lẽ không cần nói ai cũng hiểu được.

Nàng chẳng qua chỉ là một người ngoài, Bách Lí Tiếu làm như vậy cũng đã là tận lực giúp đỡ. Nếu không phải Truyền Tống Quốc thật sự đã không còn cách nào khác, chỉ sợ là hắn sẽ không bao giờ cho phép nàng tiến vào trong này.

“Không cần cám ơn, đây cũng là cơ duyên của ngươi.” Bách Lí Tiếu tất nhiên cũng không nghĩ là Mộ Chỉ Ly chiếm được lợi ích gì, tài nguyên nơi này tuy là rất quý giá, thế mà đã qua nhiều năm như vậy nhưng không có một ai có tư cách đi vào được nơi đó.

Mộ Chỉ Ly cũng không nói nhiều thêm nữa, chỉ quay đầu hướng tới ba người Hàn Như Liệt nói: “Ta đi vào đây.”

Hàn Như Liệt gật đầu: “Đi đi, chúng ta ở nơi này chờ nàng đi ra.” Lời hắn nói rất đơn giản, thế nhưng Mộ Chỉ Ly lại có thể cảm nhận được sự lo lắng cùng ủng hộ của hắn dành ình.

Bọn họ bây giờ chỉ cần một ánh mắt là đã có thể hiểu rõ đối phương nghĩ gì, Thiên nhi cùng Mộ Dật Thần cũng khẽ gật đầu, bọn họ trước giờ vẫn luôn ủng hộ nàng như vậy.

Từ trước đến nay, bọn họ vẫn luôn là chỗ dựa vững chắc của Mộ Chỉ Ly, cho dù có chuyện gì xảy ra, bọn họ luôn luôn đứng ở sau lưng nàng.

Nhìn bộ dáng kiên định kia của ba người, trong lòng Mộ Chỉ Ly vô cùng cảm động, càng nhiều hơn nữa chính là sự hưng phấn. Có bọn họ ở chỗ này ủng hộ mình, tất cả còn gì phải lo lắng.

Ngay lập tức nàng không hề do dự mà đi vào bên trong cái Truyền Tống trận kỳ lạ kia…

Bách Lí Tiếu đứng ở một bên nhìn bọn họ im lặng trao đổi, trong mắt hắn cũng là lộ ra một tia vui vẻ có như không. Lấy nhãn lực của hắn tất nhiên có thể nhìn ra được tình cảm của bốn người bọn họ kiên định đến mức nào.

Cho dù có chuyện gì xảy ra, bọn họ cũng ủng hộ không hối hận, trong tim của hắn cũng có chút kinh ngạc, tuổi của những người này còn quá trẻ mà tình cảm của bọn họ đối với nhau như vậy thực sự là ngoài dự liệu của hắn.

Dù sao ở một nơi chuyện ngươi lừa ta gạt tràn ngập như đại lục Thiên Huyền này, có tồn tại tình cảm chân thật như vậy đúng là một chuyện cực kỳ hiếm thấy.

Vậy mà bốn con người nhỏ bé trước mắt này lại có thể nắm chắc được thứ tình cảm quý báu như thế thì đây cũng là duyên phận của bọn họ, từ lúc đầu tiên nhìn thấy bọn họ, hắn đã cảm giác được bốn người này không phải là người tầm thường.

So với những người trẻ tuổi khác, bọn họ thật sự là quá xuất sắc. Hắn cũng tin tưởng người tên Mộ Chỉ Ly kia nhất định sẽ thức tỉnh được thiên phú, tuy rằng lúc này không thể nói chính xác được, nhưng là hắn tin tưởng nhất định không lâu sau nàng sẽ làm được!

Lúc mọi người đang ở chỗ sâu nhất trong hoàng cung thì bên ngoài Truyền Tống Quốc vô cùng náo nhiệt.

Những người lúc nãy nhìn thấy Mộ Chỉ Ly ở trong Hoàng cung rất nhanh đã đem tin tức này truyền ra ngoài, có thể nói là chuyện này liên quan đến tín ngưỡng của toàn bộ Truyền Tống Quốc bọn họ.

Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, tin tức đã lan truyền rộng rãi, không ai là không biết trong hoàng cung đã xuất hiện một người có được thiên phú.

