Chương 195: Soát người

Quỷ Y Quận Vương Phi

Đăng vào: 2 năm trước

.

Phía sau hoa viên phủ Yến vương, đèn đuốc sáng rõ, Yến Khang vừa nhìn thấy nữ nhân người đầy phân, sắc mặt khó coi dị thường trầm giọng ra lệnh cho hai ma ma: “Lập tức đưa vương phi đi tắm rửa.”

“Ân! Vương gia.”

Hai ma ma kiềm chế ghê tởm, nhanh chóng đỡ Yến vương phi lúc này đã ngất đi.

Đợi người đi rồi, Yến vương gia nhanh chóng đánh giá tình hình xung quanh, đôi mày kiếm nhíu chặt, hung ác nham hiểm nhìn khắp nơi, trầm giọng quát hỏi thị vệ phát hiện ra Tiêu Dĩ Nhu: “Làm sao các ngươi phát hiện ra Yến vương phi?”

“Bẩm vương gia, thuộc hạ nghe thấy tiếng động, có một bóng người màu trắng chạy về hướng này nên đuổi theo, sau đó nghe thấy một tiếng “Bùm!” Yến vương phi chui lên từ hố phân, bà còn không ngừng hô: “Thần Nhi! Thần Nhi!”

Sắc mặt Yến vương gia đen lai, ánh mắt sắc bén nhìn hố phân, có chút đăm chiêu, hiển nhiên chuyện đêm nay nhằm vào Tiêu Dĩ Nhu, người này không định giết chết bà ta, mục đích chính chỉ ép bà ta điên.

Người này là ai?

Tiêu Dĩ Nhu luôn ôn hòa với người khác, nhắc đến kẻ thù chỉ có Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm. Trước mắt Yến Kỳ không có mặt ở kinh thành, như vậy chuyện này chỉ có thể do Vân Nhiễm gây ra.

Vừa nghĩ tới Vân Nhiễm, ánh mắt Yến Khang ám trầm, thứ nhất tức giận tâm kế nàng độc ác, ép điên bà bà. Thứ hai vì Vân Nhiễm lợi dụng cái chết của Yến Thần dụ Tiêu Dĩ Nhu khiến bà ta điên đảo thần hồn, vậy nàng biết bao nhiêu về chuyện của Yến Thần.

Gió đêm lành lạnh, hậu viện một mảnh âm trầm, sặc sỡ, rất nhiều người chạy tới đây xem náo nhiệt. Triệu trắc phi cẩn thận cung kính nói: “Vương gia! Người nói xem, tỷ tỷ sẽ không sao chứ?”

Nhớ tới nữ nhân kia rơi xuống hố phân, trong lòng Triệu trắc phi chỉ muốn cười to, Tiêu Dĩ Nhu ơi Tiêu Dĩ Nhu, ngươi cũng có ngày khôm nay. Cho dù không có chuyện gì, sau này lộ ra ngoài, cũng đủ để người ta cười nhạo cả đời.

Yến Khang khoanh tay im lặng không nói lời nào, thẳng tới khi đi tới Trăn Viên nơi Tiêu Dĩ Nhu đang ở.

Đám người Triệu trắc phi, Hà di nương đều đi theo.

Lúc mọi người tới, ma ma đã tắm rửa thay quần áo sạch sẽ cho Tiêu Dĩ Nhu. Bà ta mặc một bộ trung y lẳng lặng nằm trên giường, Yến Khang sai người đi gọi đại phu.

Vân Nhiễm dẫn hai tiểu nha hoàn đi tới, cung kính hành lễ với Yến Khang: “Con dâu gặp qua phụ vương.”

Yến Khang nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, cả nửa ngày không nói câu nào, tới khi đại phu tới, mới lành lạnh thu hồi tầm mắt: “Đứng lên đi.”

Đại phu hành lễ với Yến Khang sau đó tới bên giường kiểm tra cho Tiêu Dĩ Nhu, trong phòng cực kỳ yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn đại phu, sắc mặt ông ta hơi u ám, kiểm tra xong lại dùng ngân châm kích thích não bộ Tiêu Dĩ Nhu. Một lát sau, sắc mặt Tiêu Dĩ Nhu khá lên một chút, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.

Đại phu đứng dậy cung kính bẩm báo: “Bẩm vương gia, Yến vương phi không có chuyện gì, nhưng có điều…?”

Yến Khang bình tĩnh âm trầm lên tiếng: “Nàng làm sao?”

“Bởi vì rơi vào hố phân quá lâu, bên trong có độc tố, xâm nhập vào đầu óc, sau này nàng có khả năng si ngốc như trẻ con.”

“Si ngốc như trẻ con.”

Người kinh hãi hét lên là Triệu trắc phi cùng Hà di nương. Hai người nhìn Tiêu Dĩ Nhu, nháy mắt tràn đầy thương hại. Con người gặp người yếu thế, theo bản năng luôn tỏ ra đồng tình, nhưng lại ghen tị với những người cường đại có cuộc sống tốt hôn mình.

Giờ khắc này, tâm trạng của Triệu trắc phi cùng Hà di nương chính là như vậy.

Chân mày Yến Khang xiết lại, ánh mắt âm u phất tay: “Ngươi đi bốc chút thuốc, cho vương phi uống.”

“Ân, vương gia.”

Đại phu đi bốc thuốc, Yến Khang nhìn Tiêu Dĩ Nhu, phát hiện nàng ta vẫn chưa tỉnh lại, nghĩ tới nữ nhân này hận Yến Kỳ như vậy, có lẽ đây là kết cục tốt nhất cho nàng.

Yến Khang khẽ than thở, có điều lúc ngẩng đầu thấy Vân Nhiễm, sắc mặt lại âm trầm. Nữ nhân này tâm ngoan thủ lạt, Kỳ Nhi cưới nàng thật sự có được không, nếu có một ngày hắn đối với nàng không tốt. Có phải nàng cũng sẽ tính kế hắn như vậy, trong lòng ông lo lắng, hằm hằm đi ra ngoài, lúc đi qua Vân Nhiễm trầm giọng ra lệnh: “Ngươi ra đi với bổn vương.”

Vân Nhiễm cung kính đi theo Yến Khang ra ngoài, nhín vẻ mặt Yến Khang, nàng đã đoán ra, ông đã biết chuyện đêm nay là do nàng, ánh mắt hung ác hình như có chút tức giận.

Vân Nhiễm không nói tiếng nào đi theo Yến Khang tới viện của ông.

