Chương 36

Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Quân Hoằng mang theo Dịch Kinh Hồng, Diệp Tinh Dương cùng Chiêm Xuân vội vàng bước đến.

Hắn dừng bước trước linh đường, tiếp lấy nén hương Tang Du đưa qua, sau đó, “Phịch!” Một tiếng quỳ xuống.

Chiêm Xuân sợ tới mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, khó khăn lắm mới kiềm chế được mà nuốt tiếng kinh hô xuống bụng, ngay cả mấy người Giản Phàm đứng phía sau Diệp Tri, cũng có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên này.

Còn Diệp Lạc thì vẫn bất động cúi đầu quỳ trên đất.

Trong giờ khắc này, bất cứ kẻ nào họ Quân nàng cũng đều chán ghét.

Quân Hoằng cung kính lạy mấy cái.

– Lão Thái Phó, phụ hoàng không thể tự mình đến, ta đại biểu cho phụ hoàng, cám ơn ân cứu mạng của ngài.

Ánh mắt của hắn nhìn thoáng qua Diệp Tri ở phía bên kia, sau đó lại quay đầu lại.

– Lão Thái Phó, ngài yên tâm, ân nghĩa trung trinh của Diệp gia, ta tuyệt đối không quên.

Hắn đứng dậy, Diệp Tinh Dương và Kinh Hồng cùng tiến lên, song song quỳ xuống.

Cái gì cũng không thể nói, Diệp Tinh Dương và Kinh Hồng dập đầu xuống mặt đất im lặng một hồi lâu.

Tang Du ho khụ một tiếng.

– Đa tạ thái tử điện hạ, mời hai vị đứng lên. Hôm nay công tử nhà ta bi thương quá độ, nếu có chỗ nào bất kính thì mong điện hạ thứ tội, ngày khác sẽ đăng môn tạ tội ổn thỏa.

– Diệp Tri! – Quân Hoằng đi mấy bước về phía Diệp Tri, Giản Phàm cùng mấy thị vệ nhanh chóng đi lên che trước người hắn.

– Điện hạ, thật có lỗi, hôm nay xin để cho công tử nhà ta im lặng một chút.

Tầm nhìn của Quân Hoằng bị Giản Phàm ngăn trở, chỉ có thể nhìn thấy nửa mặt của Diệp Tri đang cúi đầu quỳ trên đất, hắn mím môi, nói.

– Diệp Tri, ngươi đừng quá đau buồn.

Chưa từng an ủi người khác, ngôn từ của Quân Hoằng rất nghèo nàn, nói xong câu đó hắn cũng không biết phải nói thêm cái gì nữa. Hắn chỉ biết là, nhìn Diệp Tri toàn thân bạch y quỳ gối nơi đó, trong lòng hắn thấy đau đớn không thôi.

– Diệp Tri, ngươi đừng đau buồn. – Hắn nhắc lại một lần nữa.

Diệp Tri vẫn cúi đầu không nói gì, Chiêm Xuân đi tới bên người Quân Hoằng thấp giọng nói.

– Điện hạ, chúng ta đi thôi, ngày khác lại đến.

Quân Hoằng đứng trong chốc lát, Diệp Tri vẫn không có phản ứng, hắn liền trầm mặc xoay người đi ra.

Đi tới cửa, hắn lại quay đầu nhìn Diệp Tri một cái, sau đó, nhẹ giọng nói.

– Diệp Tri, có chuyện gì ngươi cứ đến tìm ta. Phụ hoàng đã nhiều ngày trong tình trạng không tốt, ta sẽ luôn ở trong tẩm cung của phụ hoàng, nhưng ta đã truyền lệnh cho cấm quân, chỉ cần ngươi tới, ta sẽ biết.

Quân Hoằng đi rồi, Diệp Tri mới ngẩng đầu lên, có chút đăm chiêu nhìn về phía Diệp Lạc.

Diệp Lạc cúi đầu, hàng lông mi dài khẽ run lên, không thấy rõ biểu tình.

Diệp Tri đứng dậy.

