Chương 385: Bùng Nổ (P3)

Ngạo Kiếm Lăng Vân

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhóm dịch: Võ Gia Trang

Người trẻ tuổi của gia tộc Andre lúc trước từng chào hỏi Lăng Tiêu cảm thấy bị làm nhục, phẫn nộ quát:

– Đứng lại!

Sau đó chỉ vào trên mặt đất, vẻ mặt bình thản nhìn Lăng Tiêu nói:

– Ngươi trộm đi đại bộ phận các mảnh nhỏ củaThánh Bia, nguyên bản thuộc về chúng ta, ta yêu cầu ngươi, giao những mảnh nhỏ của Thánh Bia ra đây, ngươi mới có thể rời đi được.

Những người thủ hộ của Tây phương đại lục đều hiển lộ ra chút do dự trên nét mặt.

Mảnh vỡ của Thánh Bia tuy hấp dẫn, nhưng làm ra động tĩnh lớn như thế, liệu có tốt không? Loại người này đâu dễ chọc vào!

Lăng Tiêu đứng trên mặt đất, ngẩng đầu, nhìn lên đám người trên cao, rồi lại nhìn vào người trẻ tuổi của gia tộc Andre, nhẹ nhàng nói một tiếng:

– Cút!

– Muốn chết!

Người trẻ tuổi của gia tộc Andre sau khi Dương Sâm phi thăng nghiễm nhiên trở thành cao thủ của gia tộc, tính tình cao ngạo đã quen, chưa từng có ai dám nói với hắn như thế, không kìm nổi phẫn nộ, gầm lên giận dữ, bảo kiếm trong tay xuất ra, cả người bộc phát khí thế, đánh về phía Lăng Tiêu.

– Đi nhận chết đi!

Đúng lúc này, tất cả những người thủ hộ ở trên không trung, đều hoảng sợ nhìn trên bầu trời. Sau một trận sức mạnh dao động hùng hậu cuồn cuộn nổi lên, một cánh cửa đá cao hơn trăm mét bỗng nhiên xuất hiện!

Phía trên cánh cửa đá có khắc chữ, đồ vật cùng ấn ký. Phía trong truyền ra một khí tức cường đại.

Cánh cửa đá này giống như đến từ viễn cổ, đang từ từ chậm rãi mở ra, hào quang sáng chói chiếu rọi ra ngoài.

Những người thủ hộ của Tây phương đại lục nhìn chằm vào cánh cửa đá, không tin nổi vào mắt mình. Tuy rằng cánh cửa Thánh Vực mỗi lần xuất hiện đều với cách thức không giống nhau, nhưng những người thủ hộ của Tây phương đại lục cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Nhưng ai có thể làm cho cánh cửa Thánh Vực mở ra đây?

Phải chăng là người thanh niên trẻ tuổi dưới kia?

Những người thủ hộ của Tây phương đại lục biết rõ trong nhóm người của mình không có ai có thực lực Thánh giai, vì thế tất cả đều nhìn xuống Lăng Tiêu đang đứng ở phía dưới.

Cánh cửa Thánh Vực phát ra hào quang sáng chói, biến thành một cột sáng, bắn ra thẳng tắp, chiếu thẳng vào người Lăng Tiêu!

Lăng Tiêu cảm giác được có một cổ lực lượng hùng mạnh vô cùng, đang giam cầm mình, khiến cho khí lực toàn thân biến mất! Trong nháy mắt đó, Lăng Tiêu bỗng nhiên nghĩ đến lúc Long hoàng phi thăng không ngờ còn có thể nói chuyện cùng mình, thế thì thực lực của lão không biết cao đến đâu?

“Ta vừa mới phát ra khí thế, dẫn phát cánh cửa Thánh Vực mở ra ư?”

Lăng Tiêu còn đang nghĩ vậy, bỗng nhiên vừa sợ vừa giận phát hiện, cô bé trong lòng mình, sớm đã lạnh lẽo, thân thể cứng ngắc, không ngờ vô thanh vô tức tan rã trước mắt mình!

– Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy!

Lăng Tiêu hô lớn trong lòng, ánh mắt chợt đỏ bầm.

