Q2 - Chương 4: Vô hạn thế giới cùng Tử thần

Vô Hạn Tương Lai

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đêm đó Lăng Tân không ngủ được, cho đến mãi ba bốn giờ sáng mới chợp mắt ngủ say, tám giờ sáng đồng hồ báo thức ở đại sảnh gõ vang lên, hắn nhanh chóng mở mắt ngồi thẳng lên, sau đó hắn liền cất Phong thần bảng vào bên trong túi áo, cả căn phòng hơi tối mang một cảm giác nặng trĩu, tám giờ sáng rồi mà không có ánh sáng mặt trời chiếu vào, chỉ có chút ánh sáng lờ mờ của buổi sáng sớm. Lăng Tân mặc xong quần áo sau đó yên lặng đi xuống đại sảnh, ở đại sảnh lúc này có hai vệ sĩ đang ngồi trên ghế salon, hai người này nghe được tiếng bước chân, đều đồng thời mở mắt ra nhìn về phía Lăng Tân đang đi tới, đợi đến lúc thấy Lăng Tân bọn họ mới trầm tĩnh lại, nhưng ánh mắt không ngừng nhìn theo chuyển động của Lăng Tân, không vì đó là người đã biết mà thả lỏng, cho đến khi Lăng Tân đi ra khỏi biệt thự thì mới nhắm mắt lại một lần nữa. Lăng Tân cũng không để ý đến, đi một mình từ trong biệt thự ra ngoài bãi cỏ, hắn cứ như vậy nhắm mắt đứng đó, lúc này tuy rằng còn sớm, nhưng bên ngoài biệt thự đã có không ít xe đi trên đường, chỉ có căn biệt thự lớn nhất này là yên tĩnh vô cùng.

-… Phải không ngừng cố gắng!

Lăng Tân thấp giọng nhắc nhở mình một câu, sau đó đem nội lực tản ra khắp toàn thân, bắt đầu rèn luyện khống chế nội lực, động tác của hắn nhìn qua hơi giống thái cực quyền, mỗi chiêu mỗi thức đều vô cùng chậm rãi, nhưng làm người ta cảm thấy kì quái là, từng luồng khí đang xoay tròn xung quanh khi tay và chân hắn di động, mỗi một quyền đánh ra rất nhẹ nhàng, lại làm cho có cảm giác giống như lực đạo vạn quân, giống như một ngọn núi trong tay.

– Nội lực phân bố đều trên cơ thể, có thể làm cho tố chất thân thể gia tăng thêm mấy lần, thậm chí có thể tưởng tượng được sau này, nội lực đạt tới trình độ nhất định ta có thể hoàn toàn né tránh thậm chí đỡ viên đạn, đều có thể được… Nhưng mấu chốt là để cho lượng và chất chuyển hóa, thân thể đạt được trình độ đó thì cần phải cần rèn luyện ít nhất ba mươi năm, đương nhiên, nếu lấy Phong thần bảng cường hóa thì thời gian có thể ngắn hơn rất nhiều…

Lăng Tân khống chế nội lực, tay và chân nhẹ nhàng vận nội lực lên, bỗng nhiên hắn đem toàn bộ nội lực, chuyển dời lên chân trái đồng thời bước một bước, bãi cỏ liền xuất hiện một dấu chân, đây không phải là bãi lầy mà là đất cứng thật sự, một bước chân sâu như thế này, làm cho người bình thường khó mà tưởng tượng nổi. Nhưng mà lần này nội lực đột ngột vận hành, Lăng Tân cảm giác kinh mạch trong cơ thể mình có một chút đau đớn, hắn vội vàng theo quỹ tích tự nhiên trong cơ thể vận hành chậm lại, dần dần, nội lực tản ra kinh mạch bị đau, thân thể lại khôi phục cảm giác bình thường, lúc này Lăng Tân đã đứng trên bãi cỏ được nửa giờ.

– Quả nhiên, mở cơ nhân tỏa là một việc rất quan trọng, đáng tiếc điểm nhân quả quá ít, không thể dùng Phong thần bảng cường hóa được, bây giờ còn bị âm mấy nghìn điểm nhân quả, có trời mới biết lần này ta sẽ gặp tình trạng tử vong kiểu gì, cho nên mở cơ nhân tỏa phải đợi một thời gian nữa… cơ nhân tỏa không mau chóng mở được, như vậy không cần nóng vội với việc của Đạt Vân Hi… Mà có gấp cũng không được.

– Đạt Vân Hi, không phải, thật sự trọng yếu không phải là Đạt Vân Hi, mà là cha mẹ của nàng, Đạt Vân Dương cùng Mộ Dung Nghệ Tâm, hai cái tên này cũng có thể người trong hiện thực lấy tên là như vậy, nhưng đây là người xuyên qua từ không gian vũ trụ kia, là vợ chồng, mà Đạt Vân Hi lại mạnh mẽ như vậy, thật đúng chỉ có tiểu thuyết Ma pháp thế kỉ mới phù hợp.

