Chương 856: Thiên Đế thoát thai hoán cốt.

Khí Trùng Tinh Hà

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nhóm dịch: black – Biên: NguyenDuy84

Tần Vân Nhiên nói thẳng thắn:

– Điều này đương nhiên là ai ngồi vào vị trí Thiên Đế, người đó quyết định. Xưa nay vẫn có quy định vậy mà.

Quy định xưa nay bề ngoài thì đúng là vậy nhưng thực tế vẫn tồn tại một sự tế nhị sâu xa giúp cân bằng thế lực lẫn nhau.

Nếu tám môn Thiên Đế Sơn mà hoàn toàn nằm trong tay Thiên Đế Môn thì cũng không có cục diện các bên khống chế, ràng buộc lẫn nhau rồi. Nhất định phải có sự cân bằng về thực lực hình thành sự chế ước mới khiến cục thế Thiên Đế Sơn được ổn định, ít quyền lực riêng hơn sẽ cân bằng hơn.

Tần Trọng Dương nhìn Tần Vân Nhiên đầy ý tứ, ám thị cho Tần Vân Nhiên đừng vội lên tiếng.

Nói thật, Tần Trọng Dương rất hứng thú với đều nghị của Vân Tuyết Trần. Trong số các Chưởng môn Tần gia, Tần Trọng Dương có thể nói là người lý trí nhất, thực tế nhất, suy nghĩ vấn đề toàn diện nhất.

Hắn suy nghĩ vấn đề từ mọi mặt, cảm thấy cuộc cạnh tranh vị trí Thiên Đế lần này Tần gia cũng có ba phần hy vọng thắng, Tân gia cũng chỉ có ba phần, còn Vân gia trước nay chưa từng tham gia tranh đấu lại có hy vọng nhiều nhất, đạt đến bốn phần.

Cuộc cạnh tranh Thiên Đế Môn chắc chắn chỉ có ba thế lực này. Những thế lực khác chắc chắn chẳng có bất cứ khả năng nào, thậm chí báo danh cũng không có. Ai cũng biết, Thiên Đế Môn là đệ nhất quyền uy của Thiên Đế Sơn, chỉ có ba thế lực này mới đủ tư cách tranh giành, từ xưa tới nay đều là ba thế lực thay phiên nhau.

Chính vì Tần Trọng Dương không nghĩ Tần gia chắc chắn sẽ thắng nên mới phải suy nghĩ đến vấn đề phân phối này. Nếu Tần gia có được một suất thì sau này trong tám môn Thiên Đế Sơn ít nhất cũng có được một đồng minh vững chắc. Nếu vị trí Thiên Đế không giành được thì cũng có đường lui.

Nếu như Tần gia được làm Thiên Đế như mong muốn thì thiếu đi một suất cũng không ảnh hưởng lớn lắm đến đại cục. Với những thủ đoạn đầy uy lực từ xưa tới nay khi ở vị trí Thiên Đế của Tần gia, trấn áp các tông môn khác không phải chuyện khó.

Vì thế Tần Trọng Dương cảm thấy hai suất này vẫn nên chia đều thì tốt hơn. Tần gia nhất định phải có một suất.

Tính cách của Tần Vô Song đương nhiên là dứt khoát, mọi cái đều do Thiên Đế Môn nói là xong. Hơn nữa là hắn cũng rất tự tin nhất định sẽ giành được vị trí Thiên Đế. Nhưng do sự cân bằng giữa Tần gia và Vân gia, cùng với hoàn cảnh hiện tại của Tần gia, nên cần một sự mềm dẻo chứ không thể quá cứng rắn

Nếu quá cứng rắn khiến Vân gia cũng đề phòng Tần gia thì Tần gia khó tránh khỏi việc rơi vào vòng xoáy bị động.

Vì thế vấn đề này vẫn phải xem Vân gia có ý kiến gì. Nếu có thể cho Vân gia lợi ích gì đó, đến khi Tần gia giành được vị trí Thiên Đế, Vân gia không gây sự, như thế là tốt nhất!

Nghĩ vậy Tần Vô Song cười:

– Vân Chưởng môn hỏi vậy, ta nghĩ chắc Vân gia cũng đã có kế hoạch sơ bộ. Chi bằng nói ra cùng thảo luận, nếu khả thi thì cũng dễ thương lượng thôi.