“Ta còn muốn mang theo nha đầu trở lại phương đông đại lục! Trở lại nơi tổ tiên nàng từng sống! Muốn đem nha đầu về đó! Ta muốn cho nàng được chôn cất ở nơi xinh đẹp nhất của thế giới này! Khiến nàng vĩnh viễn ở trong tầm mắt của ta!

Khá lắm Thánh Vực, không ngờ đến cơ hội này cũng không cho ta!”

Lăng Tiêu ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, thân thể cô gái cuối cùng cũng đã hóa thành vô tận quang điểm, hắn không thể làm gì để chống cự lại lực lượng của cột sáng!

Lòng Lăng Tiêu tan nát như đã mất đi bảo bối âu yếm nhất.

Yêu Huyết Hồng Liên kiếm phát ra một tiếng kêu như rồng gầm, một mũi nhọn ánh sáng màu đỏ tươi, xuyên thấu qua cánh cửa Thánh Vực, bắn vào đạo quang trụ, cùng lúc khoách tán ra bốn phương tám hướng.

Những người thủ hộ của Tây phương đại lục cảm nhận được lực lượng khủng khiếp này đang hướng về mình vội vàng bỏ chạy tán loạn. Tuy không có ai thương vong, nhưng cả đám chật vật vô cùng.

Nhìn vào bên trong đạo quang trụ, bọn họ không thể tin nổi, chúng chưa từng thấy và nghe nói qua, một người luyện võ nhân loại có thể chống cự lại lực lượng của Thánh Vực!

Long hoàng của Long tộc ngày đó ở Cấm địa của Thần, vừa phi thăng, vừa có thể nói chuyện đã làm cho bọn họ kinh ngạc vạn phần. Không thể tưởng được, người thanh niên này, trong khi phi thăng, vẫn có thể đánh ra một kiếm!

– Hắn muốn làm cái gì đây?

Theo sự phẫn nộ của Lăng Tiêu, vô số đạo kiếm ý theo thân thể của Lăng Tiêu bộc phát ra, sau đó… trước mặt hơn trăm vị thủ hộ của Tây phương đại lục, từ trong cột sáng có lực lượng sung mãn do cánh cửa Thánh Vực bắn ra, người trẻ tuổi đó… nhảy ra ngoài!

Sau đó thân mình hắn bay lên hướng tới cánh cửa Thánh Vực. Đối mặt với cánh cửa Thánh Vực cao trăm mét, thân hình Lăng Tiêu có vẻ như quá nhỏ bé, nhưng loại khí thế chưa từng có từ trước đến nay này lại khiến cho những người thủ hộ của Tây phương đại lục ở phía dưới không kìm lòng nổi, rung động trái tim vì hắn.

Sau đó, nhóm người này còn hoảng sợ hơn, nam nhân tuổi trẻ cầm trong tay bảo kiếm đang phát ra hồng quang bắn ra bốn phía… giơ cao lên chém xuống!

Bầu trời chợt biến sắc, mây đen cuồn cuộn từ trống rỗng sinh ra, cuồn cuộn tới!

Vô số tia sét từ trong đám mây đen kia hiện ra, mang theo sấm rền, tề tụ bên Lăng Tiêu đang ở trên không, chiếu sáng cánh cửa Thánh Vực nguy nga, làm cho nó càng thêm cao lớn rõ ràng!

Loại cảm giác áp bách này khiến cho những người thủ hộ của Tây phương đại lục có cảm giác hít thở không thông!

Cánh cửa Thánh Vực dường như cảm nhận được uy hiếp, từ trên cánh cửa, các chữ khắc, các đồ vật, ấn ký đều lóe sáng, bộc phát ra hào quang màu vàng chói mắt!

Trong mỗi một đạo kim quang đều tuôn ra một cỗ lực lượng áp bách thật lớn! Tất cả đều hướng tới thân thể nhỏ bé của Lăng Tiêu đang hung hăng vọt tới!

Vô số đạo kim quang màu vàng phát ra, chiếu xuống phía dưới, làm cho các cường giả của đại lục không dám mở cả mắt.

Lúc này chợt nghe từ phía bên trong cánh cửa Thánh Vực truyền ra một âm thanh kinh sợ.

Thanh âm này làm cho đám người thủ hộ của Tây phương đại lục kinh hãi. Rất hiển nhiên, lần này cánh cửa Thánh Vực mở ra là vì người này!