Lúc Lăng Tân học trung học cơ sở đã từng xem qua một quyển tiểu thuyết, nói về một câu chuyện xưa, nhân vật chính là Đạt Vân Dương, có một loại năng lực đặc biệt, chính là thời không tọa tiêu, có thể xuyên qua giữa các không gian, đi vào các thế giới khác nhau, hơn nữa năng lực này cuối tiểu thuyết mới sử dụng được, bên trong tiểu thuyết nói là Đạt Vân Dương dùng năng lực này để mang hai thê tử tiến vào thế giới khác.

– Cái này vốn là trong tiểu thuyết, vì sao nhân vật chính trong tiểu thuyết lại xuất hiện ở thế giới hiện thực? Chưa nói đến cái thời không tọa tiêu kia vốn chỉ là trong tiểu thuyết hư cấu mà thôi, có thể giả thuyết, ma lực chính là nội lực, hoặc ma lực và nội lực đều chỉ là một hình thức của năng lượng, như ta hiện có nội lực trong người, vậy vì cái gì không thể có ma lực tồn tại chứ? Rất nhiều loại năng lượng hay các kĩ năng trong truyền thuyết, có lẽ đều tồn tại… Nhưng nếu đều tồn tại, vậy các thần thoại cổ đại trong truyền thuyết có thật không?

Lăng Tân suy nghĩ không ngừng, đây cũng là thói quen từ nhỏ của hắn, không có lúc nào là không tự hỏi một mình, đối với hắn, tự hỏi cũng là phương thức nghỉ ngơi, điều này làm hắn và những đứa trẻ khác ở trong cô nhi viện càng thêm khác nhau.

-…Thật sự là thông tin không đủ, không thể suy luận bước tiếp theo, trước mắt chi tiết tình huống chỉ có như vậy, còn có một vũ trụ song song, điều này phù hợp với lý luận thực tế của không gian vũ trụ, theo khoa học hoàn toàn có thể hiểu được, bởi vì thế giới song song là vô cùng tận, nhất niệm tạo thành một vũ trụ, cũng rất có thể sự tồn tại của ta đối với không gian vũ trụ khác chỉ là một quyển tiểu thuyết hoặc là một bộ phim, hoặc một trò chơi…

– Tạm thời bỏ qua suy nghĩ này, trước mắt nếu như Đạt Vân Hi quả thực là con gái của Đạt Vân Dương, vậy thì sức mạnh của nàng chính là hệ thống sức mạnh của tiểu thuyết kia… Ma lực, một thứ cùng loại với nội lực, đều có thể nâng cao thể chất, sức mạnh, vậy ta nên làm thế nào để lấy được lực lượng từ thế giới của nàng đây? Còn nữa, nếu như ngay cả tiểu thuyết đều có thể là hình chiếu của thế giới song song, như vậy có thể có những lực lượng trong truyền thuyết? Như Thánh nhân, Tiên nhân, Ma thần… ta có thể lấy được những lực lượng đó sao?

– Lăng Tân tiên sinh, ngươi đang đánh quyền sao?

Lúc này, một giọng nữ tử trong trẻo từ phía sau truyền tới, làm cắt đứt suy tư của Lăng Tân, người từ cửa biệt thự đang đi tới chính là Đạt Vân Hi, nàng vì hận cha mẹ bỏ rơi nàng lại cái thế giới này, cho nên mới đổi tên là Phác Mỹ Chân. Thật sự mà nói, cái tên Đạt Vân Hi có vẻ dễ nghe hơn.

Lăng Tân quay đầu về phía nàng mỉm cười, cũng không nói gì. Đạt Vân Hi cười lại gần Lăng Tân rồi đứng lại cách đó không xa, mở miệng nói:

– Đây là lực lượng của Lăng Tân tiên sinh sao? Nội lực phải không? Rất tuyệt, gần như có thể thấy được năng lượng đang quay xung quanh người của Lăng Tân tiên sinh, nhưng mà lực lượng này quá mức… Ách, nhỏ yếu đó, haha, chất lượng thì rất tốt, nhưng số lượng thì quá ít, cho nên Lăng Tân tiên sinh cần thời gian rất lâu để rèn luyện đó.

-…Còn lực lượng của ngươi thì thế nào? Là ma lực sao?

Lăng Tân cũng không quay đầu lại nói.

