Q.3 - Chương 56: Bán Mình Năm Năm

Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên Qua

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hừ, nàng đường đường là một học sinh giỏi ở hiện đại, cũng không tin ở cổ đại này không kiếm được bạc chứ?

Muốn dùng điểm này để nhốt nàng, ý tưởng của Vương gia chẳng phải là quá đơn giản ư?

“A, nàng muốn kiếm bạc ư? Lộ Nhi, không biết nàng định kiếm bằng cách nào? Ừm ta cũng không thể tính giá cao cho nàng, vậy một phần lợi đi……”

Cái gì, một phần lợi, đây là khái niệm gì?

“Tiểu thư, một phần lợi chính là lãi một ngày là hai mươi lượng bạc……”

Một ngày hai mươi lượng, cổ đại này lãi suất cao cũng quá kinh khủng đi?

Hai mắt trừng trừng, sợ hãi nhìn Vương gia, Lộ Nhi cũng thấy trong mắt hắn giữ vững cái loại tình thế bắt buộc.

“Ngươi…… Ngươi……”

Taynhỏ bé đưa ra, run rẩy chỉ vào hắn. Đến lúc này, Lộ Nhi mới phát giác, thì ra đây là một ván cờ, cũng chỉ là một ván cờ mà thôi!

Hắn căn bản cũng không có ý định bỏ qua cho nàng, có lẽ cho tới bây giờ cũng chưa từng có!

Hắn cũng đã sắp xếp hết thảy, chỉ là chờ nàng nhảy qua rồi chui vào!

Mà phản kháng, biện bạch của nàng vừa nãy so với hắn mà nói cũng chỉ là ở trong cuộc sống bình bình đạm đạm thỉnh thoảng cho thêm một chút gia vị vào mà thôi.

“Lộ Nhi, không nên như vậy……”

Chẳng biết từ lúc nào, quản gia đã lui ra ngoài, bên trong phòng yên lặng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Taycủa hắn so với tay nàng lớn hơn nhiều, cũng rất ấm áp.

Bàn tay hắn nắm thật chặt tay nhỏ bé của nàng, trong thanh âm mang theo nhu ý làm cho người ta khó có thể kháng cự.

“Ngươi muốn làm cái gì?”

Tâm, đã từng bốn bề sóng dậy, giống như một trận bão táp đánh đến, mệt mỏi vô cùng.

Nhưng gió ngừng thổi, mưa ngừng rơi, thực tế vẫn là thực tế.

Ở trên thế giới này, người thân duy nhất của nàng chính là đứa bé trong bụng, không người nào có thể vì nàng che mưa che gió, không người nào có thể thay nàng chống đỡ một mảnh trời……

Nàng chỉ có thể dựa vào chính nàng. Thời điểm nên đối mặt, nàng vẫn nên tiếp tục đối mặt……

“Rất đơn giản, năm năm, ký cho ta khế ước năm năm, đến lúc đó nàng có thể rời đi……”

Môi mỏng khẽ mở, nói như vân đạm phong khinh, giống như đang tùy ý trò chuyện việc thường ngày.