Chương 94:Chương 24 - Lưu Tinh Phá Không, Song Nguyệt Cao Huyền

Tinh Thần Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Phách Vương thương!

Cận thân thương pháp công kích!

“Quả nhiên lợi hại.” Tần Vũ song nhãn băng lãnh, vội nuốt ngụm máu muốn phun ra bởi đòn thế vừa rồi. Bản thân hắn thi triển Tinh Thần lãnh vực cận thân công kích, không ngờ Hạng Ương dùng chiêu “Hoành Tảo Thiên Quân” trực tiếp phá vỡ.

Tu chân giả thi triển cận thân công kích?

Đúng thật quái dị, tu chân giả thường dùng phi kiếm công kích, trong khi Hạng Ương từ võ đạo tu luyện, không như các môn phái tu chân khác, chỉ dựa vào cảm ngộ bản thân đạt tới cảnh giới bây giờ nên đã tự ngộ ra một đường lối riêng cho mình.

“Đại ca, không ngờ Hạng Ương lại lợi hại hơn chúng ta tưởng tượng, đã tự mình hoàn thiện kĩ năng cận thân công kích. Hắn không chỉ có một bộ chiến giáp mà còn thêm một cây trường thương, thật đúng là công thủ cực kỳ lợi hại.” Tiểu Hắc linh thức truyền âm nói.

“Tối hậu nhất chiêu… tốt!” Tiểu Hắc thanh âm kiên quyết nói xuống.

Tần Vũ nhìn thẳng vào Hạng Ương cười lạnh. “Hạng Ương, lần đầu ta xuất thủ ngươi nhờ mang chiến giáp mới bảo vệ được tiểu mạng. Đến khi ta dùng tuyệt chiêu, ngươi lại nhờ vào Phách Vương thương nên lại thoát được một mạng. Lần kế… để ta xem ngươi dùng gì để bảo mệnh!”

Tần Vũ hai lần ra tay sát thủ, lần lượt đều bị Hạng Ương phá giải.

Hạng Ương khóe miệng nở một nụ cười quái dị.

Lần trước Hạng Ương dùng chiêu “Hoành Tảo Thiên Quân” thì hơn nửa uy lực bị Tần Vũ lãnh trọn, nên theo Hạng Ương suy nghĩ, khẳng định là thân thể Tần Vũ đã bị trọng thương.

Chỉ là Hạng Ương đã quá xem thường thực lực của Tần Vũ. Tần Vũ không chỉ thân thể vô cùng cường hãn, trên thân lại mang loại vô tụ hãn sam(1) do Lôi Vệ khi xưa luyện chế. Đó vốn không phải là vật tầm thường, khi mặc vào rất thoải mái, khi chịu công kích thì có thể dĩ nhu hóa cương làm giảm một nửa lực công kích vào thân.

“Ồ? Uy lực của thương pháp cũng khá lắm. Nhưng vẫn chưa thể uy hiếp ta được” Tần Vũ bắt đầu vận động lực lượng trong cơ thể, “bất động như sơn, động như bôn lôi”(2). Tần Vũ đối với công kích cận chiến của bản thân thập phần tin tưởng. Hắn đã phí rất nhiều tâm lực để giúp cho công kích bản thân lên đến cực đại.

“Phốc!”

Không khí giữa Tần Vũ và Hạng Ương khẽ rung động.

Hạng Ương nhãn tình bạo phát, hữu thủ nắm chặt lấy thương, hắc sắc Phách Vương thương di chuyển một cách cực tốc phá không nhằm thẳng vào Tần Vũ. Bởi vì tốc độ quá lớn nên mũi thương phiêu diêu bất định. Cùng lúc mũi thương di động, không khí như bị hút hết.

Một cơn hắc sắc toàn phong như giao long cuốn thẳng tới Tần Vũ

“Hát!”

Tần Vũ thân thể phiêu động như gió, hữu thủ giương lên như là lợi trảo xuất hiện tại không trung hắc ám, trực tiếp đánh thẳng vào Phách Vương thương. Nhờ vào Diễm Sí quyền sáo giúp song thủ Tần Vũ có thể trực tiếp đối kháng với Phách Vương thương của đối phương.

“Hanh!”

Hạng Ương hừ lạnh, tay khẽ dụng lực, Phách Vương thương vốn đang từ đâm thẳng cực nhanh bất ngờ chuyển thành thế hoành tảo.

Không!

Không phải hoành tảo mà là liên tục hoành tảo công kích!

Hữu thủ Tần Vũ vốn có thể bắt được Phách Vương thương, không ngờ trong phút chốc khi thương chạm vào chưởng tâm Tần Vũ thì lại nhanh chóng chuyển thành hoành tảo, cứ như huyễn ảnh, liên tục năm sáu thương tấn công vào tay của Tần Vũ.

“Một tấc dài, một tấc mạnh. Cận thân!”

Tần Vũ cố gắng chịu cơn đau, áp sát vào Hạng Ương để sử dụng cận thân công kích. Phách Vương thương khiến hắn phải sử dụng hai tay để chống đỡ, hắn không thể áp sát tấn công Hạng Ương nhưng Hạng Ương có thể lợi dụng độ dài của thương nhằm công kích hắn.

“Nằm mộng đi.” Thấy Tần Vũ tìm cách tiếp cận mình, Hạng Ương cười lạnh và di động thân hình tạo ra tàn ảnh, đồng thời thương pháp cũng hóa thành vô số đạo thương ảnh tấn công Tần Vũ.

“Ba!”

Nhất đạo phích lịch trực tiếp tấn công lên Hạng Ương. Hạng Ương toàn thân chấn động, động tác công kích bị chậm lại, Tần Vũ nắm lấy cơ hội trực tiếp tấn công vào thân Hạng Ương. Song thủ linh hoạt hóa thành các dạng vũ khí tấn công như mưa vào Hạng Ương.

Tất cả đều phụ thuộc vào thân thể của Tần Vũ, điều đó thật khủng bố phi thường!