– Ân, đúng vậy, ma lực…Cha ta trước khi đi đã để lại trong cơ thể ta một lực lượng bảo mệnh, ông ta nói khi vận mệnh mở ra thì lực lượng của ta sẽ trở nên mạnh mẽ, ta đã ở cấp bậc tu sĩ hơn mười năm rồi, không ngờ vừa gặp được tiên sinh Lăng Tân đã đột phá, Lăng Tân sử dụng Phong thần bảng sao?

Đạt Vân Hi khẽ cười nói, không một chút kinh ngạc hay xấu hổ, nàng có thần thái rất tự nhiên. Lăng Tân đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía nàng nói:

– Ngươi có năng lực tâm linh sao? Có thể biết ta đang nghĩ gì? Đáng chết… Trong tiểu thuyết có miêu tả, Đạt Vân Dương có năng lực tâm linh, không ngờ ngươi cũng có…

– Lăng Tân tiên sinh không nên tức giận với thiếu nữ như vậy, thật không có chút tôn nghiêm của đàn ông nào cả…

Đạt Vân Hi cười hì hì nói, không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng hôm nay nàng có vẻ đã vui hơn rất nhiều, tuy vẫn nói chuyện rất lễ phép, nhưng ít nhất nụ cười của nàng không còn vẻ xa lạ, mà có vẻ hồn nhiên. Đạt Vân Hi tiếp tục nói:

– Sau khi cha ta đến thế giới này, đã thấy được sự liên quan của mình với thế giới trong tiểu thuyết Ma pháp thế kỉ, thậm chí còn tìm được tác giả của quyển tiểu thuyết, nhưng tác giả này chỉ là người thường mà thôi, quyển tiểu thuyết này hắn viết hoàn toàn vì kiếm tiền nuôi gia đình, cha ta thậm chí dùng cả năng lực tâm linh dò xét ý thức của tác giả, lấy được đáp án vẫn như thế, cho nên thế giới trong tiểu thuyết miêu tả, rất có thể chính là thế giới của cha ta, đây là đáp án đầu tiên…

– Đáp án đầu tiên?

Lăng Tân yên lặng một chút, sau đó liền vội vàng hỏi:

– Như vậy còn một đáp án khác là gì?

– Đáp án khác chính là có vô số thế giới song song, kì thật chúng ta đều ở một quyển tiểu thuyết hoặc là một bộ phim, hoặc là trong trò chơi… còn người sáng tạo… là ai, cha ta không có nói cho ta biết.

Đạt Vân Hi khoát khoát tay, vừa cười hì hì vừa nói. Lăng Tân thở dài, đáp án này cùng với suy luận của hắn là một, nếu sự thật là nhân vật chính trong tiểu thuyết có thể đến đây, như vậy chứng mình rằng ngoài thế giới của hắn còn thế giới song song nữa, nếu là thế giới song song, ai mà khẳng định được, thế giới của hắn không phải là một quyển tiểu thuyết đây? Nếu là tiểu thuyết, như vậy còn một vấn đề khác… Là ai viết nên tiểu thuyết? Có lẽ còn vô số quyển tiểu thuyết khác chăng?

– Ta nhớ được một lý luận nói rất đúng về trí thông minh nhân tạo, nếu trí thông minh nhân tạo có thể sáng tạo, như vậy trí thông minh nhân tạo này sinh ra và tồn tại trong máy vi tính, nếu dùng máy vi tính thiết kế theo trình tự thành một thế giới riêng biệt, mà sinh vật mang trí thông minh nhân tạo sẽ ở trong thế giới đó phát triển, tiến hóa, khi bọn họ ở trong đó đạt được khoa học kĩ thuật hoặc bản thân có lực lượng tới một trình độ nhất định thì sẽ có thể phát hiện mình đang ở trong một thế giới của máy vi tính, đó là lý luận cái hộp… Bọn họ ở trong hộp lại sáng tạo ra một thế giới có trí thông minh nhân tạo khác. Đậy chính là sinh vật trong hộp sáng tạo ra một cái hộp khác… Có lẽ, chúng ta cũng đang ở trong một cái hộp.

Lăng Tân thở dài nói. Nói xong lời này, Lăng Tân bỗng nhiên quay lại nhìn Đạt Vân Hi tiếp tục hỏi:

– Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta, vì sao ngươi có thể biết ta có Phong Thần bảng? Hơn nữa còn biết ta sử dụng nó…

Đạt Vân Hi lắc đầu, nàng khẽ cười:

– Cha ta nói cho ta biết, nếu muốn hoàn toàn phá vỡ từng tầng của chiếc hộp Vô Hạn thế giới này, như vậy nhất định phải có Phong Thần bảng… Ông ta còn nói, chỉ có Phong thần bảng mới có thể đột phá ra bên ngoài, còn đột phá như thế nào, cái gì là Phong Thần bảng, và ai có được Phong Thần bảng, cha ta cũng không nói cho ta biết, sau đó không bao lâu mấy người đó cùng nhau rời khỏi thế giới này… Thật sự rất đáng giận.

