Chương 4

Trở Thành Ma Cà Rồng

Đăng vào: 11 tháng trước

.

….Andrew nhìn vào gương, cậu mải nhìn mấy cái vết trên cổ thì cánh cửa bật mở.

– Ra rồi ! – Emily reo lên với vẻ đắc thắng. Chị đang giữ chặt nắm đấm cửa.

– Chị … chị đã? – Andrew lắp bắp. Cậu đưa tay lên che cổ. – Bằng cái gì?

– Còn hỏi nữa à? – Emily quát. – Tìm được chìa khoá rồi!

– Ôi! – Andrew buông tiếng thở dài. – À, à, chị làm ơn ra ngoài một lát có được không?

– Được thôi, – Emily dịu dàng nói. Nhưng chị bước về phía Andrew đang đứng. Trước lúc cậu kịp mở miệng nhờ chị xem hộ cái cổ thì chị đã nắm được cổ áo cậu.

– Này! Thả ra! – Andrew gào lên. – Chị đang làm cái gì vậy?

Cậu biết rằng Emily chỉ muốn kéo cậu ra khỏi buồng vệ sinh. Chị lôi cậu ra hành lang.

– Đang phát ốm lên vì cứ ngày nào cũng đợi cậu đấy. – Emily hậm hực nói. – Tôi đã phát ngấy lên bởi phải đón chuyến xe muộn do phải đi bộ quanh ao.

– Tại.. là.. em ? – Andrew bắt đầu mở miệng.

– Tôi căm ghét cái chuyện cứ phải đến lớp trễ mỗi ngày. – Emily chì chiết. – Tôi chẳng thích đến trường bởi cứ phải thấy cái mặt đần đần của cậu đó.

Andrew lại van nài :

– Emily, hượm đã nào!

– Tôi chẳng còn đủ kiên nhẫn để đợi cậu cùng đến trường nữa.

Emily cứ kéo bừa cậu xuống cầu thang. Andrew nắm lấy lan can. Emily cố kéo. Andrew cứ bám chặt.

– Đợi tí đã ! – Cậu hét. – Em đã sẵn sàng rồi! Em phải mang túi đi học chứ. Túi đã được sắp sẵn rồi. Em hứa. Chỉ ba mươi giây thôi rồi chúng ta cùng đi.

Emily buông tay ra:

– Hai mươi giây thôi đó! – Chị quát theo.

Andrew lao vào phòng. Cậu chộp quyển sách đen dưới gối. Nó vẫn còn lạnh như băng. Sao nó lạ thế nhỉ? Khi Andrew sắp đút cuốn sách vào túi, cậu sững sờ. Dòng chữ trên bìa đâu cả rồi? Nó đã biến mất ! Nó hoàn toàn biến mất! Ôi, nhà thông thái ơi! Cậu đã có nhiều câu hỏi để hỏi T.J. Cậu hy vọng T.J sẽ làm sáng tỏ vài vấn đề. Andrew đặt cuốn sách vào túi đi học, mặc áo khoác rồi lao ra khỏi phòng. Xuống đến cầu thang, cậu chộp vội gói giấy nhỏ từ tay mẹ và không hề dừng bước. Cậu bám theo Emiliy chạy ra đường. Bà Griffin vẫy tay tạm biệt trước cửa:

– Chúc các con một ngày tốt lành.

Andrew ngồi phịch xuống bên cạnh T.J trên chuyến xe buýt muộn. Cậu và Emily suýt nưã bị trễ xe. Chúng phải chạy thật nhanh mới đuổi kịp.

– Có chuyện gì vậy?

T.J hỏi. Andrew hổn hển như sắp đứt hơi thở.

– Cái gì trong túi kia vậy?

T.J hỏi. Andrew đưa cho nó cái túi nhỏ.

– Bánh phết bơ nóng hổi! – T.J thốt lên. Mình ăn được chứ?

Vẫn còn thở hổn hển, Andrew gật đầu ra hiệu đồng ý.

