Chương 977: Ma Vân Đại Chiểu Trạch - Phần 2

Thất Giới Hậu Truyện

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tâm niệm vừa động, thần kiếm bay vút lên không trung. Thiên Lân dùng thuật ngự kiếm khống chế Tàn Tình kiếm, đập vào Âm Huyền chung chiếu theo một tiết tấu nhất định, có quy luật nhất định, phát ra những tiếng vang kỳ lạ. Đối với Nhất Tịch Như Mộng, tiếng chuông đó nhấp nhô như sóng biển, thánh thót mà du dương, nghe rất hấp dẫn. Nhưng đối với chim muông trên trời và cá sấu dưới mặt đất, tiếng chuông đó hệt như thiên lôi, lực sát thương cực mạnh, mỗi âm thanh vang lên liền có thể đánh nát vài trăm con chim và vài trăm con cá sấu, như vậy ở vùng giáp giới với Ma Vân Đại chiểu trạch đang nổi lên một cơn lốc tử vong.

Phát hiện tình hình này, Nhất Tịch Như Mộng kinh ngạc vô cùng, vọt miệng nói:

– Công tử đây là…

Thiên Lân quay đầu bật cười, có phần lạnh lùng cao ngạo, có vẻ tà mị đáp:

– Đây chính là tuyệt kỹ Cửu Châu Nộ của ta, dùng sức âm sát để giết địch, nhưng phạm vi công kích khá lớn.

Nhìn những con cá sấu và chim muông kêu thảm thiết chung quanh, Nhất Tịch Như Mộng khẽ lẩm bẩm:

– Đi thôi, không cần phải hơn thua với đám súc sinh này, chúng ta phải đi đến nơi hung hiểm nhất của Ma Vân Đại chiểu trạch là Ma U tuyệt địa.

Thiên Lân nghe vậy gật đầu đồng ý, lập tức dẫn Nhất Tịch Như Mộng bay vút lên không trung, ở bên dưới của Âm Huyền chung, vừa tiếp tục thi triển Cửu Châu Nộ, vừa chạy đến nơi thâm sâu trong Ma Vân Đại chiểu trạch. Do được Âm Huyền chung bảo vệ, lại thêm uy lực của Cửu Châu Nộ vô cùng, Thiên Lân và Nhất Tịch Như Mộng nhanh chóng đi xuyên qua dải đất cỏ lau, tiến vào khu vực thứ hai của Ma Vân Đại chiểu trạch là Tùng Lâm chiểu trạch. Đây chính là phòng tuyến thứ hai của Ma Vân Đại chiểu trạch, có vô số ma thú sinh sống, trong rừng tùng có nguy cơ tứ bề, quanh năm sương mù, khiến cho người ta có cảm giác quỷ khí nặng nề.

Đến gần Tùng Lâm chiểu trạch, Thiên Lân thu lại Âm Huyền chung, quan sát khu vực rừng tùng dài đến vài trăm dặm trước mắt, khuôn mặt anh tuấn lại cau chặt mày.

Nhất Tịch Như Mộng để ý đến vẻ mặt của Thiên Lân, thấy hắn cau mày không nói gì, nhịn không được khẽ lẩm bẩm:

– Theo truyền thuyết, trong rừng tùng này có một Ma tộc đặc thù sinh sống, bọn họ số lượng không nhiều nhưng lại vô cùng khủng khiếp, có thực lực rất mạnh mẽ, không để cho bất kỳ sinh linh nào bay vượt qua được tầng không của rừng tùng, dường như đang bảo vệ một cái gì đó.

Thiên Lân nghe vậy thôi không nhìn nữa, quay lại với Nhất Tịch Như Mộng, trầm ngâm nói:

– Tùng Lâm chiểu trạch này có phần quỷ dị, so với dự tính trước kai của ta thì phải phức tạp hơn nhiều.

Nhất Tịch Như Mộng né tránh ánh mắt của Thiên Lân, hỏi liền:

– Phức tạp mà công tử nói là thứ gì?

Thiên Lân chỉ vào Tùng Lâm chiểu trạch trước mắt, giải thích:

– Trước khi đến đây, ta vẫn luôn cho hung hiểm của Ma Vân Đại chiểu trạch chính là ở những ma thú trong đó. Nhưng bây giờ ta mới phát hiện, nơi này không chỉ có ma thú lợi hại, ngay cả hoàn cảnh địa lý cũng vô cùng đặc biệt.

