Chương 152: Bốn nhà liên minh

Vũ Toái Hư Không

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đối với loại thằng ngu như Vương Nhất Sơn, Trầm Côn chỉ còn lại một biện pháp cuối cùng: Tự mình làm ví dụ cho hắn nhìn một lần.

Cho nên bắt đầu từ ngày thứ hai Trầm Côn liền biến mất trong mắt mọi người, đối với với việc Trầm Côn đi lại vội vàng, tin đồn trên phố là, hòa thượng này gặp chuyện bất bình mới ra tay trợ giúp Vương gia, lúc này Vương gia đã trải qua một kiếp, hòa thượng tự nhiên đi khỏi rồi.

Hòa thượng đó đi rồi?

Nghe thấy cái tin đồn này, toàn bộ Xích Tiêu thành đều thở phào nhẹ nhõm.

Từ sau trận chiến sơn trang, Thạch gia bị Trầm Côn giết cho sợ vỡ mật, trốn ở trong hang ổ cảnh giới hơn mười ngày, mà những thế lực khác cũng ở xa xem chừng Vương gia, không dám áp dụng hành động thực tế… Hòa thượng đi rồi, Vương gia nhất định mất đi người bảo vệ, các phương một lần nữa dòm ngó báu vật trong mộ tổ của Vương gia.

Một gia tộc họ Lưu nhịn không nổi đầu tiên, bọn chúng thử đập tan hai cửa hàng của Vương gia, phát hiện Vương gia cũng không có hành vi trả thù quá khích, liền lập tức hiểu ra, hòa thượng đó thật sự đã đi rồi.

Vậy còn chờ cái gì? Lưu gia lập tức chỉ huy đại đội nhân mã giết tới Vương gia sơn trang đang xây lại, làm cho Vương Đạc giao ra bảo bối trong phần mộ tổ tiên… Vì vậy sau khi song phương đánh nhau, sau khi Vương Đạc khổ chiến thụ thương, không ngờ lấy ra bảo vật gia truyền bút Chu Tước mà giết chết gia chủ Lưu gia.

Bút Chu Tước không phải bị Chu gia cướp đi rồi sao, sao còn đang ở trong tay Vương Đạc? Mang theo nghi vấn như vậy, các phương đều mua chuộc người hầu của Vương gia, rốt cục nhận được một tin tức đang tin cậy – hóa ra bút Chu Tước có một đôi, một âm một dương, chỉ có âm dương kết hợp, mới có thể phát huy diệu dụng thần kỳ của bút Chu Tước.

A!!!

Hóa ra bút Chu Tước là một đôi, như vậy… Vương gia đang trong lúc suy yếu nhất, chúng ta có phải nên thừa cơ hội này không? Hắc hắc, lấy không được bảo vật trong phần mộ tổ tiên của Vương gia, lấy được bút Chu Tước của bọn chúng cũng tốt!

Các phương tạm thời hướng mũi nhọn về bút Chu Tước, trong đó, Chu gia đã lấy được một cái là động lòng nhất, chúng tranh giành ở trước mặt tất cả mọi người, là người đầu tiên xống tới trước mặt Vương Đạc…

Kết quả…

Đợi Chu gia sa vào cạm bẫy mà Trầm Côn đã an bài rất kỹ – Chu Bất An bị bắt tại chỗ, ngoan ngoãn giao ra bút Chu Tước, đồng thời đem con gái gả cho Vương Nhất Sơn.

– Thấy chưa, cái này gọi là biến báo đấy!

Sau khi xong việc, Trầm Côn giải thích thế này:

– Chu Bất An làm gia chủ vài thập niên, sẽ không ngu tới mức khi dễ Vương gia trước mặt ta, cho nên ta biến mất cho hắn thấy, lại để phụ thân ngươi diễn một tuồng kịch, chứng minh ta quả thực không ở Xích Tiêu thành. Rồi ta dùng Thái Cực đồ bắt chước lực lượng của bút Chu Tước, dụ Chu Bất An tới… Chậc, sau đó còn cần ta nói nữa không?

Vương Nhất Sơn á khẩu không trả lời được.

– Thằng nhỏ ngốc này!

