Chương 16: Giải Thoát

Viên Nguyệt Loan Đao

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thì ra đây là mộ của hai người.

Yến Thập Tam, người đã đánh bại ông ta; Mộ Dung Thu Thu, vợ ông ta.

Mộ Dung Thu Thu cũng là kẻ tử thù đại địch lớn nhất trong đời ông ta. Không rõ ràng đã dùng bao nhiêu phương pháp, dồn Tạ Hiểu Phong hầu như tới chỗ chết.

Tuy cả hai người đều đã chết, nhưng Tạ Hiểu Phong không quên họ. Cho nên, Tạ Hiểu Phong mới nói, tại nơi đây ông ta không có kiếm.

Tạ Hiểu Phong tuy thiên hạ vô địch, nhưng từng bại dưới tay hai người này.

Mộ Dung Thu Thu khiến ông ta thất bại bao nhiêu lần. Yến Thập Tam chỉ đánh bại ông ta một lần, khiến ông ta vĩnh viễn không đòi lại được.

Cho nên, Tạ Hiểu Phong mới đặt tên chỗ này là Tàng Kiếm Lư.

Bất kể kiếm ông ta sắc bén tới đâu, nhưng tới đây, đã không còn phong mang sắc bén.

Bất kể trong cuộc sống, Tạ Hiểu Phong có vẻ vang huy hoàng bao nhiêu, nhưng trước mặt hai người này, ông ta vĩnh viễn là kẻ thất bại.

Đối với vị lão nhân này, trong lòng Đinh Bằng khơi dậy sự tôn kính thật tình.

Hai người đó đều đã chết, nhưng Tạ Hiểu Phong lại thiết trí như thế này để tự khích lệ mình.

Vì sao ông ta làm vậy?

Yến Thập Tam và Mộ Dung Thu Thu đều chẳng phải người đáng tôn kính.

Tạ Hiểu Phong chôn họ nơi đây, tuyệt chẳng phải để kỷ niệm họ.

Ông ta làm vậy vì lý do gì?

Lần này Đinh Bằng đã không cần hỏi thêm tại sao, hình như đã hiểu rõ đáp án.

Lặng lẽ giây lát, Đinh Bằng mới đứng dậy nói :

– “Tại hạ đến đây để tìm tiền bối khiêu chiến quyết đấu.” Ngữ khí rất tôn kính.

Tạ Hiểu Phong gật đầu :

– Lão phu biết, đã lâu lắm chưa có ai đến tìm lão phu quyết đấu.

– Tại hạ chẳng phải vì để thành danh, mà thực tình chỉ muốn cùng tiền bối quyết đấu.

– Lão phu biết. Gần đây, Đinh tiểu hữu đã là đại danh nhân rồi.

– Với sự tạo nghệ đao pháp của tại hạ, tại hạ cho rằng có thể so kiếm với tiền bối để phân cao thấp.

– Tiểu hữu quá khách sáo, tiểu hữu có thể nói đánh bại được lão phu mới đúng.

– Nhưng bây giờ, tại hạ không sao có thể rút đao đối địch với tiền bối.

– Là vì lúc này, trong tay lão phu không có kiếm.

– Chưa hẳn là thế, vì lúc này bất cứ ai cũng có thể giết được tiền bối.

– Không sai, sở dĩ lão phu đặt ra cấm giới ngoài cửa, không cho ai vào, vì trong đây, lão phu chỉ là một ông già trói gà không chặt.

– Nhưng tại hạ biết rõ, ra khỏi chỗ này, tại hạ không phải đối thủ của tiền bối.

– Cũng chưa nhất định, được thua rất khó nói.

Đinh Bằng ôm đao cung tay nói :

– Tại hạ đã thua, làm phiền tiền bối, đa tạ sự chỉ điểm của tiền bối.

Tạ Hiểu Phong không có ý định giữ Đinh Bằng lại, chỉ hỏi :

– Năm nay tiểu hữu bao nhiêu tuổi?

