Chương 17: Người yêu bé nhỏ

Vì Em Mà Anh Đến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sau trận tuyết lớn, chim cánh cụt xui xẻo quả nhiên đã ứng nghiệm với một câu nói cũ, bệnh đến như núi đổ.

Bệnh tình của Duy An nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng, cô ngủ ở nhà Tống Thư Minh một tối, uống thuốc xong, nhưng sáng hôm sau đầu óc vẫn nặng trịch, mặt mày choáng váng, vậy là cô đành gọi điện cho Cố Mộng Mộng, nhờ xin nghỉ phép giúp.

Giọng sinh viên chăm ngoan có vẻ kỳ quái, cằn nhằn: “Hôm qua An Ni đến tìm cậu, nhưng hình như cậu tắt máy suốt, cô ấy bảo không gọi cho cậu được, sau đó chạy về ký túc, rất tức giận, làm mình sợ chết khiếp.”

Duy An không hiểu vì sao, hơn nữa hiện tại cô khó thở nên cảm giác vô cùng khó chịu, chỉ ậm ừ một tiếng rồi cúp máy, suy nghĩ mãi vẫn không biết Trình An Ni xảy ra chuyện gì.

Tuyết đã ngừng rơi, những ngày âm u liên miên ở thành phố Lan đã chấm dứt, trời hửng nắng, vài tia nắng ấm áp hắt vào phòng, Duy An phát hiện ra hình như Tông Thư Minh đã dọn dẹp khiến căn phòng trở nên ấm áp, sạch sẽ hơn.

Chín giờ rồi, Tống Thư Minh vẫn chưa lên lớp.

Anh lại mang thuốc giảm sốt tới, ép cô uống. Duy An bối rối nhìn quanh, bỏ chăn ra muốn mặc áo khoác, “Em đã xin nghỉ học rồi, về ký túc ngủ cũng được, thầy cũng phải đi dạy chứ, cứ mặc kệ em.”

Anh đang cầm cốc nước, đột nhiên cúi xuống hôn lên trán cô, “Ký túc rất lạnh, lại dễ lây sang các bạn khác, em cứ ở tạm đây đi, ngày mai khỏi anh đưa em về.”

Nụ hôn của anh như an ủi, lại như mang theo nỗi lưu luyến nặng nề.

Cô lại đỏ bừng mặt, lén nhìn anh, lẩm bẩm muốn giải thích nhưng ánh mắt Tống Thư Minh nhìn cô lại ra chiều thích thú, vò vò tóc cô rồi ấn cô nằm xuống, đắp chăn cho cô, xong anh nói: “Nghĩ linh tinh gì vậy, em đã nhận lời rồi, chúng ta ở bên nhau, đương nhiên anh phải chăm sóc tốt cho em.”

Từng hạt bụi nhỏ xíu trong không khí cũng trở nên sinh động lạ thường vì câu nói này.

Duy An gật đầu, vì sốt nên rõ ràng cô cũng lười biếng, nằm trên giường nhìn anh, bỗng Tống Thư Minh hốt hoảng, đột nhiên đặt cốc nước trên tay xuống, nhìn cô chằm chằm: “Annie… em…”

Sự luông cuống của anh khiến cô bé đang nằm co mình trong chăn kinh ngạc, chạm chạm vào ngón tay anh nói: “Thầy?”

Tống Thư Minh bừng tỉnh, chỉ đẩy gọng kính rồi cười lắc đầu. “Không có gì, anh chỉ thấy… vừa rồi em rất giống mười năm sau…”

“Mười năm sau? Làm sao thầy biết mười năm sau em sẽ thế nào?”

Anh càng cười lớn hơn, nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ ngẫm nghĩ, rồi nói: “Đoán thôi mà, cũng có thể tiểu Annie của anh mười năm sau sẽ thay đổi, ví dụ như… bạo dạn và gợi cảm hơn?”

Duy An lè lè lưỡi lắc đầu, cũng bật cười, vuốt vuốt mái tóc rối bời vì bị ốm của mình, nuối tiếc: “Thầy, em xui xẻo như vậy, có lẽ bao nhiêu năm nữa cũng không thay đổi được đâu.”