Trời đêm đen như mực không một vì sao, gió thổi lá bay xào xạc.

Bốn bề tĩnh lặng chỉ có tiếng bước chân đều đều, đột nhiên người phía trước dừng lại, thanh âm vô tình lạnh lẽo vang lên: “Chuyện đêm nay là do ngươi làm?”

Dứt lời, không chờ Vân Nhiễm lên tiếng, ông tụ nội lực, cả bàn tay như móc câu nhằm về phía cổ Vân Nhiễm. Nháy mắt nàng biến sắc mặt, không ngờ công công trở mặt, cả người lui về phía sau, hung ác nham hiểm lên tiếng: “Đây là phụ vương định ra mặt giúp Yến vương phi sao?”

Yến Khang cười lạnh lùng, tiếp tục ra tay, hung ác nham hiểm: “Ngươi lại tuyệt nhiên không che dấu, nàng là bà bà của ngươi, ngươi dám làm như vậy. Tâm ngoan thủ lạt, nếu ngày sau Kỳ Nhi làm chuyện có lỗi với ngươi, có phải ngươi cũng tính kế hắn, lòng dạ quá hẹp hòi.”

Vân Nhiễm trừng mắt nhìn Yến vương gia, trầm giọng nói: “Ngươi xác định, người kia là bà bà của ta, nếu thật sự phải, hẳn bà nên thích ta.”

“Ngươi?”

Yến Khang nghẹn họng, lại nhớ tới Lý Thấm. Nếu nàng có một nàng dâu như vậy, nhất định rất sủng nàng ta, yêu nàng ta yêu con mình, yêu ai yêu cả đường đi.

Có điều rất nhanh Yến Khang thanh tỉnh, thế nhưng Vân Nhiễm biết Tiêu Dĩ Nhu không phải mẫu phi của Yến Kỳ, hắn có biết không?”

Yến Khang lo lắng nhìn Vân Nhiễm, ánh mắt đã không còn sát khí, tràn ngập bất đắc dĩ xoay người đi vào trong viện. Vân Nhiễm cũng đi theo, nàng có việc phải hỏi nam nhân này, nếu ông thích tỷ tỷ Tiêu Dĩ Nhu, vì sao không cưới bà, để cho Yến Kỳ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, nếu thân phận của hắn lộ ra ngoài, nhất định hắn sẽ bị đả kích không nhỏ.

Mẫu thân chưa gả sinh ra hắn, ở hiện đại chuyện này rất bình thường, nhưng trong mắt người cổ dại, rõ ràng là tiện chủng.

Sao Yến Kỳ có thể chấp nhận được chuyện này, sở dĩ nàng bức điên Tiêu Dĩ Nhu, là vì không muốn bí mật này bị lộ. Nàng vì bảo vệ Yến Kỳ, trước đó nàng không có ý định ra tay với bà ta, nhưng bây giờ không thể không làm. Trong cung nhiều thêm một Lam Tiểu Lăng, móng vuốt của nữ nhân kia thật dài, khó phòng bị, nói không trừng nàng ta có thể bắt tay với Tiêu Dĩ Nhu. Nàng tuyệt đối không để bọn họ có cơ hội lộ ra thân thế của Yến Kỳ.

Trong thư phòng.

Ánh đèn sán rọi, Yến Khang đứng cạnh bàn gỗ hoa lễ, khuôn mặt thâm trầm nhìn Vân Nhiễm, gằn từng chữ: “Ngươi biết bao nhiêu?”

“Nên biết đều đã biết, Yến Kỳ không phải con của Tiêu Dĩ Nhu mà của tỷ tỷ bà ta. Hơn nữa, sở dĩ Tiêu Dĩ Nhu ngoan độc với Yến Kỳ là vì trước đó vương gia đưa tuyết trầm hương cho Yến Kỳ trị chứng suy nhược, không cho Yến Thần chữa bệnh, nên hắn mất mạng. Tiêu Dĩ Nhu hận vương gia, cũng hận Yến Kỳ.’

“Đêm nay, sở dĩ ta bức điên nàng, chẳng qua lo sợ bà ta tiết lộ bí mật của Yến Kỳ ra ngoài. Như vậy khác gì một kích trí mạng đối với chàng. Chàng sẽ trở thành đối tượng bị người đời nhạo báng, ta tuyệt đối không để cho bất cứ kẻ nào thương hại chàng.”

Ánh mắt Vân Nhiễm tràn đầy lo lắng, sát khí nồng đậm, nhìn chằm chằm Yến Khang.

“Tiêu Dĩ Nhu nói, vương gia thích mẫu phi của Yến Kỳ, nếu đã yêu bà, sao lại không cưới. Khiến cho Yến Kỳ có thân phận như vậy, đây là tình yêu ngài dành cho hắn, cho mẫu phi hắn sao?”

Vân Nhiễm hung hăng chất vấn, nếu trước đó Yến Khang cưới mẫu thân Yến Kỳ, hắn chính là con trưởng chính thê, không cần sợ hãi rụt rè như vậy.

Ánh mắt Yến Khang sâu như biển, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Vân Nhiễm, cả người vô lực ngồi xuống ghế: “Không phải ta không muốn cưới, nàng trúng độc, lúc mang thai Yến Kỳ bị kẻ khác hạ độc, ta mời đại phu tốt nhất tới chữa trị. Có một cách chữa khỏi là dồn hết độc tố lên người thai nhi, sau đó phá bỏ. Ngược lại nếu giữ đứa nhỏ, người mẹ phải chết, đem toàn bộ độc tố dồn lên người mẹ để bảo vệ đứa nhỏ. Mà nàng không chút do dự chọn đứa nhỏ, tình nguyện chấp nhận hết độc tố.”

Nhớ tới chuyện trước kia, Yến Khang vẫn cực đau lòng, chậm rãi dấu mặt trong lòng bàn tay, bất động, thanh âm ngày càng trầm khàn.

“Đợi tới khi nàng dùng hết sức lực sinh ra Yến Kỳ, chỉ còn lại hơi tàn, nàng cầu xin ta nhất định phải chăm sóc cho Yến Kỳ, cùng muội muội Tiêu Dĩ Nhu. Tỷ muội hai người sống nương tựa vào nhau, ngoại trừ con mình, còn có muội muội. Lúc đó Tiêu Dĩ Nhu hiền lành, lương thiện đứng trước mặt tỷ tỷ mình thề sẽ trân trọng Yến Kỳ. Vì để Lý Thấm yên tâm ta đồng ý cưới Tiêu Dĩ Nhu, cũng để cho nàng ta nhận Yến Kỳ làm con.”

