Chương 1: Nhân gian giới

Đào Hoa Sát

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Nhân thế chia Tam giới, Thượng Giới xếp đầu, làm chủ sinh tử tuần hoàn, tự hình thành trật tự luân hồi riêng;

Hạ giới xếp cuối, là điểm cuối của tuần hoàn luân hồi, nhân loại kết thúc ở đây rồi tan vào trời đất;

Ở giữa là Hỗn Độn giới, được con người gọi là dương gian, người quỷ lẫn lộn không có trật tự, là nơi chính phải trực ban.

——

“Nhiệm vụ của chúng ta là phân loại đám quỷ ở dương gian tới nơi chúng cần đến.”

Người chết hóa quỷ, ý là con người chết đi thành quỷ ở cuối điểm tuần hoàn, được gọi là Phổ quỷ. Còn nếu có chấp niệm ở lại nhân gian, chọn phương thức bình thường như: Âm nhạc, giáo dục, nghi lễ tôn giáo,… có thể giúp chúng trở về điểm “Trật tự” của thế giới, tự phát tiến tiến vào vòng tuần hoàn sinh tử tiếp theo…

Quỷ ở vòng tuần hoàn cuối cùng dễ hóa sát nhất, sứ mệnh của chúng ta là mang đám quỷ không chịu rời khỏi dương gian (chỉ Sát quỷ) đến “điểm cuối” thế giới, để chúng tan vào trời đất!”

——

Mục đích Bộ Pháp vụ Âm Ti thành lập là để duy trì trật tự sinh tử trong trời đất. Nhân viên thường trực Bộ Pháp vụ đều là học trò thông minh ở dương gian, bảo vệ trật tự phép tắc thiên địa, còn có thể phân biệt quỷ người… Họ thường được gọi là: Minh Biện Giả (bị nhân loại gọi là mắt Âm Dương).

Minh Biện Giả được Bộ Pháp vụ sàng lọc chọn trúng đều được huấn luyện nghiệp vụ thường xuyên để họ có năng lực thu quỷ, đưa chúng đến “điểm cuối” thế giới tiêu trừ.

——

Dương gian hỗn độn không rõ, trước khi hóa giải chấp niệm, để tránh số tiêu tan, Sát quỷ sẽ tìm nơi ẩn giấu trong dương gian…

Người có thể thấy quỷ, mệnh cách lớn, có khả năng chữa trị (chỗ này chỉ chữa trị trạng thái hỗn loạn), được gọi là hóa thân của “Trật tự” tại dương gian. Chúng ta gọi là “Hoa Thần”.

Số lượng Hoa Thần rất ít, phần lớn là nữ. Vì họ có năng lực chữa khỏi, có thể hóa giải chấp niệm của Sát quỷ, khiến đám Sát quỷ hình thành “Trật tự” tuần hoàn mới rồi tiến vào luân hồi, tránh cho vận mệnh bị tiêu tán nên rất dễ bị Sát quỷ bám lấy…

Nhóm Sát quỷ gọi đám người có thể hóa giải chấp niệm này là “Dược”…

——

Sát quỷ thích đánh nhau, thời gian ở dương gian càng dài càng hung ác. Trước khi tìm được “Hoa Thần” giúp đỡ, để chống lại Bộ Pháp vụ, đám Sát quỷ hình thành trật tự kết cấu mới, thậm chí có cả quân đội, quyết đấu chọn ra thủ lĩnh. Thủ lĩnh có trách nhiệm che chở bảo vệ tạm thời.

Thủ lĩnh được chúng tôn thành “Vương”.

Quỷ vương, có thể hóa thành người, có khả năng che dấu quỷ khí, có thể hiệu lệnh loạt quỷ…

——

– ——-

Thanh niên trẻ tuổi ngồi cạnh cửa sổ, trên bàn chất đầy những tư liệu kỳ lạ. Anh ta vừa đọc vừa ghi chép, trên sống mũi thẳng là một cặp kính vàng, trông anh ta giống hệt sinh viên đang làm bài tập.

Gió đêm thổi tới, lướt nhẹ qua đám tóc vàng của thanh niên.

Di động trên bàn vang lên.

“Lâm Thư Lê, họp giờ Tý* ở đường Nhân Dân, địa điểm cũ, nhanh đến.”

*Giờ Tý: 11h đêm đến 1h sáng.

“Tôi đang ôn tập mà.” Thanh niên đáp, “Giờ Thân* ngày mai tôi có bài kiểm tra thăng chức.”

*Giờ Thân: 15h đến 17h.

“Đừng học nữa, Bộ trưởng gọi, đêm nay điều động nhân sự, nhanh lên.” Người bên kia giục.