Cô chẳng xinh đẹp, lại đã quen với cuộc sống bình lặng, yên tĩnh của một cô gái đuôi phượng, may mắn và hạnh phúc dường như cách cô rất xa, cô càng không bao giờ có những suy nghĩ bạo dạn mới mẻ như những cô gái khác, sao có thể thay đổi đây?

Tống Thư Minh nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay cô, vỗ vỗ lên người cô qua lớp chăn bông dày, giống như dỗ dành cô bé con mà mình hết lòng yêu thương: “Ngủ đi, nghỉ ngơi cho tốt, đổ chút mồ hôi sẽ hết sốt thôi.”

Haizz… Cô vẫn còn là một cô bé, không muốn tới bệnh viện, sợ bị tiêm, sợ uống thuốc.

Duy An nghe lời nhắm mắt, một lúc sau lại mở ra, hỏi anh với giọng thấp thỏm: “Thầy, sao em chẳng thấy thầy đi làm? Nhà trường chắc nhiều việc lắm chứ? Đừng để lỡ…”

Anh lắc đầu: “Không sao, gần đây không bận.”

“Vậy…”

“Annie, nếu em có thể quay về mười năm trước, em muốn thay đổi thứ gì?” Đột nhiên anh cắt ngang sự nghi hoặc của cô, mà tự hỏi một câu theo ý mình, vẻ mặt rơi vào trạng thái trầm tư.

Duy An cũng ngẫm nghĩ, mười năm trước? Mười năm trước cô mới tám tuổi: “Khi em tám tuổi cuộc sống rất tệ, bố thường xuyên ra ngoài và gặp gỡ rất nhiều phụ nữ, bố chê em phiền nên bỏ em cho cô nuôi.”

Tống Thư Minh quay lại nhìn cô, khẽ gật đầu, có lẽ nghĩ đến việc gia đình cô từng xảy ra biến cố, nên không hỏi thêm gì nữa. Duy An lại thấy cuối cùng cũng có người để tâm sự, nên tuôn trào cảm xúc: “Thực ra cũng chẳng có gì, em sinh ra không được bao lâu thì mẹ mất, bố suốt ngày chìm trong men rượu, cờ bạc, vì vậy, không quan tâm đến em, em lớn lên ở nhà cô, ở thành phố B.”

Cô nói mãi nói mãi, nghiêng mặt đi, xoay lưng về phía Tống Thư Minh, giọng mỗi lúc một nhỏ: “Hồi em mới lên cấp hai, bố cưới vợ khác, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với em.”

Người đàn ông ngồi bên cạnh vỗ về cô, như muốn nói với cô rằng, những chuyện ấy anh đều biết cả.

Rõ ràng anh là người xuất hiện muộn nhất, nhưng tại sao anh luôn thể hiện như mình biết hết mọi chuyện?

Anh tiếp tục dỗ cô ngủ: “Đừng buồn nữa, anh biết em nhớ mẹ, nhưng Annie, em phải biết chuyện của người lớn đã qua rồi. Em xem, giờ em đã thi đỗ đại học, sau này em sẽ trở thành họa sĩ tranh sơn dầu, em sẽ sống rất tốt, mẹ em chắc mừng lắm.”

Cô buồn bã gật đầu, vẫn muốn khóc, trong người khó chịu, nên chỉ mơ mơ màng màng gọi mẹ rồi thiếp đi.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, Duy An không biết là mình sốt tới hồ đồ hay cô đã nghe thấy thật, cô cảm giác có người đang thở dài, giọng nói vang lên bên tai cô rất khẽ rất nhẹ: “Annie, em của mười năm trước thật đáng yêu, anh thật tiếc vì không thể gặp em sớm hơn, giờ xem ra… số mệnh đã cho anh thêm một cơ hội nữa, anh nhất định sẽ không từ bỏ, anh không thể lại để em rời xa anh.” Giọng của người ấy dường như rất buồn, cuối cùng trở nên nghẹn ngào: “Em không thích ăn ớt xanh, em không có mẹ, em và cô sống ở thành phố B, em không thích những bộ y phục màu sắc rực rỡ, ghét đồ màu vàng và xanh, em hận một người con trai có tên là Kiều Ngự.”

