Chương 32: Kết Cuộc

Viên Nguyệt Loan Đao

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong xe, Thanh Thanh ngồi đối diện Đinh Bằng. A Cổ dong xe. Trong tay Đinh Bằng ôm cây đao; một cây đao rất đẹp mắt; trên mặt cây đao khắc đủ mọi hình, sơn thủy, mỹ nhân, xa mã, vân vụ,…

Đây là một bức tranh vẽ mỹ nhân xuất du. Trên bức tranh gồm một trăm bốn mươi ba nhân vật; một trăm lẻ chín con ngựa, mười sáu cỗ xe; trời mây, xe lọng, nghi trượng rất linh đình. Nếu phong cảnh, nhân vật được phóng đại như thật, trước sao có thể sắp thành hàng dài hơn mười dặm. Còn nếu vẻ thánh tranh như một thủ quyển, cũng sắp dài thành mười mấy trượng. Vậy mà, hiện tại chỉ khắc trên một cây đao. Một cây đao dài ba thước rưỡi.

Họa đồ và điêu khắc, đều do thủ pháp danh gia, hình thái sống động như thiệt; đây là một tác phẩm nghệ thuật có giá trị liên thành.

Đúng vậy, vì Đinh Bằng đã trả giá mười vạn lạng hoàng kim để mua từ một nhà sưu tập. Nhà sưu tập đó, từng đắc tội với nhân vật hắc đạo, bị họ kéo đông người đến gây thù; may gặp Đinh Bằng kịp thời đến giải quyết nguy nan cho toàn gia nhà này, còn diệt hết đối phương để trừ hậu hoạn cho gia đình họ.

Có mối ân tình lớn, cứu sống toàn gia, và trả một giá rất cao; mà chủ nhân cây đao còn cảm thấy phải nhượng lại cây đao một cách miễn cưỡng.

Vì đây là một tác phẫm nghệ thuật, ai nhìn thấy cũng thích, thà nguyện chết đói, chớ không đành lòng bán một vật quý giá như vậy.

Một kỳ trân, sống không đổi tay, chết không nỡ mang theo.

Đinh Bằng muốn, vì đó là một cây đao kiệt xuất, trân kỳ.

Tuy cây đao này cũng có một cái hộp rất trân quý để cất giữ, chớ không có võ đao, vì đao để cho người ta hân hưởng.

Đao là hung khí; cây đao này có thể giết người chăng?

Câu trả lời đó rất kỳ diệu. Dù đứa trẻ lên ba tuổi cũng biết cây đao này không thể giết người; cả một con gà cũng giết không nổi.

Nhưng quả thật, cây đao này đã giết người; giết chết mấy trăm mạng người.

Giết người không tại đao phong, mà tại giá trị của đao.

Tin tức người nào có cây đao được loan ra, lập tức có vô số người đến xin mua, xin coi, dùng mưu mẹo dành lấy, dùng sức mạnh cướp lấy, khiến người chủ giữ cây đao bị nhà tan người chết.

Nguyên nhân Đinh Bằng muốn chọn cây đao này, là vì cũng là đao cong, hình cong như Viên Nguyệt Loan Đao.

Đinh Bằng nhìn ngắm, vuốt ve cây đao rất lâu, vẫn chưa muốn rời tay. Tiểu Hương ngồi trước chân chàng, cũng ngắm nghía tận hưởng cây đao. Một lúc lâu, nàng mới hỏi :

– Có phải công tử thực muốn dùng cây đao này đi đối địch giết người?

Đinh Bằng cười một tiếng :

– Phải, cây thần đao cũ đã trao cho Đồng Đà mang đi, ta nghĩ lão phu nhân sử dụng rất thích hợp. Ta sử dụng đao, trên tay cũng cần có một cây đao mới được.

– Tỳ nữ thực không rõ, công lực công tử đã tới mức thần thông, dù không có…

– Không có cây đao đó, ta chỉ có thể phát huy được sáu bảy thành uy lực. Uy lực chí sát chí uy của đao pháp, phối hợp với cây đao đó thành một thể; nếu ta sử dụng cây đao dó, sẽ phát huy đủ mười hai thành uy lực.

– Có phải chúng ta ra đi lần này để giúp lão phu nhân không?

