Q7 - Chương 8: Hồng Hoang vạn thú trận vs Hồng Hoang khai thiên tích địa

Vô Hạn Tương Lai

Đăng vào: 2 năm trước

.

-…Ồ? Chính diện? Con Kỳ Lân kia gọi ngươi như vậy sao?

Lý Cương Lôi cau mày nói, đồng thời hắn cũng không ngừng chạm vào mấy chỗ bầm tím trên người.

Ba người gần như là không thể chống cự, bị cưỡng ép ném vào Súc sinh đạo, thật sự là bị ném vào, thê thảm nhất chính là Trương Hằng, bị Kỳ Lân đập cho một phát, đâm vào một cây đại thụ sau đó hôn mê, nếu không phải nhờ hai người Lý Cương Lôi tìm được, đoán chừng hắn đã xong đời vì mất máu.

Hai người còn lại thì đỡ hơn một chút, bất quá bộ dạng cũng hơi thảm, Hỏa Kỳ Lân thật sự là ngay cả Nataya cũng không nương tay, đối xử như nhau toàn bộ, một phát ném vào Súc sinh đạo. Hai người đều bị va đập làm choáng váng đầu óc, sau khi cứu được Trương Hằng thì ngay cả chút khí lực để nhúc nhích cũng không còn, chỉ có thể ngồi ngủ ngay tại chỗ, không biết bao nhiêu lâu sau, thẳng đến khi Trương Hằng lớn tiếng hét lên, hai người Lý Cương Lôi và Nataya mới dần tỉnh lại.

– Nóng?

Nơi ba người bị ném vào là một khu rừng lá kim, tuy không có băng ngưng tuyết đọng các loại, nhưng nhiệt độ vẫn vô cùng thấp, hai người Lý Cương Lôi đều lạnh đến phát run, chỉ có Trương Hằng là toàn thân đầy mồ hôi, nhìn dáng vẻ của hắn giống như là đang ở trong nhà tắm hơi vậy.

– Nóng quá, nóng quá!

Vừa tỉnh lại Trương Hằng đã hét lớn, đồng thời không ngừng cởi quần áo trên người, xem bộ dạng toàn thân mồ hôi nhễ nhại của hắn, thật sự là đã nóng đến mức không chịu nổi, về phần hai người còn lại thì hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

– Nóng quá, mọi người mau cởi quần áo ra đi… Ách, Nataya, ý ta là cởi áo ngoài thôi. Hả? Sao các ngươi lại run rẩy như vậy?

Trương Hằng hỏi với vẻ khó hiểu, Lý Cương Lôi cũng không để ý đến câu hỏi, chỉ nói:

– Chuyện gì xảy ra? Tại sao con Kỳ Lân kia lại giúp chúng ta? Ngươi mô tả kỹ càng những chuyện xảy ra cho ta.

Trương Hằng cũng bất chấp toàn thân đang nóng đến mức phát sốt, hắn lập tức kể lại những chuyện đã xảy ra, mà Lý Cương Lôi thì trầm tư mất một lúc, sau đó mới nói:

– Tuy chưa xác định được tại sao con Kỳ Lân kia lại giúp chúng ta, nhưng chỉ cần tìm được điểm mấu chốt là sẽ có thể thông suốt được toàn bộ suy luận, mà điểm mấu chốt này chính là hai chữ… Chính diện.

– Theo như lời ngươi nói, con Kỳ Lân kia nhất định là biết một số chuyện ngay cả ngươi cũng không biết, hoặc là nó đã sớm biết thân phận đặc biệt của ngươi, nhưng mà tại sao nó lại biết ngươi sẽ xuất hiện tại vị trí đó? Tiên đoán? Tu chân? Hay là… Phản diện?

– Phản diện? Có ý gì?

Trương Hằng hỏi với vẻ khó hiểu, Lý Cương Lôi trực tiếp lắc đầu:

– Chịu, ngươi biết Chính diện là có ý gì không? Ngay cả Chính diện là có ý gì chúng ta cũng không biết, nhưng xét trên mặt chữ mà nói, đã có Chính diện, vậy thì cũng sẽ có cái gọi là Phản diện.

Trương Hằng vỗ vỗ đầu, ngồi xuống bên cạnh hai người Lý Cương Lôi và Nataya, hắn suy nghĩ một lúc rồi mới nói:

– Sự hiện hữu của ta, ách, cũng tức là thân phận tác giả của ta, trong thời kỳ Hồng Hoang đại chiến Thánh nhân cùng Tu chân giả đã sớm phát giác, nói một cách khác, có thể là con Hỏa Kỳ Lân này biết đến sự tồn tại của ta từ tập đoàn Tu chân giả, đây cũng không phải là không có khả năng.

– Là có loại khả năng này, nhưng mà như vậy không đủ để nói rõ tại sao nó lại phải ở trong di tích của Thánh nhân phân hệ da đen? Tại sao phải một mực dừng lại ở lối vào Súc sinh đạo? Giống như nó đã sớm biết ngươi sẽ xuất hiện tại đó nên mới chờ đợi, đây không hề giống như là trùng hợp gặp nhau, vì cái gì? Ta cảm thấy tất cả đáp án đều nằm ở chỗ hai chữ Chính diện.

