Q5 - Chương 4-1: Trung tâm (1)

Tử Vong Khai Đoan

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Dịch: Shun

Biên tập: Zeromax, white_3n, Ngô trung, mqhung

“Các ngươi đã bao giờ xem bộ phim Hypercube chưa?”

Valkyrie đang ngồi trên mặt đất của sảnh nhỏ, từ sau khi suy luận của cô được nghiệm chứng là chính xác, đã không còn ai nghi ngờ cô một chút nào nữa. Lúc này, ngoài việc muốn biết cô phá giải mê cung này như thế nào thì mọi người cũng chỉ còn lại sự chờ mong đối với trung tâm của mê cung mà thôi. Giờ đây, cả nhóm đã sắp có thể đi tới trung tâm thực sự của mê cung chứ không còn phải lang thang khắp các hành lang, sảnh lớn, sảnh nhỏ bất tận nữa!

Đương nhiên, nếu có thể biết được Valkyrie đã làm thế nào để suy luận ra được bí mật của mê cung này, thỏa mãn trí tò mò của tất cả, vậy thì đúng là không gì bằng rồi.

“Hypercube? Là bộ phim có những người bị giam trong các căn phòng hình vuông nhỏ hẹp liên thông với nhau, rất nhiều căn phòng trong số đó có cạm bẫy nguy hiểm, chỉ có một số ít là an toàn. Có phải bộ phim đó không?” Dương Húc Quang liền đáp ngay.

Valkyrie gật đầu nói: “Có phần tương tự, nhưng không giống vậy hoàn toàn. Chính xác mà nói, mê cung này quả thật xứng đáng được gọi là một mê cung vô hạn” 

“A?”

Vẻ mặt của mọi người lại càng hiện lên vẻ ‘chẳng hiểu gì’. Chỉ có cô bé Stana là trưng ra bộ dạng đắc thắng, cái mũi cứ như sắp vươn lên chọc thủng cả bầu trời, nhìn buồn cười mà lại vô cùng đáng yêu làm mọi người chỉ muốn chạy đến nhéo cái má xinh xắn mấy cái.

Valkyrie thì lại vẫn giữ nguyên cái vẻ mặt ‘người chết không cảm xúc’ của mình, cô nói tiếp: “Lúc trước các ngươi có nói cái ảo giới này đi ngược lại với các quy luật vật lý, nhưng thực ra nó hoàn toàn tuân thủ các quy tắc ấy đấy. Có cảm nhận như vậy chỉ là vì khi đi vào đây, các ngươi đã bỏ quên mất một quy luật quan trọng nào đó, rồi còn bị cái ảo giới này làm mọi cách để nhiễu loạn nhận thức, vì vậy mà ngay từ đầu các ngươi đã đưa ra các phán đoán và nhận định sai lầm.”

Ba người Bùi Kiêu liếc nhìn lẫn nhau, tất cả đều cùng cảm thấy vô cùng thắc mắc. Bùi Kiêu không nhịn được nữa, hắn liền hỏi: “A? Chúng ta đã bỏ quên mất quy tắc vật lý nào vậy? Quy tắc vật lý thì cũng chỉ có vài dạng thôi mà, mà những quy tắc có thể liên quan đến mê cung này thì có lẽ cũng chỉ có vài dạng là khoảng cách, tốc độ, thời gian… Thời gian?”

Valkyrie gật đầu đáp: “Đúng vậy, các ngươi đã không để ý tới thời gian! Quy luật của ảo giới Atlantis City này có bao gồm cả thời gian nữa.”

Ba người nghe vậy thì đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Vu Nữ Trần liền hỏi ngay: “Thời gian? Ta không thể nghĩ ra được có loại mê cung nào lại liên quan tới cả thời gian như vậy. Nếu như ngoài các yếu tố không gian, tốc độ, khoảng cách mà quy luật của mê cung này còn dính tới cả thời gian nữa, vậy thì nó đơn giản là không phải thứ con người có thể phá giải. Thế thì ngươi làm thế nào mà phá giải được? Mặt khác thì dù liên quan tới thời gian đi nữa, điều đó cũng không thể giải thích được hiện tượng con số bỗng nhiên ‘chạy’ lên trần hay sàn nhà mà chúng ta đã thấy phải không?”