– Không sai! Thủ hạ các đại môn phái và Thiên Mỹ công chúa đều kéo nhau ra, bọn họ nhất định không nương tay với phu nhân.

– Những người đó võ công rất cao phải không?

– Nghe nói rất cao, nhất là thủ hạ của Thiên Mỹ công chúa, hiện có một số người rất tài giỏi đã chuyển cho Tạ Tiểu Ngọc; mà con nhỏ này lòng dạ ác độc, nếu chúng ta không đi tiếp ứng, lão phu nhân sẽ gặp khó khăn, phiền phức.

– Chúng ta cần đi tiếp ứng lão phu nhân, mà võ công đối phương lại rất cao, tại sao công tử lại giao thần đao cho Đồng trưởng lão mang đi?

Đinh Bằng cười :

– Thần đao trong tay ta, đã trỡ thành thiên hạ vô địch rồi, thử hỏi có ai dám đối địch với ta?

Tiểu Hương lắc đầu :

– Đại khái không có ai dám; kể từ khi Ngân Long bị giết, đã không ai dám cùng công tử động thủ. Nghe nói Ngân Long trưởng lão đã là một cao thủ dùng đao đệ nhất đương thời.

– Vì lẽ đó nên ta mang theo thần đao, sẽ chẳng ai dám cùng ta động thủ; họ lại sợ ta tìm họ, rồi họ vận dụng tất cả âm mưu quỷ kế để đối phó ta, khiến ta đề phòng khôn xiết; cho nên ta giữ cây thần đao đó bên mình, không thấy lợi, mà chỉ thấy hại thêm.

– Nhưng công tử dùng cây đao này, cũng chẳng thể đánh lui được địch; riêng vị Kim Sư trưởng lão dùng đao cũng có bảy tám thành công lực hỏa hầu.

Đinh Bằng cười :

– Không sao, lúc ta có cây đao này trong tay, ông ta cũng chẳng phát huy được hết uy lực ông ta hiện có.

– Cây đao này cũng chẳng thể gia tăng uy lực gì cho công tử. Tỳ nữ đã coi qua rất kỹ, chỉ là cây đao chế tạo bằng gỗ hoàng dương rất tốt; chất gỗ tuy dẻo và cứng, nhưng nếu gặp phải vật sắc bén, chỉ chạm nhẹ cũng bị gãy.

– Đây chính là điều ta muốn.

– Công tử, tỳ nữ thật không hiểu rõ ý công tử.

– A đầu ngu, ngươi thử nghĩ kỹ coi, nếu trong tay ngươi có một cây đao thật sắc bén, ngươi có dang tay chặt mạnh vào cây đao này không?

– Không, tỳ nữ thực không nỡ lòng hủy nó.

– Thế thì phải rồi, lúc đối phương thấy cây đao này trong tay ta, trước đã sanh lòng không nỡ, ra tay sẽ hơi chậm vì do dự; chỉ đủ một chút do dự đó, đã dành cho ta cơ hội hạ thủ trước.

– Công tử thực giỏi tâm kế, giỏi toán kế.

Đinh Bằng khẽ mỉm cười :

– Ta chỉ muốn sống, không muốn làm anh hùng, cũng không ham hư danh. Vì muốn sống, ta không ngần ngại sử dụng bất cứ thủ đoạn gì.

– Giả như chỉ vì muốn sống, công tử vốn dĩ chẳng cần đi đâu, chỉ ngồi trong nhà, hỏi ai dám đến gây rắc rối?

Đinh Bằng cười lớn hỏi :

– Tiểu Hương ngươi là người rất thông minh, sao lại nói chuyện ngu như thế. Ngươi cho rằng ta không bước ra khỏi cửa, người khác sẽ buông tha cho ta sao? Như gia gia đã ẩn tránh họ bao nhiêu năm, vẫn không tránh khỏi.

– Tình hình công tử khác với lão chủ nhân.

– Không khác. Bọn Kim Sư trong long luôn luôn lo lắng, muốn tìm được gia gia để sát hại; không phải vì cừu hận, cũng không phải sợ gia gia tìm họ trả thù, mà vì nội tâm sợ hãi.

– Nội tâm sợ hãi?