Nhất Tịch Như Mộng hoài nghi nói:

– Hoàn cảnh địa lý? Có ý gì đây.

Thiên Lân giải thích:

– Thánh chủ nhìn kỹ rừng tùng trước mắt, cây cỏ hình thái quái dị vô cùng, so với cây cỏ ở Lam Quang Thánh Vực có khác biệt rất to lớn. Hơn nữa, điều này chỉ mới là hiện tượng bề ngoài, trên thực tế những cây cỏ thảo mộc này đều nhiễm ma khí nơi đây, có được bản lĩnh nuốt chửng sinh vật, nhưng người ngoài không biết mà thôi.

Nhất Tịch Như Mộng ngạc nhiên nói:

– Những cây cỏ nơi này có thể nuốt lấy sinh vật?

Thiên Lân gật đầu trả lời:

– Hoàn toàn chính xác, nhưng bọn chúng che giấu rất tốt, bình thường sẽ không dễ dàng để lộ, vì thế vẫn chưa bị người ta phát hiện.

Nhất Tịch Như Mộng vẻ mặt kỳ lạ, hỏi liền:

– Công tử dự tính ứng phó thế nào?

Thiên Lân khóe miệng khẽ nhếch lên, để lộ một nụ cười tươi tỉnh, có mấy phần tà mị, khiến Nhất Tịch Như Mộng trông thấy phải chấn động trong lòng, vội vàng né sang chỗ khác, sợ bản thân sẽ bị chìm vào trong đó.

– Mục đích chuyến này của chúng ta không phải đối địch với ma thú nơi này, vì thế giảm bớt một chút có thể ít đi rất nhiều phiền phức, đỡ mất thời gian. Bây giờ, thánh chủ hãy theo bên cạnh ta, ta sẽ dẫn thánh chủ đi xuyên qua vùng đất nguy hiểm này.

Mỉm cười nói, Thiên Lân đưa tay phải ra, ánh mắt nhìn Nhất Tịch Như Mộng, chờ đợi nàng trả lời.

Cảm nhận được ánh mắt của Thiên Lân, Nhất Tịch Như Mộng quay đầu liếc hắn, sau đó lại quay đi, dừng lại trên tay phải của Thiên Lân, vẻ mặt có phần kỳ quái. Chần chừ một lúc, Nhất nội tâm của Nhất Tịch Như Mộng cố sức tranh đấu, nhưng cuối cùng vẫn đưa cánh tay nhỏ bé trắng nõn như ngọc đặt lên tay của Thiên Lân. Bật cười nho nhã, Thiên Lân nắm lấy tay ngọc của Nhất Tịch Như Mộng, phát xuất một luồng sức mạnh êm ái mang thân thể nàng nhẹ nhàng tiến lên, cách mặt đất chừng ba thước, đi xuyên vào bên trong Tùng Lâm chiểu trạch.

Cảm nhận được thân thể của Thiên Lân, Nhất Tịch Như Mộng trong lòng cảm thấy vui vẻ, nghiêng đầu chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn tú của Thiên Lân, vẻ mặt ôn nhu hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp. Thiên Lân biết Nhất Tịch Như Mộng đang nhìn mình, trong lòng có phần cảm thấy hưng phấn, khi đi về phía trước được một khoảng cách, hoàn toàn còn chưa phát sinh bất ngờ gì, hắn nhịn không được quay lại đón lấy ánh mắt êm đềm như nước của Nhất Tịch Như Mộng, hướng về phía nàng nở một nụ cười ôn nhu, đầy sức hấp dẫn vô cùng. Thời khắc đó, Nhất Tịch Như Mộng trong lòng chấn động, khuôn mặt tươi cười lập tức hiện lên vầng mây đỏ ứng, khiến người ta trông thấy cảm giác thật xinh đẹp, một loại cảm giác thẹn thùng không sao qua được.

Thiên Lân thấy vậy ánh mắt sửng lại, bật thốt lên:

– Thật là đẹp.

Nhất Tịch Như Mộng càng xấu hổ vô cùng, quay đầu né tránh ánh mắt của Thiên Lân, khẽ giọng nói:

– Cẩn thận xem đường, không cần phải nhìn ta như vậy…

Thiên Lân cười trả lời:

– Thà rằng không nhìn đường, cũng không thể bỏ qua được sát na quá đẹp này.