Song thủ khi biến thành quyền, lúc biến thành chưởng, có khi lại biến thành chỉ để công kích, Tần Vũ toàn thân hóa thành một cơn lốc tiến tới tấn công những nơi mà chiến giáp Hạng Ương không che kín, đặc biệt tại cuống họng, eo, và phần trên tay.

Hạng Ương sắc mặt biểu lộ một chút coi thường.

Trường thương vũ động, lúc đó Hạng Ương tựa giống như miệng phễu, vô số thương ảnh từ Hạng Ương phóng xuất, Phách Vương thương được sử dụng đến mức cực hạn, lúc thì như giao long xuất động, lúc thì như mãng xà quyển không……

Kì thật, luận về tốc độ Hạng Ương thua xa Tần Vũ, chỉ vì nhờ có Phách Vương thương biến hóa. Cộng thêm lợi dụng các quán tính phản đạn lực giúp cho việc tiến hành công kích.

“Ba!” “Ba!” “Ba!”……

Tiểu Hắc vòng vòng tại cao không, nhất đạo lôi điện cực tốc nhằm vào đỉnh đầu Hạng Ương giáng xuống. Lôi điện uy lực không lớn, đối với Hạng Ương không phải là mối đe dọa lớn. Chỉ là nó làm ảnh hưởng đến hành động mẫn tiệp của Hạng Ương.

“Hát!”

Tần Vũ nhãn trung xuất ra sát ý, tinh thần chi lực trong thân được sử dụng, lực lượng toàn thân hoàn toàn tụ tập tại hữu thủ, nhất quyền trực tiếp đánh thẳng vào ngực Hạng Ương, quyền đầu đột xuất quyền chỉ, toàn bộ lực công kích thông qua quyền chỉ bạo phát nhằm hướng đối phương phóng tới. Vốn quyền đầu nhằm thẳng cổ Hạng Ương, nhưng do Hạng Ương nhanh chóng lùi lại nên mục tiêu dời xuống trước ngực.

“Hanh!”

Hạng Ương sắc mặt chợt trở nên trắng bệch, cùng lúc đó, Phách Vương thương cũng nhanh chóng thu về.

“Đồ súc sanh!” Hạng Ương linh thức truyền âm giận dữ truyền thẳng tới não của Tiểu Hắc.

Hạng Ương trở nên giận dữ, Hắc Ưng như âm hồn bất tán không ngừng sử dụng lôi điện công kích. Luận về tốc độ và linh hoạt, tại không trung hắn không thể so bì với Tiểu Hắc. Trong lúc hắn dùng thương đánh bật quyền đầu của Tần Vũ, nhưng lại bị lôi điện làm chậm lại. Lực công kích tối cường chứa đựng tinh thần lực của Tần Vũ lập tức xuyên thấu chiến giáp. Hạng Ương cảm thấy hô hấp bị áp bức, trước ngực nhức nhối, một khẩu tiên huyết rỉ ra hai bên mép.

“Tiểu Hắc, phối hợp tốt” Tần Vũ cười hướng về Tiểu Hắc, sau đó hướng về Hạng Ương nói. “Hạng Ương ngươi giỏi về cận thân công kích, có khả năng đối phó với cận thân công kích chi pháp của ta, tốt, để xem ngươi đối phó với phi kiếm công kích như thế nào!”

Tần Vũ đã nghĩ thông suốt.

Nếu đã tinh thông cận thân công kích, vậy nếu sử dụng phi kiếm công kích thì sẽ như thế nào?

Một đạo ám kim sắc đoản kiếm phiêu phù trên đỉnh đầu Tần Vũ, chính là Diễm Sí kiếm. Diễm Sí kiếm phóng xuất có thể là phi kiếm, trong tay có thể là đoản kiếm. Tần Vũ tâm ý nhất động, Diễm Sí kiếm lập tức hóa thành nhất đạo ám kim sắc lưu quang xạ hướng Hạng Ương.

“Hô!”

Phảng phất giống như đạo lưu quang màu hồng, Diễm Sí kiếm phát xuất quang hoa làm cho mọi người quan chiến chấn động nhân tâm.

“Phanh!” “Phanh!”⬢⬢⬢⬢⬢

Hạng Ương sử dụng Phách Vương thương, tuyệt đối là tông sư trong tông sư, tại Tiềm Long đại lục không ai có thương pháp sánh bằng Hạng Ương. Một cây thương này có thể giúp Hạng Ương đánh xa và gần.

Nhưng, vô luận như thế nào Phách Vương thương vẫn không thể linh hoạt như phi kiếm.

“Phốc!”

Phi kiếm chém thẳng một nhát trên chiến giáp của Hạng Ương, chiến giáp huyết hồng sắc năng lượng dễ dàng chống lại. Không phải là Tần Vũ không dụng phi kiếm đánh vào những chỗ yếu hại của Hạng Ương. Chỉ là Hạng Ương phòng ngự vững chắc, chuyên tâm bảo vệ yết hầu và những chỗ yếu hại.

“Ba!”

Một đạo thiểm điện đánh thẳng xuống đầu.

“Giỏi, súc sanh Hắc Ưng, Tần Vũ ngươi gọi Hắc Ưng súc sanh là huynh đệ, vậy thì đúng là một cặp súc sanh, hôm nay ta sẽ cho các ngươi thấy sự lợi hại của Phách Vương Song Long thương.” Hạng Ương đã động chân hỏa, một tay rút thương. Phách vương trường thương đột nhiên biến thành hai đoản thương.

Mỗi tay cầm một đoản thương.

“Ngươi dám chửi cả đại ca ta ư, quả thật là bất kính.”

Tiểu Hắc nghe Hạng Ương nói quả nhiên đã động chân hỏa, trực tiếp truyền linh thức vào não hải của Hạng Ương. Đồng thời Tiểu Hắc song dực phi xuất thiểm điện không ngừng. Tần Vũ trong lòng lo lắng linh thức truyền âm nói: “Tiểu Hắc, Hạng Ương trường thương tốc độ đã rất nhanh, nếu hai cây đoản thương tốc độ sẽ còn nhanh hơn, công kích lực khẳng định sẽ cực lớn. Đệ đừng có lỗ mãng.”