Anh điềm đạm nói từng lời từng chữ, khiến Duy An đang trong giấc ngủ cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi, cô rất muốn hỏi xem anh là ai, tại sao anh biết mình không thích ăn ớt xanh, tại sao… nhưng ý thức không thể tỉnh táo được, Duy An vẫn thấy người mình sốt hầm hập, mũi tắc nghẹn, hơi thở trở nên nặng nề vô cùng.

“Thầy…”

Tống Thư Minh nhìn cô lẩm bẩm nói mơ, cười khổ đẩy đẩy gọng kính, nắm chặt tay Duy An: “Ngoan ngoãn ngủ đi, anh đây.”

Ngày hôm sau, Duy An hạ sốt, chỉ còn triệu chứng của việc bị cảm, nhưng Tống Thư Minh thực sự thấy không yên tâm, kiên quyết bảo cô xin nghỉ học thêm ngày nữa, dù sao cuối kỳ bài vở cũng không còn nhiều, nên Duy An đồng ý.

Tống Thư Minh không đi dạy, anh ở nhà với cô hai ngày.

Ngày thứ ba, Duy An tỉnh dậy rất sớm, mấy hôm rồi cô ngủ nhiều quá, nên không muốn nằm trên giường thêm nữa, vậy là cô mặc thêm quần áo, nhiệt độ có vẻ tăng, từ cửa sổ nhìn xuống, khu chung cư bảy tầng này yên tĩnh vô cùng.

Tống Thư Minh mang bánh bao và sữa nóng vào, cười cười nói: “Chỗ này cách Đại học G không xa, lái xe đi mất mười lăm phút, không phải vội, ăn sáng đã rồi hãy đi.”

Giá nhà ở trung tâm thành phố Lan luôn cao chót vót. Duy An nghĩ, chỗ này có lẽ là khu chung cư ngoại giao gần trường, đương nhiên giá cũng không hề rẻ.

Cô ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ ăn bánh bao, vừa ăn vừa thấy tinh thần khá hơn rất nhiều, nhìn Tống Thư Minh sắp xếp thuốc men cho mình mang về, cô buột miệng hỏi: “Thầy không ở cùng người nhà ạ?”

Anh lắc đầu: “Hiện giờ… anh chưa thể quay về, chưa đến lúc.”

“Lúc?”

Anh ngẩn người, rồi bật cười: “Anh vốn nói với mẹ sang năm mới về nước, không muốn mẹ lo lắng nên tạm thời chưa về gặp bà.”

Duy An ồ một tiếng, nghĩ chắc gia đình điều kiện khấm khá, cũng có thể anh vốn được sắp xếp để ở lại nước ngoài, nhưng tự mình bỏ về, nên chưa dám về nhà, cô ngập ngừng, thận trọng hỏi tiếp: “Vậy… thầy đột nhiên quay về là vì vợ thầy qua đời sao…”

Tống Thư Minh sắp xếp hết thuốc vào túi cho cô rồi gật đầu: “Ừ.”

“Vậy thầy hà tất…” Cô bỗng nghĩ đến mình.

“Anh đã nói rồi, lý do sau này sẽ cho em biết, đợi em lớn hơn chút nữa được không? Bây giờ…” Anh đột nhiên cúi người xuống nhìn cô, Duy An vốn đang đi một đôi tất dày, ôm đầu gối ngồi trên ghế ăn bánh bao, lúc này tư thế thành ra, Tống Thư Minh chống hai tay lên thành ghế cô ngồi, nhìn cô từ trên xuống.

Cô có chút bối rối, cũng không biết mình có nên tiếp tục ăn hay không, mép vẫn còn dính sữa, ngây ngốc ngẩng đầu, ánh mặt trời vàng ruộm hắt lên cả hai người.

Ánh mắt Tống Thư Minh dịu dàng như nước, anh vừa khẽ nói vừa cúi xuống hôn lên những dấu vết đáng yêu kia: “Giờ em nên ngoan ngoãn nghe lời, đừng nghĩ lung tung, nhưng nhớ là, nhất định phải tránh Kiều Ngự xa một chút.”

