Chương 5+6+7+8

Tuyệt sắc Đan dược sư: Quỷ vương yêu phi

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Chương 5: Đại Lục Thần Vũ

Ở bên trong phòng một gian phòng ở Tây Uyển.

Thiếu nữ hai tay ôm đầu nằm ở trên giường, trợn mắt nhìn trần nhà, thừa dịp trong khoảng thời gian này, nàng thu xếp lại toàn bộ ký ức không thuộc về của nàng.

Địa phương này tên là Đại Lục Thần Vũ, nơi này người tu luyện nguyên khí làm chủ, cũng chính là võ giả. Võ giả phân chia rất đơn giản, đầu tiên là từ võ giả cấp một đến võ giả cấp chín, cũng chính là cảnh giới Hậu Thiên, mà vượt qua võ giả cấp chín sẽ đến Tiên Thiên.

Tiên Thiên cường giả có khả năng xưng vương xưng bá ở Đại Lục này, cho dù là Hoàng tộc cũng không có người nào đạt đến cảnh giới Tiên Thiên, võ giả cấp chín đã là cực hạn.

Vì vậy một khi xuất hiện Tiên Thiên cường giả, đi bất kỳ quốc gia nào đều được tôn kính như khách quý.

Mà ngoại trừ võ giả ra còn có một loại chức nghiệp khác là Luyện Đan Sư.

Đối với Luyện Đan Sư mà nói thì đòi hỏi cực kỳ hà khắc, chẳng những là võ giả mà cần phải có thuộc tính hỏa, cũng cần phải có Thần lực mạnh mẽ, võ giả hệ hỏa có thần lực càng mạnh, tư chất thiên phú luyện đan cũng xuất chúng hơn người.

Nhưng mà ở trên đại lục cường giả vi tôn này, thân xác nàng nhập vào không phải là những kiểu người vừa nhắc tới vì nàng là một kẻ vô dụng, bởi vì từ nhỏ kinh mạch nàng đã bế tắc, thậm chí ngay cả võ giả cấp một nàng cũng không để đấu lại.

Điều này phân định nàng không hề có địa vị nào ở Mộ gia.

“Kinh mạch bế tắc?” Mộ Như Nguyệt nhảy từ trên giường xuống, khoanh chân mà ngồi, ngón tay của nàng nhẹ nhàng đặt trên mạch đập, thời gian dần trôi qua, vẻ mặt lại càng trầm xuống: “Xem ra bản thể này cũng không phải là trời sinh là phế phẩm, mà là bị người hạ độc, giờ đây độc tố tụ tập trong kinh mạch mới có thể dẫn đến chuyện khí lưu không thông được nên mới không cách nào tu luyện.”

Chỉ là khi ở Trung Hoa, nàng là truyền nhân y học thế gia, vì vậy độc này đối bới nàng mà nói cũng không khó để giải quyết.

“Nếu có ngân châm ở đây, ta tuyệt đối giải được toàn bộ độc này, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể hạ thấp nhu cầu mà dùng kim may thay thế, chỉ là kim may tương đối không an toàn, nếu như dùng không thích đáng, chẳng những không thể giải độc mà còn có thể lây nhiễm sang nơi khác, hơn nữa kim may hơi ngắn, hơi không cẩn thận sẽ lưu lại ở trong người.”

Nhưng mà nàng bây giờ không có lựa chọn nào khác.

Nếu như đến tiệm vũ khí làm một bộ ngân châm thì cần phải tốn không ít bạc, nhưng bây giờ nàng rất nghèo, nghèo đến mức một đồng tiền cũng không có, rất khó tưởng tượng đây là đãi ngộ nên có ở một người tiểu thư chính quy Mộ gia.

Cũng may với tư cách nữ tử khuê các, kim may cũng không ít.

“Bước đầu tiên châm cứu là trừ trùng.”

Cầm trên tay vài cây kim may 5 cm, Mộ Như Nguyệt đốt đèn cầy, đặt cây kim hơ trên ngọn lửa, chờ đến nửa nén hương thì dừng lại, toàn bộ kim may đều bị hơ thành màu đỏ bừng, sau đó lại bỏ vào nước trong sớm đã chuẩn bị sẵn.