– Đúng rồi, trong ma pháp thế kỉ Đạt Vân Dương là nhân vật chính, thực lực của ông ta trong tiểu thuyết đó là một trong những cường giả mạnh nhất, bài sơn đảo hải, hủy diệt đại lục cũng rất dễ dàng, nếu những gì trong tiểu thuyết không phải hư cấu mà thật sự tồn tại, thì tại thế giới này chính là một nhân vật thần thoại đỉnh cấp, trong số những người mạnh nhất, có thể biết rất nhiều sự việc, ngay cả Phong thần bảng cũng có thể biết trước tương lai, nhân vật cường đại như vậy tất nhiên cũng có thể biết trước tương lai… Nếu thực lực đã không thể tưởng tượng, có thể xem như ông ta là người mạnh nhất tồn tại. Lăng Tân nghĩ đến đây nhất thời tò mò hỏi:

– Cha ngươi là người cường đại như vậy… Nhân vật chính lực lượng khủng khiếp trong tiểu thuyết xuất hiện ở thế giới hiện thực, ít nhất đối với ta và ngươi mà nói sẽ cường đại tới mức nào đây, ngươi cũng sinh sống tại thế giới này chắc cũng hiểu ý ta. Tại sao ông ta không muốn đột phá ra ngoài chiếc hộp xem một chút? Đến cuối cùng là cái gì đang giám sát chúng ta?

– Không có biện pháp đâu…

Đạt Vân Hi khoát khoát tay nói:

– Cha của ta là một người thất thường, ta nghĩ ngươi đã xem qua Ma pháp thế kỉ hẳn là hiểu được, chính xác mà nói, làm cái gì cũng tùy hứng, lại không phân biệt tốt xấu, rất thích đùa dai, không có việc gì cũng cứ đi tìm việc để làm, không ngừng điên cuồng biến thái… Hừ, mắng chửi một trận thật thoải mái hơn nhiều… Tóm lại, cha ta là một sinh vật đơn bào, khi ông ta vào trong thế giới này tìm được bản thảo của Ma pháp thế kỉ, phản ứng đầu tiên là thấy bản thảo kia miêu tả ông ta một chút đáng khinh và kém trí tuệ, ông ta liền cầm rất nhiều tiền đi bảo tác giả kia sửa lại bản thảo… Ngươi cảm thấy người ngu ngốc như vậy sẽ muốn xông ra ngoài xem chiếc hộp sao?

Lăng Tân nghe vậy hơi sửng sốt một chút, lúc hắn đang sửng sốt thì Đạt Vân Hi đã cười nói tiếp:

– Nhưng mà ta thực sự có hứng thú a, ta rất muốn ra bên ngoài chiếc hộp này xem thế nào, chỉ có điều đừng cao hứng vội, cho rằng ta sẽ làm minh hữu với ngươi. Cha ta nói cho ta biết, có vài người giữ Phong Thần bảng, bọn họ cũng có thể trở thành nhân vật chính, đừng hỏi ý tứ của cha ta là gì, tóm lại ông ta nói rằng, những người này đều có thể trở thành nhân vật chính, mà người có được đầy đủ Phong thần bảng thì chỉ có một, không nhất định là ngươi đâu nha, cho nên Lăng Tân tiên sinh à, nếu muốn ta làm minh hữu của ngươi thì ngươi nhất định phải biểu hiện được thực lực của mình cho ta xem mới được, cho dù là trí lực cũng được, lực lượng cũng được, tín niệm cũng được… Cho ta xem thực lực ngươi như thế nào đi.

Nói xong, nàng xoay người đi về phía biệt thự.

– Tiểu thuyết cùng thế giới thực tế…. Cái hộp sao? Vai chính sao? Vai chính mới có được Phong Thần bảng…. Vậy những người cầm mảnh Phong thần bảng khác thì sao? Chỉ có một con đường chết sao? Hạo Thao… Huynh đệ của ta, ta nên làm thế nào để đối mặt với ngươi đây? Nếu quả thật có ngày đó… Ta nên đối mặt với ngươi ra sao đây?

Lăng Tân cho rằng việc gặp được Đạt Vân Hi và tìm ra được thân thế của nàng ảnh hưởng đến hắn rất lớn, đầu tiên, hắn xác nhận được thế giới này và cả hệ thống lực lượng đều không phải như hắn nghĩ ban đầu, từ khi Phong thần bảng xuất hiện hắn liền bắt đầu tự hỏi vấn đề này, nếu ngay cả Phong thần bảng thần kì như thế cũng có thật, như vậy những truyền thuyết thần thoại khác có thật sự tồn tại hay không?