Vân Tuyết Trần cười:

– Vân gia ta đúng là có một vài suy nghĩ, nhưng chưa được suy xét kỹ. Tám môn Thiên Đế Sơn rốt cuộc sẽ có thay đổi bao nhiêu thế lực cũng khó nói. Đại Chưởng môn nhà ta có ý là, nếu là hai suất thì chúng ta chia đôi mỗi bên một suất. Nếu là ba suất thì cũng chia làm hai, Thiên Đế Môn có thể nhiều hơn một suất, chư vị Chưởng môn thấy sao?

Đề nghị này hoàn toàn là chủ nghĩa bình quân.

Tần Vô Song cười:

– Sự thay đổi của tám môn Thiên Đế Sơn, trong lịch sử lần nhiều nhất là thay đổi năm suất. Lần này ta nghĩ chắc cũng rất nhiều. Chia đều đương nhiên là các bên đều vui, nhưng chưa chắc Hiên Viên Tộc sẽ đồng ý. Dù gì họ cũng muốn quyền lực của Thiên Đế Sơn được tập trung. Vì thế ta cảm thấy hai nhà chúng ta, dù là ai ở vị trí Thiên Đế thì bên kia cũng có quyền quyết định với một suất. Số còn lại thuộc về Thiên Đế Môn. Như vậy cũng thể hiện được quyền uy của Thiên Đế Môn, khiến Hiên Viên Tộc không thể nói được gì.

Nói cho cùng thì là Tần Vô Song không muốn chia đều. Nếu Vân gia giành được vị trí Thiên Đế, Tần gia được chia một nửa cũng không tệ. Nhưng vấn đề là, vẻ ngoài Tần Vô Song rất bình tĩnh với cuộc tranh giành vị trí Thiên Đế nhưng thực ra trong thâm tâm lại có một niềm tin tất thắng, căn bản không định để tuột khỏi tay vị trí Thiên Đế. Vì thế mà hắn không muốn phân tán quyền lực. Một suất kia là ân tình tiện tay cho Vân gia, đó là sách lược.

Quyền lực mà nhường nhiều quá, đúng là cân bằng thật nhưng quyền lực lại bị phân tán. Chính sách của Tần gia là coi trọng sự cứng rắn, quyền lực phân tán quá sẽ không dễ quản lý.

Vân Tuyết Trần thấy Tần Vô Song có thái độ như vậy biết người này đã nói một là không làm hai, cũng không tranh luận, cười nói:

– Được, ta sẽ truyền đạt lại ý của Tần Đại Chưởng môn cho Đại Chưởng môn nhà ta. Dù thế nào thì nhất định hai nhà chúng ta phải loại bỏ được Tân gia ra khỏi cuộc canh tranh vị trí Thiên Đế này. Nếu Tân gia mà nắm quyền thì Thiên Đế Sơn sau này sẽ không được yên ổn.

Đây chính là tâm lý thỏ chết cáo lo lắng. Tần gia gặp nạn, Vân gia thấy mà cũng lo lắng. Nếu Vân gia tiêu diệt được Tần gia thì đối tượng tiếp theo nhất định sẽ là Vân gia.

Dã tâm của Tân Thiên Vấn chính là thay thế Vân gia và Tần gia trở thành độc bá Thiên Đế Sơn. Tần gia và Vân gia đều bị tiêu diệt thì Tân gia sẽ danh chính ngôn thuận trở thành đệ nhất tông môn.

o0o

Sau khi tiễn Vân Tuyết Trần, Tần Trọng Dương sắc mặt nghiêm túc nói với Tần Vô Song:

– Đại Chưởng môn, đề nghị của Vân gia cũng rất hấp dẫn.

Nhưng Tần Vân Nhiên thì không cho là vậy:

– Hấp dẫn gì chứ? Quyền uy của Thiên Đế Môn nếu không thể hiện ra được thì còn gọi là Thiên Đế Sơn không?

Tần Trọng Dương biết tính cách của Lão Nhị, cũng không để bụng, nói:

– Giờ quyền uy của Tân Thiên Vấn không phải cũng không được thể hiện ra sao?

– Tại thế nên giờ Thiên Đế Sơn mới loạn thế này.

Tần Vân Nhiên nhanh chóng tiếp lời.

