Q4 - Chương 2: Hiện thực tàn khốc... và... đồng hành!​

Vô Hạn Khủng Bố

Đăng vào: 2 năm trước

.

So với đám phạm nhân, đám Trịnh Xá ăn mặc quá sạch sẽ, lịch sự, cho nên họ dễ dàng rời khỏi nhà ngục, đám cai ngục coi họ là người đi thăm tù, vả lại nhà tù Cairo cũng không phải là nơi tử tế chấp hành kỷ cương gì cho lắm. Cả bọn đi ra bên ngoài cổng, lẳng lặng đứng chờ O’Connell. Trong lúc chờ đợi, Trịnh Xá hỏi Tiêu Hoành Luật:

– Cậu nói là ở trong bệnh viện thần kinh là để cho họ nghiên cứu, vậy chắc không phải bệnh nhân nhỉ?

Tiêu Hoành Luật đã đứng xuống đất, ngón tay không ngừng cuốn cuốn tóc, từ từ nói:

– Đúng thế! Trung khu thần kinh và các nếp nhăn đại não quá phát triển, dẫn đến việc hay cảm thấy những điều kỳ quái, tỷ như việc quanh chúng ta đang có một cỗ tử khí, trong số chúng ta có người sắp chết.

Nghe câu nói đó, mọi người đều lộ ra vẻ kỳ quái, tất nhiên là ai nghe nói mình sắp chết cũng không thể bình thường được, nhưng nếu do một chú nhóc 11, 12 tuổi nói ra thì không ai tỏ ra giận dữ nổi. Chỉ có Trịnh Xá cười khà khà nói:

– Trên thế giới này quả là có dị năng đặc biệt sao? Cảm ứng cái chết cũng là một loại dị năng phải không?

Tiêu Hoành Luật dứt một sợi tóc rồi lại thổi phù đi, lãnh đạm trả lời:

– Mọi người biết giác quan thứ sáu phải không? Ai cũng có thể thông qua những thông tin nhận được tiến hành phân tích và suy đoán, hành động đó vô thức tiến hành, chỉ có khác ở chỗ người nhiều người ít mà thôi, trong đó dự cảm cái chết là mạnh mẽ nhất. Bộ não của tôi quá phát triển dẫn đến việc ngoài khả năng phân tích, suy đoán còn có khả năng tiếp thu dự cảm của những người xung quanh, trong mắt tôi, tất cả mọi người đều màu xám, người nào màu xám càng đậm thì càng gần với cái chết, ví dụ như anh là người có màu xám đậm nhất trong chúng ta.

Trịnh Xá ngẩn ra, khổ sở cười hỏi:

– Chết chắc à? Hay còn có thể biến đổi?

– Chỉ là khả năng thôi, ví như O’Connell lúc nãy có màu chết chóc hơn anh bây giờ nhiều.

Nữ minh tinh Tàn Chuế Ngọc cười hi hi, ngồi xổm xuống cạnh Tiêu Hoành Luật, vừa hỏi vừa đưa tay vuốt tóc chú nhóc:

– Em xem chị thử, xem chị có khí tức chết chóc không nào?

Tiêu Hoành Luật lãnh đạm gạt tay Tần Chuế Ngọc ra, trả lời:

– Tuy trên người chị, màu tử vong không đậm như anh ta, nhưng nếu tôi là chị thì đã viết di chúc rồi, trong số chúng ta, người dễ chết nhất là chị.

Mặt mũi Tần Chuế Ngọc lập tức trắng bệch, tay đang giơ ra lại ngừng trong khoảng không, không biết nên làm sao. Tiêu Hoành Luật không thèm liếc nhìn, ngồi xuống đất, chơi trò quấn tóc nói:

– Hiện thông tin quá ít, họ tên, năng lực của mấy người tôi còn chưa biết, không thể suy luận phân tích gì, chờ O’Connell ra rồi tính vậy.