– Trước mắt tin tức quá ít, nếu như có một đoạn lịch sử nói lên việc tranh đoạt Phong Thần bảng, vậy dù thế nào cũng phải tìm ra lịch sử của thế giới này, xem thế giới này có phải là thế giới chân thật hay không…

Lăng Tân cũng không vì biết được những lời của Đạt Vân Hi mà kinh sợ, ngược lại hắn càng bĩnh tĩnh với kế hoạch tương lai, không biết vì sao, hắn cảm giác từ lúc mình có được Phong thần bảng bắt đầu càng trở nên bĩnh tĩnh, không, dùng bĩnh tĩnh để hình dùng không thỏa đáng, chẳng bằng nói là càng thêm lãnh đạm thì đúng hơn, tâm tình của hắn cũng thế, không có một chút áp lực gì cả, hắn có thể không quan tâm đến chướng ngại, căn cứ vào tình huống quyết định tâm tình của mình, phẫn nộ, hay vui vẻ, ngay cả hai loại cảm xúc này cũng có thể đè nén lại.

Sáng sớm, sau khi đánh xong quyền, trong cơ thể Lăng Tân nội lực tiêu hao rất nhiều, nhưng mà nội lực lại thần diệu vô cùng, càng rèn luyện tiêu hao càng nhiều thì chất càng thêm cô đọng, tùy theo nội lực tự vận hành lượng ở bên trong cũng phải tự động vận hành theo, vì thế hắn cũng không lo lắng quá mức, buổi trưa liền cùng La Kỳ Kỳ vui vẻ ăn cơm, trước mắt hắn không tiếp tục đến trường nữa, nên buổi chiều cũng nhàn rỗi chẳng có việc gì.

– Lăng Tân ca ca, cùng em đi vẽ tranh nhé.

Ăn xong cơm trưa, mọi người vừa mới nghỉ ngơi một lát, Đạt Vân Hi đã dẫn La Kỳ Kỳ cầm dụng cụ chuẩn bị đi ra ngoài bãi cỏ vẽ tranh, tiểu loli này quả thật rất ngoan ngoãn, nhìn thấy Lăng Tân ngồi một mình nhàm chán trên ghế, liền lại gần kéo cổ tay Lăng Tân, tươi cười nói. Đúng là thật sự ngoan ngoãn làm động lòng người, lại còn hiểu được người khác đang ưu sầu và khuyên nhủ, thực ra Lăng Tân đang nghĩ lại một số chuyện đã phát sinh, trong khoảng thời gian ngắn ngủi có vài ngày, hắn từ một thân phận người bình thường trải qua rất nhiều chuyện, Phong Thần bảng, huynh đệ tranh đấu, người bí ẩn phía sau, nhân vật trong tiểu thuyết xuất hiện, đến tìm ra lực lượng của bản thân có quan hệ với việc tâm tính bản thân thay đổi, khiến cho tư duy của hắn cũng phải bị choáng váng, sau này sẽ thật vất vả tìm ra được đầu mối, những hệ thống lực lượng, những thế giới kì lạ kia với hắn quả thật rất xa xôi…

Sự uy hiếp trước mắt là người bí ẩn giữ nửa tờ Phong thần bảng kia, trong vòng một tháng, đúng một tháng này chính là thời gian hắn liều mạng tìm kiếm con đường sống, trong một tháng hắn nhất định phải lấy được mảnh Phong thần bảng trong tay của cậu La Kỳ Kỳ, sau đó kiếm một lượng lớn điểm nhân quả, chỉ có như vậy hắn mới có thể chống lại công kích của người bí ẩn phía sau. Đang trầm tư suy nghĩ nên nhìn Lăng Tân có vẻ gì đó cô độc, La Kỳ Kỳ cảm thấy vậy nên mới bắt ép, kéo hắn cùng đi vẽ tranh, mà Lăng Tân cũng không có chuyện gì cho nên cùng hai người La Kỳ Kỳ và Đạt Vân Hi đi tới bãi cỏ, mấy người bảo vệ cũng có trách nhiệm đi theo sau. Bộ dáng La Kỳ Kỳ vẽ tranh thật sự rất chăm chú, bức tranh này là một bức vẽ theo kiểu của phương Tây, phong cách phác họa siêu thực, tuy rằng La Kỳ Kỳ cầm bút hơi cứng nhắc, nhưng với tuổi của nàng thì quả thật là có tế bào nghệ thuật, Lăng Tân nhìn qua mấy lần, trong lòng đột nhiên suy nghĩ, hắn cũng không nhìn kĩ bức tranh, mà nhìn Đạt Vân Hi rồi hỏi:

– Lực lượng trong thân thể của ngươi là độc nhất vô nhị sao? Hay là trên thế giới này cũng có tồn tại?

– Về ma lực hả?