Người này là một cường giả trẻ tuổi đến từ phương đông. Không ngờ hắn lại kháng cự, không chịu cho Thánh Vực triệu tập!

Trời ạ!

Còn có cái gì kinh người hơn so với chuyện này? Chỉ sợ, cho dù Thánh Bia xuất hiện cũng không làm cho người ta giật mình bằng cảnh tượng trước mắt này!

Ở trong nháy mắt khi Lăng Tiêu chém ra một kiếm, nguyên anh ở trong cơ thể cũng mở to mắt, chiến giáp màu vàng từ trong nội phủ phát ra hào quang mãnh liệt, xuyên qua thân thể Lăng Tiêu, cấp cho Lăng Tiêu một tầng kết giới.

Từ trong tâm linh của Lăng Tiêu, tầng thứ tám của Đại Tự Tại Tâm Kinh tự động xuất ra. Một khí tức hùng mạnh bùng lên, đi theo Yêu Huyết Hồng Liên kiếm trong tay Lăng Tiêu bộc phát ra ngoài, hình thành một đạo kiếm khí mang theo ý niệm luân hồi, vô cùng mạnh mẽ đánh vào cánh cửa Thánh Vực!

Dung hợp trong đầu Lăng Tiêu là toàn bộ kiếm kỹ với chiêu kiếm vừa mới được sáng tạo ra: chiêu kiếm có tên là Tịch Diệt.

Bởi vì được Đại Tự Tại Tâm Kinh cảnh giới tầng thứ tám phối hợp mà chiêu kiếm này bây giờ có tên là Luân Hồi!

Chiêu kiếm này mang theo vô số tiếng nói của phật gia, với kiếm khí cường đại oanh kích vào cánh cửa Thánh Vực, làm cho những đạo ánh sáng màu vàng phát ra từ trên cánh cửa to lớn này trở nên ảm đạm.

Rồi toàn bộ hơn trăm mét chiều cao của cánh cửa đá, những vết nứt nẻ loang ra giống như một tấm mạng nhện. Trong khoảnh khắc tấm mạng nhện này đã bao trùm nửa tấm cửa đá.

Sau đó vô thanh vô tức, cánh cửa đá sụp đổ vỡ vụn!

Đầy trời cuồn cuộn mây đen hạ xuống, cánh cửa đá có vẻ cứng cáp đã vỡ thành vô số mảnh vụn!

Nhưng không có một mảnh nhỏ nào rơi xuống mặt đất, toàn bộ đều tiêu tan ở trong không khí!

Trong khoảnh khắc, vánh cửa Thánh Vực đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu!

Giờ phút này, Lăng Tiêu đang đứng dưới đám mây đen cuồn cuộn, thân thể tuy không cao lớn, nhưng làm cho người ta có một loại cảm giác đó là người đầu đội trời chân đạp đất!

Nhìn chằm chằm chỗ cánh cửa Thánh Vực đã biến mất, Lăng Tiêu vẻ mặt bình tĩnh, nói ra một câu hào ngôn vô tiền khoáng hậu.

– Ta không muốn đi, ai có thể bắt ép được chứ?

Lăng Tiêu nói xong, nhìn thoáng qua nhóm người thủ hộ của Tây phương đại lục đang ở trên không, rồi nhìn lại người trẻ tuổi của gia tộc Andre, tóc vàng mắt xanh anh tuấn trẻ tuổi, đang đối mặt Lăng Tiêu, nhưng lại không dám đối diện!

Nét mặt kiêu ngạo ương ngạnh không biết đã biến mất từ lúc nào.

Cường nhân tuy có thể kiêu ngạo, nhưng đối mặt với người mạnh hơn, chỉ có thể là kính sợ!

Lăng Tiêu cứ như vậy bình yên rời đi, hơn trăm người thủ hộ của Tây phương đại lục không có một ai dám lên tiếng ngăn trở.

Cường giả cảnh giới này đã vượt qua phạm trù bọn họ có thể lý giải. Đừng nói ngăn trở, nếu Lăng Tiêu nguyện ý cùng bọn chúng kết giao, chỉ sợ bọn người thủ hộ của Tây phương đại lục này cũng không dám từ chối.

Các đại gia tộc có thế lực lại sẽ nghĩ hết mọi biện pháp, kéo gần một chút quan hệ với Lăng Tiêu!