“Nơi này dường như nằm khuất ở phía sau, chẳng những không có rượu cồn, thậm chí ngay cả nước khử trùng cũng không có, vì vậy chỉ có thể dùng nước nguyên thủy, có điều như vậy cũng được rồi, kế tiếp chính là giải độc.”

Mộ Như Nguyệt khoanh chân ngồi xếp bằng lần nữa, hai ngón tay nhanh chóng điểm vào mấy chỗ huyệt vị, lần lượt từ từ đâm kim may vào huyệt đạo.

Thời gian dần trôi qua.

Trong khoảng thời gian này đối với Mộ Như Nguyệt mà nói hết sức gian nan, độc tố bị loại bỏ khiến cơ thể nàng sinh ra một loại cảm giác đau đớn, nàng nhíu chân mày lại, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trở nên trắng bệch, môi mỏng khẽ run.

Đột nhiên vào lúc đó, tắm mình trong ánh chiều tà, thiếu nữ chợt mở ra đôi mắt sắc bén, nụ cười ý tứ xuất hiện ở khóe miệng của nàng, ánh mắt lạnh lẽo mang theo vài tia sáng.

“Độc tố cuối cùng cũng loại bỏ rồi.”

Lúc này nàng cảm thấy thân thể trở nên nhẹ nhàng khoan khoái hơn, cái loại cảm giác kiếp trước lần nữa rót vào trái tim, làm cho nụ cười bên môi của nàng càng sâu, nhưng mà ánh mắt kia lại lạnh thấu xương.

“Ta cũng không phải là Mộ Như Nguyệt của cái đại lục này, nhưng bây giờ ta lấy thân phận của nàng mà sống, vì vậy tức giận và căm phẫn của nàng, ta sẽ thay nàng trả lại từng chút cho những người kia.”

Chương 6: Đan thư – Vật báu ước mong của đan dược sư.

Trong ngự thư phòng, Dạ Thiên Phong nhìn thân ảnh màu vàng ngồi ngay ngắn ở trên long ỷ lật xem tấu chương, hắn cũng không nóng nảy mà chỉ lẳng lặng đợi chờ ở một bên.

Ít lâu sau, Tử Nguyệt Hoàng thả tấu chương trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên anh tuấn đang đứng bên dưới: “Phong nhi, ngươi tới tìm trẫm là có chuyện gì?”

Dạ Thiên Phong gương môi cười, toàn thân đều tỏa sáng.

” Hoàng gia gia, Tôn nhi là vì hôn sự với Mộ Như Nguyệt của Mộ gia mà đến.”

” Trẫm hiểu suy nghĩ của ngươi.” Tử Nguyệt Hoàng nhướn mày, sắc mặt hơi trầm xuống nói: “Nhưng mà miệng vàng lời ngọc, trẫm sao có thể tự mình thu lại thánh chỉ?!”

Lông mày Dạ Thiên Phong nhíu lại, đáy mắt xẹt qua một tia quang mang: “Hoàng gia gia, không lâu sau sẽ có một cuộc so tài, sư phụ Tôn nhi sẽ đích thân đến đây, đến lúc đó Tôn nhi sẽ thay Hoàng gia gia hỏi sư phụ cho một quả Thiên Nguyên Đan, nói không chừng có thể làm cho Hoàng gia gia đột phá đến võ giả cấp bảy.”

Tâm Tử Nguyệt Hoàng bỗng nhiên nhảy dựng, lập tức kích động, có trời mới biết hắn kẹt lại ở cấp sáu đã bao nhiêu năm rồi, nếu không phải nhờ vào ngoại vật thì hắn không có cách gì đột phá được.

Có cơ hội tốt như vậy mà bỏ qua chính là ngu ngốc.