Tiểu Hắc dường như không quan tâm tới điều đó.

“Đại ca cứ yên tâm về đệ, đệ sẽ để cho hắn biết sự lợi hại của đệ.” Tiểu Hắc trực tiếp truyền âm với Tần Vũ “Đại ca đã công kích từ trước, hiện tại đến lượt đệ, huynh dùng Diễm Sí kiếm tìm thời cơ để thu thập hắn.”

“Hạng Ương ngươi là lão hỗn đản, đáng bị thiên lôi đánh!’

Tiểu Hắc nguyền rủa, hai cánh vẫy mạnh, cùng lúc đạo đạo lôi điện phảng phất như mưa nhắm thẳng vào Hạng Ương đánh xuống.

“Ngươi đúng là Hắc Ưng súc sanh, ta giết ngươi trước.” Hạng Ương đối diện với Hắc Ưng không thể chịu đựng được, hai thanh đoản thương biến thành một đạo lưu quang tấn công Hắc Ưng, Hắc Ưng hai cánh vẫy mạnh, bay ngược về phía sau.

Tần Vũ hai mắt sáng rực, Diễm Sí kiếm đâm thẳng vào Hạng Ương.

“Phanh!”

Hai cây đoản thương của Hạng Ương như một cơn lốc xoáy đánh văng Diễm Sí kiếm của Tần Vũ, đồng thời tiếp tục nhằm thẳng vào Hắc Ưng truy sát. Hạng Ương mắt lộ hung quang, không quan tâm đến Tần Vũ, trong lúc này chỉ nhằm dồn sức tấn công vào Hắc Ưng.

“Ngươi đúng là súc sanh, chỉ biết trốn chạy!” Hạng Ương tức giận hét.

Tiểu Hắc chính là Kim Đan kì yêu thú, hơn nữa sự cô ngạo khiến Tiểu Hắc ghét nhất người nào nhục mạ nó. Nhục mạ Tần Vũ, nhục mạ nó sẽ khiến Tiểu Hắc bạo nộ, Tiểu Hắc một khi bạo nộ thì sẽ như…

“Oanh!”

Một đoàn lôi hỏa từ miệng Tiểu Hắc phát xuất, Hạng Ương cảm thấy cỗ lôi hỏa này lực lượng rất mãnh kiệt, thân thể như thiểm điện né qua một bên, nhưng trong mắt Tiểu Hắc bắn ra một tia lãnh quang, lôi hỏa đột nhiên biến đổi, nhằm thẳng vào Hạng Ương khiến hắn không kịp né tránh

“Phá!”

Một tiếng vang lên, hai thanh đoản thương hóa thành hai đạo hắc sắc du long trên thân thể Hạng Ương tăng tốc cực đại, cùng với huyết hồng sắc chân nguyên lực kết hợp lại, hai thanh đoản thương biến thành phong cuồng trực tiếp ngạnh đấu lôi hỏa.

Tần Vũ sắc mặt biến đổi, hắn biết rằng đạo lôi hỏa đó chính là nhất đại tuyệt chiêu của Tiểu Hắc, bây giờ bị phá tan, Hạng Ương thực lực đúng là quá mạnh.

“Đại ca xem tuyệt chiêu của đệ!”

Tiểu Hắc linh thức truyền âm vang lên tại não hải Tần Vũ, Tần Vũ sắc mặt đột biến, hắn nhớ tới Tiểu Hắc ước định. Tiểu Hắc sở dĩ yêu cầu tiến hành quyết chiến trong đêm trăng tròn là bởi vì trong đêm trăng tròn tuyệt chiêu của Tiểu Hắc thi triển rất tốt, xác xuất thành công rất cao.

“Thu”

Tiểu Hắc hai cánh vẫy mạnh, đột ngột bay thẳng lên bầu trời, đồng thời một tiếng ưng kêu đột nhiên vang lên. Tiếng ưng kêu như hóa thành thực chất vang khắp bốn phương tám hướng, ngay lúc đó nước sông Ô giang cuộn sóng.

Một đạo quang mang tại hoàng quan của Tiểu Hắc phát xuất. Đồng thời trên không trung ánh sáng mặt trăng bắt đầu tụ tập lên trên đầu Tiểu Hắc, sau đó lan ra khắp toàn thân, cuối cùng toàn thân Tiểu Hắc phát tán nguyệt sắc quang mang cực kỳ bắt mắt.

Hạng Ương sắc mặt đại biến, hắn có thể cảm thấy ngay bây giờ lực lượng trên thân Tiểu Hắc cực kì khủng bố.

Một cỗ huyết hồng sắc chân nguyên lực ngay lập tức nhập vào chiến giáp, Hạng Ương tăng lực phòng ngự lên tối đa, đồng thời một tay ném tới, một thanh đoản thương nhằm thẳng vào Tiểu Hắc xạ tới. Đoản thương có thể dùng để đánh xa.

“Phốc” đoản thương dễ dàng bị nguyệt sắc quang hoa chấn khai.

Hai cánh Tiểu Hắc đưa ra, chầm chậm giơ lên, nguyệt sắc quang hoa trực tiếp tụ tập tại hai bên cánh, sau đó hóa thành hai đạo quang hoa hình bán nguyệt bắn xuống phía dưới, hai đạo bán nguyệt quang hoa hợp lại và nhắm thẳng vào Hạng Ương.

Hạng Ương thân thể nhanh chóng di động. Nhưng bất kể hắn đi đâu, hai đạo bán nguyệt quang hoa vẫn nhằm thân thể y mà truy sát.

Muốn tránh cũng không thể tránh.

“A” Hạng Ương ngửa mặt lên trời hét lớn, toàn thân lực lượng bạo phát, vì không thể né tránh nên chỉ có thể ngạnh đấu.

