Chương 18: Thật không đơn giản

Thiên Hình Kỷ [C]

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mượn nhờ ánh trăng mông lung nhìn lại, mơ hồ có thể phân biệt được đại khái tình hình của đạo hắc ảnh kia. Ngoài ống tay áo bồng bềnh, rơi xuống đất một cách im ắng, không bao lâu liền đi tới phía lưng núi, mới chịu đi tiếp về phía trước, rồi thân hình bỗng nhiên dừng lại cúi đầu dò xét.

Một đống tro tàn mới được dập tắt, còn có khói nhỏ bốc lên.

Người nọ từ từ lui về phía sau hai bước rồi cười nói: “Ha ha! Vô đạo hữu, còn không mau hiện thân ra gặp…”

Vô Cữu đang trốn trên tàng cây không nhúc nhích liền không nhịn được mà nhổ thầm một cái.

Lúc này không cần phải nhìn, chỉ nghe tiếng cười phóng đãng kia cũng có thể biết được người vừa đến là ai. Tên gia hỏa lén lén lút lút đó chính là Mộc Thân. Hắn nếu như thấy canh cánh trong lòng với thứ gọi là bảo vật này thì sao lại chịu từ bỏ ý đồ chứ, hôm nay quả nhiên liền lợi dụng bóng đêm để quay lại, chẳng qua là muốn âm thầm làm chuyện xấu mà thôi. May mắn là bổn công tử kịp thời trốn trên tàng cây nên chưa chắc đã bị hắn đã phát hiện ra.

Mộc Thân chắp hai tay sau lưng rồi thong thả đi đi lại lại tại chỗ, đắc ý nói: “Trong rừng dù có thi triển Ngự Phong Thuật cũng chẳng thể nào đi được xa. Cổ Ly, Đào Tử cùng Hồng Nữ kia đang nghỉ ngơi ở cách đây năm mươi dặm, ta giả vờ ra ngoài rồi mới lần theo đường cũ mà trở lại đây, chính là đến vì ngươi đó ha ha…” Hắn cười cười rồi nói tiếp: “Vốn ta sợ nhất là ngươi đi nửa đường thì lạc mất phương hướng, hoặc là đi lạc do chuyện ngoài ý muốn nào đó, nếu quả thật như vậy thì ta có hối hận cũng đã muộn rồi! Nhưng không ngờ ngươi lại tới chỗ này, đúng là giúp ta khỏi phải vất vả một phen…”

Vô Cữu vẫn không hề lên tiếng, chỉ yên lặng quan sát những động tĩnh phía dưới. Muốn lừa gạt bổn công tử hiện thân sao? Chỉ là trò chơi trốn tìm của trẻ con!

Mộc Thân tự nói tự trả lời, không hề có ai lên tiếng đáp lại. Hắn cũng chẳng quan tâm, chỉ từ từ đi tới gốc cây đại thụ rồi bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cười nói: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng leo lên trên cây thì có thể né tránh được thần thức của ta sao…”

Vô Cữu đang cảm thấy may mắn thì trong lòng đột nhiên trầm xuống.

Hắn không có hứng thú với cái thứ thần thức này, nhưng tên kia đã sớm phát hiện ra hắn ngoài dự liệu. Hiện giờ bổn công tử đã bại lộ dấu vết rồi, tuy rằng trốn ở trên cao nhưng hoàn cảnh lại vô cùng bất tiện, nếu hắn phóng hóa thiêu cháy cái cây này thì phải làm sao đây?

