Chương 23: Nguy cơ trùng trùng

Túy Tâm Kiếm

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Đông Phương Vọng trầm ngâm quát:

– Các vũ nữ hãy rút lui.

Mười hai mỹ nữ nhanh nhẹn nhẹn vạch mành đi vào.

Có tiếng chân người truyền đến. Tử Lăng xoay người nhìn lại, từ bên rèm cánh hữu một lão già mình mặc áo gấm xanh, nơi cầm một chòm râu để phơ phất, trông có vẻ đạo mạo, từ trong khoan thai bước ra theo sau có bốn vị đại hán mình mang đại đao, đầy vẻ uy phong lẫm liệt.

Đông Phương Vọng cung kính váy chào:

– Kẻ thuộc hạ xin ra mắt.

Lão chủ nhân hướng về phía Tử Lăng thốt:

– Vì quá bận việc , để Văn thiếu hiệp đợi lâu xin thứ lỗi cho vậy.

Nhìn kỷ gương mặt lão chủ nhân trong có vẻ âm hiểm, Tử Lăng có vẻ ân hận theo lão Đông Phương Vọng đến đây, chàng trầm giọng hỏi:

– Dan Vu đàn chủ, có lời mời tại hạ chẳng hay có gì chỉ giáo.

Đan Vũ Văn nghiêm giọng đáp:

– Bổn giáo tuy khai môn đã lâu, nhưng chỉ bế môn tự luyện võ, không can tiệp việc đời. Gần đây được lịnh của giáo chủ định chiêu mộ anh hào, quét trừ bọn tà gian, để đem lại sự hạnh phúc cho trăm họ.

Nghe những lời hóng hách của lão già Tử Lăng cười thầm nính lặng.

Đan Vũ Văn tạm ngưng giây lâu rồi tiếp:

– Văn thiếu hiệp khí phách hiên ngang, đúng là đối tượng mà bổn giáo rất hoan nghênh, nếu bằng lòng gia nhập bổn giáo, sau này thời cuộc bình định xong, sẽ không mất một địc vị cao sang quyền quí.

Tử Lăng đã biết mình lỡ bước đến, nếu phản đối sẽ khó thoát khõi độc thủ của chúng, bèn tìm lời thối thoát:

– Tại hạ vừa mới bước chân vào chốn giang hồ, võ công lại mức bình thường, dù rằng gia nhập quí giáo phái, phỏng cũng không đảm đương được nhiệm vụ gì…

Đan Vũ Văn nghiêm sắc mặt:

– Văn tiểu hiệp chớ nên quá khiêm nhượng, sau này đường tiến còn dài, có lẽ sẽ hơn lão phu một bực !

Tỏ vẻ như ưng thuận, Tử Lăng nói:

– Nơi tửu quán tai hạ còn một bạn hữu chí thân. Có để tôi về đấy rủ hắn đến đây cùng tham gia quí giáo phái.

Đan Vũ Văn thản nhiên mỉm cười:

– Văn thiếu hiệp không phải tự thân hành chi nhọc, chỉ cần viết, lão phu sẽ phái người đi mời quí hữu đến đâ.

Văn L hơi biến sắc:

– Tôi vẫn chưa chính thức tham gia quí giáo phái, quí vị hà tất lại hạn chế hành động của tôi là ý nghĩa gì.

Đan Vũ Văn gằn giọng:

– Lão phu dứt khoát hỏi tiểu hiệp một câu, vậy thiếu hiệp có thành ý gia nhập bổn phái hay không ?

Tử Lăng giở giọng cương quuyết:

– Trước khi gia nhập quí phái phải cho tại hạ có thời gian suy nghĩ mới được.

Đan Vũ Văn đưa mắt về phía Đông Phương Vọng:

– Đông phương đạo hữu hãy đưa thiếu hiệp vào khách xá suy nghĩ, sáng mai sẽ ra mắt ta.
Lão già cung kính chấp tay thi lễ:

– Thuộc hạ xin tuân mạng…

Đoạn hướng về phía Tử Lăng lạnh nhạt thốt:

– Nếu muốn suy nghĩ thiếu hiệp hãy tạm về khách xá nghĩ ngơi, ngày mai chủ nhân tôi ề đến viếng.

Không đợi Văn Tử Lăng trả lời, Đan Vũ Văn quay mình đi vào, bốn ị đại hán hộ tống theo sau, trong khoảnh khắc đại sảnh đường chỉ còn có hai người…

Đông Phương Vọng hướng về phía Tử Lăng âm hiểm cười:

– B^y giờ lão u đi trước dẫn đường Văn thiếu hiệp!

– Hiện tại đi đâu mới được chứ ?

Bộ Văn thiếu hiệp không nghe lời nói của chủ nhân tôi à ?

Tử Lăng cố ý làm ra vẻ thản nhiên:

– Tại hạ thật tình muốn gia nhập vào U Minh Giáo , nhưng một bạn đồng hành còn đang ở khách sạn, tôi nhất định phải về đấy mới được, ngày mai chúng tôi sẽ đến !

Đông Phương Vọng xua tay lắc đầu:

– Không ! không được đâu ! Tiểu hiệp hãy thứ lỗi ! Việc này lão phu không dám tự chủ !

Không còn lý lẽ nào để giải thích nữa, thừa lúc lão già bất ý, Tử Lăng nhanh như chớp, thình lình nhảy đến khóa chặt mạch huyệt tay lão già và nói:

– Trong này có cơ an mai phục hay không ?