– Tang Du, truyền lệnh xuống, lưu lại một bộ phận binh lính ở trong phủ chờ mệnh lệnh, còn những người khác ở đâu thì về đó. Tang lễ của Lão thái gia sẽ cử hành vào ngày mai, ngươi đi an bài đi.

– Vâng! – Tang Du lên tiếng, vừa muốn rời đi, lại bị Diệp Lạc gọi lại.

– Ngày mai có chuyện gì nói cho ta biết.

– Ca! – Nàng chuyển về phía Diệp Tri.

– Huynh đi nghỉ ngơi, ngày mai còn nhiều việc, để ta đi xử lý.

– Lạc Lạc! – Diệp Tri khẽ xoa quầng thâm dưới mắt nàng.

– Ta không sao, ta còn chịu đựng được.

– Ca ca! – Diệp Lạc ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, cười với hắn.

– Đừng làm cho ta lo lắng.

Lạc Lạc cứ như vậy! Diệp Tri có chút đau lòng.

– Được rồi, vậy đêm nay muội hãy nghỉ ngơi cho sớm đi. Không cho phép phản đối, bằng không ngày mai ta không cho muội mặc nam trang ra ngoài.

Liên tục bôn ba hơn mười ngày, dọc đường đi còn phải ứng phó với vô số kẻ đuổi giết, thân thể Diệp Lạc đã sớm quá mức chịu đựng.

Lực chịu đựng của sinh lý hay tâm lý đều tới mức cực hạn, hậu quả là Diệp Lạc trong đêm bị sốt cao.

Trận sốt này làm toàn bộ trên dưới trong Diệp phủ sợ hãi.

Nhiều năm qua, có lẽ vì Diệp Tri đã đem tất cả ốm đau bệnh tật đều dồn lên người mình, mà thân thể Diệp Lạc khoẻ mạnh tới mức không giống người thường, cho dù là trời đông giá rét hay ngày hè nóng bức, nàng chạy đông chạy tây, ăn cơm ngủ nghê, cũng chưa từng bị bệnh gì, ngay cả ho khan cũng ít khi có.

Lúc này đây, trận sốt đến đột ngột mà bừng bừng như sóng đổ, Giản Phàm cùng Phong Gian Ảnh tưởng như dùng hết tất cả biện pháp, hết châm cứu lại dùng dược, toàn bộ đều không có hiệu quả.

Diệp Tri nhìn khuôn mặt đỏ bừng bừng của Diệp Lạc, lòng nóng như lửa đốt.

– Hai người các ngươi mau mau nghĩ biện pháp, cứ để như vậy, Lạc Lạc sẽ xảy ra chuyện.

Phong Gian Ảnh hai mắt đỏ ửng.

– Lấy chút rượu đến đây, dùng rượu lau người cho tiểu thư xem có hữu hiệu hay không.

Rất nhanh rượu đã được bưng đến, Diệp Tri dùng khăn mặt áp lên trán nàng. Vừa tiếp xúc với trán, nàng đột nhiên giữ chặt lấy tay Diệp Tri, sau đó mơ màng mở to mắt.

– Lạc Lạc, cảm thấy thế nào, muội làm ta sợ muốn chết. – Diệp Tri gần như mừng phát khóc.

Diệp Lạc ngơ ngác nhìn hắn, Phong Gian Ảnh đứng ở bên cạnh rất nhanh đã phát hiện điều dị thường. – “Công tử?”. Hắn đưa tay vẫy vẫy qua trước mặt nàng.

Diệp Lạc giật giật hai mắt, nắm chặt tay Diệp Tri.

– Sư huynh!

Diệp Tri khẽ động tay, nhìn nước mắt từng hạt từng hạt rơi khỏi hốc mắt nàng, nàng cầm tay hắn đặt lên má.

– Sư huynh, gia gia đã chết.

Diệp Tri không nói gì, nàng lại tiếp tục.

– Sư huynh, ngay cả huynh cũng không để ý tới ta.

Diệp Tri xoa xoa má nàng.

– Sẽ không, làm gì có người nào không để ý tới Lạc Lạc!

