Q1 - Chương 113: Tiểu Hắc Trư

Lục Tiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ánh nắng xuyên qua các kẽ lá xanh tươi chiếu xuống mặt đất, tạo thành những đốm sáng li ti vàng óng nhảy nhót lấp lánh trên các cành lớn cong queo, nhìn giống như một sinh linh nhỏ bé đang vui sướng nhảy múa trong khu rừng rậm yên tĩnh lúc về chiều.

Trước mắt là một gò đất nhỏ nhấp nhô thường gặp trong rừng rậm, trên có vài gốc cây cổ thụ đồ sộ đang sinh trưởng. Vòm lá xanh biếc tươi tốt cùng với những cành to khỏe ngoằn ngèo tỏa quanh thân cây đã che phủ khiến gò đất không thu hút này trở nên khá u ám. Vì thế khiến người ta thật khó có thể nhìn qua mà đã phát hiện ra rằng dưới bóng những dây leo đó còn có một miệng hang cao không đến nửa người.

Gió nhẹ từ phương xa nào thổi qua. Bỗng từ xa xa trong khu rừng rậm truyền đến những tiếng rống, tiếng thú hú dài quái lạ. Buổi chiều yên tĩnh nơi đây có thêm một chút căng thẳng. Mà lúc này, những cành lá của những gốc cây già sinh trưởng trên ngọn đồi kia cũng theo gió lay động, phát ra tiếng vang “Xào xạc”.

Từng tia nắng rời rạc lặng yên, buồn bã lướt qua trước cửa cửa hang tĩnh mịch.

Nhưng chỉ một lúc sau, chợt có tiếng gầm gừ xen lẫn vài phần đau đớn của dã thú từ trong hang truyền ra nghe vô cùng gấp gáp, phá tan sự tĩnh lặng nơi đây, rồi nhanh chóng không thể kìm nén được nữa. Vốn tiếng kêu không dứt có phần sốt ruột nghe như tiếng lợn rừng, ở trong có xen lẫn tiếng thú non, rồi rất nhanh sau đó từng tiếng kêu non nớt cứ nối tiếp nhau vang lên rõ rệt. Từng loại thanh âm bât đồng trộn lẫn vào nhau tạo ra một cảnh tượng kỳ dị nhưng mang theo sức sống mãnh liệt.

Vào một ngày nắng đẹp này, tại bên trong một chiếc hang hẻo lánh nằm sâu trong khu rừng rậm thuộc núi Hắc Ngục, ở phía Tây Nam Yêu giới, một đôi Yêu thú cấp thấp thông thường Lợn Da Đá trong khu rừng rậm nguyên thủy đã sinh hạ thành công lứa lợn con đầu tiên của chúng sau khi kết đôi.

※※※

Là người thì sẽ nằm mơ. Không cần biết là ngày hay đêm, chỉ cần chìm sâu vào giấc ngủ, thông thường sẽ gặp các hình ảnh phong phú trong mộng. Có người tỉnh lại nhớ rất rõ, nhưng có người chỉ lát sau là quên sạch gần hết. Cứ như thế, Mơ và tỉnh, ở trong mộng và không phải mộng, trải qua hết cuộc đời của chúng ta cho đến lúc chết đấy.

Thế nhưng, nếu một người chết đi trong giấc mộng say thì có còn cõi mộng đó không?

Thẩm Thạch cảm giác mình đang mơ một giấc mộng kỳ dị dài dằng dặc. Hắn láng máng nhớ được rằng mình đã lặng lẽ chết đi, láng máng nhớ về một cuộc sống yên ả và bình thường nhưng ngắn ngủi. Chỉ có điều là hồi ức đó dường như dần trở nên méo mó trong giấc mộng sau khi chết, giống như một mặt gương sáng bóng nguyên vẹn dần dần xuất hiện vô số những vết rạn li ti gớm ghiếc. Một thứ đã từng thuộc về bản thân bỗng không chút thương tiếc, tàn nhẫn rời bỏ hắn.

Hắn run rẩy trong cái mê cung mộng ảo hỗn loạn, méo mó đó. Bóng đêm như nước lũ nhấn chìm hết thảy, sự vắng vẻ vĩnh hằng bao trùm trong không gian, thời gian vô tận. Hắn giống như đã bị vứt bỏ vào trong địa ngục u ám sâu nhất, trọn đời không thể thoát ra được.