“Ai biết từ lúc sinh ra sức khỏe Yến Kỳ đã không tốt, mắc chứng suy nhược bẩm sinh, vì chữa bệnh cho hắn, ta mất rất nhiều thời gian để tìm tuyết trầm hương.”

Nói tới đây Yến Khang ngừng lại, ông nhớ tới ngày đó Tiêu Dĩ Nhu quỳ gối cầu xin tuyết trầm hương để cứu Yến Thần.

Yến Thần là con ông, ông không muốn cứu sao? Dĩ nhiên muố, chỉ là ông không có cách nào nói cho Tiêu Dĩ Nhu. Tuyết trầm hương là do tiên đế tìm được, không phải ông. Tiên đế vì chữa bệnh cho Yến Kỳ đã phái ra rất nhiều người, nếu ông dùng thuốc để cứu con mình, có thể nghĩ tiên đế sẽ tức giận như thế nào. Hắn sẽ không chút do dự giết chết toàn bộ Yến gia, cho nên dù yêu con, ông cũng không thể đưa đồ của Yến Kỳ cho Yến Thần. Hơn nữa ông đã đồng ý với Lý Thấm phải bảo vệ Yến Kỳ.

Nháy mắt thư phòng trở nên im lặng, Yến Khang đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt âm u, lạnh băng hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Vân Nhiễm: “Chuyện hôm nay tới đây chấm dứt, ngươi tuyên bố với người ngoài, vương phi mộng du, nên mới đi tới Bắc viện gặp chuyện không may. Nhưng…”

Yến Khang dừng một chút hung hắng nói: “Nếu ngươi dám động tới Yến Kỳ, bổn vương sẽ không tha cho ngươi.”

Vân Nhiễm thản nhiên nói: “Cho dù ta tự thương tổn chính mình, cũng không thương tổn hắn.”

Nói xong nàng xoay người đi ra ngoài, Yến Khang im lặng nhìn bóng nàng biến mất, chuyện đã tới nước này, nhiều lời cũng vô ích.

Hôm sau cả phủ Yến vương đều biết, Yến vương phi mộng du, nằm mơ thấy Yến Thần, đuổi theo đi tới Bắc viện rơi xuống hố phân, thiếu chút nữa chết đuối, tuy rằng bây giờ không chết, nhưng si ngốc như trẻ con, không rành thế sự.

Trong Trăn Viên.

Nhị công tử Yến Trăn đang nổi trận lôi đình, đêm qua mẫu phi xảy ra chuyện, hắn không tin sự cố, nhất định có người ra tay với người.

Hắn vừa nghĩ một chút liền đổ lên người Vân Nhiễm, nhất định là tiện nhân này.

Hắn giận bản thân mình không tốt, căn bản không thể động đậy, Yến Trăn đập hết đồ đạc trong phòng, không ai dám nói chuyện.

Yến gia, từ sau khi Tiêu Dĩ Nhu gặp chuyện, mọi người an phận hơn nhiều. Tuy rằng ai cũng nói nàng ta mộng du nằm mơ thấy Yến Kỳ, nên mới rơi xuống hố phân. Nhưng người khôn khéo một chút, không khỏi nghĩ sâu xa, nhất thời khôn ai dám gây chuyện.

Nháy mắt đã sắp vào đông, tháng mười một Lương Thành cực kỳ rét lạnh.

Phố lớn, ngõ nhỏ tràn ngập áp lực, tuy rằng chuyện Định vương bắt tay với Hoài Nam vương bị hoàng đế bưng bít, nhưng triều ra ra vào vào đều thể hiện vẻ mặt lo lắng, cho nên dân chúng Lương Thành cảm nhận được sự nguy hiểm.

Lại xảy ra chuyện gì? Vì sao các triều thần không hân hoan, náo nhiệt như trước. Ai cũng âm trầm nghiêm túc, giống như chiến loạn sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào. Ngày càng có nhiều người lo lắng, phải chăng đã có chuyện? Thậm chí có người còn kéo đại thần tới tửu lâu để moi tin, nhưng bế tắc, hoàng thượng ra lệnh không cho phép ai tiết lộ chuyện này, triều thần cũng không có ai muốn chết.

Trước mắt ai không an phận, hoặc ai muốn chết có thể nói ra.

Trong viện Mặc Thấm, Vân Nhiễm đang xem sổ sách, nửa ngày trôi qua hơi mỏi mắt, Sơn Trà bưng tới một ly trà táo đỏ: “Chủ tử, người nghỉ ngơi một lát đi, đã xem cả nửa ngày, chỉ sợ mắt không chịu nổi.”

Vân Nhiễm gật đầu nhìn sắc trời bên ngoài, bất tri bất giác đã sắp tối, nàng ngơ ngẩn một hồi. Yến Kỳ không co trong phủ, nàng luôn thấy cô quạnh, gần đây khắp nơi đều im lặng, ngay cả Lam Tiểu Lăng trong cung cũng chưa có động tĩnh, nàng đã phái Quân Hốc vào cung điều tra một chuyện.

Quả thật mỗi đêm hoàng thượng đều ở trong cung Lam Tiểu Lăng làm ra động tĩnh rất lớn, thái giám cung nữ hầu hậ bên ngoài đều nói hoàng thượng chỉ sủng hạnh một mình Đức phi, có thể nói nàng ta độc sủng hậu cung, ngay cả hoàng hậu cũng không sánh được.

Vân Nhiễm nhận được tin, chắc chắn một chuyện, Lam Tiểu Lăng sử dụng dược vật kích tình, cho nên hoàng đế mới ân ái triền miên điên long đảo phượng. Có điều dùng lâu sẽ rút cạn sức lực, nếu không dừng lại chỉ sợ mạng của hoàng đế sắp tàn.

Nghĩ vậy, Vân Nhiễm thật cao hứng, đúng là trời gây nghiệt có thể sống, tự gây nghiệt không thể sống.

Vốn Vân Nhiễm còn định phái người tiến cung ám sát Lam Tiểu Lăng, bởi vì nàng biết nữ nhân này còn sống nhất định sẽ tìm mình gây sự. Không bằng chủ động ra tay, nhưng trong ngoài cung không hề thiếu cao thủ bảo vệ. Đêm nào hoàng đế cũng tới cung của ả, nàng không có biện pháp hành động, hơn nữa có nữ nhân này ở bên cạnh, hoàng đế sẽ chết nhanh hơn.