Trịnh Xá liếc nhìn bọn Trương Kiệt rồi nói:

– Tên anh là Trịnh Xá, đội trưởng tạm thời, nói chung là cận chiến mạnh nhất đội, mở cơ nhân tỏa tầng hai, cường hóa Tử tước Vampire và trung cấp khí công, còn có một kỹ năng vampire. Đây là Trương Kiệt, người có thâm niên lâu nhất, qua nhiều bộ phim nhất, đây là Chiêm Lam, tuy sức chiến đấu không cao nhưng cường hóa theo hướng ma pháp, hiến có hai ma pháp tăng sức bền và tốc độ, khả năng phán đoán, phân tích cũng không tệ. Đây là Zero, trước đây là sát thủ chuyên nghiệp, sở trường bắn tỉa, trang bị súng bắn tỉa Ion Gauss, tầm bắn rất xa, uy lực lớn, chỉ cần cho anh ta đủ khoảng cách, hạ đối phương đông hơn gấp mấy lần đều không thành vấn đề. Chị này là Triệu Anh Không, cũng là sát thủ, nhưng thiên về cận chiến, có một con dao găm có thể thiêu cháy linh hồn, đặc biệt hữu hiệu khi đối phó yêu ma quỷ quái, là người thứ hai trong đội mở cơ nhân tỏa. Còn vị này là Tề Đằng Nhất, chuyên gia giám định đồ cổ, rất có kiến thức, nhất là trong bộ phim này thì không thể thay thế.

Tiêu Hoành Luật cúi đầu suy nghĩ hồi lâu rồi mới hỏi:

– Mở cơ nhân tỏa nghĩa là sao? Dường như đây là mấu chốt quan trọng nhất dẫn đến khai chiến phải không?

Trịnh Xá gật đầu nói:

– Đúng vậy, trước cậu có một người rất lợi hại đã suy đoán rằng Chủ Thần không gian là một nơi kích thích con người tiến hóa, mở cơ nhân tỏa là dấu hiệu tiến hóa. Trong mỗi đội chỉ cần có 3 người mở cơ nhân tỏa, không cần biết có chết một hai người hay không, chỉ cần có đủ là đội đó sẽ phải chiến đấu với các đội từ các châu lục khác. Và Chủ Thần vì để các đội giết lẫn nhau, đưa ra điểm thưởng rất cao. Chỉ cần gặp nhau, một người bị giết là đánh đến khi một bên chết hết.

Tiêu Hoành Luật dứt một sợi tóc, để trên tay quan sát hồi lâu rồi mới thổi bay đi, lẩm bẩm nói:

– Ra là thế, như vậy là đúng với các suy nghĩ của tôi, nếu mục đích của Chủ Thần không phải là để chúng ta sống sót mà thông qua nguy hiểm tiến hóa thì suy đoán chính xác. Lúc trước tôi tự hỏi tại sao các đội không trao đổi người mới, đôi bên giết cùng một số lượng, không những có thể lừa được Chủ Thần mà còn có dư điểm để cường hóa, giờ thì đã hiểu.

Mọi người kinh ngạc nhìn chú nhóc, Tiêu Hoành Luật cũng không giải thích, cứ ngồi nghịch tóc cho đến khi O’Connell và Evelyn từ nhà tù đi ra, đằng sau còn có anh trai Evelyn là Carnahan, mọi người không ai hỏi han gì nữa mà lẳng lặng đi theo ba người. Qua mấy góc phố. Tiêu Hoành Luật bỗng lẩm bẩm:

– Quá 5.000 mét rồi thì phải?

Mọi người đều kỳ quái nhìn chú bé, bỗng đúng lúc đó, một giọng nói trang trọng đều đều vang lên:

– Đội ngũ bị giết một người, điểm số của Trung châu đội là âm 1, điểm thưởng âm 2.000, khi phim kết thúc, những ai không đủ điểm sẽ bị delete.

Trong lúc mọi người còn kinh ngạc, sợ hãi thì Tiêu Hoành Luật nhổ tóc, thổi phù rồi lãnh đạm nói:

– Chỉ cần chết một người là âm 1 điểm, đội đối phương cũng không được gì, nói cách khác, nếu tôi bị đem ra trao đổi, tôi lập tức tự sát, kế hoạch trao đổi thất bại, đội chúng ta vẫn bị âm điểm, hai bên phải giết lẫn nhau đến hết. Chủ Thần không cho phép chúng ta chơi trò cày điểm mà buộc chúng ta giết lẫn nhau cho đến khi người tiến hóa hoàn hảo xuất hiện.

Tình huống hiện tại là âm 1 điểm, mọi người đều nặng trĩu trong lòng, họ buộc phải liều mạng giết đối phương ít nhất một người, nếu không đại đa số sẽ bị delete khi hết phim, âm 2.000 điểm thì trừ Trịnh Xá, không ai có khả năng sống sót nữa.

– Lúc trước còn tìm cách tránh chiến đấu, giờ lại phải tìm mọi cách hạ đối phương, quả là phức tạp.