Lý Cương Lôi suy nghĩ một chút sau đó nói, Trương Hằng cũng yên lặng nhẹ gật đầu, mấy phút sau mới lên tiếng:

– Thực lực của con Hỏa Kỳ Lân này quá kinh khủng, tầng thứ tư trung cấp thậm chí cao hơn, trong Hồng hoang đại chiến, nhân vật có thực lực tầng thứ tư trung cấp trở lên đều là chiến lực hàng đầu rồi, hẳn là nó thoát được khỏi trường hạo kiếp Kỳ Lân loạn chiến, sau đó đầu phục Thánh nhân phân hệ da đen?

Lý Cương Lôi lại lắc đầu, hắn nói:

– Căn cứ theo như kết cục của Kỳ Lân loạn chiến mà ngươi nói, khi đó Tu chân giả phát minh ra một loại virus mang tính hủy diệt đối với tất cả Kỳ Lân có thực lực tầng thứ tư trở xuống, hơn nữa loại virus này còn dùng một loại phương thức lượng tử để lây lan, nói một cách khác, chỉ cần là Kỳ Lân đều không thể thoát. Kỳ Lân trúng loại virus này, cho dù có sinh sản thì đời sau cũng bị nhiễm virus, không có trí lực, mà con Hỏa Kỳ Lân này chính là có thần trí, nói cách khác, trong thời kỳ Hồng hoang đại chiến nó đã có thực lực tầng thứ tư, nó biết rõ về Kỳ Lân loạn chiến, tuy không biết tại sao nó lại ở trong di tích, nhưng mục đích của nó chắc chắn không phải là làm chó giữ nhà cho Thánh nhân phân hệ da đen, mà là để gặp ngươi! Nó ở đó chính là để đợi ngươi đến, tuy còn không biết làm thế nào mà nó biết ngươi nhất định sẽ xuất hiện tại địa điểm đó, nhưng mục đích của nó thì đã rất rõ ràng rồi…

– Nó muốn mượn lực lượng của ngươi để khôi phục Kỳ Lân tộc!

– Nhân vật chính!

Toàn thân Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc đều là máu tươi màu lửa đỏ, bên ngoài thân thể khắp nơi đều là vết rách, theo nó phun ra nội đan, sử dụng cờ xanh, thân thể cũng bắt đầu xuất hiện vô số vết thương rất nhỏ.

– Hi vọng của Kỳ Lân tộc chúng ta… tuyệt đối không thể để ngươi cướp đi!

Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc đứng giữa hư không, nó cũng không để ý đến máu tươi đang không ngừng chảy, chỉ lớn tiếng gầm thét.

( Quả nhiên, vẫn quá miễn cưỡng, thương thế từ ngàn vạn năm trước vẫn chưa khỏi hẳn )

Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc mãnh liệt cắn răng một cái, mặc cho thân thể bắt đầu xuất hiện những vết rách chằng chịt, nó vẫn toàn tâm toàn ý điều khiển nội đan ngự sử lá cờ màu xanh, vô số quái thú hình thái khác nhau không ngừng thoát ra, khu vực dưới lòng đất đã triệt để sụp đổ, không khí trở nên hỗn loạn, vô cùng vô tận năng lượng bộc phát, đỏ, trắng, xanh, đen, đủ mọi màu sắc, ánh sáng xuyên phá ra khỏi khu vực sâu mấy nghìn mét dưới lòng đất, bao phủ toàn bộ bầu trời…

Giờ phút này mấy người Lăng Tân đã chạy ra khỏi thông đạo dẫn xuống lòng đất, nhanh chóng sử dụng goblin glider bay ra khỏi phạm vi mười kilomet, thẳng đến khi vô vàn ánh sáng đủ loại màu sắc xông lên bao phủ cả bầu trời, tất cả mọi người mới kinh hoàng nhìn lại. Tiếp đó một con phượng hoàng lửa lớn vài trăm mét từ dưới lòng đất vọt thẳng lên, theo sát phía sau nó là một con rồng xanh dài cả nghìn mét, một con hổ trắng cùng một con rùa đen khổng lồ, bốn con thú này bay thẳng lên trời sau đó phân biệt hướng về bốn phía Đông Tây Nam Bắc. Không chỉ thế, ở phía dưới bốn con thú khổng lồ còn có rậm rạp chằng chịt, hằng hà sa số độc trùng mãnh thú, hình thù mỗi loại đều vô cùng kỳ quái, trong thế giới thực tế căn bản chưa từng thấy qua mãnh thú đáng sợ như vậy.

Tại trung tâm của bốn con thú khổng lồ, một quả cầu ánh sáng màu trắng đang liên tục xoay tròn, do khoảng cách quá xa nên mọi người cũng không rõ rốt cuộc quả cầu ánh sáng đó là cái gì, tuy vậy bất cứ độc trùng mãnh thú nào đến gần đều lập tức tan nát, do vậy trong lòng tất cả đều thầm nghĩ quả cầu ánh sáng này có liên quan đến Trịnh Xá.

Khi bốn Thánh thú xuất hiện, Trịnh Xá đã xé nát vòng sóng năng lượng bao bọc của Hỏa Kỳ Lân, nhưng lúc hắn định tấn công lại chợt phát hiện Hỏa Kỳ Lân đã biến mất không còn tăm tích, ở bên cạnh hắn chỉ có vô số quái thú cùng bốn Thánh thú đang liên tục biến lớn, Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, quả nhiên là Thánh thú trấn áp thiên địa tứ phương vạn cực trong truyền thuyết.