Thanh niên tắt máy, phất tay một cái, đám tư liệu kỳ lạ trên bàn đồng loạt bay xuống như lá khô, hợp thành một quyển sách mỏng bìa da trâu, yên tĩnh nằm trên bàn.

Trên bìa da trâu viết bốn chữ “Biên bản hội nghị”.

Thanh niên mặc áo khoác, cầm di động, bịa bừa một lý do: “Mẹ à, trong cục có án tử, chúng con phải mở họp, tối nay không về được ạ.”

Cửa phòng đóng lại, gió thổi tung bìa da trâu, ô vuông đánh dấu bình thường, bên trong trắng tinh không một chữ.

– —-

Con người không biết rõ tử vong nên mới sợ hãi ma quỷ.

Tô Diệu mơ một giấc mơ, trong mơ cô thấy một đám mèo vào phòng mình. Rồi bỗng nhiên, có một con mèo đen từ từ cong người, mặt và khóe miệng kéo dài ra, vừa đi về giường cô vừa biến hóa.

Cuối cùng, nó đứng cạnh giường cô, cao cỡ đứa trẻ, gương mặt mỉm cười vẫn chưa biến hóa hết, cúi đầu nhìn cô.

Cả người Tô Diệu lạnh cứng, đột nhiên bừng tỉnh, xoay người mở đèn, một con quỷ ngồi bên giường.

Nó mặc quần áo màu xám, đội cái mũ rách tươm, trên người dính mùi thuốc súng và lưu huỳnh.

Nó rất trẻ tuổi, cũng rất già.

Một con quỷ, một con quỷ già rất kỳ lạ.

Nghiêm túc, cố chấp.

Tô Diệu từ chối nó nhiều lần nhưng nó vẫn xông vào nhà cô, nói gì cũng không chịu đi.

Tô Diệu túm Điều lệ Đảng cạnh gối, hù dọa: “Có tin tôi đọc Điều lệ Đảng hát Quốc ca không hả? Lão có biến không? Tôi đã bảo không giúp được các người rồi mà!”

Lão quỷ áo xám nói giọng đậm khẩu âm địa phương: “Cô gái nhỏ à, cô phải thử xem chứ. Cô chưa thử đã nói không giúp được, chuyện này cmn ai cũng không phục đâu…”

“Không giúp được là không giúp được!” Tô Diệu đáp, “Tôi không phải Địa Tàng Bồ Tát, không có nghĩa vụ phổ độ chúng quỷ!”

Tô Diệu loạn đầu, ngủ tiếp.

Lão quỷ áo xám nhắc nhở: “Đ*! Đừng có ngủ nữa, bảy rưỡi rồi, không dậy đi làm à?!”

Bên ngoài phòng ngủ, mấy con quỷ khục khặc cười.

Áo xám lão quỷ xoay mặt: “Chú ý kỷ luật, không được cười!”

Đi muộn rồi!

Tô Diệu tốc chăn nhảy xuống giường, mở một bài quốc ca, vọt vào buồng vệ sinh, đập vào cửa: “Ai dám vào tôi sẽ ghi sổ từng tên, cả đời này cũng không giúp các người!”

Đám “sắc” quỷ động đậy ngoài cửa giải tán ngay lập tức.

Trong phòng, lão quỷ áo xám cởi mũ, nghiêm túc đứng, hát vang theo nhạc Quốc ca.

Tô Diệu ngồi trên bồn cầu, bất lực đỡ trán.

Vào ngày sinh nhật âm lịch mười lăm tuổi, đột nhiên cô có thể nhìn thấy “Quỷ”.

Hôm đó cô ước xong, mở mắt ra, nhìn thấy cả phòng chi chít quỷ, thiếu điều bị dọa hỏng não.

Mà đám quỷ vây quanh cô trợn mắt đỏ bừng, tham lam kề sát cô.

“Cmn, cuối cùng cũng chờ được ngày này.”

“Cô ấy nhìn thấy chúng ta không?”

“Xuỵt, cô ấy nghe thấy chúng ta nói chuyện đấy.”

Sau mười năm ở chung với quỷ, Tô Diệu đã không còn sợ đám này, mà giờ thấy phiền.

Từ sau tuổi mười lăm thấy đám này, bọn chúng thường xuyên lắc lư trước mặt cô. Tuy đám quỷ này không gây hại cho cô nhưng chúng đều có tâm nguyện chưa hoàn thành, hơn nữa còn cho rằng cô có thể giải quyết, vì thế ngày qua ngày năm hết năm đến tìm cô xin giúp đỡ.

Tô Diệu bị quỷ bám từng đi tìm bán tiên, bái thần phật, cầu Bồ Tát, kính xin cao nhân đã đắc đạo, nhưng đám quỷ già ngoan cố này không sợ, hơn nữa còn châm chọc cô.

