Chương 19

Trở Thành Ma Cà Rồng

Đăng vào: 11 tháng trước

.

– Cái gậy, T.J! – Andrew lại khẽ giục.

T.J cứ nhìn thẳng về phía trước , không cử động.

– Đưa nó cho mình! – Andrew thì thào. – Nhanh lên!

T.J chỉ ngồi yên. Như một bức tượng đông cứng!

Tim Andrew bắt đầu nện thình thịch. Tại sao T.J lại không cởi áo choàng? Tại sao nó không trao cho cậu cây gậy nhọn bịt sắt như đã thoa? thuận theo kế hoạch?

Andrew đứng thẳng dậy. Cậu quay sang ma cà rồng.

– Ủa… Tại sao nó lại không trốn đỉ – Andrew hỏi.

Ma cà rồng mỉm cười nhìn cậu.

– Ta đã hớp hồn nó cho mày rồi đó nhóc. – Con ma nói. – Bởi lẽ nó là nạn nhân đầu tiên của mày. Bây giờ nó đã sẵn sàng chờ mày.

Andrew quay nhìn lại T.J. Việc này không nằm trong kế hoạch! Phải làm gì bây giờ? Chắc cậu lại phải tự mình lột áo choàng của T.J để lấy cây gậy. Nhưng áo của nó lại cài cúc kín mít, sẽ mất nhiều thời gian, Mma cà rồng sẽ nghi ngờ cậu.

– Nào? – Ma cà rồng giục. – Mày còn đợi gì nữa?

– Tôi chưa muốn kết liễu đời nó. – Andrew nói. Cậu cảm thấy thật khó xử.

Andrew nhìn T.J. Cậu nhìn vào cổ nó. Cậu thấy mạch máu đang đập. Nanh cậu lại mọc dài ra. Chúng bắt đầu ngứa ngáy.

Andrew nuốt nước bọt. T.J luôn nói là mình muốn được Andrew cắn. Nó muốn cậu hứa chọn nó là nạn nhân đầu tiên của cậu. Đúng rồi, Andrew sẽ giữ lời hứa.

Andrew ngừng tư duy theo kiểu người. Cậu tập trung vào mấy chiếc nanh đang ngứa ngáy. Cậu chằm chằm nhìn mạch máu và dòng máu đang di chuyển. Andrew cúi xuống người T.J. Cậu há miệng chuẩn bị cắn.

– Andrew! Hãy dừng lại! – Emily xông ra từ sau chiếc ghế xô pha bị rách, nằm úp xuống. Chị vung cây gậy gỗ trong không khí.

Andrew đứng thẳng lên.

– Emily! Chị làm cái quái gì ở đây vậy?

Ma cà rồng quay lại, trừng mắt quát Emily.

Emily thét lên, nhảy lùi lại sau cái ghế.

Lúc ấy, mọi chuyện lại hiện lên trong đầu Andrew. Kế hoạch Cây gậy. T.J và Emily đến đây để giúp cậu tiêu diệt ma cà rồng. Andrew lắc đầu. Cậu xua những ham muốn của ma cà rồng ra khỏi đầu. Nanh của cậu lại lùi vào trong lợi.

Ma cà rồng dường như sửng sốt bởi sự xuất hiện của Emilỵ Andrew lập tức hành động. Cậu chộp T.J và nhấc nó đứng lên.

– Tỉnh lại nào T.J! – Cậu hét. – Nhanh lên!

Nhưng đầu của T.J vẫn cứ mềm oặt trên cổ. Hai cây gậy thòi ra dưới áo choàng của nó.

Ma cà rồng lướt qua phòng rồi tiến về phía Andrew. Andrew buông T.J ra và nhảy lùi lại sau một cái ghế. Quay nhìn lại, cậu thấy ma cà rồng đang vồ cậu. Các tia lửa bắn ra từ đôi mắt đầy vẻ căm thù của nó.

– Mày! – Nó chỉ ngón tay xương xẩu vào ngực Andrew. – Mày lập ra kế hoạch này à? Mày nghĩ mày có thể đánh bại được ta chắc? Hỡi cái thằng người man trá kia?

– Không! – Andrew gào lên. – Tôi… tôi không làm gì đâu!

Ma cà rồng khoanh tay trước ngực :

– Ta đã sống suốt sáu thế kỷ nay rồi! – Nó hét, đôi mắt lấp lánh những tia lửa căm thù. – Mày nghĩ mày có thể lừa ta một cách dễ dàng như thế này ư?

– Tôi đấy à? – Andrew cố nói bằng giọng bình tĩnh. Đầu óc cậu đang quay cuồng. Cậu cố nghĩ ra lối thoát cho tình huống thực tại. – Tôi không lừa ngài đâu!

Ma cà rồng vẫn hằm hằm lắc đầu.

– Đáng ra ta sẽ giúp mày trở thành nhà Thông Thái của Bóng Tối!

– Ý ngài là… ngài sẽ không giúp nữa? – Andrew hỏi.

– Ý ta là thế đấy, thằng nhóc ạ. – Con ma đáp.

Andrew thở phào nhẹ nhõm.

– Bây giờ mày sẽ không còn là nhà Thông Thái của Bóng Tối nữa. – Ma cà rồng nói. – Mày sắp đi gặp tử thần. – Nó mỉm cười. – Ta sẽ hoá kiếp cho mày.