– Đúng! – Diệp Lạc gật gật đầu, hít hít mũi.

– Sư huynh, gia gia đã chết.

– Phải, ta biết.

– Sư huynh, cơ thể ca ca cũng không tốt, ta phải làm sao bây giờ?

– Không có việc gì, Lạc Lạc của chúng ta là dũng cảm nhất. – Diệp Tri lau đi nước mắt trên mặt nàng.

– Đừng khóc.

– Sư huynh, huynh thay đổi rồi. – Nàng nhìn hắn.

– Trước kia huynh đều nói, ta muốn khóc thì cứ khóc, sẽ không có ai chê cười ta.

– Lạc Lạc… – Ánh mắt Diệp Tri dần trở nên mơ hồ, Lạc Lạc của hắn hẳn là phải nhận hết ngàn vạn yêu thương chiều chuộng, muốn khóc liền khóc, muốn cười liền cười.

Diệp Lạc lại đột nhiên buông tay hắn ra, sau đó, nhắm hai mắt lại.

– Đúng vậy, hiện tại không thể muốn khóc là khóc được. Không thể khóc!

– Lạc Lạc, muốn khóc thì khóc đi.

– Không thể khóc, không có sư huynh, cũng không có gia gia. – Nàng nâng tay lau nước mắt, thì thào nói.

– Lạc Lạc, ca ca ở đây, không phải sợ!

– Ca ca! – Nàng bỗng nhiên mở to mắt, nhìn xung quanh.

– Ca ca ở đâu?

– Ta ở đây. – Diệp Tri vội vàng cầm tay nàng.

– Ca ca ở đây.

Tầm mắt Diệp Lạc dừng lại trên người hắn, sau đó, chậm rãi nở nụ cười.

– Ca ca, ngươi không được đi.

– Ta không đi.

– Ca ca, ta muốn ngủ, huynh không được đi.

– Ta sẽ không đi, muội an tâm ngủ đi.

– Ừm, ta ngủ. -Thanh âm của nàng dần dần nhỏ đi.

– Sáng sớm mai hãy gọi ta dậy.

Phong Gian Ảnh xoay người đẩy cửa chạy ra ngoài, sau đó đấm mấy quyền thật mạnh lên tường.

Công tử, ta phải làm gì mới có thể xoá đi nỗi đau trong lòng người?

Một đêm này, không một ai trong Diệp Phủ có thể ngủ yên.

Chân trời vừa khởi sắc, Diệp Lạc liền mở mắt.

– Lạc Lạc!

– Công tử!

– Tiểu thư!

Mấy người chầu chực bên giường đều lo lắng vây quanh lại đây. Diệp Tri đưa tay đè nàng lại.

– Nằm xuống nghỉ ngơi thêm chút nữa đi.

Đầu cảm giác rất nặng, Diệp Lạc lấy tay đỡ.

– Ta làm sao vậy?

– Ngươi phát sốt! – Hai mắt Diệp Tri đầy tơ máu.

-Xú nha đầu, khỏe mạnh còn không sao, ốm vào thì quá là dọa người.

– Bị ốm là do ta nguyện ý chắc – Diệp Lạc bất mãn lẩm bẩm một câu.

-Còn nói? Diệp Tri trừng mắt.

– Không nói, không nói! – Diệp Lạc ngồi dậy, nhìn về phía Tang Du.

– Tang Du, đưa đại công tử về tiểu viện, Phong Gian, đi gọi người mang nước vào đây.

– Lạc Lạc, không cần cậy mạnh, muội còn chưa hết sốt. – Diệp Tri cau này không đồng ý.

Diệp Lạc dùng một tay chống giường đứng lên.

– Ca ca không được nuốt lời, huynh đã nói, chỉ cần tối qua ta đi ngủ thì mọi việc ngày hôm nay sẽ để ta phụ trách.

Diệp Tri còn nói gì đó nhưng Diệp Lạc đã khoác tay lên vai hắn.

– Ca ca, tối qua huynh không ngủ chút nào, hôm nay tại mệt thêm, vạn nhất xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ, gia gia đã đi rồi, huynh muốn bỏ lại một mình ta sao?