Valkyrie thì lại trả lời rất nghiêm túc: “Trong một số tình huống nhất định, thời gian thực sự có thể làm cho những con số này di chuyển đấy… Ví dụ như cả căn phòng này có thể biến đổi? Hoặc là, trừ bốn con đường mà chúng ta thấy ra thì trên trần nhà và sàn nhà, thậm chí cả trong các vách tường cũng có những lối đi khác nữa thì sao?”

Mọi người dõi mắt nhìn theo hướng tay của Valkyrie chỉ về khắp bốn phía trong sảnh nhỏ, nhìn trần nhà rồi nhìn sàn nhà, lại nhìn tới các vách tường xung quanh, thấy bất kỳ chỗ nào cũng nguyên vẹn, liền mạch, cơ bản là không thể tìm thấy một chút dấu vết nào cho thấy ở đấy có một cái cửa ngầm gì gì đó. Thế nên nhìn chán một hồi rồi, cả bọn lại quay lại nhìn về phía Valkyrie, chỉ ba người Bùi Kiêu là trầm ngâm như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

“Như đã biết, cứ sau mỗi lần chúng ta đi vào trong một sảnh bất kỳ, bốn hành lang thông với sảnh đó sẽ lập tức có sự biến đổi. Ví dụ chúng ta đi từ sảnh nhỏ số 1 vào tới sảnh nhỏ số 2. Trong sảnh nhỏ số hai có 4 lối đi, chúng ta chọn ngay lối đi vừa đi vào để quay trở lại sảnh nhỏ số 1, nhưng cuối hành lang đó lại là sảnh nhỏ số 3, sảnh nhỏ số 1 dường như đã biến mất. Chúng ta đi lại lần nữa con đường vừa đi để từ sảnh nhỏ số 3 trở lại sảnh nhỏ số 2 và kết quả là lại đi tới sảnh nhỏ số 4, sảnh nhỏ số 2 dường như cũng đã biến mất. Chính vì vậy mà chúng ta đi đến một nhận định rằng mỗi khi chúng ta tiến vào một sảnh thì cả sảnh đó sẽ bị dịch chuyển tới một địa điểm khác trong mê cung, bốn cánh cửa trong sảnh sẽ dẫn ra bốn hành lang mới. Đây hẳn là ấn tượng ban đầu của các ngươi với mê cung này đúng không?”

Valkyrie nhìn mọi người rồi từ từ nói. Mọi người nghe vậy thì đều khẽ gật đầu sau khi suy nghĩ qua một chút. Thực tế thì đây cũng chính là kết luận mà chính phủ thế giới đã thu được sau nhiều lần điều tra. Mà cơ bản là loại dịch chuyển ngẫu nhiên này lại chẳng có quy luật thực sự nào. Thế nên, sau khi đã tổn thất một lượng lớn Tự Do Linh Hồn cho cái ảo giới này, chính phủ thế giới đã không còn cách nào khác, đành phải xếp nó vào dạng ‘mê cung vô hạn’.

“Thực tế thì các ngươi đã từng nghĩ tới vấn đề này chưa? Tại sao khi người của chính phủ được phái vào đây để thăm dò, bọn họ không đánh dấu lại ký hiệu? Chúng ta đều biết đây là phương pháp thông dụng nhất để tìm ra đường mà mình đã đi qua khi khám phá mê cung, nhưng vì sao từ lúc vào đây tới nay, chúng ta không hề tìm thấy bất kỳ một ký hiệu hay con số nào không phải của chính mình để lại?”