Lúc Trịnh Xá định rời khỏi khu vực quảng trường đã hoàn toàn sụp đổ, bốn Thánh thú lại bỗng nhiên đồng loạt gào thét, năng lượng bốn màu xanh đỏ trắng đen mãnh liệt trói chặt hắn, trói buộc của bốn loại năng lượng này cực kỳ kiên cố, so với sóng năng lượng lúc trước trước còn mạnh hơn vạn lần, cho dù Trịnh Xá đã sử dụng sức mạnh cấp độ Hủy Diệt vẫn bị vây khốn tại chỗ không thể động đậy. Mà sau khi giam cầm Trịnh Xá, bốn Thánh thú lập tức phá vỡ mặt đất bay thẳng lên trời, dưới sức mạnh khổng lồ của Thánh thú, tầng đất đá dày mấy nghìn mét chỉ giống như giấy mỏng, sau vài giây đã bị phá thủng.

Vừa lên đến trên không trung, bốn Thánh thú lại tiếp tục gầm gừ, chúng đồng thời tập trung nhìn về phía Trịnh Xá, lập tức năng lượng trói buộc càng trở nên kịch liệt, lực ép khiến cho toàn thân Trịnh Xá run rẩy, phảng phất như toàn bộ bầu trời đã sập xuống đang đè lên người hắn. Không chỉ vậy, trong miệng bốn Thánh thú còn đang ngưng tụ bốn loại năng lượng màu sắc khác nhau, phương hướng nhắm vào chính là vị trí của Trịnh Xá, vô số độc trùng mãnh thú cũng không ngừng phun ra các loại độc tố, nội đan hoặc là năng lượng, trong chốc lát, đất trời cũng trở nên ảm đạm, tất cả mọi người đều chỉ nhìn thấy vô số loại năng lượng đủ mọi màu sắc đang liên tục xoay chuyển.

Trịnh Xá đang bị giam cầm cũng thấy cực kỳ không ổn, một loại cảm giác nguy hiểm tràn ngập trong nội tâm của hắn, đã rất lâu rồi hắn không cảm thấy như vậy, kể từ khi leo lên đến địa vị người mạnh nhất thế giới luân hồi, đã không còn nhiều thứ có thể uy hiếp được hắn… Mà trận pháp này lại khiến cho hắn nhớ tới một lần nguy hiểm nhất từng gặp phải, đó là khi hắn giao chiến lần đầu với La Ứng Long, bị nhốt trong Đâu suất bát quái lô.

Trịnh Xá cũng bắt đầu hét lên, giờ phút này hắn không thể lưu thủ được nữa, chân nguyên lực và ma lực hội tụ lại rồi mãnh liệt va chạm với nhau, tạo ra sức mạnh vô cùng khổng lồ, quá trình va chạm của hai luồng năng lượng thuộc tính hoàn toàn trái ngược nhau này giống như quá trình lưỡng nghi hóa thái cực, thái cực chuyển vô cực, vô cực biến hỗn độn…

– Hồng Hoang! Khai thiên tích địa!

Một tiếng nổ kịch liệt xuất hiện, năng lượng đang bao vây Trịnh Xá bị xé rách, biến thành hư vô, cùng lúc đó bốn luồng năng lượng của bốn Thánh thú cũng được phun ra, cộng thêm vô số loại năng lượng rời rạc của độc trùng quái thú cũng vụt đến, tình cảnh hỗn độn lại một lần nữa xuất hiện, phảng phất như có một hành tinh mới vừa ra đời, ánh sáng không cách nào hình dung đột nhiên bộc phát, những thành viên tiểu đội luân hồi đang ở cách đó hơn mười kilomet đều thống khổ gào thét, tất cả lần lượt ngã xuống từ giữa không trung, luồng ánh sáng này thật sự là quá mức kịch liệt, khiến cho thị giác của mọi người đều bị tổn thương, hầu hết đều đã rơi vào trạng thái mù lòa.

Trong tất cả mọi người chỉ có Lăng Tân và Đạt Vân Hi là ngoại lệ, bọn họ là những người có thực lực mạnh nhất, cảm giác đối với nguy hiểm cũng rõ ràng nhất, khi bốn Thánh thú bay lên từ dưới lòng đất, hai người đã bắt đầu vận hành tinh thần ấn ký, do vậy khi ánh sáng cực độ xuất hiện, mắt của hai người chỉ bị đau nhức kịch liệt. Tinh thần ấn ký là tinh thần lực của trời đất, có thể điều động năng lượng của tự nhiên, cũng có thể quan sát bốn phía như quét hình tinh thần lực, do đó khi mất đi thị giác, hai người vẫn có thể dựa vào tinh thần ấn ký “quan sát” được hoàn cảnh xung quanh, một giây sau Lăng Tân và Đạt Vân Hi đã từ trên không lao về phía mặt đất, toàn lực cứu viện những người đang rơi xuống.

Mà cả hai người đều không thấy, sau khi năng lượng của bốn Thánh thú hội tụ ở trung tâm, theo thời gian dần trôi, quả cầu tích tụ vô cùng vô tận năng lượng này bắt đầu chậm rãi xoay tròn, tốc độ càng lúc càng nhanh, đến khi cầu năng lượng đã biến thành hình đinh ốc, một luồng sức mạnh cuồn cuộn đột nhiên bộc phát, cầu năng lượng bị luồng sức mạnh khổng lồ này đẩy bay về phía mặt đất. Dưới sự kích phá của cầu năng lượng, mặt đất lập tức bị xé ra thành một rãnh sâu nghìn mét, dài mấy chục kilomet giống như có thiên thạch rơi xuống, thẳng đến khi đã trượt ra xa vài trăm kilomet, cầu năng lượng mới bắt đầu có dấu hiệu phát nổ. Tiếng nổ tạm thời còn chưa truyền tới, nhưng toàn bộ mặt đất lại liên tục phát sinh chấn động, không ngừng vỡ ra sau đó khép lại, bầu trời phía xa cũng xuất hiện từng vòng sóng xung kích, hơn mười giây sau vòi rồng đầu tiên đã thổi đến, các thành viên tiểu đội luân hồi lại một lần nữa được Lăng Tân và Đạt Vân Hi cứu giúp, kéo ra xa mấy kilomet.