– Cũng chưa hẳn. Tuy cục thế Thiên Đế Sơn có loạn nhưng Tân Thiên Vấn có thể kêu gọi các tông môn khác cùng thảo phạt Tần gia, chính là dựa vào ưu thế của vị trí Thiên Đế.

– Đúng vậy, vì thế càng không thể để quyền lực bị phân tán được. Tần gia chúng ta giành được vị trí Thiên Đế đương nhiên không muốn thế lực tâm phúc trong tám môn Thiên Đế Sơn ngày một ít.

Tần Vân Nhiên nói đến đây thì quay sang Tần Vô Song:

– Đại Chưởng môn có ý gì không?

Tần Vô Song nói:

– Ý của ta đã nói rồi.

– Ý của Đại Chưởng môn là nhất thiết phải tập trung quyền lực đúng không? Vậy tại sao không dứt khoát ủng hộ Thiên Đế nắm hết quyền hành?

Tần Trọng Dương vẫn không hiểu.

– Một suất đó không phải để cho Tần gia ta mà là một bậc thang cho Tân gia, là sự hòa hoãn xung đột bề ngoài, là một sự an ủi tâm lý.

Khẩu khí của Tần Vô Song quả thực đã làm chấn động Tần Trọng Dương, ngay Tần Vân Nhiên cũng sững người, rồi cười lớn:

– Nghe Đại Chưởng môn nói thế có nghĩa là Tần gia chúng ta chắc thắng rồi.

– Nếu không có ý chí tất thắng thì lấy gì mà cạnh tranh vị trí Thiên Đế?

Tần Vô Song cười tươi:

– Hiện nay trong mắt người ngoài chúng ta là thế yếu, là bên không được coi trọng. Nếu không có chí khí, nếu không tự cổ vũ mình thì sao có thể nâng cao khí thế? Ha ha!

Tần Trọng Dương há miệng muốn nói gì đó nhưng lại bị Tần Vân Nhiên cắt ngang:

– Đại Chưởng môn nói đúng, nếu chúng ta không có niềm tin tất thắng thì sao có thể đánh trận này? Lão Tam, ngươi suy nghĩ chu đáo, đó là điều tốt, nhưng tình hình vẫn chưa sáng sủa, Tần gia chúng ta cũng không còn như trước. Phải dốc hết sức tranh giành, dù không ngồi được vào vị trí Thiên Đế thì cũng lắm lại tu luyện năm trăm năm nữa, thời cơ chín muồi lại cạnh tranh tiếp là được. Tranh giành mãi một hai cái suất kia cũng chẳng để làm gì. Chỉ vì lợi nhỏ mà quên chiến lược toàn cục như vậy không được.

Những lời của Tần Vân Nhiên khiến Tần Vô Song ý thức được đầy đủ rằng tại sao Tần Vân Nhiên là Nhị Chưởng môn, và Tần Trọng Dương lại chỉ là Tam Chưởng môn.

Nhìn từ tầm cao chiến lược, Tần Vân Nhiên đúng là hào sảng hơn Tần Trọng Dương, so với sự đại khái qua loa của Tần Vân Nhiên thì Tần Trọng Dương lại có phần tỉ mỉ, tinh tế, vì thế thích hợp quản lý tục vụ của Tần gia.

Tần Trọng Dương trầm ngâm nhưng không phải không vui mà là đang suy nghĩ điều gì đó.

Tần Vô Song khuyến khích:

– Tam Chưởng môn, Nhị Chưởng môn nói phải, giờ chúng ta đang đang ở thế bất lợi thì nên có dũng khí xông pha, không nên quá đắn đo suy tính, cũng đừng nên để mình phải suy nghĩ quá nhiều về hậu quả này nọ. Được làm vua thua làm giặc, bây giờ dù chúng ta có được hai suất, nếu vị trí Thiên Đế không rơi vào tay chúng ta thì các thế lực mà ta tiến cử sẽ ra sao? Thời buổi này, thực lực và địa vị mới là vương đạo.

Đại Chưởng môn đã lên tiếng, đương nhiên Tần Trọng Dương sẽ không có ý nghĩ gì khác nữa, nghĩ kỹ lại thì cũng thấy có lý.

Nếu không giành được vị trí Thiên Đế, mấy suất kia cuối cùng cũng chỉ là phù vân. Những thế lực mình tiến cử, đề bạt cũng chẳng là gì, Thiên Đế Môn hạ lệnh một cái, chúng quay lại đánh mình còn cao hơn cả khả năng trực tiếp đối kháng với Thiên Đế Môn.

