Chương 96: Chuyện Cũ Kể Lại 3: Chỉ Yêu Mình Em - P3

Truy Tìm Kí Ức

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Tô Miên lặng thinh. Thật ra, đến quán café làm thêm để quan sát thiên hạ là một việc làm nghiêm túc. Quán café này nằm ở khu trung tâm, hằng ngày có rất đông người qua lại. Có thể quan sát đủ mọi loại người, muôn hình muôn vẻ, rất có ích cho môn Tâm lý tội phạm của cô.

Vài phút sau, Tô Miên cầm đĩa bánh đi đến chỗ người đàn ông, đồng thời âm thầm phân tích anh ta theo thói quen.

Cảm giác tổng thể mà anh ta mang lại cho cô là không dễ chịu. Lúc bấy giờ, Tô Miên mới chỉ biết đến những tên giết người hàng loạt IQ cao trong sách vở và hồ sơ chứ chưa tiếp xúc bao giờ. Vì thế, cô chỉ cảm nhận được con người Mục Phương Thành có gì đó không bình thường, chứ không hề liên tưởng đến kẻ tâm lý bệnh hoạn.

Anh ta mở máy tính xách tay, cúi đầu xem rất tập trung, tựa như cả thế giới chỉ mình anh ta, người xung quanh không tồn tại. Anh ta thong thả cầm tách café uống một ngụm. Di động trên bàn đổ chuông, anh ta cầm lên nghe. Có lẽ là cuộc điện thoại liên quan đến công việc, Tô Miên nghe thấy anh ta nhắc đến số hiệu lập trình. Anh ta nói rất nhanh, người ở đầu kia chắc không có cơ hội xen ngang. Hành động thao thao bất tuyệt như vậy không ăn khớp với ngoại hình của anh ta. Hơn nữa, tư duy của anh ta nhảy liên tục. Dù không thạo về lĩnh vực IT, cô cũng nghe ra Mục Phương Thành không ngừng chuyển đề tài.

Sau khi gác máy, người đàn ông có vẻ tức giận, đôi lông mày nhíu chặt. Anh ta cầm tách café uống một ngụm lớn mới khôi phục tâm trạng bình tĩnh.

Tô Miên bất giác lạnh gáy. Lúc đó, cô không biết, đây chính là trực giác nhạy bén của chuyên gia tâm lý tội phạm khi gặp kẻ tâm thần bệnh hoạn.

“Bánh phô mai của anh.” Cô đặt đĩa bánh xuống bàn rồi quay người rời đi. Giọng nói ôn hòa của Mục Phương Thành vang lên ở phía sau, “Cô đừng hiểu nhầm. Tôi không có ác ý, chỉ là nhìn thấy cô…”

Tô Miên lập tức quay đầu, im lặng chờ đối phương nói tiếp.

“Chỉ là nhìn thấy cô, tôi có cảm giác cô là một người đáng mến.” Anh ta cất giọng chân thành, “Tôi chỉ muốn kết bạn với cô, chỉ vậy mà thôi. Nếu khiến cô chán ghét, tôi thành thực xin lỗi.”

Tô Miên chau mày, “Tại sao anh lại cho rằng tôi là một người đáng mến?”

Mục Phương Thành mỉm cười, “Là đôi mắt của cô. Cô có một đôi mắt trong veo. Tôi đã từng trải qua nhiều chuyện nên chỉ cần liếc qua, tôi cũng có thể phân biệt cô với đám đông.”

Tô Miên ngây ra. Chắc không có người phụ nữ nào phản cảm trước những lời tán dương như vậy. Tuy nhiên, trực giác khó chịu trong lòng cô vẫn chiếm thế thượng phong. Cô gật đầu, “Cảm ơn anh. Có điều, tôi đã có bạn trai nên không thể kết bạn với anh, vì chuyện đó đã quấy nhiễu tôi. Chào anh!”

Mặc dù cô từ chối thẳng thừng nhưng Mục Phương Thành không hề tỏ ra thất vọng. Anh ta cười cười, tiếp tục lên mạng, uống café của mình.

Một tháng sau đó, Mục Phương Thành thường xuyên đến quán café. Có lúc, anh ta đọc sách, có lúc lên mạng, có lúc im lặng nhìn Tô Miên pha café, đi đi lại lại phục vụ khách hàng.

Tô Miên luôn giữ khoảng cách với anh ta. Thật ra, trước kia cô cũng từng được đối tượng mặt dày theo đuổi nhưng tất cả đều thất bại trước thái độ vô tình của cô. Nhưng Mục Phương Thành không hề quấy rầy, cũng chẳng tỏ ra nhiệt tình. Đối với cô, anh ta chỉ có chút hứng thú và tán thưởng mà thôi.

