Chương 71: Sớm chiều bên nhau

Thoát Cốt Hương

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Khi về tới nhà đã là ba giờ sáng.

“Mệt không?” Thẩm Mạc thuận miệng hỏi, sau đó mới nhớ ra, dù Giang Tiểu Tư có trả lời anh cũng không nghe được.

“Không cần nhắn tin lại, em đi tắm rửa trước đi.”

Anh biết Giang Tiểu Tư đã bị thương ngoài da, nhưng chắc không quá nghiêmtrọng, cô có thể tự xử lý. Cô đã không còn là một đứa trẻ rồi, chắc đãhọc được cách tự chăm sóc bản thân.

Album ảnh của chuyến đi chơivừa rồi vẫn để mở trên bàn, nhưng Thẩm Mạc lại chẳng nhìn thấy GiangTiểu Tư trong ảnh. Thẩm Khấu Đan từng đề nghị mời một họa sĩ tới vẽ lại, hiện tại, trình độ của hội họa hoàn toàn có thể đạt tới trình độ thaythế cho ảnh chụp. Nhưng Thẩm Mạc không đồng ý. Chưa tính đến chuyện anhcó thể thấy được người trong tranh hay không, chỉ cần nghĩ tới việc thấy rồi thì có thể làm gì nữa? Vẫn là gần ngay trước mắt, nhưng lại xa tậnchân trời. Có hình bóng chân thật để tưởng niệm, sẽ chỉ làm anh càngthống khổ hơn mà thôi.

Giang Tiểu Tư đi ra khỏi phòng tắm, thấyThẩm Mạc đang tựa vào đầu giường mà ngủ. Dù thế nào khoảng cách giữa họcũng không thể vượt ra ngoài mười mét. Trước đây, Giang Tiểu Tư ngủ ởphòng bên cạnh phòng anh, nhưng từ hai năm trước, cô đã chuyển giườngcủa mình sang phòng Thẩm Mạc, có lẽ là muốn tìm lại cảm giác yêu đươngnhư khi còn trong thị trấn cổ. Thẩm Mạc cũng không phản đối. Tùy côthôi, dù sao anh cũng không thấy được, sẽ chẳng có cái gì gọi là “thụthụ bất thân” hay là “phi lễ không nhìn” gì đó.

“Tắm rửa đã, tắmrửa đã. Tắm xong hãy ngủ.” Giang Tiểu Tư hô to bên tai Thẩm Mạc, thấyanh không có phản ứng gì, đành phải gọi điện thoại, dùng tiếng chuông để đánh thức anh.

Thẩm Mạc đứng lên, mặt không có biểu cảm gì, đi về hướng phòng tắm, sau khi đi vào, đột nhiên lại mở cửa ra.

“Không được phép nhìn trộm, ra ngoài mau.”

Giang Tiểu Tư không rõ, vì sao rõ ràng anh không nhìn thấy cô, nhưng mỗi lầncô định nhìn trộm anh tắm rửa lại bị anh phát hiện ra nhỉ? Cô tức giậnchui ra khỏi phòng tắm, nhảy lên giường của Thẩm Mạc.

Thẩm Mạc tắm xong đi ra, vừa lau tóc vừa khoan thai nói: “Về giường của mình ngủ đi.”

Một cái lược xuất hiện giữa khoảng không, bất thình lình lao về phía anh,anh nhẹ nhàng giơ tay, bắt được, ném lên bàn, dường như đang nghe thấyGiang Tiểu Tư bĩu môi nói rằng: “Thực đáng ghét, sao cái gì cũng biếtvậy.”

Anh có thể không biết sao, cùng nhau chung sống vài năm rồi, anh đã sớm hiểu tường tận tính tình háo sắc của cô.

Giang Tiểu Tư ngồi khoanh chân trên giường, gửi tin nhắn cho Thẩm Mạc.

–Sắp tới sinh nhật em rồi, anh định tặng gì cho em?

“Em muốn cái gì?” Nếu là ở nhà, Thẩm Mạc cũng chẳng buồn gửi tin nhắn, cứ nói chuyện trực tiếp với không khí.