“Khụ khụ…” Đè nén vui sướng trong lòng xuống, Tử Nguyệt Hoàng thản nhiên cười: “Đã như vậy thì trẫm sẽ giúp đỡ Mộ Như Nguyệt của Mộ gia tìm một vị hôn phu khác, cũng giống như cho Mộ gia một công đạo, để tránh khiến cho mặt mũi của bọn họ mất hết. Phong nhi, qua vài ngày nữa dẫn Mộ Như Nguyệt đến đây cho trẫm gặp một chút.”

“Vâng, Hoàng gia gia.”

Dạ Thiên Phong kính cẩn cúi đầu nghe theo, khóe môi lại kéo ra một nụ cười đắc ý.

________

Hậu viện Mộ gia, thiếu nữ từ từ mở mắt, nàng phất tay bắt lấy một quyển sách. Chỉ thấy cuốn sách này thoạt nhìn rất bình thường, thế nhưng phong cách lại cổ xưa, màu vàng xanh nhạt, bìa ngoài có hai chữ màu vàng to, tuyên cáo nó không tầm thường.

Đan thư!

Mộ Như Nguyệt nắm chặt sách trong tay, trong ánh mắt lộ ra một luồng phức tạp.

Đan thư này là trước khi gia gia tạ thế đã để lại cho nàng, đây cũng là báu vật ước mơ mà tất cả Tu Chân giả đều muốn sở hữu, năm đó gia gia chính là vì đan thư này mà rời khỏi môn phái, ở thế tục thành lập y học thế gia.

Mà cuối cùng cũng vì cuốn đan thư này mà nàng gặp phải ám toán của Cổ gia, đánh mất tính mạng ở núi Trường Bạch.

Không nghĩ tới khi linh hồn nàng xuyên qua một đại lục khác tương đối giống với Trung Hoa…

“Không biết gia gia giữ lại vật này rốt cuộc có dụng ý gì, đan thư bỏ cũng không được nhưng lại không cách nào mở nó ra, chỉ là một cái gánh nặng mà thôi.”

Thất phu vô tội, người tài có tội, đạo lý này Mộ Như Nguyệt hiểu rõ hơn bất cứ ai.

Nhưng mà ngay lúc này, đan thư bỗng nhiên tràn ra một cỗ hào quang màu vàng xanh nhạt, không được Mộ Như Nguyệt đồng ý liền mạnh mẽ tiến nhập vào trong đầu nàng.

Cái này… Xảy ra chuyện gì vậy?

Hí!

Trong phút chốc, đầu Mộ Như Nguyệt dường như đau muốn nổ tung, nàng ôm đầu thật chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn đau đến trắng bệch.

Không biết qua bao lâu…

Cơn đau này cuối cùng cũng giảm đi, lúc này Mộ Như Nguyệt không biết chuyện gì đã xảy ra…

“Ban nãy là…” Nàng kinh ngạc nhìn về phía đan thư trong tay, chân mày lá liễu nhíu chặt, cũng đúng lúc này, một trận gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, lật bay mấy trang đan thư.

“Hặc hặc, đã bao nhiêu năm, cuối cùng bản tôn cũng có thể xuất hiện… Hơi thở này… Chẳng lẽ ta lại về tới Đại Lục Thần Vũ?”

Một tiếng cười ngang ngược truyền tới tân mây xanh.

Rồi sau đó Mộ Như Nguyệt liền nhìn thấy một thân ảnh màu đen xuất hiện ở trước mặt nàng.

Ngay lúc đó đập vào mắt nàng là một nam nhân phong thần tuấn lãng, lăng giác phân minh ngũ quan mang theo nụ cười ngang ngược, lông mày của hắn nhướn lên, dang vẻ toát lên khí thế quân lâm thiên hạ.

Hắn giống như là một Vương Giả cao cao tại thượng, bễ nghễ trước sinh linh thiên hạ.

Chương 7: Khế ước Chủ tớ

“Nha đầu, là ngươi thả bản tôn ra sao?” Lông mày nam nhân nhíu lại, tự cười chế giễu nhìn qua Mộ Như Nguyệt: “Thấy ngươi là người đã thả bản tôn ra, bản tôn sẽ không giết ngươi, ngươi đi đi.”