– Phải, cũng co thể nói tự mình sợ hãi.

– Tự mình có gì sợ hãi?

– Ngươi còn nhỏ, nên không rõ. Đợi khi ngươi ra đời khá lâu, ngươi sẽ rõ. Giả như ngươi làm một chuyện có lỗi với người khác, hoặc ngươi có dã tâm, ngươi sẽ ngồi đứng không yên.

– Tỳ nữ đã hiểu, bọn Kim Sư vì có sự hổ thẹn với lão chủ nhân, nên họ muốn tìm lão chủ nhân để sát hại.

– Phải, còn người có dã tâm, giống như ta hiện giờ, dù ẩn tránh không gặp ai, như có số người luyện đao, hoặc co số người luyện võ công tới mức không kém ta bao nhiêu, họ sẽ tìm đến nhà, muốn đánh bại ta để thành danh.

– Nói vậy, trên đời sẽ không có khi nào được bình tĩnh.

– Không hẳn thế, muốn có cuộc sống an vui bình tĩnh không khó, chỉ cần đừng học võ, đừng nổi tiếng; giống như nông phu trong ruộng, tiều phu trên núi, chẳng có tiếng tăm, sống cuộc đời bìng thường đạm bạc. Số người trên đời này, đề sống rất bình thường yên tĩnh.

Tiểu Hương gật đầu, chợt lại hỏi :

– Hình như những người đó không hẳn khoái lạc.

Đinh Bằng khẽ thở dài, than :

– Mâu thuẫn là chỗ đó. Chúng ta coi bình tĩnh là khoái lạc; họ lại hâm mộ cảnh khoái mã xa hương của chúng ta lúc này. Khổ và vui trên đời này rất khó nói; cho nên ta cần phải đi ra, tìm những kẻ đến phá hoại nếp sống của ta, đánh gục họ trước; như vậy, ít ra cũng được một thời gian bình tĩnh.

– Chỉ một thời gian?

– Phải, đã bước vào giang hồ, sẽ chẳng có ngày được yên; nhiều lắm, chỉ có một khoảng thời gian mà thôi. Khi có một lớp nhân vật phong vân khác ra đời, họ lại tới tìm ta cùng một nguyên nhân.

Tiểu Hương cũng bất giác thở dài một tiếng. Chỉ có Thanh Thanh, thần tình rất bình tĩnh, hình như không nghĩ gì, chỉ cuối nhìn chăm chú đứa con ngủ kỹ trong nôi bên cạnh Đinh Bằng; coi như đó mới là thế giới và nhất thiết sở hữu của nàng.

* * * * *

Xe bỗng dừng lại, Đinh Bằng không xuống xe, chỉ hỏi :

– Chuyện gì đó A Cổ?

A Cổ không trả lời. Đinh Bằng vén màn cửa sổ, thấy A Cổ đang quỳ dưới đất, hướng về phía thi thể một lão nhân, đội nón đồng, mặc đồng giáp, người đó là Đồng Đà.

Thi thể Đồng Đà bị trói chặt, treo trên một cành cây. A Cổ khóc rất thương tâm. Tuy không co âm thanh, nhưng nước mắt chảy dài như mưa.

Đinh Bằng xuống xe, bước tới, hạ thi thể Đồng Đà xuống; mở dây trói, thân mình Đồng Đà bị rơi thành hai mảnh.

Ông ta bị chẻ thành hai mảnh. Thanh Thanh và Tiểu Hương cũng xuống xe, lẳng lặng quỳ trước thi thể. Chỉ có Đinh Bằng đứng nhìn thi thể thật kỹ, một lúc lâu mới tuyên bố :

– Là Liễu Nhược Tùng hạ thủ!

Thanh Thanh ngạc nhiên hỏi :

– Phu gia không nhận xét lầm chứ?

– Ta nghĩ không, mức chuẩn xác của cây đao này, đã nắm được yếu quyết đao pháp. Trên đời này, hiên giờ chỉ có hai người có thể chém được chuẩn xác như thế, một là ta, hai là hắn; vì chỉ có hai người chúng tôi là người được chân truyền đao pháp.

– Liễu Nhược Tùng đã có thể luyện tới cảnh giới như phu gia?