Đinh Bằng đáp :

– Mười tám tuổi.

Tạ Hiểu Phong cười, nói :

– Tiểu hữu rất trẻ; lão phu năm nay đã năm mươi sáu rồi, nhưng năm lão phu bốn mươi sáu tuổi, mới lập Tàng Kiếm Lư; tiểu hữu so với ta trễ mười tám năm.

– Nhưng tiền bối đã ở đây mười năm rồi.

– Không! Thời gian lão phu ở đây không nhiều, vẫn thường ra ngoài lui tới, thói quen hiếu động của lão phu không đổi được, tiểu hữu có vận may hơn lão phu.

– Tại hạ có vận may hơn tiền bối?

– Đúng, lão phu luôn được thành công, nên lãnh thụ thất bại, giáo huấn quá trễ, còn tiểu hữu vừa bắt đầu đã bị vùi dập thất bại, do đó, sức tiến bộ sau này rất khó nói.

Đinh Bằng suy nghĩ một chút, nói :

– Hy vọng sau này có cơ hội cùng tiền bối quyết chiến một trận.

– Hoan nghinh, hoan nghinh, nhưng tốt nhất là chúng ta vẫn gặp nhau tại đây.

– Tại sao?

– Tiểu hữu đã vào qua đây, Tàng Kiếm Lư không thể kể là cấm địa nữa.

– Tại hạ cảm thấy rất có lỗi.

– Bất tất phải xin lỗi, lúc tiểu hữu tới, nơi đây vẫn là Tàng Kiếm Lư, vì chỗ này chỉ có lão phu và tiểu hữu biết, tiểu hữu rõ không?

Đinh Bằng cười :

– Tại hạ rõ, tại hạ nhất định nhớ kỹ câu này, không tiết lộ với bất cứ ai.

– Đặc biệt là con gái của lão phu.

Đinh Bằng hơi ngạc nhiên, bỗng lại hỏi :

– Rút cuộc, nàng có phải con gái tiền bối không?

– Phải.

Đinh Bằng không nói gì thêm, rảo bước đi ra.

* * * * *

Lúc Đinh Bằng rời Tàng Kiếm Lư, chàng bất giác quay đầu lại nhìn hai ngôi phần mộ, nhìn tòa mâu đình, trong lòng dạt dào niềm tôn kính, càng bội phục cảnh giới kiếm thuật của Tạ Hiểu Phong.

Lúc ngoài cửa trang, chàng từng nghe lãnh tụ năm đại môn phái luận đao.

Năm đại môn phái, là môn phái rất có thực lực trên giang hồ đương thời.

Lãnh tụ của họ tất cũng là người có võ công tối cao trên giang hồ.

Nhưng người võ công tối cao trên giang hồ, không hẳn là người võ công tối cao trong thiên hạ. Điểm này chắc họ cũng thừa nhận, cho nên, lúc họ đến Thần Kiếm sơn trang, người nào người nấy đều lộ vẻ cúi mình khuất tất, thậm chí, lúc Tạ Tiểu Ngọc cười cợt trào lộng đối với họ, họ cũng ngoan ngoãn không phản ứng.

Họ cho rằng đao của Đinh Bằng, tức trình độ tạo nghệ của con người Đinh Bằng, tức là trần thế vô địch; nhận định này cũng chẳng phải không đúng.

Chẳng qua, họ không rõ còn có cảnh giới cao hơn.

Tạ Hiểu Phong là kiếm khách, cảnh giới của ông ta đương nhiên trên kiếm, mà lúc này là lúc ông ta truy cầu cảnh giới cao hơn.

Kiếm, vũ khí; đao, cũng vũ khí.

Võ học đến cảnh giới chí cao, đao và kiếm đã không còn phân biệt, chúng chỉ là sự nối dài của chi thể mà thôi.

Cảnh giới của Đinh Bằng, chỉ tới trình độ “đao tức người, người vẫn người”.

Đao do người sai khiến, người là hồn đao, đó là cao thủ của trần thế.

