Chương 112: Mẫu tử tâm sự

Cổ Đại Thí Hôn

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Bởi vì Lâm Lan đem toàn bộ sự chú ý đặt trên người lão thái thái, không chú ý tới Minh Châu ngồi một bên, bị một câu nói thẳng tưng của Minh Châu làm cho hoảng hốt, không biết Minh Doãn lấy cớ kia có thể che giấu được hay không. Ánh mắt tất cả mọi người đồng loạt rơi trên người Lâm Lan, đồng thời cũng khịt khịt mũi để ngửi xem.

Vẻ mặt Minh Doãn quẫn bách, ấp a ấp úng nói: “Là ta uống quá chén, trên đường về xe ngựa xóc thế là phun ra người Lâm Lan…”

Lâm Lan đưa tay áo lên sát mũi, ngạc nhiên nói: “Đã đổi xiêm y rồi, sao vẫn còn mùi nặng như thế nhỉ?”

Minh Châu cười giễu: “Chẳng lẽ nhị biểu tẩu uống rượu?”

Lâm Lan cười nhạt nói: “Uống một chén nhỏ, là rượu mơ do tự tay Hầu gia phu nhân ủ, nói ta nhất định phải nếm.”

Minh Doãn nhìn sắc mặt tăm tối của bà nội, bước lên phía trước nói: “Bà nội ngồi thuyền tới đây phải không ạ? Sao không gửi thư trước để cháu đi đón bà.”

Lý Kính Hiền nhân cơ hội này phụ họa: “Đúng thế đúng thế mẫu thân ạ, người vào đến cửa nhi tử mới biết, nhi tử thật sự là thất lễ.”

Sau đó chuyển sang Hàn Thị, khẩu khí lạnh lùng, rất là bất mãn: “Bà phái người đi đón mẫu thân, sao không nói cho ta một tiếng? Sao lại có chuyện, mẫu thân tới, phận làm con lại ở nhà thanh nhàn, không đi nghênh đón, là đạo lý gì vậy, người khác biết sẽ nói ta thế nào.”

Về điểm này, lão thái thái cũng đang không vui, Hàn thị viết thư tố khổ, nói bà ta làm mẹ kế không dễ dàng chút nào, lão gia không những không thương cảm lại còn nhiều lần trách cứ bà ta…

Tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ gia đình không yên, cho nên van xin lão thái thái tới kinh thành làm chủ một chuyến. Lão thái thái vốn không muốn can thiệp chuyện nhà Kính Hiền, có thể nghĩ được Lý gia hôm nay là gia tộc nhất nhì kinh thành cũng là dựa vào Kính Hiền cả, nếu nhà Kính Hiền có loạn gì, sẽ liên lụy không tốt tới danh tiếng của hắn, vì vậy mới nhanh chóng đem theo con dâu cả ngày đêm chạy tới. Kết quả Hàn Thị giấu diếm cha con Kính Hiền, khiến cho bà như khách không mời mà tới. Lão thái thái quét mắt nhìn Hàn Thị, đối với người con dâu này, trong lòng vẫn có một sự áy náy, những năm nay, Hàn Thị không dễ dàng gì mà tìm lại vị trí ở Lý gia… liền không đành lòng trách cứ Hàn Thị.

Đối mặt với chất vấn của lão gia, Hàn Thị ủy khuất: “Lão gia động một chút là qua phòng Lưu di nương, thiếp thân muốn nói với lão gia cũng đâu có cơ hội nói?”

Lý Kính Hiền tức run, Hàn Thị quả nhiên chỉ chờ nói ra lời này. Chân mày lão thái thái khẽ chau lên, từ lúc vào cửa tới giờ, bà phát hiện nhà này tồn tại không ít vấn đề.

Minh Tắc thấy phụ thân, phụ mẫu không vui, vội vàng giảng hòa: “Bà nội, người đi thuyền mệt nhọc, hôm nay đi nghỉ sớm một chút ạ.”

Vừa lúc Diêu mama qua nói: “Phòng của lão thái thái và đại phu nhân đã chuẩn bị xong ạ.”

