Chương 15

Vạn Dặm Tìm Chồng

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Ngày hôm sau Tô Tiểu Bối tỉnh dậy, phát hiện mọi người không giống như mọi khi.

Tiểu ca Quý Gia Văn tỏ ra cung kính, lễ phép với cô hơn rất nhiều, tối qua cậu đã chơi rất vui vẻ, còn cảm thấy cô là người có tài, có kiến thức. La Hoa, Tào Hạ Đông cũng không hời hợt như trước nữa. Sau đó là Phó Ngôn, hắn còn cẩn thận hơn cả trước đây, rất quan tâm đến Phương Bình, có lẽ cảm thấy cô đang lôi kéo những người khác, tình huống này sẽ nảy sinh ảnh hưởng bất công đối với vụ án của Thất Sát trang, nên có vẻ lo lắng.

Còn Phương Bình, nhìn biểu cảm và phản ứng của ông ta, Tô Tiểu Bối cảm thấy mình đã thành công, ông ta tin tưởng phương pháp của cô, từ đó nảy sinh nghi ngờ đối với chính mình. Tô Tiểu Bối lặng lẽ quan sát, không cố ý tiếp cận ông ta. Cô biết, bây giờ chỉ còn thiếu một cơ hội để ông ta chủ động tìm cô nhờ giúp đỡ.

Chỉ cần ông ta có suy nghĩ này, vậy thì cứ coi như ra khỏi núi Linh Lung rồi, cô cũng vẫn có cơ hội giúp đỡ ông ta.

Nhưng nếu hỏi ai là người khác thường hơn cả so với lúc trước thì đó chính là tráng sĩ tiên sinh Nhiễm Phi Trạch. Ngày hôm nay, chàng tương đối nóng nảy, dường như không thuận mắt với tất cả mọi người, chàng còn trông chừng cô giống như chuột canh giữ lương thực. Ừm, hình dung thế này đúng là không thoả đáng lắm, nhưng cô thực sự có cảm giác này.

Cô vẫn ngồi trên chiếc hộp đao như trước, chàng thì luôn lượn lờ vòng quanh cô, nói một cách chính xác là luôn diễu qua trước mặt cô, chặn tầm nhìn của cô. Gọt cành cây cũng phải gọt ở trước mặt cô, bện dây thừng làm công cụ phá cạm bẫy cũng phải ngồi ở trước mặt cô, cái gáy của chàng cứ diễu qua diễu lại trước mặt, thật phiền phức.

“Tráng sĩ.” Tô Tiểu Bối nhịn hơn nửa ngày, cuối cùng không nhịn nổi nữa.

“Chuyện gì?” Nhiễm Phi Trạch dừng công việc đang làm dở, quay đầu nhìn cô.

“Huynh có thể xê ra một chút không?”

“Vì sao?”

“Huynh chắn ta rồi.”

“Chắn nàng làm chuyện gì?”

Tô Tiểu Bối tắc nghẹn, cô có thể làm chuyện gì được, cô căn bản chẳng làm được gì. “Đờ đẫn.” Chắn tầm nhìn đờ đẫn của cô rồi.

Nhiễm Phi Trạch nhìn quanh, lại nhìn nàng, rồi lại nhìn chỗ mình đang ngồi, đáp lời: “Chỗ cô nương cần để đờ đẫn vẫn khá rộng.”

“Ừm, cho nên phiền huynh xê dịch đi một chút.”

Không xê, không thể mượn y phục nam tử của người khác cho nàng mặc thì chỉ có cách duy nhất là chàng phải vất vả một chút, giúp nàng che chắn tầm nhìn. Nhiễm Phi Trạch quay người lại, tiếp tục làm việc.

Tô Tiểu Bối trừng mắt với bóng lưng của chàng, không chịu nhúc nhích sao?

“Tráng sĩ.” Cô kìm nén một lát rồi lại gọi.

“Chuyện gì?”

“Huynh chắn ta ngắm phong cảnh rồi.”

“Cảnh trí chỗ nào đẹp như vậy?”

Ngoại trừ lưng của huynh ra đều đẹp hết. Tô Tiểu Bối câm nín nghẹn lời, đành tiếp tục lườm chàng. Kết quả dưới cái lườm của nàng, Nhiễm Phi Trạch nói: “Cô nương, ta thân thể tráng kiện, lưng dài vai rộng, cũng khá là vui mắt, cô nương cảm thấy thế nào?”

“Huynh nói xem?” Tô Tiểu Bối thực sự muốn nghiêm mặt lại với chàng, da mặt đừng có dày đến mức quá đáng thế chứ.