Một hôm, khi tan ca đi về nhà, Tô Miên liền bị hai người đàn ông lạ mặt chặn lại.

“Cô là Tô Miên, sinh viên năm thứ tư ngành Tâm lý tội phạm của đại học Công an đúng không?” Đối phương biết rõ thân phận cô, “Chúng tôi là thành viên tổ chuyên án Săn Ưng số 1 thuộc Bộ Công an.”

Tô Miên hoàn toàn sửng sốt. Họ lái một chiếc ô tô màu đen bình thường. Nhưng từ trang phục, cử chỉ và thẻ công tác mà họ đưa cho cô xem, có thể xác định họ đúng là người của Bộ Công an.

Tô Miên theo họ lên xe. Ô tô chạy một lúc rồi dừng lại trước một ngôi nhà cũ kỹ. Vào bên trong, cô liền nhìn thấy giáo sư Hứa Mộ Hoa và hai lãnh đạo tổ chuyên án.

Kể từ lúc giáo sư Hứa gia nhập tổ chuyên án, Tô Miên đã một thời gian không gặp ông. Vào thời khắc này, trong lòng cô nổi lên một số dự cảm và suy đoán. Nhưng cuối cùng, cô chỉ bình tĩnh chào hỏi, “Chào thầy! Họ tìm em có việc gì vậy ạ?”

Tối hôm đó, Hàn Trầm không có mặt. Tổ chuyên án cũng không biết cô và anh là một đôi tình nhân.

“Tô Miên! Chúng tôi đang điều tra một vụ án giết người hàng loạt vô cùng nghiêm trọng.” Một vị lãnh đạo lên tiếng, “Đối với thủ phạm là tội phạm IQ cao, rất thông minh và xảo quyệt. hiện tại chúng tôi đã khoanh vùng đối tượng tình nghi. Gần đây, hắn thường xuyên xuất hiện ở quán café nơi cô làm việc. Chắc cô quen biết hắn. Hơn nữa, theo sự quan sát của chúng tôi, hình như hắn đang theo đuổi cô.”

“Có lẽ cô sé trở thành mục tiêu “săn bắt” tiếp theo của hắn. Mục đích của chúng tôi không chỉ là bắt giữ một mình hắn, mà chúng tôi còn muốn hốt trọn một mẻ.”

“Cô tạm thời không cần làm bất cứ việc gì, chỉ cần giữ mối quan hệ với đối tượng, nếu có cơ hội thì hãy tiếp xúc nhiều hơn. Một khi xảy ra nguy hiểm, chúng tôi bảo đảm cô sẽ rút lui an toàn. Giáo sư Hứa nói cô là học trò ruột của ông ấy, năng lực không thua kém nữ cảnh sát hình sự. Chúng tôi tin tường, cô có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.”

“Theo như chúng tôi điều tra, thủ pháp gây án của ngóm tội phạm này có điểm tương đồng với vụ án khiến bố cô hi sinh năm xưa. Chúng tôi không loại trừ khả năng hung thủ tồn tại mối liên hệ nào đó.”

“Cần thiết, chúng tôi sẽ làm thủ tục thôi học cho cô. Hồ sơ của cô ở đại học Công an sẽ bị xóa bỏ. Chúng tôi sẽ tạo thân phận mới cho cô, để tránh gây sự nghi ngờ nơi bọn chúng. Vụ này hết sức quan trọng, chúng là những tên tội phạm giết người không chớp mắt. Cô phải tuyệt đối giữ bí mật, không được tiết lộ với người thân hay bạn bè.”

Cuộc đời đôi khi không có nhiều sự lựa chọn. Nếu bạn là một người cảnh sát, phía trước là núi đao biển lửa, một khi bạn nhảy vào, sẽ giúp nhiều người tránh khỏi tình trạng bi thương. Bạn có bằng lòng hay không?

Nếu những tên tội phạm có thể liên quan đến cái chết của bố bạn. Trong khi đến giờ bạn vẫn nhớ đến cảnh tượng bi thảm của bố bạn trước khi chết, vậy thì bạn có bằng lòng hay không?

“Tôi đồng ý.” Tô Miên trả lời dứt khoát. Tuy nhiên, khi ký tên vào bảng cam kết nằm vùng, trong đầu cô chợt hiện ra hình ảnh Hàn Trầm châm điếu thuốc, nở nụ cười nhàn nhạt. Cô biết mình sẽ phải mạo hiểm, sẽ tiếp xúc với những tên tội phạm tàn ác nhất. Cô đoán, Hàn Trầm chỉ là cảnh sát hình sự chấp hành ở cấp thấp nên bây giờ chắc anh vẫn chưa biết chuyện cô nằm vùng. Nhưng sớm muộn gì anh cũng sẽ biết.