– Đại Chưởng môn, nếu chúng ta giành được vị trí Thiên Đế thì trật tự tám môn Thiên Đế Sơn sẽ thay đổi thế nào?

Tần Trọng Dương hỏi.

– Tân gia, Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông chắc chắn sẽ phải biến mất khỏi Thiên Đế Sơn. Đặc biệt là Tân gia, Tần gia nhất định không đội trời chung với chúng. Có chúng không có ta, mà có ta thì không có chúng. Chỉ như thế mới diệt được mọi hậu họa, mới trấn áp được các tông môn khác. Đối đầu với Tần gia chúng ta, dù là thế lực mạnh như Tân gia cũng phải biến chúng thành phù vân. Như thế, các tông môn khác nếu có muốn gây hấn với Tần gia cũng phải suy nghĩ kỹ.

Tân gia là đầu trò, Lôi Đình Tông và Thiên Phạt Sơn Trang là tòng phạm. Nhưng hai thế lực này lại có huyết hải thâm thù với Tần gia. Vì thế nếu Tần gia thành công đương nhiên sẽ không để lại hai thế lực như rắn độc này uy hiếp đến Tần gia được.

Sự tự tin của Tần Vô Song đã đem lại cho Tần Vân Nhiên và Tần Trọng Dương một lòng tin rất lớn. Dù là người rất thận trọng như Tần Trọng Dương cũng có vài phần lạc quan. Hắn cảm thấy tuổi trẻ tài cao như Đại Chưởng môn gọi là ‘tuyệt thế kỳ tài’ cũng chẳng quá đáng.

Đã là ‘tuyệt thế kỳ tài’, làm ra những chuyện lớn kinh thiên động địa cũng chẳng phải chuyện gì khoa trương. Vận mệnh của Tần gia vốn gặp nhiều trắc trở, nay Tần Vô Song sinh ra từ vận mệnh, làm nên một tương lai lớn Tần gia, chưa chắc đã không thể!

– Đại Chưởng môn, nếu chúng ta đăng cơ Thiên Đế, lựa chọn tám môn Thiên Đế Sơn cũng cần suy nghĩ nhiều lắm. Tuy Phiêu Tuyết Lâu nổi danh sau, nhưng dù từ giao tình riêng hay thực lực tự thân thì đều có thể giành một chỗ. Ngoài ra còn có rất nhiều thế lực hàng đầu khác nữa. Mấy chục năm nay cũng đã nổi lên rất nhiều thế lực đủ sức để cạnh tranh vị trí tám môn Thiên Đế Sơn. Đến lúc đó chắc chắn sẽ xảy ra việc tăng nhiều mà cháo thì ít. Nên phân chia thế nào chúng ta cũng phải tính toán kỹ. Nếu để những loại khó đối phó leo lên vị trí tám môn Thiên Đế Sơn thì đó là hậu họa.

Vấn đề này đúng là không thể không suy nghĩ.

– Nhị Chưởng môn, ngươi giao thiệp rộng, cũng có uy tín với nhiều tông môn Hiên Viên Khâu. Ngươi có thể đến các thế lực có tư cách cạnh tranh để thăm dò ý tứ, tìm hiểu thực hư. Tốt nhất là những thế lực vào tám môn Thiên Đế Sơn là những thế lực mà Tần gia có thể điều khiển. Ta không muốn sau khi làm Thiên Đế, Tần gia ta vẫn có nhiều chuyện phải lo.

– Rõ!

Theo dặn dò của Tần Vô Song, hôm sau Tần Vân Nhiên lấy danh nghĩa ra ngoài du ngoạn, bắt đầu chuẩn bị.

o0o

Ở một vùng thần bí của Thiên Hỏa Nam Cương, Kiếm Nhiêm hóa thành một gã đạo giả, một tia sáng lóe lên rơi xuống gần một sơn động nơi Tân Thiên Vấn bế quan.

– Thiên Vấn đạo hữu, ba năm chỉ búng tay là qua đi. Đã hai năm rồi, cảm giác thế nào rồi?

Kiếm Nhiêm hỏi như cười như không.

Tân Thiên Vấn chầm chầm mở mắt, thần quang lấp lánh trong mắt, rõ ràng là cảnh giới Thần hồn của hắn đã có tiến bộ lớn.

