Chương 17

Trở Thành Ma Cà Rồng

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Andrew cảm thấy mình bay bổng. Cậu không còn thấy gì nữa. Ánh sáng lấp lánh quanh cậu. Mọi thứ như thể cũng chuyển động theo. Cậu thấy mình lướt trong không trung. Khi đáp xuống mặt đất đang chạy lùi về phía sau. Cậu chạy nhanh hơn tốc độ cậu từng mơ ước.

Cậu đánh hơi làn gió. Mùi nhiều quá! Chúng thật quyến rũ. Cậu ngửa mặt cất lên tiếng hú khàn khàn thật dài.

– Im đi, đồ ngốc! – Giọng con ma dội vào đầu cậu. – Mày có muốn làm ma chó đuổi theo không?

Andrew quay đầu nhìn lại. Phi sát bên cậu là một con sói xám khổng lồ. Con sói có đôi mắt đỏ rực hung tợn. Khi ấy, Andrew mới nhận ra mình cũng là chó sói.

Chúng chạy vượt qua bệnh viện , men theo bóng tối. Andrew ngửi thấy mùi động vật đang lẩn trốn trên đường.

Bây giờ nghĩa địa phố Fear đã hiện ra trước mặt. Rồi tiếp đó là lâu đài Cameron. Andrew chạy chậm lại.

– Này! – Con ma giục. – Chạy nhanh lên!

– Ta hãy kiểm tra khu rừng cái đã . – Andrew nói. – Nào!

Andrew rời con đường, băng qua nhiều khu vường rồi rời phố Fear lao vào rừng. Ma cà rồng đuổi kịp cậu:

– Dừng ngay trò này lại! – Nó quát. – Ta phải săn người!

– Tôi biết. – Andrew bảo nó. – Nhưng tôi chưa muốn trừng phạt kẻ thù. Tôi muốn dạo chơi trong lốt sói một lát nữa.

Con sói ma cà rồng nhe răng chìa mấy cái nanh nhọn hoắt. Nó cất tiếng gừ đầy vẻ doa. nạt.

– Tôi hiểu ý ngài. – Andrew nói. – Nhưng tôi thích đi dạo rồi tiếp tục bài học cũng chưa muộn.

Lát sau, Andrew đưa ma cà rồng tiến về phía lâu đài. Chúng dừng trong cụm rừng nhỏ bên cạnh. Andrew lấy lại lốt người mà không hề bị xước một tí da trong suốt cả chặng đường phi nhanh như thế.

– Cái đứa mày đang tìm, – ma cà rồng thì thào, – có ở trong lâu đài không ?

Andrew gật đầu.

– Nó đang ở qua đêm.. Ồ khoan! Hãy đợi đã!

Andrew chỉ vào lối mòn ngoằn ngoèo chạy từ nghĩa trang vào lâu đài.

– Nó kia kìa! Đang đi về hướng lâu đài ấy! Thấy chưa? Chiếc áo choàng rộng thùng thình ấy?

– Một anh chàng dũng cảm! – Ma cà rồng nói. – hoặc là một thằng đại ngốc mới đi bộ trong nghĩa địa vào giờ này. Mày có nghe được nhịp tim của nó không ?

– To lắm, rõ lắm, – Andrew trả lời. – Ôi! Trời! thằng đó sẽ phải hối tiếc vì đã xử sự tồi với tôi.

– Tuyệt! Ma cà rồng thốt lên. – Trả thù và uống máu. Hai việc kết hợp mới hay làm sao. – Nó mỉm cười với Andrew. Mấy cái nanh lấp loá trong ánh trăng. – Ta biết mày sẽ làm được việc này, nhóc. Đi đi! Tóm lấy hắn! Cứ làm theo đúng những gì ta dạy.

Andrew gật đầu. Cậu nín thở và lắng nghe.

Đây rồi, tiếng nhịp tim đang đập. Nhưng nó lớn hơn nhịp tim thỏ nhiều lần. Đấy là tim người . Mỗi cú đập, nó dồn máu chạy khắp cơ thể.

Andrew hạ thấp người xuống. Cậu tiến vè phía nạn nhân. Cậu lặng lẽ di chuyển thật nhanh.

Nanh cậu chĩa ra. Nước dãi theo đó giọt xuống.

Trong đầu Andrew , nhịp tim nghe rõ hơn.

Như thể là tiếng trống, bùm, bùm…

Andrew tiến sát hơn.

Cậu đưa tay ra.

Cậu chùn gối lấy đà nhảy xổ vào con mồi đầu tiên của mình.