Nhất Tịch Như Mộng liếc Thiên Lân, vẻ mặt u oán nói:

– Công tử…

Thiên Lân không chịu lùi lại, ánh mắt sáng như đuốc chăm chú nhìn vào hai mắt thẹn thùng của Nhất Tịch Như Mộng, toàn thân toát ra bá khí hoàng đế, mạnh mẽ ép cho Nhất Tịch Như Mộng phải nuốt ngược phần sau câu nói trở vào. Phát hiện được khí thế mạnh mẽ của Thiên Lân, Nhất Tịch Như Mộng chần chừ một lúc, cuối cùng chọn lựa né tránh, không dám nhìn vào đôi mắt tràn đầy sức hấp dẫn đó của Thiên Lân.

Lúc này đây, Thiên Lân dẫn Nhất Tịch Như Mộng tiến lên đã vài dặm, đến một chỗ rừng tùng dày đặc, phía trước sương khói mù mịt, mơ hồ toát ra vài phần tà khí. Phát hiện được hoàn cảnh có khác lạ, Thiên Lân lập tức đưa mắt không nhìn Nhất Tịch Như Mộng quay qua phía trước, hơn nữa còn giảm chậm tốc độ, cẩn thận tiếp cận. Rất nhanh, Thiên Lân và Nhất Tịch Như Mộng liền bay vào trong một khu vực rừng tùng dày đặc, trong đó cây to cao tới trời, đường kính từ vài thước đạt đến vài trượng, khiến Thiên Lân nhìn thấy cũng phải kinh hãi.

Đột nhiên, một luồng kình phong từ phía trái ập đến, khiến cho Thiên Lân phải chú ý. Hơi quan sát một chút, Thiên Lân phát hiện đó là một cây mây, thế ập đến kỳ quái, tốc độ kinh người, chỉ trong chớp mắt đã ép gần đến thân thể Thiên Lân.

Nhất Tịch Như Mộng nhắc nhở:

– Cẩn thận.

Thiên Lân bật cười kỳ lạ, có vẻ tà mị không mô tả được, toàn thân lóe lên ánh đỏ, một luồng lửa nóng bỏng lập tức xuất hiện vừa hay đón lấy cây mây kia.

Cây mây va chạm vào kết giới lửa đỏ quanh người của Thiên Lân hệt như bị châm đâm vào, gào thét một tiếng liền lùi lại, tốc độ nhanh đến mức người ta phải hít hà khen ngợi. Nhất Tịch Như Mộng kinh ngạc nói:

– Tốc độ thật kinh người, cây mây nà… Ồ, cẩn thận.

Trong tiếng la thất thanh, từ bốn phương tám hương bóng cây lắc lư, vài chục cây mây chen chúc ập đến, chớp mắt đã hình thành một hình cầu bằng mây bao vây lấy kết giới bên ngoài Thiên Lân, vây khốn hai người vào trong.

Thấy cây mây không sợ lửa, Thiên Lân có phần cảm thấy ngạc nhiên, kinh hãi nói:

– Quả thật tà môn, những cây mây này không ngờ chẳng sợ nước lửa.

Nhất Tịch Như Mộng nghi hoặc nói:

– Không sợ nước lửa? Không đến nỗi vậy.

Thiên Lân khẳng định:

– Kết giới lửa đỏ của ta không phải giống như bình thường, đừng nói là cây mây, ngay cả người tu đạo cũng rất ít người có khả năng chịu nổi sức lực thiêu đốt này. Hiện nay, những cây mây kia lại không hề sợ gì lửa đỏ, điều này cho thấy khí băng lạnh cũng không làm gì được bọn chúng.

Nhất Tịch Như Như Mộng lo lắng nói:

– Thế thì phải ứng phó thế nào?

Thiên Lân bình tĩnh tự nhiên đáp:

– Trong ngũ hành, kim mộc khắc nhau. Nếu như thủy hỏa vô dụng thì chỉ có thể dùng kiếm thôi.

Còn đang nói, tay trái cầm chặt kiếm của Thiên Lân chỉ thẳng lên trời cao, Tàn Tình kiếm tự động ra khỏi vỏ, làn kiếm bảy màu lập tức tỏa ra, kiếm khí sắc bén thoáng cái đã chém nát toàn bộ vài chục cây mây đang vây quanh người hắn. Nhất Tịch Như Mộng thấy rõ, kinh hãi trong lòng, cảm thấy vô cùng thần bí đối với tu vi của Thiên Lân, không hiểu thiếu niên nhân gian chỉ mới mười chín tuổi này làm sao lại có nhiều tuyệt kỹ đến như vậy.