– Chưa, hắn còn kém rất xa. Nếu ta ra tay, Đồng Đà còn sống cũng khó thoát một đao; còn hắn chỉ có thể để lại một đao trên mình Đồng Đà đã chết.

– Hắn hại chết Đồng thúc thúc trước, rồi mới hạ thủ bằng đao?

– Phải, nguyên nhân thực sực cái chết của Đồng Đà là bị trúng độc, cho nên trên tử thi bị chém không có máu.

– Vì sao?

– Đương nhiên vì hắn muốn đoạt cây ma đao.

– Còn đứa con chúng ta?

– Con chúng ta không sao. Liễu Nhược Tùng không làm chuyện ngu ngốc; hắn giữ đứa con dùng để uy hiếp ta.

A Cổ đứng dậy, nhìn Đinh Bằng ra mấy thủ thế, Đinh Bằng khẽ than :

– Ta nhất định không tha nó; việc trả thù, không cần ngươi ra tay; trong tay nó có cây thần đao, ngươi không thể đối địch.

A Cổ còn muốn ra thủ thế, Đinh Bằng đã nói :

– Đem thi thể Đồng Đà lên xe, rồi chúng ta đi tìm nó.

A Cổ ôm xác Đồng Đà đặt lên xe. Đinh Bằng ôm con nói :

– Đi. Ta biết năm mươi dặm phía trước, có ngôi miếu, hãy đến đó an trí xác Đồng Đà trước.

Tiểu Hương bước tới muốn đón đứa nhỏ, Đinh Bằng nói :

– Ta bồng nó được rồi, trên đường sẽ gặp nhiều hung hiểm, công lực ngươi chỉ đủ để tự vệ, không đủ chiếu cố một đứa nhỏ nữa.

Tiểu Hương lui ra, nàng biết bản lãnh của mình, nếu trên đường gặp công kích, quả thực nàng không thể bảo vệ được đứa nhỏ.

Trên đường đến miếu Từ Vân, bọn Đinh Bằng đã gặp tất cả bảy lần chận đánh. Đối phương là người giang hồ không có tiếng tăm, nhưng võ công cao tuyệt, lúc động thủ, họ cùng ra tay một lượt, không theo quy củ giang hồ, đao kiếm, ám khí đều sử dụng.

Bọn Đinh Bằng chỉ có năm người, trong số còn một đứa trẻ mới hơn một tuổi, chẳng những không giúp được gì, còn làm vướng bận tay chân của một người khác.

Đinh Bằng một tay ôm con, còn một tay cầm cây mộc đao giá trị liên thành.

Nhưng hầu hết những người chận đánh, đều chết dưới cây mộc đao của Đinh Bằng.

Trường chiên của A Cổ cũng giết chết mấy người, nhưng cánh tay trái của hắn, cũng bị một lưỡi dao chém trúng gãy xương. Khí công của A Cổ luyện tới mức đao thương bất nhập, nhưng đại hán vô danh địch thủ đã có thể chém được hắn một đao bị thương.

Bị một đao, A Cổ đao thấu tâm can, hắn nghe tiếng xương mình bị gãy, cũng nghe tiếng xương đối phương bị gãy. Đó là trường chiên của hắn đã quất trúng, bẻ gãy xương cổ đối phương.

* * * * *

Lão phương trượng miếu Từ Vân là bạn Đinh Bằng. Lão nhận món tiền nhang đèn Đinh Bằng quyên tặng; nhận lời thu liệm thi thể Đồng Đà, rồi niệm Phật hiệu, đưa bọn Đinh Bằng lên xe. Vì lão thấy từ trên mình mọi người tỏa ra sát khí nặng nề.

A Cổ vẫn dong xe nhắm hướng tiểu đảo, căn cứ của lão phu nhân, nhưng Đinh Bằng kiên quyết ra lệnh :

– Đến Thần Kiếm sơn trang.

Tiểu Hương hỏi :

– Sao lại đến Thần Kiếm sơn trang?

Đinh Bằng :

– Ta có dự cảm, tất cả mọi người đều tụ tập tại Thần Kiếm sơn trang.