“Tui không thích cái tượng phật này đâu, cô thay cái nào hung ác chút thì hơn.” Em trai mặc áo lính đỏ cười hì hì, “Vậy thì tui sẽ không thấy ghét nó mà chọn ngồi ngoài cửa.”

Một nữ quỷ tóc quăn đeo kính âm giọng chói tai nói: “Tiện đây cho tôi ca thán một câu, tôi không thích màu rèm của cô. Tôi ghét hồng nhạt, nó khiến tôi thấy kinh tởm.”

Không sợ thần phật đúng không?

Tô Diệu không phục, cô chuyển đến sống nơi có nhiều quân lính, muốn dựa vào khí thế dũng cảm hào hút tiêu diệt quỷ khí. Nhưng đám quỷ này cũng không run sợ trước chính khí.

Điều lệ Đảng, giá trị quan cốt lõi có thể đẩy lui ác quỷ bình thường nhưng đám quỷ già bám theo cô không bị ảnh hưởng chút nào, thậm chí còn thuộc làu, hát được Quốc ca quốc khánh. Có lúc lão quỷ áo xám còn tập hợp mấy con quỷ thường trú ở nhà Tô Diệu hát hợp xướng.

“Đoàn kết là lực lượng, đoàn kết là lực lượng… Hát to chút cho ông, lực lượng là sắt thép!”

Tô Diệu che lỗ tai, lệ rơi đầy mặt, ngửa mặt lên trời thở dài.

Thời gian lão quỷ áo xám bám theo cô là lâu nhất. Từ lúc nhìn thấy lão đã bám theo. Tuy lão ăn nói thô tục nhưng rất tuân thủ kỷ luật, cẩn thận lấy lòng cô, còn tự giác ngăn hết đám tiểu quỷ không có quy củ đến bám dính cô.

“Đi mau! Tất cả lăn nhanh! Người ta là nữ, lúc cô ấy ngủ đám chúng mày chú ý chút cho ông đây, cấm vào phòng ngủ!”

“Không được quấy rầy lúc cô ấy học tập thi cử các thứ, nghe rõ chưa?!”

“Cấm làm phiền lúc cô ấy làm việc, toàn thể ở đây mau lớn tiếng trả lời, hiểu chưa?!”

Tuy Tô Diệu rất vui khi lão duy trì trật tự giúp cô, nhưng cô vẫn từ chối yêu cầu của lão quỷ áo xám.

“Nghe cho kỹ, dù các người bám theo tôi đến chết tôi cũng không giúp mấy người hoàn thành bất kỳ tâm nguyện gì!” Tô Diệu nói, “Bà đây còn lâu mới mắc mưu!”

Đám quỷ nhờ cô hoàn thành tâm nguyện cũng đủ quấn đầy hai vòng trái đấ. Nếu cô giúp con quỷ nào đó, có mở đầu rồi, chẳng phải sau này sẽ mệt đến chết sao!

Hơn nữa đám quỷ này đều không cho cô biết, chẳng may cô lấy tuổi thọ hoàn thành tâm nguyện cho chúng thì sao? Chẳng may cô phải trả giá đắt thì sao?

Tô Diệu không ngốc, cô đã nghĩ cẩn thận. Chỉ cần mình không khơi ra lỗ hổng, đám quỷ này sẽ phải đội cô lên đầu mà cung phụng cô, dụ dỗ cô, không dám làm tổn thương đến cô.

Giai đoạn hiện giờ không giúp ai mới là an toàn.

Tô Diệu nhanh chóng thay đồ ra ngoài đi làm, nữ quỷ tóc quăn giọng the thé bám theo, còn cằn nhằn trang phục phối đồ hôm nay của cô rất thảm hại.

“Áo khoác đỏ với giày đen, lỗi thời!”

Tô Diệu trợn trắng mắt, tới tiệm ăn sáng dưới lầu mua cơm.

“Ông chủ, vẫn như cũ.”

Ông chủ đầu tròn mập mạp vui tươi hớn hở: “Ok ok, hai cái bánh tiêu một ly sữa đậu nành mang đi. Cháu chờ chút, chú lấy cho loại mới ra.”

Tô Diệu: “Cảm ơn bác ạ.”

Ông chủ là người vùng khác, làm thuê ở Hải thị, mở tiệm ăn sáng cùng vợ, sinh ý rất tốt. Ông có hai cô con gái rất xinh đẹp, mắt to miệng nhỏ, trắng trẻo nõn nà, vừa lên tiểu học.

“Ba ơi, con đi học đây ạ.” Bé gái bảy tuổi tết hai bím tóc sừng dê, vóc người nhỏ, đồng phục rộng thùng thình, mặc như sắp rơi khỏi người.

