Chương 5

Trở Thành Ma Cà Rồng

Đăng vào: 11 tháng trước

.

….- Giá mà tớ được làm ma cà rồng – tập sự. – T.J thở dài khi xe buýt đến đường Công Viên. – Để tớ nhìn lại vết đốt của cậu lần nữa nào !

Andrew nhìn quanh:

– Cẩn thận nhé , được không? – Cậu nói. – Mình không muốn bất kỳ một ai khác đòi xem. – Cậu lật cổ áo xuống.

– Trông nó thật lắm. – T.J thừa nhận.

Andrew rên rỉ :

– Cú cắn của ma cà rồng là lý do khiến mặt cậu tái nhợt. – T.J nói. – Nhưng còn vết đỏ trên môi. – Nó cười. – Tất cả những gì cậu phải làm bây giờ là đợi cho đến khi dấu răng kia biến mất, rồi cậu sẽ là một con ma cà rồng chính hiệu.

Andrew lại rên rỉ :

– Cậu có thực sự tin là có một con ma cà rồng trong phòng cậu hay không? – T.J hỏi

– Mình không biết. – Andrew đáp. – Mình …Mình mơ về một con ma cà rồng. – Cậu nói và hồi tưởng mọi chuyện. – Có lúc mình đã nghĩ đấy chỉ là một giấc mơ. Nhưng ..có lẽ không phải. Tại sao cuốn sách lại nằm ở dưới giường mình cơ chứ?

– Chắc con ma cà rồng để nó lại cho cậu. – T.J nói có vẻ suy nghĩ. – Sau khi nó cắn cậu.

Andrew rùng mình bởi cách suy luận đó. Một con ma cà rồng trong phòng mình! Trong bóng tối, nó đứng bên mình, cúi xuống, nhe nanh đớp vào gáy mình. Gan ruột của Andrew quặn hết cả lên.

– Chuyện gì vậy? – T.J hỏi. – Cậu không vui sao?

– Không !- Andrew thốt lên. – Mình đang lo gần chết đây.

– Chết à! – T.J gần như hét lên. – Thế mà cũng nói! Làm sao chết được.

– Suỵt! – Andrew nhắc bạn.

– Cậu sẽ trở thành một trong những ma xác ướp! – T.J thì thầm.

– Nhưng mình không muốn làm ma xác ướp. – Andrew nói. – Mình muốn sống. Như kiểu của mình bây giờ. – Cậu nhăn mặt. – Ý mình là cuộc sống giống như trước lúc mình bị con ma ấy cắn.

– Này, Andrew. – T.J nói. – Nghĩ gì lạ vậy? Cậu sẽ được lang thang vĩnh viễn. Vĩnh viễn! Cậu sẽ có thể bay. Rồi hằng đêm cậu cưỡi mây rong chơi trên bầu trời.

– Chuyện ấy nghe hấp dẫn đấy. – Andrew thú nhận. – Nhưng ..

– Cậu có thể hớp hồn mọi người. – T.J cắt ngang lời bạn. – Cậu có thể mê hoặc họ với cái nhìn ma quỷ của mình.

T.J chỉ gật đầu. Bây giờ, T.J đang cơn hào hứng.

– Hãy nhớ lại lúc chị Emily lên giọng kẻ cả. Những gì cậu cần làm là chỉ cần nhìn và … hấp! Chị ấy sẽ bị hớp mất hồn. Chị ấy sẽ phải tuân lệnh cậu.

Một nụ cười dè dặt hiện lên đôi môi đỏ hơn thường lệ của Andrew.

– Đúng đấy, sẽ có vài chuyện hay đấy. – Cậu thừa nhận khi xe buýt đỗ lại phía trước trường Trung học Shadyside. – Nhưng mình sẽ làm gì một khi bị đói, T.J?

T.J nhún vai.

– Cậu sẽ phải đi tìm mồi của mình. – nó nói. – Cậu phải… đi ra ngoài mà hút máu.

Andrew không cười khi T.J đùa ngốc như thế.

– Nếu bị biến thành ma cà rồng thì mình sẽ phải hút máu ư? – Cậu nói. – Ôi chao! Thử nghĩ xem, nó thật khủng khiếp đó, T.J!

Andrew và T.J xuống xe cùng với nhiều học sinh khác. Chúng bước lên vệ đường.

T.J dừng lại trước cổng trường.

– Dẫu sao cậu cũng đừng nên lo lắng về chuyện đó làm gì. – Nó nói. – Cậu không phải là ma cà rồng đâu.

– Mình không phải à?

Andrew như trút được gánh nặng ra khỏi người. T.J lắc đầu.

– Bởi cậu đang đứng trong ánh nắng.

– Nghĩa là thế nào?

– Ma cà rồng không thể nào sống dưới ánh nắng. – T.J bảo. – Nếu bị mặt trời chiếu phải thì ma cà rồng sẽ biến thành tro bụi.

Andrew nhìn T.J chạy đến tủ để quần áo của nó. Cậu hy vọng cậu sẽ không biến thành ma cà rồng. Cậu mong những lời vừa nói của T.J là đúng. Nó vẫn thường xuyên đúng. Bởi lẽ, T.J là một chuyên gia về ma cà rồng.

Nhưng, Andrew thầm hỏi. – Sao nó lại biết về ma cà rồng – tập sự cơ chứ?

Mình có thể ăn hết cả một con bò, Andrew nghĩ. Cậu đang đứng xếp hàng đợi nhận khẩu phần ăn trưa. Cậu bê một đĩa mì ống trộn với thịt băm và nước xốt màu đỏ. Cậu hỏi xin thêm tí nước xốt. Thông thường cậu không khoái bữa ăn trưa ở trường lắm. Nhưng trưa nay, cậu thấy mọi thứ ngon lắm! Cậu lấy một miếng bánh mì lớn gấp đôi, một hộp sữa và một lát bánh sôcôla to tướng. Rồi cậu đi đến bàn ăn ngồi đối diện với T.J. T.J nhìn khay thức ăn của bạn.

– Làm sao ăn hết được ngần ấy? – Nó hỏi. – Cậu định trở thành võ sĩ sumo hay sao?

Andrew nhún vai:

– Mình đói.

Cậu đáp. Cậu không muốn mất thời gian để tranh luận. Cậu cúi đầu vào đĩa mì ống. Chà! Nước xốt tuyệt vời hơn mọi ngày! Cậu múc một thìa đầy thịt băm cho vào miệng. Cậu nhai từ từ mẫu bánh. Nó có vị chua chua nhưng rất ngon.

– Andrew? – T.J hỏi. – Có chuyện gì vậy?

Andrew cố mở miệng nói. Nhưng cậu không thể. Cái vật có vị chua ấy cứ mắc ngang miệng cậu. Cậu phải lấy nó ra.

Cậu cho tay vào miệng. Ồ , không ! Lưỡi cậu bị tê cứng, hoàn toàn tê cứng!

Rồi những vết đau buốt xuất hiện trên môi Andrew.

– Andrew! Có chuyện gì vậy?

T.J hoảng hồn hỏi. Nhưng Andrew không thể trả lời. Toàn bộ khuôn mặt cậu bây giờ cũng lạnh cóng. Cả cổ họng nữa! Cậu nắn cổ họng. Nó cũng nghẽn mất rồi.

Mắt cậu như lồi ra vì khiếp đảm.

Mình … mình không thể nuốt! – Andrew thầm gào lên trong đầu. – Mình không thể thở.