Tiểu Hương không nói gì thêm, nàng biết mức thành tựu của vị chủ nhân này trong hai năm vừa qua, tuy không làm việc gì, nhưng hầu như không có chuyện gì không biết, chẳng có chuyện gì không làm được.

Dự cảm của Đinh Bằng hầu như không sai. Trên đường đến Thần Kiếm sơn trang, họ đã gặp rất nhiều nhân vật giang hồ, cùng đi một hướng như họ, nhưng không ai dám gây sự, vì bảy lần chận đánh đã qua, khiến chúng sờn lòng hãi sợ.

* * * * *

Lúc Đinh Bằng tới trước Thần Kiếm sơn trang, trận chém giết đã gần kết thúc.

Trong đống xác chết ngổn ngang, họ đã tìm thấy lão thái thái nằm thoi thóp.

Thanh Thanh bật tiếng khóc :

– Bà… Bà…

Lão thái thái nuốt hơi thở nhẹ :

– Cuối cùng các người đã tới, Thần đao của Đinh Bằng tại sao lại lọt vào tay Liễu Nhược Tùng?

Thanh Thanh kể tóm tắt sự tình một lượt. Lão thái thái lộ vẻ an ủi, thở nhẹ một hơi :

– Thật hết sức cảm tạ Đinh Bằng, ngươi đã chia một đứa con cho chúng ta!

Đinh Bằng cũng gối xuống đáp :

– Đó là chuyện tôn tế cần phải làm.

Lão thái thái :

– Đức nhỏ rơi vào tay chúng, nhất định phải kiếm nó về. Cây đao không lấy lại được cũng thôi. Khi lấy lại được đứa nhỏ về, hãy đưa đến chỗ căn cứ của ta, ở đó còn có hai mươi người, là nhóm đệ tử duy nhất của bổn giáo còn lại; đợi khi đứa nhỏ trưởng thành, sẽ kêu nó đoạt lại thần đao, trùng chấn Ma giáo. Đao trong tay Liễu Nhược Tùng, thành tựu cũng chỉ có hạn. Hai mươi năm sau, đứa nhỏ nhất định đánh bại hắn, tạm để hắn vinh quang hai mươi năm nữa.

Lão phu nhân :

– Liễu Nhược Tùng tuy đáng giết, nhưng hắn đã giết lũ phản đồ Kim Sư, Thiên Mỹ, còn có mấy cao thủ môn phái, gồm những địch nhân năm xưa tham dự hủy diệt bổn giáo, đều bị mất mạng dưới đao của hắn. Lão gia tử đánh ván bài chót này đã dùng thần đao của mình, cũng như đao pháp của mình để trả được thù. Liễu Nhược Tùng tuy cũng giết khá nhiều người của chúng ta, nhưng ta không hận hắn chút nào…

Lão phu nhân như còn muốn nói thêm, nhưng đã kiệt sức, không còn đủ hơi nói tiếp.

Thanh Thanh cất tiếng khóc nức nở. Đinh Bằng đưa con cho nàng, rồi đi thẳng vào cửa trang. Trước cửa trang có rất nhiều người đang dọp dẹp xác chết.

Họ đều là thanh niên rất trẻ, nên không nhận ra Đinh Bằng, cũng không lên tiếng chào hỏi.

Mãi tới sát cửa mới thấy Tạ tiên sinh bước ra, vái chào :

– Đã lâu mới gặp lại Đinh công tử; công tử vẫn bình an chứ?

Giọng Đinh Bằng lạnh lùng :

– Ở đây có khá nhiều người chết!

Tạ tiên sinh :

– Dạ phải! Đây là bổn chủ nhân thi triển thần oai, thanh trừ một số chướng ngại!

– Chủ nhân? Có phải Tạ đại hiệp đã trở về?

– Không, lão chủ nhân đã như chim hạc vỗ cánh tung mây, không màng thế sự nữa. Tại hạ nói đây là chủ nhân mới.

– Chủ nhân mới? Có phải là thiếu chủ nhân?

Tạ tiên sinh cười :

– Cũng không sai mấy, vì thiếu chủ sắp gã cho chủ nhân mới, xây dựng lại Thần Kiếm sơn trang, và bổn trang cũng sắp đổi tên là Thần Đao trang.

