Chương 13

Trở Thành Ma Cà Rồng

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Tiếng rách dừng lại. Ngay lập tức vạn vật im ắng. Hoàn toàn im ắng. Andrew nghe tiếng dế kêu nỉ non ở mãi đằng kia. Cậu mở mắt. Cậu thấy mình đang ngồi dưới một gốc cây, chân không mang giày và mặc đồ ngủ. Và cậu có tay, chân và cả làn da bình thường, da người! Cậu xắn tay áo nhìn cánh taỵ Da cậu không bị xước hay rách tí nào. Cậu lại trở thành chính cậu, Andrew Griffin, một con người. Andrew gập cánh tay, co chân nhưng chẳng thấy đau đớn gì cả. Thậm chí đầu cậu cũng chẳng đau ở chỗ húc vào thân cây. Bây giờ, Andrew mới nhìn quanh. Cậu nhận ra mình đang ở trong cánh rừng phố Fear. Nhưng chính xác nơi nào thì cậu cũng không biết.

– Mày đây rồi. – ma cà rồng tiến về phía cậu. – Mày không nghe lời ta hả nhóc? Ta đã bảo mày hạ cánh xuống bìa rừng cơ mà.

Andrew nhún vai:

– Tôi bị lạc đường. – Cậu đang gượng đứng lên. – Những tiếng rách ấy là gì vậy?

– Để biến mày thành một con dơi… – Ma cà rồng bật ngón tay kêu cái tách. – Chẳng hề gì đâu. Rồi tiếng tách sau đó là để biến mày trở lại thành người. – Ma cà rồng chun chun mũi khi phát âm chữ người. Tiếng rách ấy cứ diễn ra đều đấy. Nhưng mày đừng lọ Càng về sau càng dễ và nhanh hơn, một khi mày đã thự sự là ma cà rồng.

– Nhưng thưa ngài Ved, – Andrew nói. – Có điểm này, tôi muốn nói là tôi chẳng thích thành ma cà rồng thực sự đâu.

– Tại sao lại thế? – Ma cà rồng ngạc nhiên hỏi . – Mày không thích bay à?

– Bay thì hấp dẫn lắm, nhưng…

– Hấp dẫn gì chứ? – Bá tước Ved cắt ngang. – Hấp dẫn chứ gì? Mày có biết là bao nhiêu người hằng khao khát được bay như mày tối nay không?

– Tôi biết. – Andrew nói. – Nhưng… tôi chỉ muốn mình biết bay thôi. Thật đấy! Tôi không muốn biến thành dơi, không muốn phải ngủ vào lúc ban ngày, không muốn làm… mọi chuyện mà ma cà rồng làm.

– Ồ, chúng ta sẽ quên ngay những thứ tình cảm ấy mà. Chuyện ấy cũng thường tình thôi. Rồi chúng ta sẽ cảm thấy tốt hơn. – Ma cà rồng khoác tay qua vai Andrew. – Rồi mày sẽ thấy là mày khao khát muốn trở thành ma cà rồng! – Nó ngẩng mặt cười khanh khách vẻ hài lòng với trò đùa của mình.

– Tôi sẽ chẳng khao khát đâu, – Andrew không cười. – Hãy tin lời tôi nói đi!

– Mày sẽ! – Ma cà rồng quả quyết. – Hãy tin ta! – Nó mỉm cười. Mấy cái rằng lởm chởm nhọn hoắt chìa hết cả ra.

Andrew rùng mình. Cậu không muốn trở thành quái vật như bá tước Humphrey Ved, người ngợm thì hôi thối, sặc mùi chết chóc. Không bao giờ!

– Này… – Ma cà rồng nghiêm giọng nói. – Chẳng mấy nữa cơ thể của mày sẽ dị ứng với thức ăn của loài người. Mày sẽ phải săn tìm…

– Ngài muốn nói… – Andrew bực tức hỏi. – Ngài muốn bảo là tôi sẽ phải uống…

– Máu! – Ma cà rồng kết thúc câu nói cho cậu. Nó trợn mắt lên. – Mày nghĩ gì nào? Nước cà rốt chắc? Này, khi mày săn…

– Đừng! – Andrew cắt ngang. – Đừng! Thưa ngài Ved! Đừng bắt tôi săn!

– Nhưng mày phải săn. – Ma cà rồng nhấn mạnh. – Bài học săn bắt thứ nhất bắt đầu!

– Xin ngài đừng bắt tôi săn! – Andrew nài nỉ. – Tôi xin ngài!

– Mày sẽ không bắt đầu bằng việc săn người đâu nhóc. – Ma cà rồng bảo cậu. – Mày thích bánh hambuger chứ?