– Kiếm Nhiêm đạo hữu, nhìn ngươi thần thái tươi tỉnh, tu vi lại có tiến bộ rồi. Đáng mừng, đáng mừng!

Tân Thiên Vấn nói lấy lòng.

Kiếm Nhiêm cười nhạt:

– Thiên Vấn đạo hữu, giữa chúng ta không cần phải nói những lời khách khí đó làm gì. Hai năm nay ngươi đã tiến bộ không ít, ta thấy không khó để qua Chân Thần Đạo ba kiếp. Chỉ cần ngươi lên cảnh giới Chân Thần Đạo bốn kiếp, cả Hiên Viên Khâu, trừ Hiên Viên Dương, Đồ Đằng cường giả chí tôn ra thì có ai là địch thủ của ngươi chứ?

Tân Thiên Vấn cũng nổi lên cảm giác kỳ lạ, hồi xưa trước mặt Hiên Viên Uy hắn sợ sệt, rón rén. Nhưng nay dù có gặp Hiên Viên Uy, tuy thực lực vẫn chưa bằng nhưng sẽ không đến mức cách nhau một trời một vực như trước, dẫn đến không dám ho he gì cả.

– Kiếm Nhiêm đạo hữu, cái khác không nói, ân tình này coi như Tân Thiên Vấn ta đã nợ ngươi.

Tâm trạng Tân Thiên Vấn rất tốt, lời nói chẳng mất tiền mua đương nhiên hắn sẽ không ki bo.

Cũng là vận khí của Tân Thiên Vấn tốt, hắn cùng Thần thú Kiếm Nhiêm đến Thiên Hỏa Nam Cương, vào sâu trong vùng hoang sơn chi địa, trải qua bao hiểm nguy tìm được một Thái cổ Thần Miếu.

Thái cổ Thần Miếu này rõ ràng là của quần tộc Thần thú thời kỳ Thái cổ. Ngoài một lượng lớn phong ấn Thần hồn Thần thú ra còn có một vài thủ đoạn thần thông của Thú Tộc. Thần thông của Thú Tộc chỉ dùng một số chữ đặc thù để thể hiện, tuyệt đối không liên quan đến văn tự, không thành văn bản.

Tân Thiên Vấn không hiểu chữ của Thú Tộc, nhưng Kiếm Nhiêm thì hiểu. Với sự giúp đỡ của Kiếm Nhiêm, Tân Thiên Vấn phát hiện thủ đoạn thần thông của Thần thú Thái cổ Tộc lại lợi hại đến vậy.

Đương nhiên, dù gì Tân Thiên Vấn cũng là tông sư một đời, không phải đám thanh niên không biết kiềm chế, hắn chỉ chọn ra hai môn để tu luyện.

Một là Khống Thú Thuật, có thể thao túng Thần hồn phong ấn của Thần thú. Thủ đoạn này không phải tầm thường. Phong ấn Thần hồn của Thần thú ở đây thật ra chính là phong ấn Thú đan của Thú hồn, có thể triệu hồi Thú hồn Thần thú để tấn công, vô cùng có uy lực.

Ngôi Thái cổ Thần Miếu này chỉ riêng Phong ấn Thú hồn cũng có đến sáu quyển. Kiếm Nhiêm cũng rộng rãi, chia đôi với Tân Thiên Vấn, mỗi người ba quyển.

Với Tân Thiên Vấn mà nói thì thứ này đúng là như hổ thêm cánh. Hắn đang buồn phiền vì Thiên Đế Môn không có tay sai. Thú hồn của Phong ấn Thần thú này một khi gọi ra có thể ngưng tụ lại thực thể Thần thú, biến thành hình người. Khống chế nó không khác gì có trong tay một đám tay sai thực lực không tệ.

Khống Thú Thuật đương nhiên là thủ đoạn về mặt Thần hồn. Cảnh giới Thần hồn của Tân Thiên Vấn vô cùng lợi hại, tu luyện thứ này rất có ngộ tính.

Cái thứ hai là Bách Biến Thiên Yêu Thú Hồn Kỹ. Môn này khiến Tân Thiên Vấn dung hợp huyết mạch của Thần thú. Sau khi tu luyện nó thành công thì có thể biến thành hình dạng của những yêu thú này, thi triển thủ đoạn thần thông của Thần thú, uy lực rất lớn.