Phất tay, ống tay áo nam nhân dâng lên một trận gió, trong lúc đó sắc mặt của hắn bỗng nhiên biến đổi, toàn thân phát ra một cỗ khí tức hung ác.

“Người nào? Là ai lập khế ước cho bản tôn! Vẫn lại là cái khế ước chủ tớ khốn kiếp kia. Rốt cuộc là ai đã làm?”

Khế ước Chủ tớ, người bị lập khế ước thì cả đời không được cãi lời chủ nhân khế ước, nếu không sẽ rơi xuống địa ngục, vĩnh viễn cũng không thể siêu sinh.

Con ngươi đen thô bạo khẽ nheo lại, ánh mắt của nam nhân hướng về phía Mộ Như Nguyệt, đáy mắt xẹt qua một chút tức giận: “Là ngươi lập khế ước với bản tôn? Không! Với khả năng của ngươi chưa có đủ năng lực lập khế ước với bản tôn, chẳng lẽ lại là…”

Ánh mắt quét về phía đan thư đang nằm trong tay Mộ Như Nguyệt, hắn nghiến răng nghiến lợi, vật này nhốt hắn nhiều năm như vậy còn chưa đủ, rõ ràng còn giúp đỡ nữ nhân này bắt hắn lập khế ước?!”

Thật vất vả mới được tự do nhưng lại bị cuốn sách bại hoại này làm hỏng!

Đợi hắn khôi phục thực lực, chuyện thứ nhất hắn làm chính là đốt cái cuốn sách bại hoại này.

“Ngươi là người phương nào?” Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lạnh lùng, mặt không biểu tình nhìn nam nhân ngạo mạn tuấn lãng trước mặt, có điều thông qua biến cố này nàng rút ra được hai kết luận.

Thứ nhất, Thứ nhất, hồn nàng xuyên qua dị giới chắc chắn có liên quan đến đan thư kiếp trước.

Thứ hai, đan thư nguyên bản chính là đến từ Đại Lục Thần Vũ, chẳng biết tại sao lại lạc đến Trung Hoa.

Nhưng bất kể như thế nào, khi đã đến nơi này thì phải ổn định, chuyện quan trọng nhất hiện tại là cố gắng khuếch trương thực lực! Cách sinh tồn trên mảnh đại lục này không khác biệt với Trung Hoa là mấy.

Người mạnh là vua!

Chỉ có thực lực cường đại, nàng mới có thể sống không bị dẫm đạp, sống sót nàng mới có thể tìm được đường quay về Trung Hoa.

Vẻ mặt nam nhân anh tuấn âm trầm, bất kể là ai vừa chạy ra lồng giam mà lại bị hạn chế tự do đều không có sắc mặt tốt: “Viêm Tẫn là tên của bản tôn, vạn năm trước nếu như nói ra danh tiếng của bản tôn không biết có bao nhiêu kẻ ngu xuẩn sẽ bị hù dọa đến run rẩy, đáng tiếc năm đó bản tôn mắc phải cạm bẫy do nhân loại thiết lập, bị nhốt vào trong sách, vừa đóng chính là vạn năm sau, bây giờ đoán chừng sẽ rất ít người nhớ kỹ tên bản tôn.”

“Người giam ngươi là ai?” Mộ Như Nguyệt bình tĩnh hỏi.

“Bản tôn làm sao biết được?! Nếu bản tôn biết là tên hỗn đạn nào làm thì chắc chắn bản tôn sẽ để cho hắn hối hận vì sinh ra trên đời.” Viêm Tẫn hung hăng cắn hàm răng: “Đáng tiếc thời gian vạn năm đã khiến Nguyên Khí của ta mất đi phân nửa, thậm chí sức mạnh còn lại trong cơ thể cũng rất không ổn định, nếu không cho dù có đan thư giúp ngươi, ngươi cũng đừng mơ tưởng rằng có thể lập khế ước với bản tôn.”