– Hambuger ư? – Andrew hỏi và cảm thấy hoàn toàn nhẹ nhõm. – Ý ngài là… tôi chỉ săn bánh hambuger?

Ma cà rồng thở phì phò.

– Không, ý ta là mày thích ăn thịt đấy. – Nó chậm rãi nói. – Thịt của động vật ấy mà. Như thế mày sẽ bắt đầu săn động vật và uống máu chúng.

– Không! – Andrew nhắm nghiền mắt lại. Cậu cảm thấy hoảng sợ. Cậu không thể uống máu động vật! Cậu phải tìm cách từ chối việc săn đuổi này!

– Ta bắt đầu đi thôi nhóc! – Ma cà rồng nói.

– Khoan đã! – Andrew bảo.

Con ma nhìn cậu:

– Có chuyện gì vậy?

– Tôi không thể uống máu. – Andrew nhe răng ra. – Tôi không có cái nanh nào cả.

Khuôn mặt nhăn nhó của Ma cà rồng bỗng bật cười:

– Này! Quả đúng là mày không quá đần! – Nó nói. – Học trò ta, không phải đứa nào cũng dám cãi lại lời ta như mày đâu. Nhưng chẳng sao đâu, con mồi đầu tiên của mày thịt rất mềm đấy. Răng mày có thể cắn phập qua lớp dạ Mày có thể uống máu thoa? thích. Ban đầu, quả là hơi… chưa quen. Nhưng, đấy là một bữa tiệc ra trò.

Dạ dày Andrew lại co thắt lại. Cậu không còn cách nào thoái thác nữa rồi.

– Việc đầu tiên mày phải làm là… – Ma cà rồng giảng giải.

– Tôi phải đi tắm! – Andrew cắt lời nó.

Ma cà rồng chỉ tay vào rừng:

– Vậy thì đi đi!

Andrew co chân chạy. Cậu chạy sâu vào cánh rừng phố Fear. Cậu không sợ bởi cậu đang lẩn trốn con mạ Cậu cắm đầu chạy. Cậu cố chạy thật xạ Cậu muốn tẩu thoát. Andrew chạy cho đến lúc không thể nào nhấc nổi chân lên được nữa. Cậu dừng lại trong vạt rừng trống nho nhỏ. Cậu tựa người vào một thân cây, hổn hển thở. Cậu định sẽ phóng chạy ngay khi nghe bất cứ dấu hiệu gì của con ma.

Nghe tiếng lá cây lạo xạo, Andrew quay lại nhìn. Cậu hy vọng đấy là tiếng lũ sóc, hoặc là một con thỏ hay có thể là một chú gấu.

Nhưng ngay mép vạt đất trống, con ma đã đứng sừng sững.

Nhưng… tại sao nó lại mỉm cười nhỉ?

– Tuyệt vời lắm, nhóc ạ! – Nó xoa xoa hai bàn tay vào nhau khi bước lại gần Andrew. – Đây là một địa điểm lý tưởng.

– Địa điểm lý tưởng? – Andrew hỏi lúc nãy còn hoa cả mắt.

– Vạt rừng trống này này. – Con ma gật gù ra vẻ tán thành. – Ở đây có nhiều hang lắm. Có nhiều thỏ non lắm!

Andrew rên rỉ. Bây giờ liệu cậu có còn cách nào thoát khỏi con ma cà rồng kia không?

– Này, nhóc. Việc đầu tiên mày làm là phải lắng nghe. – Ma cà rồng bảo cậu. – Nghe nhịp tim đập ấy.

– Nhịp tim ư? – Andrew máy móc lặp lại. Cậu vẫn đang cố tìm kế thoát trong cơn tuyệt vọng.

– Tim là gì ư? – Con ma cúi sát Andrew. – Đấy là cái bơm làm máu chảy khắp cơ thể mày! Âm thanh nó phát ra được gọi là nhịp đập của quả tim. Hãy lắng nghe tiếng đập ấy.

Andrew vò đầu bứt tai:

– Tôi chẳng nghe được gì cả. – Lát sau cậu nói. – Tôi chắc là mình không phải là một tay thợ săn giỏi.

– Cố nữa đi! – Ma cà rồng ra lệnh. – Nhắm mắt lại!

Andrew nhắm nghiền mắt. Cậu biết cậu sẽ không nghe tiếng tim. Rồi ma cà rồng sẽ buông tha cậu. Cậu phải thực hiện ý đồ này. Cậu giả vờ chăm chú lắng nghe.

– Cố nghe đi! – Giọng ma cà rồng thôi thúc.

– Chao ôi! – Andrew không còn đường nào khác. Cậu lắng nghe!