Trịnh Xá cười khổ, một lúc sau mới nói:

– Tiêu Hoành Luật, phân tích xem thật lực của đối phương ra sao? Vì sao Chủ Thần lại đưa chúng ta vào trước?

Tiêu Hoành Luật giật giật tóc nói:

– Nếu thông tin của mọi người cung cấp là chính xác thì… chúng ta nhất định yếu hơn nên Chủ Thần mới đưa chúng ta vào trước.

Tề Đằng Nhất kỳ quái hỏi:

– Sao lại thế? Chúng ta vào trước không phải đối mặt với nhiều nguy hiểm khó khăn hơn sao? Nào là sa mạc, nào là hầm mộ, nào là Mummy, chưa kể đến tay tế tự bất tử Imhotep nữa…

Tiêu Hoành Luật vừa định tiếp tục sự nghiệp nhổ tóc thì Chiêm Lam ngăn lại nói:

– Đừng nhổ tóc nữa, nếu không thì bị hói đấy.

Tiêu Hoành Luật gạt tay nàng ra rồi nói:

– Không sao đâu, da đầu của em cũng bị biến dị, tóc mọc rất nhanh, dù nhổ sạch thì không bao lâu lại mọc ra như cũ, trong khi suy nghĩ thì da đầu rất ngứa, lại không thể gãi, chỉ có nhổ tóc cho đỡ khó chịu thôi cho nên đừng lo cho em. Tề Đằng Nhất, anh nghĩ xem, hai đội quân giao chiến thì bên nào có lợi, tiến vào chiến trường trước hay sau? Hoàn cảnh, địa hình, sinh vật…v.v… Bất kỳ yếu tố nào cũng quan trọng. Dù thế nào thì bên vào trước cũng có ưu thế, nắm quyền chủ động chiến trường, dù tấn công, phục kích hay phòng thủ. Trong đội của chúng ta có bắn tỉa tầm xa, ám sát, đối diện chiến đấu, hỗ trợ, chỉ thiếu đặc công gài mìn, nói chung là khá mạnh rồi, tại sao Chủ Thần lại coi chúng ta là phe yếu hơn? Như thế thì 70% khả năng đối phương cường hóa theo hướng ma pháp truyền thuyết.

Tiêu Hoành Luật lại nhổ tóc, nhưng lần này không thổi đi mà nắm trong tay rồi nói:

– Nếu như vậy thì tôi đề nghị cố gắng tránh giao chiến trực diện vì ma pháp truyền thuyết có rất nhiều thứ không thể lường trước được, sức công phá cũng rất lớn, so lại thì tầm xa chúng ta có lợi. Zero sẽ là chủ lực, bắn tỉa hết bọn họ.

Trịnh Xá đần người ra, hắn cười khổ nói:

– Không ngờ chú em lại là người bạo lực nhất đám, anh cứ nghĩ chú chỉ là một thằng nhóc thông minh thôi chứ. Đúng rồi, sao em lại biết nhiều như thế? Dù em thông minh nhưng biết nhiều như vậy cũng hơi quá đó.

Tiêu Hoành Luật bỗng cười tinh quái, lúc này trông mới giống một đứa trẻ, lẩm bẩm nói:

-Trên thế giới có một thứ gọi là máy tính, tuy em bị nghiên cứu nhưng đâu có bị giam, lúc bình thường vẫn lên mạng đọc sách, mà hiện nay có một loại sách gọi là tiểu thuyết huyền huyễn đó nha.

Trịnh Xá ngẩn ra một lúc rồi cười ầm lên nói:

– Thế này mới giống một đứa trẻ chứ, lúc trước em làm anh nhớ đến một… Ừm, coi như một người bạn cũ, giống lắm.

Lúc bấy giờ, ba người đằng trước bỗng dừng lại, bàn bạc gì đó, tiếp theo Evelyn và anh trai bỏ đi, còn O’Connell thì đi vào ngõ hẻm, mọi người nhìn nhau rồi do Trịnh Xá dẫn đầu đi theo. Không ngờ vừa qua chỗ rẽ đã thấy O’Connell mặt mũi đầy cảnh giác đứng chờ.

– Các bạn tù, tớ không nghĩ là các cậu cố ý đi theo tớ đâu nhỉ?

Trịnh Xá hơi ngẩn ra, hắn nhớ lại trong Resident Evil cũng có tình huống tương tự xảy ra, khi đó Chủ Thần quy định than phận của họ là nhân viên bảo vệ Hive, lần này là bạn tù của O’Connell. Hắn cười cười nói:

– Lúc trước vừa nghe cậu nhắc đến Thành phố của người chết Hamunaptra phải không?