Quan trọng nhất là thủ đoạn này biến hóa khó lường, khiến người khác không thể đề phòng. Nếu đột ngột biến hình thành Thần thú để tấn công thì hiệu quả sẽ rất lớn.

Hai môn thần thông này cũng là cái Tân Thiên Vấn chú trọng tu luyện. Tân Thiên Vấn biết đạo lý tham thì thâm, vì thế việc lựa chọn thần thông cũng là rất có tính mục đích.

Điều này là để giải quyết vấn đề Tân gia hiện đang thiếu người, còn về tính mục đích, chính là nhằm vào cường giả mạnh nhất của Tần gia và Vân gia. Tu luyện loại thủ đoạn biến hóa khôn lường sẽ rất có uy lực. Trong tình huống cao thủ giao đấu, có kỳ binh sẽ có cơ hội thắng cao.

Tân Thiên Vấn bế quan hai năm nay, cảnh giới tu vi cố nhiên đã nâng cao như diều gặp gió. Hai môn thủ đoạn này cũng có dấu hiệu sẽ thành công lớn. Vì thế hắn mới mời Kiếm Nhiêm đến cùng bàn bạc việc trở về Thiên Đế Sơn.

Kiếm Nhiêm cũng không phản đối, trầm ngâm nói:

– Nay cũng chỉ còn mấy tháng nữa là đến Đại hội Tuyển chọn Thiên Đế. Trở về chuẩn bị một chút để tránh việc để Tần gia quá ngông nghênh.

– Hừ, Tần gia!

Tân Thiên Vấn nói hai chữ đó mà nghiến răng nghiến lợi. Thù hận của hắn với Tần gia đúng là thứ tâm lý biến thái được tích tụ rất nhiều ngày.

– Thiên Vấn đạo hữu, ta nhiều lời một câu, Tân gia ngươi muốn tiếp tục duy trì vị trí Thiên Đế, khó khăn không chỉ đến từ Tần gia. Nếu ngươi chỉ chú tâm vào Tần gia mà quên mất Vân gia thì đó là sai lầm lớn.

– Vân gia gió chiều nào che chiều ấy, cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì.

Hiển nhiên là Tân Thiên Vấn cũng chẳng có thiện cảm gì với Vân gia, đặc biệt là trước khi chinh phạt Tần gia, thái độ Vân gia kiên quyết không hợp tác khiến Tân gia Thiên Đế Môn không xuống nước được. Nếu không phải Vân gia tìm đủ cớ thoái thác thì giờ đâu còn Tần gia?

– Ừm, việc không thể chậm trễ, chúng ta mau trở về Thiên Đế Sơn chuẩn bị một chút. Tiện thể tìm hiểu động tĩnh của Tần gia và Vân gia. Các tông môn Thiên Đế Sơn cũng cần sự xoa dịu của ngươi.

– Kiếm Nhiêm đạo hữu nói có lý.

Tân Thiên Vấn thầm cảm thấy lạ, Kiếm Nhiêm đạo hữu trước đây toàn nói chuyện cùng hắn với khẩu khí trả ân tình, không hề có nhiều hứng thú với việc Tân gia tranh giành vị trí Thiên Đế, nhưng giờ lại nhiệt tình như vậy, chắc là cũng lo Tần Vô Song tìm nó báo thù?

Tân Thiên Vấn cũng không nghĩ nhiều, có trợ thủ như Kiếm Nhiêm, dù nhìn từ góc độ nào cũng rất có lợi.

Lúc này, Tân Thiên Vấn đã hoàn toàn lấy lại sự tự tin như trước khi chinh phạt Tần gia.

Khi cùng Kiếm Nhiêm khám phá Thần Miếu Thiên Hỏa Nam Cương, thập tử nhất sinh, Tân Thiên Vấn cảm thấy việc chinh phạt Tần gia không thành công không phải trách nhiệm của hắn mà do thủ hạ không làm việc đâu ra đấy.

Có câu nói thế này, không sợ đối thủ dữ như sói, chỉ sợ đồng đội ngu như lợn.

Đám thủ hạ đó tuy là rất nhiều người, thanh thế không thể nói là không lớn, nhưng nói cho cùng đều không thể tự làm được việc gì, vào lúc quan trọng không thể chia sẻ gánh nặng cùng Tân Thiên Vấn hắn.