Hàn Thị lập tức ân cần nói: “Mẫu thân, con dâu dẫn người đi qua xem phòng, nếu không hài lòng lập tức con dâu cho sửa sang lại.”

Lão thái thái đấm đấm vài cái vào eo, cười nói: “Ngồi thuyền hai tháng, thân già ta đây cứ lắc lư hết cả, nghỉ ngơi đã, tất cả cũng đi nghỉ đi.”

Minh Tắc thầm nghĩ, bà nội tới, hắn có núi lớn để dựa, nên chăm sóc bà nội cho tốt, để bà nội vui vẻ mới được. Hắn đưa mắt ra hiệu cho Nhược Nghiên, hai người đi hai bên lão thái thái rời đi.

Lý Kính Hiền đứng dậy, nói với Minh Doãn cùng Lâm Lan: “Các con về đi nghỉ sớm đi, sáng mai đừng quên tới thỉnh an bà nội.”

“Dạ…” Lý Minh Doãn cùng Lâm Lan cùng cất tiếng.

Minh Châu tiến lên quỳ gối thi lễ: “Dượng, Minh Châu cũng cáo lui trước.”

Lý Kính Hiền đạm mạc liếc cô ta một cái, khẽ gật đầu. Minh Châu đi hai bước, nghiêng đầu nhìn Lâm Lan một cái, thần sắc u ám. Lâm Lan nhướn mày, khóe miệng khẽ cong lên. Minh Châu vội vàng nghiêng đầu nhanh chóng rời đi.

Ra khỏi Ninh Hòa đường, Lâm Lan cúi đầu đi từ từ, trong nhà đột nhiên nhiều thêm ba người, bằng hữu không rõ nhưng thêm phiền tới thì rõ ràng. Nhìn ra được lão thái thái hết mực yêu thương Minh Tắc, bất quá hôm nay Minh Doãn đã có tiền đồ, lão thái thái mặc dù tình cảm đối với Minh Doãn lãnh đạm nhưng cũng sẽ có vài phần thay đổi. Về phần nàng, là vợ của Minh Doãn, thái độ của bà đối với nàng khác hẳn với Nhược Nghiên, ánh mắt lão thái thái nhìn Nhược Nghiên vô cùng ôn nhu, lúc nào cũng mỉm cười, biểu đạt sự yêu thích rõ ràng. Đối với nàng là đảo mắt nhìn qua, ẩn hàm bất mãn. Lâm Lan nghĩ tới tình huống rất máu chó, có khi nào lão thái thái can thiệp ép Minh Doãn hưu nàng không…

Bên hông đột nhiên truyền đến ấm áp, là bàn tay to lớn của hắn ôm lấy nàng, Lâm Lan hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn Minh Doãn, hắn khẽ mỉm cười, ôn nhu nói: “Đừng suy nghĩ, tới đâu tính tới đó, nếu như thực sự không chịu nổi cái nhà này nữa, chúng ta rời đi là được.”

“Chàng nói nghe dễ dàng vậy, rời đi là được, tại sao chúng ta phải rời đi? Chúng ta rời đi chẳng phải làm thỏa mãn ý đồ của những người khác sao? Ta không đi, kiên trì chính là thắng lợi.” Lâm Lan chu miệng nói.

Lý Minh Doãn mỉm cười, ôm nàng chặt hơn chút nữa, đầu mùa đông, đã có vài cơn gió lạnh, nhưng tâm của hắn ấm áp, là vì trong lòng có nữ nhân này, nàng tựa như ngọn cỏ mềm mại nhưng dẻo dai trên núi cao kiên cường, gió thổi không ngã, mưa táp không lụi, nàng quyết không lùi bước, binh tới tướng đỡ, nước tới đắp đất chặn, đạo nghĩa không thể chùn bước, luôn luôn sục sôi ý chí chiến đấu…

Ban đầu ký hiệp ước, hắn chỉ muốn có nàng là một người trợ lực, nhưng hiện tại hắn đau lòng, vẻ kiên cường bên ngoài của nàng là như vậy, nhưng nội tâm phải chăng cũng có sự yếu ớt của một nữ tử? Khi nàng cười, trong lòng có lẫn nỗi chua chát nào không?