Hóa giải được nguy cơ, Thiên Lân không lập tức bỏ đi mà lại quan sát tình hình chung quanh, phát hiện những cây to thấy trước kia lúc này đã phát sinh biến hóa, hình thành một trận pháp Ất Mộc khổng lồ vây khốn bản thân mình vào giữa. Bật cười lạnh lẽo, ngạo khí nổi lên trong lòng của Thiên Lân, dùng ý niệm khống chế Tàn Tình kiếm, triển khai chém chặt có tính hủy diệt với những cây to chung quanh. Ánh kiếm bảy màu tung hoành, hệt như thần long quét đuôi, nhuệ khí kinh người. Nhưng mà Ất Mộc đại trận có phần huyền bí, biến hóa rất nhiều, ma khí hội tụ, triển khai một cuộc đọ sức liều mạng với Tàn Tình kiếm của Thiên Lân.

Ban đầu, Tàn Tình kiếm của Thiên Lân có uy lực tuyệt vời, nhanh chóng mở ra một khu vực lớn trong Ất Mộc đại trận. Sau đó, theo phản kích của Ất Mộc đại trận, sương mù ma quái quỷ dị màu xanh dần dần hình thành một kết giới đóng kín, vây chặt lấy Tàn Tình kiếm vào trong đó. Thấy tình hình này, Thiên Lân ánh mắt lạnh xuống, trong lúc ý nghĩ thay đổi, Tàn Tình kiếm đột nhiên rung lên, một tiếng kiếm kêu rung trời chuyển đất phá không bắn ra xung quanh, cùng với làn kiếm bảy màu rực rỡ hệt như rồng cuồng đâm xuống biển, thế công tăng lên mấy lần mãnh liệt, nhanh chóng áp chế được khí thế của Ất Mộc đại trận, chém đứt không ít cây to. Nhìn thấy điểm này, Nhất Tịch Như Mộng thở ra một hợi, đã có khẳng định được kết cục rồi. Nhưng mà Thiên Lân sau khi xuất kiếm lại cau chặt mày lại, nhìn vô số những cây to bị chém đứt, lại có những cây to khác điền vào chỗ trống, trong lòng lập tức tỉnh ngộ, có cảm giác không an toàn.

Theo Thiên Lân hiểu được, Ất Mộc trận chính là một loại hình trong trận pháp, chính là một cách gọi, một cách ám chỉ thuật cây cỏ, chia thành hai loại do thiên nhiên hay con người tạo ra. Bình thường, những Ất Mộc trận thấy được đều là do nhân công làm ra, chiếu theo thuật số ngũ hành mà diễn hóa thành. Nhưng hiện nay, Ất Mộc trận mà Thiên Lân gặp phải chính là cây cỏ bị nhiễm phải khí tà linh của Ma Vân Đại chiểu trạch tự động diễn biến thành một trận pháp hình dạng mới mẻ, có khác biệt nhất định với bất kỳ trận pháp Ất Mộc nào của khu vực khác. Loại trận pháp này thì Thiên Lân mới lần đầu gặp được, tuy bản thân hắn tinh thông trận pháp, nhưng bị vây vào trong đó cũng trở thành người trong cuộc bị mơ hồ, nhất thời cũng rất nhìn rõ được bí ẩn bên trong trận pháp.

Hiểu được những điều này rồi, Thiên Lân lập tức đề cao cảnh giác, vừa điều khiển kiếm phản kích từ xa, vừa suy nghĩ đối sách. Đối với Thiên Lân, hắn một thân pháp quyết nhiều vô cùng, muốn phá giải trận pháp này hoàn toàn không phải khó, nhưng có thể tìm ra được phương pháp đúng hay không thì lại trở thành một vấn đề quan trọng, bởi vì thời gian quyết định thành bại.

Thôi không nhìn nữa, Nhất Tịch Như Mộng liếc Thiên Lân, thấy hắn cau chặt mày, trong lòng cảm thấy kinh ngạc cất tiếng hỏi:

– Thế nào rồi, xem vẻ mặt ngươi dường như tình hình không ổn?