“Bồng!”

Chân nguyên lực của Nguyên Anh tiền kì thật là cường dũng. Hai đạo bán nguyệt quang hoa vô cùng quỷ dị, trực tiếp đánh thẳng vào huyết hồng sắc chiến giáp của Hạng Ương, cùng lúc bán nguyệt quang hoa từ từ biến nhỏ. Thậm chí bán nguyệt quang hoa đã hoàn toàn tàn phá chiến giáp.

Vốn là một chiến giáp hoàn mĩ, cuối cùng đã bị bán nguyệt quang hoa phá hủy hoàn toàn.

“Hạng Ương, ngươi còn dám nhục mạ nữa không!”

Linh thức truyền âm của Tiểu Hắc vang lên trong não của Hạng Ương, Hạng Ương trong lòng cực kỳ phẫn nộ, chiến giáp bị hủy phần lớn, trong lòng rất đau khổ, cực kì phẫn nộ, nhưng trong lúc đó tiếng ưng lại vang lên, đồng thời một đạo điện mang cực tốc từ miệng Tiểu Hắc xạ xuất trực tiếp nhằm vào Hạng Ương đánh xuống.

“Thiểm điện?” Hạng Ương đối với thiểm điện của Tiểu Hắc không quan tâm lắm, bởi vì thiểm điện căn bản không thể thương hại đến hắn. Đột nhiên Hạng Ương sắc mặt đại biến, bởi vì trong thiểm điện có lẫn tiêm trùy, nhất cá tiêm trùy, tiêm trùy khí thế phá không.

Linh khí luyện chế của Tiểu Hắc cuối cùng cũng dùng đến.

Linh khí của Tiểu Hắc đến Tần Vũ cũng không thể biết, bởi vì Tiểu Hắc án chiếu bí pháp truyền thừa kí ức luyện chế, uy lực cực đại, thậm chí vượt quá sự tưởng tượng của Tần Vũ, khí thế của tiêm trùy phá không làm sắc mặt Hạng Ương hoàn toàn biến đổi.

Hạng Ương hét lên một tiếng giận dữ, chân nguyên lực trong cơ thể không ngừng phát ra. Hạng Ương như sư tử bạo nộ không ngừng thôi động chân nguyên, trong tình trạng này mà điên cuồng sử dụng chân nguyên sẽ làm nguyên anh tổn thương nghiêm trọng, tuy nhiên lúc này Hạng Ương vẫn cố gắng vận lực.

“Bồng!”

Đoản thương cùng điện mang tiêm trùy trực tiếp ngạnh đấu, đoản thương vô lực rơi xuống, tiêm trùy điện mang tấn công trên thân Hạng Ương.

“Bồng!” Hạng Ương toàn thân chân nguyên lực huyết hồng sắc chấn động mạnh, một đạo tiên huyết tại miệng Hạng Ương phún xuất, tản mạn tại trường không. Nhưng tiêm trùy điện mang do tiếp xúc với đoản thương uy lực đã giảm quá nửa chỉ có thể làm Hạng Ương trọng thương.

Trước tiên bị hai đạo bán nguyệt quang hoa làm trọng thương, sau lại bị tiêm trùy điện mang kích trúng, lúc này Hạng Ương thể lực tổn thương nghiêm trọng.

“Đại ca, trông chờ nơi huynh!” Tiểu Hắc sau khi xạ xuất tiêm trùy điện mang lập tức linh thức truyền âm với Tần Vũ.

Tối hậu nhất chiêu, Tiểu Hắc và Tần Vũ đã sử dụng tới tối hậu nhất chiêu. Với Hạng Ương thi triển một chiêu trí mạng cuối cùng chính là do Tần Vũ xuất thủ, chiêu cuối cùng này của Tần Vũ nhất thiết phải là một chiêu trí mạng. Lúc này Tần Vũ toàn thân như lửa.

“Tinh Thần lĩnh vực, Lưu Tinh nhất kích”

Tinh vân trong đan điền Tần Vũ hoàn toàn chấn động, ngân sắc khoả lạp trong chốc lát hoàn toàn bị thiêu đốt hết, tốc độ ngân sắc khỏa lạp giảm thiểu nhanh chóng, đồng thời với việc thiêu đốt ngân sắc khỏa lạp bên trong hình thành tinh thần chi lực, bên ngoài hình thành nhất cự đại tinh vân.

“Hô!”

Tinh vân khổng lồ, Tần Vũ ngoài cơ thể xuất hiện tinh vân khổng lồ, có bán kính vài chục mét. Tinh thần chi lực bên trong tinh vân này so với tinh thần lĩnh vực Tần Vũ thi triển trước kia còn lớn hơn gấp mười lần, tinh vân thâm chí bao phủ cả Hang Ương.

“Hô!”

Tần Vũ sắc diện lạnh lẽo, thân thể biến thành chín đạo tàn ảnh, đại tinh vân hình thành cơn lốc xoáy, tại vùng ngoại vi do tinh vân hình thành có chín đạo tàn ảnh, chín đạo tàn ảnh trong tay đều cầm Diễm Sí kiếm.

Mỗi thanh Diễm Sí kiếm đều chứa tinh thần chi lực, phát xuất nhất đạo kiếm quyết.

Khi triển khai tinh thần lĩnh vực, Tần Vũ tốc độ đạt tới cực hạn. Chín đạo tàn ảnh thực tế là do Tần Vũ triển khai chín loại động tác khác nhau, bởi vì tốc độ quá nhanh chín động tác như cùng thời gian xuất hiện, đồng thời chín đạo kiếm quyết cũng xuất hiện.

“Cửu Tinh hợp nhất!”