“Minh Doãn, chàng phát hiện chưa?”

Lý Minh Doãn nhìn nàng: “Cái gì?”

“Hiện tại cha chàng hình như cùng chung một chiến tuyến với chúng ta rồi, càng ngày ông ấy càng không khách khí với mụ phù thủy.” Lâm Lan nói.

Lý Minh Doãn trầm ngâm: “Hôm nay Lưu di nương được sủng ái, khó tránh mụ phù thủy ghen tuông, phụ thân tự nhiên không thích.”

“Ta nói chàng nghe, mụ ta làm như vậy là tự bê đá đập chân mình, vốn nghĩ lấy lòng cha chàng, ai dè tự mình tìm lấy phiền toái.” Lâm Lan cười nhạo.

Lý Minh Doãn cảm khái: “Trong nhà càng lúc càng loạn.”

Lâm Lan ra vẻ thoải mái: “Náo nhiệt thật là tốt, tốt nhất là hỗn loạn đi, mọi người làm thành một đoàn loạn chiến.”

Lý Minh Doãn không nhịn được bật cười: “Nàng không sợ họ liên hợp lại đối phó với nàng sao?”

Lâm Lan nhíu mày: “Cũng không phải là không có khả năng này, nhưng mà ta không sợ, nếu họ làm ta bực bội, ta sẽ cho họ tận diệt.”

Lý Minh Doãn hoài nghi nhìn Lâm Lan: “Nàng có bản lãnh này?”

Lâm Lan nhún vai: “Ta không phải là nên tự khuyến khích bản thân sao? Cái này gọi là tự sướng tinh thần.*”

(* Nguyên văn tác giả: AQ tinh thần.)

Lý Minh Doãn nghe không hiểu: “Cái gì tinh thần?”

Lâm Lan le lưỡi: “Đi nhanh thôi, gió lạnh muốn chết.”

Lão thái thái sắp xếp trong xuôi, trong phòng chỉ còn lại Lý Kính Hiền. “Con đừng trách Thu Nguyệt, nó có nỗi khó xử của nó, nếu như không phải thật sự không còn cách nào khác, nó cũng không mời bà già này rời núi.” Lão thái thái nói.

Lý Kính Hiền cung kính nói: “Nhi tử chẳng qua là trách chuyện Thu Nguyệt không thương lượng với nhi tử, chuyện gì cũng thích theo ý mình.”

Lão thái thái nhìn hắn một cái: “Con còn mặt mũi nào nói nó, con làm thì tốt lắm hả? Mặc dù Minh Tắc không được giỏi giang như Minh Doãn nhưng con nghĩ xem, Minh Tắc chịu bao nhiêu là ủy khuất, nếu như nó giống Minh Doãn, tử nhỏ lớn lên có phụ thân, có một mái nhà ấm áp, nó sẽ không thua kém gì Minh Doãn, chúng ta làm cha mẹ, thiên vị là bình thường, mười ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn, nhưng thiên vị chỉ có thể thiên vị ở trong lòng, không thể bộc lộ ra bên ngoài, một chén nước không công bằng cũng làm tổn thương con cái, huynh đệ khó tránh sinh ra hiềm khích…”

Lý Kính Hiền vừa nghe vừa âm thầm nghĩ có nói gì cũng vô ích, Hàn Thị không ít lần tố hắn thiên vị Minh Doãn trước mặt mẫu thân, để cho Minh Tắc chịu thua thiệt, nhưng hắn đã cố gắng bồi đắp hết sức, ngay cả lần dự thi thất bại này, hắn cũng không hề chỉ trích, nói về chịu ấm ức, Minh Doãn chịu đựng đâu có ít? Thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng không còn.

“Con đừng có tỏ ra ấm ức, đứa nhỏ Minh Doãn ngày hôm nay đã có tiền đồ, con hẳn là cần dạy bảo thêm nhiều, không nên đắc ý, không để tâm tới lời của trưởng bối, mẹ kế cũng là mẫu thân, bất kính cũng là bất hiếu, nếu nó thực lòng tôn kính Thu Nguyệt chút ít, Thu Nguyệt sao có thể làm khó nó?” Lão thái thái dạy dỗ.