Nếu hắn ta chết, sẽ không còn ai tìm các nàng gây chuyện.

Về phần Định vương muốn đăng cơ ngai vàng Đại Tuyên, phải xem hắn có cái mệnh đó không, bây giờ hắn đang là tội nhân của Đại Tuyên.

Vân Nhiễm nhướng mày cười xinh đẹp, đứng dậy thư giãn gân cốt một chút, dặn dò Sơn Trà chuẩn bị chút đồ ăn. Bởi vì Yến Kỳ không có trong phủ, nàng không có hứng thú, để Sơn Trà chuẩn bị một vài món đơn giản là được.

Sơn Trà đáp lời đi ra ngoài chuẩn bị, rất nhanh đã đem một chén canh thịt và hai món đồ ăn sáng vào cho Vân Nhiễm.

Vân Nhiễm cố gắng ăn một chút, bây giờ nàng chỉ lo cho Yến Kỳ, theo lộ trình, hẳn bọn họ đã đuổi kịp Lam đại tướng quân, không biết có xảy ra chuyện gì không.

….

Núi rừng trùng điệp, bên trong u ám ngoằn quanh co, xa xa gần gần không thể nhìn thấy sao trời, sương mù mênh mông, bóng cây rậm rạp, thi thoảng có tiếng dã thú gầm rú, nhưng rất nhanh liền yên tĩnh.

Một góc sâu trong rừng, có vài lều trại tạm thời, trong căn lều chính giữa tập trung đông người. Ngồi phía trên là Lam đại tướng quân, thuộc hạ chia ra ngồi hai bên sườn. Tất cả đều nhìn một nam tử thân mặc trường bào nguyệt nha, áo bào cùng vạt áo dùng chỉ bạc thêu hoa văn sóng biể, ba ngàn sợi tóc như gấm hoa lệ, càng làm nổi bật lên khuôn mặt hoa mỹ phi phàm, giơ tay nhấc chan đều tao nhã tôn quý. Trong doanh trại tuy đa số là lão tướng, nhưng cũng bị hắn hấp dẫn, người người ngắm Yến quận vương tao nhã liễm diễm.

Yến Kỳ quét mắt nhin mọi người trong lều, cuối cùng nhìn Lam đại tướng quân, ánh mắt u ám khó hiểu, thanh âm chậm rãi vang lên.

“Bản quận vương phụng chỉ hoàng thượng, ra roi thúc ngựa đuổi theo Lam đại tướng quân, lệnh tướng quân xuất ra kỵ binh ưu tú hỏa tốc tới Hoài Nam ngăn chặn Sở Dật Lâm, không tiếc bất cứ giá nào, bắt bọn họ dừng tại Hoài Nam.

ển này Lam đại tướng quân dẫn theo đại quân đuổi theo Định vương, người đông di chuyển chậm chạp, nên lâu như vậy vẫn chưa đuổi kịp Định vương.

Sở Dật Lâm chỉ có hai vạn Kinh Vệ Quân, huống chi hắn đã sớm chuẩn bị, những người đó đều tinh nhuệ, những kẻ yếu đuối hắn đã sớm đẩy ra thế mạng. Những kẻ còn lại đều rất lợi hại, tốc độ hành quân dũng mãnh hơn Lam đại tướng quân, chiếu theo tốc độ hiện tại, chỉ sợ lúc tới Hoài Nam đồ ăn đều nguội, cho nên hoàng đế mới ra lệnh cho Yến Kỳ cấp tốc đuổi theo, lựa chọn kị binh nhanh chóng đuổi tới Hoài Nam.

Yến Kỳ vừa nói xong, mọi người đồng loạt nhìn Lam đại tướng quân.

Kỳ thật trong số binh tướng ngồi đây, đã có người từng đề nghi Lam đại tướng quân chia binh làm hai đường cấp tốc đuổi theo định vương. Một đầu một đuôi, hai bên giáp mặt vây công, đáng tiếc tướng quân không tiếp thu đề nghị này.

Lam đại tướng quân nhướng mày, trong đầu nhớ tới nội dung mật thư nữ nhi gửi cho ông.

“Phụ thân, lần này xuống Hoài Nam, cần phải nghĩ ra cách hãm hại Yến Kỳ tư thông với Hoài Nam vương, chỉ cần lật đổ Yến gia, Lam gia chúng ta sẽ trở thành gia tộc quyền quý nhất Đại Tuyên.”

Trong đầu ông chỉ đọng lại câu cuối, gia tộc quyền quý nhất Đại Tuyên.

Tuy nói hiện giờ Lam gia quyền cao chức trọng, nhưng còn kém xa so với Yến gia. Nhất là thời tiên đế, Yến gia gần như đạt tới đỉnh cao phú quý, tiên đế chẳng những sắc phong một thế tử như Yến Kỳ làm quận vương, còn trực tiếp chỉ hôn Vân Nhiễm đích nữ phủ Vân vương cho hắn.

Nếu bây giờ có thể đạp Yến gia đi lên?

Lam đại tướng quân suy nghĩ có chút nhập thần, mọi người thấy ông vẫn im lặng, không nhịn được lên tiếng: “Tướng quân.”

Lam đại tướng quân giật mình tỉnh lại, thấy ánh mắt Yến Kỳ sáng như minh châu, nhưng bên trong lại nổi đá ngầm, giống như nhìn thấu tâm tư của mình.

Lam đại tướng quân kinh ngạc toát mồ hôi, đồng thời cũng nghi hoặc, mình nên làm theo lời nữ nhi sao? Yến Kỳ cực kỳ khôn khéo, nếu để hắn phát hiện, căn cơ trăm năm của Lam gia chỉ có thể bị hủy.

“Lâm phó tướng.”

“Có.” Một gã phó tướng nhanh chóng đứng dậy, nhìn Lam đại tướng quân, ông hạ lệnh: “Lập tức tới sau núi tập hợp kỵ binh, nghỉ tại chỗ một giờ, chạy thâu đêm tới Hoài Nam.”

Nơi này đã sắp tới Hoài Nam, nếu không phải bọn họ chuyển hướng sang Tân Hiệp, giờ này đâu xa quận Hoài Nam. Vốn nghĩ quân ở Tân Hiệp có thể chặn được Định vương, không ngờ Hoài Nam vương lại liên thủ, nội ứng ngoại hợp, bọn họ chưa tới, chúng đã đột phá đường thủy.

Ông đành phải chạy không ngừng nghỉ tới Hoài Nam, hy vọng có thể chặn bọn họ ở đó.