* * * * *

Nhưng Tạ Hiểu Phong?

Lúc ông ta đạt tới cảnh giới đó, không rõ lúc nào, nhưng có thể khẳng định là mười năm trước, ông ta đã vượt tới, vì ông ta đã xây cất Tàng Kiếm Lư.

Trong Tàng Kiếm Lư, ông ta truy cầu một cảnh giới khác, một loại phản phác quy chân khác, cảnh giới đó từ xán lạn quay về bình đạm.

Đó là cảnh giới “kiếm tức là kiếm, ta tức là ta”, “kiếm chẳng phải kiếm, ta chẳng phải ta”; đó cũng là cảnh giới Tiên và Phật.

Trên mình Đinh Bằng còn phải mang đao, cây đao cong cong, như vành trăng non lưỡi liềm. Cây đao trên thân có khắc bảy chữ, “Đêm xuân lầu vắng nghe mưa rơi”. Cây ma đao khi ra khỏi bao, chẻ ngay chính giữa, quỷ thần khiếp sợ.

Nếu không có cây đao này, Đinh Bằng cũng có thể chẳng phải Đinh Bằng trước kia, nhưng cũng tuyệt không thể thành Đinh Bằng hiện tại.

Đao và người của Đinh Bằng vẫn chưa thể chia rẽ.

Trong tay Tạ Hiểu Phong nguyên cũng có một cây thần kiếm.

Nhưng mười năm trước ông ta đã cất giấu, không sử dụng thần kiếm đó nữa.

Hiện tại, ông ta vẫn chưa đạt cảnh giới tối cao, nên ông ta còn cần đến Tàng Kiếm Lư, mới có thể tiến vào cảnh giới đó được.

Tàng Kiếm Lư không có gì đặc biệt, chỉ có hai ngôi phần mộ; trọng yếu là ý nghĩa của hai ngôi phần mộ đó đối với ông ta.

Tại một nơi nào khác, cũng thiết trí hai ngôi mộ tương tự, đối với ông ta phải chăng cũng có cùng ý nghĩa?

Đinh Bằng không hỏi, nhưng tin rằng có hỏi Tạ Hiểu Phong cũng không trả lời.

Vì hiện tại, cảnh giới mà họ mò tìm, là một cảnh giới hoàn toàn khác lạ, mỗi bước đều bước xưa nay chưa có ai đạt tới; vì vậy, ắt cần phải tiến vào thực sự, mới có thể biết là gì.

Vả lại, dù có người đã tiến vào được rồi, cũng không cách nào đem cảm thụ của mình nói cho người khác biết, vì người khác chưa có kinh nghiệm cảm thụ đó.

Đinh Bằng còn nhớ câu nói của Tạ Hiểu Phong: “Lần sau lúc tiểu hữu tới, nơi đây đã không có Tàng Kiếm Lư nữa”.

Lúc kiếm thức tới mức chí hung chí ác, đã không còn quan hệ nhiều với trình độ tạo nghệ. Kiếm thức sẽ là kiếm thức; đã có thể thi triển chiêu thức đó, tức là đã có thể phát huy được tinh hoa của kiếm chiêu; nếu sai một chút, sẽ chẳng thể kể là kiếm thức. Chỉ có chiêu thức khác hung hơn, ác hơn, mới phá được; ngoài ra không có phương pháp thứ hai.

Đạo lý này, Đinh Bằng đã sớm hiểu rõ.

Lúc chàng dùng chiêu kiếm thức “Thiên Ngoại Lưu Tinh” tổ truyền, chuẩn bị khiếu ngạo giang hồ, chàng đã biết đạo lý này rồi.

Cho nên lúc xuất đạo, chàng đã tràn đầy lòng tin.

Nhưng cái tên Liễu Nhược Tùng đáng chết và con mụ Khả Tiếu đáng chết, hai vợ chồng đã bày mưu, đánh lừa đoạt lấy chiêu kiếm của chàng.