– Được rồi, Lạc Lạc; ta trở về nghỉ ngơi. – Diệp Tri thỏa hiệp.

Diệp Lạc nở nụ cười.

– Trở về bầu bạn cùng chị dâu để cho nàng phóng khoáng tâm tình, đừng để ảnh hưởng tới cháu tương lai của ta.

– Lạc Lạc, vậy muội phải chú ý tới bản thân mình. – Diệp Tri nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, vẫn không hết lo lắng.

– Yên tâm đi ca ca, ta không chết được. – Nàng vỗ vỗ ngực mình.

– Có câu tai họa lưu tới ngàn năm, còn ta chính là cái tai họa lớn nhất trong nhà chúng ta, gia gia đã nói vậy đó.

Vừa nói xong, hai mắt lại đỏ ửng lên, nàng nghiêng đầu.

– Ca ca, huynh ra ngoài trước đi, ta tắm rửa một cái rồi rất nhau sẽ khỏe lại thôi.

Khi Diệp Lạc bước ra khỏi cửa, tất cả cảm xúc đã được thu hồi sạch sẽ, lấy lại vẻ bình tĩnh tự nhiên, chỉ riêng hai má vì phát sốt mà lưu lại sắc hồng nhạt.

– Phong Gian, hãy chăm sóc cho nàng thật tốt! – Diệp Tri lo lắng dặn dò.

– Ca, ta không sao, huynh mau trở về nghỉ ngơi đi. – Diệp Lạc vẫy vẫy tay, đi ra ngoài.

Diệp Cạnh là vì cứu Hoàng Thượng mà chết, nay Hoàng Thượng bệnh nặng, thế nhưng Thái Tử lại tự mình giá lâm Diệp phủ, biểu hiện kia nhìn đúng là tỏ ý tạ ơn thâm hậu. Mấy ngày liên tiếp, Diệp phủ vừa mở cửa, Thái tử điện hạ liền bước vào, tin tức này sau khi truyền ra, các quan lớn nhỏ trong kinh thành bất kể có giao tình với Diệp gia hay không đều chạy đến nhà.
Mặc kệ là gió thổi hướng nào, câu nói gió thổi chiều nào theo chiều nấy luôn luôn đúng với đạo lý trong quan trường.
Người đến nhiều như thế, làm cho Diệp Lạc, thân thể vốn đang không khoẻ lại càng cảm thấy khó chịu, thật không thể không trừng mắt mấy cái với kẻ đã tạo ra hiện tượng này, Quân Hoằng.

– Diệp Tri, ngươi vẫn thấy khó chịu sao? Mặt của ngươi đỏ hơn bình thường, có phải thấy rất nóng hay không? – Quân Hoằng hoàn toàn vô tâm, vô cùng ân cần chạy tới chạy lui, không ngừng hỏi.

Diệp Lạc chỉ thiếu nước lấy chổi đuổi hẳn ra khỏi nhà, tới lần thứ năm hắn hỏi lại cùng một vấn đề, Diệp Lạc rốt cuộc cũng trả lời.

– Điện hạ, mời ngài câm miệng, ta thật sự không có sức lực để nói chuyện.

Quân Hoằng đứng tại chỗ ngẩn người.

Lúc này, Lương tướng đã bước tới, chắp tay nói.

– Diệp thị lang, mong ngài nén bi thương.

Diệp Lạc gật gật đầu, vừa định lên tiếng đáp lại, đã bị Quân Hoằng cắt ngang.

– Lương tướng tự mình vào trong đi. – Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của hai người Lương tướng và Diệp Lạc, hắn lại bổ sung thêm một câu.

– Diệp Tri hôm nay không thoải mái, không có sức lực để nói chuyện.

Lương Lược lộ ra vẻ mặt kỳ quái, còn Diệp Lạc? Diệp Lạc đã hoàn toàu vô lực.

– Thất hoàng tử đến!