Nửa câu nói sau anh nói vô cùng nghiêm túc khiến Duy An trở tay không kịp, lau vết sữa trên miệng hỏi: “Thầy?” Vẻ mặt cô như nghi hoặc, Tống Thư Minh quay người tìm đồ trên kệ, vừa kệ, vừa tìm vừa nói tiếp: “Thầy cũng biết ghen đó nhỉ.”

Cuối cùng Duy An bật cười.

Anh tìm trên tủ rất lâu mới lấy ra một chùm chìa khóa xe, lát sau lại lấy từ trong thư phòng ra một chiếc di động, nghịch nghịch rồi nhét vào túi, nói với Duy An: “Đi thôi, không đi là sẽ muộn học đấy.”

Vậy là hôm đó, Tống Thư Minh đưa cô về trường, trên đường đi anh đột nhiên xuống xe, mua một chiếc sim điện thoại mới ở sạp báo ven đường, nhét vào trong di động, Duy An nhìn anh hỏi: “Thầy thay số?”

Tống Thư Minh lắc đầu, bỏ sim vào xong mới hỏi số của Duy An để thử máy, yên tâm nói: “Cũng may, vẫn dùng được.”

Duy An rất không hiểu: “Sao thế ạ?”

Người ngồi ở ghế lái cất di động đi, cười cười đáp: “Không có gì, di động cũ ngày trước, không biết còn dùng được nữa không… nhớ lưu số của anh vào.”

Duy An đảo mắt nhìn chiếc di động của anh, thực ra đâu có cũ, là kiểu thịnh hành của năm ngoái mà.

Cô không hỏi thêm gì nữa chỉ gật đầu, xe ra khỏi khu chung cư, đột nhiên Duy An bật cười, nghiêng đầu nhìn Tống Thư Minh nói: “Thầy… hình như thầy rất lạ.”

Tống Thư Minh chăm chú lái xe, nghe thấy cô nói vậy chỉ hỏi: “Lạ ở chỗ nào?”

“Ồ… Em không biết, hình như thầy không giống bọn em, em cũng không biết nữa.” Tự cô không thể nói rõ. Từ xa đã thấy gác chuông trên thư viện của Đại học G xuất hiện trong tầm mắt, vậy cô giơ tay lên chỉ, cười, nói đùa: “Em có một người bạn ở cùng phòng, luôn nói ra những câu khiến người khác kinh ngạc, cô ấy nói cô ấy cảm thấy thư viện rất kỳ quái, giờ em thấy… thầy cũng giống như thư viện, hình như luôn ở đó, mà cũng như luôn không ở đó.”

Tống Thư Minh cười cười không nói thêm gì nữa, thành phố Lan vào buổi sáng vẫn rất lạnh, anh luôn sợ Duy An lại bị cảm, nên mở điều hòa, cô thấy ấm áp, mắt mơ màng buồn ngủ.

Sau tiếng chuông đồng hồ, trước cửa Học viện Mĩ thuật Đại học G đỗ một chiếc xe CL600.

Duy An cúi đầu bước nhanh xuống, căng thẳng vẫy vẫy tay với người ngồi trong xe, cô không ngờ Tống Thư Minh lại lái một chiếc xe bắt mắt như vậy tới tận đây, trên đường đi cô đã muốn xuống để đi bộ vào, nhưng anh lo cô đang ốm, nhất định phải đưa cô tới tận cửa, còn cô… dù sao cũng vẫn còn là sinh viên, ngồi trên một chiếc xe thể thao hai cửa thế này thật sự quá nhức mắt.

Cũng may họ đến muộn, đã tới giờ vào học, nên người đi trên đường không nhiều lắm.

Tống Thư Minh ngồi trong xe đột nhiên gọi giật cô lại, Duy An đành nhìn ngó xung quanh rồi chạy lại: “Sao thế ạ?”