Vì vậy, Liễu Nhược Tùng mới phá được chiêu kiếm “Thiên Ngoại Lưu Tinh”

của chàng.

Vì vậy, sau này, chàng mới toàn lực trả thù, giết chết con đàn bà hóa danh Khả Tiếu, nhưng để lại mạng sống Liễu Nhược Tùng.

Chẳng phải Liễu Nhược Tùng có điểm đặc biệt đáng kể gì, đó là vì Liễu Nhược Tùng không đáng chết.

Liễu Nhược Tùng đủ khả năng tìm ra khuyết điểm của chiêu kiếm “Thiên Ngoại Lưu Tinh” đó, đã chứng minh chiêu kiếm pháp chưa phải vô địch.

Giáp Tý lại nói: “Trong những năm vừa qua, chủ nhân mải mê nghiên cứu kiếm đạo, đã đạt mức “đăng phong tạo cực”, nhưng trước sau, vẫn không thể thoát ra được sự kiềm chế của chiêu kiếm đó.

Đinh Bằng hiểu rõ điểm này.

Tạ Hiểu Phong tự giam mình trong Tàng Kiếm Lư, cũng giống như Phật gia diện bích, đạo gia tọa quan, để suy nghĩ tìm cách thoát khỏi kiềm chế, một sớm tham ngộ, tức là thoát ra để bước lên một tầng cảnh giới mới khác.

Tạ Hiểu Phong phải tự giam trong Tàng Kiếm Lư, tức là vẫn chưa thoát khỏi áp lực của chiêu kiếm đó, và chưa có cách khống chế được chiêu kiếm đó.

Nhưng Đinh Bằng đã dùng phương thức “binh khí không nhuốm máu”, phá được chiêu kiếm đó, giúp Tạ Hiểu Phong bồng dưng được quán thông.

Cho nên, lúc Đinh Bằng nhận thua, Tạ Hiểu Phong không tiếp thụ.

Trước lúc này, nếu chàng gặp gỡ Tạ Hiểu Phong, cũng có thể ông ta không thua chàng; cũng có thể không thắng chàng.

Kết quả giằng co giao đấu, rất có thể lưỡng bại câu thương, hoặc có thể cả hai bên đều lui, không được, không thua, và chỉ tiếp xúc một lần rồi thôi.

Nhưng nếu tái chiến, Đinh Bằng tất phải thua, vì tài nghệ của chàng đã kiệt, mà Tạ Hiểu Phong đã thoát quan, bước vào trình độ phát triển vô cùng.

* * * * *

Hiện tại, Đinh Bằng đã cao hứng thêm, vừa qua, chàng còn có chút không thỏa mãn, nhưng hiện tại không còn nữa.

“Rốt cuộc, ta vẫn có thể được kể là thiên hạ vô địch”. Chàng tươi cười nhìn bốn tên kiếm nô đang đứng trước mặt, nói :

– “Từ nay trở đi, Thần Kiếm sơn trang sẽ không có Tàng Kiếm Lư nữa.”

Giáp Tý cười cười nói :

– Không có nữa, cũng không cần có nữa.

– Sau này bốn vị cũng chẳng cần phải canh giữ nơi đây nữa.

Giáp Tý gật đầu :

– Phải, Đinh công tử chẳng những giúp đỡ chủ nhân, mà còn giúp chúng tôi được giải thoát.

– Sau này, bốn vị còn lưu lại đây không?

– Vừa rồi, Tạ tiểu thư cũng hy vọng chúng tôi lưu lại, nhưng chúng tôi từ chối, Thần Kiếm sơn trang, không thích hợp với chúng tôi.

– Nơi nào mới thích hợp với các vị?

– Có rất nhiều chỗ. Nguyên trước kia, chúng tôi vì kiếm mà sống, lấy kiếm làm lẽ sống, hiện tại, chúng tôi đã có thể buông kiếm, có rất nhiều việc có thể làm, thí dụ như: lão phu thích hoa, có thể làm một thợ chăm sóc trồng hoa; Ất Sửu thích nuôi cá, lão ta có thể mở một ngư trường, chuyên tâm chú ý nuôi cá của lão ta…

– Các vị buông kiếm thực sao?

