Quyển - 1 - - Chương - 25: Cam Lộ Đài và Bách Thảo Viên

Trạch Thiên Ký

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Mạc Vũ cô nương lông mi rất dài, bởi vì trận mưa nhỏ lúc trước làm cho phía trước lông mi đọng lại chút bọt nước nhìn cực kỳ xinh đẹp. Rất đáng tiếc chính là khi nghe được những lời này của Thánh Hậu nương nương, lông mi của nàng khẽ chớp, cho nên giọt nước kia rơi xuống, rơi vào trong đêm tối tựa như vực sâu phía trước Cam Lộ Đài.

Cam Lộ Đài ở phía trước của hoàng cung, cao trăm trượng, do đồng tinh khiết đúc thành, cực kỳ tráng quan, trên đài được khảm gần ngàn viên dạ minh châu, cho dù đứng cách hơn mười dặm, cũng có thể thấy được ánh sáng nơi đây, nhưng tối nay dạ minh châu lại không hề tỏa sáng.

Mạc Vũ nhìn về phía rìa của Cam Lộ Đài, hắc dương đứng giữa tinh huy, ngửa đầu lên nhìn về một nơi nào đó trong bầu trời đêm. Nàng quay đầu nhìn về phía trước Cam Lộ Đài, xác nhận Thánh Hậu nương nương cũng đang nhìn về chỗ đó, không khỏi cảm thấy nghi ngờ.

“Nương nương, ngài đang nhìn gì vậy?” Nàng hỏi.

Mạc Vũ cô nương có uy vọng cực cao ở Đại Chu cũng như toàn bộ đại lục, bởi vì gia thế của nàng, cũng bởi vì thực lực sâu không lường được của nàng, nhưng nguyên nhân căn bản nhất chính là quan hệ giữa nàng và Thánh Hậu nương nương. Người có thể nói chuyện thoải mái như thế với Thánh Hậu nương nương, trên thế giới này đã càng ngày càng ít.

Tinh quang rải rác trên Cam Lộ Đài, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của người phụ nữ kia.

Chỉ là một bóng lưng đơn giản, nhưng lại làm cho người ta thấy được hàng vạn hàng nghìn thế giới.

Bởi vì nàng là Nữ Hoàng Đế đầu tiên trong ngàn vạn năm qua trên thế giới này, nàng là chủ nhân của Đại Chu.

“Có người thắp sáng lên một viên tinh thần.”

Thánh Hậu không quay lại, lạnh nhạt nói.

Mạc Vũ cô nương trầm mặc, đêm đêm đều có người tu hành thắp sáng mệnh tinh, nhưng nàng biết rất rõ ràng, cho dù là Thánh Hậu nương nương cũng rất khó có thể nhìn thấy, nhưng tối nay Thánh Hậu nương nương đã thấy, hơn nữa còn trầm ngâm nhìn lâu như vậy, chuyện này là thế nào?

“Viên tinh thần này cách chúng ta rất xa.”

Nghe được câu sau của Thánh Hậu nương nương, Mạc Vũ nghĩ rằng mình đã hiểu.

Nàng suy nghĩ một lát rồi mới đáp lời: “Cho dù xa đến đâu… Cũng chưa chắc đã là thiên tài thực sự.”

Thánh Hậu không nói gì.

Mạc Vũ giống như một cô bé không được trưởng bối trong nhà để ý, có chút mất hứng hừ một tiếng, nói: “Thu Sơn gia người kia lúc bốn tuổi định mệnh tinh chính là long tương tinh, đã có thể xếp vào mười người đứng đầu trong trăm năm qua, nhưng cũng vào đêm đó, Bách Lý khê có một đệ tử môn phái nhỏ bắt đầu tẩy tủy, định mệnh tinh còn xa hơn so với long lương tinh, nhưng chẳng lẽ hắn có thể vượt được người kia của Thu Sơn gia sao… Tẩy tủy còn phải xem cường độ kinh mạch trong cơ thể, người bình thường làm sao có thể hơn được chân long huyết mạch chứ?”

Đây là chứng minh ví dụ cực kỳ có sức thuyết phục. Thu Sơn Quân trước năm mười tám tuổi vẫn luôn đứng đầu Thanh Vân bảng, là thiên tài khắp thế gian công nhận, mà đệ tử của môn phái nhỏ ở Bách Lý khê đã sớm bị quên lãng, nếu như không phải người kiến thức uyên bác như Mạc Vũ, có ai còn nhớ tới người này?

Thánh Hậu nói tiếp: “Người kia tối nay thắp sáng mệnh tinh, thần thức mạnh mẽ, ý thức tỉnh táo, cực kỳ hiếm thấy, ta nghĩ chỉ có lão phu tử đọc sách trăm năm, đến khi hiểu ra thiên địa chí lý, mới có tạo hóa như vậy, giống như Vương Chi Sách năm đó, hậu tích bạc phát, tự nhiên không thể tầm thường.”

Mạc Vũ nói: “Chi Sách tiên sinh năm đó một đêm đã Tụ Tinh, cả kinh đô đều cảm ứng được… làm sao lại giống tối nay? Hơn nữa mặt đất không có hình chiếu tinh thần xuất hiện, đã chứng minh không phải thiên phú huyết mạch, cho dù mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ có hạn mà thôi.”