Khi Valkyrie nói đến đó thì vẻ hờ hững như mây trời gió núi của cô đã dần thay đổi. Vẻ mặt cô lúc này ngược lại, thể hiện một sự cuồng nhiệt mãnh liệt tới khó hình dung, nếu muốn dễ hình dung thì có thể nói là không khác gì vẻ mặt của dê già khi thấy gái đẹp.

“Vậy nên chúng ta có thể suy đoán rằng, mỗi khi có linh hồn mới từ bên ngoài đặt chân vào trong ảo giới này, tất cả những dấu hiệu mà người đi trước để lại sẽ lập tức biến mất. Chính vì luôn có người liên tục ra vào mê cung nên bí ẩn của nó sẽ vĩnh viễn nằm ở mức ‘không thể giải nổi’. Mà lúc này, chúng ta bị nhốt ở đây, lối ra vào bị bịt mất, không có người mới đi vào, ngược lại đã trở thành một cơ hội tốt để có thể phá giải sự bí ẩn của mê cung được gọi là vô hạn này.”

Bùi Kiêu gật đầu nói: “Đúng là có khả năng này. Thực ra thì ngay lúc mới vào ảo giới này, ta đã bắt đầu thắc mắc. Chẳng phải mọi người nói chính phủ thế giới đã thăm dò nơi này lâu rồi sao? Tại sao lại không thấy bất cứ dấu vết nào do bọn họ để lại? Cách giải thích của ngươi rất hợp lý, nhưng vậy cũng vẫn chưa trả lời cho câu hỏi từ đầu của bọn ta. Vì sao ngươi lại cho rằng trong mỗi sảnh còn giấu sáu cửa ngầm khác nữa?” 

Valkyrie liếc nhìn hắn một cái rồi mới nói: “Đó chính là nguyên nhân ta nói tới chuyện vừa rồi trước. Có một vài vấn đề mà chúng ta có thể khẳng định, đầu tiên là cái ảo giới này cực kỳ rộng lớn. Chúng ta đã mất tới bốn tháng mới có thể quay lại một sảnh mà mình đã đánh dấu, mà đó là trong hoàn cảnh không có người mới tiến vào nơi này. Chúng ta đã phải đi qua mấy nghìn sảnh nhỏ, hàng trăm sảnh lớn mới có thể quay lại được một sảnh mà mình đã từng đi qua, từ đó có thể thấy được cái mê cung trong ảo giới này khổng lồ tới cỡ nào. Nhưng cũng chính vì vậy mà ta bắt đầu nghi ngờ khả năng sảnh sẽ bị dịch chuyển tới vị trí ngẫu nhiên khi chúng ta đi vào trong đó.”

Bọn Cung Diệp Vũ nghe vậy thì đúng như ‘vịt nghe sấm’, chẳng hiểu gì cả. Cuối cùng tên to con kia mới không nhịn được mà hỏi: “Vì sao việc ảo giới này rất rộng lớn lại làm khả năng sảnh bị dịch chuyển ngẫu nhiên giảm đi? Theo lẽ thường thì ảo giới càng lớn sẽ làm cho hiệu quả của việc dịch chuyển ngẫu nhiên càng lớn hơn mới phải chứ? Vậy thì khả năng có dịch chuyển ngẫu nhiên xảy ra phải càng cao hơn chứ?”

Ba người Bùi Kiêu ở cạnh đó nghe vậy thì lắc đầu. Vu Nữ Trần nói nhỏ với hắn: “Được rồi, ông xã, cứ nghe Valkyrie nói tiếp đi, có lẽ em cũng sắp đoán ra được rồi đây…”

“Nhưng sao lại vậy?” Cung Diệp Vũ vẫn giữ nguyên cái bộ dạng ngơ ngác rất mất hình tượng của mình, hắn lại ngây ra mà hỏi lại.