-… Đây là thực lực của tầng thứ tư cao cấp sao?

Lăng Tân run rẩy đứng trên mặt đất, hắn cố gắng xoa xoa hai mắt mình, muốn khôi phục thị giác để nhìn về phía hiện trường chiến đấu. Tinh thần ấn ký của hắn không thể “quan sát” được xa như vậy, quét hình tinh thần lực cũng bị hạn chế khoảng cách, do vậy biện pháp duy nhất chỉ có thể là nhanh chóng khôi phục thị giác.

– Đây là thực lực tiếp cận với Thánh nhân? Đây là chiến lực thực sự của Trịnh Xá sao? Nhưng mà… đáng giận, chênh lệch quá khoa trương!

Lăng Tân không ngừng thì thào.

– Đây là sức mạnh thực sự của công pháp tu chân sao?

Trịnh Xá huy động cánh, lơ lửng giữa không trung, hắn yên lặng nhìn xem vô số quái thú ở khắp bốn phía, trong miệng thì thào:

– Đây là sức mạnh thực sự của công pháp tu chân? Quả nhiên, so với rết đầu xanh La Ứng Long thì mạnh hơn rất nhiều…

Giờ phút này Trịnh Xá đã biến thành trạng thái Tiềm Long biến, cặp cánh rồng cực lớn không ngừng vũ động sau lưng, thân thể hắn đã cao đến năm mét, so với thân thể ba mét trước kia thì to lớn hơn rất nhiều, mà không chỉ là khác biệt về hình thể, tổng số năng lượng trong thân thể hắn cũng hoàn toàn vượt xa so với trước kia…

Có điều mặc dù đã biến thành trạng thái Tiềm Long biến, toàn thân Trịnh Xá vẫn đầy thương tích, vô số lỗ thủng cực lớn, có vết do bị đốt cháy, có vết do bị đóng băng, có vết do bị chấn động ép thành thịt nát, tóc tai cũng dựng đứng như bị điện giật, thoạt nhìn thật sự rất thê thảm.

– Thật sự rất khủng bố, tổng năng lượng phát ra trong thời gian ngắn đã vượt Hồng Hoang khai thiên tích địa của ta, thậm chí vượt qua Ma động pháo của Sở Hiên, chỉ là…

Trịnh Xá bỗng nhiên nói:

– Không biết có phải là do cảm giác của ta hay không, dường như ngươi cũng không thể khống chế được hoàn toàn trận pháp này, nếu không dùng tổng số năng lượng vừa rồi, muốn khiến ta trọng thương là chuyện hoàn toàn có thể.

Trên thực tế, trong chiến đấu của tầng thứ tư trung cấp và cao cấp, bản chất chính là chiến đấu bằng năng lượng, nhưng mà đó cũng không phải là nói ai nhiều năng lượng hơn thì lợi hại hơn. Nếu vậy thì còn cần chiến đấu làm gì? Trực tiếp chế tạo một dụng cụ chứa đựng năng lượng rồi so sánh xem của ai chứa được nhiều hơn là xong rồi, vì thế mấu chốt vẫn nằm ở chỗ phương pháp sử dụng năng lượng.

Ví dụ như phương pháp sử dụng của Trịnh Xá chính là dùng năng lượng trái ngược va chạm chôn vùi lẫn nhau, từ đó có được sức mạnh khổng lồ, mà phương thức sử dụng của Phục Chế Thể Trịnh Xá thì là nén ép năng lượng đến mức vô hạn, thẳng đến khi hình thành sụp đổ mới thôi. Đây là nguyên nhân thực lực của cả hai người mạnh đến mức độ như vậy, so với Thánh nhân phổ thông mà nói… kỳ thực cũng không kém hơn bao nhiêu.

Mà cái Hồng Hoang Vạn Thú trận này không hổ là công pháp dùng “Hồng Hoang” làm tên mở đầu, uy lực của nó xác thực là lớn đến mức kinh khủng. Chỉ là tuy tổng số năng lượng rất lớn, nhưng người sử dụng lại không bằng Trịnh Xá, ít nhất Hỏa Kỳ Lân không cách nào nén ép hoặc là chuyển đổi được số năng lượng này, nếu không với năng lượng khủng khiếp như vậy, chỉ sợ ngay cả Trịnh Xá cũng chưa chắc đã có thể thoát thân.

– Ngươi đã sử dụng tuyệt chiêu, vậy thì ta cũng không cần phải khách khí nữa.

Trịnh Xá lớn tiếng hét lên, tiếp đó hắn dùng sức đạp mạnh dưới chân, một vòng sóng xung kích lập tức xuất hiện trong không khí, mọi quái thú ở trong phạm vi cách hắn vài trăm mét đều hóa thành bột phấn. Mà một giây sau, hắn đã vọt đến trên đỉnh đầu Thanh Long, sau đó đánh một quyền từ trên hướng xuống.

