CHƯƠNG 30: Bóng xế chiều tà đường núi xa vạn dặm

Vương Phi Thần Trộm

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Không khí có chút lạ thường, Hoắc Thanh Hấn vừa yêu cầu Diệp phải lấy Đóa Lệ Tư, còn Diệp thì chẳng hề do dự mà đưa lời từ chối.

“Ngài không cần phải từ chối nhanh như vậy, hay là ta đổi sang một đề nghị khác? Nếu thiên kim tiểu thư phủ Thừa tướng của Đại Kỳ chịu làm phu nhân Thành chủ thành Đôn Hoàng là ta, thì đương nhiên ta sẽ giúp mọi người. Nếu đã là phu nhân của ta đương nhiên ta sẽ đưa tay tương trợ, đúng không tiểu thư Ngọc Phiến Nhi?” Đúng cái đầu nhà ngươi, ta trợn mắt lườm Hoắc Thanh Hấn. Thế nhưng ngài dáp lại ta bằng ánh mắt tinh quái. Khoảnh khắc ánh mắt tinh quái đó bắn tới, ta đột nhiên cảm thấy lạnh cả sống lưng. Bà nhà nó, người đàn ông này đang có ý định quỷ quái gì đây?

“Không được!” Diệp siết chặt tay đến mức cả bàn tay nổi đầy gân xanh, hiển nhiên là ngài đang cực kỳ phẫn nộ.

“Ca ca, ta sẽ không gả cho ngài ấy.” Đóa Lệ Tư đứng một bê chẳng thể im lặng thêm nữa. Nàng nhìn Hoắc Thanh Hấn đầy kích động rồi đưa lời nũng nịu.

“Muội không thích ngài ấy sao? Lẽ nào… là ca ca đã cảm nhận sai? Ta chia cắt hai người họ cũng vì muốn tạo cơ hội cho muội cả thôi.” Hoắc Thanh Hấn vẫn tỏ thái độ coi trời bằng vung, có điều ánh mắt lúc này đã sắc như dao.

“Đóa Lệ Tư không cần một tình yêu do cưỡng ép mà có. Ta đúng là có thích ngài ấy, vì bản thân khâm phục trí tuệ, ngưỡng mộ lòng dũng cảm, kính phục tình yêu chung thủy sâu sắc của ngài. Đóa Lệ Tư chỉ muốn gả cho người đàn ông mình yêu và cũng yêu mình. Nếu có người đàn ông như vậy, ta tự nhiên sẽ biết trân trọng thôi.” Đóa Lệ Tư dõng dạc cắt lời Hoắc Thanh Hấn. Còn ta thẹn thùng đến mức đỏ lựng cả mặt, thần thái Diệp cũng không còn mấy tự nhiên. Tỷ tỷ à, nàng thích Nam Cung Diệp thì cũng nên e thẹn đôi chút, đâu cần phải lớn tiếng nói ra tình cảm của mình Nam Cung chứ?

“Được, nếu đã vậy, ta cũng không cưỡng ép các người. Có điều, ta không thể để cho muội muội của mình phải chịu uất ức, ta có một điều kiện, nếu Ngọc Phiến Nhi cô nương không chịu lấy ngài thì ngài nhất định phải lấy muội muội của ta.”

“Ca ca!”

“Không cần nói thêm nữa, đây đã là bước nhượng bộ lớn nhất của ta rồi. Ngọc Phiến Nhi cô nương, cô nương có bằng lòng lấy Nam Cung Diệp hay không?”

Tức thì tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía ta. Trong lòng ta lúc này không ngừng mắng chửi tất cả mười tám đời tổ tông của tên Hoắc Thanh Hấn kia. Ta có gả cho Diệp hay không thì liên quan quái gì đến việc Diệp có lấy Đóa Lệ Tư hay không. Hắn làm vậy chẳng phải đang cố tình làm khó Diệp hay sao?

Diệp nhìn ta, ánh mắt mang theo sự mong chờ và bất an hiếm thấy. Trong khi Đóa Lệ Tư nhìn ta, thần sắc liên tục biến đổi. Và Hoắc Thanh Hấn cũng nhìn ta, nhưng trên mặt ngài lại ngập tràn nét hứng thú như thể đang chờ xem một vở kịch hay. Ngay đến Tuyết Thần, hắn cũng nhìn ta bằng ánh mắt cảm thông và thương tiếc. Ta nắm chặt vạt áo, trong lòng thoáng nghĩ lúc này may ra chỉ có Tuyết Thần chắc là hiểu được cảm giác của ta “Đi qua biển lớn chẳng mang suối. Mây ngoài Vu Sơn không đáng nhìn.” Ở Trường An, ta đã bái đường thành thân, hẹn ước cùng người khác, cả đời này sẽ không bao giờ có lần thứ hai nữa.