“Cô nương nên nói, huynh nói xem ta có nghĩ như vật không?” Nhiễm Phi Trạch cười tủm tỉm, cuối cùng cũng kìm lại được trước khi Tô Tiểu Bối thực sự giận dữ, chàng thu dọn đồ đạc, ngồi xuống bên cạnh Tô Tiểu Bối.

“Tráng sĩ làm sao vậy?”

“Hử?”

“Vì sao tâm trạng không tốt?”

“Hả?”

“Vì sao tâm trạng không tốt còn ngại nói?”

Nhiễm Phi Trạch không ậm ừ nữa, mà đổi thành xoa mũi. Có đôi lúc nữ nhân quá hiểu lòng người cũng không phải là chuyện tốt. Lúc này Quý Gia Văn chạy đến, cung kính nói: “Tiền bối, ta thu những cái này lại nhé.” Nhiễm Phi Trạch gật đầu, Quý Gia Văn chuyển chỗ dây thừng chàng bện sang một bên, sắp xếp để vào cùng chỗ với những sợi dây người khác bện.

Tô Tiểu Bối không kìm được nhỏ tiếng hỏi: “Cậu ấy gọi huynh là tiền bối sao?”

“Ta đích thị là tiền bối của cậu ấy.”

“Ồ.” Tô Tiểu Bối gật đầu. “Ta còn tưởng rằng tiền bối là để gọi những người có tuổi một chút, giống như bọn Tào Chưởng môn.”

Nhiễm Phi Trạch lườm nàng một cái, chẳng qua chàng chỉ ngồi chắn cho nàng một lúc, thế mà nàng phải trêu chọc chàng thế sao? Đúng là tuổi của chàng cũng không nhỏ, nếu thành thân sớm một chút, sinh con sớm một chút, con chàng cũng lại thành thân sớm và sinh con sớm một chút, thì giờ này chàng đã làm ông nội rồi. Có điều chàng hành tẩu khắp nơi nên đã bỏ lỡ nhiều năm, nhưng như thế này bây giờ vừa khéo xứng đôi với nàng.

“Cô nương cũng giống ta.” Chàng không nhịn được muốn nhắc nhở nàng một chút.

Tô Tiểu Bối ngẫm nghĩ hồi lâu mới hiểu ra chàng muốn nói gì, cô ngẩn người, sau đó mặt đỏ hồng, lần đầu tiên cảm thấy lúng túng về tuổi tác của mình, biện bạch: “Ở quê hương của bọn ta, như ta cũng là rất bình thường.” Nhìn biểu cảm của Nhiễm Phi Trạch, lại nói: “Không phải là bình thường trong điều kiện bình thường không gả đi được, mà là tuổi tác bình thường. Chỗ bọn ta rất nhiều cô nương có độ tuổi giống với ta, cũng chưa gả đi.”

Nhiễm Phi Trạch nghiêm túc gật đầu. “Các cô nương ở quê hương của cô nương, thực sự là bản lĩnh vững vàng.”

Tô Tiểu Bối bỗng chốc ngậm miệng, còn bản lĩnh vững vàng nữa, là không ai sốt ruột, được chưa nào. Dù sao thì cô cũng không sốt ruột.

“Cho nên chúng ta như thế này, thật là xứng đôi, cô nương thấy sao?”

“Đi, đi.” Dám lấy cô ra trêu chọc, đùa cợt, tránh sang một bên đi.

Nhiễm Phi Trạch xoa mũi, đang muốn nói tiếp thì Tào Hạ Đông đã gọi chàng đi bố trí những thứ đồ đã chuẩn bị xong. Trong lòng Nhiễm Phi Trạch thực sự không thoải mái, lầm bầm mấy câu, dặn dò Tô Tiểu Bối chớ có chạy loạn, sau đó mới rời đi. Tô Tiểu Bối làm mặt quỷ với bóng lưng chàng, tầm nhìn trước mặt cuối cùng cũng đã thoáng đãng hơn.

Lát sau, bên cạnh bỗng có người nhỏ tiếng gọi: “Tô cô nương.”

Tô Tiểu Bối quay lại, là Phó Ngôn. “Phó đại hiệp.”

Phó Ngôn đến gần Tô Tiểu Bối, thấy Nhiễm Phi Trạch đang nhìn về phía bọn họ, nhỏ giọng hỏi: “Tô cô nương, phương pháp hôm qua cô nương nói thực là kỳ diệu, ta thấy hôm nay tinh thần Phương thúc không được tốt, đêm qua còn bắt gặp ông ấy thử kim thần ở trong rừng.”

“Ngày ấy thử ra kết quả thế nào?”

“Ta cũng không biết, ta hỏi người, nhưng người nói chỉ hỏi vài câu linh tinh.” Phó Ngôn có vẻ do dự, nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Phương