– Đúng vậy, chúng tôi cần phải buông kiếm.

– Các vị nên biết, nếu các vị đừng buông kiếm, trên giang hồ, lập tức các vị sẽ được hưởng sự tôn vinh vô hạn.

– Chúng tôi biết, chủ nhân đã nói qua, nếu chúng tôi ra ngoài, lập tức có thể trở thành cao thủ nhất lưu, đương thời ít có địch thủ.

– Chẳng lẽ các vị không muốn?

– Chúng tôi rất muốn, nhưng có một nan đề, là sau khi thành cao thủ nhất lưu giang hồ, sẽ không có thời gian làm chuyện chúng tôi thích nữa.

– Đinh công tử có thể nhận thấy, tuổi tác chúng tôi không còn nhỏ, có thể nói đã quá nửa đời người; nửa đời trước vì kiếm mà sống; nửa đời còn lại, có thể không vì kiếm nữa, chúng tôi muốn vì mình mà sống.

Đối với bốn người này, Đinh Bằng cảm thấy rất kính nể, ít ra, họ đã nhìn thấu vòng danh lợi ràng buộc, từ nay về sau, họ có thể hưởng được nếp sinh hoạt khoái lạc.

Vì vậy chàng hỏi thêm một câu, mà chỉ là câu hỏi tùy tiện :

– Sinh hoạt của các vị đều đã có an bài chứ?

Chàng nghĩ, Tạ Hiểu Phong nhất định đã có an bài cho họ.

Quả nhiên Giáp Tý tươi cười nói :

– Có, lúc chủ nhân thiết lập Tàng Kiếm Lư, đã cấp cho chúng tôi mỗi người năm vạn một ngàn hai trăm lạng bạc.

Đinh Bằng :

– Đây là một khoản tài sản không nhỏ.

Giáp Tý cười :

– Đây chỉ là phí dụng năm thứ nhất.

– Mới là năm thứ nhất, vậy mười năm nay, mỗi người các vị đã nhận được khoản tài sản kếch sù, đếm không xuể?

Giáp Tý :

– Không, đếm được rất rõ và rất mau, vì chỉ có một khối, một khối bạc nặng một trăm lạng.

Đinh Bằng ngạc nhiên không rõ :

– Chỉ có một khối một trăm lạng?

– Đúng vậy, đây kể như chủ nhân đã rất khảng khái rộng rãi rồi.

– Đầu óc các vị phải chăng có vấn đề?

– Không, chúng tôi rất bình thường; đầu óc cũng rất tỉnh táo.

Đinh Bằng vỗ vỗ đầu mình :

– Vậy chắc đầu óc tại hạ có vấn đề.

Giáp Tý cười :

– Đầu óc Đinh công tử cũng không có vấn đề, chỉ là không rõ điều chủ nhân ước định với chúng tôi mà thôi.

– Hả?

– Chủ nhân ước định với các vị như thế nào?

– Chủ nhân ước định rằng, nếu chúng tôi ở đây một năm, rồi muốn ly khai, có thể đem theo năm vạn một ngàn hai trăm lạng; ở lại đến năm thứ hai, chỉ còn hai vạn năm ngàn sáu trăm lạng. Cứ như vập, mỗi năm giảm một nửa, đến hiện tại là mười năm, mỗi người chúng tôi chỉ còn đúng một trăm lạng.

Đinh Bằng kêu lên ngạc nhiên :

– Đó là phép tính của nước nào vậy?

Giáp Tý :

– Đây là toán pháp của chủ nhân dành cho chúng tôi. Nếu chúng tôi chỉ ở đây một năm, kiếm thuật chưa tinh, tâm khí phù động, cần phải có số bạc lớn như vậy, mới có thể yên ổn sống qua ngày, bằng không, sẽ lâm vào đường đạo tặc, mới có thể mãn túc dục vọng của mình.