Chỉ cần nghĩ đến hắn lại rơi vào nanh vuốt ma quỷ của nhân loại, sắc mặt Viêm Tẫn liền hết sức khó coi.

“Dù sao ta cũng không có ý định giữ ngươi lại, muốn đi đâu thì tùy.” Mộ Như Nguyệt đi xuống giường, châm một chén nước trà, không thèm liếc mắt nhìn nam nhân này một cái.

Ánh mắt Viêm Tẫn một mực nhìn chằm chằm thiếu nữ, trong mắt hiện lên một vòng hào quang thâm thúy không quá rõ ràng, hắn sải bước đến trước mặt Mộ Như Nguyệt rồi ngồi xuống, khóe miệng giương lên, nói: “Bây giờ bản tôn không có ý định rời đi.”

Sức mạnh của hắn bây giờ không được ổn định, ở bên cạnh nha đầu kia có lẽ còn có thể khôi phục nhanh một chút, vì vậy Viêm Tẫn muốn mau chóng khôi phục thực lực nên tìm cách ở lại. Chờ thực lực của hắn hoàn toàn khôi phục, cho dù là khế ước chủ tớ cũng đừng hòng giam cầm hắn cả đời.

“Nếu như muốn ở lại, phải tuân thủ hai điều kiện của ta.” Mộ Như Nguyệt tao nhã thưởng thức nước trà đắng, chân mày lá liễu có hơi nhướn lên: “Thứ nhất, ta mặc kệ thân phận trước kia của ngươi là gì, bây giờ ở chỗ này của ta, không thể ra oai như trước kia. Thứ hai, lời của ta phải phục tùng vô điều kiện, nếu ngươi làm không được thì cửa chính ở đó, có thể rời khỏi, ta không thu kẻ không tin phục mệnh lệnh, càng không muốn có người ở sau lưng ta đâm ta một nhát khi đang chiến đấu.”

Chương 8: Mỹ nam từ trên trời giáng xuống

Giờ khắc này, biểu tình thiếu nữ kiên định đến chói mắt khiến cho con mắt thâm thúy của Viêm Tẫn hơi nheo lại, biểu lộ u ám làm cho người khác không thở nổi.

Bỗng nhiên, hắn khẽ cười rộ lên mày kiếm khí phách nhướn lên, con ngươi đen sâu thẳm tựa như cảnh đêm không thấy ánh sáng.

“Ngươi nghĩ rằng khế ước của chúng ta có nghĩa lí gì? Khế ước Chủ tớ là một loại khế ước bá đạo nhất, trừ phi ngươi muốn giải trừ khế ước với bản tôn, nếu không thì cho dù ngươi chết đi, bản tôn sẽ phải chôn cùng ngươi.”

Không phải nó có ý nghĩa như thế thì hắn cũng sẽ không tức giận như vậy.

Đương nhiên, hắn hiện tại không muốn đi rồi, nếu như nha đầu kia thân là chủ nhân đan thư, đi theo bên người nàng thì sức mạnh tất nhiên sẽ khôi phục nhanh hơn.

Lông mày Mộ Như Nguyệt nhíu lại, nói như vậy, hắn coi như là đã đáp ứng yêu cầu của nàng.

“Ngươi thế này mà đi theo ta dường như quá lộ liễu.”

Ngụ ý, hắn phải núp trong bóng tối không thể đi ra.

Nhưng mà với tính cách trước sau như một của Viêm Tẫn, làm sao có thể cam nguyện làm một cái bóng ở trong bóng tối?

“Đây đối với bản tôn mà nói không phải là cái vấn đề gì lớn lao.”

Viêm Tẫn chớp chớp mày kiếm, rồi sau đó để cho một đạo hào quang màu đen vây quanh thân thể của mình, dần dần hình thể của hắn thu nhỏ lại, biến thành một tiểu thú màu đen bằng nắm tay.

Chỉ thấy thân thể tiểu thú này giống như một quả băng óng ánh trong suốt, ngọ nguậy nhẹ nhàng rất là đáng yêu, khảm nạm trên thân thể nhỏ là đôi mắt to ngập nước, dường như có thể thấy hơi nước mông lung.