Không sao. Cô nghĩ, chỉ cần bản thân cố gắng và cẩn thận, giúp anh và tổ chuyên án phá vụ án lớn này. Mấy tháng sau, lời hẹn ước của hai người sẽ được thực hiện. Anh sẽ hoàn thành nhiệm vụ trở về bên cô, còn cô khôi phục thân phận, thuận lợi tốt nghiệp. Sau đó, cô sẽ đi làm ở đơn vị của anh. Hai người sẽ ở bên nhau mãi mãi.

Lúc bấy giờ, Tô Miên không biết, tổ chuyên án cũng không biết. Mọi chuyện đều xảy ra theo đúng kế hoạch của S. Mục Phương Thành tựa như chỉ là nhất thời nổi hứng thú với Tô Miên. Mọi chuyện diễn ra hết sức tự nhiên và không một ai nghi ngờ, bởi chẳng ai nghĩ, bọn chúng lại lao tâm khổ tứ vì một cô gái bình thường như Tô Miên. Không người nào có thể ngờ, tất cả những chuyện này xuất phát từ tình cảm của người đứng đầu tổ chức tội phạm.

Mấy ngày sau, Mục Phương Thành lại đến quán café. Anh ta vẫn gọi một tách Latte và miếng bánh phô mai, ngồi bên cửa sổ như thường lệ. Biết Tô Miên có ác cảm với anh ta, một nhân viên phục vụ liền mở miệng, “Hay là để chị mang hộ?”

Tô Miên đứng sau quầy bar, bình thản đáp, “Chị cứ để em.”

Khi cô bê khay đến trước mặt đối phương, anh ta lập tức phát giác, ngẩng đầu mỉm cười với cô, “Sao hôm nay… em lại đích thân mang cho tôi?”

Tô Miên cất giọng hiếu kỳ, “Ngày nào anh cũng gọi một loại mà không chán sao?”

“Một số người không thích thay đổi.”

“Có phải do thiếu cảm giác an toàn không?” Tô Miên hỏi.

Mục Phương Thành hơi ngẩn người, ngẩng đầu dõi theo Tô Miên đi thong thả về phía quầy bar. Anh ta bất giác nhếch miệng.

Sau khi tan ca, Tô Miên gửi tin nhắn cho người liên lạc của tổ chuyên án: Cá đã cắn câu.

Rời khỏi quán café, Mục Phương Thành lái xe vòng vòng vèo vèo, cắt đuôi cảnh sát bám theo rồi mới tới nơi tụ tập.

S ngồi ở sofa trong góc tối lờ mờ, tựa hồ đang suy ngẫm điều gì đó. Đối mắt hắn thâm trầm khó đoán.

Đây là người đàn ông có thể khiến bất cứ người phụ nữ nào si mê. Mục Phương Thành vừa nghĩ vừa tiến lại gần. Hắn nói, “S, cá đã cắn câu rồi.”

Trời mỗi lúc một lạnh hơn. Gần đến tết Âm lịch, Tô Miên không đến quán café làm thêm, cũng không đến trường học.

Một buổi tối cuối tuần tuyết bay ngập trời, cô ngồi trong chiếc xe con màu đen, ngắm cảnh sắc ngoài cửa sổ đến mức thất thần.

“Em đang nghĩ gì vậy?” Mục Phương Thành hỏi.

Tô Miên chớp mắt, “Tôi đang nhớ bạn trai. Công việc của anh ấy rất bận rộn, đã nhiều ngày chúng tôi không gặp nhau rồi.”

Mục Phương Thành cười cười, xuống xe đi sang bên này mở cửa cho cô, “Người có tính cách tự do tự tại như em, có bạn trai thành ra gò bó. Cứ sống thoải mái có phải hơn không?”

Tô Miên phì cười, xuống xe, “Tất nhiên, tôi vẫn sống thoải mái mà. Thiếu người nào đó chẳng hề ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi.”

Mục Phương Thành và Tô Miên sóng đôi đi về phía nhà cô. Hắn giữ lời hứa ban đầu, không có bất cứ cử chỉ khiếm nhã nào. Hai người giống như bạn bè chung một chí hướng. Tô Miên không thể không thừa nhận, ở nhiều phương diện, đối phương có suy nghĩ độc đáo và cá tính. Nếu không phải biết rõ bộ mặt thật của hắn, chắc cô cũng sẽ bị người đàn ông này thu hút.

“Buổi biểu diễn hôm nay thế nào?” Mục Phương Thành hỏi.

Tô Miên mỉm cười, “Rất hay. Nghệ thuật đường phố đúng là kỳ ảo, mỗi bức tranh như bị rút mất linh hồn. Đây đúng là nghệ thuật hạ đẳng nhưng vĩ đại.”