Không biết có phải do cuộc trò chuyện buổi sáng hay không, hoặc là do hôm qua khóc lóc, thái độ của Đạt Vân Hi đối với Lăng Tân đã tốt hơn trước rất nhiều, ít nhất biểu hiện của nàng trước mặt Lăng Tân đã giống như một người bình thường.

– Cha của ta từng nói, kỳ thật lực lượng của toàn bộ các thế giới đều giống nhau, chẳng qua là không nói cho ta biết rõ tỉ mỉ chi tiết thôi, ngươi cũng có thể làm cho ta có được nội lực a, bởi vì ta sinh ra ở thế giới này, căn cứ theo không gian thì kì thật ta cũng có thể xem như là sinh mạng thể của thế giới này, ta cũng có thể có được nội lực mới đúng. Theo sức mạnh hiện tại của ta thì có thể đánh tay không với một trăm người bình thường, đúng rồi, theo ta biết thì trên thế giới này cũng có một số người rất lợi hại.

Đạt Vân Hi suy nghĩ rồi nói.

-Ví dụ như ai?

Lăng Tân trong lòng khẽ động, hắn đang nhớ lại khi ở trong cục cảnh sát đã từng nghĩ đến một điều, bởi vì Phong thần bảng căn cứ mỗi người khác nhau mà tính toán vì điểm nhân quả, cho nên nếu hắn có thể tìm được một số người cùng chung chí hướng, có thể dùng điểm nhân quả cường hóa bọn họ, làm thực lực của cả đội ngũ mạnh mẽ lên, thay trời hành đạo, có thể lấy tên là Thiên Đạo Đội.. mà người được lựa chọn tốt nhất là thực lực không tệ, có tài năng, biết nhiều điều người bình thường không biết, nếu có thể tập hợp cùng một chỗ chỉ cần tâm tính không có vấn đề, như vậy đội ngũ có thể phát huy được sức chiến đấu rất mạnh.

– Như sát thủ này, mười sát thủ đứng đầu thế giới đều rất mạnh, còn cái khác thì ta cũng không rõ lắm. Trước kia bởi vì chuyện làm ăn, có một tên sát thủ xếp hạng thứ chín đến ám sát ta, đầu tiên là sử dụng súng ngắm, nhưng mà do ta vận khí tốt nên tránh né được, sau đó hắn liền hóa trang thành nhân viên công ty để lại gần ám sát, dù khi ấy ta có cấp bậc là tu sĩ, trình độ cận chiến cũng chỉ có thể đánh nhau với mười người thường, thiếu chút nữa đã bị hắn giết chết, cho đến khi cha nuôi của ta đuổi tới thì chúng ta cùng hợp lực xử lý hắn mới được, mà người như vậy chỉ xếp hạng thứ chín, có trời mới biết người đứng phía trước hắn còn mạnh tới mức nào nữa.

Đạt Vân Hi cười hì hì nói. Lăng Tân chìm trong suy nghĩ chốc lát, sau đó mới nói với Đạt Vân Hi:

-…Tương lại ngươi định tính toán như thế nào? Đã biết Phong thần bảng tồn tại, ngươi đã không thể thoát khỏi đoạn nhân quả này, người giữ Phong thần bảng sớm hay muộn sẽ bắt ngươi làm mục tiêu… Cha ngươi lại không còn ở thế giới này, thực lực ngươi cũng không quá mức cường đại, ít nhất đối mặt với rất nhiều người có vũ khí nóng cũng có thể bị thương hoặc chết, vậy ngươi nên bảo vệ chính mình như thế nào đây?

Đạt Vân Hi mỉm cười chỉ đầu của mình, bộ dáng tươi cười thật hấp dẫn người khác, sau đó nàng lên tiếng:

– Tinh thần lực của ta vừa mới ra đời đã mạnh hơn so với người thường rất nhiều, tuy rằng không thể bằng được cha ta, nhưng ta có thể cảm giác được những biến hóa trong suy nghĩ, chẳng hạn như sát khí… Hơn nữa ta có thể cảm giác được người và vật cách xa ngàn mét, dù không quá rõ rệt nhưng dùng để tránh né vũ khí nóng cũng không vấn đề gì, nhưng còn ngươi thì sao…

– Ta sao? Ta có Phong thần bảng, hơn nữa còn có nội lực, trí tuệ và mưu lược của ta cũng không thua kém bất cứ ai, ta sẽ có chuyện gì đây?

Lăng Tân tò mò hỏi.