Chín đạo tàn ảnh hợp nhất, Tần Vũ toàn thân phát xuất tinh thần quang hoa chói mắt vô cùng, làm cách xa trăm dặm vẫn có thể nhìn thấy. Toàn thân Tần Vũ như một đạo lưu tinh, trực tiếp oanh kích Hạng Ương. Nói ra thì chậm, nhưng thực tế Hạng Ương thân vừa mang trọng thương bởi Tiểu Hắc, bây giờ gặp phải công kích của Tần Vũ, tốc độ phối hợp quả thật hoàn hảo.

Hạng Ương căn bản không kịp trở tay.

“A!”

Cuồng loạn, Hạng Ương song thương như hai con giao long trực tiếp xạ hướng Tần Vũ, Nhưng thân thể Tần Vũ lại biến hóa, tay cầm Diễm Sí kiếm, Tần Vũ thân hình biến thành các đạo tàn ảnh, chỉ có thể nhìn thấy ánh chớp thoáng qua.

Hạng Ương thân thể rung động, nhìn Tần Vũ với vẻ không tin, ngay lúc này Hạng Ương thân thể, tâm tạng, hầu hết các chỗ yếu hại đều bị Tần Vũ dùng Diễm Sí kiếm xuyên thấu, cửu tinh hợp nhất, dùng ngân sắc tinh thần lực lượng dung hợp, công kích lực thật đáng sợ.

“Ngươi……”

Tuy bị xuyên qua chỗ yếu hại nhưng Hạng Ương vẫn chưa chết, bởi vì khi đạt nguyên anh kì, thành tựu nguyên anh, linh hồn trở nên rất lợi hại.

Hốt nhiên, Hạng Ương khóe miệng nở ra một nụ cười quái dị.

Tần Vũ sắc mặt đột biến, tinh thần lĩnh vực lập tức triển khai tra xét, ngay lập tức hướng đến Tiểu Hắc cấp thiết linh thức truyền âm nói: “Tiểu Hắc, chạy mau.” Tần Vũ tốc độ tăng lên cực hạn, nhưng ngay lúc đó…

“Oanh!”

Hạng Ương toàn thân bộc phát, nguyên anh tự bạo, nguyên anh kì cao thủ tự bạo. Một cỗ lực lượng khủng bố hủy diệt phát ra bốn phương tám hướng. Tại hai bên bờ Ô giang cao thủ chỉ cảm giác như một vầng thái dương xuất hiện trước mắt chúng nhân.

“Cẩn thận!”

Phong Ngọc Tử cùng Tần Đức lập tức vận chân nguyên lực hộ thể nằm xuống mặt đất. Giống như địa chấn, Ô giang hai bờ đều rung lên, phàm nhân trong chu vi một dặm lập tức thất khiếu lưu huyết chết ngay lập tức, ngay cả nội gia cao thủ cũng chết.

Ngay cả bên ngoài chu vi một dặm tiên thiên cao cũng bị trọng thương.

Nguyên anh kì cao thủ tự bạo đã đạt đến uy lực kinh thiên hãi địa, trong đêm tối, quang hoa chói sáng khiến cho mọi người trong Phách Sở quận đều nhìn thấy, trong chốc lát, thiên địa đột phát một trận thanh âm oanh long.

Tại Phách Sở quận mọi người đều thấy một đạo lưu tinh phá không, sau đó là một mặt trăng sinh ra, tại hai bờ Ô giang mọi người có cảm giác nhìn thẳng vào thái dương, bên ngoài trăm dặm thì có cảm giác xuất hiện một vầng trăng trên bầu trời.

Ánh chớp lóe lên làm mọi người có một cảm giác thấy hai mặt trăng cùng chiếu sáng, làm nổi bật cảnh tượng huy hoàng và mê li.

“Lưu tinh phá không, song nguyệt cao huyền… cuộc chiến này thật là khủng bố. Tiểu Vũ, Tiểu Vũ ra làm sao rồi?” Ở quận Lôi Huyết, Tần Phong nhìn về phương hướng của cuộc chiến đầy vẻ quan tâm.

(1) loại áo không có ống tay

(2) không động thì vững như núi, động thì nhanh mạnh như sấm sét

(3) tự phát nổ

——

Nguồn: Q4 chuong 25…tinh than bien

Dịch : binhchi

Biên dịch: Minerva

Biên tập: banlder, bac cai cong

Đại chiến sau cùng cũng bắt đầu, Hạng Quảng vô cùng lo lắng, vì trận chiến này trực tiếp quan hệ đến sự tồn vong của cả Hạng gia.

Đứng tại thành môn Lâu Thượng nhìn về hướng diễn ra đại chiến trên Ô giang, bất chợt phát hiện một đạo lưu quang thoáng lướt qua, khiến Hạng Quảng toàn thần chú ý.

“Lưu tinh, tại sao lại xuất hiện Lưu tinh?” Hạng Quảng khẩn trương thốt.

Hắn căn bản không biết đó là Tần Vũ, do cơ thể tự thiêu đốt tinh vân dạng vòng sáng màu bạc (cũng là ngân sắc tinh thần), tạo nên dạng năng lượng kinh khủng này , khi dụng thử tuyệt chiêu, thì tinh thần ngân đan của Tần Vũ bị tự nhiên thiêu đốt thu nhỏ thể tích , nên lực lượng phát ra là vô cùng mạnh..

Tiếp theo đó, một vụ nổ kinh thiên xảy ra, bán kính vụ nổ tạo nên hình ảnh “mặt trăng tròn” có thể so sánh với mặt trăng trên trời. Nguyên Anh kì cao thủ tự bạo uy lực thật sự đáng sợ.

” Một mặt trăng năng lượng.” Hạng Quảng hô hấp trở nên nặng nề, đứng ở thành lâu hai mắt trợn nhìn về hướng trận chiến..

Sau khoảng thời gian chấn kinh mọi người, khi vụ nổ kết thúc , mọi vậy đều trở nên yên tĩnh..

“Ai, ai cho ta biết? kết quả ra sao, lão tổ tông có giết hết địch nhân không ?” Hạng Quảng trong lòng không ngừng tự hỏi , thậm chí trán đẫm mồ hôi, hắn biết rõ một điều, một khi lão tổ tông tử vong, Hạng gia của hắn cũng xong đời.