Trầm Côn tình ý sâu xa tiếp tục nói:

– Người đang đi trên đường, khó tránh khỏi bị chó cắn, thế nhưng sau khi bị chó cắn một phát, ngươi nhất định phải cắn lại nó một phát, sau đó đào một cái hố, chờ con chó đó nhảy vào, gọi anh em tới cắn chết con chó này… Muốn báo thù, thì đừng sợ cả mồm dính lông chó.

Vương Nhất Sơn cái hiểu cái không gật đầu, ngượng ngùng hỏi.

– Nếu như con chó này rất thông minh, hoặc rất mạnh, chúng ta cắn không chết nó thì phải làm sao?

Mười ngày sau, Vương Nhất Sơn ở trong quán chè hỏi vấn đề này.

Trầm Côn đang muốn trả lời, bên ngoài sân đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, một người hầu Vương gia chạy vào nói:

– Thiếu gia, sơn trang bị binh mã bao vây rồi, rất nhiều binh mã, chừng hơn năm nghìn người!

Sắc mặt Vương Nhất Sơn run sợ mà thay đổi lớn, Vương gia vừa trải qua một trận cướp bóc của Thạch gia, không thể chịu thêm một lần bao vây của năm nghìn người nữa.

– Sư phụ, làm sao bây giờ?

Vương Nhất Sơn lo lắng nói.

– Đừng nhìn ta, ngươi không phải vừa mới học được việc biến báo sao?

Trầm Côn liếm liếm môi.

– Vừa lúc ta trong mắt người ngoài đã rời khỏi Xích Tiêu thành, vậy thì để ngươi đi ứng phó, nhớ kỹ, biến báo nhá!

– Sư phụ, ta nhớ kỹ rồi!

Vương Nhất Sơn ngẩng đầu ưỡn ngực xông ra ngoài, nhìn vẻ mặt quyết tử đại chiến của hắn, trong lòng Trầm Côn lạnh lẽo, thằng này ngoài miệng nói rõ rồi, nhưng trong lòng thì…

Bao vây sơn trang chính là quân chính quy, áo giáp màu đỏ thẫm, chiến mã màu đen tuyền, hơn năm nghìn người chỉnh tề xếp hàng trước Vương gia tứ môn, đầu lĩnh là một võ tướng trung niên khoảng hơn ba mươi tuổi, con mắt hẹp dài lập loè quang mang âm lãnh.

– Dạ tướng quân?

Thấy người này, Vương Nhất Sơn giật mình, sau đó quỳ xuống nói:

– Đại tướng quân giá lâm Vương gia, mạt tướng không tiếp đón từ xa, mời đại tướng quân vào!

– Nhất Sơn, ngươi và ta không phải người ngoài, không cần khách khí như vậy đâu!

Dạ tướng quân cười cười, mang theo hơn ba trăm thân binh đi vào Vương gia sơn trang, bất quá quân đội của hắn vẫn đang duy trì tư thế lâm trận bao vây, không hề thấy một chút hiền lành của đồng liêu nào.

– Người kia là ai, thiếu gia hình như rất tôn kính hắn nhỉ?

Bọn người hầu thấy biểu tình câu nệ của Vương Nhất Sơn, hiếu kỳ hỏi. Lập tức có người hồi đáp:

– Cái này ngươi cũng không biết à? Ta hỏi ngươi, thiếu gia làm nghề gì?

– Thiếu gia nhà ta là quân tào của quân đội biên phòng biên giới phía Tây Đại Triệu, võ quan thất phẩm!

– Vậy ta nói cho ngươi biết, người này tên là Dạ Đông Minh, là đại đô đốc của quân đội biên phòng Đại Triệu, Trấn Tây đại tướng quân của nước Triệu!

– Trời ơi, vậy hắn không phải là thượng cấp của đại thiếu gia sao? Hắn tới Vương gia làm cái gì?

Nghi vấn giống vậy cũng luẩn quẩn trong lòng Vương Nhất Sơn – Xích Tiêu thành là vùng đất tự trị giữa Triệu quốc, Tây Hán quốc, Trung Châu Đường quốc, vị trí chính trị cực kỳ mẫn cảm, Dạ Đông Minh dẫn quân đội Triệu quốc xuất hiện ở đây, chẳng khác nào mang quân đặt ở bậc cửa Tây Hán quốc, Trung Châu Đường quốc, làm không ổn, sẽ dẫn tới chiến tranh đại lục!