Cô bé đeo cặp trên lưng, xách một túi bánh bao, nhảy nhót đến trường, cục lông nhung trên giày rung lên, nhìn rất đáng yêu.

Giống y một chú chim sẻ nhỏ. Đến trường vui vậy sao?

Tô Diệu cảm khái: “Đến trường thật tốt!”

“Đúng thế mà.” Ông chủ cười gật đầu, “Rất thích đi học, được làm quen nhiều bạn bè.”

“Tiếu Tiếu nhà chú xinh thật…” Tô Diệu nuốt nửa câu sau xuống, loại lời “giống cháu lúc nhỏ” nghe kiểu gì cũng thấy giống tự kỷ. Cô cong mắt cười, “Một bé gái rất ngoan.”

Ông chủ vui mừng, tặng thêm cho cô cái kẹo: “Cầm lấy mà ăn, tiễn cháu đấy.”

Bên ngoài Tô Diệu là thư ký doanh nghiệp, thành phần lao động tri thức ngồi văn phòng làm việc, bề ngoài ngăn nắp, thật ra nghèo đến mốc meo.

Nghèo còn xong, vấn đề là mệt. Lãnh đạo của cô là một tên cuồng họp, gần như ngày nào ban ngành của họ cũng tăng ca họp.

Tô Diệu kết thúc một ngày làm việc như thú vật, về nhà với đám quỷ thường trú và mấy con quỷ lao động tri thức mới gia nhập.

Ném chúng cho lão quỷ áo xám dạy quy tắc, cô tắm rửa rồi trực tiếp “chết ngất” trên giường.

Ngày thứ hai, Tô Diệu được lão quỷ áo xám đánh thức.

“Đừng ngủ nữa! Nắng đến * rồi kia kìa, hôm nay là thứ sáu, là ngày cuối cùng! Cô nhanh nhanh cút khỏi giường cho ông!”

Tô Diệu ngáp một cái, rời giường rửa mặt.

Dưới sự chỉ đạo của lão quỷ áo xám, lúc cô thay quần áo trang điểm thì đám quỷ nam tự giác ngồi xổm tránh ở cửa phòng.

Nữ quỷ — em gái tóc xoăn đeo kính, sẽ dùng chất giọng chói vang của mình để cằn nhằn kỹ thuật trang điểm của cô.

“Bình thường cô vẽ lông mày rất xấu, thử thu gọn lông mày một chút xíu coi!”

Tô Diệu: “Không câm miệng thì đời này cô đừng chơi nữa!”

Nữ quỷ “căm giận” bay đi.

Trang điểm xong Tô Diệu xách túi, dạng chó hình người đi làm.

Theo thường lệ, đến tiệm ăn sáng mua bữa sáng.

Nhưng mà hôm nay, tiệm ăn sáng không mở cửa.

Đi ngang qua ông lão hàng xóm bảo: “Hôm nay không bán, hôm qua con gái ông chủ lạc đường, đã báo cảnh sát…”

“Chậc chậc, cẩn thận quá rồi!”

“Đúng mà, mong là không sao… Trời ạ, giờ phải trông chừng đám trẻ con cẩn thận, bọn buôn người nhiều lắm!”

Tô Diệu ngớ ra.

Cô bé lạc đường trong miệng hàng xóm là con gái ông chủ tiệm ăn sáng Tiếu Tiếu — đeo cặp sách nhỏ, đứng cô đơn trước cửa tiệm ăn sáng, ngẩng mặt cười với Tô Diệu.

Tô Diệu hạ mắt mắt, chân Tiếu Tiếu lơ lửng trên mặt đất, chỗ cổ cô bé có sợi tơ hồng, giống y đám quỷ già phía sau Tô Diệu.

Tiếng bọn quỷ già vang lên.

“Tiếc thật, đây là lần luân hồi cuối cùng của cô bé này rồi…”

“Đừng ăn nói bậy bạ, nếu giờ Âm Ti tìm tới là cô bé sẽ biến mất hoàn toàn.”

“Nhìn qua là bị người ta giết chết, thương quá, sát khí nặng nề…”

“Chuyện này để ông đây biết con chó điên nào làm, ông sẽ đập chết nó!”

Quỷ ảnh Tiếu Tiếu đung đưa, lui ra phía sau một bước, chỉ nghe crôp một tiếng, y như tiếng bóp nát quả táo, mặt cô bé lõm xuống, vỡ vụn ra, máu đen chảy xuống.

“Bình tĩnh bình tĩnh.” Đám quỷ già vội khuyên bảo, “Đừng nghĩ nguyên nhân mình chết, nếu không sẽ bị người Âm Ti tìm đến bắt đi!”

Sáng sớm ánh mặt trời ấm áp, Tô Diệu sợ chảy cả người mồ hôi lạnh.