Thiên Lân liếc nàng, tiện miệng đáp lời:

– Tình hình quả thực không ổn lắm, bất quá ta đã nghĩ ra một phép ứng phó rồi.

Nhất Tịch Như Mộng nói:

– Nếu như có phép ứng phó rồi, vì sao ngươi còn mày châu ủ rũ vậy?

Thiên Lân đáp:

– Phương pháp này còn chưa chắc hiệu quả, cần phải thí nghiệm qua mới biết được. Hơn nữa, mặc dù hiệu quả cũng chỉ có thể tranh thủ cho ta một khoảng thời gian ngắn ngủi, chỉ không cẩn thận liền tốn công mất sức vô ích.

Nhất Tịch Như Mộng trầm ngâm đáp:

– Ta có thể làm chuyện gì cho ngươi được không?

Thiên Lân nhìn nàng, đột nhiên cười đáp:

– Nàng chỉ cần nhìn ta, cười mỉm chi với ta là đủ rồi.

Nhất Tịch Như Mộng hơi biến sắc, ánh mắt rất phức tạp, khẽ đáp:

– Được, cố gắng lên.

Khóe miệng khẽ động, nụ cười mỉm nở rộ, một tình cảm kỳ lạ toát ra hẳn bên ngoài.

Thiên Lân thấy vậy bật cười ngạo nghễ, tình cảm hào hùng lập tức bộc phát, nghiêm chỉnh nói:

– Đến đây, xem ta phá giải trận pháp này như thế nào.

Còn đang nói, Thiên Lân đột nhiên buông Nhất Tịch Như Mộng ra, tay phải đánh thẳng một chưởng xuống mặt đất.

Toàn bộ tay phải của Thiên Lân lập tức trắng như tuyết, chính là một loại dấu hiệu thi triển Băng Thần quyết, vào sát na kích trúng mặt đất rồi, dòng khí lạnh lẽo mạnh mẽ lập tức khuếch tán, thoáng cái đã đóng băng khu vực chung quanh. Đến lúc này, phàm là vật thể nào trên mặt đất đều lập tức đóng băng, những cây to di động kia cũng có hiện tượng giảm tốc độ dừng lại. Thừa cơ này, Thiên Lân thúc động Tàn Tình kiếm khiến nó bộc phát ngàn vạn làn kiếm, lập tức bổ nát tất cả mọi vật trở ngại trước mặt, đả thông một con đường đi.

Bật cười khẽ một tiếng, Thiên Lân lại nắm lấy bàn tay ngọc của Nhất Tịch Như Mộng, mang nàng lóe lên đi qua, xuất hiện ngoài vài trăm trượng.

Dừng lại, Thiên Lân và Nhất Tịch Như Mộng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hàng trăm hàng ngàn cây to tụ tập thành một đoàn, lúc này đang cố gắng tranh đấu, dần dần thoát khỏi phong ấn của băng lạnh, từ từ tản ra chung quanh, lại khôi phục hình dạng trước kia, phảng phất mọi việc đều chưa từng xảy ra gì cả. Nhất Tịch Như Mộng cảm xúc nói:

– Không ngờ được nguy hiểm của cửa ải này lại đến từ những cây cối này đây.

Thiên Lân điềm nhiên lên tiếng:

– Nguy hiểm vừa mới bắt đầu thôi, những cái này bất quá chỉ là vòng đầu.

Dứt lời hắn xoay mình, vài chục con ma thú hình dáng khổng lồ âm thầm xuất hiện trước mặt của Thiên Lân.

Nhìn thấy tất cả mọi thứ, Nhất Tịch Như Mộng vẻ mặt kinh hãi biến sắc, vọt miệng nói:

– Ma Linh cự thú! Thật nhiều quá.

Thiên Lân cười lạnh đáp:

– Không nhiều đâu, mới có ba mươi bảy con thôi.

Nhất Tịch Như Mộng nhắc nhở:

– Không nên khinh địch, theo ta hiểu được, những Ma Linh cự thú này hung tàn vô cùng, toàn thân đao thương không xâm phạm được, sức mạnh vô cùng, thiện nghệ đấu đá lung tung, căn bản không có cách nào đề ngự được.

Thiên Lân nụ cười kỳ lạ, cất tiếng hỏi:

– Khoảng cách từ đây đến Ma U tuyệt địa còn bao xa?