Thoáng chốc, trong lòng người dân của Truyền Tống quốc đều mang một niềm vui khó tả, bọn họ đã chờ đợi nhiều năm như vậy rốt cục cũng đợi được đến lúc vận mệnh quốc gia này thay đổi rồi sao?

Giây phút bước vào Truyền Tống trận kia, Mộ Chỉ Ly đã không hề cảm nhận được mọi sự thay đổi ở bên ngoài nữa, tuy rằng nhìn qua bên ngoài nó chỉ là tầng ánh sáng trong suốt bao quanh trận mà thôi, nhưng sau khi tiến vào nàng lại có cảm giác giống như đang đi vào trong một mật thất vậy.

Người ở bên ngoài nàng cũng không thể nhìn thấy được, chỉ có nhìn thấy những vầng sáng sặc sỡ đủ màu xung quanh mình, giống như bản thân vừa đặt chân vào thế giới rực rỡ sắc màu, mọi thứ đều không chân thật, như mộng như ảo.

Nhưng mà Truyền Tống chi lực bây giờ so với trước đây nồng đậm hơn không chỉ gấp mười lần, mà đây là một môi trường cực kỳ kỳ lạ, Thiên lực trong không khí đã biến mất hoàn toàn, nơi này chỉ có Truyền Tống chi lực tràn ngập.

Cái cảm giác quen thuộc thân thiết này càng ngày càng khắc sâu, nàng chỉ cảm thấy bản thân mình giống như đang được ôm một vòm ngực rộng lớn ấm áp, tất cả mọi thứ xung quanh đều ấm áp như vậy.

Cảm giác này đúng là cảm giác mà Mộ Chỉ Ly cảm nhận được như lần đầu tiên ở đây, mọi thứ xung quanh đây cứ như từng tế bào trong cơ thể mình, không có một chút cảm giác lạ lẫm, đây là cảm giác về một thế giới hoàn toàn thuộc về mình…

Mộ Chỉ Ly chậm rãi nhắm mắt lại, cảm nhận được lực tương tác mà Truyền Tống chi lực phát ra, tuy nhiên, khi nhắm mắt lại nàng cũng chưa hề chú ý tới Thiên Sát cổ giới trong tay giờ phút này đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Luồng ánh sáng kia cũng là vầng sáng bảy màu sặc sỡ như vậy, cùng với ánh sáng rực rỡ đang sáng rọi trong Truyền Tống trận là có một không hai, điều duy nhất khác biệt chính là đạo ánh sáng này so với ánh sáng trong Truyền Tống trận lại càng thuần khiết đến chói mắt vô cùng.

Bách Lí Tiếu cùng với đám Hàn Như Liệt đang ở bên ngoài cũng phát hiện thấy giây phút Mộ Chỉ Ly tiến vào bên trong Truyền Tống trận kia, Truyền Tống trận vốn là quầng sáng bảy màu sặc sỡ bỗng nhiên lại biến thành ánh sáng màu đỏ sáng chói, mà ngay cả thân hình của Mộ Chỉ Ly trong đó cũng bắt đầu mơ hồ hiện lên.

Đám người Hàn Như Liệt chỉ là xúc động vì thấy sự thay đổi như vậy diễn ra, nhưng trong mắt Bách Lí Tiếu lại hiện lên vẻ khiếp sợ đến vô cùng.

“Ánh sáng màu đỏ chói này biểu hiện cho cấp độ thiên phú của nàng, mà màu đỏ là tượng trưng cho cấp độ mạnh nhất…” Bách Lí Tiếu lẩm bẩm nói, tiếng của hắn tuy nhỏ nhưng tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy được.

Khóe miệng Hàn Như Liệt, Mộ Dật Thần cùng với Thiên nhi đều không tự giác mà cong lên thành nụ cười vui vẻ, trong mắt bọn họ, Mộ Chỉ Ly vẫn là mạnh mẽ nhất, chuyện nàng có được thiên phú bậc nhất như thế này cũng không phải là chuyện không thể tiếp nhận được.

Nhưng mà, không lâu sau, khi ánh sáng đỏ chói này xuất hiện, một luồng ánh sáng bảy màu sặc sỡ phá tan hết tất cả những thứ xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người, trong chốc lát, toàn bộ mọi thứ xung quanh dường như đều được bao bọc bởi ánh sáng sặc sỡ này.

Bách Lí Tiếu gắt gao nhìn chằm chằm vào luồng ánh sáng rực rỡ kia, giống như linh hồn đã rời bỏ hắn, há to miệng nhưng lại không nói lên một lời nào.