“Ngọc Phiến Nhi cô nương?”

Đừng có ép ta! Ta không thể nào gả cho Diệp được, thế nhưng ta lại càng không muốn từ chối ngài ngay trước mặt tất cả mọi người. Ngài đối với ta thế nào, mọi người đều thấy cả. Những ngày gần đây, vì ta, ngài đã lo lắng quá nhiều, ta sao có thể để ngài mất mặt chứ?

“Đủ rồi. Ta đồng ý với ngài, đợi khi nào giải quyết xong nguy cơ tại Trường An, ta sẽ cho người tới đón Đóa Lệ Tư về.” Diệp mệt mỏi cất lời. Sau đó ngài bước tới trước mở bàn tay đang nắm chặt của ta ra, xoa nhẹ lên những vết hắn do móng nghiến chặt vào. Rồi, ngài thì thầm bên tai ta: “Đồ ngốc, đừng nắm tay như vậy, sẽ làm bản thân bị thương đó.” Nghe vậy, ta thực sự chẳng thể nào kìm nén được, nước mặt đã nhạt nhòa.

Diệp, ngài mới chính là kẻ ngốc nhất thế gian này. Vì không muốn ta khó xử, cho nên ngài đã đồng ý lấy Đóa Lệ Tư. Lẽ nào trong mắt ngài, bản thân mình không đáng được tôn trọng thế sao? Còn nhớ trước kia ngài đã từng nói: ta đã quen với cuộc sống hai người, không muốn quay về cuộc sống một mình, đơn độc như xưa nữa. Thế nhưng, từ trước đến nay, ta vẫn luôn để cho ngài quạnh quẽ. Nếu như phải nói một câu xin lỗi, ngài chính là người mà cả đời này ta chẳng thể nào bù đắp nổi.

“Rất tốt, ngày mai ta sẽ đích thân tới các thành dọc biên cương Hồi Cốt, để đề nghị họ phái binh chi viện Trường An. Các vị có dự định thế nào?” Hoắc Thanh Hấn chậm rãi mở lời.

“Ta phải quay về Nam Chiếu, đem linh cốt của hiền thê về cố hương nàng, đồng thời trao trả Nguyệt linh châu cho Vọng Nguyệt lâu, hi vọng có thể dập tắt can qua, sau đó ta sẽ tới Trường An, hợp sức cùng các vị.” Tuyết Thần nói.

“Còn ta sẽ nghĩ cách liên hệ với các thuộc hạ cũ tại Yến Kinh, xem có thể điều động thêm binh mã không? Sau đó cũng sẽ gặp lại các vị tại Đại Từ Ân tự.” Diệp đưa mắt nhìn mọi người nhẹ gật đầu nói.

“Ta sẽ đi với ngài.” Đóa Lệ Tư chẳng suy nghĩ nhiều, bước tới cạnh Diệp nói.

“Ta… ta muốn quay về Trường An.” Ta cúi đầu cất giọng. Tinh Thích đáng sợ như vậy, Diệu chắc chắn đang gặp nguy hiểm. Thế nên ta nhất định phải nói cho chàng biết thân phận thực sự của Tinh Thích, để chàng sớm có sự phòng bị. Ta nghiến chặt răng, trong lòng hạ quyết tâm.

“Phiến Nhi…” Diệp thấy vậy nhìn ta đầy lo lắng.

“Ta đã quyết chí rồi!” Thấy ta đã quyết, Diệp nhìn ta bằng ánh mắt vừa khó xử vừa lo lắng, sau cùng chỉ than dài một tiếng rồi lắc đầu buồn bã.

Hiện giờ ngài phải đặt việc nước lên hàng đầu, chuyện nữ nhi thường tình giờ không thể nhắc đến. Cho dù trong lòng ngài đặc biệt lo lắng cho ta, nhưng ngài phải lấy đại cục làm trọng.

Chuyến đi Trường An lần này, dặm trường sương gió,c át bụi mịt mờ. Ta nhìn biển cát vàng mênh mông ngoài cửa sổ, lặng lẽ thu dọn hành lí. Đóa Lệ Tư từ lúc nào đã bước vào phòng.

“Nàng chẳng hề để tâm đến an nguy tính mạng của bản thân nhất quyết tới đây báo tin cho Diệp, nhưng không phải vì ngài ấy mà là vì một người khác, một người muốn đoạt tính mạng Diệp, có đúng không?” Ánh mắt Đóa Lệ Tư còn trong trẻo hơn cả bầu trời xanh thẳm ngoài kia, dường như nhìn thấu cả trái tim ta.