Đinh Bằng gật gù :

– Điểm này hình như cũng có lý.

Giọng Giáp Tý có vẻ tôn kính :

– Chủ nhân luôn có lý.

Đinh Bằng cười :

– Nếu tại hạ đến muộn mấy năm nữa, các vị há chẳng chỉ còn một lạng bạc?

– Đúng vậy, nếu chúng tôi có thể được theo cùng chủ nhân mấy năm nữa, thì một lạng bạc cũng chẳng có, nhưng chúng tôi vẫn có thể sống an nhiên, rất vui vẻ.

Đinh Bằng bật cười :

– Nói vậy, tại hạ đã đến quá sớm rồi.

Giáp Tý cũng cười :

– Nói theo chúng tôi, tuy cũng hy vọng được theo chủ nhân lâu thêm mấy năm nữa nhưng nghĩ lại, thấy chủ nhân sớm ra khỏi tầng chướng ngại này, bước lên tần lầu cao hơn, thì điểm hy sinh của chúng tôi cũng đáng lắm.

Đinh Bằng cười ngất :

– Không sai, không sai, đúng là xứng đáng, xứng đáng lắm.

* * * * *

Bọn họ bị giảm thấp thù lao của mình mà lại cảm thấy chiếm được tiện nghi.

Rời bỏ thân phận nô lệ, lại cho là một loại hy sinh.

Bất cứ ai cũng đều cho họ là ngu muội, chỉ có họ tự biết không phải; đương nhiên còn có Đinh Bằng cũng thấu hiểu.

Cho nên, họ mới cùng cười được sảng khoái như vậy.

* * * * *

Sau trận cười, Đinh Bằng mới hỏi :

– Nếu các vị thấy tiền bạc không đủ….

Giáp Tý vội ngắt lời :

– Không! Không! Chúng tôi thấy rất đủ, vì nguyện vọng của chúng tôi đều rất đơn giản, rất dễ dàng mãn túc, vả lại, trong mười năm rồi, chúng tôi đã tập được thói quen lao động, nên sau khi ra ngoài, chẳng những chúng tôi không cần dùng đến một trăm lạng đã có, mà qua bốn, năm năm sau, chúng tôi còn để dành thêm được một trăm lạng khác nữa.

Đinh Bằng bất giác khơi dậy lòng khâm phục, biết rõ thêm thân giá của người giang hồ bên ngoài. Một kiếm thủ hạng năm, chỉ cần chịu bán mệnh, hay đi làm một tên phổ ky tiệm ăn, mỗi tháng cũng có thể kiếm được trên trăm lạng bạc. Bốn người này, có thể kể vào loại kiếm thủ đặc cấp, lại cần phải tốn bốn, năm năm, mới hy vọng để dành được một trăm lặng bạc, đương nhiên, số bạc đó phải bằng vào lao lực khó nhọc mới kiếm được.

Đây quả thực hoài vọng đạm bạc cao siêu biết dường nào.

Nhưng, Đinh Bằng buông tiếng than :

– Tại hạ với các vị không có quan hệ, vốn không cần tại hạ quan tâm các vị, chẳng qua, tại hạ nghĩ, từ nay về sau, Tạ Hiểu Phong, có thể không có thời giờ và tinh thần đến chiếu cố các vị nữa.

– Đúng vậy, chủ nhân nói, cần đi xa một vài năm, thăm mấy người bạn cũ.

– Đi rất xa phải không?

– Rất xa, xa lắm, nghe nói là đi sâu vào vùng đại mạc, cùng tận biên hoang.

Chỉ có những nơi đó, mới có những cao nhân kỳ sĩ ẩn thế; cũng chỉ có những người đó mới có thể làm bằng hữu Tạ Hiểu Phong.

Đối với Tạ Hiểu Phong, ngoài sự tôn kính và khâm phục, Đinh Bằng còn thêm sự tiễn mộ. Tiễn mộ ông ta đã thoát khỏi mọi chuyện trần thế câu thúc.