Ánh sáng rực rỡ này giống như muốn phá tan tất cả, phá tan nóc nhà, vọt thẳng lên bầu trời.

Cùng lúc đó, mọi người ở Truyền Tống Quốc đều trông thấy luồng ánh sáng rực rỡ rọi thẳng lên bầu trời này, vẻ không thể tin được đều hiện lên trên gương mặt của mọi người, chỉ là đợi đến khi mọi người kịp phản ứng lại, vẻ mặt bọn họ đều mang theo sự sùng bái, dồn dập cùng nhau quỳ xuống.

Bọn họ cầu nguyện với tất cả lòng thành kính, hy vọng Truyền Tống Quốc bọn họ sẽ quật khởi lại một lần nữa.

Ba người Hàn Như Liệt nhìn Bách Lí Tiếu đột nhiên quỳ xuống trước luồng ánh sáng này thì trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Bọn họ ý thức được luồng ánh sáng này không thể so sánh được với những luồng sáng bình thường.

Tuy rằng bọn họ không phải là người của Truyền Tống Quốc này nhưng cũng có thể cảm nhận được chỗ kỳ lạ của luồng sáng này, có ai đã từng trông thấy ánh sáng nào có thể phá tan cả nóc nhà mà chiếu thẳng lên bầu trời? Cái sắc màu chói sáng kia so với mặt trời quả thật còn rực rỡ hơn.

Nhưng mà, tiếp theo, tất cả mọi người đều chấn động vì phát hiện ra, từ lúc luồng sáng này xuất hiện, trong chốc lát, mặt trời đã biến mất, luồng sáng này trực tiếp che đi ánh sang mặt trời.

Trong lòng mọi người đều khiếp sợ đến vô cùng, lúc này, bọn họ ai cũng biết đây thực sự không phải là chuyện đơn giản, trên người Ly nhi rốt cuộc có bí mật gì? Hàn Như Liệt trong lòng luôn luôn sáng như gương giờ phút này cũng hoàn toàn bị mê hoặc.

Trong hiểu biết của hắn, chưa bao giờ từng nghe nói đến thứ ánh sáng kỳ lạ như thế này, điều này thật sự quá mức quỷ dị.

Thời gian cứ như vậy trôi qua, nháy mắt đã qua bảy ngày.

Trong thời gian bảy ngày này, ba người Hàn Như Liệt vẫn luôn đứng đợi ở bên ngoài Truyền Tống trận, không hề rời khỏi nơi này một bước chân. Ánh mắt của bọn họ liên tục dừng lại ở thân ảnh bên trong kia.

Sau khi đi vào, Mộ Chỉ Ly vẫn chưa hề nhúc nhích chút nào, chỉ nhắm mắt im lặng đứng đó, giống như thời gian đã ngừng lại.

Bách Lí Tiếu lại ngược lại, trong thời gian này hắn đi ra ngoài rất nhiều lần, có lẽ hào quang ngày hôm đó thực sự quá làm cho người bên ngoài chú ý, dân chúng trong vương quốc cực kỳ chú ý đến chuyện này, hắn tất nhiên phải đi giải thích chuyện này một phen.

Bản thân Mộ Chỉ Ly cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ là không ngừng cảm thụ được điều kỳ diệu của Truyền Tống chi lực, năng lượng huyền ảo kia cho nàng một cảm giác không thể nói thành lời, muốn ngừng mà không được.

Ký ức của kiếp trước và kiếp này không ngừng xẹt qua trong đầu nàng, thậm chí từng chuyện nhỏ nhặt cũng xuất hiện một cách rõ ràng, có những chuyện mà ngay cả bản thân nàng cũng không hề nhớ rõ, nhưng dường như ở trong Truyền Tống trận này, tất cả lại hiện lên rất chân thực.

Một tháng sau.

Mộ Chỉ Ly lúc này mới chậm rãi mở mắt, những tia sáng vui vẻ hiện lên trong mắt nàng.

Nàng ngay lập tức bước ra khỏi Truyền Tống trận, vừa bước ra đã nhìn thấy đám Hàn Như Liệt vẫn đứng nguyên tại chỗ chờ nàng.

