Chương - 206: Người bị bỏ quên (1)

Luyện Kim Cuồng Triều

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chu Tước hoàng cung, ở bên ngoài cửa chính có một mỹ nữ dáng người nóng bỏng đứng ở đó, nàng đang lo lắng mãi không thôi, mỹ nữ chính là Lãnh Huyết Thất.

“Tiểu bất điểm kia với Lãnh Huyết Ngũ sao còn chưa ra? Rốt cuộc làm cái gì ở trong đó? Hoàng thượng tìm hắn để làm gì?”

Lãnh Huyết thất nhìn bên trong.

Nàng đang đợi Diệp Lãng đi ra, dựa theo ý nghĩ của nàng, nếu Diệp Lãng đi vào từ cửa này thì cũng sẽ đi ra từ đây, mà đồng thời, nàng không dám khẳng định hoàng đế tìm Diệp Lãng để làm gì, cũng không biết rốt cuộc sẽ mất bao lâu.

Nàng chỉ biết một chuyện, đó là sau khi Diệp Lãng đi vào còn chưa đi ra từ cánh cửa này!

Có điều nàng không biết, vì Diệp Lãng nơi nơi chạy loạn trong hoàng cung, đã lệch khỏi quỹ đạo rồi, đã từ một cánh cửa của một khu vực khác đi ra ngoài.

Nàng chờ ở đây bao lâu đi nữa cũng sẽ khôgn gặp được Diệp Lãng, chuyện này, sau khi nàng biết sự thật liền bão nổi với Diệp Lãng một chút, đồng thời cũng cảm thấy vô lực, Diệp Lãng quên thì coi như bình thường, sao Lãnh Huyết Ngũ quên mình…

Lúc trước đã rõ ràng nói trước là sẽ ở đây chờ mà!

“Tiểu thư à, trời đã tối sao người còn ở đây?”

Rốt cục, một thị vệ thay ca đến hỏi Lãnh Huyết Thất một câu.

“Ta đang đợi tiểu bất điểm… chính là biểu muội của ta, nàng bị hoàng thượng triệu kiến”

. Lãnh Huyết Thất cau mày nói,

“Không biết có chuyện gì không mà nàng ở trong đó lâu vậy, có phải đắc tội hoàng thượng không?”

“À, người nói Lôi Đế tiểu thư à? Nàng à, khôgn chỉ đắc tội hoàng thượng còn phải tội tiểu công chúa, bị một đám huynh đệ chúng ta đuổi theo…”

. Thị vệ lập tức nghĩ tới Lôi đế tiểu thư, nàng là người duy nhất bị hoàng đế triệu kiến trong hôm nay.

“…, ta đã biết là không nên để một mình hắn đi vào mà, bây giờ phải làm sao đây?”

Lãnh Huyết Thất có điểm sốt ruột nói.

“Tiểu thư cũng không cần lo lắng, tuy nàng đắc tội hoàng thượng và tiểu công chúa, bất quá đã có hoàng tahsi hậu che chở, nàng đã không có việc gì rồi, đã sớm ra từ cửa nam rồi”

. Thị vệ cười nói.

“A…”

. Lãnh Huyết Thất cả kinh, cái nàng cả kinh là khi nào thì Diệp Lãng nhận thức hoàng thái hậu, sao lại được hoàng thái hậu che chở?

Chẳng lẽ, hôm qua bọn họ đi chơi gặp được? Nói vậy hôm nay hoàng thượng tìm hắn là vì cái này à?

Thị vệ tiếp tục nói:

“Cho nên người ở đây chờ đã không còn ý nghĩa rồi, người hay là đi về tìm biểu muội đi!”

“A…”

. Lãnh Huyết Thất lại ngẩn người, sau đó khẽ cắn môi:

“Tiểu bất điểm, nguơi đợi đó cho ta, đi cũng không nói ta một tiếng, hại ta ở đây chờ không một ngày!”

Lãnh Huyết Thất lúc này thật sự rất tức giận, nàng phát hiện hóa ra mình chờ ở đây là vô ích, hơn nữa còn không công lo lắng cho Diệp Lãng lâu như vậy, thật sự càng nghĩ càng giận mà!

Nàng phải đi về xé Diệp Lãng ra thành tám mảnh, mà nàng đang nổi giận đùng đùng nên cũng quên nói lời cám ơn và từ biệt với thị vệ kia.

Thị vệ cười cười, hắn cũng không để ý cái này, hắn để ý là một người đang đứng ngay trước hoàng cung, như vậy sẽ mang đến một ít tai họa ngầm cho việc phòng vệ của bọn hắn nên hắn mới đến trao đổi với Lãnh Huyết Thất.

“Tiểu bất điểm, ngươi đã chịu quay về sao?”

Lãnh Huyết Thất nổi giận đùng đùng hướng về phía Diệp Lãng nói.

“Làm gì vậy?”

Diệp Lãng có chút khôgn rõ hỏi,

“Bây giờ cũng không phải đã khuya, vừa lúc ăn cơm, đâu có muộn!”

“Ngươi…”

Lãnh Huyết Thất muốn tóm được Diệp Lãng, bất quá lại bị Diệp Lãng né.

“Tiểu đầu đất, ta đã nghĩ ra chúng ta quên cái gì rồi!”