“Khăn quàng cổ lỏng rồi kìa.” Anh bấm cửa kính xe xuống rồi với tay ra buộc lại khăn cho cô nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô, anh giải thích: “Lâu rồi mới về nước, quên mất là mười năm trước chiếc xe này cũng được coi là xa xỉ… Không sao, em nhớ uống thuốc đúng giờ, nước? Có mang nước không?”

Duy An cảm thấy logic câu nói này của anh có vấn đề, nhưng nhất thời chẳng nghĩ được gì nhiều, vội vàng gật đầu, lập tức đứng nghiêm cho anh nhìn một lượt, cuối cùng anh xua tay ý bảo cô lên lớp, lúc này cô mới như trút được gánh nặng, chạy đi.

Hôm nay là tiết cuối cùng của môn chuyên ngành trong học kỳ này, sinh viên tâm trạng lơ đễnh, thầy giáo thì uể oải, bảo mọi người ngồi chép tranh, nói tuần sau sẽ có kết quả vẽ chân dung lần trước, tác phẩm xuất sắc sẽ được trưng bày dọc hành lang học viện.

Duy An cúi đầu rón rén vào lớp từ cửa sau, nhìn ngó xung quanh tìm Cố Mộng Mộng.

Trong tư duy của sinh viên chăm ngoan Cố Mộng Mộng, đi muộn là một việc khủng khiếp, vậy là Cố Mộng Mộng lén lút như ăn trộm, mặt gí sát vào giá vẽ vẫy tay lia lịa với Duy An, ý bảo cô cứ vào thật nhanh.

Duy An không có thời gian để ý tới các bạn xung quanh, trốn thầy giáo đi đằng sau các giá vẽ, trong lúc đi bất cẩn đụng phải ống đựng bút của bạn nào đó, bộp một tiếng làm người đang gục ngủ trên bàn kia giật mình.

Là… Trình An Ni?

Duy An ngẩn người, hôm nay Trình An Ni khoác một chiếc áo khoác màu đỏ thẫm, mũ trùm đầu.

Đối phương vẫn đang cúi đầu nằm bò ra bàn không nói gì. Có lẽ phát hiện ra động tĩnh nên mới ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp Duy An bối rối chạy qua.

Cô gái vốn xinh đẹp diễm lệ nay phấn son trôi cả, mắt đỏ ngầu, thấy Duy An thì như thấy ma, ánh mắt căm hận, hận tới mức chỉ muốn rút dao ra chém.

“An Ni? Mình ốm hai hôm nay, vừa về…” Duy An không hiểu tại sao, vẫn giải thích với bạn, nói xong cúi đầu nhặt bút. Kết quả Trình An Ni không nói không rằng, vẫn căm hận nhìn cô như thế.

Duy An bỗng nhớ đến chuyện xảy ra trên con đường nhỏ lần trước, sau khi cô ấy tát cô một cái cũng đã nhìn cô đầy căm tức như lúc này.

“Cậu sao thế? Lại cãi nhau với Kiều Ngự à?” Duy An thực sự không hiểu lần này Trình An Ni làm sao, đành an ủi mình rằng có lẽ họ cãi nhau, sau đó lén quay về ngồi bên cạnh Cố Mộng Mộng.

Cho tới tận khi hết giờ học, Trình An Ni vẫn trong trạng thái thẫn thờ như người mất hồn nhìn Duy An chằm chằm, không nói với cô một lời nào.

Cố Mộng Mộng vừa nghe tiếng chuông báo hết giờ vang lên thì thu dọn đồ đọc, hỏi nhỏ Duy An: “Cậu không thấy lạnh sống lưng à?”

Duy An chưa khỏi hẳn, đang hắt xì hơi, tiện thể gật đầu.

“Mình thấy… Trình An Ni như muốn giết người đến nơi rồi, cậu phải cẩn thận, hôm trước Trịnh Chí Ma nói với mình, những người con gái điên cuồng vì yêu đều có khả năng giết người.”

Duy An đang ra sức lau mũi bỗng giật nảy mình bởi hai từ “con gái”, sau đó nghĩ khẩu khí này đúng là khẩu khí của đội trưởng đội bóng rổ, vậy là cô chỉ còn biết gật đầu công nhận, nói với Cố Mộng Mộng: “Mình ốm hai hôm nay, cậu cũng biết rồi đấy, mình thật sự chẳng có thời gian mà gây sự với cậu ấy.”