Xem ra hiện tại chỉ có thể để kỵ binh tới trước.

Lâm phó tướng lĩnh mệnh rời đi. Lam đại tướng quân nhìn Yến Kỳ: “Yến quận vương dọc đường bôn ba, chắc đã mệt nhọc, bản tướng sai người dẫn ngươi đi nghỉ.”

“Được,” Yến Kỳ duỗi người, đứng dậy đi ra ngoài, người ta không muốn cho hắn ở lại, hắn cũng không ham. Một đường chạy không ngừng chỉ hắn mệt muốn chết. Đi tới cửa hắn quay lại nhìn Lam đại tướng quân: “Bản quận vương quên chúc mừng tướng quân, hiện tại lệnh thiên kim đã thành đức phi đứng đầu tứ phi, thật đáng chúc mừng.”

Nói xong, Yến Kỳ tao nhã vung tay áo đi ra bên ngoài, các tướng lĩnh ở lại vây quanh chúc mừng Lam đại tướng quân.

“Chúc mừng đại tướng quân.”

“Đúng vậy, sau này đại tướng quân một bước lên mây, như nhiều gặp gió.”

Lam đại tướng quân đang suy nghĩ rốt cục Yến Kỳ nói lời này có ý gì, vì sao ông có cảm giác hắn đang cảnh cáo.

Kinh thành, trên đường yên tĩnh, ánh đèn đường cô độc đổ bóng lẻ loi, đột nhiên trong màn đêm vang lên tiếng vó ngựa cấp tốc chạy thẳng về phía phủ Yến vương, có thị vệ nhảy xuống ngựa, gõ cử dồn dập.

Quản gia cả kinh, nhanh chóng mặc quần áo đứng ra mở cửa. Cửa vừa mở kinh hoàng thấy thị vệ trong cung: “Sao thế, có chuyện gì ah?”

Hai gã thị vệ nhanh chóng lên tiếng: “Hoàng thượng truyền khẩu dụ, tuyên Yến vương gia, tiến cung, cả quận vương phi Vân Nhiễm cũng đi theo.

“Ân, Ân!”

Quản gia toát mồ hôi, nhìn trận thế, hình như trong cung xảy ra chuyện.

Tất nhiên quản gia không dám hỏi, phái người tới viện Mặc Thấm báo cho quận vương phi, chính mình đi báo cho vương gia.

Yến Khang cùng Vân Nhiễm vừa thấy thị vệ truyền tiến cung, liền cảm thấy trong cung đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không đang yên lành hoàng thượng truyền bọn họ tiến cung làm gì.

Sắc mặt Vân Nhiễm u hàn, khẽ vuốt ve mép áo choàng, đi ra viện Mặc Thấm. Nàng có cảm giác, chuyện đêm nay nhất định do Lam Tiểu Lăng gây ra. Trước đó nàng đã phái thuộc hạ nhìn chằm chằm ả, không ngờ vẫn gặp bất trắc, ai biết lần này nàng ta muốn diễn trò gì đây.

Nữ nhân này như một khối u ác tính, giữ lại có thể đả thương hoàng đế, đồng dạng người bên cạnh nàng ta cũng bị thương. Xem ra nàng phải nghĩ cách thu thập ả, nhưng nữ nhân này biết võ công, hơn nữa còn có thuộc hạ bảo vệ, muốn giết nàng không phải chuyện dễ dàng.

Vân Nhiễm vừa suy nghĩ đã đi tới chính viện, hai gã thị vệ cung kính hành lễ: “Hoàng thượng ra lệnh truyền vương gia cùng quận vương phi lập tức tiến cung.”

Yến Khang nhướng mày, hoàng thượng có việc triệu ông rất bình thường, vì sao cả Vân Nhiễm cũng bị truyền, việc này có chút kỳ lạ.

Nhưng đã không kịp nghĩ nhiều, quản gia sai người chuẩn bị xe ngựa, Vân Nhiễm cùng Yến vương gia mỗi người ngồi một chiếc, vài tên thị vệ leo lên ngựa đi thẳng về phía hoàng cung.

Cung Gia Lâm, nơi ở của đức phi.

Lúc này bên trong tập trung rất nhiều người, ngoại trừ sắc mặt hoàng đế âm trầm, Lam Tiểu Lăng ở bên cạnh có chút tái nhợt, cánh tay nàng ta bị thương, ngự y đã băng bó tốt. Trong điện có không ít triều thần, Tần lão quốc công, Cẩm thân vương gia, Vũ An hầu, thượng thư bộ binh, thượng thư bộ lễ, sắc mặt ai cũng âm trầm nhìn người bị trói nằm giữa điện, không phải ai khác thật ngạc nhiên chính là Vân Tử Khiếu vương gia phủ Vân vương.

Hoàng đế âm trầm nhìn Vân Tử Khiếu, như thể hận không thể cắn chết ông. Đức phi ở bên cạnh chợt lóe lên ý cười, như có như không nhìn Vân Tử Khiếu.

Tần lão quốc công không nhịn được lên tiếng: “Hoàng thượng, việc này cần phải cẩn thận, Vân vương gia là trọng thần Đại Tuyên, sao có thể tự nhiên ban đêm lẻn vào cung ám sát hoàng đế?”

Hóa ra trước đó có người vào cung ám sát hoàng thượng, bị đám người Diêm Kiếm bắt được. Không ngờ kẻ này lại là Vân Tử Khiếu.

Tần lão quốc công nói xong, hoàng thượng nổi trận lôi đình gầm rú: “Ông ta đã nhận, còn giả được sao?”

“Nhất định ông ta lén hợp tác với Định vương tới ám sát trẫm. Vân Tử Khiếu, ngươi thật sự khiến trẫm thất vọng.”

Hoàng đế đau đớn phát hỏa nhìn Lam Tiểu Lăng: “Nếu không phải đức phi thay trẫm đỡ một đao, người bị thương chính là trẫm, có phải các ngươi muốn thấy ta chết mới hài lòng.”

Lời vừa nói ra khiến triều thần sợ hãi, nhanh chóng quỳ xuống: “Chúng thần đáng chết, xin hoàng thượng bớt giận.”

Sở Dật Kỳ tím mặt, tức sùi bọt mép chỉ vào người đang quỳ: “Các ngươi đều nói ông ta không làm, bây giờ chính vương gia tự nhận, các ngươi còn cho rằng ta oan uổng ngươi khác sao? Nếu không đúng, vì sao không thanh minh. Trong cung còn có bao nhiêu người nhìn thấy, nếu không phải ám sát, ban đêm ông ta vào cung làm gì.”