Hắn ngỡ ngàng không biết phải làm gì, cũng không biết cảm giác này rốt cục sẽ kéo dài mất bao lâu. Với hắn mà nói, dường như thời gian vẫn đang đọng lại như cũ, một cái chớp mắt cũng giống như vĩnh hằng, ngắn ngủi nhưng cũng dài dằng dặc.

Cho đến khi một vài tia sáng lờ mờ từ phía trước chiếu xuống, trong ánh sáng mang theo một chút cảm giác ấm áp.

Sau thoáng sửng sốt, Thẩm Thạch không hề chần chờ liền nhào người tới, dùng hết sức lực toàn thân vội vã lao về thứ ánh sáng mỏng manh kia.

Rồi lập tức, ánh sáng trở nên chói lọi. Hắn vô thức mà nhắm hai mắt lại, chỉ cảm thấy trong đầu ong ong lên như có ngàn vạn con chim cùng hét lớn, vừa giống như bị vô số con dao nhỏ cắt, đau nhức kịch liệt không thôi. Trong lúc hắn đang hoảng sợ thì dường như từ bên ngoài truyền đến một tiếng vang lớn. Cơ thể hắn chấn động mạnh như thể vừa rơi xuống chỗ nào đấy. Tiếp đó là âm thành rầm rầm ồn ào sụp đổ của thứ gì đó. Cùng với đó là những tiếng kêu hoảng loạn kỳ lạ như của thú hoang dường như vang lên ngay bên tai hắn. Mùi bùn đất cũng theo đó xộc lên, ngoài mùi đất còn có chút vị khai của nước tiểu.

Đầu óc của hắn trống rỗng, phải mất một lát, hắn mới cố gắng mở hai mắt ra, vừa sợ hãi vừa hoang mang quan sát lần đầu thế giới xa lạ này.

Thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là một con lợn.

Một con lợn rừng thân hình cường tráng có khuôn mặt xấu xí hung tợn với những chiếc răng nănh nhọn

Một con lợn rừng mắt ánh lên giận dữ, đang đứng ngay bên cạnh tức giận nhìn chằm chằm vào hắn.

Thẩm Thạch ngỡ ngàng lướt nhìn xung quanh mới đó phát hiện ra mình đã không biết từ đâu rớt xuống, nện sụp mất một nửa hang của con lợn rừng kia. Mà trên tay hắn lúc này vẫn còn đang nắm chặt lấy hạt châu màu xám sứt mẻ cũ kĩ kia, như đang nhắc nhở cho hắn những sự tình đã từng trải qua.

# # #

Sâu trong rừng rậm tại núi Hắc Ngục, trong một hang núi ở gò đất nhỏ được dây leo che phủ, một đôi yêu thú cấp thấp Lợn Da Đá vừa mới sinh hạ lứa lợn con đầu tiên của chúng.

Một ổ bảy con, sáu chú trắng tinh, một chú đen bóng.

Những tiểu yêu thú Lợn Da Đá đáng yêu mới sinh này có vẻ bề ngoài chênh lệch rất lớn so với hai con lợn rừng bố mẹ trưởng thành.Lợn Da Đá trưởng thành thân hình cường tráng thô cứng, mọc răng nanh nhọn, đặc biệt ngoại trừ phần đầu ra, lớp da ở khu vực chiếc cổ thô to và toàn thân dẻo dai chắc chắn vô cùng, bao bọc cơ thể vững vàng như một tảng đá, mà cũng giống như một bộ giáp đá có thể cử động. Đây cũng là ưu điểm lớn nhất mà Lợn Da Đá cậy vào để sinh tồn trong núi Ngục Tối bốn bề nguy hiểm, khắp nơi thú dữ này.

Còn Lợn Da Đá đáng yêu mới sinh ra hiển nhiên sẽ không thể có lớp giáp bảo vệ chắc chắn như vậy, trái lại da thịt của chúng lúc này nhìn cực kỳ mịn màng, non ớt. Đây chính là thời khắc yếu ớt nhất trong cuộc đời chúng. Thế nhưng, yêu thú dù sao cũng là yêu thú. Mặc dù vừa mới sinh ra không lâu nhưng những con Lợn Da Đá đáng yêu này đã khác hẳn với lũ lợn được con người nuôi trong chuồng. Chúng nhao nhao mở hai mắt ra, sau khi lần đầu đời quan sảt cái thế giới lạ lẫm này liền chen chúc bò đến bên cạnh lợn mẹ đang nằm nghỉ ngơi trên đất, tìm vú sữa rồi ra sức mút.

Mọi thứ đều rất bình thường, ngoại trừ chú lợn đen nhỏ kia.