– Cám ơn bạn! T.J cho tay vào túi. Ăn được vài miếng, nó liếc nhìn Andrew. – Cậu biết là trông cậu không được khoẻ không? – Nó định sát vào Andrew. – Mặt cậu có cái gì vậy?

Andrew nhăn nhó. Cậu đưa tay chùi má.

– Trông như thể cậu đánh phấn ấy. – T.J nói. Nó dịch vào sát hơn. – Còn… còn cả đôi môi nữa! Cậu dùng son hả?

Andrew ngồi co người trên ghế.

– Andrew, có chuyện gìvậy? – T.J hỏi. – Trông như thể cậu sắp trở thành…

Andrew nhắm mắt lại. Cậu đợi T.J nói ra chữ ma.

Giọng của T.J chuyển sang thì thào:

– Andrew, cậu sắp biến thành một tên hề đấy.

Andrew lắc đầu. Cuối cùng cậu cũng thở đều đặn trở lại:

– Mình không trở thành một tên hề đâu. – Andrew nói. Cậu liếc nhanh sang bạn. – Nhưng có lẽ mình sẽ biến thành một cái gì đó.

– Câu đang nói về cái gì vậy? – T.J hỏi. – À… cậu có ăn cái bánh cuối cùng này không ?

Andrew lắc đầu. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ khi xe buýt leo lên chiếc cầu vắt qua Suối Gió. Rồi cậu mở túi lấy cuốn sách đen ra đặt vào lòng T.J .

– Đây, – cậu nói. – Bây giờ hãy nói cho mình biết cuốn sách này nó thế nào?

T.J đút mẩu bánh cuối cùng vào miệng. Nó liếm liếm mấyngón tay rồi đưa ra cầm quyển sách.

– Nó lạnh quá. – T.J nói. Nó nhìn Andrew. – Cậu đã để nó trong tủ lạnh hay ở đâu vậy?

Andrew cau mày.

– Ý cậu là… không phải sách của cậu à?

T.J lắc đầu.

– Cậu không đút nó vào dưới giường của mình à?

– Tớ chưa từng trông thấy nó bao giờ. – T.J đưa trả quyển sách.

– Nhưng nếu nó không phải của cậu thì…- Andrew dừng lại. Tim cậu bắt đầu nện thình thịch . Cậu cảm thấy bao tử cứ quặn cả lên. Nếu không phải của T.J thì cuốn sách ấy của ai? Nó từ đâu đến nhỉ?

– Nó nằm dưới giường cậu à? – T.J hỏi.

Andrew gật đầu:

– Sáng nay mình tìm thấy nó, – cậu nói.

Rồi cậu kể cho T.J nghe mọi chuyện, từ việc phát hiện ra quyển sách, dòng chữ kỳ lạ và cả chương sách về ma cà rồng – tập sự nữa.

Khi Andrew dứt lời, T.J lắc đầu.

– Bạn à, mình gần như tin cậu đấy. Cậu kể nghe thật quá.

– Nó có thật đấy T.J. -Andrew nói.

– Thôi nào. – T.J nói. – Tớ chẳng dễ bị lừa như Emily đâu.

– Chuyện còn nữa. – Andrew tiếp tục. – Khi đi vào buồng vệ sinh đánh răng, mình nhìn vào gương, mình thấy mặt mình trắng như một tờ giấy. Môi mình trông rất … lạ kỳ. Mình còn thấy cả cái này nữa.

Andrew từ từ lật cổ áo mình ra.

T.J nhìn thấy mấy vết đứt trên cổ Andrew.

– À … ra thế. – Giọng nói của cậu ta không có vẻ đã tin tưởng hoàn toàn.

– Con gì đó đã cắn mình. – Andrew nói. – Con gì đó có nanh.

T.J đưa một ngón tay rà trên vết đứt. Rồi nó rụt tay lại.

– Ồ , quái quỷ thật! – Nó lẩm bẩm. – Nhưng tớ chẳng thể tin!

– Mình cũng không tin. – Giọng của Andrwe run run. – T.J! Cậu có nghĩ mình sẽ biến thành ma cà rồng không?