– Thần Đao trang? Chủ nhân mới các ngươi là…

– Là Liễu Nhược Tùng, Liễu đại hiệp.

Đinh Bằng cười một tiếng :

– Thì ra hắn. Hắn là đồ đệ của ta.

Tạ tiên sinh cũng cười :

– Liễu đại hiệp không chút tỵ hiềm, vẫn thừa nhận là đệ tử của Đinh công tử. Vì vậy ông ra tiếp nhận thần đao của công tử là chuyện danh ngôn chánh thuận.

– Hắn vẫn thừa nhận là đồ đệ của ta?

Tạ tiên sinh :

– Đinh công tử là bạn tri kỷ vong niên của lão chủ nhân; Liễu trang chủ thành con rể của lão chủ nhân; bề gì cũng là vãn bối. Hơn nữa, nghệ xuất môn hạ Đinh công tử, cũng chẳng kể là mất mặt.

Đinh Bằng lớn tiếng giận :

– Đã vẫn nhận ta là sư phụ, thấy sư phụ đến, sau hắn chưa ra đón tiếp?

Tạ tiên sinh cười :

– Rồi! Sắp sửa ra tới, Liễu trang chủ mình mẩy nhuộm đầy máu, không dám mạo phạm, phải thay quần áo rồi mới dám ra.

Tạ tiên sinh vừa dứt, Liễu Nhược Tùng đã ăn mặc chỉnh tề, dắt tay Tạ Tiểu Ngọc bước ra. Khi thấy Đinh Bằng, hắn liền cung tay :

– Đa ta sư phụ tặng đao. Đệ tử đã dùng cây đao này giết mười bảy tên cao thủ tuyệt đỉnh giang hồ đương thời.

– Giỏi lắm! Hiện giờ ngươi đã là thiên hạ vô địch rồi.

Liễu nhược Tùng :

– Không dám, không dám, trước mặt sư phụ, đệ tử không dám nói vậy. Hơn nữa, còn có vị Thần Kiếm Tạ Hiểu Phong nữa. Có điều, đợi khi đệ tử hoàn hôn với Tạ tiểu thư rồi, lúc đo, một vị là nhạc phụ, một vị là sư phụ, chắc hai vị cũng không chấp trách đệ tử.

Đinh Bằng nhìn Tạ Tiễu Ngọc, nói :

– Chúc mừng Tiểu Ngọc cô nương!

Tạ Tiểu Ngọc cười :

– Không có chi, tiểu nữ không chịu khuất cứ dưới người, Đinh đại hiệp lại không chịu lấy tiểu nữ, tiểu nữ đành phải gả cho ông ta.

– Hắn đã giết Thiên Mỹ cung chủ?

– Phải, ông ta cũng đã giết Kim Sư, họ đều là phản đồ Ma giáo. Ông ta đã nhận trọng trách của Giáo chủ Ma giáo thanh lý môn hộ, nên coi đó là chuyện ông ta cần phải làm.

– Thiên Mỹ cung chủ là mẫu thân cô nương?

– Thân tình giữa tiểu nữ với mẫu thân rất lạt lẽo. Nói cho đúng, bà vẫn chỉ là thị thiếp của Giáo chủ Ma giáo. Liễu Nhược Tùng vì đại nghĩa sư môn mà giết bà ta, tự nhiên tiểu nữ không thể ngăn cản ông ta.

– Ít ra, cô nương cũng không nên gả cho hắn?

Tạ Tiểu Ngọc cười :

– Không gả cho hắn, cả tiểu nữ hắn cũng giết luôn. Tiểu nữ không muốn chết. Nếu Đinh đại hiệp giết chết hắn, tiểu nữ sẽ chẳng cần gã cho hắn.

Đinh Bằng quay sang Liễu Nhược Tùng hỏi :

– Đứa nhỏ con ta đâu?

Liễu Nhược Tùng cười đáp :

– Ở trong trang, đó là tiểu sư đệ của đệ tử, đệ tử sẽ chiếu ứng đàng hoàng.

Đinh Bằng trầm sắc mặt :

– Liễu Nhược Tùng, ngươi nghe cho kỹ, hãy giao đứa nhỏ và trả lại thần đao cho ta, ta sẽ tha chết cho ngươi.