Hai ông tế* này thật đúng là một trước một sau mà đến,

Diệp Lạc cười lạnh ở dưới đáy lòng, tầm mắt quét tới phía cửa, vừa nhìn đến, ánh mắt liền ngưng tụ tại đó.

* Chú thích: theo sự tích về Tế Điên hoà thượng, tánh tình sư cuồng phóng, thích rượu thịt, nên người đời gọi sư là Tế Điên.
Đi theo phía sau Thất hoàng tử cùng Thất hoàng tử phi là một kẻ to cao vạm vỡ.

Diệp Lạc hơi nghiêng đầu, hỏi Phong Gian Ảnh đang đứng bên người.

– Lương Phóng?

– Phải! – Phong Gian Ảnh siết chặt nắm đấm, các đốt ngón tay nổi gân xanh.

– Hoàng huynh, người đã đến rồi? – Quân Nặc đầu tiên là chào Thái tử, sau đó mới chuyển sang phía Diệp Lạc.

– Diệp thị lang, xin hãy nén bi thương!

– Ngươi là Diệp Tri – Lương Tích Nghi hiển nhiên là đã nhận ra nàng.

Diệp Lạc cười, gật đầu với nàng ta.

-Thất hoàng tử phi chúng ta lại gặp mặt.

– Thì ra ngài chính là Diệp Tri, ta tới gặp Thanh Nguyệt mấy lần, đáng tiếc đều không có duyên gặp mặt ngài. – Lương Tích Nghi nhìn nhìn nàng không dời mắt. Diệp Lạc đưa tay mời.

– Thất hoàng tử, Thất hoàng tử phi, mời vào bên trong.

Quân Nặc cùng Lương Tích Nghi tước qua cửa, Lương Phóng đi theo phía sau, vừa nhấc chân lên, đã bị Diệp Lạc ngăn lại..

– Ngươi muốn làm gì? – Lương Phóng trợn hai mắt. Quân Nặc nghe thấy tiếng hắn thì quay đầu nhíu mày.

Quân Hoằng cũng vội vàng đưa tay kéo Diệp Lạc lại, đè thấp giọng nhắc nhở.

– Diệp Tri, ngươi bình tĩnh một chút.

Diệp Lạc đẩy tay hắn ta, khóc miệng khẽ cong lên.

– Ta rất bình tĩnh.

– Lương Phóng, nghe nói tài bắn cung của ngươi rất siêu quần, đúng không? – Diệp Lạc quay sang phía Lương Phóng.

Lương Phóng “Hừ” một tiếng.

– Bình thường, chưa tới mức siêu quần.

Diệp Lạc gật đầu..

– Đúng rồi, bắn cung quan trọng ở ba yếu tố “Lực”, “Chuẩn”, “Khéo”, xem bộ dạng này của ngươi, có lẽ cũng miễn cưỡng được cho là có “Lực”, siêu quần thì chưa chắc.

– Ngươi! – Lương Phóng có lẽ từ khi học hành thành tài cho tới nay, chưa bao giờ bị người khác chế ngạo như vậy, nhất thời mặt liền đỏ lên.

– Tiểu tử không biết trời cao đất rộng!

Diệp Lạc nâng tay, chỉ về bức tường cao rộng phía xa.

– Lương Phóng, chi bằng chúng ta cùng đánh cuộc.

– Đặt cược là gì, đánh cuộc như thế nào?

– Tiền đặt cược chính là, nếu hôm nay người thua, thì không được bước vào cổng Diệp phủ ta nửa buớc, nếu ta thua, cổng Diệp gia tùy ngươi đi vào. Về phần đánh cuộc như thế nào, đương nhiên là dùng tài kỹ ngươi am hiểu nhất, chính là bắn cung. Ngươi nói xem, tên của người có thể hay không bắn tới bức tường kia, hơn nữa còn phải bắn trúng mục tiêu là người đang chạy.

– Làm sao có thể, khoảng cách xa như thế , sớm đã vượt qua tầm bắn tên, huống chi mục tiêu lại còn di động, quả nhiên là kẻ không biết trời cao đất rộng! – Lương Phóng cười lạnh.