“Những gì nàng nghĩ, ta đều hiểu cả. Trước kia, ta cũng từng quay lưng với ca ca để đi tìm Diệp, cầu xin ngài ấy lui binh, điều này không có nghĩa ta không yêu thương ca ca của mình, mà ngược lại, ta yêu huynh ấy hơn bất cứ ai trên đời này. Huynh ấy là ca ca của ta, vì sợ huynh ấy sẽ làm ra những chuyện chẳng thể nào cứu vãn nổi, tạo nên những tội nghiệt không thể xóa nhòa thế nên ta nhất định phải làm. Tâm tư phụ nữ, đàn ông mãi mãi chẳng thể nào hiểu nổi.” Đóa Lệ Tư nhìn ta trong mắt ngập tràn chân tình khiến ta cảm động, nước mắt ta nhanh chóng đẫm nhòa.

Quay đầu nhìn lại, ta đã chẳng thể trở lại làm một ăn mày không biết nhớ thương, không biết đau đớn như ngày xưa cũ nữa… Ta cũng nhận ra rằng, ngay từ lúc lún sâu vào tình yêu, ta đã đánh mất tất cả những gì mình có được trước đó.

“Nàng đã nghĩ kĩ chưa? Nàng quay lại Trường An, người đó có thể sẽ trách nàng, hận nàng, thậm chí không còn tin tưởng nàng nữa.” Đóa Lệ Tư dịu dàng lên tiếng.

“Ta sẽ không hối hận, từ nhỏ tới giờ chưa có ai đối xử tốt với ta, khiến ta vui vẻ như chàng ấy. Cho dù… tất cả mọi thứ đều chỉ là giả, thế nhưng những hồi ức, ngoại trừ chàng ra, chưa ai từng cho ta cả.” Diệu đã cho ta tình cảm dịu dàng mà trước nay ta chưa một lần dám khát khao, tất cả mọi thứ ta nhận được từ chàng đều ngắn ngủi như sao băng, vụt qua trên bầu trời rồi phụt tắt, thế nhưng ta thực sự cảm kích vì chàng đã cho ta một giấc mộng đẹp.

‘Nàng thật ngốc quá!” Đóa Lệ Tư cau mày nhìn ta chìm trong im lặng. Nàng ấy không biết trước kia ta đã trải qua những chuyện thế nào thế nên sẽ mãi mãi không thể hiểu ta, một ăn mày sống trong căn miếu hoang lạnh lẽo, và trước kia lòng ta đã giá buốt đến mức nào, cũng giống như loài bướm xinh đẹp mãi mãi chẳng thể hiểu tại sao thiêu thân lại lao vào lửa rực? Một người đã nếm trải cảm giác cô dộc trong tối tăm, mới khát khao tận hưởng thứ ánh sáng mặt trời ấm áp. Diệu chính là tia sáng duy nhất trong cuộc đời ta, vì tia sang ta cam tâm vạn kiếp bất phục.

“Đóa Lệ Tư, ta phải đi rồi. Diệp đã luôn cô độc, nên tính cách mới lạnh lùng như vậy, nàng hãy hử đối xử với ngài ấy thật tốt, ta tin rồi một ngày ngài ấy nhất định sẽ cảm động mà thôi.” Ta mỉm cười nhìn Đóa Lệ Tư. Ánh mắt nàng bình thản, hiện lên chút lưu luyến. Ta quay đầu nhìn thành Đôn Hoàng, cả thành lúc này đã nhuốm một màu hoàng hôn rực rỡ, chẳng mấy chốc đã lùi xa tít chân trời. Dù có phồn oa đến đâu, Đôn Hoàng cũng mãi chẳng thể bằng được một Giang Nam mưa gió bập bùng tại trung thổ. Nơi đó có rừng cây rậm rạp, những cây cầu bắc qua suối nhỏ, những hành lang được trạm trổ tinh tế…

Tiếng tiêu ai oán cành dương liễu,
Gió xuân không đến Ngọc Môn Quan.

Ta chỉ biết rằng đại mạc gió cát khô rát, ánh mặt trời đỏ rực, nhưng hoàn toàn không ngờ Đại Kỳ lúc này cũng đang trải qua cơn bão táp tàn bạo, khốc liệt. Trước mặt chỉ toàn là cây khô chờ chết, ánh hoàng hôn tĩnh mịch, buồn thương. Một Đại Kỳ như vậy cũng sắp biến thành đại mạc khô cháy rồi.

TBC