Sở Dật Kỳ vừa nói xong, mọi người có chút mơ màng, nhanh chóng nhìn Vân Tử Khiếu, chỉ thấy ánh mắt ông u hàn, sáng quắc, âm trầm tới cực điểm, vẻ mặt thất vọng đau khổ, nhưng không thanh minh câu nào.

Mọi người đều hy vọng ông có thể nói một câu, thanh minh cho chính mình.

Tất cả lại võ đoán, chẳng lẽ Vân Tử Khiếu thật sự tiến cung ám sát hoàng thượng, nếu như không phải, ban đêm ông vào cung làm gì. Không ít người thật sự nghi ngờ Vân Tử Khiếu ám sát hoàng thượng.

Không ít người thở dài, Vân vương gia muốn làm thế nào đây, tới khắc cuối đời làm ra chuyện như vậy. Bây giờ bị định tội, chỉ sợ khó thoát khỏi cái chết, toàn Vân gia gặp vận rủi, dù có kim bài miến tử, thiết khoán đa tư cũng chỉ cứu được ba mạng.

Người người tiếc hận thay Vân Tử Khiếu, Sở Dật Kỳ lửa giận vạn trượng nhìn ông ta. Đúng ra hắn phải cao hứng, trước giờ đều muốn loại bỏ Vân gia, nhưng lúc này hắn lại không có cảm giác vui vẻ.

Bởi vì nhược điểm của Vân Tử Khiếu đã lộ ra ngoài, qua đêm nay hắn biết một chuyện. Người hoàng hậu thích không phải hắn mà là Vân Tử Khiếu, chuyện này khiến hắn phát điên muốn giết người.

Hoàng hậu luôn thanh nhã lạnh nhạt, như tiên tử cõi trời lại thích thần tử của mình. Càng nghĩ càng điên, nếu không phải cực lực kiềm chế, hắn đã muốn giết chết Vân Tử Khiếu.

Con mẹ nó, ngươi dám giành nữ nhân của trẫm. Có mấy lá gan, nửa đêm vào cung hẹn hò.

Nếu không phải Lam Tiểu Lăng nói với hắn chuyện này, bất kể thế nào hắn cũng không tưởng, người hoàng hậu thích lại là Vân Tử Khiếu. Khó trách nàng ta tốt khác thường với Vân Nhiễm, hóa ra yêu ai yêu cả đường đi.

Ha! Ha!

Hoàng đế cười lạnh.

Ngoài điện, có thái giám nhanh chóng bẩm báo: “Hoàng thượng, Yến vương gia cùng quận vương phi vào cung.”

Hoàng đế vừa nghe thấy Vân Nhiễm liền phất tay: “Để cho bọn họ vào.”

Rất nhanh Yến vương gia cùng Vân Nhiễm tiến vào, nàng quét mắt nhìn nam nhân đang bị trói giữa điện, đúng là phụ vương mình.

Tất cả triều thần đang quỳ trên địn, sắc mặt hoàng đế khó coi, cánh tay Đức phi bị thương.

Lòng Vân Nhiễm trầm xuống, đau lòng nhìn phụ vương, bàn tay khẽ nắm lại, áp chế lửa giận, không kiêu ngạo, không siểm nịnh hành lễ: “Thần phụ gặp qua hoàng thượng.”

“Vân Nhiễm ngươi nhìn xem phụ vương tốt của mình, dám can đảm tiến cung ám sát trẫm, nếu không phải đức phi ngăn cản chỉ sợ trẫm đã chết trong tay ông ta.”

“Ám sát?” Vân Nhiễm nhướng mày, vẻ mặt không tin. Nếu phụ vương muốn giết hoàng thượng, căn bản không cần chờ tới lúc này mới đi ám sát. Chuyện đêm nay chính là một cái bẫy, Vân Nhiễm ngẩng đầu nhìn đại điện, thấy đức phi khẽ vỗ về cánh tay bị thương cười như có như không nhìn mình.

Ánh mắt ra vẻ, Vân Nhiễm bản cung xuất chiêu, ngươi tiếp đi.

Tiện nhân này, Vân Nhiễm ngoan độc, không ngờ nàng ta khai đao đầu tiên nhằm vào phụ vương mình, đáng giận.

Nhưng rõ ràng nàng đã phái người báo cho phụ vương, sao còn trúng kế của ả.

Vân Nhiễm còn chưa lên tiếng, Yến Khang đã nói: “Hoàng thượng, Vân vương gia là trung thần của Đại Tuyên, sao hắn có thể tiến cung ám sát hoàng thượng?’

“Ý của ngươi là trẫm nói oan cho ông ta, trẫm hãm hại, ngươi hỏi xem, có phải chính ông ta làm.”

Sở Dật Kỳ chỉ vào Vân Tử Khiếu quát lạnh, Yến vương gia nhìn Vân Tử Khiếu, thấy ánh mắt ông bén nhọn, lúc ngẩng đầu lại biến mất hư không, trầm ổn lên tiếng: “Thần không còn gì để nói, thầm nghĩ chuyện đêm nay không liên quan tới người khác, nếu hoàng thượng muốn phạt, liền phạt một mình thần, thần không oán hận một câu.”

Sở Dật Kỳ chỉ vào toàn điện: “Các ngươi nghe thấy chưa, hắn đã thừa nhận vào cung ám sát trẫm.”

Vẻ mặt Vân Nhiễm thâm trầm, nhìn chằm chằm Vân Tử Khiêu muốn xem ông có phải là giả. Sao lại thừa nhận tiến cung ám sát hoàng đế. Nhưng nhìn đi nhìn lại đều đúng phụ vương mình. Vân Tử Khiếu không dám nhìn nữ nhi, rõ ràng nàng đã phái người đặc biệt dặn dò phải cẩn thận Lam Tiểu Lăng, đề phòng nàng ta đối phó phủ Vân vương, nhưng ông vẫn trúng kế.

Vân Tử Khiếu cúi đầu nhìn sàn nhà sáng bóng, không nói lời nào. Vân Nhiễm chậm rãi lên tiếng: “Phụ vương! Người có biết mình đang nói gì không?”

Vân Tử Khiếu cúi đầu: “Biết! Nhiễm Nhi con đừng quản chuyện của ta. Bây giờ con làm dâu Yến gia, không liên quan tới Vân gia.”

Ý của Vân Tử Khiếu, dù hoàng đế tức giận giết ông, giết người phủ Vân vương cũng không liên lụy tới Vân Nhiễm.