Rất khó tưởng tượng, con tiểu thú kia vừa nhìn liền muốn chà đạp kia lại là một nam tử tuấn lãng khí phách.

“Đây là bản thể của ngươi?” Mộ Như Nguyệt mỉm cười nhéo nhéo thân thể co dãn của tiểu thú, trong hai tròng mắt chứa đựng vui vẻ.

Toàn thân Viêm Tẫn lập tức như bị điện giựt, ngơ ngẩn tại chỗ, sau đó màu đen trên thân thể mang theo một vòng đáng nghi màu đỏ. Nếu như nói dựa vào thân thể nhân loại, chỗ đó, chính là bờ mông của hắn…

Cái mông của hắn, cư nhiên lại bị một tiểu nha đầu nhân loại ngắt hai cái?

Nhưng mà Mộ Như Nguyệt lại không biết bản thân mình nhéo nơi nào, cũng không có ý định thu tay lại, Viêm Tẫn hận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu bây giờ hắn nói ra, đoán chừng vẻ mặt anh tuấn của hắn sẽ đỏ như máu.

“Đi thôi, chúng ta ra ngoài xem một chút.”

_____

Hoàng đô Phượng thành.

Là một cảnh tượng phồn vinh.

Thiếu nữ đi lại nhộn nhịp trên phố, ánh mắt lạnh lùng quan sát người đi đường, cần phải xác định lần nữa, bản thân nàng quả thật là đã rời khỏi Trung Hoa.

Tuy rằng có trí nhớ của người trước nhưng cái thế giới này đối với nàng mà nói hoàn toàn là lạ lẫm.

“Nhưng mà chỉ cần không chết, ta nhất định có thể còn sống trở lại quê hương.” Dùng sức nhéo thân thể tiểu thú mềm nhũn trong ngực, Mộ Như Nguyệt hơi nhướn mắt, trên khuôn mặt có vẻ trầm ổn không thuộc về cái tuổi này.

Tiểu thú bất mãn trợn mắt nhìn nàng, nghĩ tới hành động vừa rồi của nữ nhân kia, trong mắt hắn tràn đầy khuất nhục.

Không có biện pháp, vì mau chóng khôi phục thực lực, hắn chỉ có thể nhịn!

“Nha đầu, bây giờ chúng ta đi đâu?”

Âm thanh Viêm Tẫn vang lên trong đầu, khiến Mộ Như Nguyệt nhăn mày nói: “Đừng nói chuyện.”

“Bản tôn là đang trao đổi Linh Hồn cùng ngươi nha.” Viêm Tẫn liếc nàng một cái, cái biểu cảm kia thật giống với cái kiểu xem thường người nông dân cái gì cũng không hiểu.

Nhưng mà Mộ Như Nguyệt cũng không so đo cùng hắn, nàng khẽ nâng mắt, trong ánh mắt mang theo hào quang sáng rỡ.

“Nghĩ biện pháp kiếm tiền.”

Nàng cần luyện chế đan dược, mà hiển nhiên là lò đan và dược liệu cần tiền mua. Mà nàng lại nghèo đến nỗi không có đồng nào.

Lúc này, tại Tửu lâu Tường Vân số một tại Phượng thành, Mộ Như Nguyệt mới vừa đi tới nơi đây, liền nghe thấy từng đợt thanh âm huyên náo từ trên lầu truyền đến, nhưng mà nàng còn chưa biết chuyện gì phát sinh liền bị một vật đụng phải.

Hí!

Xương cốt bị đè đau nhức khiến Mộ Như Nguyệt hít một ngụm khí lạnh, chân mày nàng cau lại, chính là muốn nhìn xem là ai đè nàng, nhưng khi nàng ngước mắt lên thì một gương mặt tuấn mỹ đột nhiên xuất hiện ở mắt của nàng.

Một cái chớp mắt kia, nàng đã hiểu như thế nào là điên đảo chúng sinh, kinh hồng tuyệt diễm.