Hàn Như Liệt bước nhanh tới, ôm eo nàng hỏi: “Tiến triển thế nào rồi?” Trong một tháng Ly nhi vẫn luôn ở bên trong mà không cử động, làm cho ba người bọn họ có chút lo lắng, không biết được rốt cuộc ở bên trong đã xảy ra chuyện gì.

Thời gian trôi qua càng lâu bọn họ lại càng lo lắng, cũng may có Bách Lí Tiếu ở bên cạnh giải thích rằng đây chỉ là hiện tượng bình thường mới khiến cho bọn họ an tâm đi chút ít.

Nhìn bộ dáng vui vẻ như có như không kia của Thiên Nhi cùng Mộ Dật Thần, trên mặt Mộ Chỉ Ly thoáng đỏ ửng, đôi bàn tay trắng như phấn lập tức đánh vào ngực của Hàn Như Liệt, ý bảo hắn chú ý xung quanh một chút.

Nhưng mà, đối với cảnh cáo của Mộ Chỉ Ly, Hàn Như Liệt cũng coi như không thấy, dù sao cũng đều là người một nhà, không có gì phải ngại ngùng cả.

“Ta đã hiểu rõ hơn rất nhiều về Truyền Tống chi lực này, điều này cùng với sự mơ hồ trước kia đã có khác biệt rất lớn. Dù rằng bây giờ thiên phú của ta vẫn chưa thức tỉnh, nhưng ta tin rằng không bao lâu nữa nó sẽ thức tỉnh!”

Nghe được lời Mộ Chỉ Ly nói, ba người cũng nở nụ cười thỏa mãn, nhất là khi nhìn thấy bộ dáng tràn ngập tự tin của Mộ Chỉ Ly bọn họ lại càng tin tưởng hơn.

Lúc này, Bách Lí Tiếu cũng tiến lên, nói: “Mộ cô nương, ngươi là thiên tài có thiên phú mạnh nhất từ trước đến nay chưa từng xuất hiện ở Truyền Tống Quốc của chúng ta, mấy ngày nay ta đã đọc lại không ít những tài liệu ghi chép trước đây, nhưng chưa bao giờ xuất hiện hiện tượng như của ngươi cả.”

Ngươi chắc chắn đã có được thiên phú Truyền Tống chi lực đệ nhất trong những người có thiên phú này, thành tựu tương lai của ngươi ta cũng không cách nào phán đoán được, chỉ hy vọng Mộ cô nương có thể giúp đỡ ta chút chuyện nhỏ kia, sau này hướng dẫn vài người của Truyền Tống Quốc ta.”

Thái độ của Bách Lí Tiếu so với trước kia tất nhiên là tăng thêm vài phần cung kính, thậm chí lưng của hắn cũng cúi thấp xuống vài phần, thể hiện sự sùng bái vô cùng.

Cảm nhận được thái độ thay đổi của Bách Lí Tiếu, Mộ Chỉ Ly cũng kinh ngạc mười phần, lập tức này xua tay nói: “Tiền bối, ngươi như vậy sao vãn bối dám nhận, chuyện đã đồng ý ta nhất định sẽ làm!”

Nghe được câu trả lời của Mộ Chỉ Ly , Bách Lí Tiếu vui mừng nói: “Vậy ta cảm tạ Mộ cô nương trước.”

Mộ Chỉ Ly không khỏi nhỏ giọng hỏi Hàn Như Liệt: “Trong thời gian này đã có chuyện gì xảy ra sao ? Vì sao thái độ của Bách Lí Tiếu lại thay đổi lớn đến vậy?”

Bốn người bây giờ đang đi tham gia yến tiệc mà Bách Lí Tiếu đã sắp xếp, trên đường đi, Hàn Như Liệt cũng đem toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra sau khi nàng tiến vào trong Truyền Tống trận, nói rõ ràng cho nàng biết, lúc này nghi hoặc của Mộ Chỉ Ly mới giảm bớt vài phần .

Mặc dù nàng vẫn chưa hiểu rõ ràng chuyện này rốt cuộc là như thế nào, nhưng mà bây giờ tâm tình của Mộ Chỉ Ly vô cùng tốt.

Có được thiên phú này đã có thể chứng minh được rằng sau này, nàng, Mộ Chỉ Ly sẽ nắm giữ được một năng lực cực kỳ mạnh mẽ, đồng thời nàng cũng hiểu được những điều bí mật sẽ được nàng vén lên theo thời gian!