Hạng Quảng xoay người nhìn sang bên cạnh, lập tức hỏi: “Dịch Ngôn, trẫm hỏi ngươi, giờ phút này, trên Ô giang thực ra đã xảy ra sự tình gì?” Hạng Quảng cũng biết tại Ô giang trận chiến diễn ra kịch liệt, nhưng hắn không cách nào phán đoán được kết quả.

Dịch Ngôn trong lòng phát khổ, hắn nào phải thần tiên, làm sao biết được? Nhưng Hạng Quảng như thể dựa vào hắn, hắn có thể trả lời không biết được sao?

Dịch Ngôn cúi người đáp: “Hoàng Thượng, chúng ta ở quá xa chiến trường, tình huống tường tận thật không thể khẳng định, bất quá “Lưu Tinh” vừa rồi chắc là một chiêu cường đại công kích do một thượng tiên phát ra, còn hình mặt trăng xuất hiện lúc cuối cùng là do Kim Đan Nguyên Anh của một thượng tiên tự bạo phát gây ra vụ nổ khủng khiếp.”

“Là ai tự bạo? kết quả như thế nào?” Hạng Quảng nhãn tình sáng ngời, vội vàng hỏi tiếp.

Dịch ngôn vội đáp: “Hoàng Thượng, thực lực của lão tổ tông nào phải người không biết? Nếu lâm chiến, khẳng định lão tổ tông thắng chắc.” Vào thời điểm trọng yếu này. Dịch Ngôn còn có thể nói gì đây? Hắn chỉ có thể nói vậy để làm an lòng Hạng Quảng.

“Phải rồi.” Hạng Quảng nghe xong câu này, như được uống tiên đan, cả người đều chứa đầy sinh khí, mắt rực sáng, “Trên khắp Tiềm long đại lục, khắp bốn phương chưa có ai là đối thủ lão tổ tông, trẫm nghe nói là Ngũ đức cũng còn thua xa. Nhất định là như thế, là thượng tiên kia đấu không lại lão tổ tông, tuyệt vọng tự sát.”

Hạng Quảng đã tin như vậy, nên từ Dịch Ngôn trở xuống ai nấy đều phụ họa theo, khiến Hạng Quảng càng khẳng định niềm tin .

“Hảo! chư vị hồi cung với trẫm, chúng ta cùng chờ lão tổ tông trở về, mở tiệc mừng công.” Hạng Quảng tâm tình cực tốt, quay sang mấy tâm phúc đại thần chung quanh hạ lệnh. Rồi sau đó trở về hoàng cung, bắt đầu chuẩn bị tiệc mừng công.

Sau trận chiến kinh người, nước sông Ô giang đã khôi phục lại sự phẳng lặng, cơ hồ như trước trận chiến không có gì thay đổi. Chỉ có phần thượng đê hai bên bờ sông là bị san bằng, vụ nổ khủng khiếp làm hàng loạt đại thụ gãy đoạn, vỏ lá nổ bay tung tóe, người thường càng bị sức ép trực tiếp chấn cho đến thất khiếu đổ máu mà chết.

“Phốc!”

Tần Đức chồm lên từ dưới lớp đất đá, phun ra một miếng cỏ, vùng đứng dậy. Lúc này trên người Tần Đức đầy đất cát không khác gì kẻ ăn mày. Cạnh bên Phong Ngọc Tử cũng đứng lên. Quả thật vụ nổ vừa rồi uy lực thật quá dữ dội.

Tần Đức không để ý đến bụi đất trên người, nhanh chóng nhìn về phía trước, tầm mắt quét qua mặt nước mênh mông kéo dài hàng dặm, chỉ thấy nước sông Ô giang đang chảy về hướng đông, trên mặt sông tuyệt nhiên không có bóng người.

“Vũ nhi đâu?” Tần Đức lo lắng, linh thức cũng theo đó triển khai, nhưng do mới đạt tới kim đan tiền kỳ nên linh thức cũng chỉ trong phạm vi một dặm , trong phạm vi này cơ bản không phát hiện được khí tức của Tần Vũ.

“Vũ nhi!”

Tần Đức đột nhiên gào lên, thanh âm vang vọng trên bầu trời Ô giang ..

“Vương gia, đừng lo lắng.” Phong ngọc tử nhìn Tần Đức nói, “Linh thức của ta có phạm vi lớn hơn, nhường ta xét lại cẩn thận đã.” Tần Đức nghe xong lập tức điều hoà khí tức để bản thân bình tĩnh lại, kỳ vọng nhìn Phong ngọc tử .

Phong ngọc tử linh thức hướng về bốn phương tám hướng kiểm tra lần lượt, một lúc lâu sau, Phong ngọc tử bất lực hướng về Tần Đức nói: “Vương gia, không có phát hiện.”

Tần Đức biến sắc, chợt nhớ lại vụ nổ vừa rồi, nhãn tình loé sáng, nói: “Phong huynh, ta nhớ rõ vào thời điểm vụ nổ xảy ra thì Vũ nhi hướng về Ô giang. Hiện tại nên kiểm tra đáy sông Ô giang.”

Phong ngọc tử lắc đầu đáp: “Ô giang sâu thẵm, linh thức của ta chỉ hơn một dặm , muốn xem thấu đáy sông. E là không có khả năng……”

“Bồng!”

Đột nhiên nước Ô giang bắn tung tạo thành cột sóng, một thân hình theo đó phóng lên, ngay theo sau là một âm thanh nữa vang trên mặt nước, hắc ưng cũng từ dưới theo nước phóng lên không. Một người, một ưng bay trên bầu trời Ô giang.

Tần Đức cùng Phong ngọc tử đã nhận ra thân ảnh.

“A, là Vũ nhi.” Tần Đức kích động, chỉ thấy một người một ưng hoá ra hai đạo lưu quang, trực tiếp hướng về Tần Đức và Phong ngọc tử bay tới. Thoáng chốc, người và ưng đã tới trước mặt..