Khi thốt ra mấy câu này, Tô Miên bắt gặp tia cảm động vụt qua khóe mắt đối phương. Đây cũng là nguyên tắc nằm vùng mà cô định ra cho bản thân. Muốn giành được sự tín nhiệm của Mục Phương Thành và những người ở đằng sau hắn, cô phải thực sự hiểu rõ bọn chúng. Nghiên cứu lĩnh vực tâm lý bệnh hoạn vốn là sở trường của cô. Thời gian này, cô ngày đêm nghiền ngẫm những suy nghĩ và sở thích của chúng, đến mức đôi khi cô cảm thấy mình cũng trở thành người có vấn đề về tâm lý. Vì vậy, cô có thể chắc chắn, mình đã khiến đối phương xúc động.

Có một điều Tô Miên không biết, Mục Phương Thành xúc động không phải vì những bức tranh, mà là người được gọi là họa sĩ nghệ thuật đường phố.

Những bức tranh đó do S vé. Còn nhớ lúc hoàn thành, S từng nói với chúng, “Linh hồn của mỗi bức họa đã bị cướp đoạt, các cậu có cảm nhận được không?”

Thảo nào S yêu cô gái này. Mục Phương Thành nghĩ, có lẽ cô thật sự có cảm giác với anh ấy, thương xót anh ấy, trân trọng và ái mộ anh ấy. Cô đúng là một người hiếm thấy.

“Này, lúc nào anh mới đưa tôi đi gặp bạn bè của anh?” Tô Miên từ tốn hỏi.

Mục Phương Thành bừng tỉnh, mỉm cười đáp, “Để tôi hẹn bọn họ. Bọn họ cũng rất mong chờ được gặp em. Tuy nhiên, họ không phải là người bình thường. Em thực sự có muốn gặp không?”

Tô Miên ngẩng đầu nhìn tuyết bay trên không trung, “Càng không bình thường, tôi mới càng muốn gặp. Anh không hiểu điều đó sao?”

Mục Phương Thành không đưa cô lên nhà. Tô Miên lò dò đi lên cầu thang tăm tối. Xác nhận anh ta đã lái xe rời đi, cô mới tháo bỏ tấm mặt nạ ngụy trang, thở dài một tiếng, cảm thấy tinh thần vô cùng mệt mỏi.

Trước mặt đối phương, cô luôn tỏ ra thoải mái. Chỉ ông trời mới biết, mỗi câu nói, cô đều phải cân nhắc đắn đo. Trong khi đó, cô không thể kể chuyện này với bất kỳ người nào. Cô cũng không tiết lộ với Hàn Trầm, sợ anh phân tâm, ảnh hưởng đến công việc.

Không biết bao nhiêu ngày cô chưa được gặp anh rồi? Đang mải chìm trong suy tư, đột nhiên nhìn thấy một bóng đen cao lớn trước cửa nhà, Tô Miên giật mình, lùi lại phía sau một bước.

Người đó lên tiếng, “Tiểu Miên!” Là Hàn Trầm.

Tiếng gọi của anh khiến ngọn đèn bật sáng. Gương mặt anh hiện ra rõ ràng. Nhìn thân hình cao lớn của anh và chiếc khăn quàng cổ, Tô Miên bỗng có cảm giác như hai người xa nhau cả thế kỷ. Cô liền lao đến ôm anh, “Sao anh lại đến đây?”

Giây tiếp theo, anh cũng ôm chặt cô vào lòng.

“Hàn Trầm… Hàn Trầm…” Vào thời khắc này, cô mới phát hiện mình thật sự nhớ anh, nhớ người đàn ông chỉ biết đến công việc, quên cả cô. Cô vừa cười vừa khóc trong vòng tay anh.

Hàn Trầm một tay ôm eo, một tay đỡ gáy cô rồi cúi xuống hôn nồng nhiệt, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt quen thuộc.

Sau khi kết thúc nụ hôn, Tô Miên rút chìa khóa mở cửa, “Mẹ em ở trường trông học sinh tự học…” Còn chưa nói hết câu, Hàn Trầm đã cầm lấy chìa khóa từ tay cô, mở cửa một cách thành thạo rồi kéo cô vào trong. Hai người liền thả mình xuống sofa.

“Có nhớ em không?” Cô hỏi một câu thừa thãi.

“Em thử nói xem.” Hàn Trầm đè Tô Miên xuống dưới thân, mười đầu ngón tay đan xen, hôn lên cổ cô một lúc mới ngẩng đầu nhìn cô.

Nhận ra vẻ bất thường trong ánh mắt của anh, Tô Miên bất giác thót tim.

“Mấy hôm trước anh chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài, hôm nay mới được xem kế hoạch nằm vùng.” Hàn Trầm lên tiếng.