Thánh Hậu vẫn không quay lại, nhưng có thể làm cho người ta cảm giác được nàng đang mỉm cười: “Đứa nhỏ nhà ngươi đúng là không biết tu hành là gì?”

Mạc Vũ tuổi còn rất trẻ đã là đại cường giả cảnh giới Tụ Tinh, vô luận Chu triều hay các tông phái tu hành phía nam đều coi nàng là người đặc biệt, chính Giáo Hoàng đại nhân cũng nhiều lần tán thưởng, nhưng Thánh Hậu lại nhận xét nàng là một đứa nhỏ không biết tu hành.

Toàn bộ đại lục, có mấy người có tư cách nhận xét nàng như thế chứ?

Thánh Hậu tất nhiên là một người trong đó.

Cho nên Mạc Vũ không tức giận, chỉ khẽ lè lưỡi đối với bóng lưng của nàng.

Nàng hiện tại đã không còn là tiểu hài tử năm đó, nhưng vẫn có thể khả ái, bởi vì đối diện với nàng là Thánh Hậu.

Thánh Hậu tự nhiên biết nàng làm gì phía sau mình, nên khẽ mỉm cười.

Mạc Vũ đi ra phía trước, đứng bên cạnh nàng quan sát bầu trời đầy sao, lẳng lặng nhìn một lát, đột nhiên hỏi: “Nương nương, mệnh tinh… thật sự đại biểu cho vận mệnh của mỗi người sao? Vậy chúng ta có thể thấy vận mệnh tương lai hay không?”

Thánh Hậu nói: “Trừ vận mệnh ra cũng có thể có cách giải thích khác.”

Mạc Vũ tò mò hỏi: “Giải thích như nào cơ?”

Thánh Hậu nhìn sâu trong bầu trời đêm, trầm mặc thời gian rất lâu.

Nơi đó có một viên tinh thần xa xôi, từng lóe sáng trong chớp mắt, sau đó không cách nào nhìn thấy.

Thánh Hậu nói: “Cũng có thể là… khắc tinh trong đời.”

Trần Trường Sinh thắp sáng lên mệnh tinh của mình.

Toàn bộ đại lục chỉ có số rất ít người cơ duyên xảo hợp chứng kiến hình ảnh kia.

Bởi vì tồn tại đạo tinh bích vô hình kia, phán đoán của những người đó về cự ly giữa viên tinh thần này và mặt đất xuất hiện sai lệch, nhưng cho dù như vậy, cự ly giữa mệnh tinh của hắn với mặt đất cũng đã đủ để đứng vào hàng ngũ đầu tiên trong lịch sử loài người.

Tuyết Lão thành của Ma tộc phương bắc, Thánh Nữ phong phía nam, Trường Sinh tông trên Ly sơn, vong xuyên sâu trong Yêu vực, có thể cóngười thấy, cũng có thể không nhìn thấy, nhưng nếu thấy rồi tất nhiên sẽ coi trọng, cố gắng phát hiện xem ai thắp sáng viên mệnh tinh này.

Những chuyện này cũng không quan trọng —— trong bầu trời đêm có hàng tỉ tinh thần, cùng hàng tỉ con người liên lạc, thủy chung là thế giới không cách nào chạm đến, sợi dây này vĩnh viễn không ai có thể nhìn thấy, chỉ cần Trần Trường Sinh chính mình không nói, không có ai có thể biết được.

Nhưng cuối cùng sẽ có chuyện ngoài ý phát sinh, hoặc là nói có ngoại lệ.

Có người tu hành cảnh giới không cao, theo đạo lý mà nói, ngay cả hình ảnh viên mệnh tinh kia lóe sáng cũng không thể chứng kiến, càng không thể lần theo sợi dây kia tìm được Trần Trường Sinh, nhưng cơ duyên xảo hợp, chính là thời khắc Trần Trường Sinh thắp sáng mệnh tinh, người kia vừa lúc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tựa như Thánh Hậu nương nương, cơ duyên xảo hợp hơn, chính là lúc ấy nàng đang tu hành, thần thức tán vào phiến phế viên chỉ cách một bức tường.

Nguyên nhân căn bản nhất, chính là nàng cùng tinh quang có một loại thân cận tự nhiên, có thể dựa vào trực giác phát hiện rất nhiều chuyện.

Đây là thiên phú, chính xác hơn là thiên phú của chủng tộc các nàng.

Bên kia bức tường tàn phá của Quốc Giáo học viện, chính là Bách Thảo Viên.

Đêm đó đang ở trong Bách Thảo Viên.

Nàng tinh tường cảm giác được, đạo thần thức thắp sáng mệnh tinh bền bỉ cường đại đến cỡ nào.

Nàng rất tò mỏ chủ nhân đạo thần thức kia là ai.

Nàng muốn tìm ra hắn, sau đó hỏi hắn một vài vấn đề, vì thế nàng không ngần ngại tặng hắn một chút kỳ trân dị bảo hiếm có.

Bởi vì nàng tên là Lạc Lạc, nàng rất hào phóng.​