Cậu nghe tiếng gió luồn qua rừng cây. Tiếng dế đang nỉ non ở xa xạ Tiếng vỗ cánh trên đầu. Tiếng của con gì đó đang dè dặt lần bước trên lớp lá khộ Cậu chỉ nghe các âm thanh của rừng. Thính giác của cậu vẫn hãy còn là thính giác của con người. Cậu không thể nghe theo lối của một con ma cà rồng thực sự. Không nghe được tiếng của nhịp tim. Andrew mỉm cười nhẹ nhõm. Cậu mở mắt ra.

– Thế nào? – Con ma hỏi. – Mày đã nghe được chưa?

– Xin lỗi , – Andrew vui vẻ nói. – Tôi chẳng nghe được chút nào.

– Tập trung mạnh nữa đi. – Con ma khuyên. – Ta biết mày có thể làm được việc này. Ta sẽ giúp cho, nhóc.

Andrew lại nhắm mắt. Cậu đang nghĩ về tiếng tim. Tiếng tim có âm thanh như thế nào nhỉ? Lụp – bụp. Lụp – bụp. Lụp – bụp. Lụp – bụp. Lụp – bụp. Chắc là nó kêu như thể trái tim trong cuốn phim khoa học mà thầy Kopnick chiếu cho cả lớp xem ở trường. Rồi bọn học sinh cứ nhắc lại âm thanh ấy để trêu nhau suốt mấy tháng sau đó: Lụp – bụp. Lụp – bụp. Lụp – bụp. Nhưng cậu sẽ không nghe thấy âm thanh ấy. Cậu chỉ nhắm mắt một lát. Rồi cậu mở ra và nói “Tôi không nghe thấy gì cả. ” Cậu quyết tâm sẽ thực hiện mẹo này mãi cho đến lúc con ma phát cáu không thu nhận cậu làm đồ đệ nữa. Nhưng rồi Andrew đã nghe thấy. Cậu không thể nào nhầm lẫn. Nó không giống tiếng nhịp tim trong phòng thí nghiệm ở trường. Không giống tí nào.

Đấy là một quả tim bé xíu đang đập nhanh. Andrew đứng im phăng phắc. Cả cơ thể cậu đều tập trung vào tiếng đập khẽ ấy. Rồi như có một ma lực níu kéo, cậu tiến về phía phát ra âm thanh ấy. Miệng Andrew ứa đầy nước bọt.

– Giỏi , giỏi! – Ma cà rồng khẽ động viên. – Bám theo nó đi!

Andrew gật đầu. Cậu vẫn nhắm mắt. Cậu không muốn để lạc mất tiếng tim đang đập kia.

– Bám theo đi!. – Con ma lại giục . – Đi đi!

Andrew phóng nhanh qua rừng cây. Mắt cậu vẫn nhắm. Cậu không cần nhìn. Những giác quan khác của cậu trở nên cực kỳ tinh nhạy. Cậu tránh được cái cây cản ngay trước mặt. Bằng cách nào đó mà cậu có thể thấy được lối mòn trải trên mặt đất. Cậu dồn hết thính giác vào tiếng tim kia. Cậu thấy chân mình cứ di chuyển vùn vụt. Cậu đến gần hơn, nhịp tim nghe nhanh hơn. Hẳn nạn nhân của cậu biết cậu đang đến. Nhưng nó chẳng biết trốn đi đầu hoặc chạy đi đâu. Cuối cùng cậu nghe rõ ràng nhịp tim ấy. Nó lan toa? khắp các giác quan của cậu. Nước bọt từ miệng cậu nhỏ ra ướt cả cằm. Cậu chưa bao giờ cảm thấy đói như lúc này. Cậu không thể đợi được nữa. Cậu muốn cắm ngập răng vào con mồi để uống dòng máu đang nóng hổi. Bây giờ Andrew mở mắt ra. Trước mặt cậu là con thỏ nâu bé nhỏ. Nó run rẩy. Mắt nó mở to đầy kinh hoàng. Andrew nhìn đôi mắt đang hoảng sợ đó. Con thỏ không nhúc nhích. Có thể nó đang chết cứng vì sợ hãi. Andrew đưa tay vồ con thỏ. Cậu đưa nó đến gần miệng. Nhịp tim của nó càng thôi thúc cơn đói của cậu lên đến cực điểm. Cậu vuốt qua người con thỏ đang sợ hãi ấy một cái. Nhưng cậu chẳng thấy nó đáng thường tí nào cả.

Cậu thấy bụng mình sôi ùng ục.

Cậu thấy trước mặt mình là món ăn tuyệt vời.

Andrew nhe răng.

Miệng cậu chạm vào cổ con vật.