Thanh Long dài hơn một nghìn mét so với độ cao năm mét của Trịnh Xá, mức độ đối lập của hai bên thật sự là có chút khoa trương, giống như là một con kiến đang đối mặt với con voi vậy, chỉ là sau khi con kiến này đánh tới một quyền nhẹ nhàng, bắt đầu từ trên đỉnh, Thanh Long lại trực tiếp tan biến thành năng lượng lưu, mà uy lực một quyền của Trịnh Xá vẫn không hề ngừng lại, từ trên không xuyên thẳng xuống mặt đất, mấy tiếng nổ ầm~ ầm~ vang vọng, mặt đất lập tức xuất hiện một hố lớn sâu đến mức không thấy đáy…

– Kế tiếp!

Đánh nát xong Thanh Long, chớp mắt sau Trịnh Xá đã vọt đến trước mặt Bạch Hổ, mà phản ứng của Bạch Hổ cũng rất nhanh, khi Trịnh Xá tiếp cận nó cũng ngửa đầu lớn tiếng gào thét, năng lượng màu trắng mang thuộc tính gió lập tức bao phủ phạm vi mấy nghìn mét, điên cuồng tập kích về phía Trịnh Xá. So với phạm vi mấy nghìn mét của năng lượng màu trắng, thân thể cao năm mét của Trịnh Xá thật sự là nhỏ bé đến mức đáng thương, phảng phất như sẽ bị luồng năng lượng khổng lồ này cuốn trôi sau nháy mắt, tuy vậy Trịnh Xá lại vẫn không hề hoang mang, chỉ nhẹ nhàng đánh một quyền về phía trước. Ngay lập tức, vòng năng lượng bao phủ mấy nghìn mét xuất hiện một điểm lõm nhỏ, tiếp đó toàn bộ năng lượng lưu hoàn toàn chảy ngược lại, tất cả đồng loạt lao về phía Bạch Hổ, một quyền của Trịnh Xá cộng thêm tập kích ngược của năng lượng lưu, chỉ sau chớp mắt Bạch Hổ đã hoàn toàn tiêu tán, mà dòng năng lượng vẫn không ngừng lại, bay ra thêm cả trăm kilomet, biến toàn bộ mây trời thành hư không…

– Đây là… Không có khả năng! Chiêu thức này là…

Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc vẫn âm thầm nấp trong mắt trận, toàn lực điều khiển Hồng Hoang Vạn Thú trận, nhưng khi Trịnh Xá bắt đầu phản kích, nó vẫn bị dọa đến mức không nói nên lời, bởi vì một màn này thật sự là quá mức đáng sợ rồi. Cũng không phải do thực lực của Trịnh Xá quá khủng bố, trong thời kỳ Hồng Hoang đại chiến, có cấp độ thực lực nào mà nó chưa từng thấy qua? Thực lực của Trịnh Xá gần kề cũng chỉ là tới gần cấp độ Thánh nhân mà thôi, thứ chính thức khiến cho nó cảm thấy sợ hãi chính là… chiêu thức này, rõ ràng là chiêu thức của “hắn”…

Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc căn bản là ngay cả danh tự của “hắn” cũng không dám nhắc tới, đây là cấm kỵ của cả hai tập đoàn Thánh nhân và Tu chân giả, Thánh nhân đầu tiên, cũng là Thánh nhân mạnh nhất trong truyền thuyết…

-… Không, không phải là “hắn”, trong truyền thuyết, ngoại trừ sức mạnh khai thiên tích địa, “hắn” còn có sức mạnh vũ trụ chung kết, không phải “hắn”…

Trong lúc Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc chần chờ, Bạch Hổ đã bị Trịnh Xá đánh nát, thấy vậy nó lập tức không dám thất thần thêm giây phút nào nữa, mãnh liệt cắn mạnh đầu lưỡi một phát, máu tươi trong miệng phun thẳng về phía nội đan cùng lá cờ màu xanh, vô số đồ hình văn tự ký hiệu lại một lần nữa xuất hiện.

– Càn Khôn mượn lực. Thiên Đạo thành hình!

– Ngưng tụ anh linh. Yêu thú nhất thể. Hồi hồn triệu hoán. Lập tức tuân lệnh!

– Triệu hoán! Khổng Tước!

– Triệu hoán! Côn Bằng!

– Triệu hoán! Ứng Long!

– Triệu hoán! Đại Bằng!

Khi tiếng nói hạ thấp, viên nội đan màu trắng liền trở nên ảm đạm, một vết nứt nhỏ xuất hiện, mà Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc càng là nằm bẹp xuống, tiêu hao của một chiêu này thật sự là quá lớn. Chỉ có lá cờ màu xanh là vẫn tỏa sáng mãnh liệt, lại bắt đầu điên cuồng bành trướng, ở phía xa, Chu Tước cùng Huyền Vũ chưa bị phá nát lập tức hóa thành năng lượng lưu màu đỏ và đen, tiếp đó hai luồng năng lượng khổng lồ tụ hợp vào một điểm, đồng thời, tất cả những quái thú Hồng Hoang xung quanh cũng tự lao vào điểm hội tụ này.

Mắt thấy vậy, sắc mặt của Trịnh Xá càng trở nên nghiêm túc, theo điểm năng lượng kia không ngừng ngưng tụ, Trịnh Xá rốt cuộc không còn cảm thấy năng lượng đơn nguyên tố rõ ràng như lúc trước, ví dụ như lửa Chu Tước, băng Huyền Vũ… tất cả đều biến mất không thấy gì nữa, mà sau khi các loại năng lượng đơn nguyên tố ngưng tụ, thứ hình thành rõ ràng chính là chân nguyên lực!