Nhìn thân ảnh Lăng Tiêu tiêu điều biến mất vào hư không, gã trẻ tuổi gia tộc Andre mới thở dài ra một hơi, nhìn chằm chằm vào không trung lẩm bẩm nói:

– Như là đang nằm mơ, may mắn, chúng ta chưa đắc tội với hắn.

Không ai cười nhạo người tuổi trẻ thành viên gia tộc Andre, bởi vì trong lòng bọn họ, cũng cảm thấy may mắn, thậm chí mọi người đều nghĩ: “cánh cửa Thánh Vực mở ra… Thật sự là đúng lúc quá!”

Cường nhân có thể một kiếm đánh nát cánh cửa Thánh Vực, là cảnh giới mà bọn họ hoàn toàn không có khả năng lý giải.

Trong thời gian ngắn, Lăng Tiêu không ngờ sáng tạo ra hai chiêu kiếm kỹ rất mạnh!

Tịch Diệt công kích quần thể, uy lực kinh người, dưới Kiếm Thánh, chỉ sợ không có người nào có thể chạy thoát!

Luân Hồi lại tập trung lực lượng ở một chỗ. Lúc này Lăng Tiêu đã hiểu được, vì sao sư môn đánh giá cao như thế đối với Đại Tự Tại Tâm Kinh, thậm chí có nói nếu tu luyện đến tầng thứ chín, cảnh giới cao nhất của Đại Tự Tại Tâm Kinh, sẽ mang đến sức mạnh không tưởng tượng được!

Đại Tự Tại Tâm Kinh tầng thứ tám, có thể dung nhập trong kiếm kỹ, lực lượng Luân Hồi sung mãn, do Lăng Tiêu, trình độ Xuất Khiếu kỳ thi triển ra, thực lực đã cường đại như vậy, như vậy… nếu đạt tới Phân Thần kỳ, Hợp thể kỳ, Độ kiếp kỳ sẽ…?

Trong lòng Lăng Tiêu thật là cao hứng, lại bởi vì cái chết của tiểu nha đầu mà giảm đi không ít.

Tiểu nha đầu là cô bé cực kỳ đáng yêu, chỉ vì quen biết mình mà phải trả giá bằng cả sinh mạng, Lăng Tiêu không thể không tự trách mình.

Đối với Âu Dương gia tộc, không ngừng đối chọi với mình, Lăng Tiêu ngập trời tức giận!

Nói về cái chết của cô bé, cho dù điều đó tốt đối với sự tu luyện hữu tình của Lăng Tiêu, nhưng Lăng Tiêu thà rằng vĩnh viễn không gặp.

Lăng Tiêu bay nhanh trên không trung, lại về tới địa phương mà lúc trước mới rời khỏi!

Lăng Tiêu không tiến vào trong thôn mà hạ xuống trên một đỉnh núi cách nơi đó không xa, phóng xuất Kim Hổ và gã Kiếm Tôn bậc sáu của Âu Dương gia đang ở trong đỉnh ra ngoài.

Gã Kiếm Tôn bậc sáu của Âu Dương gia bị Kim Hổ tra tấn không nhẹ, giờ này đã không còn nhìn ra bộ dáng, nhưng ánh mắt nhìn Lăng Tiêu vẫn còn đầy oán độc.

– Kim Hổ, giúp ta giết sạch lũ ác nhân trong thị trấn kia.

Lăng Tiêu thản nhiên phân phó một câu. Hắn biết, với Ma tộc, việc tìm người có khí tức tà ác quả thực là rất dễ dàng!

Kim Hổ sững sờ nhìn vào thị trấn nhỏ, muốn mở miệng hỏi mà không dám. Hắn biết Lăng Tiêu trước kia và Lăng Tiêu hiện tại không hề giống nhau.

Kim Hổ gật gật đầu, thân mình như điện phóng đi. Giết người, với hắn mà nói, quả thực là rất dễ dàng, chỉ có điều đáng tiếc, đường đường là vương tử Ma tộc, lại bị phái đi giết một đám du côn lưu manh. Nếu Ma giới biết được, không biết có thể cười chết bao nhiêu người hay không?

Lăng Tiêu thản nhiên nhìn gã Kiếm Tôn bậc sáu đỉnh phong của Âu Dương gia tộc, vẻ mặt bình tĩnh nói:

– Tới lượt ngươi rồi!