Bị đòn tấn công bất ngờ, lão già tê dại nữa thân mình, không còn sức chống cự nữa , lắc đầu nín lặng!

Tử Lăng lạnh nhạt khẻ bảo:

– Nếu muốn sống thì hãy trả lời câu hỏi của ta mau !

Đông Phương Vọng thở dài :

– Địc điểm này mới kiến thiết xong làm gì có cơ quan mai phục.

– Bất luận có mai phục hay không , phiền lão đưa ta ra khỏi trang trại này.

Lão già thở dài:

– Lão phu chẳng may thất thủ, chỉ còn có đường thác mà thôi, vì U Minh Giáo luật lệ tuyệt đối nghiêm khắc.

Thấy không ai, Tử Lăng nói nhỏ:

– Nếu sợ bị khiển trách, sao lão không thừa cơ hội này thoát ly U Minh Giáo?

Thoát ly ! Hừ ! Ngươi cho rằng việc ấy bộ dễ lắm hay sao?

Thình lình lão già đưa ay tả lên, cắn răng tự nhắm điểm thiên linh của mình đập mạnh..

Một tiếng bốp khô khan, đầu của lão vở ra, óc vọt tứ tung.

Tử Lăng cả kinh, chàng định nhún mình bay vọt ra ngoài, nào ngờ một bóng đen bay vụt đến chắn ngang, định thần nhìn kỷ, chính là Đan Vũ Văn.

Lão ta nhìn chàng quát to:

– Văn Tử Lăng ! Ngươi thật to gan lớn mật !Bỗng nhiên thoạt nom thấy lão già, chàng chợt cảm thấy sợ hãi rùng mình.

Một sự khiếp sợ không biết từ đâu đến xâm chiếm tất cả lương tri của chàng.

Tiếng của Đan Vũ Văn hét vang bên tai chàng:

– Nhãi con ! Chẳng lẽ mi chẳng sợ chết hay sao?

Một sự kinh sợ khó mô tả, làm chàng run lên cằm cặp, nhưng tâm linh chàng chưa đến nỗi mờ ám, cắn chặt răng, nhìn thẳng vào lão già, chàng lặng thinh không cử động…

Bỗng nhiên có hai kẻ tả hữu , lưng thắt đai tím, từ hai bên chạy kề tai lão già bảo nhỏ:

– Nhãi con này linh trí chưa mất, chắc có lẽ hồi nảy chúng mình đã dùng Chu thần tán hơi ít một chút.

Đan Vũ Văn lắc đầu:

– Không phải Chu thần tán, mà nguyên do là tại thiên bẩm của hắn đầy đủ, hơn hẳn người thường… nhưng dù sao hắn chịu đựng không dược lâu đâu.

Lão quát to:

– Nhãi con ! Sao chưa chịu quỳ xuống xin thứ tội!

Tử Lăng vần đứng trơ trơ như tượng gỗ !

Hai người nọ liền đề nghị :

– Nhãi con này tính tình cứng còi, Chu thần Tán đối với hắn không có tác dụng, bổn giáo không thể thụ dụng những kẻ như thế, chi bằng trừ đi cho xong !

Đan Vũ Văn đưa mắt đồng ý…

Một người trong bọn liền nhanh nhẩu rút kiếm ra, nhắm lồng ngực Tử Lăng đâm mạnh..

“Soãng”

Thanh kiếm của gã thình lình bị đánh bạt ra rơi xuống.

Biết có biến , Đan Vũ Văn vụt cất tiếng hú to… âm thanh rú nghe rờn rợn như ma gào quỷ réo.

Quả nhiên tiếng hú vừa dứt, tòa đại sảnh đèn nến vụt sáng rực hơn lên, bọn người rất đông toàn thắt giây lưng tím, ồ ạt xông vào như nước lũ.

Tiếng hú ghê rợn ấy kéo Tử Lăng từ tình trạng ôn mê trở về thực tại, chàng lập tức vung chưởng nhắm kẻ đâm chàng quất mạnh.

Người nọ bất thần bị chưởng phong quét ét phải thân hình hắn bị nhấc bỗng tung ra hơn trượng, máu miệng trào ra nằm kiệt không dậy nỗi.

Chàng sẵn cơn nộ khí, nhắm lão Đan Vũ Văn đánh tiếp. Lão già nhanh nhẹn nhảy tránh, đoạn vẩy tay ra hiệu cho nhóm thủ hạ vây phủ Tử Lăng.

Chàng nỗi xung nhắm lão chủ nhân vung chưởng đánh tiếp.

Biết khí thế chưởng phong của đối phương lợi hại, lão già chỉ nhảy tạt né đòn, đồng thời trầm giọng quát to:

– Chúng mình gặp phải cường địch ! Hãy mau lập U minh trận !

Một tiếng dạ vang như sấm trong khoảnh khắc, đao kiếm sáng ngời, toán người chia ra thành đội ngũ sắp thành trận thế.

Bỗng nhiên…

Một tiếng như chuông ngân từ phía sau vang vọng lại:

– Văn Tử Lăng ! Hãy nhanh theo lão phu rời khỏi nơi đây…

Tử Lăng giật mình quay lại, một cụ già cao lớn đang đứng ở góc sảnh đường đưa tay vẫy chàng.