–Đừng có lần nào cũng hỏi em muốn gì được không? Anh không thể cho em một niềm vui bất ngờ gì sao?

“Niềm vui bất ngờ?” Thẩm Mạc nhắm mắt, không nói nữa, nhưng rồi nhanh chóng mở mắt ra, nghiêng đầu sang một bên.

“Không được hôn tôi.”

–Đáng ghét, tại sao chuyện này mà anh cũng biết.Thẩm Mạc không đáp, có một mùi hương bỗng nhiên bao lấy anh, chẳng lẽ anh có thể không biết ư?

–Em sấy tóc cho anh nhé.

Giang Tiểu Tư cầm máy sấy giúp Thẩm Mạc sấy tóc. Thẩm Mạc có thể cảm nhậnđược gió, đành tự mình vén từng lọn tóc lên, cho đến khi tóc đã gần khômời dừng lại, hai người coi như đã phối hợp rất ăn ý.

Giang TiểuTư nhìn chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út tay trái anh, lòng cảm thấy thậtngọt ngào. Tới nơi này ở không bao lâu, cô liền phát hiện được đôi nhẫnmà họ đặt làm ở thị trấn cổ đặt trong ngăn kéo bàn của Thẩm Mạc. Lúc ấyxảy ra quá nhiều việc, cô vốn đã quên, nhưng hóa ra Thẩm Mạc thì không,cố ý lấy về.

Chịu thua mấy chiêu ăn vạ của Giang Tiểu Tư, tuyrằng không còn là người yêu, Thẩm Mạc vẫn đeo chiếc nhẫn này vào, nămnăm qua chưa từng tháo ra. Giang Tiểu Tư cũng luôn đeo, hơn nữa, cũngluôn luôn mang theo chìa khóa nhà và con dấu Thẩm Mạc khắc cho cô. Bathứ này, chính là bảo bối trân quí nhất của cô.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Mạc đi toilet, lại thấy cửa đã bị khóa ở trong.

“Giang Tiểu Tư, nhanh lên, không được lề mề.”

Qua một hồi lâu, cửa phòng mới mở ra, Thẩm Mạc đứng trước gương đánh răng,thấy chiếc bàn chải màu hồng bay lên bay xuống giữa không trung, làm bọt bắn tung tóe.

“Đánh răng nghiêm túc chút đi, ngày nào cũng ănbao nhiêu đồ ngọt như vậy, còn không chịu đánh răng cho cẩn thận nữa làsao, cương thi không cần để ý tới răng, nhưng em hiện giờ thì cần đấy.”

Giang Tiểu Tư cười ha ha, rửa mặt xong thì chạy ra ngoài, mở tủ ra, vừa bới vừa ném.

Thẩm Mạc nhìn đống quần áo bị ném trên giường, còn có cả nội y và quần lótmàu trắng có đường viền hoa, mặt lập tức đỏ lên, ngực Giang Tiểu Tư lớnnhư vậy từ lúc nào chứ?

“Giang Tiểu Tư. Mặc quần áo ngay cho tôi. Ở trong nhà tôi thì không được khỏa thân.”

Giang Tiểu Tư bật cười, chạy tới đứng khỏa thân trước mặt anh, còn uốn éo cơthể, dù sao anh cũng chẳng nhìn thấy cô. Thấy mặt Thẩm Mạc đỏ hết cảlên, cô mới chậm rãi mặc quần lót, sau đó là nội y.

Thẩm Mạc nhìn quần áo bay lượn trên không trung, đại khái có thể đoán ra chiều cao và đường cong hiện tại của Giang Tiểu Tư, lập tức oán hận, thầm mắng “Đáng chết.”. Giống như có một người trong suốt đang mặc nội y đứng trước mặt bạn, từ từ mặc từng thứ lên người cô ấy vậy, vừa kì quái, vừa khêu gợi. Thẩm Mạc vội vã quay đầu đi, nhưng chẳng mấy lúc chỗ quần áo kia đãbiến mất toàn bộ, không thể nhìn thấy nữa.