– Dạ tướng quân, ngài tới nhà của chúng ta là…

Sau khi ngồi xuống tại chính đường, Vương Nhất Sơn vội vã mở miệng.

– Ta nghe nói Vương gia gặp một số phiền phức.

Dạ Đông Minh nhìn Vương Đạc vừa đi vào một cái, cười nói:

– Nhất Sơn là cốt cán trong quân ta, ta và mấy vị tướng quân đều coi hắn như con cháu, thân là đại tướng vương triều, chúng ta có thể đứng im nhìn cháu mình bị bắt nạt không?

Hắn cúi đầu thưởng thức nước chè, hời hợt nói:

– Cho nên vừa nghe Nhất Sơn gặp nạn, ta lập tức mang binh đến, năm vạn ngự thú cấm vệ quân, bên ngoài chỉ là quân tiên phong.

Vành mắt của Vương Nhất Sơn đỏ ửng, hiển nhiên rất là cảm kích!

Nhưng Vương Đạc lại lão luyện hơn nhiều, lòng nghĩ vì một tên quan thất phẩm, ngươi liền mạo hiểm gây nên chiến tranh đại lục, để năm vạn đại quân tập trung tại Xích Tiêu thành, lời này để lừa trẻ em à? Vương Đạc cười nói:

– Đa tạ thịnh tình của tướng quân, hôm nay tai hoạ của Vương gia đã qua đi, để tướng quân phí công đi một chuyến, trong lòng Vương Đạc thật sự băn khoăn.

– Tai hoạ của nhà các ngươi qua đi rồi?

Dạ Đông Minh cười lạnh lùng.

– Không phải chứ, ta nghe nói các ngươi chỉ tiêu trừ Thạch gia, mà Xích Tiêu thành chỉ có mỗi Thạch gia là kẻ địch của các ngươi sao? Thạch gia, lại là đại nhân vật chân chính tại Xích Tiêu thành à?

Vương Đạc cười nói:

– Xích Tiêu thành có tứ đại gia tộc, Ngự thú sơn trang, Thạch, Chu, Vương… Nói là tứ đại gia tộc ngang hàng, kỳ thực Thạch gia, Chu gia, Vương gia, đều kém Ngự thú sơn trang xa, Ngự thú sơn trang của Hùng gia và Lý gia, mới là đại nhân vật đệ nhất đẳng trong thành.

– Ừ, nói thế mới đúng chứ!

Đông Minh tiếp tục cười lạnh lùng:

– Bất quá ngươi nói sai một chút, Ngự thú sơn trang đã không còn là thế lực mạnh nhất đích Xích Tiêu thành, bởi vì ta tới, mang theo năm vạn ngự thú cấm vệ quân tới!

Không đợi Vương Đạc nói tiếp, lập tức nói:

– Hơn nữa hai cái lão đối thủ của ta cũng tới, Trung Châu Đường gia Bắc Vệ đại tướng – La Phóng Viễn, chủ tướng bộ binh Tây Hán quốc – Quan Lăng… Bọn họ một dẫn theo năm vạn Vũ Quân huyết vệ, một dẫn theo tám vạn Gia Cát nỏ binh.

Im lặng tuyệt đối!

Nghe Dạ Đông Minh nói ra mấy cái tên này, Vương Đạc da đầu tê dại, Vương Nhất Sơn mặt xám như tro tàn.

Cho dù là Trầm Côn trốn ở phía sau bình phong, cũng lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười…

Dạ Đông Minh mang đến năm vạn ngự thú cấm vệ quân. Quân đội mạnh nhất Đại Triệu do Thú tôn Lý Mục tự tay thành lập, quân đội chủ lực của Triệu quốc.

Quan Lăng mang đến tám vạn Gia Cát nỏ binh… Một đội cường binh cuối cùng của vương triều Đại Hán ngày xưa, tinh nhuệ tuyệt đối của Tây Hán quốc hiện tại.