Chiếu theo lý lẽ của loài người thì nếu là con sinh cùng bào thai, dù ra đời chỉ chênh lệch nhau giây lát thì con sinh trước được coi như là anh chị, con sinh sau là em. Lần này đây sáu chú lợn trắng ngần sinh ra trước, còn chú lợn đen nhỏ kia xếp cuối cùng đấy.

Khi đang ngẩn ngơ ngắm nhìn lần đầu tiên thế giới này, chú lợn đen nhỏ còn chưa phân biệt rõ ràng tình cảnh xung quanh thì đã thấy một bóng người từ giữa không trung rơi xuống, “Bụp bụp rào rào” nện sụp vách tường đất của hang, “Bồm bộp” ngã sấp xuống ngay trước mặt mình, sau khi phát ra vài tiếng rên rỉ liền nằm đơ ngay tại chỗ.

Ngay sau đó, chú lợn đen nhỏ chẳng những không đi tới bên người lợn mẹ như sáu người anh chị, mà ngược lại, sau khi phát ra tiếng kêu bén nhọn liền lảo đảo đi tới phía cửa hang. Ở đó sụp xuống rất nhiều khối đất, một con người mặt mũi tràn đầy vẻ đau đớn và bối rối đang té trên mặt đất.

Lợn rừng bố vốn dĩ đang vui mừng phấn khởi nhìn lũ lợn con vây quanh mẹ chúng, bất ngờ Thẩm Thạch từ đâu rơi xuống làm nó có chút ngạc nhiên kinh hoàng, miệng phát ra tiếng “Hừ,hừ” tức giận. Tiếp đó lại xảy ra một chuyện khiến nó lại càng thêm lo lắng hoảng sợ.

Nó quay cái đầu cực kì to lớn của mình lại, cảm thấy khó hiểu nhìn vào chú lợn rừng nhỏ đang quấy phá kia. Nó do dự một lát rồi tình cha bản năng khiến nó tiến tới, dùng miệng nhẹ nhàng cắn lấy chú lợn đen nhỏ, đem chú thả trở về bên người lợn mẹ.

Ấy thế nhưng chú lợn đen nhỏ bé lại cứ không hề để ý tới sự quan tâm của bố nó, vẫn luống cuống sốt ruột, gào thét chói tai, liều lĩnh leo về phía cửa động.

Dù rằng cơ thể Lợn Da Đá cường tráng khỏe mạnh, tràn đầy khí lực nhưng huyết thống trong người vẫn chỉ yêu thú cấp thấp mà thôi. Nếu không xảy ra trường hợp biến dị huyết mạch thì trí tuệ đều thấp không đáng kể, về căn bản chỉ dựa trên bản năng sinh tồn của thú hoang. Cho nên đối mặt với tình huống bất ngờ này, lợn bố cũng trợn trừng cả mắt, nhất thời không biết làm thế nào cho tốt, cứ ngơ ngác như vậy nhìn lợn đen nhỏ leo về phía cửa động.

Thẩm Thạch dần tỉnh táo trở lại, từ trên mặt đất ngồi dậy. Thực lòng mà nói, vừa rồi khi mới mở mắt ra thấy một con yêu thú ở trước mặt mình đã khiến hắn sợ ngây người, suýt chút nữa phóng ra tờ phù Hỏa Cầu Thuật cầm trong tay.

Thế nhưng có chút lạ là con lợn rừng kia chẳng biết tại sao không tấn công hắn ngay. Rồi chỉ chốc lát sau, thần sắc trên mặt hắn chợt trở nên khá kỳ quái. Một chú lợn nhỏ màu đen mới sinh từ trong hang leo ra, đi qua bên cạnh người hắn.

Chú lợn đen nhỏ ngẩng đầu nhìn Thẩm Thạch.

Thẩm Thạch cúi đầu nhìn lại lợn con.

Một chùm sáng từ bên ngoài cửa hang chiếu xuống, mang theo chút ấm áp dừng lại thân chú lợn đen nhỏ mới ra đời, phảng phất như phơi bày một cái thế giới mới tinh ra ngay trước mắt của chú.

Chú lợn đen nhỏ dường như bị thế giới bên ngoài hấp dẫn nên không để ý tới Thẩm Thạch nữa, quay đầu dùng sức leo qua bên cạnh hắn. Thẩm Thạch lại thoáng thất thần, bộ dạng na ná lợn bố trong hang, mang theo vẻ mặt ngỡ ngàng, khó tin nhìn xem chú lợn đen nhỏ leo ra ngoài.