–Nếu anh muốn xem gì đó, hoặc đi toilet làm cái gì đó thì yên tâm, em sẽ không nhìn trộm đâu.

Thẩm Mạc xem xong tin nhắn thì giận sôi máu. Tư tưởng của con bé kia càng ngày càng không trong sáng.

“Hôm nay tôi muốn ra ngoài gặp một người bạn.” Thẩm Mạc ném một lá bùa ẩn thân cho cô.

Giang Tiểu Tư nhận lấy, nhìn nhìn, sau đó dùng kim băng gài nó lên vạt áo của mình. Họ luôn đi cùng nhau, không thể cách xa quá mười mét, gần nhưchẳng có không gian riêng tư nào, trong sinh hoạt, tựa như chỉ có mỗiđối phương. Thời gian để Giang Tiểu Tư và Lí Nguyệt Y gặp nhau cũng giảm đi rất nhiều, chỉ có thể liên lạc qua điện thoại. Tuy rằng có rất nhiều người xung quanh đã biết chuyện, cũng thông cảm được việc hai người như hình với bóng, nhưng trong một vài tình huống đặc biệt, một trong haingười vẫn dùng thuật ẩn thân để che mắt người ngoài.

Thẩm Mạc đigặp một người bạn trong giới khảo cổ từ nơi khác tới chơi. Bởi vì nguyên nhân cô không thể không đi cùng anh, vài người bạn ít ỏi mà anh có, côđều quen biết cả. Thẩm Mạc thường nói với những người khác cô là họcsinh của anh, hoặc là trợ lý. Nếu có người nào đó đoán ra quan hệ củahọ, anh cũng không phản bác hay giải thích.Giang Tiểu Tư cũngkhông biết mấy năm nay, rốt cục trong lòng anh coi cô là gì. Nếu nói làtrở về làm người yêu lần nữa thì cũng đúng, nhưng anh chưa từng đề cậpchuyện tình cảm với cô, cho dù Giang Tiểu Tư hỏi anh, anh cũng né tránhkhông đáp. Nếu nói là quan hệ thầy trò cũng không sai, nhưng nào có thầy trò nào ngày ngày chung sống bên nhau như vợ chồng, còn giống như đêmqua hay sáng nay, dù ít dù nhiều, cũng sẽ diễn ra những hành động mờ ám.

Địa điểm gặp mặt là một quán cà phê có không gian tao nhã, đi cùng bạn củaanh là một người phụ nữ rất xinh đẹp, khoảng hai sáu hai bảy tuổi, ngũquan khéo léo tinh tế, lại toát ra một loại thần thái hào sảng giỏigiang.

“Thẩm Mạc, giới thiệu với cậu, đây là em họ tôi, Yến Lam,là giảng viên dạy quốc họa tại học viện Mỹ Thuật cách đại học T khôngxa, cô ấy không có người thân nào tại thành phố Đào Nguyên, nếu cậu rảnh thì mong cậu giúp đỡ một chút. Yến Lam, đây là Thẩm Mạc, anh vẫn hay kể với em đó.”

Ngồi nhìn ba người đang nói cười phía đối diện,Giang Tiểu Tư tức giận nghiến răng ken két. Chẳng trách không cho cô đicùng, muốn cô ẩn thân, hóa ra anh ta đã biết trước, đây là giới thiệulàm quen, quá đáng quá rồi, còn dám giở trò ngay trước mặt cô.

Giang Tiểu Tư tiện tay cầm hộp tăm trên bàn, lấy mấy cái tăm ném qua đó.

“A, phục vụ, mau tới đây, sao trong đồ ăn mấy người mang lên lại có cả tăm.” Người anh họ kia gào to.

Người phục vụ liên tục cúi đầu: “Rất xin lỗi, rất xin lỗi, tôi sẽ đổi đĩa đồ ăn khác cho các vị.”

Thẩm Mạc khẽ đưa mắt đảo qua phía Giang Tiểu Tư ngồi, không nói gì.

Sau khi ăn xong, Yến Lam xin số điện thoại của Thẩm Mạc. Giang Tiểu Tư nhìn đôi mắt sáng rực của cô ta, biết ngay là cô ta để ý tới Thẩm Mạc nhà cô mà, hừ.