– Mẹ, ngươi muốn phá hủy toàn bộ không gian này sao?

Trịnh Xá giận dữ hét lên, so với năng lượng đơn nguyên tố, chất lượng của chân nguyên lực cao gấp trăm lần, nếu như điểm chân nguyên lực ngưng tụ này đột nhiên bộc phát mà nói, uy lực của nó tuyệt đối không thua gì bom siêu trọng lực hủy diệt Sao Hỏa lúc trước. Nói một cách khác… Trịnh Xá còn có thể thoát được chứ mấy người Lăng Tân thì sẽ chết là cái chắc, sinh mạng trong phạm vi mấy trăm kilomet đều sẽ triệt để tiêu tán, uy lực của nó thậm chí có thể ảnh hưởng đến độ ổn định của không gian, làm cho không gian này sụp đổ.

Trịnh Xá mãnh liệt lao đến chụp lấy điểm năng lượng, hắn không cách nào ngăn cản điểm năng lượng này phát nổ, nhưng ít nhất vẫn có thể đem theo nó bay lên cao, chỉ cần có thể lên đến độ cao mấy chục nghìn mét, như vậy uy lực phát nổ của nó cũng sẽ bị hạ thấp không ít. Trong tích tắc hắn vừa mới tiếp cận, bỗng nhiên bên trong điểm năng lượng truyền đến tiếng rít gào, đồng thời, năm luồng ánh sáng xanh, vàng, đỏ, trắng, đen cuốn thẳng về phía Trịnh Xá. Trịnh Xá chỉ kịp vội vàng đánh tới một quyền, ánh sáng màu xanh trực tiếp bị sức mạnh khổng lồ của Hồng Hoang Khai thiên tích địa đánh tan nát, ánh sáng màu vàng và đỏ chống cự được giây lát rồi cũng tan nát, có điều sau đó lực đạo một quyền của Trịnh Xá cũng hoàn toàn tan biến, hai loại ánh sáng trắng và đen lập tức cuốn hắn vào bên trong.

Vừa vào trong quầng sáng, Trịnh Xá đã cảm thấy thần trí mình trở nên mơ hồ, hắn lập tức vô cùng hoảng hốt, cảm giác này rõ ràng chính là cảm giác khi tiến nhập thế giới phim kinh dị, nửa mơ nửa tỉnh, một giây cũng có thể là một ngàn một vạn năm, có trời mới biết tại sao quầng sáng này lại khủng bố đến vậy, ngay cả tầng thứ tư cao cấp như hắn cũng có thể phong ấn.

– Phá!

Trịnh Xá cắn mạnh đầu lưỡi, đau đớn kịch liệt khiến hắn dần khôi phục thần trí, hắn rút Hổ Hồn Đao ra, năng lượng Hỗn Độn tạo thành từ chân nguyên lực cùng ma lực không ngừng truyền vào Hổ Hồn, tiếp đó hắn vung đao chém mạnh, khi thấy một kẽ hở nhỏ xuất hiện, Trịnh Xá lập tức dùng toàn lực xé rách quầng sáng rồi tức tốc vọt ra ngoài.

Sau khi ra ngoài hắn căn bản là cái gì cũng không quan tâm, lập tức nâng đao quét về hướng đoàn ánh sáng năm màu, phía đó là một con Khổng Tước khổng lồ, sau lưng nó có năm sợi lông vũ màu sắc khác nhau, theo thứ tự là xanh, vàng, đỏ, trắng, đen, chỉ thấy nó cúi người giương năm sợi lông vũ sau lưng lên, lập tức lại có năm luồng ánh sáng bắn về phía Trịnh Xá. Nhìn xem đoàn ánh sáng năm màu đang đến gần, Trịnh Xá lại căn bản không hề né tránh, chỉ chém ra một đao trực diện trảm phá đoàn ánh sáng, sau đó tiếp tục chém một đao về phía Khổng Tước.

( Khủng bố… Ngũ sắc thần quang trong Hồng Hoang đại chiến, không biết bao nhiêu Thánh nhân cũng bị cuốn vào, mặc dù hiện tại thực lực của ta đã chỉ còn lại có 40%, nhưng mà hắn ngay cả Thánh nhân cũng không phải, cứ thế đơn giản vọt ra, thật sự quá kinh khủng, quả nhiên không hổ là “vai chính”…)

Trên người Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc đã xuất hiện mấy lỗ thủng lớn, máu tươi phun mạnh ra nhưng nó vẫn không hề nhúc nhích, nó lại mãnh liệt cắn răng một cái, một ngụm máu tươi phun lên nội đan cùng lá cờ màu xanh, đến lúc này, nội đan rốt cuộc không chịu nổi sự sử dụng điên cuồng, rắc~ một tiếng hóa thành bột phấn. Tất cả bột phấn đều chảy vào trong lá cờ màu xanh, lập tức, lá cờ xanh giống như vừa uống thuốc kích thích, bắt đầu điên cuồng biến lớn, sau chốc lát đã che phủ hơn nửa bầu trời.

– Tứ thần hợp nhất. Chủ tinh hiện hình.