Lãnh Huyết Ngũ lạnh lùng nói, không để ý đến việc trốn và bắt của Diệp Lãng cùng Lãnh Huyết Thất.

Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

“Quên cái gì?”

Diệp Lãng một bên trốn, một bên hỏi.

“Lãnh Huyết Thất!”

Lãnh Huyết Ngũ nói.

“À, là Lãnh Huyết Thất à, đúng rồi, nghĩ ra rồi, nàng đang chờ ở hoàng cung, chúng ta còn chưa thông tri nàng, ta sẽ đi ngay đây…”

Diệp Lãng nhất thời còn chưa kịp phản ứng.

“…”

Lãnh Huyết Ngũ và Lãnh Huyết thất trầm mặc.

“Ngươi còn đi cái gì nữa, lão nương đang đứng trước mặt ngươi rồi này!”

Cuối cùng Lãnh Huyết Thất cũng bắt được Diệp Lãng, nắm hắn trong tay, sau đó dùng ngón cái và ngón trỏ nhéo mặt Diệp Lãng.

“A… đau quá…”

Diệp Lãng giãy dụa hô, mà Lãnh Huyết Thất cũng hơi thả lỏng tay ra một chút.

“Ngươi trở về thì tốt rồi, còn nhéo ta làm gì, mau thả ta ra!”

Diệp Lãng vỗ vỗ chỗ mặt bị nhéo, một bộ dáng đáng thương…

“Ngươi còn dám nói nữa, ai bảo ngươi không thông báo cho ta, làm ta không công chờ ngươi nửa ngày, còn lo lắng nửa ngày nữa!”

Lãnh Huyết Thất lấy ngón tay nhẹ nhàng gõ mạnh lên đàu Diệp Lãng một cái, vẻ mặt tức giận nói.

“Ta quên…”

Diệp Lãng thực thành thực, sai lầm chính là sai lầm, nếu hắn biết thì hắn sẽ thừa nhận sai lầm, sẽ chịu đánh chịu mắng, đương nhiên, điều kiện đầu tiên là hắn phải biết.

Còn có, nếu không có đám người Diệp Lam Vũ ở đó nữaa, nếu không các nàng sẽ trực tiếp đánh bay ngươi.

“Quên đi, tha ngươi, nghe nói quan hệ của ngươi và hoàng thái hậu rất tốt, rốt cuộc là chuyện gì?”

Lãnh Huyết Thất buông Diệp Lãng, cũng nhẹ nhàng búng hắn một cái.

Bây giờ nàng muốn biết chuyện có lợi nhất, chính là chuyện hoàng thái hậu che chở Diệp Lãng, về phần Diệp Lãng đắc tội hoàng đế Chu Tước và tiểu công chúa thì nàng không muốn nói đến, miễn cho mình lại tức giận.

Dù sao, đối với nàng mà nói, quan hệ giữa Diệp Lãng và hoàng đế Chu Tước có ra sao đi nữa cũng không có vấn đề gì, chỉ cần có một người che chở cho hắn là được, mà thọ yến của hoàng thái hậu, chỉ cần hoàng thái hậu nói đi thì cho dù hoàng đế Chu Tước phản đối cũng không làm được gì.

Mà hẳn là nàng phải cảm thấy may mắn về quyết định của mình, nếu để nàng biết Diệp Lãng vì một khối Rubrik mà cương với hoàng đế Chu Tước thì chắc nàng sẽ bị tức xỉu mất.

“A bà kia à…”

Diệp Lãng trả lời.

“A bà cái gì?”

Lãnh Huyết Thất kỳ quái hỏi, không phải đang nói đến hoàng thái hậu sao?

“A bà chính là hoàng thái hậu!”

Lãnh Huyết Ngũ nói.

“…”

Lãnh Huyết Thất trầm mặc, sao hoàng thái hậu lại trở thành a bà, tiểu bất điểm này quả thực thần kỳ.

“Ta nhận thức nàng ở trong cung vì nàng đòi vòng cổ cho cháu gái của nàng, bất quá ta cự tuyệt, cứ vậy là quen thôi”

. Diệp Lãng tiếp tục nói.

“Cứ như vậy? ngươi đã cự tuyệt nàng mà nàng còn đối tốt với ngươi?”

Lãnh Huyết Thất kỳ quái hỏi.

“Cũng chẳng có gì hay, không phải là bộ dáng như vậy sao, rất nhiều người đối với ta như vậy”

. Diệp Lãng không cảm thấy kỳ quái, trong cuộc sống của hắn, người tốt với hắn nhiều lắm, mà trường hợp như thế này chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Có lẽ có thể nói hắn là một người may mắn, có lẽ cũng vì tính cách của hắn, tính cách mơ mơ màng màng của hắn sẽ làm cho người ta tràn ra sự nhân ái, bất giác sẽ đi chiếu cố hắn.

Mượn Lãnh Huyết Ngũ ngay trước mặt này, nàng chính là cái dạng đó, mà Lãnh Huyết Thất cũng chầm chậm trở thành như vậy.

Đương nhiên, vẻn vẹn chỉ là chiếu cố, vẻn vẹn chỉ là hảo cảm, cũng không phải là thích giữa nam nữ gì cả, cho dù là Chân Tiểu Yên và Thất công chúa cũng không phải!

Trước mắt còn không ai có cảm tình như vậy với Diệp Lãng, ít nhất bọn họ cho là như vậy!