Tần Vũ nhìn Tần Đức, mặt tái nhợt nhưng vẫn tươi cười: “Phụ vương, chúng ta thành công rồi!”

Tần Đức chỉ cảm thấy toàn thân tê liệt, mắt không tự kìm hãm được lệ rơi, trên mặt chỉ thấy sự kích động hưng phấn. Không màng gì hết ôm ghì lấy Tần Vũ, Tần Vũ cũng ôm lấy Phụ vương. phụ tử ôm chầm lấy nhau.

“Phụ vương, người …… trông hôi quá.”

Lúc then chốt , Tần Vũ bất ngờ vọt ra một câu làm hỏng cả phong cảnh , Tần Đức lặng người , nhìn lại trên người, vụ nổ vừa rồi làm Tần Đức toàn thân đầy bụi đất, lúc Tần Đức ôm Tần Vũ, cũng quên không có phủi bụi bậm trên người đi.

“Cái thằng xú tiểu tử này.”

Tần Đức cười mắng, sau đó vận chân nguyên chấn bụi bậm bay đi.

“Ha ha, Phụ tử hai người các ngươi thật ồn ào, mau đến đây.” Phong ngọc tử ha hả cười to, đến cạnh Tần Vũ, tùy ý giáng một quyền lên ngực, “Tiểu tử này, không nghĩ được là mới chỉ bấy nhiêu năm tu luyện? Ngay cả cao thủ Nguyên Anh kì cũng nhất loạt bị ngươi giết tuyệt..”

Phong Ngọc Tử đã từng thấy sự trưởng thành của Tần Vũ, tự nhiên đối với Tần Vũ cũng nảy sinh tình phụ tữ, thấy Tần Vũ có thành tựu được như bây giờ, ông cũng thật là cao hứng lắm.

Tần Vũ thân hình hơi chấn động, sắc mặt tái nhợt.

“Tiểu vũ, ngươi làm sao vậy?” Phong Ngọc Tử biết không ổn, vừa rồi một quyền mặc dù có hơi mạnh nhưng đối với một tu chân giả mà nói, tuyệt đối không có vấn đề gì.

Tần Vũ lắc đầu cười: “Không có gì, chỉ là vừa rồi thi triển tuyệt chiêu con cũng bị thương nhẹ. Không có gì đâu, chỉ cần trở về an tâm tu dưỡng, rất nhanh có thể khôi phục.” Tần Vũ tươi cười..

“Hừ, cái gì thương nhẹ?, đệ thi triển ‘Ám Nguyệt’ đệ nhất tầng bí quyết, công lực tổn hao ba phần. Một chiêu của huynh uy lực so với đệ còn lớn hơn. tổn thất ít nhất cũng nửa thân công lực. phỏng chừng kinh mạch, gân cốt toàn thân đều thụ thương nghiêm trọng. cái đó là thương nhẹ hả, vậy thế nào mới là thương nặng đây?” Tiểu Hắc bất mản dùng linh thức truyền âm nói.

Tần Vũ trừng mắt nhìn Tiểu Hắc.

Đích xác, Tần Vũ thụ thương nghiêm trọng, tại đan điền là nơi năng lượng tinh vân dạng vòng sáng màu bạc cư trú.Vì Tần Vũ thi triển tuyệt chiêu thiêu đốt năng lượng , nên vòng sáng bạc giảm chỉ còn một nửa.

Hơn nữa, nhiều năng lượng như thế bạo phát cùng một lúc, thì cả thân thể Tần Vũ cũng không chịu được, nên kinh mạch, gân cốt tổn thương nghiêm trọng .

“Phụ vương, chúng ta hãy quay về đã, khi mà Hạng Ương đã chết, thì cũng không còn gì có thể ngăn trở Tần gia, con cũng an tâm tu dưỡng. Người bất tất phải lo lắng.” Tần Vũ nhìn Phụ vương mình, an ủi.

Tần Đức nghe qua cũng thầm gật đầu, Hạng Ương đã chết, Tần Vũ tự nhiên có thể an tâm dưỡng thương.

“Vũ nhi, khó cho ngươi rồi.” Tần Đức vỗ vai Tần Vũ, rồi cười: “Tốt, chúng ta trở về Tích Dương trấn.”

Tần Đức, Tần Vũ, Hắc Ưng và Phong ngọc tử phá không bay đi, hướng về Tích Dương trấn.

Trận chiến vừa qua ảnh hưởng thật lớn, dân chúng ở trăm thành trì xung quanh chứng kiến cảnh đại chiến kinh hoàng. Không chỉ có lưu tinh phá không, còn có Nguyên Anh tự bạo tạo ra năng lượng kinh khủng, như cùng với vầng nguyệt tranh sáng.

Lưu tinh phá không, song nguyệt cao huyền.(tạo ra hai mặt trăng trên trời)

Truyền thuyết về cuộc chiến được cả Tiềm Long đại lục cao thủ truyền tụng, thượng tiên của cả Hán vương triều và Minh vương triều sau khi đến hiện trường khám xét, cũng không thể không thừa nhận, thực lực chiến đấu của song phương vượt xa bọn họ.

Cuộc chiến này đã trở thành truyền thuyết của Tiềm Long đại lục, làm mỗi cao thủ phải hoài niệm và phấn đấu.

Những cao thủ tiên thiên còn sống sau cuộc chiến ở hai bên bờ Ô giang lưỡng ngạn đã kể lại về cuộc chiến truyền thuyết giữa hai bên. Một bên là Hạng Ương của Hạng gia.Bên còn lại thì rất thần bí. Gồm một người với một ưng. Một người một ưng này cuối cùng là ai, nhiều người đã tìm cách truy tìm. Nhưng khó mà tra ra rõ ràng, nên điều này cũng đã thành một điều bí ẩn của Tiềm Long đại lục.

“Ha ha, cạn chén, cạn chén!!!” Từ Nguyên trên mặt có sắc hồng, giọng đã có vẻ ngà ngà say.