Còn có năm vạn Vũ Quân huyết vệ của La Phóng Viễn… Vũ Quân huyết vệ, một trong Cửu Châu tứ đại truyền thuyết, được xưng là đội quân hung tàn không hề có nhân tính, cỗ máy giết người do chính tay Trung Châu Vũ Quân huấn luyện ra, đại lục đệ nhất quân đoàn cũng với huyết kỵ binh của Ca Thư Ứng Long sống mãi nhiều năm mà không rơi vào thế hạ phong.

Năm vạn!

Tám vạn!

Năm vạn!

Tam đại đế quốc, tập trung hoả lực gần hai mươi vạn tại Xích Tiêu thành nho nhỏ, hơn nữa đều là quân lực mạnh nhất của các quốc gia, Cửu Châu đại lục điên rồi sao? Chiến tranh đại lục sắp nổ ra sao?

– Dạ tướng quân…

Vương Đạc cũng không còn nén được tâm tình hờ hững rồi, cay đắng nói:

– Tướng quân có gì xin cứ nói thẳng ra, Vương Đạc chẳng còn gan đâu mà tiếp tục đoán…

– Đừng nóng vội, ta còn chưa có nói hết mà!

Dạ Đông Minh cứ thản nhiên uống trà.

– Ngoại trừ ba nước Triệu, Hán, Đường, Ngự thú sơn trang cũng huy động tất cả ngự thú sư, khẩn cấp triệu hoán sáu vạn yêu thú. Hôm nay, Xích Tiêu thành tứ phương hội tụ, binh mã không dưới hai mươi tư vạn…

Đột nhiên nhìn thẳng mắt Vương Đạc.

– Hai mươi tự vạn người này, đều vì mổ tổ Vương gia ngươi mà tới!

– Tướng quân!

Vương Đạc thất thanh nói:

– Trong mộ tổ nhà ta tuyệt không có bảo vật gì cả…

– Đừng nói mấy cái này với ta, không có bảo vật, ngươi làm sao giải thích một tên dược tề sư cấp Bạch Nguyên, trong một đêm tăng liền mười bốn cấp, trở thành Lam Nguyên vũ tông?

Dạ Đông Minh lạnh lùng cười.

– Ta nói cho các ngươi biết, ta đã nhận được thư của La Phóng Viễn va Quan Lăng, Quan Lăng kiến nghị, bọn ta và Ngự thú sơn trang liên thủ công phá mộ tổ của Vương gia ngươi, sau đó dựa vào bản lĩnh của mình, tranh đoạt bảo vật trong đó!

Đề tài câu chuyện vừa chuyển.

– Bất quá ta suy nghĩ một chút, gia gia của Nhất Sơn dù sao cũng là nguyên soái Triệu quốc, Nhất Sơn cũng phục vụ trong Triệu quân, ta nếu mang binh tấn công mộ tổ nhà các ngươi, thật sự không biết ăn nói thế nào với người trong thiên hạ..

– Tướng quân, ý của ngài là…

– Ý của ta là, các ngươi chủ động một tẹo thì tốt hơn!

Vỗ vỗ vai của Vương Nhất Sơn, Dạ Đông Minh cười nói:

– Nhất Sơn, ta mang đến thánh chỉ của bệ hạ, chỉ cần ngươi đem bảo vật trong mộ tổ dâng lên bệ hạ, đó chính là đại công, bệ hạ tuyệt không bạc đãi ngươi!

– Tướng quân, thuộc hạ thực sự không biết trong mộ tổ có cái gì…

– Việc tới nước này, ngươi còn dám nói láo à?

Sắc mặt của Dạ Đông Minh trở nên u ám, đi bước một tới gần Vương Nhất Sơn.

– Vương Nhất Sơn, ngươi cần phải nghĩ cho rõ ràng, đây là thánh chỉ của bệ hạ, ngươi cự tuyệt, chính là kháng chỉ, vi phạm thánh ý!

Hắn hình như rất hiểu rõ tính tình của Vương Nhất Sơn, thản nhiên bổ sung một câu.

– Nam nhi lập thế, lấy trung hiếu làm cơ sở, nếu ngươi còn cố từ chối, chính là một tên tiểu nhân vô sỉ bất trung bất hiếu không có mặt mũi gặp con dân Đại Triệu.