Ngoại truyện (1)

Bán Yêu Tư Đằng

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Trước hôm sinh nhật hai mươi tuổi của Tây Trúc hai ngày, lúc ăn tối, ông Hình hỏi cô muốn quà gì.

Muốn quà gì ư? Nhà họ Hình giàu có, xưa nay cô không hề thiếu thứ gì có thể mua được bằng tiền, không bao giờ chịu cảnh thiếu thốn vật chất. Cô thích gì chỉ cần vừa nhướng mày thì đã có người mua cho cô ngay, không phải ba mẹ nuôi thì là hai ông anh trai.

Cô còn thiếu gì sao? Cô thông minh xinh đẹp, gia cảnh giàu có, có ba mẹ thương yêu, anh trai cưng chiều, còn có rất người theo đuổi. Biết bao người hâm mộ cuộc sống của cô.

Ông Hình ôn hòa cười: “Tây Tây, người một nhà đừng khách sáo, con thích gì cứ việc nói.”

Khách sáo ư? Sao cô lại phải khách sáo? Người khách sáo chính là nhà họ Hình mới đúng. Từ bé đến lớn, họ đối xử với cô như khách quý, sống chung sớm chiều nhiều năm như vậy nhưng bà Hình vẫn dè dặt, giống như sợ vừa chớp mắt cô sẽ bay mất vậy.

Thế nên, lời cô muốn nói nhất định phải châm chước thật nhiều, không thể kích động thần kinh nhạy cảm của bà Hình mới được.

“Ba, ba có thể sắp xếp cho con gặp chú Tần Phóng không?” Sợ ba mẹ nuôi cả nghĩ, cô vội giải thích, “Ơn sinh thành không bằng ơn dưỡng dục, con vĩnh viễn là con gái của ba và mẹ. Chẳng qua đây chỉ là chuyện thường tình, con rất tò mò con từ đâu đến, sinh nhật thật sự của con là ngày nào mà thôi.”

Sinh nhật hiện tại của cô là lấy ngày cô được đưa đến nhà họ Hình. Người trên bàn đều im lặng như tờ, lát sau ông anh cả Hình Tử Hào mới lên tiếng: “Ba, Tây Tây nói cũng có lý.”

Đúng vậy, thời điểm Tây Tây đến nhà họ Hình đã hiểu chuyện, không phải con bé hai ba tuổi, quen thuộc với hoàn cảnh mới là có thể quên hết chuyện trước đây. Cô vẫn nhớ được Tần Phóng, người chú luôn cười hiền hòa và tỉ mỉ chăm sóc cho cô.

Có lần cô lén nói với Hình Tử Hào: “Anh cả, anh nói xem chú Tần Phóng kia có phải là ba em không?”

Con người chính là vậy, ta càng không cho họ đáp án, trí tưởng tượng của họ sẽ càng như mọc thêm cánh bay xa, tự miêu tả muôn hình vạn trạng thậm chí là huyễn hoặc bản thân.

Cô còn thiếu gì ư? Chỉ là thiếu một đáp án thật sự thôi. Cô là ai? Cô từ đâu đến? Tại sao ba mẹ ruột lại không cần cô nữa? Tại sao nhiều năm như vậy lại không hề đến thăm cô lần nào?

Ông Hình trầm ngâm: “Tần Phóng…”

***

Hồi xưa Tần Phóng đưa Tây Trúc đến đây đã nói rõ với ông Hình rằng mình sẽ không quay lại thăm Tây Trúc nữa. Ông Hình vô cùng cảm kích điều này, nhận con nuôi là muốn nhận một đứa bé nuôi nấng trở thành người nhà, chứ không phải bắt cầu kết thân với một gia đình khác.

Song, ông vẫn hỏi thêm cho an tâm: “Nếu con bé làm ầm ĩ nhất định đòi gặp cậu thì sao?”

“Nếu là chỉ là kiểu trẻ con ầm ĩ thì anh chị tự nhiên sẽ có cách ứng phó. Nếu khi Tây Trúc trưởng thành, nhớ lại chuyện lúc trước, hoặc muốn tìm hiểu căn nguyên, tìm hiểu thân thế thì cứ tìm tôi theo địa chỉ này.”

Tần Phóng đã để lại địa chỉ cho nhà họ, ông Hình lấy tờ giấy kia ra, nó được xếp ngay ngắn, vì đã quá lâu nên trang giấy hơi ố vàng và khô giòn. Năm tháng chính là thế, sẽ im hơi lặng tiếng gặm nhấm tất cả.