Đinh Bằng thì chưa thể, vì chàng vẫn còn một phần quan hệ đối với giang hồ. Chẳng hạn như bốn người trước mặt chàng hiện giờ, tuy vô quan hệ, nhưng chàng vẫn có phần quan thiết.

Cho nên, chàng thành khẩn nói với họ :

– Thế giới bên ngoài, không đơn giản như các vị tưởng tượng đâu, trừ phi các vị là người bình thường thực sự.

Bốn người này, đương nhiên không phải; người từ Thần Kiếm sơn trang ra, đều chẳng phải bình thường, nhất là, người do đích thân Tạ Hiểu Phong điều giáo.

Giáp Tý không đợi chàng nói tiếp, đã lên tiếng :

– Chúng tôi rõ, lúc chúng tôi có vấn đề gì không giải quyết được, nhất định sẽ đến xin Đinh công tử giúp đỡ.

Đinh Bằng cười cười. Nói chuyện với người thông minh là điều vui thích, và không tốn hơi sức, vì vậy, cuối cùng chàng chỉ nói ba tiếng :

– “Hẹn gặp lại”.

Ý nghĩa của ba tiếng “hẹn gặp lại”, thường thường cũng là chẳng cần gặp lại.

Trong lòng chàng cũng mang ý nghĩa này; chàng thực tâm chúc phúc cho họ, mong nọ được trở thành người bình thường để được hưởng cuộc sống an lành.

* * * * *

A Cổ đợi chàng ngoài cửa.

Người này vĩnh viễn trung thành, không nói chuyện được, nhưng đầy khôn ngoan. Khi gã biết chủ nhân ở trong Tàng Kiếm Lư, đã không có nguy hiểm, gã bèn lui ra.

Gã tuy không rõ ngoài cửa có nguy hiểm hay không, nhưng ít ra cũng có thể có chuyện nguy hiểm, nên gã đợi ngoài cửa.

Tạ Tiểu Ngọc đợi trong sảnh. Nàng cũng là người thông minh.

Lúc nàng biết trong Tàng Kiếm Lư. Nàng không có địa vị, nàng liền rời khỏi chỗ đó. Nàng cần địa vị; nàng muốn nơi có thể biểu hiện được địa vị nàng. Cho nên, nàng lui về Thần Kiếm sơn trang. Đây mới là địa bàn của nàng. Nàng đợi Đinh Bằng tại đây. Nhưng nàng đối với Đinh Bằng ra sao? Trong nụ cười của nàng chứa đựng gì?

Đinh Bằng nhìn thấy nụ cười của nàng, nhưng không đón hiểu được dụng ý của nàng.

* * * * *

Đinh Bằng đi trước, A Cổ theo sát phía sau.

Tuy hai người phát hiện trong Thần Kiếm sơn trang, bao trùm bầu không khí quỷ dị; hình như xa xa bốn phía chung quanh đều có người rình rập. Nhưng Đinh Bằng coi thường, A Cổ cũng chẳng để ý. Qua hành động chậm chạp của kẻ rình rập, hai người biết họ chỉ là kẻ bình thường, không đáng sợ. Đối với bọn người dòm lén, không tạo thành sự uy hiếp, hai người thực chẳng buồn để tâm, chỉ coi như bầy chuột già chui rút trên nóc nhà.

Chuột già đương nhiên cũng là loại động vật khiến người ta rất ghét. Chúng phá hoại đồ đạc, quần áo, gây một số tổn thất đáng kể.

Nhưng không ai sợ chuột; không ai vì trong nhà có chuột mà mất ngủ.

Những kẻ lén lút này, Đinh Bằng và A Cổ coi là bầy chuột, tuy không đến nỗi khiến hai người cảm thấy kinh hoàng, nhưng làm họ rất kém vui, mà còn chán ghét.

Cuối cùng, Đinh Bằng nhịn không nổi, lên tiếng :

– Những người này theo dõi chúng ta rất lâu, ta không thích nữa.