O’Connell phản ứng rất nhanh, đưa tay xuống thắt lưng, có điều anh chàng quên béng mất rằng mình vừa từ trong ngục ra, làm gì có súng, lại thấy trên tay Trịnh Xá cầm một khẩu súng hình dạng kỳ lạ, chàng ta bèn giơ tay lên nói:

– Ha ha, chắc là cậu nghe nhầm rồi, làm gì mà có Hamunaptra chứ…

Trịnh Xá cười cười nhét súng vào áo nói:

– Tớ cũng không nói nhiều làm gì, bọn này cũng không có ác ý, chỉ hy vọng cậu đưa bọn mình đến Hamunaptra, bọn mình sẽ đảm bảo an toàn cho cậu… thật ra lúc nãy người cứu cậu là bọn tớ chứ không ai khác.

O’Connell nhìn Trịnh Xá một cách nghi hoặc, Trịnh Xá chỉ cười nhìn Zero, chỉ tay vào một góc tường đằng xa có một cây sắt nhô ra, khoảng cách chừng 1.000 mét, từ đây chỉ nhìn thấy cây sắt bé như sợi chỉ. O’Connell cũng nghi hoặc nhìn theo, một tiếng động khẽ vang lên, cây sắt gẫy rời, O’Connell kinh ngạc quay lại, vừa lúc thấy Zero đang thu một khẩu súng ngắn hình dạng kỳ dị vào áo. Lúc bấy giờ còn chưa có súng trường tự động nữa là súng ngắn bắn gẫy sắt ở cự ly 1.000 mét, khẩu súng của Zero là vũ khí còn hiện đại hơn cả thế kỷ XXI, thêm vào kỹ năng bắn tỉa đủ để O’Connell há mồm cứng đờ người, phải hồi lâu sau mới lắp bắp:

– Đừng có chĩa khẩu đó vào tớ… Đừng nha!

Thế cũng coi như là dùng vũ lực uy hiếp rồi, Trịnh Xá nhăn nhó cười rồi lẳng lặng đi theo O’Connell, mọi người đi theo sau hắn, chỉ có Tiêu Hoành Luật đứng sau cùng im lặng quan sát màn kịch rồi hiện ra trên mặt một nụ cười tán đồng.

O’Connell miễn cưỡng đồng ý yêu cầu của Trịnh Xá đưa cả bọn đến Hamunaptra, đến khi Trịnh Xá lấy ra hai khối vàng, nói là cấp anh chàng mua trang bị và chi phí mới bình tĩnh lại đôi chút. Cuối cùng đành đưa mọi người về khách sạn, trông bên ngoài không khác gì nhà dân. O’Connell có vẻ là khách quen ở đây, vừa vào cửa đã cười cười nói nói với một thanh niên tóc vàng, đại loại như “bạn già, tớ vừa ăn cơm tù mấy ngày, suýt nữa bị treo cổ, về đây thấy cậu sống vui vẻ thì rất không thoải mái…v.v…”

Nói xong mới quay lại nói với Trịnh Xá:

– Các cậu ở tạm đây nhé, tớ đi bán vàng rồi nhân tiện mua ít súng đạn, tất nhiên là tớ không nghĩ các cậu cần mấy thứ đó…

Nói đoạn hắn liếc nhìn Zero cười cười, Trịnh Xá cũng cười theo, hắn biết O’Connell là một người trọng danh dự và tín nhiệm, có điều khoảng cách hạn chế 5.000 mét vẫn sờ sờ ra đó, chỉ đành lấy ra một khối vàng đưa cho O’Connell nói:

– Có vài lý do không tiện nói, bọn tôi phải đi cùng cậu, có điều tiền bạc thì quyết không keo kiệt đâu, yên tâm đi, bọn tôi biết có một nhóm người áo đen bảo vệ Hamunaptra, nếu đụng độ bọn tôi sẽ bảo vệ cậu, chỉ cần đưa bọn tôi đến Hamunaptra là ok.

O’Connell nhìn Trịnh Xá nghi hoặc nhưng cũng không khách sáo, cầm lấy vàng tung tung mấy cái nói:

– Muốn đi thì nhanh lên, buổi tối đến chợ đen không an toàn lắm đâu, vả lại đã hẹn cô bé kia sáng mai tập hợp ở cảng Cairo rồi, thêm vào đó tớ cũng không thích bị ăn đạn từ đằng sau đâu.