Vô Cữu vừa cảm thấy có điềm xấu trong lòng thì liền thấy Mộc Thân ở phía dưới lấy ra một tờ Phù Lục giơ lên cao, hắn nở một nụ cười đe nẹt vô cùng tà ác và quỷ dị rồi nói: “Ha ha, nhanh chóng trả lại toàn bộ bảo vật đi thì có lẽ còn giữ lại được một mạng. Còn nếu không, ta sẽ cho ngươi hồn vía đều tan…”

Mộc Thân vừa lẩm bẩm vừa vung tay lên, Phù Lục trong thoáng chốc đã hóa thành một ánh lửa bắn lên trời. Thuận theo sự dẫn dắt của thủ quyết, ánh lửa dài vài thước liền uốn lượn như giao long, vây kín xung quanh cây đại thụ. Ánh sáng chiếu rọi khắp xung quanh khiến cho bóng người đang núp trên chạc cây đã không thể nào ẩn giấu thêm được nữa. Hắn lại càng đắc ý, liền giễu cợt nói: “Ngươi có Kiếm Phù trong tay, sao không xuất ra mà đọ sức với ta một phen, khặc khặc …”

Vô Cữu đang ngồi dựa vào một cành cây liền lập tức không biết phải làm sao. Ánh lửa cháy bập bùng khắp nơi, bao vây kín trên trời dưới đất, dù muốn tránh đi cũng không có chỗ để mà trốn nữa. Bổn công tử đúng là có Phù Lục trong tay nhưng đâu có biết sử dụng chứ, chẳng lẽ vừa nãy mới ăn quả tùng nướng thì tiếp theo bản thân lại trở thành đồ nướng luôn sao…

Mộc Thân tự thấy là đã nắm chắc được chiến thắng trong tay, liền cười nói: “Ngươi có lẽ may mắn mới chém chết được sư phụ của ta, nói không chừng tu vi đã sớm bị tiêu hao hết. Ta thấy ngươi trên đường chạy trốn cũng không hề biết ẩn giấu, đúng là hoàn toàn giống một phàm nhân chân chính. Mà ngươi lúc này đã không có sức mạnh thì sao mà sử dụng được Kiếm Phù chứ, khặc khặc…”

Có thể thấy là trên đường đi tên kia không hề nhàn rỗi, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện hại người! Mà thi triển phù lục còn cần pháp lực nữa, vì sao Kỳ Tán Nhân không nói trước điều này?

Vô Cữu ngồi trên tán cây đã cảm thấy cấp bách đến độ vò đầu bứt tai nhưng vẫn vô kế khả thi (*). Bỗng hắn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền vội vàng cầm thanh đoản kiếm lên. Sống hay chết đánh mặc cho số phận vậy!

(*) Vô kế khả thi: Chẳng có cách nào dùng được.

Tiếng cười của Mộc Thân ngày càng lạnh lẽo, hắn đe dọa: “Đưa ta bảo vật…”

Đúng lúc đó, giữa không trung vang lên một tràng âm thanh “Phạch phạch phạch” như tiếng vỗ cánh, ngay sau đó có vài bóng đen bay tới, phát ra tiếng kêu “Quác quác”, lao thẳng vào trong ánh lửa.

Vô cữu đứng nơi đầu sóng ngọn gió liền sợ tới mức suýt chút nữa ngã lộn cổ, hắn cuống quýt tựa người vào thân cây, phải khó khăn lắm mới ổn định lại được thân hình.

Đó là mấy con đại điểu (*) mang đầu thú, mắt đỏ, mỏ nhọn, răng sắc, hai chân chúng như những cái móc câu, sải cánh dài chừng hai trượng, mỗi lần đập cánh vù vù là lại tạo ra một trận cuồng phong. Ngoài ra, điều quan trọng là mấy con đại điểu kia như không hề nhìn thấy Vô Cữu đang bám trên cành cây, chúng chỉ men theo ánh lửa mà tấn công Mộc Thân.

(*) đại điểu: Con chim lớn

Sắc mặt của Mộc Thân liền đại biến, hắn liên tiếp lui về phía sau rồi hét lên thất thanh: “Là Linh Bức khát máu chuyên thôn phệ Linh Khí và tinh huyết, chúng ghét nhất là ánh lửa, ta đã quá sơ xuất…” Mà hắn vừa mới kịp hiểu chứ chưa kịp hối hận thì ánh lửa được phóng ra đã bị đánh tan, bốn năm con Linh Bức liền gào thét hạ xuống.