Lý Kính Hiền không đè nén được nữa, nói thẳng: “Mẫu thân chỉ biết nghe lời nói một bên, kể từ khi Minh Doãn trở lại kinh thành, không hề có nửa điểm bất kính với Thu Nguyệt, là tại Thu Nguyệt, ngầm tính toán với Minh Doãn, thiếu chút nữa hại Minh Doãn bỏ mạng.”

Lão thái thái kinh ngạc, chốc lát khôi phục lại bình tĩnh: “Con nói những lời này có căn cứ chứ?”

Lý Kính Hiền nói: “Việc xấu trong nhà không dám lộ ra, nhi tử nào dám gióng trống khua chiêng kiểm chứng? Nhưng chuyện rất rõ ràng, nhi tử cũng chỉ có thể khuyên Minh Doãn nhẫn nại chút ít.”

Lão thái thái hơi khẽ gật đầu, ánh mắt mơ hồ, tựa như lâm vào trầm tư, một lúc lâu mới nói: “Bất luận như thế nào, bất kể là đối xử với ai, là thê hay thiếp, con cũng phải xử lý việc công bằng, mọi người đều hiểu, tự nhiên bình an vô sự, phải biết rằng, bất bình chính là mầm mống hết thảy tai vạ, con đã thật lòng muốn bồi đắp cho Thu Nguyệt thì không thể cưng chiều vợ lẽ đến mức gây ra chuyện ngu xuẩn.”

Lý Kính Hiền không khỏi xấu hổ, bởi vì khiến Hàn Thị nảy sinh oán hận nên trong nhà náo loạn, lúc này hoảng sợ nói: “Mẫu thân dạy dỗ chí phải, nhi tử nhớ kỹ.”

Sắc mặt lão thái thái hòa hoãn, tình ý sâu xa nói: “Quá khứ đã qua, hiện tại con đã quyền cao chức trọng, cây to thì đón gió lớn, vì vậy, gia đình thanh bình con mới có thể tránh lo âu về sau, mẹ không giúp được con cái gì, giờ ở lại đây một thời gian, giúp con khôi phục lại quy củ nghiêm túc.”

Lý Kính Hiền vội vã cười nói: “Nhi tử cầu cũng không được, đã sớm mong đợi mẫu thân tới.”

Lão thái thái cười cười, bỗng nhiên nhớ tới vợ Minh Doãn, trong lòng có chút khó chịu: “Ta thấy vợ của Minh Doãn không ưa mắt, con thân là người làm cha, sao lại để Minh Doãn cưới vợ như vậy? Xuất thân không tốt không nói, phẩm hạnh cũng có vấn đề.”

Lý Kính Hiền kinh ngạc: “Mẫu thân cớ gì nói ra lời ấy?”

Lão thái thái cười lạnh: “Con không hiểu ý ta ư? Cho dù che giấu, cho dù bà già ta đã cao tuổi, mắt không còn dùng được nhưng lỗ tai vẫn chưa điếc, lỗ mũi cũng chưa hư, mùi rượu nồng nặc như vậy, chỉ là một ngụm nhỏ rượu mơ thôi ư? Ta thấy nó còn uống nhiều hơn cả Minh Doãn, lại nhìn vẻ mặt Minh Doãn, rõ ràng là đang che giấu cho nó.”

Lý Kính Hiền ngượng ngùng, cái này hắn không có lưu ý, cẩn thận nói: “Sao con dâu có thể uống nhiều như vậy mà không say. Mẫu thân nghĩ nhiều rồi.”

Lão thái thái cười lạnh một tiếng: “Nhiều tưởng tượng luôn là tốt, trước đây không nói, từ hôm nay, trong nhà này, nếu có ai không tuân theo quy củ, ta tuyệt đối không tha, bao gồm cả di nương kia của con.”

Lý Kính Hiền cảm thấy sau lưng một trận gió lạnh, hắn phải lập tức đi cảnh báo Lưu di nương, cẩn thận hành động, tránh phạm phải sai lầm.