Vài năm gần đây, Thẩm Mạc cư xử lịch sự, thân thiện hơnrất nhiều, không còn lạnh lùng xa cách như trước nữa, nhưng anh vẫn cựtuyệt lời đề nghị muốn tiếp tục đi dạo phố của đối phương, lấy cớ rằngcó việc, phải về trước.

Dọc đường đi, Thẩm Mạc không nói chuyện, Giang Tiểu Tư cũng nhịn, không gửi tin nhắn cho anh.

Vài năm trước, sau khi bắt được Mai Tân, Ngư Thủy Tâm lại ra nước ngoài.Sau sự kiện liên quan đến Giang Tiểu Tư lần đó, quan hệ giữa Thẩm Mạc và cô đã phai nhạt đi rất nhiều. Mấy năm nay, xung quanh anh gần như không xuất hiện thêm bất kỳ người phụ nữ nào khác nữa. Cho dù có, muốn tiếntới, cũng bị anh từ chối rất lạnh lùng. Dù sao, bên anh luôn mang theomột Giang Tiểu Tư, cơ hội để yêu đương là không thể có.

Mỗi lầnGiang Tiểu Tư đối mặt với những chuyện đó, luôn vừa áy náy vừa ghen tỵ.Cô vừa không muốn Thẩm Mạc đến bên người khác, lại vừa không muốn vìmình mà hạnh phúc của anh cứ mãi bị trì hoãn như vậy.

Dù sao thìđã qua năm năm, Thẩm Mạc cũng không hứa hẹn sẽ chăm sóc cô cả đời, màtuổi anh thì đã không còn trẻ nữa, đáng lẽ nên kết hôn rồi. Mỗi ngườiđều cần một gia đình hoàn chỉnh, làm sao có thể để anh vượt qua cả đờicùng một người không thể nhìn thấy chứ? Thời gian càng trôi đi, lòngGiang Tiểu Tư càng hoảng hốt. Cô sợ, Thẩm Mạc đến một ngày nào đó sẽkhông còn kiên nhẫn để chờ đợi nữa.

Đêm đến, Giang Tiểu Tư ngồicùng Thẩm Mạc trên sofa xem tivi. Thẩm Mạc vừa chuyển tới kênh này, điều khiển từ xa liền bay đi, bị chuyển đến một kênh khác. Anh bất đắc dĩ bỏ qua, đi vào thư phòng đọc sách, bên cạnh lại không ngừng phát ra tiếnggõ gõ của các loại đồ vật va vào nhau.

“Giang Tiểu Tư, đi chỗ khác chơi, đừng làm phiền tôi.”

Cửa mở ra, sau đó đóng vào, thư phòng lại trở về sự yên tĩnh tuyệt đối,nhưng Thẩm Mạc lại không thể bình tâm. Giang Tiểu Tư hiện giờ đang thếnào? Không phải đang trốn ở đâu đó để khóc một mình chứ? Cô có còn giống như trước kia thích khóc nữa không?

Anh vẫn biết, cô luôn thíchtạo ra tiếng động khi ở bên cạnh anh, là hy vọng anh nhận thấy sự tồntại của cô, anh cũng chưa bao giờ quên, dù chỉ là một giây. Chỗ bị đóngdấu phía sau gáy truyền tới cảm giác vừa mát lạnh vừa tê dại, là nụ hônnhè nhẹ của Giang Tiểu Tư, cô thích nhất hôn anh ở nơi ấy.

ThẩmMạc khẽ thở dài, rất muốn xoay người lại mà ôm lấy cô, trấn an cô, muốncô đừng đặt chuyện xảy ra ban ngày ở trong lòng, nhưng cuối cùng lạichẳng nói gì, chỉ từ từ nhắm mắt lại.

Giang Tiểu Tư thích dựa vào anh như vậy, thích bóng hai người hòa nhập làm một, thích cảm giác bênanh. Thật ra, cho dù cả một đời không thể ôm anh, chỉ cần có thể mãiđứng bên anh, cô cũng thỏa mãn lắm rồi.