Vân Nhiễm bùng cơn tức, trừng mắt nhìn Vân Tử Khiếu, nàng đột nhiên đứng bật dậy, quát to: “Phụ vương! Người điên rồi, đang yên lành nói linh tinh gì vậy, có phải bị người khác hạ dược. Bằng không người luôn trung thành, sao có thể làm ra chuyện như vậy?”

Mọi người thấy quận vương phi khẽ đẩy Vân Tử Khiếu vài cái.

Vân Tử Khiếu chỉ cảm thấy khẽ nhói lên, cảm giác tê dại vây quanh người, rất nhanh ông cảm thấy đầu hơi đau, hỗn loạn không có sức lực.

Vân Nhiễm nhìn hoàng đế, trầm giọng lên tiếng: “Hoàng thượng, thần phụ tin tưởng phụ vương, ông luôn trung thành tận tâm, tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với hoàng thượng. Cho nên xin ngài minh xét.”

Sở Dật Kỳ nhìn Vân Nhiễm, trào phúng nhìn nàng tức giận. Từ lâu hắn đã muốn thu thập người phủ Vân vương, lần này có cơ hội, bất kể thế nào, hắn cũng không buông.

Nghĩ vậy, Sở Dật Kỳ nhanh chóng lên tiếng: “Chẳng lẽ Yến quận vương phi chưa nghe thấy Vân vương gia nói xao, ông thừa nhận mình tiến cung ám sát trấm. Tất cả mọi người đều nhìn thấy, chính ông ta tự nhận.”

Vân Nhiễm nhướng mày: “Hoàng thượng, từ xưa tới nay, phạm nhân đều liều mạng chối mình không làm, nay phụ vương ta lại một mực nhận mình làm. Chuyện này rõ ràng khác thường, thần phụ xin hoàng thượng phái ngự y tới kiểm tra một chút, xem có phải phụ vương bị người hạ dược? Thần trí không tỉnh táo mất khống chế.”

Vân Nhiễm vừa nói xong, triều thần khe khẽ nghị luận. Rất nhiều người đồng tình với suy nghĩ của Vân Nhiễm. Đúng vậy, đang yên lành Vân vương gia vào cung ám sát làm gì. Quan trọng nhất ông một mực khẳng định chính mình ám át hoàng đế, quá khác thường. Nếu bình thường có ai bị bắt mà không liều mạng chống chế?

Đúng thật khác thường.

Yến Khang nhanh chóng bước ra khỏi hàng trầm giọng: “Hoàng thượng, xin phái ngự y tới kiểm tra cho Vân vương gia, xem có phải hắn bị kẻ xấu hạ độc.”

“Chúng thần xin hoàng thượng truyền ngự y tới kiểm tra cho Vân vương gia.”

Lúc này thần trí Vân Tử Khiếu có chút không thể kiểm chế, mông lung giống như đang say rượu.

Sắc mặt Sở Dật Kỳ khó coi, nhìn đức phi. Hai người ra hiểu, trong lòng đồng thời có cảm giác không tốt. Có khi nào Vân Nhiễm ra tay trước mặt tất cả mọi người.

Lam Tiểu Lăng khẽ gật đầu, Sở Dật Kỳ nhanh chóng ra lệnh: “Tới, lập tức truyền ngự y tới đây.”

Thái giám vội vàng đi truyền ngự y, hoàng thượng áp chế lửa giận nhìn mọi người đang quỳ: “Đứng lên đi.”

Mọi người đứng dậy, chỉ có Vân Tử Khiếu vẫn im lặng quỳ.

Lam Tiểu Lăng nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, hơi nheo mắt lại cười như có như không.

Vân Nhiễm nâng mắt nhìn qua, hai người kịch liệt đấu mắt giữa không trung.

Tới tận khi ngự y tới, trước hành lễ với hoàng thượng, sau đó mới kiểm tra cho Vân Tử Khiếu.

Ngự y cẩn thận kiểm tra, trong điện im lặng dõi theo, tới tận khi ngự y buông Vân Tử Khiêu ra chậm rãi đứng dậy. Một nhóm người có quan hệ tốt với Vân Tử Khiếu khẩn trương, ngự y bẩm báo: “Bẩm hoàng thượng, Vân vương gia bị hạ dược, thuốc này khiến thần trí người khác mơ màng, không biết mình đã làm chuyện gì.”

Mọi người xôn xao, hóa ra vương gia bị hạ dược, khó trách sẽ tiến cung ám sát hoàng thượng.

Sắc mặt hoàng đế khó coi, vốn đã sắp đặt tốt, tự nhiên lại hỏng ở bước cuối cùng. Rõ ràng vừa rồi Vân Tử Khiếu còn đang khỏe mạnh, sao giờ lại trúng đôc, hiển nhiên có người động thủ trên người ông ta.

Sở Dật Kỳ nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, nữ nhân này có y thuật rất lợi hại, nếu nàng ra tay dễ dàng thành công, nhất định là nàng.

“Vừa rồi, rõ ràng trẫm thấy, Vân vương gia đang khỏe mạnh, một lát sau đã biến thành bị hạ dược. Rốt cuộc là bị hạ dược trước, hay là sau đó có người bỏ thuốc.”

Dứt lời, hoàng đế nhìn chằm chằm Vân Nhiễm: “Yến quận vương phi, có phải đã động tay chân với vương gia.”

Nhất thời mọi người nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, nhớ tới vừa rồi nàng đánh vương gia vài cái, có điều chỉ cần như vậy có thể thành công. Sao có thể, vậy y thuật của quận vương phi lợi hại tới mức nào.”

Trong lòng ai cũng nghi hoặc, Vân Nhiễm bình thàn nhìn Sở Dật Kỳ: “Hoàng thượng nghi ngờ thần phụ, ta không có lời nào để nói, nếu hoàng thượng không ngại dân chúng nói người lạm sát kẻ vô tội, có thể hạ chỉ giết thần phụ.’

Lời này rõ ràng uy hiếp, nếu Sở Dật Kỳ giết Vân Tử Khiếu, chính là lạm sát kẻ vô tội.

Sở Dật Kỳ hung ác nham hiểm, lạnh lùng nhìn Vân Nhiễm. Nàng nhún vai, thật xin lỗi, đâu dễ bị dọa, một chút này không thể quật ngã nàng.