“Em không nói với anh là sợ anh lo lắng. Một khi phân tâm, anh gặp nguy hiểm thì sao?”

“Sao em không thông báo chuyện quan trọng như vậy với anh?” Hàn Trầm ngắt lời cô, sắc mặt trở nên nghiêm nghị trong giây lát.

Hai người nhất thời im lặng. Thái độ của anh tương đối cứng rắn nên trong lòng Tô Miên có chút khó chịu. Nhưng khi sờ vào chiếc khăn quàng cổ lạnh giá, chứng tỏ anh đã chờ ở bên ngoài rất lâu, cô lại mềm lòng, thủ thỉ, “Anh yên tâm, em có chừng mực, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Anh xem, mấy ngày qua, các lãnh đạo đều nói em làm rất tốt.”

“Không được.” Hàn Trầm cất giọng dứt khoát, “Bọn chúng giết người dễ như bóp chết một con kiến.” Ngừng vài giây, anh nói tiếp, “Em chưa được chứng kiến hiện trường gây án của chúng nên mới nghĩ đơn giản như vậy. Anh đã báo cáo với tổ chuyên án rồi. Em là bạn gái của anh, anh không đồng ý để em tiếp tục nằm vùng. Chỉ cần em đề nghị, kế hoạch sẽ chấm dứt. Ngày mai, em hãy lập tức xin rút khỏi kế hoạch cho anh.”

Tô Miên cắn môi, “Em không rút. Em sẽ tiếp tục thực hiện nhiệm vụ. Hàn Trầm, chắc anh không biết, rất có thể tổ chức tội phạm liên quan đến cái chết của bố em. Lãnh đạo tổ chuyên án cũng nói, không có cơ hội nào tốt hơn cơ hội lần này. Anh cũng biết rõ còn gì? Chúng ta không thể bỏ lỡ cơ hội…”

“Mối thù của bố em để anh trả. Anh nhất định sẽ điều tra rõ ràng.” Hàn Trầm lại một lần nữa ngắt lời, “Anh là cảnh sát, còn em vẫn chưa phải. Tô Miên, làm sao anh có thể để em ở bên cạnh đám người đó.”

Lồng ngực tắc nghẹn, nhưng cô vẫn cất giọng kiên quyết, “Em không thể từ bỏ.”

Hàn Trầm im lặng nhìn cô. Một lúc sau, anh buông người cô đứng dậy. Vẻ mặt của anh khiến cô hết sức đau lòng. Cuối cùng, anh đi ra khỏi nhà mà không nói một lời.

Tô Miên thẫn thờ ngồi ở sofa. Cô ôm đầu gối, vùi mặt xuống, “Hàn Trầm… anh đúng là khốn kiếp.”

Tô Miên lần đầu tiên tham gia buổi tụ tập của tổ chức tội phạm là vào một buổi tối mùa đông tuyết rơi trắng xóa. Hôm đó, thời tiết rất lạnh, cô ngồi trong xe của Mục Phương Thành, bị bịt mắt bằng tấm vải đen.

Tô Miên không mang theo thiết bị nghe lén và thiết bị theo dõi, bởi cô biết trình độ phản trinh sát của đám tội phạm này cao. Quả nhiên, Mục Phương Thành đổi xe hai lần, vòng đi vòng lại, đến khi cắt đuôi được cảnh sát mới dừng lại ở một nơi. Sau đó, cô bị máy dò tìm quét toàn thân một lượt, Mục Phương Thành mới hài lòng nắm lấy cánh tay cô, “Được rồi. Em rất “sạch”, không làm tôi thất vọng. Tôi có thể đứng ra bảo lãnh giúp em. Chúng ta đi thôi.”

Tô Miên thong thả đi theo hắn. Dù bị bịt mắt nhưng cô vẫn có cảm giác mình đi qua một hành lang tăm tối đến nơi có ánh đèn sáng rực.

Tô Miên không biết một điều. Trong lúc cô lần đầu xông pha vào chốn hiểm nguy, Hàn Trầm ngồi ở văn phòng của tổ chuyên án, không biết hút bao nhiêu điếu thuốc. Anh cảm thấy bản thân sắp bị cô bức đến phát điên.

Xung quanh có tiếng nhạc dìu dịu, mùi thuốc lá và mùi rượu thơm nồng… Ở đây dường như tụ tập không ít người.

Mục Phương Thành đưa Tô Miên đến sofa ngồi xuống.

“Có thể tháo bịt mắt chưa?” Tô Miên hỏi.

Mục Phương Thành không trả lời mà ngẩng đầu, phóng tầm mắt xuyên qua đám đông, về phía người đàn ông ngồi sau quầy bar. Không chỉ mình hắn, khoảng chục người có mặt ở đây, gồm A, T, K, R, L… đều yên lặng nhìn S.

