Chương 1996: Được Nước, Giây Biến May Mắn Một Đời! (10)

Quãng Đời Còn Lại Đều Vì Ngươi [C]

Đăng vào: 11 tháng trước

.

“Ta…”

“Ta thật ra thì…”

Kiều Uyển Phỉ mấy lần mở miệng, cuối cùng đều ngượng ngùng dừng lại.

Gò má đỏ lên, nếu như không phải là Phạm Vũ nắm bả vai của nàng, không cho nàng lộn xộn, nàng hiện đang sợ là đã đem chính mình che đậy chết trong chăn.

“Ngươi nếu là không có kinh nghiệm không liên quan, chỉ cần gật đầu, phí sức lực chuyện đều ta tới là tốt rồi.”

Phạm Vũ cho là nàng là xấu hổ rồi, “Lòng tốt” đề nghị.

Không biết xấu hổ nói, nghe được Kiều Uyển Phỉ đều kinh hãi.

Đây là nàng nhận biết Phạm Vũ sao?

Cái đó ôn nhuận như ngọc, phong hoa vô hạn thân sĩ… Khặc, hiện tại đã như cao ốc ái mộ, không còn năm đó.

Kẻ cầm đầu, là nàng?

Quỷ thần xui khiến, Kiều Uyển Phỉ hấp giật mình bờ môi, vốn là muốn cảm khái một chút, ai ngờ lời đến khóe miệng, không tự chủ liền biến mùi vị.

“Ngươi rất có kinh nghiệm?”

Trong lời nói là không che giấu được mùi giấm.

Phạm Vũ ngẩn ra, ngay sau đó, khóe miệng móc một cái.

“Không, bất quá trước lạ sau quen, ta rất chờ mong.”

“…”

Kiều Uyển Phỉ là thực sự đỏ mặt, đỏ còn giống chín muồi trái cà chua.

Cái gì trước lạ sau quen, lời như vậy là có thể tùy tiện treo ở mép sao?

Kiều Uyển Phỉ lần nữa sinh ra trước mắt Phạm Vũ có thể là bị người đánh tráo ảo giác.

Càng là hắn cuối cùng câu kia “Ta rất chờ mong”, để cho Kiều Uyển Phỉ không hiểu có loại:gan hiện tại không mặc quần áo người không phải là Phạm Vũ mà là cảm giác của nàng.

Nàng hai tay che mặt, không có mắt thấy.

Nguyên tưởng rằng Phạm Vũ chẳng qua là đang nói đùa, nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, vẻ mặt nghiêm túc, phảng phất là đợi câu trả lời của nàng.

Cái này làm cho Kiều Uyển Phỉ lại bối rối.

Thật muốn ngủ chung sao?

“Phạm Phạm đã năm tuổi rưỡi, đều có thể đánh đấm giả bộ (cho có khí thế) rồi, ngươi không cảm thấy hắn thiếu người em trai?”

Phạm Vũ biểu tình thành khẩn hỏi.

Không nói em gái, chỉ sợ Kiều Uyển Phỉ nói có Tiểu Lục Lục rồi.

Kết quả không đề cập tới Phạm Phạm cũng còn khá, vừa nhắc tới Phạm Phạm, Kiều Uyển Phỉ lập tức nhớ tới một người ở lại phòng khách Phạm Phạm, giẫy giụa liền muốn đứng dậy đi xem một chút.

Phạm Vũ không có cản nàng.

Bởi vì cửa phòng vang lên trước.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, người ngoài cửa là Phạm Phạm.

“Phạm thúc thúc, mẹ ta không thấy rồi…”

Nghe tiếng, trong phòng hai người không hẹn mà cùng xoay mình ngồi dậy.

Phạm Vũ đang chuẩn bị khi dễ Kiều Uyển Phỉ, áo sơ mi đều cởi rồi.

Duỗi tay ra, cầm lấy áo sơ mi lần nữa chụp vào trên người.

Mới vừa mặc quần áo tử tế, Kiều Uyển Phỉ đã kéo cửa phòng ra.

Phạm Phạm thẳng tắp thân thể nhỏ bé, đứng quân tư đứng ở cửa.

Nhìn thấy Kiều Uyển Phỉ, tinh xảo khuôn mặt nhỏ bé, nâng lên ấm áp cười.

“Mẹ.”

“Mẹ tại.” Kiều Uyển Phỉ ngồi chồm hổm xuống ôm hắn, vừa muốn đem hắn ôm lên, Phạm Phạm đột nhiên mở miệng hỏi.

“Mẹ, Phạm thúc thúc thật sự là ba ba ta sao?”

Kiều Uyển Phỉ: “…”

Kiều Uyển Phỉ thân thể cứng đờ.

Tư thế có mấy giây dừng lại.

Phạm Phạm bị nàng thu nuôi thời điểm còn rất nhỏ, nàng cho tới bây giờ chưa nói với hắn, hắn là bị cha mẹ vứt bỏ hài tử.

Ở trong lòng của Phạm Phạm, một mực nhận định nàng là mẹ ruột của hắn.

Còn nhỏ tuổi cũng bởi vì lo lắng nàng sẽ không vui, cho nên cho tới bây giờ không có giống cái khác gia đình độc thân hài tử thích đuổi theo hỏi ba ba của mình là ai.

Phạm Phạm ít ỏi sẽ hỏi cái vấn đề này.

Hiện tại hắn hỏi, có nghĩa là hắn thật sự rất muốn biết.

Có thể Phạm Vũ cũng không phải là…

“Vâng.”

Kiều Uyển Phỉ không nghĩ ra tới phải trả lời thế nào Phạm Phạm vấn đề, chậm nàng một bước đi tới cửa Phạm Vũ đã dẫn đầu mở miệng trước.

Hắn đi lên trước, theo sững sốt trong ngực Kiều Uyển Phỉ ôm qua Phạm Phạm.

Ôm lấy hắn đi tới trên ghế sa lon của căn phòng ngồi xuống.

Ánh mắt ôn nhu nhìn lấy Phạm Phạm, môi mỏng hé mở.