※※※

Gió núi se lạnh rít gào thổi qua phía trên tán các cây cổ thụ. Trong bóng cây lắc lư, dưới bóng mờ dây leo, sau vài tiếng thét chói tai thảm thiết là một thân ảnh màu đen nho nhỏ đang lảo đảo bò ra ngoài. Nhưng tại một nơi có nguy cơ tứ phía, nguy hiểm chỗ nào cũng có như núi Hắc Ngục, đâu phải là nơi của một yêu thú nhỏ mới sinh không có khả năng tự vệ có thể đi loạn?

Trong cơn hỗn loạn, bước hụt một bước, chú lợn đen nhỏ đã trượt từ con dốc nhỏ bên ngoài sơn động xuống phía dưới. Chú liền giống như một viên sỏi nhỏ lăn lông lốc từ trên vách núi xuống. Những cạnh đá sắc lẻm trên mặt đất tàn nhẫn va đập và cứa rách cơ thể chú, chỉ trong phút chốc đã rạch ra vài vết thương lớn. Máu tươi chảy ra, mùi máu tanh theo gió chậm rãi phát tán ra xa. Gần như chỉ trong giây lát, trong bụi cỏ sâu trong rừng rậm truyền đến một trận chấn động và mùi tanh tưởi.

Chú lợn đen nhỏ ngỡ ngàng ngẩng đầu lên. Bụi cỏ phía trước nhanh chóng tách ra. Một tia sáng trắng loé lên từ hàm răng sắc lạnh, ánh mắt tham lam đã tập trung vào chú lợn đen bé nhỏ và cả dòng máu tươi thơm ngọt đang chảy ra trên người nó.

Sói Ăn MÁu – loài yêu thú cực kỳ hung ác và tàn nhẫn trong núi Ngục Tối, cực kì mẫn cảm với mùi máu tươi – là một loại thú ăn thịt hết sức độc ác, cũng chính là một trong những kẻ thù tự nhiên của Lợn Da Đá trong núi Hắc Ngục.

Ở cửa hang, lợn rừng bố trợn cặp mắt của nó lên, con ngươi dần biến thành màu đỏ, từng mảnh giáp đá vô cùng cứng rắn trên thân thể cường tráng của nó đang khẽ rung lên như một võ sĩ đang mặc áo giáp vào người. Đó chính là dấu hiệu trước khi phát cuồng của loại yêu thú Lợn Da Đá này.

Chẳng qua là, trong cái thế giới vô cùng khắc nghiệt vô tình này, những kẻ săn mồi mạnh mẽ chưa bao giờ sợ hãi trước sự giãy dụa trong tuyệt vọng của con mồi. Bọn chúng đơn giản chỉ là đang trêu đùa cười nhạo con mồi của chúng một phen, rồi mới cắn chết ăn tươi .

Phệ Huyết Lang lạnh lùng nhìn thoáng qua cửa hang dưới gò ở phía xa xa, sau đó ánh mắt liền đặt trở lại trên người chú lợn đen nhỏ đang rên rỉ sợ hãi trên mặt đất, rồi từ từ mở cái mõm cực lớn đáng sợ ra. Vài giọt nước miếng thèm thuồng từ giữa kẽ những chiếc răng sắc nhọn chảy xuống.

Tiếng của chú lợn đen nhỏ dần bé lại, như thể nhận thức được số mệnh đang chờ đợi mình. Nó khốn khổ quay đầu lại nhìn xem con yêu lang to lớn và hung ác ngay sát kia .

Thẩm Thạch nhíu mày, nhìn thoáng qua hạt châu kỳ dị trong tay, thoáng suy tư rồi từ từ đứng dậy. Hắn chỉ cảm thấy khắp nơi trên cơ thể đồng thời vang lên một tiếng vang, cảm giác đau đớn từ mọi ngóc ngách cơ thể tràn đến. Thế nhưng nhìn cảnh săn mồi sắp diễn ra trước mặt kia, lại nhìn về phía chú lợn nhỏ kỳ lạ mới bò qua bên cạnh mình kia, Thẩm Thạch trầm ngâm một lát rồi vẫn nhẹ rút ra một tấm phù từ trong chiếc nhẫn Tiểu Như Ý.
=====================
Tiểu Trư thích thú hiếu kỳ
Theo sau Thẩm Thạch tức thì gặp nguy
Huyết Lang thấy thế khinh khi
Mồi ngon trước mắt cần gì đắn đo.
=====================