Chương 3

Trở Thành Ma Cà Rồng

Đăng vào: 11 tháng trước

.

….Chao ôi ! Diệu kỳ làm sao! Adnrew thầm nghĩ khi đưa tay giở quyển sách. Có lẽ T.J đã giấu một cái “chip” của máy vi tính đằng sau bìa da. Hoặc có lẽ dòng chữ ấy được viết bằng loại mực công nghệ cao không thể nhìn thấy được. Cậu chẳng thể nào giải thích nổi. Nhưng… Ô kìa! Bây giờ những dòng chữ bắt đầu xuất hiện trên trang thứ nhất. Các con chữ hiện rõ:

Chương 1

Ma cà rồng – tập sự

Làm thế nào mà T.J có thể thực hiện được điều khủng khiếp như thế này? Chà…à. và làm sao nó có thể giữ quyển sách lạnh được như thế? Liệu T.J đã quấn nó trong lớp giấy bóng và để trong tủ lạnh? Nhưng mà làm sao cuốn sách lại cứ lạnh lâu như thế?

Andrew lật sang trang sau. Những dòng chữ cũng bắt đầu xuất hiện.

“…Bạn muốn ngủ suốt ngày chứ? Vậy thì vào lúc hoàng hôn hãy biến thành một con sói. Hay một con chuột. Hay một con mèo đỏ. Hay có lẽ là một chú dơi.

Bạn thích bay lắm sao? Để xuyên qua cửa? Để xuyên qua bức tường dày? Tất cả những lời nói trên có thật không? Chúng không thật. Tất cả bạn phải làm là trở thành ma cà rồng.

Thế bạn làm điều ấy bằng cách nào? Cách duy nhất là để cho một con ma cà rồng cắn. Và nơi thích hợp nhất để cắn là cổ bạn. Một khi bạn bị cắn thì bạn đã là ma cà rồng tập sự…”

– Ôi chào! – Andrew thì thầm. Cuốn này còn hay hơn cả “Dạo chơi với đàn ma sói”. Làm sao mà T.J có thể làm được điều này.

Nhưng ngộ nhỡ nó làm thì sao?

Còn nếu không phải nó? Andrew nuốt nước bọt đánh ực. Cậu không muốn nghĩ về điều đó. Bởi vì nếu T.J không giấu cuốn sách trong phòng cậu thì… ai giấu? Không phải Emily rồi. Chị không bao giờ nhgĩ đựoc những trò như thế này. Cũng chẳng phải là ma. Vậy thì không có ai khác ngoài T.J.

– Andrew đâu rồi?

Giọng mẹ vang lên từ bên ngoài hành lang. Nhanh như chớp, Andrew tuồn cuốn sách đen xuống dưới gối. Cậu cúi người xuống nền nhà vờ tìm cái gì đó ở dưới giường. Cậu không muốn mẹ phát hiện ra cuốn sách mình đang đọc. Cậu không thích phải trả lời bất kỳ câu hỏi nào về cuốn sách đen này.

– Cưng đâu rồi, con? – Mẹ cậu đứng trên ngưỡng cửa.

– Ô! Con chào mẹ ạ – Andrew nói. Cậu vẫn toài người trên sàn nhà để tìm. Cậu phát hiện ra vật gì đó, không phải là lớp giấy bóng lạnh bọc cuốn sách.

– Chị Emily đang cáu um lên vì con quá chậm. – Bà Griffin nói. – Có chuyện gì vậy?

– Không sao đâu mẹ. – Giọng Andrew hơi the thé. – Chẳng có gì cả đâu mẹ. Con không tìm thấy đôi giày, thế thôi.

Bà Griffin nhìn vào chân Andrew.

– Con đã đi giày rồi kia kìa. -Bà chỉ tay.

– Ôi, trời dất ! – Andrew nói. Cậu ló đầu ra khỏi gầm giường. – Con cứ nghĩ là mình chưa tìm được. Chắc con đã mang vào rồi quên khuấy đi mất. À…có lẽ con phải buộc dây lại.

Andrew luôn lúng túng khi không tìm ra cách để chống chế lỗi của mình. Thế là cậu bèn cúi xuống và buộc dây giày rồi đứng lên.

– Con chắc là mình khoẻ chứ? – Mẹ đưa tay vén mái tóc ra khỏi trán cậu. – Hừ. Không bị sốt. Nhưng đầu con hơi ấm đấy. – Bà bước lùi lại. – Mặt lại tái nữa cứ. Mẹ nghĩ con đang cố giấu điều gì đó.

– Không sao đâu mẹ. – Andrew nói. – Thật đấy.

Andrew không thể ở nhà. Hôm nay cậu không thể. Cậu phải đi đến trường bằng bất cứ giá nào. Cậu phải tìm hiểu xem chuyện gì được viết trong cuốn sách.

– Mẹ bảo chị Emily là nên đón chuyến xe buýt sau vậy. – Cậu đề nghị. Cậu vượt qua mẹ để đi vào phòng vệ sinh. – Bảo với chị ấy là con sẽ xuống trong vòng ba phút nữa.

– Mẹ sẽ gói bánh sẵn…- Bà Griffin nói. – để con ăn dọc đường.

Andrew khoá cưả buồng vệ sinh lại. Đấy là thói quen. Thói quen dùng để tránh Emily, để giữ những ý tưởng riêng của cậu. Khi cậu đưa tay lấy bàn chải đánh răng, cậu nghe tiếng bược chân giậm thình thịch bên ngoài cửa phòng vệ sinh. Cậu mỉm cười.

– Nhanh lên !

Emily quát từ bên ngoài. Andrew nghe chị cố xoay nắm đấm cửa. Khoá rồi, chị ơi! Cậu nghĩ, chị chẳng thể vào được đâu!

– Andrew? – Chị quát. – Nếu trễ xe buýt thì chị sẽ cho một trận!

Vẫn giữ nụ cười, Andrew nắn ống kem đánh răng vào bàn chải. Cậu liếc nhìn vào gương. Cậu rùng mình. Cái bàn chải tuột khỏi tay cậu. Nhìn mặt cậu kia kìa ! Nó tái nhợt! Tái bệch như màu sữa ! Thảo nào mẹ lo lắng.

– Andrew! – Emily đấm vào cửa bằng cả hai tay. – Ra ngay đi.

Andrew không buồn trả lời. Cậu vẫn nhìn khuôn mặt mình. Da cậu có cùng màu trắng như lớp gạch men lát trong buồng này. Cậu ghé sát lại nhìn vào môi. Đôi môi đỏ của cậu. Cậu thấy một vệt máu dưới cằm. Cậu vạch cổ áo ra xem. Máu ! Cậu đang chảy máu. Nhanh tay, cậu xé miếng giấy vệ sinh, thấm ướt và đắp lên chỗ chảy máu. Cậu nhìn kỹ hơn. Cái vết ấy trông không phải bị cắt. Nó giống như hai vết muỗi đốt. Như thể cậu bị hai cái cặp đồ để nướng đâm phải. Hay là một con rắn đã cắn cậu hay.. một con gì khác.

Một con ma cà rồng?

Tay Andrew run rẩy khi cậu sờ lên hai vết thương nhỏ.

Cậu rụt tay lại.

Cậu nhìn mấy cái vết bí ẩn.

Chúng có nghĩa là gì nhỉ?

Ồ, không! – Andrew chết điếng cả người – Phải chăng mình đã là một ma cà rồng – tập sự?