Mấy con Linh Bức hung mãnh này cũng chẳng thua kém gì những tu sĩ thực thụ, nếu bị chúng vây công dây dưa thì có thể đoán được kết cục sẽ thế nào. Tạm thời cho ngươi tiện nghi đó, đợi ta chạy thoát được sẽ tính toán sau!

Mộc Thân không dám chần chừ, lập tức quay người lại dùng Ngự Phong Thuật mà bỏ chạy. Sau lưng có những tiếng “Quác Quác” chói tai, những bóng đen kia đuổi sát theo Mộc Thân không rời…”

Sau một lát, Vô Cữu ngồi trên tàng cây liền kinh ngạc mãi không thôi.

Chẳng lẽ là thánh nhân đãi kẻ khù khờ sao, bằng không vì sao mình lại liên tục tìm được đường sống từ chỗ chết như vậy? Trước thì lân báo hữu tình, giờ lại được Linh Bức che chở, thật là vận khí đã đến thì có muốn ngăn cũng không ngăn nổi. Tử Yên Tiên Tử, chẳng lẽ là nàng đang âm thầm cầu nguyện…

Vô Hữu ngạc nhiên xong lại nhịn không được mà tự tác đa tình (*) một phen. Nhưng hắn không còn dám tiếp tục trốn trên tàng cây nữa, liền mang theo cái bao trượt xuống dưới, bay thẳng qua sườn núi đi tới vùng rừng rậm phía trước. Sau khoảng một canh giờ mò mẫm bất kể phương hướng, hắn lại tìm một cây đại thụ mà trèo lên, đợi đến lúc bốn phía không còn động tĩnh gì mới ôm thân cây rồi dần dần ngủ gật.

(*)Tự tác đa tình: tự mình đa tình.

***

Trên một sườn núi có ba người đang tĩnh tọa nghỉ ngơi. Một người trong đó là Cổ Ly bỗng nhiên mở hai mắt ra rồi quay đầu nhìn lại, ngay sau đó Đào Tử ở đối diện cùng cô gái trẻ kia cũng hơi đổi sắc mặt, như có phát hiện gì.

Trong chốc lát sau, một bóng người thất tha thất thểu chui ra từ trong rừng. Chỉ thấy hắn quần áo tả tơi, đầu tóc lộn xộn chứ trên người không hề có vệt máu, trông thảm hại đến không chịu nổi.

Cổ Ly liền kinh ngạc hỏi: “Mộc huynh đệ, tại sao lại biến thành bộ dạng như vậy?”

Đào Tử thản nhiên nhìn hắn rồi nói theo: “Mộc đạo hữu nói đi tiểu tiện nhưng lại đi mãi không về, chẳng lẽ là vì không tìm ra chỗ nào thích hợp nên lúc này mới quẫn bách như thế sao, ha ha…” Hắn tự cảm thấy lời nói của mình rất khôi hài, liền cười ha ha với cô gái trẻ bên cạnh. Nàng ta chỉ hừ một tiếng hờn dỗi, sau đó lại thầm cảm thấy buồn cười.

Mộc Thân đến gần ba người kia rồi ngồi “Bịch” xuống đất, vẫn còn sợ hãi mà lắc đầu: “ Chư vị xin chớ cười chê! Ta vừa mới lạc đường, lại gặp vài con Linh Bức khát máu ngoài ý muốn, phải dùng mất mấy tấm Liệt Hỏa phù mới có thể thoát ra khỏi khốn cảnh!”

Cổ Ly hơi ngạc nhiên: “Linh Bức khát máu…”

Đào Tử và cô gái trẻ kia cũng không còn tâm trạng mà nói đùa nữa, thần sắc cùng trở nên khẩn trương.

Nhưng Mộc Thân chỉ khoát tay áo, nói: “Lũ Linh Bức kia đã đi xa, nếu không bị ánh lửa hoặc máu tanh thu hút thì chắc chắn chúng không tới nữa đâu.”