S, người phụ nữ của anh đã đến rồi!

Cô ấy đọc hiểu bức tranh của anh. Cô ấy thực sự hiểu anh, hiểu rõ những người như chúng ta. Cô ấy là độc nhất vô nhị trên cõi đời này.

Hôm nay, S mặc bộ comple đen, áo len cao cổ mỏng, trên tay cầm ly rượu, nhìn cô chăm chú.

Dưới ánh đèn, mái tóc dài của cô xõa xuống bờ vai, gương mặt trắng ngần lấp lánh. Cô bị bịt mắt, được đưa đến bên cạnh hắn. Cô vẫn mỏng manh nhưng cũng rất quật cường như cô bé có ánh mắt sắc bén và cố chấp trong ký ức.

S uống một ngụm rượu rồi đưa chiếc ly cho A. A hiểu ý, cầm ly rượu đi tới đưa cho Mục Phương Thành. Mục Phương Thành nhận lấy rồi đặt vào tay Tô Miên. Tô Miên không do dự, uống cạn nửa già ly. Cùng lúc đó, tấm vải bịt mắt của cô cũng được mở ra.

Đây là một căn phòng rộng được cải tạo thành quán bar. Mấy người trước mặt cô đều đeo mặt nạ thằng hề.

“Hi! Chị là Tô Miên đúng không?” Một người đàn ông cao lớn đi đến trước mặt cô. Hắn có giọng nói trẻ trung như một cậu bé, “Hình như chị lớn tuổi hơn em.”

“Cậu là ai?” Tô Miên hỏi.

Đôi mắt hắn sáng lấp lánh sau chiếc mặt nạ. Hắn nở nụ cười vui vẻ, “Chị có thể gọi em là Tiểu Ngải. Em muốn gặp chị từ lâu rồi.”

Tô Miên mỉm cười, đảo mắt một vòng. Cô vô tình nhìn thấy một người đàn ông ngồi sau quầy bar. Hắn cũng đeo mặt nạ, nhưng vẫn để lộ cổ và gương mặt nghiêng trắng trẻo. Không hiểu tại sao, Tô Miên có cảm giác, hắn không giống những người khác.

Tô Miên về đến nhà đã là nửa đêm. Thật ra, đây không phải “nhà” của cô. Cô đã dọn ra ngoài, thuê căn hộ sống một mình, để tiện cho công việc, cũng tránh mang nguy hiểm đến cho mẹ cô. Cô viện cớ giáo sư có việc nên phải đi tỉnh ngoài. Tổ chuyên án cũng đã cử người bảo vệ mẹ cô 24/24.

Tô Miên lái một chiếc Minicooper màu đỏ đi vào trong ngõ. Chiếc xe này là Mục Phương Thành đưa cho cô dùng. Tất nhiên, cô không hề hay biết, xe là do S chọn.

Đêm mùa đông thới tiết rất lạnh. Không hiểu nguyên nhân vì sao, Tô Miên có chút buồn bực trong lòng. Cô đỗ xe sát bờ tường, kéo cao cổ áo lông vũ, mở cửa bước xuống.

Đi một đoạn, cô liền dừng bước, sau đó lại tiếp tục tiến về phía trước. Đằng sau có người ở trong bóng tối dõi theo cô. Kể từ lúc cô nằm vùng, những buổi tối về muộn, cô đều cảm thấy sự tồn tại của người đó. Cô đoán, chắc là nhóm tội phạm cử người theo dõi mình. Đúng là vớ vẩn, cô chửi thầm trong lòng.

Mặt đất phủ tuyết dày, còn kết lớp băng mỏng. Tô Miên không để ý nên trượt chân suýt ngã. Cô kêu lên một tiếng, vội túm lấy cành cây bên cạnh.

Đúng lúc này, cô chợt nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau. Tô Miên lập tức quay đầu, nhìn thấy hình bóng cao lớn quen thuộc dưới ánh đèn đường.

Mấy ngày không gặp mà cô có cảm giác như cách mấy thế kỷ. Cô vẫn nhớ rõ dáng vẻ của anh hôm bỏ đi. Nhưng bây giờ bắt gặp bộ dạng trầm mặc của anh, cô không hề oán trách. Trong đầu cô đột nhiên ý thức ra một điều, thời gian gần đây, chỉ cần cô về muộn, anh sẽ ở trong bóng tối dõi theo cô, bảo vệ cô.

Hàn Trầm im lặng nhìn Tô Miên đăm đăm. Cô cắn môi, quay người đi lên cầu thang. Đằng sau vang lên tiếng bước chân trầm ổn. Tô Miên rất muốn đóng sập cửa trước mặt anh nhưng không đành lòng. Cô vào nhà, chỉ khép hờ cánh cửa rồi ngồi xuống sofa, quay lưng về phía anh.