“Bộp!” Vu Nữ Trần vỗ thật mạnh xuống vai Cung Diệp Vũ một cái… Thực ra thì cô đang định gõ đầu hắn cơ, chỉ tiếc là vì chiều cao so với tên kia có hạn, thành ra cô chỉ có thể vỗ được vai của hắn.

Người xung quanh thấy thế đều muốn bật cười, có điều là giờ đang là lúc Valkyrie chỉ ra đáp án, thế nên ai ai cũng đều đang tập trung tinh thần về phía cô, mong cô sớm đưa ra đáp án hoàn chỉnh.

Valkyrie thì vẫn không nhanh không chậm nói: “Đây thực ra cũng là một loại lối mòn trong tư duy logic. Khi mà diện tích càng lớn, hoàn cảnh càng phức tạp, như vậy thì độ khó của mê cung cũng càng cao. Trong hoàn cảnh như vậy, dịch chuyển ngẫu nhiên quả thật có thể làm tăng độ khó cho việc phá giải mê cung. Tuy nhiên, độ khó sẽ chỉ tăng lên rất nhỏ, tỷ lệ nghịch với độ lớn mê cung. Có thể hình dung như thế này: khi mê cung đã phức tạp tới độ việc phá giải nó gần như đạt tới ‘không thể phá giải’, vậy thì dù có thêm dịch chuyển ngẫu nhiên cũng sẽ chỉ làm độ khó tăng lên rất rất nhỏ. Vậy thì việc có thêm dịch chuyển ngẫu nhiên sẽ là thừa, cùng lắm là làm cho độ khó càng gần với ‘không thể phá giải’ thêm một chút xíu. Nếu như mê cung này chỉ có khoảng ba tới bốn trăm sảnh nhỏ, vậy thì việc dịch chuyển ngẫu nhiên sẽ làm độ khó tăng lên rất nhiều. Nhưng trong trường hợp độ khó đã đạt tới gần như ‘không thể giải’ mà lại có dịch chuyển ngẫu nhiên thì điều đó sẽ chỉ làm độ khó tăng lên cực kỳ ít. Mà không chỉ có vậy, hoàn cảnh đó biết đâu lại gây ra…”

Bùi Kiêu lập tức nói tiếp: “Biết đâu khi dịch chuyển ngẫu nhiên lại rơi trúng vào một tỷ lệ vô cùng nhỏ, chuyển thẳng chúng ta tới vị trí quan trọng của mê cung. Phải vậy không?”

“Chính xác!” Valkyrie khẽ gật đầu rồi nói tiếp: “Thế nên trong hoàn cảnh này, dịch chuyển ngẫu nhiên, ngược lại sẽ làm giảm độ khó của mê cung. Vì vậy mà chúng ta càng tìm được nhiều sảnh mới thì ta lại càng nghi ngờ việc bị dịch chuyển ngẫu nhiên. Cho đến khi chúng ta tìm được sảnh đầu tiên có ký hiệu, sau đó liên tục tìm thấy các sảnh có đánh dấu khác, khi ấy thì khả năng có sự dịch chuyển ngẫu nhiên đã hạ thấp xuống dưới 10%. Khả năng lớn nhất có thể là chúng ta đã đi một vòng lớn trong mê cung, giờ đã trở lại khu vực lúc mới tiến vào.”

Đang nói, Valkyrie bỗng nhiên lấy ra một cây bút, sau đó bắt đầu vẽ ra cả một đám những vòng tròn lên mặt đất. Vừa vẽ cô vừa nói: “Nếu như khả năng có dịch chuyển ngẫu nhiên đã là bằng 0, vậy tiếp theo sẽ có hai vấn đề. Một là làm sao vẽ được bản đồ khái quát của mê cung trong ảo giới này. Hai là tại sao mỗi khi chúng ta tiến vào một sảnh thì lại không về được sảnh trước đó nữa? Nếu như không phải dịch chuyển ngẫu nhiên thì cái gì đã làm chúng ta mất phương hướng đây?”