– Không phải chuyện đó… Ta không thể nhìn thấy được nội tâm, nhưng có thể cảm giác được, nội tâm của ngươi là một mảnh lạnh như băng, không phẫn nộ, kích động, vui vẻ, hoặc là có thể nói ngươi không hề có một chút tình cảm của con người…. Thật kì quái a, tại sao ngươi lại có thể phẫn nộ và vui vẻ được nhỉ? Do ngươi không ngừng bắt chước cảm xúc sao? Rất kì quái…

Đạt Vân Hi cau mày nói. Ngay lúc Lăng Tân đang sửng sốt, thì đồng thời trên đoạn đường cách bãi cỏ không xa, một chiếc xe bất chợt nổ tung mãnh liệt…

Trong lúc Lăng Tân và Đạt Vân Hi đang nói chuyện, La Kỳ Kỳ ngồi bên cạnh im lặng vẽ tranh, thì một chiếc xe chạy trên đường bên ngoài biệt thự, vừa chạy đến bãi cỏ cuối hàng rào chắn thì chiếc xe này bỗng nhiên chết máy, người lái xe cũng không hiểu vì sao cả, hắn liên tục khởi động nhiều lần đều không được, một lát sau hắn cảm thấy không thích hợp liền từ trên ghế đi xuống. Cũng thật trùng hợp, đúng lúc một đội tuần tra bảo vệ trị an đi qua, khi người lái xe này vừa mới bước ra thì các nhân viên an ninh cũng đi đến bên cạnh, người cầm đầu đám bảo vệ liền hỏi:

– Lão Vương, xe chết máy sao?

Người lái xe kia quay đầu lại nhìn mấy tên bảo vệ trị an, hắn cũng không kiểm tra xe, ngược lại lấy ra một bao thuốc lá phát cho mỗi tên một điếu, sau đó mới châm điếu thuốc lên, vừa hút vừa nói:

– Đúng vậy, cái xe chết tiệt này, hôm trước chở ông chủ đi một chuyến xuống nông thôn nên đã bị hư hỏng, kết quả là sau hai, ba ngày bắt đầu xuất hiện trục trặc, cũng chẳng biết chiếc xe rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì nữa… Thế nào? Lại đi tuần tra sao?

Mấy tên bảo vệ trị an đều châm thuốc lên hút, một tên bảo vệ rít một hơi rồi nói:

– Quy định cũ thôi, ngoài việc mỗi giờ tuần tra một lần, còn phải đột xuất đi kiểm tra nữa, lần này là đi đột xuất. Nơi này đều là những người có tiền ở, thực sự nếu có chuyện gì xảy ra, cấp trên cũng không thể chịu trách nhiệm nổi, cho nên cũng chỉ có thể làm khổ sở đám nhân viên như bọn ta thôi, ha ha, lão Vương, lại đi đón ông chủ sao?

Lão Vương cười haha, rồi mới lên tiếng:

– Ta phải đi đón một minh tinh điện ảnh, nàng muốn đến đây vào cuối tuần, người hạ tầng như chúng ta thật là khổ a…

Mấy người lại nói chuyện vài câu, sau đó đám nhân viên bảo vệ kia vứt thuốc lá tiếp tục đi tuần tra ở nơi khác, còn lão Vương cũng vứt điếu thuốc lá đi rồi bắt đầu mở nắp xem động cơ có xảy ra vấn đề gì không, nhưng mà kiểm tra một lúc thấy động cơ không có hư hỏng gì cả, cuối cùng là xảy ra vấn đề gì đây?

Lúc này, bình xăng dưới gầm xe xuất hiện một khe hở rất nhỏ gần như không thể nhìn thấy, xăng đang không ngừng chảy xuống theo khe hở tạo thành một vũng lớn, đúng lúc đó một trận gió nhẹ thổi qua, mấy tàn thuốc cách đó không xa lăn nhanh tới, trong đó có một điếu thuốc chưa tắt lửa, vừa tiếp xúc với xăng liền bốc cháy, ngọn lửa không ngừng thiêu đốt bình xăng, cho đến khi làm bình xăng bốc cháy. Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, chiếc xe con liền nổ tung, lão Vương đứng gần chiếc xe không kịp kêu lên một tiếng đã bị nổ tung, xung động vụ nổ mãnh liệt xé chiếc xe làm nhiều mảnh, một số rào chắn bị nổ văng ra, sau đó sóng xung kích cuồn cuộn cuốn tất cả theo, biến những mảnh rào chắn nhỏ thành những mũi tên lao về phía mấy người ở xa.