Lần này Tân Thiên Vấn lại vô cùng tự tin là vì hắn cảm thấy thực lực bản thân đã được nâng cao không ít, lại có Kiếm Nhiêm và số Thú hồn của Phong ấn Thần thú trợ giúp, chắc chắn khống chế cục diện Thiên Đế Sơn dễ như trở bàn tay.

– Thiên Vấn đạo hữu, lần này chúng ta tìm ra được di chỉ của Thái cổ Thần Miếu có thể nói là vô cùng may mắn. Ta thấy ngươi phải chắc đến bảy phần có thể giữ vững được vị trí Thiên Đế. Nhưng ta có chuyện này muốn hỏi, nếu ngươi ngồi lên vị trí Thiên Đế thì định phân phối số tám môn Thiên Đế Sơn thế nào?

– Hừ, nếu Tân gia ta vẫn tiếp tục vững trên vị trí Thiên Đế thì nhất định phải đá Tần gia ra khỏi Thiên Đế Môn. Còn cả ba thế lực phản đồ kia cũng không thể giữ lại. Còn Vân gia thì phải nghĩ tiếp.

Kiếm Nhiêm cười, khóe miệng hiện lên nụ cười cổ quái.

Tân Thiên Vấn nhìn được, biết nó không cho là vậy, hắn cười:

– Kiếm Nhiêm đạo hữu có phải có cao kiến gì không? Xin hãy chỉ giáo!

– Cao kiến thì không dám nói. Thực lực Tần gia hùng hậu, cứ cho là Tân gia giành được ngôi vị Thiên Đế nhưng muốn đá Tần gia đi cũng phải có thế lực tương đương thay thế. Dù gì số lượng trong tám môn Thiên Đế Sơn cạnh tranh là dựa vào vũ lực chứ không phải chỉ nói là được. Có thể Tần gia không địch lại được Tân gia nhưng các tông môn khác thì chắc chắn có khả năng. Trên thực tế, trước đây ngươi chinh phạt Tần gia, nếu không phải dựa vào ưu thế số người thì chỉ dựa vào Tân gia e là sẽ bị tối tăm mặt mũi!

Đây là lời nói thật, Tân Thiên Vấn cũng biết vậy, Tần gia thực lực thâm hậu, khiêu chiến riêng với Tân gia cũng có bốn đến sáu phần thắng.

Tân Thiên Vấn bị chạm vào chỗ đau, nhưng trước mặt Kiếm Nhiêm không tiện biểu hiện gì, chỉ nói:

– Nếu không đá Tần gia ra khỏi Thiên Đế Sơn thì sự thống trị của Tân gia ta mãi mãi không thể ổn định. Hai nhà Tân gia và Tần gia không đội trời chung, trước đây còn có thể miễn cưỡng chứ giờ không thì hoàn toàn không thể.

– Ừm, vì thế, muốn đá Tần gia đi nhất định phải chú trọng sách lược. Trong cuộc tranh giành này phải ra tay mạnh khiến Tần gia đại thương nguyên khí. Chỉ có vậy mới khiến chúng trong cuộc cạnh tranh tám môn Thiên Đế Sơn bị kẻ khác khiêu chiến rồi loại ra khỏi cuộc. Chỉ cần chúng bị đá ra khỏi tám môn Thiên Đế Sơn thì sau này ngươi làm Thiên Đế, muốn động đến chúng lúc nào cũng được. Tiện hơn nhiều so với lúc chúng ở Thiên Đế Sơn.

Trong Thiên Đế Sơn, cùng là tám môn Thiên Đế Sơn, nếu không có lý do chính đáng, muốn động binh đao e là sẽ có chút áp lực, cố nhiên sẽ không dễ giải thích với Đồ Đằng Tộc, trước mặt mấy vạn thế lực Hiên Viên Khâu cũng mất đi ưu thế.

Dù sao thì chẳng ai muốn có một Thiên Đế Sơn nhỏ nhen, tàn nhẫn, thù lâu!

Tân Thiên Vấn trở về Thiên Đế Sơn đã gây nên sự chấn động không nhỏ. Vui nhất chẳng phải ai khác chính là Tân gia và Thiên Phạt Sơn Trang cùng Lôi Đình Tông vận mệnh sắp tàn. Tân Thiên Vấn trở về, chúng có hy vọng rồi!