Tây Trúc khá hồi hộp, cô đưa tay nhận lấy rồi cẩn thận mở ra, trải trên bàn. Địa chỉ đó là ở Thanh Thành, Tứ Xuyên.

Ông Hình kể lại: “Lúc ấy Tần Phóng nói, nếu con nhất định truy vấn đến cùng thì hãy đưa địa chỉ này cho con. Nhưng cậu ta có một điều kiện, con chỉ có thể đến đó một mình, không được dẫn theo bất cứ ai khác.”

Ông anh thứ hai Hình Tử Tuấn phản đối: “Vậy không được, một mình Tây Tây đi xa nhà, lỡ xảy ra chuyện thì thế nào? Bên ngoài rất nhiều người xấu.”

Đôi với Tây Trúc, ‘người xấu’ chỉ tồn tại bên ngoài, trong sách, trên phim ảnh và tưởng tượng. Trong đời thực của cô không hề có người xấu, nhà họ Hình đã cho cô một cái lồng kính công chúa trong suốt, ngay cả ánh nắng gay gắt soi vào cũng bị loại bỏ.

Ông Hình bất đắc dĩ bày tỏ: “Ba cũng có lo lắng này, nhưng Tần Phóng bảo chỉ cần có người đi cùng, Tây Tây sẽ không tìm được cậu ta. Hoặc là không đi tìm, nếu muốn tìm thì phải một mình lên đường.”

Tây Trúc dứt khoát quyết định: “Không sao, con đã sắp hai mươi tuổi rồi.”

Hai mươi tuổi vào thời cổ đại người ta đã thành gia lập nghiệp, công thành danh toại. Lẽ nào cô chẳng dám đi một chuyến xa nhà hay sao? Cô nhìn người xung quanh với ánh mắt mong mỏi nóng bỏng đến mức không ai đành lòng cự tuyệt.

Hình Tử Hào đành nói: “Nhưng mà Tây Tây, em phải nghĩ đến một khả năng, hồi em đến đây là năm tuổi, giờ đã sắp mười lăm năm trôi qua, cũng có nghĩa, đại chỉ kia cũng đã để lại mười lăm rồi.”

Tây Trúc hiểu được ẩn ý trong lời nói của anh trai mình. Bây giờ không phải như trước kia, thời trước việc gì cũng chậm rãi, mười năm, hai mươi năm, ngoại trừ già đi một chút thì mọi sự vẫn còn đó. Thời nay thì khác, một hai năm thôi là đã thay đổi nghiêng trời lệch đất. Địa chỉ kia rất có khả năng không còn đó nữa, mà cô cũng không nhất định có thể tìm được chú Tần Phóng của cô.

Nhưng vậy thì đã sao?

Cô đăm đăm nhìn tờ giấy, nhấm nuốt kỹ từng chữ rồi khẽ khàng quyết tâm: “Tóm lại em muốn thử một lần, bất kể có tìm được hay không thì khi thử xong em sẽ yên lòng.”

***

Bà Hình thu dọn hành lý giúp Tây Trúc, cái gì cũng muốn bỏ vào, nào đồ ăn thức uống, quần áo giày dép, lo lắng những thứ bên ngoài không vệ sinh, sẽ gây hại cho sức khỏe của cô.

Tây Trúc bật cười: “Mẹ, một mình con không xách nổi đâu, kéo cũng nặng lắm.”

Đúng rồi, sao bà lại quên mất điều này! Bà Hình vội vàng lấy đồ ra, ông Hình cười đi đến: “Kéo valy như vậy người ta vừa nhìn đã biết người từ nơi khác đến, gây chú ý lắm. Tây Tây cứ đeo một chiếc balo gọn gàng, chỉ cần mang theo thẻ ngân hàng, tiền mặt và di động là được rồi. Con nhớ phải báo tin bình an cho nhà, lát nữa ba nhắn tin cho con số của bạn bè ba trên đường đi, lỡ như có chuyện gì thì con cứ gọi cho họ nhờ giúp đỡ. Đừng ngại ngùng gì cả, cứ làm phiền họ không sao đâu.”

Quả thật là nỗi lòng lo âu khi con cái xa nhà của ba mẹ, họ đã thu xếp từng đường đi nước bước, tỉ mỉ tính toán từ chuyện vặt vãnh nhất, dẹp trừ tất cả chướng ngại cho cô. Mắt Tây Trúc cay cay, trong khoảnh khắc ấy cô chợt có ý nghĩ không muốn để ba mẹ lo lắng, gần như định từ bỏ kế hoạch đi tìm Tần Phóng.