– Nếu ta nói, ta có thể thì sao? Lương Phóng, ngươi muốn đánh cuộc với ta một lần hay không?

– Đánh cuộc thì đánh cuộc!

– Lương Phóng! – Cùng lúc đó, Quân Nặng hô lên một tiếng, đáng tiếc là đã muộn.

Lương Phóng chắp tay về phía hắn.

– Thất hoàng tử, ngài cứ để ta đi, Diệp Tri, để ta nhìn xem ngươi làm thế nào bắn trúng ta. – Dứt lời, không chút do dự xoay người bước đi.

Diệp Lạc cười cười.

– Lương Phóng, đừng quên, đã nguyện đánh cuộc thì cũng phải nguyện chịu thua. Để công bằng, hai bên dùng cùng một loại cung tiễn, ta sẽ cho ngươi bắn trước một lần.

– Không cần nhiều lời.

Chờ Lương Phóng đi tới bức tường phía bên kia, Diệp Lạc mới nói với Quân Nặc.

– Thất hoàng tử, khoảng cách xa như vậy thì không phải lo đến vấn đề tính mạng, hơn nữa ta còn để cho Lương Phóng bắn trước, cũng coi như công bằng đúng không?

– Không được! – Quân Hoằng là người đầu tiên phản đối.

– Cái bộ dạng này của người mà đấu với tên to lớn như gấu kia, đây rõ ràng là không công bằng.

Quân Nặc cũng cau này.

– Đúng vậy, Diệp thị lang, không bằng đổi cược cái khác?

– Không, đánh cược thế này đi. – Diệp Lạc vung tay lên.

– Phong Gian, lấy cung tiễn đến đây, đưa cho Lương Phóng trước.

– Không được, ta không cho phép. – Quân Hoằng đứng che trước mặt nàng.

Diệp Lạc lạnh lùng liếc hắn.

– Hôm nay ta làm chủ.

Hai người mắt đối mắt, ai cũng không chịu thỏa hiệp, nửa ngày sau, Diệp Lạc thấp giọng nói.

– Tin tưởng ta.

Quân Hoằng nhìn nàng trong chốc lát, cuối cùng với không cam tâm tình nguyện nghiêng đầu nhìn sang phía khác.

Dưới ánh mặt trời chói rọi, Diệp Lạc cùng Lương Phóng mặt đối mặt, đứng cách nhau một dãy phố.

Tân khách chung quanh đều ngừng hô hấp, ai cũng không ngờ được Diệp Tri sẽ dùng phương thức gọn gàng dứt khoát như vậy để khiêu chiến Lương Phóng. Trừ một số người trong lòng biết rõ nguyên nhân Diệp Tri thống hận Lương Phóng, đại đa số còn lại nhìn tình huống trước mắt nuà như lọt vào trong sương mù.

Lương Phóng chậm rãi nâng tay, Quân Hoằng bất giác bước lên phía trước một bước, nhưng lại bị Dịch Kinh Hồng giữ lại.

– Điện lạ, người hãy an tâm.

Lương Phóng hơi nheo mắt ngay sau khi Quân Nặc, đảm nhận làm người phát lệnh, vung tay lên, trong nháy mắt, tên của hắn lập tức rời cung, gào thét xé gió phóng tới chỗ Diệp Lạc. Diệp Lạc vẫn đứng không chút xúc nhích, quả nhiên mũi tên kia còn chưa bay tới trước mặt nàng đã tẫn lực rơi xuống.

Lương Phóng hừ một tiếng, quăng cung tiễn cho Phong Gian, sau đó cung tiễn được đưa tới tay Diệp Lạc.

Nàng cầm cung tiễn, ngón tay chậm rãi vuốt ve.

– Công tử– Phong Gian nhận ra cảm xúc dao động của nàng, có chút lo lắng.

– Phong Gian, ngươi biết không? – Đặt tên vào cung tiễn, kéo cung, buông tay.

– Cung tiễn này là gia gia tặng cho ta.

Ánh mắt của nàng vẫn khoá chặt trên mũi tên mình vừa bắn ra, khóe môi giống như đang cong lên.