Từ lúc Hạng Ương chết, thì cuộc chiến đã không còn khó khăn, Tần gia cũng hoàn toàn phóng túng, Từ Nguyên vốn là tổng quân sư, thường khuyên mọi người không uống rượu, bảo trì thanh tỉnh, giờ phút này cũng uống đến quên cả ý tứ, cơ bản là không hề cố kị nữa.

Tại thời điểm này, Tần gia nếu như thất bại, thì các vị tướng quân chỉ còn biết mỗi người đập đầu vào đậu hủ chết đi.

“Đã bao năm rồi, Vương gia, ngày này đã chuẩn bị bao năm rồi ..haha.., rốt cục cũng thành công. Vương gia, chúng ta thành công rồi, chỉ cần ngày mai Vương gia hạ lệnh một tiếng, phát động lần tổng tấn công, thì vùng đất cuối cùng của Sở vương triều là Bá Sở quận sẽ đến tay.” Từ nguyên cảm thán khi đã say một nửa rồi.

Tần Đức cũng cạn một ly, gật đầu nói: “Mười tám năm rồi, đã Mười tám năm. Suốt Mười tám năm qua, ta không có một ngày một đêm ngủ yên, rốt cục …… rốt cục cũng thành công.” Tần Đức cả người khí chất bất đồng.

Không quá khí thế, chỉ có là tùy lòng mà nói.

“Không, nào chỉ Mười tám năm… Phụ vương cùng Tần gia tiền bối đã chuẩn bị cả trăm năm rồi, các vị tiền bối mỗi đời đều vì tương lai mà có sự chuẩn bị, vô luận là Mộc gia, hay là Thượng Quan gia, nếu không phải mấy trăm năm chuẩn bị như thế, khó có cục diện như bây giờ.” Tần Chính cả người cũng kích động.

“Đúng vậy.” Tần Đức đột nhiên gật đầu, “Tần gia tiền bối trăm năm chuẩn bị, bao năm kì vọng, còn có …… Tĩnh Di, nàng chờ cái ngày hôm nay cũng đã thật lâu, thật lâu rồi.” Tần Đức hốt nhiên cả người trầm mặc.

Ông đang hồi tưởng lại dĩ vãng.

“Phụ vương” trong mắt Tần Phong hàn quang lấp loáng, “Hạng Quảng, hài nhi định phải lấy thủ cấp hắn để an ủi linh hồn mẫu thân ở trên trời.” Năm đó lúc Tần Phong mười tuổi đã phải chứng kiến cái chết thê thảm của mẫu thân. hắn cũng vì lẽ đó mà một lòng chờ đợi ngày này.

Tần Đức gật gật đầu, nói: “Chính nhi, Hạng gia trong kinh thành nhất cử nhất động đều phải hoàn toàn giám thị cẩn thận, tuyệt đối không để bọn họ trốn mất.”

Tần Chính tự tin nói: “Xin Phụ vương yên tâm, hạng gia mỗi một cá nhân con đều nắm trong tay, cả hoàng đế Hạng Quảng, hắn cũng đừng mơ tưởng đến việc trốn khỏi kinh thành hoàng cung.” tới bây giờ, Tần gia kỳ binh cũng hoàn toàn do Tần Chính điều khiển.

Tần Đức gật đầu, hướng về phía Tần Vũ, lúc này Tần Vũ đang đưa một con vịt quay cho Tiểu Hắc, Tần Đức mỉm cười nhìn đứa con thứ ba này, suốt buổi chỉ cười chứ không nói gì.

“Phụ vương.”

Tần Vũ thấy Tần Đức chỉ nhìn mình cười, không khỏi có điểm lúng túng.

Tần Đức cười, ẩn chứa trong đó là sự mãn ý cực độ của người cha đối với con mình, đó là nụ cười vui sướng. Có con như thế, Tần Đức sống cũng cảm thấy tự hào.

Ngày thứ hai, Tần Đức mình mang Chiến Giáp đứng từ ngoài tây môn Tích dương trấn, nhìn về hướng tây, phía sau là Tần Chính, Tần Phong, Tần Vũ, Từ Nguyên và mọi người, còn có một nhóm chiến sĩ tinh anh bảo vệ nòng cốt của Tần gia.

“Trăm năm chuẩn bị, một sớm thành công.” Tần Đức trong mắt quang hoa lóe lên.

Phương tây, mục tiêu là sở quận.

Tần Đức đột nhiên quay người truyền lệnh cho phía sau ,quát: “Truyền lệnh xuống, đem toàn bộ binh mã ba quận Lôi Huyết quận, Thượng Tước quận, Trấn Dương quận toàn lực vây công sở quận. Trong vòng nữa tháng, ta muốn toàn bộ Bá Sở quận đều được bình định.”

“Tuân lệnh!”

Truyền lệnh binh lĩnh mệnh, sau đó thả phi cầm đưa thư trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh.

Trong ba quận mỗi nơi có đến mười vạn đại quân, theo quân lệnh, hơn một trăm sáu mươi vạn đại quân trực tiếp tiến vào Bá Sở quận, Hạng gia thống lĩnh quân đội, nhiều người thấy tình thế không ổn đều đã sớm đầu hàng.

Trong có gián điệp Tần gia dùng trọng kim mua chuộc, ngoài có đại quân uy hiếp. Hạng gia cuối cùng căn bản không chịu nổi một đòn, giống như tồi khô lạp hủ (cỏ khô củi mục), bị đại quân Tần gia càn quét.

Công thành kiểu này vốn là một cuộc chạy đua, kỵ binh không ngừng cản lộ, chiếm lĩnh xong một thì để lại một ít quân đội phòng thủ, còn lại tất cả tiếp tục tiến công. Sau khi phái xuất ra một lộ quân ở lại giữ thành trì, đến cuối cùng, tam lộ đại quân còn hơn trăm vạn, binh mã hội sự ở bên ngoài kinh thành.