Cả bọn cùng O’Connell đi ra phố, anh chàng có vẻ rất quen thuộc Cairo, không những nhanh chóng đổi vàng khối thành tiền mặt và một ít tiền vàng nhỏ, còn mua một bao súng đạn to tướng và quần áo, Khi trở về khách sạn thì đã không còn e dè gì nữa mà cười cười nói nói với đám Trịnh Xá. Khách sạn không lớn nhưng khá lịch sự, đến bữa tối, một đống thức ăn Ai cập khiến ai cũng tấm tắc khen ngon, O’Connell thì luyên thuyên kể về thời gian trong quân đoàn, nhất là kể về đoạn thời gian ở Hamunaptra và lần mò từ đó băng qua sa mạc trở về.

– Năm đó bọn tớ nhận lệnh đi tìm thành phố Hamunaptra, nghe nói có rất nhiều vàng. Nếu không biết các cậu chưa đến đó tớ sẽ nghi là các cậu đã đào được vàng ở Hamunaptra rồi, nói chung là sau khi nhai chán chê cát vàng, một hôm bọn tớ cực kỳ may mắn nhìn thấy chốn an nghỉ của Pharaoh, nơi chôn dấu “cuốn sách vàng” và “cuốn sách đen” trong truyền thuyết, nơi có kho tàng khổng lồ của các Pharaoh, Thành phố của người chết Hamunaptra. Vừa đến đó không lâu, chỉ kịp sơ bộ khai quật đôi chút thì bị một đám người áo đen tấn công. Chài, bọn tớ bị giết như giết gà, chút nữa tớ cũng toi mạng nếu không xảy ra một việc hết sức kỳ lạ, dưới cát xuất hiện một khuôn mặt người gào hét có lẽ là hồn ma thủ hộ lăng mộ thì phải. E hèm, tớ thừa cơ chuồn ra nhưng chỉ còn có một mình…

Nói đến đây anh chàng ngửa cổ tu một hơi hết cốc rượu mới tiếp tục:

– Khi đó tớ phải băng qua sa mạc, từ đó đến ốc đảo là 3 ngày đường, không có ngựa hay lạc đà thì phải 5 ngày, mà tớ chẳng còn tí quái nước hay thức ăn nào cả, trời nắng chang chang, người thường chắc là bị phơi thành xác khô rồi. Đến ngày thứ ba thì tớ bắt đầu ăn rắn và bò cạp, nhai sống để lấy chút nước vào cổ, đến đêm thì bới cát lên chứa chút sương ẩm, có lấy chút hơi ướt lên môi. Chài, chẳng biết làm sao mò được về đến ốc đảo, lúc ấy trông tớ giống hệt một mummy…

Nói nghe thì dễ, nhưng những khó khăn, khổ sở đằng sau thì khó mà tưởng tượng được, bọn Trịnh Xá chỉ đành an ủi mấy câu, chỉ có Zero là cắm cúi ngồi ăn, không khí có vẻ trầm lặng. Bỗng O’Connell nhìn Trịnh Xá nói:

– Sao các cậu muốn đến Hamunaptra? Từ việc các cậu nhẹ nhàng đưa ra mấy khối vàng nguyên chất có thể thấy các cậu rất lắm tiền, việc quái gì phải đi mạo hiểm.

Trịnh Xá cười khổ, uống một ngụm rượu hoa quả rồi nói:

– Nói ra khó tin lắm, nếu tớ nói là không đi thì bọn tớ chết hết cậu có tin được không?

O’Connell như hiểu như không lẩm bẩm:

– Hay là bị nguyền rủa? Thôi đi, tớ cũng không rành mấy vụ này, đã hứa thì phải làm, ngày mai chúng ta sẽ đi, có điều hy vọng lần này bò về không đến nỗi tơi tả quá.

“Có lẽ về được hơi bị khó, mà có về cũng vô cùng tàn tạ…”

Biết rõ cốt truyện, mấy người cười khổ, đám O’Connell thả Imhotep ra rồi cố sống cố chết chạy về Cairo, tuy trang bị đầy đủ nhưng bị một con Mummy ngàn năm bám sau đít thì chắc chắn không dễ chịu tẹo nào.

– Ok! Ngày mai chúng ta cùng nhau đến Thành phố của người chết Hamunaptra.

Trịnh Xá vừa nói vừa chạm cốc với O’Connell, đúng lúc đó Chiêm Lam bỗng cắt ngang:

– Muốn đi thì vẫn còn thiếu một món đồ quan trọng.

– Món đồ gì?

Chiêm Lam cười hì hì nói:

– Mèo!