Cổ Ly nhẹ gật đầu: “Mộc huynh đệ kiến thức rộng rãi, có lẽ huynh có một thân thế bất phàm!”

Đào Tử liền phụ họa theo: “Nếu không xuất thân thế gia thì cũng phải được danh sư chỉ điểm…”

Mộc Thân móc ra hai viên dan dược rồi ăn vào, không nhiều lời mà chỉ cười khổ mãi.

Nhưng Cổ Ly vẫn hỏi tiếp: “Ngươi nói người kia thâm tàng bất lộ, vậy sao hắn trước giờ vẫn chỉ như một tên phàm tục chẳng biết gì thế?”

Mộc Thân liền giật mình, vẫn chẳng phản bác được gì.

***

Trong một vùng sơn cốc khác, cổ thụ cao ngất trời, cỏ dại mọc khắp nơi.

Lúc này, một bóng người đang chậm rãi đi xuyên qua rừng rậm, tay hắn cũng vạch cây mở đường. Thỉnh thoảng hắn vén những dây leo và cỏ dại đang chặn đường lên, vẫn không quên cẩn thận mà dò xét xung quanh. Đi trong đường rừng không những phương hướng chẳng rõ ràng mà còn ngột ngạt vì thiếu gió làm cho trán hắn chảy đầy mồ hôi, vạt áo trước sau đều ướt đẫm, trên áo còn có hai vết rách do bị bụi gai cào vào, cả người trông thảm hại đến không chịu nổi.

“PHỐC”

Vừa không để ý thì hai chân của hắn đã bị lún xuống đất, khi rút ra thì giày đã dính đầy lá cây mục và đất bùn. Hắn há hốc miệng, lại cẩn thận đi tiếp về phía trước, đưa tay gãi gãi bả vai rồi không nhịn được mà thở dài một tiếng. Trên đường đi liên tiếp gặp phải chuyện ngoài ý muốn khiến cho cả cái túi bọc cũng phải ném đi. Chưa nói tới độc xà mà bất kỳ con dã thú quái dị nào có hình dáng dài dài ở trong rừng đều cực kỳ khó đối phó, may mà tránh né được kịp thời nên tính mạng mới được an toàn. Xem ra vận khí coi như cũng không tệ, ít ra hắn hề chưa gặp phải những mãnh thú mạnh mẽ như sài lang hay hổ báo.

Tuy vậy, đã đi đến hơn mười ngày trời, vượt qua đến vài sơn cốc rồi mà sao vẫn chưa ra được khỏi Vân Lĩnh Sơn mạch đây? Còn tên Mộc Thân Kia nữa, từ sau lần gặp nhau trong đêm đó thì không hề thấy hắn quay lại tìm, không biết là đã bị chim ăn hay là đã rời xa khỏi nơi này rồi?

Người này chính là Vô Cữu, nét mặt vốn rất thanh tú của hắn đến giờ trông cũng chẳng còn thanh tú nữa, ngược lại khắp đầu tóc hắn đều bám đầy bụi bặm. Hắn nghỉ tạm một lát rồi lại tiếp tục khó nhọc đi về phía trước.

Một lát sau bỗng có tiếng nước chảy róc rách truyền đến.

Tinh thần của Vô Cữu chấn động, hắn liền đi nhanh hơn.

Nơi này có lẽ là ranh giới của rừng rậm cho nên không gian đã dần dần trở nên thoáng đãng. Hắn loáng thoáng nghe thấy tiếng của một con suối uốn lượn chảy theo sườn núi.

“Hắc hắc, sơn thủy hữu tình, phong cảnh phải như vậy mới đẹp…”

(*) Nguyên bản là hữu sơn hữu thủy, tức là có núi có nước.