– Triệu hoán. Thái Cổ Kim…

Lời của Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc còn chưa dứt, bỗng nhiên Khổng Tước lại không tiếp tục tấn công, cơ thể của nó bắt đầu xoay tròn, đây là loại lực hút khủng bố đến mức nào, ba sinh vật Hồng Hoang viễn cổ vốn đang dần xuất hiện trong đoàn chân nguyên lực lập tức bị hút vào vòng xoáy bên người Trịnh Xá. Tiếp đó đoàn chân nguyên lực cũng bị kéo vào, bên cạnh Trịnh Xá xuất hiện một cái kén năng lượng xoay tròn với tốc độ cực nhanh, không ngừng lôi kéo tất cả vật chất cùng các loại năng lượng bốn phía. Sức mạnh khổng lồ này đã không chỉ đơn thuần ảnh hưởng đến những thứ giữa không trung, ngay cả nham thạch cùng bùn đất dưới chân Trịnh Xá cũng chung số phận, phảng phất như trọng lực đã biến mất, toàn bộ những thứ trên mặt đất đều bị kén năng lượng hút vào.

– Phá…!

Giờ phút này Trịnh Xá đang toàn lực xoay tròn, thân thể hắn vẫn giống như lúc trước, vẫn trong trạng thái Tiềm Long biến, chỉ là không biết vì sao, cặp mắt của hắn lại trở thành một mảng bao la, không còn trắng đen giống như mắt người, trong mắt chỉ còn lại có Hỗn Độn, trong Hỗn Độn có sấm sét lóe lên, dần biến thành đất, lửa, nước, gió…

Trịnh Xá bỗng nhiên mãnh liệt ngừng lại, Hổ Hồn Đao trong tay toàn lực chém về phía trước, dưới một đao vạn vật đều diệt, ngay cả kén năng lượng, vô số quái thú, đất đá cây cối, thậm chí còn có rất nhiều nhân loại bị cuốn lên, dưới một đao đều cùng biến mất. Trong toàn bộ trời đất ngoại trừ Trịnh Xá ra, cái gì chân nguyên lực, cái gì Hồng Hoang quái thú, cái gì nham thạch các loại, đều triệt để biến mất…

Cùng lúc đó, lá cờ màu xanh khổng lồ cũng bắt đầu rách ra từ vị trí trung tâm, sau chốc lát đã tan nát thành mấy mảnh, ngoại trừ cột cờ vẫn còn nguyên, mặt cờ đã hoàn toàn hư hỏng. Nháy mắt sau lá cờ xanh lập tức co lại, trở nên nhỏ như lòng bàn tay, cùng rơi về phía mặt đất với Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc đã sắp hôn mê…

(…Kỳ Lân Tộc…)

Lúc này Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc đã không cách nào xoay chuyển tình thế, lá cờ màu xanh chính là chủ kỳ cùng mắt trận của Hồng Hoang Vạn Thú trận, một khi bị nghiền nát, toàn bộ trận đồ sẽ nhanh chóng sụp đổ. Kỳ thực mặc dù lá cờ màu xanh cũng chưa bị nghiền nát, nhưng Trịnh Xá rõ ràng đã đạt đến loại trình độ này, ngay cả Thánh nhân cũng không có nhiều người lĩnh ngộ được, năng lượng yên diệt, hắn đã thuần thục đến mức độ như vậy, hoàn toàn yên diệt năng lượng trong pháp trận, hơn nữa nội đan của Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc đã tan vỡ, không thể tiếp tục triệu hồi thần thú, cho nên, nó đã hoàn toàn thất bại…

Trong lúc Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc đang nhắm mắt chờ chết, bỗng nhiên có một bàn tay đặt lên hông nó, Trịnh Xá đang một tay cầm lá cờ màu xanh, một tay kéo Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc bay về phía mặt đất.

– Ngươi thua rồi, hiện tại nói tất cả mọi chuyện ngươi biết ra cho ta.

Trịnh Xá vừa tùy ý nói vừa nhìn về phía lá cờ đã hư hỏng trong tay, hắn là người đã nhìn thấy nhiều mặt của xã hội, đương nhiên biết thế nào là khủng bố, đại trận lúc trước đã đủ để nói rõ tất cả rồi, lá cờ màu xanh này ắt hẳn phải là pháp bảo cực phẩm.

Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc mở hai mắt ra, nhìn chằm chằm vào Trịnh Xá, đồng thời cố gắng đứng thẳng lên từ trên mặt đất, nhưng mà thương thế của nó đã quá nghiêm trọng, ngay cả nội đan cũng đã tan vỡ, tuy còn bảo trụ được tính mạng, nhưng tu vi mấy ngàn vạn năm đã tan thành mây khói, thương thế trong cơ thể nó đã không thể áp chế thêm được nữa.

– Ngươi thắng… Giết ta đi, đừng nghĩ đến chuyện lấy được bất cứ tin tức gì!

Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc cũng mặc kệ thân thể bắt đầu tan vỡ, chỉ bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Trịnh Xá. Trịnh Xá kinh ngạc liếc nhìn nó, sau đó mới suy nghĩ một chút rồi nói:

-… Được rồi, ta sẽ không hỏi ngươi những tin tức nội tình nữa, nhưng mà ít nhất ngươi cũng phải nói cho ta biết, tại sao phải làm đến một bước này? Vì sao lại phải đánh với ta một trận? Với tư cách người chiến thắng, yêu cầu như vậy không đến nỗi quá phận chứ?

Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc vẫn bình tĩnh nhìn Trịnh Xá, mặc cho máu tươi không ngừng phun trào, một lúc lâu sau mới lên tiếng:

– Ta không thể để ngươi đến gặp “hắn” sớm như vậy, trước khi “hắn” lấy được Thiên địa huyền hoàng lung linh bảo tháp, nếu để cho ngươi gặp “hắn”, như vậy “hắn” sẽ không cách nào trở thành “hắn” chính thức… Kỳ Lân tộc của ta đã gần như rơi vào tình trạng tuyệt diệt, đồng bọn của ta đang phải sống không thần trí như dã thú, chỉ có “hắn”, chỉ có khi “hắn” đã trở thành “hắn” chính thức, tộc của ta mới có thể khôi phục…

– Đến đây đi, ra đòn cuối cùng! Hi vọng của Kỳ Lân tộc do ta thủ hộ! Đây là sứ mạng ngàn vạn năm của ta, cũng là lý do ta có thể kiên trì cho đến lúc này!

– Do vậy, cho dù chỉ còn một tia hy vọng cuối cùng, cho dù phải lấy tính mạng ra đánh bạc, cho dù vĩnh bất siêu sinh, thân thể và tinh thần đều tan nát, cho dù là như vậy, ta…

– Vẫn không hối tiếc!

Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc kiêu ngạo ngẩng đầu lên, nó chậm rãi nhắm hai mắt lại, mặc cho Trịnh Xá từng bước một đi tới.

– Tiếp tục sống…

Trịnh Xá đặt tay lên đầu Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc rồi nói:

– Sở dĩ trách nhiệm quan trọng, đó là bởi vì chúng ta còn sống, chỉ có còn sống mới có thể gánh chịu trách nhiệm, chỉ có còn sống mới có thể bảo vệ thứ trọng yếu nhất, chỉ có còn sống mới có thể cứu vớt thứ mình trân trọng. Nếu như đã chết… tất cả đều đã không còn ý nghĩa gì nữa, ngươi mang trên lưng gánh nặng tồn vong của cả Kỳ Lân tộc, vậy hãy tiếp tục sống sót, chỉ có như vậy, Kỳ Lân tộc mới có hy vọng cuối cùng…

Trong khi nói chuyện, máu tươi trên thân thể Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc đã dần ngừng lại, không biết Trịnh Xá đã làm trò gì, thương thế trong cơ thể nó dần bị áp chế, ngay cả nội thương vẫn còn lại từ thời kỳ Hồng Hoang đại chiến lúc trước cũng bị áp chế, tuy mất đi nội đan, nhưng tính mạng Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc đã không còn gặp nguy hiểm.

Một lát sau, khi Trịnh Xá giơ tay lên, Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc không nói một tiếng lập tức hôn mê, tuy Trịnh Xá đã áp chế thương thế cho nó, nhưng dù sao thương thế như vậy vẫn là quá nặng, hôn mê cũng là phản ứng bình thường.

Trịnh Xá nhìn xem quang cảnh lộn xộn trên mặt đất, hắn bỗng nhiên cười lạnh:

– Chẳng những kéo chúng ta vào thế giới này, lại còn từ bỏ đồng đội một mình chạy trốn, người như vậy căn bản không xứng trở thành địch nhân của ta! “Hắn”, ta muốn tận mắt nhìn xem, rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào! Chuẩn bị sẵn sàng đi! Đối với loại người vứt bỏ đồng đội, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ!

– Ách… ách xì!

Trương Hằng hắt hơi một cái, hắn vừa xoa mũi vừa quan sát xung quanh, mà người bị cái hắt xì của hắn văng vào… Lý Cương Lôi đang đứng bên cạnh vừa lau nước miếng trên mặt vừa nói:

– Ngươi xác nhận là không cần mặc quần áo sao? Có khi nào là do cảm giác của ngươi có vấn đề?

Trương Hằng xoa mũi nói:

– Đương nhiên là không phải rồi, chẳng lẽ ngay cả nhiệt độ ta cũng không thể phân biệt sao? Các ngươi cũng thấy rồi, phía sau lưng ta có một đoàn máu tươi, hơn nữa vết máu này có màu lửa đỏ, ta dám khẳng định đó là máu của con Hỏa Kỳ Lân kia, lúc đập ta bay xuống nó đã cố ý lưu lại trên thân thể ta. Máu của nó mang tính thuần dương, đừng nói là nhiệt độ của khu vực này, chỉ cần xoa vài giọt lên người, cho dù đi đến Nam Cực Bắc Cực cũng hoàn toàn không có vấn đề gì, cái làm ta ngạc nhiên chính là, tại sao nó lại phải giúp chúng ta? Phải biết rằng máu Hỏa Kỳ Lân tự nhiên là mang theo mùi của nó, chỉ cần là dã thú có thực lực tầng thứ tư trở xuống, căn bản không dám tới gần chúng ta nửa bước, nói một cách khác, chúng ta xem như đã triệt để an toàn tại Súc sinh đạo, tại sao nó lại làm như vậy chứ?

Trương Hằng suy nghĩ một lát, khi thấy Lý Cương Lôi cũng đang trầm tư hắn mới khoát khoát tay:

– Thôi kệ, tạm thời bỏ qua, chúng ta vẫn phải nhanh chân lên một chút. Đoán chừng con Kỳ Lân kia cũng không phải là đối thủ của Trịnh Xá, chúng ta nhất định phải tiến vào Atula đạo trước khi đám Trịnh Xá đuổi đến…

– Lên đường, mục tiêu… Atula đạo!