Trước kia, Hàn Trầm thường cười cô hay làm bộ làm tịch. Thế thì sao nào? Cô chỉ muốn anh nhận lỗi, anh dỗ cô. Sau này gặp tình huống tương tự, anh không được bỏ mặc cô, một mình rời đi.

Tô Miên nghe thấy tiếng anh đi vào nhà rồi khép cửa. Mặt sofa lún xuóng, mùi hương quen thuộc gần kề, anh ngồi xuống cạnh cô.

Tô Miên đã hạ quyết tâm đợi anh lên tiếng trước. Nhưng vào thời khắc này, cô không nhịn nổi, buột miệng, “Gần đây, mỗi ngày làm gì và gặp ai, em đều viết rõ trong báo cáo gửi tổ chuyên án. Em biết anh cũng sẽ đọc được…”

Em viết ra tâm trạng khẩn thiết và sự quyết tâm của mình, chỉ mong anh hiểu và thông cảm cho em mà thôi.

Còn chưa dứt lời, miệng cô đã bị anh chặn lại. Anh ôm eo cô, cúi xuống hôn đắm đuối. Bờ môi lạnh giá, hơi thở quen thuộc của anh khiến Tô Miên mê đắm. Cô biết giữa anh và cô không cần nhiều lời, cô hiểu tâm tư của anh, anh cũng thế.

Trong chốc lát, cả thế gian tựa như chỉ còn lại hai người. Tội phạm, chính nghĩa, đạo đức, nỗi lo lắng và sự sợ hãi đều không liên quan đến bọn họ, chỉ có sóng tình trào dâng, hơi thở và cơ thể quấn quýt.

“Hàn Trầm…” Cô vuốt ve tóc anh, “Anh đừng bao giờ rời xa em, không được bỏ lại em một mình.”

“Ừ.” Anh hôn lên cổ, ngực cô, “Anh xin lỗi, anh sẽ không bao giờ như vậy nữa.”

Viền mắt Tô Miên ngân ngấn nước, nhưng cô lại muốn cười. Hàn Trầm để cô nằm xuống sofa. Vào thời khắc này, áo cô xộc xệch, hai tay ôm cổ anh, đôi mắt lấp lánh ý cười. Trong lòng Hàn Trầm vụt qua rất nhiều tâm tình. Mấy ngày qua, ruột gan anh nóng như lửa đốt. Đó là thứ tình cảm mãnh liệt và sâu sắc mà anh chưa từng có trong hơn hai mươi năm cuộc đời. Anh nhớ đến cảnh tượng hồi nãy, khi anh đứng trong ngõ, nhìn cô xuống xe. Sắc mặt cô lãnh đạm, ánh mắt vô hồn. Anh biết, thỉnh thoảng cô phải vô tình mà hữu ý bộc lộ một vài nét đặc trưng của người có vấn đề về tâm lý, để giành được sự tin tưởng của chúng. Nhưng chứng kiến cô như vậy, anh vẫn cảm thấy nhức nhối trong tim.

Hàn Trầm nằm sấp trên người Tô Miên, bắt đầu hôn cô mãnh liệt.

“Được rồi…” Cô mỉm cười đẩy người anh, “Không hôn nữa. Chẳng phải chúng ta giảng hòa rồi hay sao?”

Hàn Trầm không những không nhúc nhích, còn nắm chặt cổ tay Tô Miên.

Cô chớp mắt, có chút bối rối, “Anh muốn làm gì thế?”

Hàn Trầm bế ngang người cô đi vào phòng ngủ, đặt cô nằm xuống chiếc giường đơn nhỏ.

“Hàn Trầm, anh…” Cô vừa định ngồi dậy, anh lại đẩy cô nằm xuống. Bao nhiêu phiền não đã bị Tô Miên gạt bỏ sang một bên. Bây giờ chứng kiến anh cởi áo jacket, áp sát người mình, cô chỉ cảm thấy vừa căng thẳng vừa kích thích, cũng có chút ngượng ngùng.

Dưới ánh đèn vàng dịu dàng, Hàn Trầm chống hai tay bên người cô, từ từ xúi xuống. Đôi mắt đen như bùng cháy một ngọn lửa.

“Cho anh nhé!” Anh cất giọng trầm khàn.

Dáng vẻ của anh lúc này vô cùng gợi cảm. Mặt Tô Miên nóng ran, thân thể bất động mềm nhũn. Cô không muốn thừa nhận, hai người ở bên nhau lâu như vậy mà bản thân vẫn bị anh “phóng điện.”

“Anh vô lại…”

Hàn Trầm giữ hai tay cô. Khóe mắt anh thấp thoáng ý cười vui vẻ, gương mặt phiếm hồng.