Vô Cữu nhảy cẫng lên, chỉ muốn lập tức chạy ra khỏi khu rừng rậm rạp này. Nhưng bỗng nhiên đằng sau như bị ai kéo giật lại, hắn liền ngạc nhiên giãy mạnh ra rồi quay đầu lại nhìn quanh, liền không khỏi méo xệch miệng.

Hóa ra là búi tóc của hắn vướng vào cành cây, vừa rồi hắn đột nhiên dùng sức đã làm cho cái dây buộc tóc bằng vải xanh đứt phựt, da dầu cũng có chút đau đớn, đúng là tự mình hù dọa mình.

Vô Cữu vừa hiểu ra thì liền phất phất áo choàng, hắn không thèm để ý nữa mà quay người nhảy ra khỏi khu rừng rậm.

Trên một sườn núi cách đó không xa, cỏ xanh mềm mại, hoa dại mọc khắp nơi, suối nước róc rách chảy, lại có gió núi thổi qua khiến cho người ta thỏa mãn vô cùng.

Vô Cữu đi vài bước lao vào khe suối bên cạnh rồi cúi xuống uống cho thỏa thích. Hắn lặn cả nửa người xuống nước rồi lại trồi lên khiến cho bọt nước văng tung tóe.

“Thống khoái…”

Hắn không kìm được mà rên lên một tiếng, thuận tay vén những lọn tóc dài đang che mặt để quan sát xung quanh.

Suối nước chảy xuôi theo sườn núi, đổ vào một hồ nước ở cách đó tầm hai dặm. Hồ nước kia chu vi khoảng mười dặm đúng là một cái gương sáng ngời tô điểm thêm cho phong cảnh. Bởi vậy, nếu tiếp tục đi về phía trước thì sẽ là một hạp cốc khác. Lúc này mặt trời mới nhô cao, sắc trời tươi đẹp, không gian yên tĩnh, cả ngàn dặm không có vết chân người…

Vô Cữu gội rửa đầu tóc rối bời của mình trong làn nước suối cho sạch sẽ, sau đó liền cởi bỏ quần áo ra, rút thanh đoản kiếm để sang một bên rồi lấy ra vài quả dại bám đầy bùn đất từ trong lồng ngực. Sau một lát hắn một tay cầm đoản kiếm, một tay mang theo quần áo đã vắt khô, thỏa mãn ngồi xuống trên đồng cỏ.

Hắn vấn mái tóc rối bời lên rồi xé một mảnh vải trên áo mà buộc lại, hiện giờ tất nhiên là không có tâm trạng mà khâu khâu vá vá nữa.

Vô Cữu thuận tay nhặt một trái cây trên đồng cỏ lên ăn, ngắm nghía thân thể có thể tạm coi là cường tráng của mình một lúc rồi gật đầu, có chút thỏa mãn. Hắn quanh năm bôn ba bên ngoài, ăn gió nằm sương, nhẫn nại chịu đựng cho đến hôm nay vẫn chưa gục ngã, ngược lại tinh thần lại càng thêm phấn khởi. Hắn nhìn xuống hai chân mình rồi nhếch miệng cười, đôi giày vải đã sớm rách nát khiến cả đầu ngón chân cũng lộ ra.

Nếu Tử Yên Tiên Tử nhìn thấy bộ dạng của bổn công tử như vậy thì không biết có xót ruột mà thương cảm hay không, hắc hắc…

Vô Cữu không nhìn được mà thò tay vào lưng quần lấy ra một túi vải, trong đó có chứa ít bạc vụn cùng vài đồ vật mà hắn cho là quý giá.

Sau khi uống no nước suối và ăn thêm một đống trái cây vào bụng, bao nhiêu đói khát mỏi mệt trước đó liền lập tức bị quét sạch.

Vô Cữu phấn chấn mở rộng quần áo ra, trải lên trên đồng cỏ để phơi nắng, sau đó lại tiếp tục lấy ra một tấm da thú từ bên trong lưng quần.

Đây chính là một trong những di vật của lão sư phụ đã chết của Mộc Thân, trông có vẻ không hề đơn giản…