– Đao đó do sư phụ truyền cấp đệ tử.

– Ta chưa nói như vậy. Liễu đại gia chẳng cần phải màu mè gì lễ nghĩa nữa. Ta chưa dạy ngươi một ngày nào võ nghệ; ngươi cũng chẳng cần phải gọi ta là sư phụ nữa.

Liễu Nhược Tùng :

– Hay, sư phụ đã nói thế, đệ tử cũng không miễn cưỡng nữa. Tuổi tác đệ tử cùng sư phụ vốn không tương xứng với danh nghĩa sư đồ. Trước vì có ơn tặng đao, nên đệ tử phải giữ trọn lễ số; hiện giờ không còn chút tình phận nào; vậy chúng ta ai nấy hãy trở về danh vị cũ của mình.

– Hãy đưa đao và bồng con ta ra đây.

Liễu nhược Tùng cười một tiếng :

– Đinh Bằng, con ngươi ở trong kia, ta không cần nó, bất cứ lúc nào, ngươi cũng có thể đến bồng nó về. Còn thần đao này, ta cũng là truyền nhân của Ma giao, mà còn lập đại công, thanh trừ phản đồ và địch nhân, nên ta có đủ tư cách thừa thụ thần đao.

Đinh Bằng cũng cười cười :

– Nếu như ta kiên quyết muốn thu hồi?

– Đó cũng dễ thôi. Ta cướp lấy. Ngươi cướp lại.

Đinh Bằng :

– Ta biết, kêu ngươi ngoa ngoãn trao trả không thể được nên ta đã sẵn sàng, ngươi hãy rút đao ra.

– Ngươi dùng cây đao đang cầm tay để quyết đấu với ta?

Đinh Bằng đưa cây đao ra cho Liễu nhược Tùng coi kỹ, mới nói :

– Cây đao này của ta, coi đẹp hơn cây thần đao trong tay ngươi, mà người trong thiên hạ đều biết tiếng. Còn cây thần đao mà chỉ có người giang hồ mới biết mà thôi.

Liễu Nhược Tùng nhìn kỹ cây đao mộc, khen :

– Quả nhiên là cây đao kiệt tác, trước kia, nghe nhiều người nói, ta vẫn chưa tin. Ngươi dùng nó để quyết đấu với ta?

– Không phải quyết đấu. Là giết ngươi. Giết chết ngươi!

– Có phải ngươi nói chơi không? Nó có thể giết được người sao?

– Đã là đao, thì có thể giết người. Ta đã dùng nó giết mười mấy người rồi.

– Cây đao trong tay ta là Ma Thần chi đao, thiên hạ nghe tiếng, bay hồn vỡ mật.

– Những người ta giết, trong tay cũng đều cầm vũ khí.

Liễu Nhược Tùng giơ đao lên, trong lòng không tin lời Đinh Bằng. Mộc đao của Đinh Bằng cũng nhằm chém thẳng tới. Hai người đều tập phương thức chém của Ma giáo thần đao, nên lối xuất thủ của nhau đều rất rõ, Hai cây đao đều nhằm thành một trực tuyến, chém tới.

Muốn phân rõ kết quả, nhất định phải chẻ đao của đối phương thành hai mảnh trước, rồi mới chém thân mình của đối phương.

Liễu Nhược Tùng xuất thủ hơi chậm, nhưng đao trong tay hắn là Viên Nguyệt loan đao, không vật cứng rắn nào có thể đương cự, nên hắn tin tưởng tuyệt đối thắng được Đinh Bằng. Vì vậy, khi hai đao chạm nhau, hắn chợt nghĩ tới giá trị trân kỳ của cây mộc đao, không tránh khỏi chút do dự.

Đây vốn là dự liệu của Đinh Bằng, muốn tranh thủ tốc độ.

Đao và đao chạm nhau. Mộc đao bị chẻ thành hai mành, nhưng công thế của Đinh Bằng không ngừng, hai mảnh đao chém thằng xuống, mình Liễu Nhược Tùng bị chia thành ba mảnh.

Đinh Bằng thu hồi cây thần đao trong tay Liễu Nhược Tùng, nói một câu :

– Có số người dù có thần đao trong tay, nhưng không thể trở thành “đao trung chi thần”!