“Hôm nay anh sẽ giở trò vô lại cho em thấy.” Anh nói.

Đêm dài đằng đẵng, tuyết dường như vĩnh viễn không ngừng rơi. Trong căn phòng nhỏ bật lò sưởi, dù không mặc gì trên người, Tô Miên vẫn nóng đến mức mồ hôi đầm đìa.

Khi hai thân thể quấn quýt, cô mới cảm nhận thế nào là thân mật thực sự. Cho dù có lúc, Hàn Trầm biểu hiện không thành thục nhưng rất kiên định. Dần dần, hai người thả lỏng bản thân, nhanh chóng có cảm giác hai cơ thể hòa làm một.

Lúc anh tiến vào, cô thật sự hơi đau, tính xấu lại nổi lên, “Đau chết đi được! Em không làm nữa!” Dù bình thường rất yêu thương chiều chuộng cô nhưng vào thời khắc này, Hàn Trầm làm sao có thể rút lui. Bất động vài giây, anh lên tiếng, “Lúc tập đấm bốc, em trúng một đòn của anh còn không sợ đau, bây giờ lại kêu đau?”

Tô Miên than thầm một tiếng, quả nhiên anh giở giọng lưu manh, “Em chịu được nắm đấm của anh, vậy mà chuyện cỏn con này… cũng không chịu nổi?”

Tô Miên trừng mắt với anh. Anh nửa cười nửa không, tiếp tục tiến vào. Ở giây phút này, lần đầu tiên trong đời anh có cảm giác dễ chịu hơn cả khi được đả thông hai mạch Nhâm Đốc.

Thấy anh hơi ngây ra, Tô Miên hỏi, “Anh sao thế?”

Hàn Trầm đáp, “Dễ chịu.”

Tô Miên liền lấy gối đập anh.

Khoảng thời gian tiếp theo, Tô Miên trải qua cảm giác vừa kích thích vừa ngọt ngào. Cô không biết đêm đầu tiên của người khác thế nào, còn cô toàn thân rã rời, tựa như vừa đánh nhau một trận với anh vậy. À không phải đánh nhau, mà là anh đơn phương giải quyết cô.

Cuối cùng, hai người mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Thân thể anh vẫn quấn chặt lấy cô, mười đầu ngón tay đan xen.

Lúc tỉnh dậy, Tô Miên phát hiện có tia nắng lọt qua rèm cửa sổ. Chắc là trời đã sáng, chỉ là căn phòng đóng kín nên vẫn tối lờ mờ. Hàn Trầm đã thức giấc, mặc áo sơ mi và quần dài ngồi cạnh giường. Cô không thấy rõ mặt anh, chỉ cảm thấy anh đang nhìn cô chăm chú, không biết bao lâu rồi.

Tô Miên mơ mơ màng màng cuộn chăn ngồi dậy. Cảm giác đau nhức trên toàn thân nhắc nhở cô tối qua hai người đã phóng túng và cuồng nhiệt đến mức nào.

“Anh phải đi rồi sao?” Cô hỏi nhỏ.

“Chưa.” Nói xong anh rút từ túi áo ra một hộp nhẫn nhỏ. Tô Miên nhìn anh không chớp mắt. Anh đứng dậy, quỳ một chân xuống cạnh giường, mở nắp hộp đưa đến trước mặt cô.

“Hãy gả cho anh, Tô Miên!” Anh ngẩng mặt, đồng thời nắm lấy tay cô. Còn cô cuộn chăn, ngồi bất động, ngơ ngẩn nhìn anh.

Anh đã cầu hôn cô vào một buổi sáng mùa đông bình thường, trong căn phòng chật hẹp. Không phải là nơi hoa lệ cũng chẳng có mấy trò lãng mạn.

“Đợi em tốt nghiệp rồi kết hôn.” Anh cất giọng trầm thấp mà rõ ràng, “Cuộc đời này, ngoài em ra, anh sẽ không lấy ai khác.”

Tô Miên giơ tay ôm cổ Hàn Trầm, ngả vào lòng anh, “Em đồng ý!”

Đợi em tốt nghiệp rồi kết hôn. Cuộc đời này, ngoài em ra, anh sẽ không lấy ai khác.

Anh yêu một cô gái. Cô ấy ấm áp như ánh dương, dũng cảm như chiến binh.

Tình yêu của anh rất đơn giản và bình thường. Nhưng cuộc đời này anh chỉ nói một lần.

Dù qua thiên sơn vạn thủy, năm tháng ngày dài, anh cũng chỉ thổ lộ với em.

Dù cho đông hạ thất thường, lang bạt khắp nơi, gian nan trắc trở, anh cũng nguyện dành cho em mọi điều tốt đẹp.