Khi tiếng nổ vang lên, trong nháy mắt Đạt Vân Hi nhanh chóng kéo La Kỳ Kỳ về sau, tiếp theo những người vệ sĩ cũng phản ứng, trước tiên liền chạy hướng về phía của ba người, Lăng Tân đứng sau Đạt Vân Hi nhưng tốc độ còn nhanh hơn nữa, chỉ vài giây sau tiếng nổ những mảnh vỡ này đã lao đến chỗ hai người, Đạt Vân Hi liền dùng sức đạp xuống mặt đất, trên mắt đất liền xuất hiện bốn năm dấu chân, nàng dựa vào lực phản chấn này nhảy ra hơn mười mét. Lăng Tân phản ứng nhanh chóng, nội lực toàn thân hắn ngưng tụ lại, tuy rằng lực phản ứng không tăng lên là mấy nhưng tốc độ của thân thể hắn cũng nhanh đến cực điểm, trước khi mảnh vỡ lao đến, hắn đã lộn một vòng ra ngoài, mà phía sau hắn hai tên vệ sĩ đã bị mảnh vỡ hàng rào xuyên thấu, lập tức liền ngã gục xuống sống chết không rõ.

Trong lòng Lăng Tân chấn động dữ dội, vừa rồi mấy mảnh vỡ còn cách xa hắn khoảng vài thước, với tốc độ bay vụt đến như vậy đừng nói là né tránh, ngay cả mắt cũng không thể nhìn thấy được gì, cũng may hắn còn có nội lực trong người, tốc độ và lực lượng do bản thân hắn khống chế nên mạnh hơn nhiều, theo bản năng lăn một vòng chạy trốn, thế nhưng đúng lúc mảnh vỡ như tử thần lao đến, mang theo cảm giác tử vong, mặc dù rất bình tĩnh nhưng Lăng Tân cũng cảm thấy lạnh phía sau lưng, làm cho hắn ngã xuống mặt đất thở dốc kịch liệt.

– Coi chừng!

Bỗng nhiên, cách đó không xa Đạt Vân Hi hét to lên, thanh âm này làm cho Lăng Tân đang thở dốc phải phục hồi tinh thần trở lại, hắn phát hiện một bóng đen lớn đang bay từ trên trời lao đến, là một bộ phận của chiếc xe bị nổ tung, ngọn lửa đang thiêu đốt khối sắt, lần này Lăng Tân quả nhiên cầm chắc cái chết, hắn dùng hết khí lực tập trung vào hai bàn tay, dùng sức vỗ mạnh vào mặt đất, cả người mạnh mẽ nhảy về phía sau, rốt cục trước khi khối sắt rơi xuống cũng thoát ra an toàn, nhưng mà… Lăng Tân bỗng rùng mình, giống như một loại cảm giác trước khi chết, như thần chết đang đứng phía sau chỉ cần hắn tiếp tục lui lại sẽ chết, không thể giải thích nổi, từ sâu trong nội tâm hắn liên tục có cảm giác nguy hiểm, làm cho hắn gần như tin là thật, chỉ cần tiếp tục lùi về phía sau chính là vực sâu cho người chết, nhưng mà giờ phút này hắn muốn dừng cũng không thể, vừa rồi tránh né khối sắt hắn đã dùng hết sức, lần này căn bản là không thể dừng lại.

– Dừng lại! Xin dừng lại đi! Ta không muốn chết…Ta còn không thể chết, tín niệm của ta… vẻ mặt tươi cười của Hứa đại thúc, trước khi chết vẫn tin chắc vào thiện ác sẽ có báo, tất cả chuyện này… Ta còn chưa hoàn thành a!

Lăng Tân giống như phát điên quán chú toàn bộ nội lức vào chân, hắn điên cuồng muốn dừng lại, nhưng mà lực quán tính quá lớn nên vẫn liên tục lui về phía sau, trong nháy mắt giống như đã trải qua vô số năm, trong đầu hắn không ngừng hiện ra tất cả kí ức, đặc biệt là Hứa đại thúc… Ông lão nói thiện ác bao giờ cũng có báo, trên mặt chói lọi như một vị anh hùng, hắn nhất định phải thực hiện tín niệm này, cho dù là chết… Cũng phải thực hiện!

– A! Thiện ác… Có báo!

Phía sau lưng Lăng Tân đau đớn kịch liệt, hai mắt của hắn bỗng nhiên mờ mịt, dưới chân từng bước một không ngừng giẫm xuống đất, trong thời gian nháy mắt, hai chân của hắn liền hoàn toàn xuyên vào lòng đất, quán tính cũng bị triệt tiêu, lúc này phía sau lưng hắn đã bị một thanh sắt xuyên qua một nửa. Vốn lúc trước những mảnh sắt này phóng tới đều đâm xuyên qua hai tên vệ sĩ kia, nhưng một thanh lại cắm vào trong bức tường, đầu nhọn hướng về phía Lăng Tân, khi mui xe bay tới, Lăng Tân theo bản năng lùi lại, khi hai chân hắn đạp sâu vào lòng đất thì thanh sắt đã đâm xuyên qua lưng, cách tim hắn cũng chỉ có mấy centimet mà thôi…

– Không thể chết được! Ta nhất định phải sống sót! Tín niệm của Hứa đại thúc, tín niệm của ta… Ta nhất định phải sống!