Trước khi ngủ, cô gấp tờ giấy địa chỉ lại, đặt trên đầu giường. Nằm xuống rồi vẫn không yên lòng, tờ giấy nhẹ như thế lỡ bay mất thì sao? Thế là bò dậy tìm chiếc bát dằn lên.

Cô mơ một giấc mơ, trong mơ cô chỉ bốn năm tuổi, khóc đến thảm thương, níu chặt cổ chú Tần Phóng, chất vấn: “Tần Phóng, chú muốn bán cháu hả?”

Tần Phóng quay đầu nhìn cô, ôn hòa hỏi ngược lại: “Tự cháu nói xem Tây Tây, chẳng phải chú đã tìm được người mua cháu rất tốt sao?”

Cô nghẹn lời. Đúng vậy, ba mẹ rất thương yêu cô, anh trai rất chiều chuộng cô, mọi việc đều tốt đẹp. Nhưng phải nói sao đây, cô luôn cảm giác mình thiếu gì đó, dù sao cũng rất khó an lòng.

Hành trình rất thuận lợi, cô bay thẳng đến Thành Đô, sau khi cúp điện thoại đã có xe đến đón, cô đưa cho tài xế tờ địa chỉ.

Anh tài xế chở cô đến thẳng viện cô nhi có tên là Ánh Nắng. Viện trưởng đang họp, Tây Trúc được dẫn vào phòng khách đợi chốc lát.

Trên tường phòng khách còn treo đầy vật kỷ niệm, chẳng hạn như tranh vẽ, ảnh những vị lãnh đạo trước đây, ảnh nhà hảo tâm, ảnh nhân viên xuất sắc có cống hiến cho viện cô nhi.

Trong đó có ảnh Nhan Phúc Thụy, chức danh là đầu bếp nhà ăn của viện cô nhi. Trong ảnh ông khoảng năm mươi tuổi, tay cầm rau cải, vấn búi tóc đạo sĩ, nhìn vào ống kính cười rạng rỡ. Giới thiệu vắn tắt về ông bên dưới khiến người đọc thổn thức. Đại khái mười lăm năm trước gặp tai nạn ngả xuống cầu thang, đầu bị va đập, luôn luôn hôn mê bất tỉnh đến tận hai năm trước mới qua đời trong bệnh viện.

Bên dưới có ảnh tang lễ, trước mộ bia chỉ có lác đác vài người, có lẽ là nhân viên của viện cô nhi. Song trong có một đôi nam nữ hoàn toàn khác biệt. Tây Trúc xem thật kỹ, dáng vóc người đàn ông cao lớn, mặc áo khoác màu đen, chỉ chụp được góc mặt sắc nét. Đứng bên cạnh là cô gái cũng mặc áo khoác đen, may giày cao gót và đeo kính râm, mái tóc dài buông rủ, đưa sườn mặt về ống kính, hình như đang nói gì đó với người đàn ông bên cạnh.

“Cô Hình… Tây Trúc?”

Tây Trúc vội vàng quay đầu lại, cô xem ảnh quá nhập tâm, ngay cả viện trưởng đến lúc nào cũng không hay. Viện trưởng viện cô nhi chừng năm mươi tuổi, tướng mạo phúc hậu, gương mặt luôn ẩn chứa nét cười tươi tắn, là kiểu rất được lòng trẻ con.

Tây Trúc gật đầu chào đối phương.

“Cô đến tìm cậu Tần, Tần Phóng sao?”

Tây Trúc hơi kích động: “Bà biết chú ấy à?”

Viện trưởng cười rộ: “Cậu Tần giúp đỡ viện cô nhi rất nhiều, gần như cách hai năm là sẽ gửi một khoản tiền quyên góp cho chúng tôi.” Bà vừa nói vừa đi đến, chỉ vào tấm ảnh Tây Trúc xem khi nãy, “Đây là cậu ấy.”

Đây chính là Tần Phóng sao? Tim Tây Trúc đập cuồng loạn, nhìn không chớp mắt, rất lấy làm lạ: “Trông… chú ấy trẻ quá.”

Viện trưởng cảm khái: “Có lẽ một số người được thời gian ưu ái, tôi chỉ từng gặp cậu Tần vài lần, dường như cậu ấy không hề thay đổi gì cả.”

Từng gặp vài lần ư? Điều này đủ khiến Tây Trúc ganh tị rồi. Mười lăm năm qua cô chưa từng được gặp lại Tần Phóng lần nào cả.