Hai người còn chưa nói xong, trong phòng học bỗng vang lên tiếng thét thất thanh.

“Kiều thiếu!” Giá vẽ bị mọi người xô đổ, các bạn đồng loạt nhìn về phía cửa phòng học, một người mặc áo khoác gió màu đen hai tay đút túi, đứng chếch ngoài cửa nhìn vào trong lớp họ.

Duy An đã hiểu ra, quả nhiên Kiều Ngự lại giận hờn gây sự với Trình An Ni, chẳng phải anh đến để dỗ dành cô ấy hay sao?

Cô tốt bụng kéo Cố Mộng Mộng, đẩy đẩy Trình An Ni nói: “Đừng giận nữa, anh ấy đến đón cậu đấy.” Kết quả Trình An Ni đột nhiên quay phắt lại nhìn Duy An, khóe miệng nhếch lên, cười đầy khinh miệt.

Cố Mộng Mộng đứng bên cạnh sợ hãi giật lùi về phía sau một bước, vừa lắc đầu vừa lắp bắp: “An Ni… cậu cậu… cậu sao thế?”

Hiếm hôm nào mà Trình An Ni lại không chải tóc như hôm nay, hình như đang cố nén cơn giận, cười cười, đột nhiên giơ tay ra đẩy Duy An một cái.

Cố Mộng Mộng kinh hãi chạy lại đỡ, cũng may kéo được cánh tay của Duy An, nếu không cả người Duy An đã ngã ngồi lên hộp màu nước sau lưng.

“An Ni? Cậu sao thế?” Duy An thấy lạ, đứng vững rồi mới hỏi bạn.

Thầy giáo đã ra khỏi lớp, các bạn gái vốn đang muốn vây lấy Kiều Ngự, nhưng vở kịch diễn ra lúc này khiến họ hoảng sợ cúi đầu thu dọn đồ đạc để về cho nhanh.

Duy An nhìn nhìn Kiều Ngự, anh vốn đang đứng dựa vào cửa, giờ đã bước lên phía trước mấy bước, nhưng vẫn lạnh lùng nhìn mọi người trong lớp không nói gì.

“Đã hai hôm mình không đi học rồi, mình không trêu ghẹo gì cậu cả.” Duy An thực sự không thể nhẫn nhịn nữa.

Đối phương cười vô cùng cổ quái, cứ như đây là lần đầu tiên cô ấy quen Duy An vậy. Trình An Ni đi quanh cô mấy vòng, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi thật không ngờ, cậu xấu thế này, đầu óc chậm chạp, ngu độn… thậm chí còn không biết cách ăn nói, ngốc nghếch luôn xoay quanh tôi, vậy mà cái đồ ngu ngốc cậu lại biết dụ dỗ người khác cơ đấy!”

Bên cạnh có người đột nhiên ngắt lời Trình An Ni nói: “Chim cánh cụt, hết giờ rồi, đi thôi.” Người đó là Kiều Ngự, anh buông một câu không đầu cũng chẳng cuối.

Duy An không có thời gian đôi co với anh, cô muốn hỏi Trình An Ni nói vậy là có ý gì, nhưng Trình An Ni đã nhấc giá vẽ bên cạnh lên, đập thẳng vào người Duy An.

Cố Mộng Mộng hét lớn, đáng tiếc không ngăn kịp.

Trong lúc luống cuống, Duy An giật lùi về phía sau, va vào giá vẽ của ai đó, thấy chiếc giá vẽ trong tay Trình An Ni sắp đập thẳng xuống người mình, bỗng dưng dừng khựng giữa không trung.

Kiều Ngự lạnh lùng ngăn Trình An Ni lại từ phía sau, anh đảo mắt nhìn đám người đang la hét một lượt, ném giá vẽ xuống đất, sau đó lẳng lặng nhìn Duy An.

Hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Cố Mộng Mộng đứng bên cạnh kéo Duy An. “Họ… họ thật chẳng ra làm sao! Sao có thể đánh người ta chứ! Nhanh bọn mình đi tìm thầy giáo…”

Duy An nhìn hai người đứng trước mặt mình, lòng thấy rét run, một là bạn, một là người mà mình từng yêu thầm. Cô luôn tin rằng Trình An Ni là một cô gái thẳng thắn, vui vẻ, có điều tính cách thẳng quá, chứ cô ấy không phải người xấu. Còn Kiều Ngự… cô đã đợi anh quá nhiều lần rồi, và kết quả sau mỗi lần chờ đợi cô luôn trở thành đề tài trong cuộc trà dư tửu hậu của đại thiếu gia anh.

Họ yêu nhau nhưng dựa vào cái gì mà mang cô ra làm trò đùa? Duy An thật sự không thể nhẫn nhịn được nữa.

Cô đứng đó, lần đầu tiên cô lớn tiếng hét lên với Kiều Ngự: “Em không muốn làm người bạn thân không gì không nói của anh nữa, cũng không muốn bị anh mang ra đùa cợt nữa! Kiều Ngự, nếu anh thật lòng với An Ni, thì hãy trân trọng cô ấy, ngoài ra, cũng mong anh hãy để mắt tới cô ấy!”

Duy An nói xong hít một hơi thật sâu, rồi nhìn Trình An Ni, nói tiếp: “Còn nữa, An Ni, mình biết trước kia cậu hiểu lầm mình, mình hiểu cả. Nhưng giờ không có chuyện gì nữa rồi, cậu vẫn thế… mình không muốn nhìn thấy hai người nữa, từ nay về sau, chuyện của hai người mình không muốn biết nữa!”

Cô nói xong, quả thật không buồn nhìn họ, kéo Cố Mộng Mộng bỏ đi.

Kiều Ngự gọi với từ phía sau: “Duy An!” Chẳng mấy khi anh gọi cả họ cả tên cô như thế, có lẽ anh đang rất giận.

Nhưng Duy An lại thấy nhẹ nhõm lạ thường, cô đã nói ra hết tất cả, từ nay về sau cô không cần phải theo Trình An Ni đi làm bóng đèn giữa họ nữa, cũng không còn phải làm người giảng hòa trong tình yêu của họ nữa.

Song… Kiều Ngự vẫn hét với theo: “Em không muốn lấy đồ của mình về à?”

Duy An ngẩn ra, cô nghĩ mình thật sự chẳng có thứ gì ở chỗ anh cả, vậy là nghi hoặc quay người lại nhìn, nhưng thấy anh lấy từ trong túi ra mấy lá thư.

Thứ được viết bằng giấy màu hồng, kiểu con gái, không cần nhìn cũng biết nó là cái gì.

Anh cầm trên tay nhẹ nhàng giơ ra cho cô nhìn, giống như hoàng tử đang đứng ngược sáng, ngạo mạn và mê hoặc. Khuôn mặt lạnh lùng của anh cuối cùng cũng có biểu cảm, giống như cười nhạo, anh chỉ nhìn cô, giữa hai người là một hành lang dài.

Anh nói: “Chim cánh cụt, thư tình em để lại ở thư viện, không cần nữa à?”

Trong nháy mắt, Duy An thấy trần nhà như đang ép xuống, sau khi hít bụi và không khí lạnh vào mũi cảm giác rất khó chịu, khiến cô thấy đầu mình nặng hơn, cất giọng hỏi anh đầy khó khăn: “Anh… sao anh biết những lá thư tình đó là của em…?”

Thế này chẳng phải ngầm thừa nhận rồi ư.

Trình An Ni nãy giờ vẫn đang nghiến răng nghiến lợi ở đằng sau bỗng đứng phắt dậy, tức giận đạp cửa, bỏ đi đầu tiên.

Kiều Ngự đứng đó, cửa lớp không gần cửa sổ, nên hơi tối, Duy An không nhìn rõ vẻ mặt của anh, nhưng nghe anh nói: “Sao anh có thể không biết? Em tưởng ai cũng ngốc như em chắc? Chỉ có kẻ ngốc như em khi viết tên anh mới luôn viết thiếu một nét thôi.”