Mọi người nhìn tình hình trước mắt, không ai dám lên tiếng, đức phi chậm rãi lên tiếng: “Hoàng thượng, thật ra muốn biết có phải Yến quận vương hạ dược hay không cũng rất đơn giản. Chỉ cần lục soát trên người là chứng minh được rồi. Nếu trên người nàng không có thuốc Vân vương gia bị trúng, như vậy chứng tỏ ông ta thật sự bị hạ dược. Ngược lại nếu tìm được, chẳng những Vân vương gia phải chết, chính Yến quận vương phi bao che cũng không thoát được vào đại lao bộ hình.”

Đức phi nói xong, xoay người hung ác nhìn Vân vương gia. Mọi người thấy phản cảm vì hành bi bỏ đá xuống giếng của nàng ta.

Không nói những người có quan hệ tốt với Vân Tử Khiếu, bây giờ là lúc nào, tình hình ở Hoài Nam còn chưa rõ. Nếu Hoài Nam thất thủ, Giang Nam bị đoạt, sau này Đại Tuyên chia làm hai, còn đâu là nước. Mắt thấy nước sắp loạn, bọn họ còn đấu đá làm gì.

Cho nên triều thần dù có quan hệ hay đối lập với Vân Tử Khiếu lúc này đều hy vọng ông ta không có chuyện gì.

Ai ai cũng không thích đức phi, hơn nữa nhìn nữ nhân kia yêu mị đứng cùng một chỗ với hoàng đế tóc đỏ như hai con yêu quái, mọi người giận sôi lên.

Khó trách Đại Tuyên nội loạn, nước sinh yêu nghiệt, ắt phải vong.

Sở Dật Kỳ nhìn Vân Nhiễm trầm giọng lên tiếng: “Yến quận vương phi, ngươi đồng ý cho soát người sao?”

“Hoàng thượng, thần phụ là quận vương phi phủ Yến vương, hộ quốc công chúa của Đại Tuyên. Nếu chuyện này đồn ra ngoài, chỉ sợ ảnh hưởng tới thanh danh của ta.”

Lần này đức phi chậm rãi lên tiếng: “Không phải muốn cứu phụ vương mình sao? Nếu không tìm thấy dược trên người ngươi, phụ vương ngươi tự nhiên thoát hiềm nghi, chẳng lẽ quận vương phi không thể hy sinh vì phụ vương mình?”

“Nếu muốn soát cũng có thể, có điều bản cung muốn nói, đã muốn vậy, bản cung hy vọng cũng soát người đưc phi nương nương.”

Đức phi đen mặt, thở dồn dập, giận dữ chỉ vào Vân Nhiễm: “Ngươi nói gì gì, muốn soát ngươi bản cung.”

“Đức phi luôn bất hòa với bản cung, ta có lý do nghi ngờ nương nương hạ dược phụ vương ta.”

Vân Nhiễm vừa lên tiếng, mọi người bắt đầu nghi ngờ, nhìn Vân Nhiễm bình thản, lại nhìn đức phi.

Ánh mắt nàng ta hung ác, nhìn chằm chằm Vân Nhiễm. Suy nghĩ Vân Tử Khiếu bị hạ dược bằng cách nào, nhất định là nữ nhân này ra tay. Chắc chắn thuốc vẫn ở trên người nàng, chỉ cần tìm ra không những Vân Tử Khiếu phải chết, Vân Nhiễm cũng phải vào đại lao.

Nghĩ vậy, đức phi trầm giọng: “Được! Nếu quận vương phi đã nói vậy, vì để mọi người tâm phục khẩu phục, bản cung đồng ý nhận kiểm tra cùng quận vương phi.”

“Như vậy rất tốt.”

Vân Nhiễm yếu ớt cười thản nhiên, mọi người thở ra nhẹ nhõm. Hoàng đế phái ma ma quản sự dắt vài cùng nữ xuống kiểm tra cho quận vương phi cùng đức phi. Ma ma quản sự hết sức cẩn thận, hai chủ tử đều là đại thần các nàng không thể đắc tội với ai.

Trên đường đi, ánh mắt Vân Nhiễm sáng quắc nhìn Lam Tiểu Lăng: “Đức phi nương nương tặng ta một phần lễ thật lớn.”

“Ha! Ha, còn có thể lớn hơn nữa.”

Lam Tiểu Lăng nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, không buông tha, nàng khẳng định trên người Vân Nhiễm có thuốc, chỉ cần tìm ra như vậy cả hai cùng chết.

Lam Tiểu Lăng cao hứng như thấy được kết cục của Vân Nhiễm. Mắt thấy nàng ta khẽ lại gần mình Lam Tiểu Lăng lùi lại, đụng phải vài cung nữ, ả cảnh giác nhìn chằm Vân Nhiễm: “Ngươi cách bản cung xa một chút, đừng hòng bỏ thuốc lên người ta.”

“Ha! Ha nương nương thật thông minh, sao biết ta bỏ thuốc lên người ngươi.”

Hai người tiến vào một căn phòng, Lam Tiểu Lăng sợ Vân Nhiễm ra tay, nên kiên trì cùng nhau soát, Vân Nhiễm không kháng nghị. Trong điện tĩnh như nước, người hầu cùng ma ma quản sự cởi từng món quần áo, tới khi còn lại yếm cùng tiết khố, cả hai người đều không có đồ gì, cả trang sức cũng được tháo xuống, kiểm tra tóc cũng không có gì.

Lam Tiểu Lăng đen mặt: “Ngươi! Ngươi dấu thuốc ở đâu.”

“Ta nói không phải ta hạ dược, nương nương không tin.”

Ánh mắt Lam Tiểu Lăng nhìn hai nhà hoàn sau lưng Vân Nhiễm: “Nhất định ngươi dấu trên người bọn họ.”

Vân Nhiễm thản nhiên cười: “Nương nương muốn lục soát nha hoàn của ta sao? Nếu như vậy, cung nữ bên cạnh nương nương cũng phải kiểm tra.”

“Kiểm tra thì kiểm tra?” Lam Tiểu Lăng khẳng định trên người Vân Nhiễm có thuốc, bình thường nàng thấy nàng ta đeo một chiếc vòng, bên trong có dấu ít thuốc. Nhưng hôm nay không có, tuy rằng ma ma đã kiểm tra ống tay áo tìm được vài cây châm, nhưng không có mùi vị.

Ma ma quản sự lại bắt kiểm tra người vài nha đầu, cuối cùng soát Xảo Nhi cung nữ bên người của Lam Tiểu Lăng. “Bịch một vật rớt ra từ trên người nàng ta, nháy mắt mặt Lam Tiểu Lăng nhăn nhó như cắn hoàng liên.