Tây Trúc chỉ vào cô gái bên cạnh Tần Phóng: “Đây là…”

“Chắc là bạn gái.” Viện trưởng mỉm cười, “Cậu Tần không có giới thiệu với tôi. Trên thực tế…”

Nên nói thế nào nhỉ, bà cũng không biết phải nói sao cho đúng. Trên thực tế bà chỉ biết về Tần Phóng nằm ở giới hạn vài lần gặp mặt kia thôi, mà mấy lần ấy cũng chỉ vì ông Nhan Phúc Thụy.

Sau khi Nhan Phúc Thụy hôn mê, Tần Phóng từng xuất hiện một lần, nói với bà sẽ định kỳ quyên góp cho viện cô nhi, chỉ có một yêu cầu duy nhất là: Hi vọng họ có thể chăm sóc cho Nhan Phúc Thụy. Sau đó anh không hề xuất hiện nữa, tiền vẫn được chuyển vào theo định kỳ.

Tình huống Nhan Phúc Thụy luôn ổn định, nói cho chính xác là luôn ổn định trong vô tri vô giác. Thế nên lúc nhận được bệnh viện báo tin ông hấp hối, viện trưởng đã không kiềm được thở phào, nghĩ cuối cùng ông Nhan đã được giải thoát rồi.

Bà gọi điện thoại cho Tần Phóng, lại gọi báo một người khác trong danh bạ điện thoại của Nhan Phúc Thụy: Đạo trưởng Vương Càn Khôn.

Ngày đó bà đợi trước cửa bệnh viện, gặp được Vương Càn Khôn trước. Đó là một người đàn ông bốn mươi mấy tuổi, là đạo sĩ chân chính, mặc đạo bào, mang giày cột dây cao, đầu cài trâm, thu hút vô số ánh mắt xung quanh.

Đang không biết bắt chuyện thế nào với đạo trưởng Vương thì chợt có một chiếc xe dừng lại. Tần Phóng bước xuống, cười gọi: “Đạo trưởng Vương.”

Vương Càn Khôn kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Tần Phóng hồi lâu mới bỗng như tỉnh ngộ, cười sang sảng: “Tần Phóng, chúng ta đã…” Hắn thầm tính toán, “Mười bảy, mười tám năm không gặp rồi nhỉ.”

Tần Phóng gật đầu: “Kể từ chuyện ở Hàng Châu đến giờ chưa từng gặp lại.”

Vương Càn Khôn thoáng buồn bã, ngập ngừng chốc lát: “Đúng là lâu quá rồi, giống như… đang nằm mơ vậy.”

Tần Phóng cười xòa: “Cho ông gặp lại bạn cũ này.”

Anh quay người đi mở cửa xe.

Không biết tại sao, nghe đến đây, Tây Trúc lại có chút khẩn trương, cô chỉ cô gái đứng bên cạnh Tần Phóng trong ảnh: “Là cô ấy sao?”

Viện trưởng gật đầu: “Chính là cô ấy.”

Từ đầu đến cuối, viện trưởng không hề được thấy toàn vẹn khuôn mặt của cô gái kia. Cô ấy luôn đeo kính, tóc dài xoăn lọn, đưa tay cho Tần Phóng rồi bước xuống xe. Trên người cô ấy có một khí chất khiến người ta cảm giác thời gian như đảo lộn, luôn cảm thấy cô ấy không thuộc về thời đại này.

Nhưng Vương Càn Khôn vừa nhìn đã nhận ra ngay, hắn trợn to mắt, giọng run lẩy bẩy: “Tiểu… tiểu thư Tư Đằng?”

Tư Đằng mỉm cười: “Chào tiểu đạo sĩ!”

Viện trưởng rất hoang mang, vị tiểu thư Tư Đằng này nom không lớn tuổi lắm, vậy mà lại gọi Vương Càn Khôn là tiểu đạo sĩ. Càng kỳ lạ hơn là Vương Càn Khôn lại rất kính sợ cô ấy.

Tây Trúc nhẹ giọng hỏi dò: “Sau đó thì sao?”

Viện trưởng cũng không biết chuyện sau đó nữa, bà chỉ biết ba người họ cùng nhau vào phòng bệnh của Nhan Phúc Thụy, rồi ở đó suốt cả đêm. Sáng hôm sau Nhan Phúc Thụy đã ra đi bình an.

Đêm hôm đó họ đã làm gì ư? Có lẽ là ôn lại ký ức, ôn lại câu chuyện mà chỉ có họ biết thôi.